Đường Vũ đang dốc sức điều tra vụ án thuốc phiện của thiếu gia công ty Viễn Cảnh, vì vụ án này, mấy ngày nay Đường Vũ đã không được ngủ ngon. Ngoài công an trực tiếp, còn có tổ chức tia chớp của Liễu Hải, cũng đang dốc toàn lực điều tra vụ án này.
Trương Nhất Phàm đã nói, cho dù trả cái giá đắt như thế nào, cũng phải lôi kẻ độc thủ cuối cùng ra, có trách nhiệm gì, một mình hắn gánh vác. Đây là chống tội phạm, chống ma túy, hưởng ứng lời kêu gọi của Đảng và nhà nước, đảm bảo sự an toàn về tài sản của người dân và quốc gia.
Lý Trị Quốc gọi điện thoại đến mời gã đi uống rượu.
Đường Vũ mắng nói:
- Chó nhật, thằng tiểu tử này còn có tâm trạng uống rượu, chúng ra đang dốc sức điều tra nguồn gốc của thước phiện, báo thù cho cô em vợ của anh!
Lý Trị Quốc nói:
- Uống cùng tôi một lúc, vụ án này không phải là ngày một ngày hai.
Đường Vũ thấy hình như Lý Trị Quốc có tâm sự, liền đồng ý.
Lý Trị Quốc và Đường Vũ, có thể nói là có quan hệ mật thiết, mấy năm nay hai người hay qua lại gần gũi, ngoài việc không thể đổi vợ cho nhau ra, những chuyện khác đều có thể đổi được. Lúc thấy Lý Trị Quốc, thằng cha này đang uống rượu trong phòng bao.
Đường Vũ cũng không đến những chỗ như thế này mấy ngày hôm nay rồi, đi vào môi trường xa hoa trụy lạc này, nhìn thấy các cô gái thiếu vải, Đường Vũ liền thầm mắng nói:
- Thằng cha này đúng là biết cách tìm địa điểm, đến đây để uống rượu có kĩ nữ hầu à?
Lúc gã nhìn thấy sắc mặt của Lý Trị Quốc, Lý Trị Quốc rất chán trường.
Cũng không biết y đang giở trò gì nữa, Đường Vũ đi vào, ngồi đối diện với Lý Trị Quốc. Lý Trị Quốc nâng chén rượu:
- Đường Vũ, chúng ta có phải là anh em tốt hay không?
Đường Vũ mắng một câu:
- Anh hơi khách sáo đấy!
Tự gã lấy một cái cốc rót rượu, một má mì lắc đầu cong mông đi vào:
- Ôi, Đường cục, Lý cục, hai vị đại nhân đã đến rồi, hôm nay gọi ai thế?
Đường Vũ trừng mắt:
- Nếu như bà thấy bảo đao chưa cũ, hai người cùng lên, dám không?
Má mì cười rất vui vẻ:
- Đường cục thật biết cách nói đùa, tôi từng này tuổi rồi, còn ai để ý đến chứ? Nói đi, muốn cô nào, tôi giúp các anh gọi cho!
Má mì lấy cánh tay trắng ngần khoác lên vai Đường Vũ, mặt thơm ngào ngạt tiếp cận, trước ngực lộ ra một đường rất sâu.
Đường Vũ vẫy tay:
- Lẳng lơ ít thôi, không thấy hôm nay tâm trạng của Lý cục ngổn ngang sao? Đi, đi, đi! Mang cho tôi hai bình rượu rượu xái lên đây là được rồi.
- Rượu xái?
Má mì hình như không tin vào lỗ tai của mình nữa, chứng thực lạ một lần nữa. Đường đường là Cục trưởng Công an, không ngờ chỉ uống rượu xái?
Ánh mắt Đường Vũ vừa đưa qua:
- Đúng, rượu xái, hôm nay tôi mời. Sao thế?
Má mì cười ha hả:
- Tôi mời, tôi mời, để tôi bảo người ra bên ngoài cửa hàng nhỏ mua.
Những nơi xa xỉ như chỗ này, chắc chắn không có loại rượu giá rẻ, tuy nhiên bà ta thấy ánh mắt Đường Vũ có vẻ không hài lòng, liền mỉm cười rời đi. Làm người phải thức thời, đặc biệt là những người ở nơi đây, hiểu nhất là cách nhìn mặt đoán lòng.
Chưa đầy mười phút, hai bình rượu xái bảy đồng đã được đưa tới, má mì liền phẩy mông đi. Đường Vũ đặt rượu lên bàn:
-Hai bình rượu này của anh đấy, tôi mời!
Vẻ mặt Lý Trị Quốc khó chịu:
- Đồ ngốc, chúng ta không phải là anh em, anh keo kiệt làm quái gì. Lấy hai bình rượu xái xua đuổi tôi?
Đường Vũ cướp lấy rượu Lang trong tay y:
- Anh uống loại rượu này thì lãng phí lắm, tôi biết hôm nay anh muốn mượn rượu làm cho say. Nếu đã là say, uống rượu gì chẳng là uống? Đừng lãng phí lương thực.
Lý Trị Quốc cũng không nói nhiều, mở một bình rượu xái, ngẩng cô lên uống.
Thằng nhãi này tửu lượng không được, nửa cân rượu trắng, Đường Vũ nói đúng, nếu muốn say, cho dù uống cái gì cũng là uống, dù sao uống đợi một lúc cũng nôn ra, hai bình rượu xái trong tay Lý Trị Quốc, ừng ực ừng ực, một hơi là uống hết hơn nửa.
Sức mạnh hào sảng kia, khiến cho Đường Vũ mở mang tầm mắt.
Trước kia chưa từng thấy tiểu tử này sảng khoái như vậy? Quả nhiên nam nhi khó rơi lệ, không đến lúc thương tâm lệ không rơi, tối nay có ẩn ý.
Quả nhiên, Lý Trị Quốc đã uống hết hơn nửa bình rượu, dùng tay áo lau miệng, nhìn Đường Vũ nói:
- Đường Vũ, tôi không phải là người, tôi đúng là thằng chẳng ra gì. Chẳng là cái thá gì, tôi lại có ý đồ với em vợ!
- Em gái sao cơ? Từ xưa đến nay em vợ chính là một nửa bà xã của anh rể.
Đường Vũ không chú ý nói một câu:
- Sao thế, anh đã làm gì Dương Mễ rồi? Tuy nhiên liền hướng về phía em dâu, nếu là tôi, cho dù là không bằng cầm thú, tôi cũng nhận!
Lý Trị Quốc cười gượng nói:
- Không ngờ anh còn hồ đồ hơn cả tôi.
Y lại uống một ngụm rượu:
- Dương Mễ có thai rồi! Vợ tôi nghi ngờ đứa nhỏ là của anh Phàm.
Đường Vũ giật mình, ngẩn người ra, những lời này không nói bừa được đâu, may mà hôm nay trong phòng không có người ngoài. Gã mắng Lý Trị Quốc:
- Tiểu tử này có phải đã điên rồi không?
Lý Trị Quốc quơ quơ đầu:
- Tôi không đùa đâu, tôi nói thật. Hôm nay vợ tôi đã gọi điện thoại, mắng cho anh Phàm một trận. Ha ha…ha ha…
Lý Trị Quốc lại cười phá lên:
- Đàn bà đúng là đàn bàn, vấn đề ngốc nghếch như thế này, cô ấy cũng nghĩ ra được. Tôi đã bị cô ấy hại chết rồi, cậu nói xem, cậu nói xem, tôi nên giải thích với anh Phàm như thế nào đây?
Đường Vũ đã hiểu rồi, Lý Trị Quốc đang lo lắng bị Trương Nhất Phàm quở trách, sợ Trương Nhất Phàm có chủ kiến với mình. Cô Dương Bích Kiều này cũng thật là, không phân rõ trắng đen, không hiểu ra sao cả đã đi mắng người, điếc không sợ súng!
Tuy nhiên, Dương Bích Kiều nói Dương Mễ đã mang thai đứa con của Trương Nhất Phàm, đánh chết gã cũng không tin, nếu như có, cũng là của Uông Viễn Dương mới đúng, chẳng có chút liên quan nào tới Trương Nhất Phàm.
Đang muốn khuyên Lý Trị Quốc mấy câu, không ngờ tự Lý Trị Quốc đã đưa ra yêu sách:
- Cậu có biết không? Đứa con trong bụng Dương Mễ là của tôi đấy.
- Phù
Đường Vũ choáng váng, mối quan hệ này phức tạp quá, chẳng nhẽ đứa con này không phải là của Uông Viễn Dương sao?
Dương Bích Kiều lại đổ trách nhiệm lên đầu Trương Nhất Phàm, khó trách, là ai cũng đều nghĩ như vậy. Dương Mễ gặp chuyện, Trương Nhất Phàm lo lắng như vậy, đích thân đến Đông Lâm giám sát tác chiến. Xem ra người có lòng tốt này cũng không thể làm lung tung được, liền chịu tiếng xấu thay người ta.
Điều mà Đường Vũ không ngờ đến là, đứa con mà Dương Mễ mang trong mình, là của Lý Trị Quốc? Chẳng nhẽ…
Gã nhìn Lý Trị Quốc một cách đầy hoài nghi, nói mấy câu:
- Trị Quốc, anh uống nhiều rồi.
Lý Trị Quốc lắc đầu một hồi:
- Cậu nghe tôi nói, chắc chắn đứa con trong bụng Dương Mễ là của tôi. Hôm đó đến tỉnh họp, tối đã gọi Dương Mễ đến. Lúc đó tôi cũng bị ma xui quỷ khiến, đã hạ bỏ thuốc vào cốc của cô ấy. Tuy nhiên tôi thề, chỉ có một lần đó, ai ngờ được lần đó đã mang thai.
- Anh đúng là thấp hèn!
Đường Vũ ôi một tiếng. Gã biết Lý Trị Quốc luôn hy vọng có được Dương Mễ, có một lần mình đùa, bảo Lý Trị Quốc hạ thuốc Dương Mễ, ai biết được tên tiểu tử này làm thật. Nếu như truy cứu chuyện này, mình cũng có trách nhiệm, Đường Vũ đúng là dở khóc dở cười, cầm chén lên uống một hơi hết.
- Chuyện này, Dương Mễ có biết không?
- Biết, bây giờ cô ấy không thèm để ý tới tôi nữa. Nhìn thấy tôi liền trốn tránh, bây giờ tôi hối hận lắm.
Lý Trị Quốc thở dài, tiếp tục uống rượu.
Đường Vũ chỉ vào y:
- Anh xong đời rồi, để anh Phàm chịu oan ức vì anh!
Gã không để lộ chuyện giữa Uông Viễn Dương và Dương Mễ ra ngoài, để tránh mối quan hệ này càng ngày càng loạn. Mà chính mồm Uông Viễn Dương cũng từng nói, bọn họ đã không liên lạc được ba tháng rồi, cho nên chắc đứa con này không phải của gã. Tên Lý Trị Quốc này, không thể cứu được!
Đường Vũ khuyên một câu:
- Được rồi, chỉ cần Dương Mễ không nói ra, mọi người sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, dù sao đứa trẻ đã không còn nữa rồi. Anh cứ coi như là một giấc mộng đi! Anh Phàm cũng không phải là người nhỏ nhen đâu, ngày mai anh đích thân đến xin lỗi, tốt nhất là dẫn theo vợ anh đi.
Lý Trị Quốc gật đầu:
- Xem ra cũng chỉ có thể như vậy!
Đường Vũ nhìn đồng hồ:
- Uống ít rượu thôi, về nhà sớm một chút, tôi còn có rất nhiều việc.
Lý Trị Quốc không chịu đi, ôm lấy bình rượu:
- Cậu đi đi, tôi muốn yên tĩnh một chút!
- Đồ ngốc, thấy bộ dạng của anh kìa!
Đường Vũ mắng một câu, đang định đứng dậy, điện thoại liền kêu lên, gã ừ một câu rất to, đối phương nó dồn dập:
- Đường cục, Đường cục, không xong rồi, không xong rồi!
Đường Vũ ghét nhất là người ta gọi điện thoại như thế này, vội vội vàng vàng, gã mở mồm liền mắng:
- Mẹ mày, có chuyện gì không ăn nói chậm dãi được à, ngạc nhiên!
Đối phương thở dồn dập:
- Chu…Chu…Chu Vận, tên Chu Vận kia, chết rồi, gã chết rồi!
- A
Đường Vũ liền rống lên một tiếng:
- Sao lại thế?
Chu Vận là một nhân chứng quan trọng, cũng là người nghi vấn quan trọng có liên quan trong vụ thuốc phiện, Gã sao có thể chết dễ dàng như vậy được? Đường Vũ vội vàng:
- Đợi tôi, tôi về ngay đây!
Xe cảnh sát kêu dồn dập, dừng ở cửa của Cục công an, Đường Vũ vội vàng xuống xe, liền chạy thẳng đến phòng làm việc.
Mấy người phó cục và người của đội hình sự đã đến đông đủ, chỉ đợi mỗi Đường Vũ.
Chu Vận là người tình nghi nghiêm trọng trong vụ án này, Trương Nhất Phàm chỉ trông cậy vào gã, để điều tra ra mạng lưới buôn lậu thuốc phiện, gã chết, đồng nghĩa với việc làm gián đoạn tất cả các manh mối.
Đường Vũ quát:
- Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Mội cảnh sát hình sự bên cạnh trả lời:
- Chiều nay còn tốt, tối đột nhiên chết. Pháp y giám định, gã đã uống thuốc độc tự sát.
- Uống thuốc độc? Thuốc độc ở đâu ra?
- Không biết, chúng tôi đang điều tra nguồn gốc của thuốc độc.
- Tôi Không biết! các anh nghe đây! Tôi không muốn nghe ba chữ này nữa, điều tra ngay cho tôi, xem xem gần đây có ai tiếp xúc với gã không!
Đại đội trưởng đội hình sự đột nhiên nhớ lại:
- Chiều nay, bạn gái Annie của gã đã đến thăm, nhưng chúng tôi có điều tra về Annie, không phát hiện ra bất kì đồ vật nào khả nghi.
Annie, chẳng phải là em họ của Phương Tấn Bằng sao? Điều tra, điều tra cho ông đây!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...