Nửa đêm Uông Viễn Dương bị chủ tịch hội đồng quản trị công ty Viễn Cảnh gọi điện từ Hồng Kong sang tức giận mắng:
- Chủ tịch thành phố Uông, có ai đón tiếp khách như các vị không? Lập tức thả người cho tôi, các vị muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ trả. Giờ tôi chính thức tuyên bố, hủy bỏ công trình đang đầu tư, tôi sẽ phản ánh tình hình này lên tỉnh ủy của các vị.
Nói xong, đối phương hùng hổ cúp điện thoại.
Uông Viễn Dương đành chịu, gặp phải những người kiểu này nói thực là có lý cũng không làm gì được.
Con trai lão ta làm những gì chẳng lẽ lão ta không biết?
Có tiền, những kẻ có tiền bây giờ rất giỏi.
Xem ra dự án đầu tư này trôi như bọt bèo rồi.Uông Viễn Dương tức quá ném điện thoại sang một bên, nửa đêm nửa hôm rồi còn gọi điện thoại, không có tý lịch sự nào. Tức không làm gì được anh ngồi dậy hút thuốc.
Sau đó lại cầm điện thoại lên mắng cho thư ký một trận:
- Làm ăn kiểu gì thế hả? điện thoại của ai cũng chuyển vào là sao? Không biết là người ta cần ngủ à?
Thư ký đang hối hận về việc tiết lộ số điện thoại của sếp cho chủ tịch công ty Viễn Cảnh, nhưng công ty Viễn Cảnh này đang đầu tư một dự án mấy trăm triệu ở thành phố Đông Lâm, anh tưởng rằng đối phương muốn bàn chuyện đầu tư, đang lúc mơ mơ màng màng, thế là đối phương hỏi số điện thoại anh liền cho ngay.
Uông Viễn Dương vừa mắng là anh tỉnh táo hẳn, nhưng Uông Viễn Dương không để anh có cơ hội giải thích. Đêm nay, thư ký cũng mất ngủ luôn rồi.
Bộ Kiên Cố cũng không ngủ được, anh đang phân tích chuyện này.
Những chuyện thế này, muốn làm lớn chuyện ra là được ngay, mà muốn cho bé đi cũng có thể, chỉ cần làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra là được.
Nếu mặc kệ nó thì có thể bình an vô sự. Dự án đầu tư cũng giữ được, rút cuộc thì chọn giữ khách hay là bảo vệ chính nghĩa. Áp lực của anh cũng khá lớn, cấp trên đã có người gọi điện cho anh rồi.
Yêu cầu Bộ Kiên Cố chọn một trong hai, Bộ Kiên Cố đành phải gọi lại cho Đường Vũ, yêu cầu lập tức thả người.
Đây là quyết định sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, thả người, thả người, bọn chúng hút thuốc phiện chỉ hại chính bản thân chúng, chỉ cần không phải buôn thuốc phiện là được.
Giờ người có tiền hút thuốc phiện rất nhiều, không thể quản lý hết được.
Đương nhiên, Bộ Kiên Cố cũng khá rõ phong trào chống ma túy mà Tỉnh ủy đưa ra. Đường Vũ là đang thực thi mệnh lệnh cấp trên.
Bộ Kiên Cố dường như rất khó xử, anh nói bên bộ phận chính pháp làm như vậy là đúng, đó là để giữ gìn trật tự địa phương. Nhưng từ góc độ toàn cục mà nói thì vẫn cần phải suy xét đến các nhân tố khác, nếu đối phương không phải là buôn lậu thuốc phiện thì cũng nên suy nghĩ một chút đến phương thức xử lý.
Đường Vũ hiểu rằng chắc chắn là bên trên gây áp lực cho họ. Nếu không sao Uông Viễn Dương và Bộ Kiên Cố đều nhất trí đồng tâm hiệp lực xử lý nhẹ nhàng chuyện này?Cho nên anh gọi điện chuẩn bị bảo thả người. Nhưng, khi vụ án này chưa được làm rõ thì Chu Vận không được rời khởi Đông Lâm.
Còn chuyện của tên đã chết kia để họ tự đi sắp xếp. Vụ tụ tập hút thuốc phiện tập kích đánh cảnh sát này đã được xử lý nhẹ nhàng như thế.
Với kết quả này Đường Vũ rất không thoải mái.
Anh vốn định tìm ra nguồn gốc số thuốc phiện này từ mồm tên tiểu tử kia nhưng áp lực bên trên quá lớn, gọi hết lần này tới lần khác yêu cầu thả người.
Vừa định thả người thì người của tỉnh ủy đến muốn gặp Đường Vũ.
Đường Vũ thấy rất lạ, hành động nhanh thế ư?
Lúc đến cục, trong phòng khách đã có ba đồng sự trên tỉnh xuống, dẫn đầu là tổ trưởng tổ phòng chống ma túy tỉnh. Người này Đường Vũ có biết, gã tên là Tào Chân.
Tào Chân mang vẻ mặt người thi hành công vụ nói:
- Người đâu? Chúng tôi cần phải giải đi.
Đường Vũ liền hỏi đội trưởng đội cảnh sát hình sự vừa chạy tới, đội trưởng nói:
- Kẻ bị tình nghi đã được thả về rồi.
Tào Chân cười khẩy nói:
- Đừng có dùng trò này với tôi, đưa người ra đây. Vụ án này tỉnh ủy tiếp quản rồi. Chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự vẻ mặt không vui nói:
- Đi thật rồi mà, không tin anh gọi cho hắnđi, đây là số điện thoại của nó: 139 xxxxxxx
Trợ lý ngồi bên cạnh liền gọi điện thoại:
- Gọi được rồi, đội trưởng Tào.
Tào Chân cầm điện thoại đi ra ngoài, nói vài câu rồi trở lại phòng khách. Lúc này đã là hơn 4 giờ sáng. Bọn họ vội vàng từ trên tỉnh phi xuống, mất hơn hai tiếng đồng hồ, định là đến trước khi Đường Vũ kết án, đem người đi. Nhưng không ngờ hành động của bọn Đường Vũ quá nhanh. Một thời gian ngắn như thế đã làm cho bọn chúng nhận tội, lại còn tự mình điểm chỉ trong tờ lấy khẩu cung nữa.
Trong phòng tiếp khách, Tào Chân nói:
- Đem tờ khai khẩu cung của bọn chúng ra đây xem nào.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhìn Đường Vũ, Đường Vũ dùng mắt ra hiệu, đội trưởng đội cảnh sát hình sự mới xoay người đi lấy tờ khai.
Lúc lấy tờ khai, anh nghĩ, ánh mắt vừa nãy của Cục trưởng Đường rõ ràng là nhắc nhở mình cái gì đó, nghĩ một hồi, anh liền bảo người đến phòng điều khiển, photo ra một bản.
Tào Chân cầm bản ghi chép trong tay lông mày cau lại:
- Bản gốc đâu?
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự nói:
- Ồ, bản gốc không có, người của phòng hồ sơ đã về rồi.
- Không có bản gốc sao lại có bản phô tô này?
Sắc mặt Tào Chân rất khó coi, có thể tức giận bất kỳ lúc nào.
Đường Vũ tiếp lời:
- Đây là bản phô tô tôi định mang đến chỗ Bí thư Bộ nghiên cứu. Đội trưởng Tào, anh còn nghi ngờ gì nữa không? Trong này đã viết rất rõ ràng. Bọn họ đều thừa nhận tụ tập hút thuốc phiện, tập kích đánh cảnh sát, hơn nữa, chúng tôi cũng làm theo dặn dò của cấp trên, chỉ xử lý bằng hình thức phạt tiền, người thì thả rồi.
Tào Chân nói:
- Xem ra Cục trưởng Đường vẫn chưa hiểu, vụ án này từ nay trở đi sẽ được tỉnh ủy thụ lý, đề nghị các anh giao hết toàn bộ hồ sơ cho tôi.
Đường Vũ cười:
- Không phải chỉ là một vụ hút thuốc phiện bình thường, hơn nữa cũng đã kết thúc rồi. Có cần phải làm nghiêm trọng thế không?
Tào Chân làm mặt lạnh:
- Chúng tôi chỉ thi hành mệnh lệnh cấp trên, hy vọng Cục trưởng Đường hợp tác.
Đường Vũ nói:
- Vậy để tôi hỏi ý kiến Giám đốc sở Thương đã.
Tào Chân thấy Đường Vũ không hề hợp tác công việc của mình, liền xuống nước:
- Vậy anh gọi đi, tin rằng Giám đốc sở Thương sẽ cho anh một câu trả lời vừa ý.
Bốn giờ sáng gọi điện cho lãnh đạo đích thực là một chuyện không hề lễ độ chút nào. Hơn nữa đây cũng không phải là chuyện to tát gì. Nếu không có quan hệ với tập đoàn Viễn Cảnh, thì cho dù thành phố có xử lý thế nào, cấp trên cũng không cần quan tâm đến.
Đường Vũ do dự một hồi:
- Cũng không còn sớm nữa, ba vị ở đây nghỉ ngơi đi, việc này để mai tính tiếp.
Nói xong, anh đứng dậy bảo:
- Cậu sắp xếp chỗ nghỉ cho nhóm của tổ trưởng Tào nhé.
- Anh
Tào Chân nóng nảy, tên Đường Vũ này không hề hợp tác công việc của mình. Bỏ lại ba người họ chạy mất như không có ai thế này.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự nói:
- Tổ trưởng Tào, mời.
Tào Chân không thèm để ý đến anh, lấy điện thoại ra gọi:
- Giám đốc Dư, Đường Vũ không hợp tác, người đã được thả rồi nhưng khẩu cung và các giấy tờ khác bọn chúng nhất định không giao ra.
- Không được, phải lấy được khẩu cung của mấy người bọn họ, không thể để bản gốc ở thành phố Đông Lâm.
Dư Kiện Khang ngừng một lát rồi tiếp:
- Nếu người đã thả rồi thì các cậu đợi đến sáng mai rồi hãy về. Nhớ là phải lấy được khẩu cung của bọn họ mang về.
- Tôi hiểu.
Gọi điện thoại xong, Tào Chân mới nghiêm mặt:
- Được, việc nghỉ ngơi không phiền các anh nữa.
Nói xong ba người xoay người bước đi.
Đường Vũ vẫn đang suy nghĩ, dụng ý của việc Tào Chân làm như thế chính là để xóa bỏ hoàn toàn vụ án hút thuốc phiện tập thể của họ ở thành phố Đông Lâm. Xem ra có một số người khá lo lắng. Rút cuộc bọn họ đang che giấu điều gì? Nhưng những khẩu cung này tuyệt đối không thể để bọn họ mang đi, nếu không đến lúc đó bị bọn họ quay lại cắn cho một nhát thì mình hết đường chối cãi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Đường Vũ lại gọi điện cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự nói không có sự đồng ý của mình thì không ai được mang những khẩu cung đó đi.
Cúp điện thoại xong, Đường Vũ nằm trên sô pha vẻ buồn bực. Vốn định nhân cơ hội này tiến hành một trận đánh lớn trong thành phố Đông Lâm, triển khai chương trình chống ma túy trong toàn thành phố, ai ngờ vừa mới bắt đầu thì gặp ngay chuyện phiền phức này.
Đường Vũ tự nhận mình không phải là một thanh quan tuyệt đối nhưng cũng không phải là một tham quan, nhiều năm trong phạm vi chức vụ của mình cũng coi như là tận trung tận lực. Cố gắng chăm chỉ làm việc vì trị an địa phương, vì ổn định xã hội. Nhưng sự việc hôm nay làm anh rất buồn.
Lẽ nào pháp luật chỉ có thể trói buộc nhân dân?
Chết tiệt, có tiền là tài lắm đấy, gọi chỗ này một cuộc, gọi chỗ kia một cuộc, không gọi lên thành phố thì là gọi lên tỉnh. Trực tiếp tạo áp lực cho mình. Động một tí là uy hiếp thành phố, sẽ rút hết dự án đầu tư, nghĩ mà điên.
Đường Vũ châm điếu thuốc, nghĩ ngợi, việc này đưa lên tỉnh hy vọng không làm kinh động đến Phó Chủ tịch tỉnh Trương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...