Quan Đạo Thiên Kiêu

Cuối tuần này không yên tĩnh chút nào, tổ chức tia chớp luôn bị vây trong sự căng thẳng.

Trương Nhất Phàm cũng hết sức chú ý đến hướng đi của cả tổ chức, đã mười tám giờ trôi qua, vẫn chưa tìm được bất kì một tung tích nào của Dương Mễ,. Liễu Hải, Đường Vũ, hai người chủ yếu chịu trách nhiệm, đương nhiên trong lòng căng thẳng hơn bất kì một ai.

Đây chính là một thử thách trực tiếp nhất đối với tổ chức tia chớp, cái gọi là nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ. Các thành viên ra trận, thu thập bất kì một manh mối bào về Dương Mễ.

Theo sự phân tích của Liễu Hải, xe của Dương Mễ xuất hiện ở tỉnh thành, chỉ là thủ thuật che mắt của kẻ thù, gã vẫn cho rằng Dương Mễ đang ở thành phố Đông Lâm. Vì thế, nhiệm vụ của Đường Vũ là tiến hành điều tra các điểm ở thành phố Đông Lâm.

Liễu Hải chỉ huy tổ chức tia chớp, ở tỉnh thành tiến hành điều tra đối với những dấu vết đáng khả nghi.

Vì điện thoại của Dương Mễ luôn trong trạng thái tắt máy, vệ tinh định vị tiên tiến nhất cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể dựa vào khả năng lần mò của nhân lực. Điều này đối với tổ chức tia chớp mà nói, giống như là mò kim đáy bể.

Cái kim này ở đâu, không ai biết được.

Mười mấy tiếng trôi qua, rốt cuộc Dương Mễ sao rồi?

Lông mày Trương Nhất Phàm đã thành một đàn, ánh mắt đặt trên tấm bản đồ trên bàn.

Từ Vĩnh Lâm đến Đông Lâm, từ Đông Lâm đến tỉnh thành. Trọng điểm mục tiêu ở ba thành phố này. Liễu Hải chỉ ra, nếu như Dương Mễ còn sống, chắc hẳn là ở Đông Lâm, ở tỉnh thành chỉ là một giả mạo.

Nhưng điều Trương Nhất Phàm lo lắng là, nếu như thực sự Dương Mễ đã phát hiện ra chuyện gì mờ ám của đối phương, vậy thì rất có thể đã bị đối phương diệt khẩu. Chỉ có điều đối phương đưa xe của Dương Mễ đến tỉnh thành, với mục đích gì?

Bọn họ nhìn thấy chiếc xe này, chắc chắn biết thân phận của Dương Mễ, phóng viên là một công việc rất mẫn cảm, sợ nhất chính là cô ấy bị diệt khẩu.

Trương Nhất Phàm tức bóp mấy thuốc lá trong chiếc gạt tàn ở trước mặt, nhìn Liễu Hải nói:

- Chuyện chiếc xe đã điều tra ra chưa?

Đang nói, điện thoại của Liễu Hải kêu lên, bên trong truyền đến tiếng của Tiểu Thanh:

- Cục trưởng Liễu, điều tra ra rồi, là một chiếc xe chở hàng. Trong xe còn có dấu vết lốp xe của phóng viên Dương. Hơn nữa chiếc xe này đã đến tỉnh thành khoảng mười một giờ hai mươi nhăm phút, thời gian vào địa điểm rất ăn khớp.

Liễu Hải hưng phấn nói:

- Được rồi, đã điều tra ra người lái xe chưa?

Tiểu Tứ nói:

- Điều tra ra rồi, tên lái xe đó nói, có người ủy thác gã vận chuyển xe đến, sau khi đến tỉnh thành sẽ có người liên lạc với gã.


- Lập tức chuyển tư liệu của người vận chuyển đến Đông Lâm, để bọn họ điều tra, các anh lập tức điều tra tiếp người nhận xe.

Tiểu Tứ trả lời:

- Người nhận xe không xuất hiện, lái xe nói có một đứa trẻ đã đưa cho gã một phong thư, sau đó liền đi, gã để xe ở đây liền rời đi. Nhưng cái khác, gã không biết!

- Anh có khẳng định là lái xe không nói dối không?

- Hẳn là không có!

- Biết rồi! Các anh tiếp tục điều tra.

Liễu Hải dập máy, báo cáo sự việc với Trương Nhất Phàm:

- Quả nhiên không ngoài dự tính, Dương Mễ vẫn ở thành phố Đông Lâm. Chỉ có điều đối thủ rất giảo hoạt, không ngờ lại dùng thủ đoạn này, bịt mắt mọi người.

Trương Nhất Phàm trầm giọng nói:

- Lập tức gọi điện cho Đường Vũ, cho dù dùng cách gì đi chăng nữa, nhất định phải tìm ra Dương Mễ!

Liễu Hải đang định gọi điện thoại, điện thoại của Trương Nhất Phàm liên kêu lên, trong điện thoại truyền đến giọng nói phấn khởi của Đường Vũ:

- Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi! Anh Phàm, em tìm thấy rồi. Dương Mễ vẫn còn sống, cô ấy vẫn còn sống!

Trương Nhất Phàm liền đứng lên, cầm cái túi trên ghế sô pha:

-Đi, lập tức đến Đông Lâm!

Liễu Hải không nói hai lời, vừa đi vừa gọi điện thoại:

- Tiểu Tứ, các anh có thể kết thúc công việc rồi! gọi bốn tổ nhỏ, lập tức đến Đông Lâm, đợi lệnh bất cứ lúc nào!

Dặn dò xuống dưới, hai người đã đi vào cầu thang máy.

Trương Tuyết Phong lái xe đến, kéo cánh cửa sau của xe ra, Trương Nhất Phàm cũng không nói nhiều, xoay người vào trong xe.

Liễu Hải lên xe của mình, còn có một chiếc xe là đội ngũ mà Liễu Hải dẫn đến, ba chiếc xe vội vã tiếng về phía Đông Lâm.


Cùng lúc đó, tòa nhà đối diện tiểu khu nơi mà Trương Nhất Phàm đang sống, có một người cầm kính viễn vọng, đang nhìn đám người Trương Nhất Phàm vội vàng rời đi. Người này đang chuẩn bị gọi điện thoại, không ngờ có một chiếc gậy từ phía sau bay tới, điện thoại vẫn chưa lấy ra, người đã ngã xuống mặt đất rồi.

Thành phố Đông Lâm, Dương Mễ đã được đưa đến bệnh viện, đang trong quá trình cấp cứu.

Đường Vũ lo lắng nhìn điện thoại, đi đi lại lại bên ngoài phòng giải phẫu.

Lý Trị Quốc vội vàng đi tới:

- Dương Mễ sao rồi?

Đường Vũ chỉ vào phòng giải phẫu.

Trong phòng giải phẫu đang khẩn trương cứu giúp, lúc các đồng chí cục công an phát hiện ra Dương Mễ, Dương Mễ đã nằm ở trong bụi cỏ ven sông rồi, bị người ta nhét trong bao tải, chỉ lộ ra một cái đầu, người bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh.

Đường Vũ suy nghĩ về nguyên nhân của sự việc này, chắc sau khi cô ấy chia tay với Lý Trị Quốc, không biết có phải đã nhìn thấy những chuyện không nên thấy hay không, hơn nữa thân phận phóng viên của cô, đã khiến cô bị người ta diệt khẩu.

Nói như vậy, trong thành phố Đông Lâm nhất định có chuyện gì mờ ám, Đường Vũ thầm dặn dò xuống dưới, đặc biệt lưu ý đến tình hình của những chỗ ăn chơi ở thành phố Đông Lâm, quán rượu, khách sạn lớn vân vân, nếu phát hiện ra điều khác thường thì lập tức báo cáo.

Đã mổ hai hơn hai tiếng, Trương Nhất Phàm và Liễu Hải từ tỉnh thành đã đến, thấy Đường Vũ và Lý Trị Quốc, đám người Dương Bích Kiều đang lo lắng chờ ở cửa bệnh viện, đoàn người vội vàng đi tới.

Đường Vũ nghênh đón:

- Chủ tịch tỉnh Trương.

Trương Nhất Phàm hỏi:

- Tình hình như thế nào?

Vẻ mặt Đường Vũ nặng nề:

- Đang được cứu, bụng bị người ta đâm hai phát, ngực một phát, không biết có thể sống lại không!

- Khốn kiếp!

Trương Nhất Phàm mắng một câu, vẫy Đường Vũ, Đường Vũ liền đi theo hắn vào trong góc. Dám người Lý Trị Quốc và Liễu Hải đang ở đó nói thầm, chỉ thấy Đường Vũ gật đầu, sau đó hai người liền đi tới.


Đường Vũ nhìn mọi người:

- Trị Quốc, các anh đi cùng anh Phàm nhé! Ở đây đã có tôi và Liễu Hải rồi.

Trương Nhất Phàm nhìn vào phòng phẫu thuật:

- Đợi thêm một lúc nữa.

Viện trưởng nhận được điện thoại của Đường Vũ, liền sắp xếp bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất đợi lệnh, Dương Mễ vừa đến, bọn họ đã chuẩn bị từ lâu. Đích thân viện trưởng trấn giữ, chỉ huy lần cứu giúp này.

Cửa phòng phẫu thuật được đẩy ram viện trưởng ra trước, lúc nhìn thấy Trương Nhất Phàm, liền ngẩn người ra:

- Chủ tịch tỉnh Trương, đích thân anh cũng đến rồi.

Trương Nhất Phàm khẽ gật đầu:

- Tình hình có tốt không?

- Vẫn tốt, vẫn tốt, may mà kịp thời, muộn hơn một chút nữa, đến thần tiên cũng không cứu được.

Viện trưởng cởi mũ xuống, mang theo lời xin lỗi với Trương Nhất Phàm nói:

- Tôi nói mấy câu với người nhà.

Trương Nhất Phàm biết được Dương Mễ đã thoát khỏi sự nguy hiểm, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Kéo tay viện trưởng, vất vả rồi!

Viện trưởng khiêm tốn lắc đầu:

- Đây là việc chúng tôi nên làm, Chủ tịch tỉnh Trương quá lời rồi.

Sau đó viện trưởng nói với những người bên ngoài:

- Ai là người nhà cô ấy?

Lý Trị Quốc và Dương Bích Kiều đi tới:

- Tôi là chị của cô ấy. Tôi là anh rể cô ấy.

Viện trưởng đương nhiên biết Lý Trị Quốc, ông ấy gật đầu nói:

- Các vị đi theo tôi một chút.

Hai người đi cùng viện trưởng đến phòng làm việc, viện trưởng nhìn hai người, sắc mặt nặng nề:


- Tình hình bệnh nhân rất ổn định, mấy người yêu tâm đi, tính mạng thì được bảo vệ. Chỉ có điều…

- Chỉ có điều sao, nói đi! Có phải là cô ấy bị kẻ bắt cóc…

Nghe nói Dương Mễ không còn nguy hiểm đến tính mạng, Dương Bích Kiều liền yên tâm, chỉ cần người còn sống, những chuyện khác không quan trọng. Nghe giọng điệu của viện trưởng, có phải bị người ta cướp sắc, trong quá trình phản kháng cô ấy đã bị hành hung.

Viện trưởng lắc đầu:

- Không có, cô ấy không bị xâm hại dưới bát kì hình thức gì, chỉ có điều đứa con trong bụng cô ấy thì không còn nữa.

- A…

Dương Bích Kiều liền kêu một cách sợ hãi tại chỗ, chẳng phải Dương Mễ vẫn chưa kết hôn sao? Con ở đâu ra…

Lý Trị Quốc liền phản ứng lại:

- Ồ, cảm ơn viện trưởng, cảm ơn. Chỉ cần người không sao, con có thể mang thai đứa khác, cảm ơn, cảm ơn!

Sau đó gã liền ôm bà xã đi ra, ở hành lang, gã nhỏ giọng nói:

- Em làm gì thế, chẳng nhẽ muốn để mọi người đều biết đễ Dương Mễ xấu mặt sao?

Nỗi lòng Dương Bích Kiều nặng nề, cắn môi nói:

- Anh nói đứa con này là của ai?

Vẻ mặt Lý Trị Quốc xấu hổ:

- Anh làm sao mà biết được, hoặc là cô ấy đã có bạn trai rồi, chẳng qua là em không biết thôi. Bây giờ những người có con mà chưa kết hôn nhiều lắm, có gì kì lạ đâu. Chỉ cần Dương Mễ không sao, đều tốt hơn bất cứ chuyện gì rồi.

- Ừ! Chúng ta đi thôi! Đi thăm cô ấy.

Bên ngoài phòng phẫu thuật, Đường Vũ đang nói chuyện:

- Liễu Hải, các anh đưa Chủ tịch tỉnh Trương về trước, ở đây cứ giao cho tôi!

Liễu Hải hiểu ngầm gật đầu, liền dẫn người bảo vệ Chủ tịch tỉnh Trương rời đi.

- Chủ tịch tỉnh Trương, Chủ tịch tỉnh Trương!

Trương Nhất Phàm vừa đến cửa, Bộ Kiên Cố và Uông Viễn Dương đã tới, Trương Nhất Phàm vẫy tay:

- Đi, về khách sạn trước rồi nói!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui