Quan Đạo Thiên Kiêu

Thư ký của Bao Dụ Dân đột nhiên được người của Ủy ban Kỷ luật gọi đến, thời gian này Lưu Bình rất buồn bực, là một thư ký có ai không đi theo ông chủ của mình, từng là người đắc đạo, gà chó lên trời.

Phó chủ tịch tỉnh Bao vốn rất hi vọng bước tiếp lên trên, dù không phải là ở tỉnh Tương, cũng có thể đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh ở một tỉnh khác. Nếu đợi ông ta đi được đến đó, Bao Dụ Dân sẽ chính thức trở thành lãnh đạo cao cấp của quốc gia. Rồi Lưu Bình cũng sẽ thăng tiến như lão, một đường số làm quan.

Ai từng nghĩ đến một biến cố bất ngờ xảy ra, thay đổi toàn bộ vận mệnh của Bao Dụ Dân. Ồ không, là thay đổi cả vận mệnh của Lưu Bình. Bao Dụ Dân cũng đã chết rồi, gã không quan tâm có phải vận mệnh không nữa.

Không còn Bao Dụ Dân nâng đỡ, Lưu Bình cũng không biết tương lai phía trước của mình sẽ là cái gì?

Gã đã sớm phát hiện ra, Bao Dụ Dân và Trương Nhất Phàm không hợp nhau, nhiệm vụ chiếm đoạt nhà máy chế tạo ô tô Hoa Phong trước kia bị thất bại, đến nỗi một thời gian dài sau này, bọn họ đều trở nên vô cùng khiêm tốn, đâu đâu cũng bị quản chế. Bao Dụ Dân cũng đã tránh hết sức để không xảy ra xung đột trực tiếp với Trương Nhất Phàm. Lúc ấy Lưu Bình còn đang nghĩ, đã lăn lộn được đến cấp này rồi, không ngờ còn phải nín nhịn như vậy, gã cũng thấy khó chịu thay cho ông chủ.

Từ ngày đó Bao Dụ Dân đột nhiên choáng đến nỗi phải nhập viện, Lưu Bình liền cảm thấy có gì đấy bất ổn, không ngờ hai hôm nay, trong tỉnh rộ lên tin đồn Bao Dụ Dân mắc ung thư. Lưu Bình cho rằng, chuyện này chắc chắn là do Trương Nhất Phàm làm.

Vì mấy ngày nay gã luôn ở trong bệnh viện chăm sóc Bao Dụ Dân, cũng nhìn thấy Trương Nhất Phàm mang theo quà tặng ông chủ. Khi bác sĩ nói, bệnh của Bao Dụ Dân vẫn có thể cứu chữa, chỉ cần an dưỡng cho tốt, Lưu Bình trong lòng cũng thấy yên ổn phần nào.

Gã nghĩ dù có thế nào, Bao Dụ Dân cũng đã an bài cho hắn một kết cục tốt trước khi về hưu. Nào ngờ mới có một tuần thôi, Bao Dụ Dân đã đi rồi.

Rõ ràng là hôm Trương Nhất Phàm đến thăm Bao Dụ Dân, gã không ở đó.

Đến lúc gã trở về bệnh viện, nghe thấy tiếng khóc từ trong phòng bệnh truyền đến tê tâm liệt phế, gã biết ngay, hỏng việc rồi.

Cái chết của Bao Dụ Dân, là một đả kích rất lớn với Lưu Bình.

Trong thời gian này, Lưu Bình cứ căng thẳng bất an, lúc nào cũng cảm thấy sắp có chuyện xảy ra. Gã nghĩ Trương Nhất Phàm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ thân tín nào của Bao Dụ Dân. Thắng làm vua, thua làm giặc. Bi kịch này không chỉ diễn ra ở thời cổ đại, giờ lại tái diễn trong chốn quan trường.

Quả nhiên vừa qua lễ truy điệu của Bao Dụ Dân, đồng chí của Ủy ban Kỷ luật liền tới đến cửa.

Lần này người mà Lưu Bình tiếp đón là là Lâm Đông Hải.

Lâm Đông Hải luôn là người cẩn thận, nghiêm túc. Anh ta nhìn Lưu Bình:

- Thư ký Lưu, chúng tôi có vài vấn đề, muốn anh chứng thực một chút, anh phải thành thật trả lời.

Nếu đổi lại là trước kia, Lâm Đông Hải hỏi hắn như vậy, Lưu Bình chắc chắn sẽ coi thường không thèm để ý đến. Bây giờ gã không dám ra vẻ như vậy nữa, lại thêm, vị trí của Lâm Đông Hải ở Ủy ban Kỷ luật cũng không phải thấp.


Lưu bình nói:

- Bí thư Lâm có chuyện gì cứ hỏi đi, tôi sẽ hợp tác với Ủy ban Kỷ luật.

Lâm Đông Hải gật đầu:

- Tốt, vậy tôi hỏi anh, hôm Chủ tịch Bao gặp chuyện không may, anh ở đâu?

Lưu Bình nghe xong câu này, nét mặt thoáng hoang mang.

- Cái gì? Các anh nghi cho tôi?

Lưu Bình đương nhiên là rất rõ, chuyện có người tặng Bao Dụ Dân đồng hồ. Dù động cơ của người này rất rõ ràng, chính là vu oan giá hoạ, nhấn chìm Trương Nhất Phàm trong nước sôi lửa bỏng.

Nhưng Lưu Bình lúc ấy lại chủ quan cho rằng, đây chắc chắn là do Trương Nhất Phàm làm, còn những lời nói kia đều là nói dối mê hoặc người khác. Trong bộ máy chính quyền, ai cũng biết rằng Trương Nhất Phàm và Bao Dụ Dân không hợp nhau, đây là chuyện rõ ràng, không phải hắn đưa thì ai đưa?

Lâm Đông Hải để ý thần sắc của Lưu Bình, trầm giọng nói:

- Tính nghiêm trọng của chuyện này, tin chắc là anh rõ hơn chúng tôi, chúng tôi mong anh phối hợp cho tốt, thành thật.

Lưu Bình ngẩng đầu:

- Lúc ấy tôi ở chỗ Phó chủ tịch Quách.

Quách Vạn Niên dù đã nghỉ hưu rồi, nhưng Lưu Bình vẫn xưng hô như vậy, chứng tỏ rất tôn trọng Quách Vạn Niên.

Lâm Đông Hải dồn mắt nhìn, giận dữ:

- Anh tới chỗ chủ tịch Quách làm gì?

- Chủ tịch Bao kêu tôi đi, nghe nói con gái của Chủ tịch Bao có thể cần thuốc tốt để điều trị tắc nghẽn tiểu não và cao huyết áp, Chủ tịch Bao sai tôi đi hỏi.

Bao Dụ Dân cũng đã chết rồi, lời của Lưu Bình là thật hay giả, chỉ có bản thân anh ta rõ. Lâm Đông Hải lại hỏi:


- Ai chứng minh được là anh do Chủ tịch Bao phái đi?

- Không có ai!

Lưu Bình lắc đầu.

- Nhưng tôi địch thực là ở chỗ Chủ tịch Quách, thư ký của ông ấy có thể làm chứng.

Lâm Đông Hải nói:

- Anh nói dối! Ngày đồng chí Bao Dụ Dân xảy ra chuyện, mười giờ hai mươi sáu phút sáng, cũng là lúc anh nói mình ở chỗ Chủ tịch Quách, anh đã gọi một cú điện thoại cho thư ký của Phó chủ tịch Trương, Đằng Phi, có chuyện này chứ?

- Không có, tuyệt đối không có! Chuyện này các anh có thể kiểm tra nhật ký cuộc gọi của tôi.

- Hừ, chúng tôi đã chứng thực rồi, lúc ấy chính là cuộc gọi này, hơn nữa là từ máy bàn trong văn phòng của anh gọi đến. Đây là bản ghi chép các cuộc gọi!

Lâm Đông Hải ném xuống bản ghi chép cuộc gọi từ cục Điện tín, Lưu Bình cầm lên nhìn.

- Oan uổng, oan uổng quá. Tôi thực sự ở phòng làm việc của Chủ tịch Quách, Chủ tịch Quách có thể làm chứng, cuộc gọi này không phải do tôi gọi.

Lâm Đông Hải cười lạnh nói:

- Đừng đóng kịch nữa, nói đi, tại sao anh phải ám hại đồng chí Bao Dụ Dân? Ông ấy là lãnh đạo của anh, là cấp trên trực tiếp, sao anh lại sát hại ông ấy?

Lưu Bình trợn tròn mắt:

- Không có, không có, Bí thư Lâm, các người không được đổ oan cho người tốt. tôi làm sao có thể giết hại Chủ tịch Bao, các người nhất định là đã nhầm! Oan uổng, nếu anh không tin, thì đến hỏi Chủ tịch tỉnh Quách, tôi lúc ấy đúng là ở chỗ ông ấy.

- Không cần hỏi, chúng tôi đã điều tra chỗ đấy rồi, ông ấy không thừa nhận anh đến đó. Hơn nữa ông ấy có chứng cớ chứng minh, khi ấy ông ấy không hề ở văn phòng, vậy thì anh đến văn phòng Chủ tịch Quách nào?

Lâm Đông Hải đứng lên, căm hận nói:


- Lưu Bình, đến giờ này anh còn không thành thật khai báo? Lẽ nào anh nghĩ còn có thể lừa dối qua cửa? Dối trên lừa dưới? Chính vào ngày đồng chí Bao Dụ Dân xảy ra chuyện, mười giờ hai mươi sáu phút sáng, anh từ bệnh viện trở về phòng làm việc, gọi điện cho thư ký của Phó chủ tịch Trương, Đằng Phi, nói dối là Chủ tịch Bao có chuyện quan trọng cần trao đổi với Trương Nhất Phàm. Vì anh sợ chuyện bị bại lộ, không dám dùng điện thoại di động của mình, mà dùng máy để bàn. Kết quả là bọn họ vội vã đến bệnh viện, đương nhiên là chả có chuyện gì, vậy là nhằm lúc Chủ tịch Trương Nhất Phàm rời khỏi bệnh viện, anh xem đúng giờ, rồi để người của công ty chuyển phát nhanh đem chiếc đồng hồ đã chuẩn bị xong từ đầu đến, rồi yêu cầu Bao Dụ Dân tự bóc. Bởi anh sớm đã biết bệnh tình của Bao Dụ Dân, không thể tức giận, cũng không được quá kích động, bằng không huyết áp lên cao, hậu quả sẽ khó lường. Mọi thứ đúng như anh đã dự tính, sau khi Chủ tịch Phàm rời khỏi, đồng chí Bao Dụ Dân tâm lý vốn đã nghi ngờ và phẫn nộ, vì ông vẫn cho rằng, mấy ngày trước tỉnh thành rộ lên tin đồn là do một tay Phó chủ tịch Trương gây nên, nên khi nhìn thấy chiếc đồng hồ ấy, khí huyết dồn lên, sự thực chính là như thế, anh còn gì để chống chế?

Lưu Bình lắc mạnh đầu:

- Các người đừng có độc đoán như vậy, tôi muốn gặp Chủ tịch Quách!

- Chủ tịch Quách là người anh muốn gặp thì gặp được sao? Gian ngoan mất linh!

Lâm Đông Hải đứng lên:

- Lưu Bình, tổ chức hy vọng anh có thể thức tỉnh nhận ra lỗi của mình, anh cũng biết phương châm và chính sách của Đảng, lấy giáo dục là gốc, trị bệnh cứu người vì tôn chỉ, nếu anh cứ khăng khăng cố chấp như vậy, có hậu quả gì thì anh tự gánh lấy.

Lâm Đông Hải vung mạnh tay:

- Đưa anh ta đi!

Lưu Bình giận đến nhảy dựng lên:

- Tôi muốn gặp Chủ tịch Quách, tôi muốn gặp Chủ tịch Quách. Oan uổng, oan uổng quá, thư ký Lâm, các anh không thể ngậm máu phun người như vậy được, làm việc phải có bằng chứng chứ!

Hai đồng chí ở viện kiểm sát, sớm đã giải Lưu Bình đi, Lâm Đông Hải đến chỗ Bí thư Lý báo cáo.

Lý Thiên Trụ, Thẩm Hoành Quốc, Lý Hồng cả ba đều ở đó.

Nghe Lâm Đông Hải báo cáo xong, Lý Thiên Trụ nói:

- Mời đồng chí Quách Vạn Niên tới đây một chút.

Chu Anh Văn lập tức đi thông báo cho Quách Vạn Niên.

Lý Hồng nói:

- Chuyện này vẫn có điểm nghi vấn, Lưu Bình ám hại Bao Dụ Dân, động cơ là gì? Chúng ta tìm không thấy động cơ. Tất cả mới chỉ là giả thiết. Mặc dù trong ghi chép cuộc gọi, cũng có chính từ của Đằng Phi, tôi vẫn cảm thấy chuyện này rất bí ẩn, không thể làm qua loa được.

Lý Thiên Trụ rất tán dương cách nói vô tư, công bằng này của Lý Hồng. Thực sự còn rất nhiều nghi vấn, dù có do Lưu Bình gọi điện đi nữa, thì động cơ của y là gì?

Thẩm Hoành Quốc cũng gật đầu:


- Động cơ này rất quan trọng.

Lâm Đông Hải nói:

- Tôi cảm thấy Lưu Bình này không giống là kẻ chủ mưu việc tặng Bao Dụ Dân đồng hồ.

Lý Thiên Trụ liền bất đắc dĩ cười:

- Chuyện phá án này lại phải để chúng ta làm sao? Giao cho viện kiểm sát và cơ quan công an.

Vừa nói mấy lời này, Quách Vạn Niên đã tới rồi, gã chào hỏi mọi người, Lý Thiên Trụ không nói lời nào.

Lý Hồng nói:

- Chủ tịch Quách, đây là lời khai của Lưu Bình, anh xem, y yêu cầu phải gặp anh.

Quách Vạn Niên cầm lấy lời khai của Lưu Bình, sau khi xem xong không kìm được thở mạnh một tiếng:

- Ôi, thật không ngờ Tiểu Lưu là người như vậy, thật không ngờ.

Gã lại thở dài, rồi nói:

- Bí thư Lý, Chủ tịch Thẩm, và cả hai vị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Quách Vạn Niên tôi thề với tổ chức, thời điểm ấy tôi không gặp Lưu Bình, thư ký của tôi có thể làm chứng, thời gian đó, chúng tôi không hề ở văn phòng.

Lý Thiên Trụ phất tay:

- Được rồi, tôi biết rồi.

Sau đó ông đứng lên:

- Lý Hồng, chuyện này giao cho viện kiểm sát, để cơ quan công an chính thức tham gia, nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau bức màn. Tôi muốn xem, rốt cuộc là ai đang âm mưu quỷ kế, ai sau lưng them dầu vào lửa, phá hoại đoàn kết bộ máy lãnh đạo.

Lý Hồng hùng hồn nói:

- Rõ!

Sau đó mọi người tan họp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui