Dưới sự hộ tống của Bộ Kiên Cố và Uông Viễn Dương, đã đi vào ở khách sạn.
Đêm hôm đó, đài truyền hình thành phố Đông Lâm đã phát một tin tức.
Khoảng mười giờ sáng, trong bụi cỏ ở bờ sông ngoại thành Đông Lâm, đã phát hiện ra một cô gái mặc áo trắng quần đen, khoảng ba mươi tuổi, bị thương, đến nay vẫn đang hôn mê bất tỉnh, hiện tại đang được chữa trị ở bệnh viện, vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Phía cảnh sát đã tham gia điều tra, vì trên người cô gái không có bất kì một thứ gì có thể chứng minh thân phận, theo phán đoán sơ bộ của cảnh sát, cô gái có thể đã bị cướp, do phản kháng mà bị kẻ bắt cóc đâm gây ra thương tích, đồng thời cũng không loại bỏ khả năng vì khúc mắc chuyện tình cảm mà bị người ta trả thù.
Vừa đưa tin này, đã nhận được sự thở dài của rất nhiều người dân trong thành phố, ôi! Cái xã hội này, đúng là tàn ác! Những kẻ cướp mà trời giúp kia, luôn vô cùng độc ác.
Mà trong phòng bao ktv Mi Phi Sắc Vũ của thành phố Đông Lâm, có mấy người nam nữ trẻ tuổi đang ngồi.
Một người đàn ông trong đó, rõ ràng là công ty viễn cảnh Hồng Kông Chu Vận.
Hôm nay bên cạnh Chu Vận không có Annie, chỉ có một cô gái rất trẻ tuổi, ăn mặc vô cùng đẹp đẽ đang ngồi trên sô pha. Cô gái này mặc áo hai dây, để lộ cánh tay và bả vai ra bên ngoài. Tay trái Chu Vận khoác lên vai cô ấy, trong tay cầm một chiếc cốc, uống rượu rất tình cảm.
Đối diện Chu Vận, không ngờ lại là người lăn lộn ở Đông Lâm ông chủ bất động sản Dật Thái tên là Thi Vĩnh Nhiên.
Thi Vĩnh Nhiên được người khác giới thiệu, cuối cùng đã quen biết ông chủ Chu Vận của tập đoàn Viễn Cảnh Hồng Kông. Vốn dĩ công ty Viễn Cảnh có dự án đầu tư ở thành phố Đông Lâm, nhưng mà lần trước bị Đường Vũ làm rối lên, sự việc thất bại.
Chu Vận chưa từ bỏ ý định, quyết định mở một cửa ở đại lục, đưa việc kinh doanh đến đại lục, nhưng mà ở đại lục có rất nhiều chỗ y không quen, lại không mong Phương gia quản lý quá nhiều, y liền cùng Thi Vĩnh Nhiên quấy nhiễu.
Thi Vĩnh Nhiên làm bất động sản, nhưng bất động sản ở đại lục khích lệ cạnh tranh, không có mối quan hệ căn bản không nắm được đoạn đường tốt. Thấy Hồ Lôi càng ngày càng phát triển trong ngành bất động sản còn y luôn chạy ngược chạy xuôi, tuy rằng lời được chút tiền, so với Hồ Lôi, Nhâm Quốc Đống, y luôn là con chim bị rơi xuống đất.
Bây giờ Hồ Lôi không chỉ làm bất động sản, còn làm mỏ quặng, bàn lớn như vậy, đã mười tỷ. Tên Thi Vĩnh Nhiên cũng là một ông chủ hàng tỷ đồng. Nếu như còn khoản tiền của ngân hàng, y thực sự không biết mình còn bao nhiêu tài sản nữa.
Sự xuất hiện của Chu Vận, không nghi ngờ gì đã đưa cho y một cơ hội. Bởi vì ông cụ Chu Vận đã nói, không cho tiếp tục đầu tư ở đại lục, nhưng mà Chu Vận có suy nghĩ của mình, y quyết định đầu tư vào bất động sản Dật Thái. Về vấn đề kinh doanh, Chu Vận không hỏi nhiều, công ty đi vào hoạt động, do Thi Vĩnh Nhiên toàn quyền phụ trách. Chu Vận chỉ phụ trách việc cung cấp tài chính là lợi dụng danh nghĩa của Phương gia để giải quyết các mối quan hệ.
Có chuyện tốt như thế này, đương nhiên Thi Vĩnh Nhiên không thể bỏ qua được. Vì thế sau khi hai người ăn nhịp với nhau, hôm nay tên Chu Vận này có chút kì quái, ngồi trong phòng bao, y không hát, mà lại xem tivi. Vừa xem vừa uống rượu. Lúc đài truyền hình đưa tin, Thi Vĩnh Nhiên cảm thấy buồn cười:
- Cảnh sát ngày nay càng ngày càng nói liều, con gái có thể phản kháng bị cướp bóc sao, vì phản kháng mà bị kẻ bắt cóc đâm bị thương, đồng thời cũng không loại bỏ khả năng giết người vì chuyện tình cảm. Thú vị!
Nghĩ đến chuyện hôm qua, đến bây giờ Thi Vĩnh Nhiên vẫn cảm thấy tiếc thương, chỉ tiếc rằng, trong tình huống lúc đó, không cho phép gã làm như vậy.
Chu Vận nghe được tin này, sắc mặt liền tối lại, y đặt chiếc cốc lên bàn, liền đứng dậy rời đi.
Thi Vĩnh Nhiên vứt lại mấy trăm đồng trong phòng bao, đuổi hai cô gái đang ngồi trên ghế sô pha.
Hai người cùng trở về khách sạn, Chu Vận nghiêm mặt:
- Cô gái kia vẫn chưa chết, cô ta là một phóng viên, phóng viên anh có biết không?
Thi Vĩnh Nhiên khẽ cắn môi:
- Tôi đã làm hết sức rồi!
- Hết sức con khỉ, nếu như cô ta không chết, mày và tao đều hết đời! Có hiểu không?
Chu Vận lo lắng, hung hắng vứt điếu thuốc lên mặt đất, dậm lên đó, dùng sức vê nát.
Y chỉ vào Thi Vĩnh Nhiên nói:
- Có phải là thương hoa tiếc ngọc không? Tôi nói cho anh biết, đây gọi là chơi dao có ngày đứt tay!
Thi Vĩnh Nhiên nghiêm mặt, tên chó Nhật Hồng Kông này xấu xa thật, còn độc ác hơn cả ông mày. Tuy rằng những chuyện như thế này Thi Vĩnh Nhiên cũng làm nhiều rồi, nhưng mà lần này gã không muốn chính mình ra tay. Chu Vận * gã, đều tại Dương Mễ, trách cô ta lắm chuyện.
Thi Vĩnh Nhiên nói:
- Cô ấy đã uống rượu rồi, chẳng biết gì đâu, cần gì phải đẩy người ta vào chỗ chết chứ?
- Nói láo, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy! Cô ta nhất định phải chết, đặc biệt là cô ta là một phóng viên, càng không thể giữ cô ta lại được! Nhất định phải xử lý cô ta trước khi cô ta tỉnh dậy!
Thi Vĩnh Nhiên khẽ cắn môi:
- Được, tôi sẽ cử người đến ngay!
Chu Vận xua tay:
- Thôi đi, mấy tên rác rưởi đó tôi không yên tâm!
Sau đó y rút điện thoại ra, nói mấy câu mà Thi Vĩnh Nhiên nghe cũng không hiểu lắm. Sau khi gọi điện thoại xong, Chu Vận liền ngồi xuống, bắt chéo chân ngồi trên sô pha.
Bộ Kiên Cố và Uông Viễn Dương, hai nhân vật lớn của thành phố Đông Lâm cùng ngồi với Chủ tịch tỉnh Trương ở khách sạn Đông Lâm, đối với vụ án đả thương người một cách độc ác ở thành phố Đông Lâm này, Bộ Kiên Cố đã làm kiểm điểm.
Trương Nhất Phàm xua tay:
- Chuyện này không phải do các anh sai! Nhưng theo như tôi đoán, lần này Dương Mễ bị người ta cố ý gây thương tổn, e rằng không đơn giản như vậy. Nếu như chỉ đơn giản là cướp tài sản hay cưỡng hiếp, đối phương sẽ không đả thương người. Hẳn là thân phận của cô ấy, đã khiến đối phương e dè, lúc này mới ra tay đả thương cô ấy.
Uông Viễn Dương nói:
- Những kẻ này lòng lang dạ sói, xem ra không giống như sát thủ chuyên nghiệp. Chẳng nhẽ do đám lưu manh nào đó của thành phố làm sao?
Trương Nhất Phàm thở sâu, xem đồng hồ:
- Không vội, sẽ có đáp án ngay thôi.
Hai người cùng không rõ, Trương Nhất Phàm nói gì, đáp án? Uông Viễn Dương còn nói Dương Mễ sẽ tỉnh nhanh thôi. Trong lòng gã rất lo lắng, đáng tiếc là gã không có lý do gì công khai nhìn Dương Mễ.
Đêm đã khuya, rất nhiều người trong bệnh viện đã tan giờ làm, chỉ có mấy bác sĩ ở lại.
Hành lang im ắng, không có bất kì một âm thanh nào, yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Loại bệnh viện trung tâm của thành phố này, bệnh nhân không ít, nhưng quy định của bệnh viện là mười một giờ tắt đèn, không cho phép người tiếp khách và người thăm viếng ở lại đây. Dương Mễ ở phòng dành cho bệnh nhân nặng, ở đây đến một nhân viên trực cũng không có.
Bốn cô y tá trong phòng trực đang ngồi nói chuyện, trong hành lang của bệnh viện, có một bóng người. Bóng người vừa lướt qua, chuồn vào phòng thay quần áo. Có một cô y tá ngáp dài:
- Ôi, mệt chết đi được, tôi đã trực hai đêm rồi, các chị nhìn giúp một chút, tôi ngủ một tý.
Người y tá còn lại đứng dậy:
- Vậy để tôi đến phòng dành cho bệnh nhân nặng xem một chút.
- Không cần nhìn, bác sĩ nói, chắc sáng ngày mai cô ấy mới tỉnh lại.
- Cô gái này đáng thương thật, ai nhẫn tâm như vậy, ra tay nặng như vậy. Đúng là không có nhân tính, bị đâm ba nhát.
- Đúng vậy, làm tôi tan làm cũng không dám đi một mình, gọi bạn trai đến đón! Xã hội ngày nay loạn quá!
…
Mấy cô y tá nhắc mãi, có một vị bác sĩ đi đến:
- Viện trưởng đã nói rồi, các cô phải lưu ý một chút, cô bệnh nhân này rất quan trọng. đến Chủ tịch tỉnh Trương còn đích thân đến thăm, không được phép làm biếng! Có tình hình gì, lập tức báo cho tôi.
- Ồ
Một cô y tá từ phòng giám hộ dành cho bệnh nhân nặng nói:
- Không sao, cô ấy ngủ ngon lắm, thở đều, nhịp đập của mạch, và tim đều rất có lực.
- Chỉ mong cô ấy có thể vượt qua được. Tôi nguyện gầy đi mười cân để đổi lấy cô ấy không sao.
Cô y tá mập mạp khác nói.
Y tá trong phòng trực đang nói chuyện, trong phòng thay đồ xuất hiện một người mặc áo trắng dài, người này đeo khẩu trang, hai tay để trong túi. Vừa nãy cô y tá chuẩn bị đi ngủ đã nhìn thấy, hô lên một tiếng:
- Bác sĩ Lưu.
Người đó gật đầu, liền đi vào phòng vệ sinh. Y tá cũng không để ý, liền đi vào phòng trực ban, bác sĩ vừa đi vào phòng vệ sinh nay lại xuất hiện ở hành lang, đi đến phòng bệnh nặng, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Trong phòng giám sát bệnh nhân nặng, có năm sáu bệnh nhân, đều là những người vừa được mổ ngày hôm nay, giữ lại hai mươi tư giờ để theo dõi.
Thầy thuốc vừa đi, vừa nhìn tấm biển trên đầu giường, ánh mắt nhìn vào hai chữ Dương Mễ, dừng trước chiếc giường thứ ba.
Cái tay luôn để vào trong túi, chậm rãi rút ra, trong tay chính là một khẩu súng nhỏ không phát ra tiếng.
Duỗi súng qua, nhằm vào đầu của bệnh nhân, đang chuẩn bị nổ súng:
- Không được động đậy!
Người trên giường đột nhiên xoay lại, khóa miệng tối om liền nhằm đúng vào bác sĩ, cùng lúc đó bốn chiếc giường bên cạnh, đột nhiên có bốn gã thanh niên nhảy lên.
Những người này trong tay đều có súng, bốn người dường như đồng thời, đứng dậy từ trên giường, cùng nhảy về phía bác sĩ.
Bác sĩ hơi sửng sốt, đang muốn tháo chạy, một luồng điện chạy qua, chỉ cảm thấy một luồng điện từ cổ truyền đến toàn thân, gã liền gầm vang một tiếng, nằm thẳng đờ trên sàn.
Bốn người vỗ tay, ném cái mũ trên đầu đi, tiểu Tứ mắng một câu:
- Chút bản lĩnh này cũng đòi làm sát thủ sao?
Y vẫy tay:
- Dẫn đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...