Quan Đạo Thiên Kiêu

Nhìn cách ăn mặc của mấy người này chắc cũng là hạng người thô lỗ, không có thân phận gì. Hơn nữa mặt mày hung dữ, nhất là cái đánh người kia, lộ ra xương gò má cao cao, hai con mắt sâu hõm, với ánh mắt u ám.

Phía sau là hai tên dáng người không cao đi theo, lại còn rất trẻ tuổi, để tóc húi cua. Khi bước đi dáng đi cao to lực lưỡng, hẳn là con nhà quân nhân hoặc người giỏi võ.

Lỗ Đông Nam đi ra ngoài, nói vài câu Ukraine nói, bên kia nghe không hiểu, trả lời qua loa một câu, nghe giọng điệu của y, chắc là đang mắng người. Trợ lý của Lỗ Đông Nam đi đến, dung tiếng Anh nói lớn vài câu:

- Các người đang làm gì vậy? Dám vô lễ với đại sứ!

Có thể là phía bên kia nhìn thấy cách ăn mặc của hai người này, hẳn là thuộc người của tầng lớp xã hội thượng lưu, vì vậy mà tỏ ra e dè. Ánh mắt nhìn ngang dọc một lượt, vẫn nói tiếng Lào, đang cố nói ý của y lại kèm theo các động tay tay, chắc hẳn đang nói nhân viên phục vụ đã làm bẩn y phục của y.

Khi trợ lý rút điện thoại ra báo cảnh sát, hai cảnh sát Ukraine từ ngoài cửa đi vào.

Đối phương nói tiếng Ukraine, mấy người Trương Nhất Phàm đều nghe không hiểu.

Trợ lý của Lỗ Đông Nam ra mặt, hai cảnh sát cũng khách sáo rất nhiều. Nhìn ba người Lào này, trong đó có một người ra nói chuyện, hơn nữa còn nói vài câu, hai cảnh sát liền nhìn nhân viên phục vụ đang bưng cái khay.

Nói với Lỗ Đông Nam:

- Nếu học sinh Trung Quốc này đã đụng phải người khác thì nhận lỗi với họ chẳng phải là được rồi sao?

Trợ lý nói:

- Người ta đã xin lỗi rồi, nhưng họ vẫn càn quấy muốn đánh người.

Một cảnh sát trong đó nhìn hai người, lại nói vài câu, đối phương tỏ ra bực bội, lúc này mới tức giận bất bình đi lên lầu. Dưới sự hòa giải của hai cảnh sát, chuyện này xem như được giải quyết.

Hai cảnh sát nói vài câu gì đó với Lỗ Đông Nam, Lỗ Đông Nam liền quay về phòng riêng.

Trợ lý của y khuyên du học sinh vài câu cũng quay về luôn

Trương Nhất Phàm nhìn thấy cảnh này, trong long có chút tức giận. Hắn chưa từng du học, nhưng cũng đã từng nhìn thấy cảnh này khi ở Mỹ, vì vậy, hắn có thể hiểu rõ được tâm trạng của những du học sinh người Hoa du học ở nước ngoài.

Xem ra Trịnh Kiếm Phong nói không sai, một đất nước chỉ có phồn vinh hung thịnh, nước giàu binh mạnh, người tài giỏi trong nước mới có thể ngẩng cao đầu, ưỡn ngực làm người.


Bởi vậy, hắn thầm quyết định, bất kể là phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực cũng phải đem số liệu về tàu sân bay nước. Bất luận là dùng để nghiên cứu khoa học hay là trang bị trong quân đội hải quân, điều này đối với lực lượng quân sự nước nhà mà nói không hẳn là một chuyện xấu.

Có sự việc xen giữa ban nãy, lại nhìn thấy cảnh tượng sang hôm nay, tâm trạng của Trương Nhất Phàm không tốt lắm.

Dù sao cũng là người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, cũng khá dễ dàng tức giận, vì vậy lúc ăn cơm, hắn không nói câu nào, khiến cho không khí trong bàn ăn rất áp lực.

Đoàn người ăn cơm xong, đang chuẩn bị ra ngoài, dưới đầu cầu thang vọng lại tiếng bước chân ầm ầm, ba người Lào vừa lên lầu khi nãy theo sau một người trung niên mặc đồ Tây cổ áo da, tóc chải ngược, mấy người đang từ trên lầu đi xuống.

Từ cách ăn mặc của bốn người, vừa nhìn đã có thể phân tích được, ba người vừa rồi hẳn là tùy tùng của người này, người trung niên mặc đồ Tây này mới là nhân vật chính. Trương Nhất Phàm nhìn người này, hơi kinh ngạc, dường như đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ ra. Nhưng từ ánh mắt mà người này nhì mấy người bọn họ, vẻ ngạo mãn ngông nghênh kia khiến Trương Nhất Phàm rất khó chịu.

Có thể là y đã quen biết Lỗ Đông Nam rồi, nhưng lại có tình ngạo mạn coi thường không thèm để ý, điều này khiến cho Lỗ Đông Nam rất mất mặt. Trương Nhất Phàm để mắt đến, thế là khi ra đến cửa, hắn thuận tay nắm một nắm đậu, xoay người rời khỏi phòng riêng.Trong lúc lơ đãng, đậu rơi dưới cầu thang.

Nhìn thấy Trương Nhất Phàm rời khỏi, những người khác vội vàng đi theo, đoàn người vừa đi đến cửa khách sạn, phía sau liền truyền lại một tiếng kêu thảm thiết:

- Ai da

Mọi người cùng quay đầu lại nhìn, người trung niên mặc đồ Tây kia đang ngã thẳng cẳng, hơn nữa còn lăn trên sàn nhà rất xa. Sau đó ba người Lào cùng ồ ạt chạy theo, khi chạy đến đỡ y dậy, có hai người không cẩn thận cũng dẫm phải đậu, ngã lăn xuống đất.

Bốn người ngã mất ba người, người trung niên tì đang nằm ở đấy giống như con rùa đang hoa tay múa chân vậy, giống như một người đang rơi xuống nước, đang ra sứ muốn nắm lấy cái gì đó.

- …

Người Lào có đôi mắt xếch đỡ ông chủ của mình dậy, rống lên khắp khách sạn, giám đốc khách sạn hoảng hốt chạy đến, dung tiếng Ukraine hỏi nguyên do, đối phương tức đến nỗi vừa nhảy vừa mắng, chỉ vào mấy hạt đậu trên nền nhà nói:

- Chuyện này là như thế nào?

Khách sạn giám đốc vừa lau mồ hôi vừa không ngừng xin lỗi.

Sau đó lập tức gị nhân viên phục vụ đến, vội hỏi chuyện này là như thế nào?

Người Lào nhìn nhân viên phục vụ là du học sinh người Hoa kia rống lên:

- Lại là mày ——


Nhân viên phục vụ nhìn hạt đậu trên nền nhà, sợ tới mặt tái nhợt cả đi, giám đốc chỉ vào mũi anh ta mắng:

- Khốn khiếp, từ bây giờ trở đi, mày không cần làm việc ở đây nữa. Cút ——

Vẻ mặt nhân viên phục vụ thoắt xanh thoắt trắng, cắn chặt rang cả buổi không dám đáp lại. Nhưng có thể nhìn thấy, anh ta đã chịu uất ức đến cực điểm rồi, lại cố kìm nén không nói nên lời.

Trương Nhất Phàm hỏi trợ lý của Lỗ Đông Nam:

- Ông ta nói gì?

Trợ lý dịch lại những lời của giám đốc, Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị đi đến, Lỗ Đông Nam có chút ngượng ngùng, chủ động đứng ra:

- Tôi đi nói với họ vài câu.

Khi Lỗ Đông Nam đi đến đó, vẻ mặt của giám đốc mới khá một chút, nhưng người trung niên Lào kia vẫ nhìn chằm chằm y, dùng tiếng Anh nói:

- Anh chính là đại sứ của họ ư?

Cái tên này đã biết rồi còn cố tình hỏi, khiến cho Lỗ Đông Nam thầm mắng mọt câu, lại không thể không trả lời:

- Yes

Đối phương nổi giận đùng đùng nói:

- Tố chất của người Trung Quốc các anh thật kém!

Một giọng nói truyền đến:

- Người Lào các ông cũng nhìn không ra sao cả! Đồ mắt mù!

Lỗ Đông Nam nghe thấy câu này, trong lòng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, là Trương Nhất Phàm không biết từ khi nào đã đi đến. Lỗ Đông Nam thầm nói rắc rối rồi, người Lào và người Hàn Quốc đều rất tùy tiện.


Quả nhiên, đối phương liền nổi giận, dùng tiếng Anh hỏi lại:

- Anh nói cái gì?

Ánh mắt tức giận muốn giết người kia nhìn chằm chằm vào Trương Nhất Phàm, mà ba vệ sĩ phía sau y lại không hiểu tiếng Anh, nhìn thấy sắc mặt ông chủ không ổn cũng có chút căng thẳng, dường như chỉ cần ông chủ mở miệng, bất cứ lúc nào họ cũng sẽ rat ay thu dọn mấy người Trung Quốc này.

Trương Nhất Phàm đến gần người đàn ông trung niên, hắn nhận ra rồi, người này là thương nhân số một Lào Hồ Thái Chính. Về những tin đồn về vị nhà giàu Lào này, Trương Nhất Phàm đã từng đọc trên báo. Người này vẫn luôn ủng hộ chính phủ Lào, luôn làm khó thiên triều. Không chỉ gây nên sự việc ở Nam Hải, trong các dự án hoạt động thương nghiệp cũng bôi đen Thiên triều.

Lúc ấy khi lần đầu tiên Trương Nhất Phàm gặp ông ta, luôn cảm thấy có chút quen mặt, lúc này mới đột nhiên nhớ ra, thì ra là ông ta—— Hồ Thái Chính.

Nghe thấy Trương Nhất Phàm mắng ông ta là đồ mắt mù, y lập tức nổi giận. Người Lào sợ nhất là người Trung Quốc mắng họ là đồ mắt mù, vì đầu thời kì giải phóng, để giúp đỡ Lào, Trung Quốc đã thắt lưng buộc bụng cung cấp cho họ gạo, sung trường, nhưng đến cuối cùng họ lại dùng những thứ này phản kích lại Trung Quốc.

Giai đoạn lịch sử này rất nặng nề, một người tuổi này như Hồ Thái Chính đương nhiên nhớ rất rõ.

Câu đồ mắt mù này giống như con dao cứa vào tim của y, máu đen đầm đìa.

Con người Hồ Thái Chính này thoạt nhìn giống thương nhân, thật ra bản chất là một tên thổ phỉ, đừng nhìn giá trị con người tram triệu của y, trong xương tủy lại là cái loại dọa nam nạt nữ, quyến rũ trên bắt nạt dưới, hơn nữa mối thù người Hoa trong long rất nghiêm trọng.

Lời của Trương Nhất Phàm khiến cho y rất tức giận, y lạnh lung nhìn chằm chằm Trương Nhất Phàm:

- Anh là ai?

Trương Nhất Phàm nhìn y:

- Người Trung Quốc!

Hồ Thái Chính nói:

- Anh phải xin lỗi vì câu nói lúc nãy, nếu không thì các anh không ra khỏi cửa này được đâu!

Trương Nhất Phàm cười lạnh nói:

- Ông chẳng qua là một người làm ăn, chẳng lẽ còn muốn giương oai ở đây sao?

Nói đoạn, hắn hạ giọng, trầm giọng nói:

- Trừ phi ông không muốn cuộc làm ăn ở Philippines nữa? Hử ——

Hồ Thái Chính biến sắc, kinh ngạc nhìn Trương Nhất Phàm:


- Anh ——

Y rất muốn hỏi, làm sao anh biết? Dự án mới ở Philippines, là một dự án y đầu tư một khoản kinh phí lớn, gần một tỷ đô.

Một tỷ này tương đương với một nửa giá trị than phận của Hồ Thái Chính, nghe Trương Nhất Phàm nói như vậy, lúc ấy y sững người lại. Nhưng rất nhanh liền khôi phục lại thần sắc. Bản than rất có tiếng ở Đông Nam Á, người này biết được dự án này của mình cũng là chuyện bình thường, hơn nữa các phương tiện thong tin đại chúng đưa tin liên tục, ra sức làm việc, không có gì là kì lạ cả.

Hồ Thái Chính cười nói:

- Anh muốn dọa tôi sao?

Trương Nhất Phàm lấy di động ra, bình tĩnh nói:

- Tin hay không tôi gọi điện thoại một cái, lập tức sẽ khiến ông tan cửa nát nhà?

Lời này nói ra có phần kiêu ngạo, Hồ Thái Chính đương nhiên không tin, ngược lại y bỗng cười lớn, tiếp tục dùng tiếng Anh nói:

- Người Trung Quốc các anh chỉ biết nói khoác, Hồ Thái Chính chúng tôi không bị dọa đâu!

- Có ngon thì chúng ta đi mà xem!

Trương Nhất Phàm quơ quơ di động, hắn đã quyết định để Hà Tiêu Tiêu trị cho tên người Lào này một chút. Chỉ cần Hà Tiêu Tiêu lien kết với Roseau, tuyên bố làm không với thị trường chứng khoán Lào, đây là kết quả không thể nghi ngờ, chắc chắn khiến cho thị trường chứng khoán bị chấn động, đương nhiên đầu tiên sẽ là vị nhà giàu người Lào này. Bây giờ rất nhiều người đã sợ George Soros đến mất mật, đặc biệt là người Thái Lan.

Hồ Thái Chính kinh ngạc nhìn Trương Nhất Phàm một hồi lâu, lúc này mới tức giận nói câu:

- Chúng ta đi!

Bốn người vừa rời khỏi nhà hang, tên vệ sĩ mắt xếch đi theo phía sau không phục nói:

- Ông Hồ, chúng ta cứ thế buông tha họ ư?

Hồ Thái Chính nghiêm mặt:

- Họ là người của đại sứ quán Trung Quốc, không phải là những học sinh bình thường!

Mắt xếch gật gật đầu:

- Vâng ——


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui