Liễu Hải và Đường Vũ chạy đến, hai người nắm rõ động thái ở tỉnh như lòng bàn tay.
Ân oán giữa Phương Tấn Bằng và Trương Nhất Phàm Liễu Hải là người rõ hơn ai hết. Tên Tống Hạo Thiên này là người thế nào? Hai người lại có chút mơ hồ, cho nên Đường Vũ bảo người kiểm tra thông tin rồi lập tức lên tỉnh.
Bữa trưa nay ăn ở nhà Liễu Hồng.
Ba người đàn ông ngồi trên sô pha bàn luận những việc này, Liễu Hồng làm đồ ăn trong bếp.
Đêm đó, Trương Nhất Phàm và cô dùng chiêu mới, làm Liễu Hồng đến giờ gặp hắn vẫn hơi chột dạ.
Cũng không biết những người Tây này nghĩ gì? Những động tác xấu xa như vậy mà cũng có thể làm ra được, Ôi trời, đúng là hành hạ chết con người ta đi. Cô không ngờ Trương Nhất Phàm uống rượu xong lại mạnh mẽ đến thế. Đến giờ lúc nào Liễu Hồng nhìn thấy Trương Nhất Phàm lại nghĩ ngay đến những gì xảy ra đêm đó, mặc dù có hơi điên cuồng nhưng rất thỏa mãn.
Đó là những thứ thường ngày cô chưa bao giờ cảm nhận được, xong việc Liễu Hồng nghĩ một người đàn bà có thể sống đến thế này thì còn mong cầu gì nữa?
Thực ra cái làm Liễu Hồng rụt rè nhất chính là tư thế tác chiến “69” kia. Nếu Trương Nhất Phàm không uống say và tác dụng dẫn dắt của cái đĩa tham khảo châu Âu kia, thì xem chừng sẽ không dùng phương thức này đâu.
Liễu Hồng nấu cơm, rồi không kìm nổi kẹp chặt hai chân lại, toàn thân nóng ran.
Quay đầu nhìn Trương Nhất Phàm, mặt lại nghiêm trang đĩnh đạc, không còn vẻ hấp dẫn tối đó nữa.
Đường Vũ ngồi trên sô pha, uống ngụm chà:
- Đại ca, chúng ta có cần phải phòng bị để tránh việc bị họ đánh úp trở tay không kịp không?
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Phòng bị cái gì? Cậu tưởng là hai bên đang tác chiến à? Lại còn phòng bị? Đi làm chăm chỉ, làm người đường hoàng. Cho dù Ma vương địa phủ có tới cũng không phải sợ.
- Cũng đúng, cũng đúng nhưng nên đề phòng vẫn hơn mà.
Đường Vũ vẫn hơi lo lắng.
Trương Nhất Phàm nói:
- Có phía Liễu Hải giám sát được rồi, các thứ khác như cũ, cần làm gì thì làm cái đó.
Một tên Phương Tấn Bằng bé tẹo, bại tướng dưới tay ta, không đến mức làm mình phải đau đầu nhức óc. Trương Nhất Phàm ngồi trên sô pha, cau mày, hút điếu thuốc, trong phòng khách liền mù mịt khói thuốc.
Trong lòng hắn đang phân tích động cơ của hai tên kia, theo tình hình mà Trương Tuyết Phong cung cấp hàng ngày thì Tống Hạo Thiên và Phương Tấn Bằng gặp nhau khá nhiều lần nhưng họ nói với nhau những gì thì đến giờ vẫn không rõ, khả năng phản trinh sát của đối phương rất mạnh, hơn nữa lại có cao thủ bảo vệ, người bình thường khó mà tiếp cận dễ dàng được.
Sau việc của Thù Cương, Phương Tấn Bằng trông khá là nhàn rỗi, du ngoạn cảnh sắc Hồ Nam.
Căn cứ vào sự hiểu biết của mình với Tống Hạo Thiên, hắn lập tức ý thức được rằng đây chỉ là màn kịch của kế hoãn binh. Nghĩ đến đây, Trương Nhất Phàm liền cười khẩy, Tống Hạo Thiên muốn lợi dụng sự có mặt của Phương Tấn Bằng làm mình mất cảnh giác. Nếu đoán không nhầm thì gã sẽ nghĩ cách gây phiền phức cho mình.
Phương pháp này mình đã dùng nhiều rồi, muốn đấu với tao, chúng mày còn non lắm.
Tống Hạo Thiên chẳng qua muốn dùng chiêu năm đó mình đã dùng ở Vĩnh Lâm, Ô Dật Long nắm trong tay quyền lực ở Vĩnh Lâm, Trương Nhất Phàm giống như một con thú bị một cái lưới lớn vô hình vây hãm.
Nếu đổi là người khác chắc đã sớm bị Ô Dật Long chơi cho chết rồi, kết quả Trương Nhất Phàm dùng chính kế của gã để trị lại gã, chủ động đi ra, xé mảng lưới từng chút từng chút một, làm thần kinh của Ô Dật Long luôn trong trạng thái căng thẳng, Trương Nhất Phàm từ một con thú bị vây hãm biến thành một con chim ưng tự do trên trời, có thể xuất chiêu bất kỳ lúc nào, từ thế bị động chuyển thành chủ động.
Cách mà Tống Hạo Thiên dùng chẳng qua cũng chỉ có vậy. Muốn lợi dụng sự xuất hiện của Phương Tấn Bằng gây áp lực cho mình, làm mình sẽ dồn toàn lực đối phó với Phương Tấn Bằng, như thế thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng,
Chiến thuật tâm lý này sẽ làm cho đối phương cảm thấy mình sẽ ra đòn nhưng mình lại án binh bất động, làm cho thần kinh đối phương căng thẳng cuối cùng sẽ không chịu được mà nổ tung ra.
Chút tài vặt này làm sao qua mắt mình được?
Trương Nhất Phàm tin rằng, mình và những thuộc hạ, nên duy trì tốt tinh thần làm việc, giống như hắn vừa nói, đi làm chăm chỉ, làm người đường hoàng, Với năng lực và thế lực của mình, không phải là mình, thì người khác có muốn đổ lên đầu mình cũng không được, là của mình thì có tránh cũng không tránh được.
Liễu Hải hiểu được ý tứ của đại ca, tôi không động đến người thì người cũng đừng động đến tôi, nếu người động đến tôi thì tôi sẽ phản kháng đến cùng.
Đây vẫn luôn là nguyên tắc của Trương Nhất Phàm, cũng là nguyên tắc làm việc của hắn từ trước tới giờ, không bao giờ chủ động khơi mào sự việc. Đường Vũ lại cảm thấy có chút bị động, anh nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Chúng ta không thế cứ bị động mãi thế này được. Đợi người ta đánh cho một cái rồi mới đánh lại. Nên trước khi bị chúng đánh phải hoàn toàn chặn đứng ý nghĩ của chúng.
Nhìn Đường Vũ và Liễu Hải, trong lòng Trương Nhất Phàm chợt có ý nghĩ, nhân lúc mình còn đang ở tỉnh Hồ Nam, nên điều một trong hai người họ lên mới được. Những chuyện trong chốn quan trường không bao giờ nói rõ ràng được. Lần trước ông cụ đã có ý muốn hắn đến tỉnh Giang Đông. Nếu chẳng may bị chuyển đi mà muốn có ý định này thì cũng không kịp nữa rồi.
Giữa Đường Vũ và Liễu Hải, Trương Nhất Phàm hơi có chút nghiêng về Đường Vũ, dù sao anh ta cũng có kinh nghiệm hơn chút. Liễu Hải còn quá trẻ, không thể đẩy cậu ta lên trước đầu sóng ngọn gió sớm thế được. Hơn nữa, Bạch Khẩn vẫn còn ở Vĩnh Lâm, không thể chi rẽ hai người họ được.
Cho nên, Trương Nhất Phàm nói với Đường Vũ:
- Không phải nghĩ nhiều làm gì. Mọi việc trong tay cậu chuyển hết cho Liễu Hải. Cho cậu thời gian nửa năm phải tạo ra một thành tích tương đối nào đó.
Trong lòng Đường Vũ chợt xao động. Đây là một tín hiệu rõ ràng đại ca lại muốn đề bạt mình rồi.
Việc của tổ chức tia chớp sẽ do Liễu Hải quản lý hết. Công việc trước mắt của Đường Vũ trọng điểm rơi vào sự vụ nội bộ của thành phố Đông Lâm.
Liễu Hải gật đầu đồng ý với đề nghị này.
Đường Vũ nói:
- Tôi đang làm rất tốt, sao lại không cho tôi làm nữa? Anh không nên thiên vị Liễu Hải chứ. Nói thực ra, lãnh đạo tổ chức tia chớp, tôi thấy còn hấp dẫn hơn cả làm công an.
Trương Nhất Phàm nhìn chằm chằm anh nói:
- Thôi đi, cậu chẳng qua có mỗi tí hứng thú đó, chắc lại nắm được chút thông tin cá nhân của người ta rồi chứ gì?
Một lời nói vạch trần thiên cơ. Mặt Đường Vũ đỏ lên, Trương Nhất Phàm khó chịu nói:
- Bốn mươi tuổi rồi mà còn như vậy, tôi thấy cậu về nhà làm ruộng vẫn hơn đấy.
Đường Vũ không nói gì, chỉ cười hì hì.
Gần đây đích thân Bí thư Lý đề xuất tiến hành vận động chống ma túy chặt chẽ nghiêm túc trong phạm vi toàn tỉnh. Trương Nhất Phàm yêu cầu Đường Vũ coi đây là một nhiệm vụ quan trọng cần làm, nếu có thể có được thành tích trong chuyện này thì tiền đồ của Đường Vũ sẽ rộng mở.
Hiện tại cả tỉnh đang đứng trước tình thế, mọi người đều gặp cùng một vấn đề, mấu chốt là xem anh làm sao để có được thành tích cao. Trong tình thế lớn này, Đường Vũ có thể không cần để ý đến bất kỳ trở ngại nào, tiến hành hết mình trong đợt này.
Có chỉ đạo của Trương Nhất Phàm, trong lòng Đường Vũ có thêm niềm tin.
Buổi chiều sau khi về văn phòng, Sở Dụ đến hỏi thăm.
Sở Dụ là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, diện mạo bình thường nhưng khí chất rất khá. Trong số những người ở bộ máy của Ủy ban nhân dân tỉnh, luôn là Phó Chủ tịch tỉnh xếp cuối cùng. Thường ngày quan hệ với Trương Nhất Phàm luôn duy trì vẻ ngoài nhiệt tình, không quá lạnh nhạt nhưng cũng không quá thân thiết.
Từ lúc Trương Nhất Phàm về Ủy ban nhân dân tỉnh, Đây là lần thứ hai Sở Dụ đến văn phòng của hắn.
Trước đây Trương Nhất Phàm có chủ động đến thăm hỏi những lãnh đạo hơn tuổi mình biểu thị sự tôn trọng. Thấy Sở Dụ bước vào, trong lòng Trương Nhất Phàm nghĩ, Sở Dụ chắc chắn là có việc nhờ cậy, nếu không thì không có lý do gì đến tìm hắn cả.
Hai người xã giao với nhau vài câu, Trương Nhất Phàm bèn bảo Sở Dụ ngồi xuống.
- Phó Chủ tịch tỉnh Sở sao lại tự mình đến thăm thế này? Thật là hiếm có, hiếm có.
Sở Dụ cười cười:
- Tôi lại muốn đến thăm thường xuyên nhưng do anh bận quá, tôi nhiều lần đến cửa nhưng thấy nhiều người quá nên lại quay về.
Lông mày Trương Nhất Phàm ngước lên nói:
- Không phải chứ. Vậy là Đằng Phi vẫn chưa làm hết chức trách, tôi gọi câu ta vào phê bình một trận mới được, sao lại làm thế chứ?
Trương Nhất Phàm đang định gọi Đằng Phi, thì Sở Dụ liền vội vàng nói:
- Tôi không phải đến đây để kể tội, không liên quan gì đến thư ký Đằng, là do tôi nhìn thấy quá nhiều người, nên không muốn gây thêm phiền phức.
Trương Nhất Phàm giận dữ nói:
- Đây là Phó Chủ tịch tỉnh Sở không đúng rồi, có chuyện gì cứ gọi điện là được, cần gì phải đích thân đến thế này? Lần sau tôi sang, để tôi sang. Lúc nói câu này, Trương Nhất Phàm cũng thấy mình ngày càng giả dối.
Sở Dụ cười nói:
- Đừng trịnh trọng thế, tôi cũng chỉ là đến gõ cửa thôi mà.
Trương Nhất Phàm gật đầu nói:
- Nếu Phó Chủ tịch tỉnh Sở có điều gì chỉ bảo cứ việc nói ra.
Sở Dụ liền vui vẻ:
- Anh là đang chế nhạo tôi rồi, đường đường một Phó Chủ tịch thường vụ tỉnh, tôi làm sao dám chỉ bảo anh chứ. Nhưng đúng là tôi có việc cần nhờ.
Trương Nhất Phàm nhìn cô, Sở Dụ nói:
- Nghe nói bà xã Phó Chủ tịch tỉnh Trương làm kinh doanh ở nước ngoài, tôi muốn nhờ cô ấy giúp tôi chút việc. Không biết Chủ tỉnh tỉnh Trương có đồng ý giúp hay không?
- Được, không có gì, chúng ta hẹn thời gian nói chuyện cụ thể hơn nhé.
Trương Nhất Phàm nhanh chóng nhận lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...