- Đến đây làm gì? Chúng ta chính là đang thương lượng mà?
Lão gia liếc một cái, đều là người gần đất xa trời rồi, còn nóng nảy như vậy?
- Thẩm lão gia nói:Thương lượng cái gì, ông rõ ràng là lân trận lùi bước, ông suy nghĩ cái gì chẳng lẽ tôi còn không biết? Còn không phải là vì bảo vệ nó sao. Ta nói ông Trương lão gia, người của Trương gia là người, người của Thẩm gia không phải sao? Ông chiếm bao nhiêu chỗ của tôi tôi không nói, dù sao việc này cũng không được.
Thẩm lão gia hùng hùng hổ hổ,
- Nó thiếu chút nữa cũng thành người của Thẩm gia tôi, nếu như nha đầu tiểu Vân kia biết nghe lời, bọn họ đã sớm kết hôn, làm sao tới lượt con gái của Đổng Chính Quyền. Nếu ông không để cho con gái của Thẩm Chính Quyền làm vợ bé, để Vân nhi của chúng tôi làm chính.
- Ông còn hồ đồ nói, được rồi, được rồi, không động thì không động.
Trương lão gia nhìn ông ta, âm thầm lắc đầu, trong lòng mắng mỏ.
Thẩm lão gia nhìn ánh mắt đó của ông ấy,
- Ông dám mắng tôi!
Trương lão gia quả thực là dở khóc dở cười, cái này ông ta cũng nhìn ra, có phải là người hay không! Thẩm lão gia nhìn ông ta không nói lời nào liền nói:
- Tôi với ông là giao tình vài chục năm rồi, mông ông lắc một cái tôi cũng biết là loại cứt gì, trong lòng ông lại mắng tôi, chẳng lẽ tôi lại không biết?
Nghe xong lời này, Trương Kính Hiên không kìm nổi bật cười, Thẩm lão gia này, thật sự là càng ngày càng giống Lão Ngoan Đồng.
Trương lão gia thở dài,
- Tôi nói chuyện với ông giống như là đàn gảy tai trâu.
Thẩm lão gia nâng chén trà lên uống một ngụm, sau đó nhìn Trương Kính Hiên,
- Ta bảo cháu trà này là ngâm như thế nào, có biết ngâm trà không? Ngày mai tới chỗ ta, ta dạy cháu ngâm trà.
Trương Kính Hiên thân là Ủy viên bộ Chính trị, không ngờ lại bị ông ta giáo huấn giống như đứa trẻ.
Trương Kính Hiên không hề tức giận, ngược lại còn cười,
- Quyết định vậy đi, ngày mai cháu tới nhà xin thỉnh giáo.
Thẩm lão gia xuôi tức, cũng không buồn để ý đến, buông cái chén,
- Thẩm Hoành Quốc là con trai ta, tiểu tử đó lại là cháu nội ông, con trai với cháu nội khác gì nhau? Lúc trước để nó vào bộ máy của Thẩm Hoành Quốc cũng là ý chung của mọi người, ông không phải cũng đồng ý sao? Lý Thiên Trụ chẳng qua là phải rời khỏi tỉnh Tương để tiến vào trung ương, bước này là chuyện xảy ra không sớm thì muộn. Hai nhân vật số một va chạm, dù là ở đâu cũng có thể phát sinh, hiện tại nó chính là người ở giữa Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc, hai người đó đều xem trọng nó, hiện tại lại đưa nó đi chỗ khác, chẳng phải là để cho Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc trực tiếp đối chọi nhau? Tôi biết lão già như ông, chẳng qua là vì bảo vệ cháu nội mà thôi. Tôi nói, nếu lần này nó không vượt qua được, chứng tỏ nó không có năng lực. Nhưng ông xem nó lăn lộn như nào, nào người đụng tới nó người đấy liền xui xẻo. Huynh đệ Lý Tông Huy, Phương Tấn Bằng, Phương Nghĩa Kiệt… Những cái khác tôi không nói, ai chạm trán với nó đều không dễ dàng qua được? Ông không cần lo lắng, tiểu tử này mạng lớn, không chết được.
Trương lão gia quả thực hiểu ý Thẩm lão gia nói, không muốn hắn lại tiếp tục là người trung gian hỗn loạn cho người ta.
Nhưng con người Thẩm lão gia cũng không ngốc, Trương Nhất Phàm chính là dầu nhớt giữa bọn họ, nếu hai bánh răng không có dầu nhớt, kết quả sẽ thế nào? Tự nhiên sẽ lưỡng bại câu thương!
Thẩm Hoành Quốc nhìn có vẻ tính tình ôn hòa, kỳ thật tâm tư anh ta rất kín đáo, cuộc ám đấu giữa vài vị Phó chủ tịch tỉnh Tương lúc này, người ở phía dưới như trong sương mù nhưng người ở bên trên lại nhìn thấy rành mạch.
Trương Nhất Phàm đứng ở bên ngoài thư phòng, nghe được Thẩm lão gia lớn tiếng ồn ào, trong lòng liền thầm nhủ, đây là ý gì? Sao lại giằng xé trên đầu mình? Chẳng lẽ giữa Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc cũng có mâu thuẫn?
Kỳ thật mâu thuẫn có ở khắp mọi nơi, đây là quy luật tất yếu.
Trương Nhất Phàm lại cảm thấy rất kỳ quái, người trong tỉnh Tương, nhiều năm bị vây giữa hai người này, cũng không cảm thấy hai người này có điểm gì khác thường. Nhưng hôm nay nghe ông nội và Thẩm lão gia nói chuyện, hoàn toàn là mùi thuốc sung.
Hai người trong thư phòng không tranh cãi nữa, rất nhanh lại hi hi ha ha. Tính cách của Thẩm lão gia kiến người khác không hiểu được. Giống như mưa tháng sáu, tới nhanh đi cũng nhanh.
Trương Kính Hiên từ trong phòng đi ra, phát hiện Trương Nhất Phàm vẫn đứng ở đó, ông ta liền nói,
- Con còn chưa đi?
Trương Nhất Phàm bụng đang nghi hoặc, liền nói với cha:
- Họ nói như vậy là có ý gì? Sao lại ở giữa Bí thư Lý Thiên Trụ và Chủ tịch tỉnh Thẩm Hoành Quốc?
Trương Kính Hiên dài giọng,
- Cái này gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc mê muội.
Hai cha con đi vào sảnh ở tầng hai, Trương Kính Hiên đứng ra phía trước cửa sổ nhìn ngọn đèn đường huy hoàng, lúc này mới chậm rãi nói:
- Con cẩn thận ngẫm lại, nguyên nhân gây ra toàn bộ sự việc này là gì?
Trương Nhất Phàm suy tư một chút, tất cả đều bắt đầu từ khi Bao Dụ Dân đột nhiên ngất xỉu, toàn bộ kế hoạch khổng lồ giống như một tấm mạng lớn, trời đất che phủ, đến bản thân cũng bị rơi vào trong đấy trở thành đối tượng bị công kích đầu tiên.
- Nguyên nhân gây ra việc này chính là Tống Minh Triều không cam lòng nhìn Tống gia xuống dốc, muốn đột phá hoàn cảnh ganh đua trước mắt với Tống Hạo Thiên. Vì thế liền bày ra toàn bộ sự việc, Bao Dụ Dân chính là ngòi nổ.
Trương Kính Hiên nói:
- Đây chỉ là biểu hiện ở bên ngoài, con nghĩ về thời gian trước đó nữa.
Nghĩ về trước một chút, Trương Nhất Phàm thốt ra,
- Sự kiện nhà máy sắt thép An Dương?
Trương Kính Hiên gật gật đầu, cơn bản đi đúng đường rồi, chỉ có điều không phải là nguyên nhân thực sự gây ra sự việc này.
Quách Vạn Niên đúng là bởi vì hận Trương Nhất Phàm thấu xương, chủ yếu vẫn là vì sự kiện An Dương, Trương Nhất Phàm bắt hết cả một mạng lưới của Quách Vạn Niên. Đây cũng là điểm mấu chốt khiến Quách Vạn Niên bị người ta lợi dụng. Mà trước đó đã có nguyên nhân.
Trương Nhất Phàm lại suy đoán tới sự kiện thu hút đầu tư, sau khi nhà máy chế tạo ô tô Hoa Phong quyết định ở lại tỉnh tương, bản thân liền đoạt hết sự nổi bật của vài vị Phó chủ tịch tỉnh, trở thành người được chú ý trong bộ máy Ủy ban nhân dân tỉnh, tự nhiên cũng thành đối tượng bị người ta chú ý.
Trương Kính Hiên từng nói qua, người nổi bật thì dễ bị ghét.
Trương Nhất Phàm thành công, tự nhiên đưa tới sự đố kỵ của các Phó chủ tịch tỉnh khác. Nhưng ân oán giữa Trương Nhất Phàm và Quách Vạn Niên, Bao Dụ Dân phức tạp như thế. Hai cha con đứng trước cửa sổ, bình tĩnh nói chuyện.
Trương Kính Hiên nói:
- Nếu mâu thuẫn giữa con và Bao Dụ Dân là bắt đầu từ chuyện thu hút đầu tư, xung đột lại với Quách Vạn Niên, chỉ sợ là trước đó đã có rồi? Tự con nghĩ lại xem?
Trước mặt cha mình, Trương Nhất Phàm luôn thành thật, cung kính nghe theo lời dạy bảo.
Quả thực, Trương Nhất Phàm từ một Bí thư Thành ủy Vĩnh Lâm trở thành tân Phó chủ tịch tỉnh, năm ấy ba mươi bốn tuổi. Một Phó chủ tịch tỉnh trẻ như Trương Nhất Phàm ở tỉnh Tương, đích xác đưa tới rất nhiều tin đồn.
Nhưng chiến tích của Trương Nhất Phàm, cho dù là Bao Dụ Dân, Quách Vạn Niên làm công tác cách mạng cả đời, lại thêm cả chiến tích cũng không thể đánh đồng với Trương Nhất Phàm, đây là sự thật tồn tại khách quan.
Trương Nhất Phàm liền nghĩ tới hành trình ở Hoài Châu, đột nhiên, trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ, dường như hiểu ra điều gì. Khi hắn mơ hồ cảm giác được chỗ này tồn tại vấn đề, không khỏi rùng mình?
Rốt cuộc là ý tưởng của cha gượng ép, hay là sự thật vốn như thế?
Lúc ấy hắn vẫn luôn nghĩ, trước khi Thẩm Hoành Quốc quay về Bắc Kinh, vì sao muốn xếp hạng mình ở gần cuối Phó chủ tịch tỉnh, đi làm công tác tiết kiệm, so sánh lần cứu tế đó, từ đầu là chuyện phân cho Quách Vạn Niên, lại bởi vì sự việc sắp xếp công nghiệp liên lụy vào.
Nếu không nhớ nhầm mà nói, Thẩm Hoành Quốc chính là chỉ tên, muốn hắn đi giải quyết vấn đề cứu tế ở Hoài Châu. Căn cứ trên bấn đề này, Lý Thiên Trụ cũng tự mình kêu Quách Vạn Niên và chính mình ở văn phòng nói chuyện. Quách Vạn Niên lúc ấy giả dối, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người mình, nói là sắp xếp công nghiệp ảnh hướng đến công tác tiến trình cứu tế.
Lý Thiên Trụ lúc ấy đối với biểu hiện của Quách Vạn Niên vô cùng bất mãn, liền giao cho Trương Nhất Phàm lập tức đi Hoài Châu xử lý vấn đề công nghiệp của mình, mà Trương Nhất Phàm lại nhất định giải quyết vấn đề cứu tế.
Vì việc này, Quách Vạn Niên lại có chút hối hận, không những không cảm kích Trương Nhất Phàm đã thay ông ta giải quyết chuyện cứu tế, ngược lại còn cảm thấy Trương Nhất Phàm đoạt công lao của mình.
Sau đó, Lý Hồng lại làm dấy lên một trận động đất quan trường ở Hoài Châu, trực tiếp đưa cháu trai của Quách Vạn Niên xuống đài.
Sau khi cháu trai của Quách Vạn Niên xuống đài, hai người từ đó về sau kết ân oán, chỉ sợ đây chính là nguyên nhân chính gây ra ân oán.
Trương Nhất Phàm thoáng chốc hiểu rõ, rồi lại không thể tin được mà kinh ngạc, chẳng lẽ Thẩm Hoành Quốc đã sớm ở trong này?
Vì vậy hắn lập tức nghĩ tới Thẩm Hoành Quốc sau khi Quách Vạn Niên lui đi đã triển khai điều chỉnh đối với bộ máy Ủy ban nhân dân tỉnh. Lúc ấy dường như Lý Thiên Trụ rất không vui, bởi vì anh ta điều chỉnh, nhất định đã quấy rầy bộ cục trước kia của Lý Thiên Trụ.
Trương Nhất Phàm thở dài thật sâu, im lặng rất lâu.
Trương Kính Hiên nói:
- Hiện tại con đã rõ chưa? Đây chính là quan trường. Thẩm Hoành Quốc đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, vì phá cục diện do Lý Thiên Trụ bày ra, mục đích là hoàn toàn nắm trong tay bộ máy Ủy ban nhân dân, biện pháp duy nhất của anh ta chính là không ngừng đề cao con, để con thật xuất sắc, cho con không giống bình thường. Cứ như thế, tất đưa tới những đố kỵ của các Phó chủ tịch khác, đây cũng là nguyên nhân của Bao Dụ Dân, Quách Vạn Niên bọn họ. Chỉ cần có người ghen ghét, nhất định những người này sẽ tiến hành chèn ép, uốn cong, với tính cách của con, tuyệt đối không thể ngồi chờ bị bắn. Đổi lại là bất cứ người nào khác, cũng không có khả năng ngồi chờ bị bắn, đấu tranh giữa áp bức và bị áp bức sẽ chậm rãi hình thành. Một khi ngọn sóng này đạt tới điểm nào đó, nó sẽ bộc phát! Thẩm Hoành Quốc cần chính là thứ này, mà Lý Thiên trụ cần, lại là ổn định, duy trì cục diện hiện tại. Kỳ thật, ván cờ của các con và ván cờ nhỏ, mà bọn họ là ván cờ lớn, chẳng qua các con lộ diện ra noài, còn bọn họ là nội chiến.
Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu, giận giữ nói:
- Thật không ngờ, chúng ta đều là quân cờ trong tay bọn họ. Đáp án này thật khiến người khác không ngờ. Hơn nữa loại thủ đoạn này, cũng là chỗ Trương Nhất Phàm chưa kịp lường trước. Nhưng hắn làm một Phó chủ tịch tỉnh, tự nhiên có thể lý giải tâm tình này của Thẩm Hoành Quốc. Đổi lại là mình, cũng không thích bị Bí thư Tỉnh ủy trói buộc, sợ gì quan hệ thêm tốt, tình nghĩa thêm sâu. Bởi vì bọn họ cũng không phải người thường, bọn họ đều là người trong quan trường, mỗi người đều có trời đất của riêng mình. Bởi vậy, cuộc đua này chỉ sợ không phải việc một sớm một chiều.
Bây giờ Trương Nhất Phàm bắt đầu hiểu được, vì sao Lý Thiên Trụ, Thẩm Hoành Quốc đều coi trọng mình như vậy, bởi vì bọn họ muốn lợi dụng mình để phá cục diện.
Trương Kính Hiên nói:
- Trên toàn thế giới, vốn là một ván cờ, mỗi người là một quân cờ, lại là bố cục riêng. Nhân sinh như kỳ, kỳ lại như nhân sinh, mấu chốt cũng là tâm tính của mỗi người, nguyện ý đem mình đặt ở vị trí nào.
Những lời này, Thẩm Hoành Quốc cũng có nói qua,
- Trên thế giới này, không có cái gì gọi là trên, cũng không có cái gì gọi là dưới. Tất cả là phải xem tâm tính của bản thân cậu. Cậu muốn ở vị trí nào thì chính là ở vị trí đó, người khác đặt ở vị trí khác cũng không quan trọng.
Hóa ra, trong lời nói này cũng có thâm ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...