Vĩnh Lâm lại có thêm một tân Bí thư Thành ủy, rất nhiều người nghe được tin này, đều có vẻ của người trông mong.
Hoặc là có thể nói càng nhiều người đang tường thuật lại, bởi vì tất cả mọi người không rõ lắm năng lực Bí thư mới nhậm chức này là như thế nào, có thể trấn trụ những người này của Vĩnh Lâm hay không? Ở trong quan trường, chuyện bày tỏ là việc rất trí mạng, giống như sự lúng túng mà năm đó Trương Nhất Phàm mới tới Vĩnh Lâm đã gặp phải.
Đứng thành hàng là một vấn đề rất trọng yếu, đứng sai một lần có thể sẽ tiếc nuối suốt đời. Loại chuyện này, cùng với màu Lục Hợp không khác biệt lắm, làm quan cũng phải xem vận khí.
Bí thư mới tới này có thể mạnh mẽ, cứng rắn như Trương Nhất Phàm vậy hay không? Quỷ mới biết được. Trương Nhất Phàm ở tỉnh Tương có thanh danh hiển hách, mà tên Bí thư không quân này, nghe cũng chưa có nói tới, hay là thấy rõ ràng rồi, muốn quyết định dựa vào nữa hay không, nếu không ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
Cho nên, Trần Phong cũng biết điểm này, anh ta cũng không chờ mong, chính mình mới lần đầu đến liền có được sự ủng hộ cao.
Đương nhiên, Trần Phong nghĩ trong lòng, chính mình không nhất định phải dựa vào Trương Nhất Phàm. Tốt nhất là đừng cho Trương Nhất Phàm đến nhúng tay vào chuyện của mình. Nếu không thì có công lao cũng là của hắn mà sự tình gì mà xử lý sai sót thì là do mình vô dụng.
Anh ta đi thăm hỏi Trương Nhất Phàm, đơn giản là để bày tỏ thái độ.
Là một nhân vật số một của Thành ủy, Trần Phong ý thức tinh tường được chỉ cần dựa vào chính mình để tạo lên uy tín, mới có thể làm kinh sợ những người này. Vì thế, anh ta một bên làm công tác trấn an, một bên suy xét từ nơi nào bắt tay vào làm.
Anh ta rất nhanh liền phát hiện Lý Hoành Huy trong bộ máy chính quyền ở Vĩnh Lâm là một người bị chịu sự xa lánh.
Một Chủ tịch thành phố đi vào Vĩnh Lâm nhiều năm, nhưng không có nửa điểm căn cơ của chính mình, đích thực là hơi đáng thương. Đương nhiên, Trần Phong không biết đây là kết quả Ô Dật Long chèn ép cậu ta mà ra.
Lúc ấy có Ô Dật Long, người khác muốn đầu nhập vào anh ta cũng không dám. Lý Hoành Huy liền giống như phiêu trong nước lục bình vậy, anh ta khẳng định sẽ ở chung quanh cầu viện.
Trong lòng Trần phong đã có tính toán.
Đang nghĩ ngợi tới Lý Hoành Huy, Lý Hoành Huy liền tìm tới anh ta.
- Bí thư Trần có đó không?
Lý Hoành Huy còn chưa có vào đã ở ngay tại cửa hô to.
Trần Phong bây giờ chưa có thư ký, bên ngoài người trẻ tuổi kia là người mới của phòng Thư ký, anh ta tạm thời điều phối một người. Nghe được Lý Hoành Huy nói chuyện ở trước cửa, Trần Phong nhíu nhíu mày, thằng nhãi này thật ra là có tâm kế.
Rốt cuộc nói gì thì Lý Hoành Huy cũng là Bí thư Thành ủy, Trần Phong dù thế nào cũng phải ra cửa tiếp ứng một chút. Đối với ưu thế tâm lý trong quan trường này, Trần Phong sao có thể không rõ.
Lý Hoành Huy đương nhiên là không tâm cam, chính mắt mình thấy ngai vàng tới tay, để cho người ta cướp đoạt. Tôi qua tìm anh trao đổi công tác,anh đi ra nghênh đón một chút cũng là việc nên làm mà? Nếu không anh một tên nhãi miệng còn hôi sữa mẹ ở trước mặt tôi mà làm dáng, tôi sẽ không phối hợp với anh, dù sao tất cả mọi người là một lũ lưu manh, ai sợ ai chứ?
Cho nên, lúc anh ta ngay tại cửa kêu to cố tình cọ xát không đi vào cửa, để cho Trần Phong đi ra nghênh đón mình.
Trong lòng Trần Phong hiểu được nhưng anh ta lại không thể không đứng dậy. Vì thế anh cũng liền mượn cớ gọi điện thoại.
Thư ký đi vào thông báo, nói Chủ tịch thành phố Lý tới rồi.
Trần Phong gật gật đầu, liền từ vị trí trên đi ra. Vài bước này đi được rất có ý, không nhanh không chậm, vừa mới đi đến cửa lúc còn có bốn năm bước gặp Lý Hoành Huy.
Nghênh đón lên nhưng không có làm cho người ta nhìn thấy. Lý Hoành Huy thầm nghĩ tiểu tử này tâm cơ còn chìm so với tôi, nếu mình còn níu nữa thì anh ta sẽ đi tới cửa. Lý Hoành Huy vốn muốn cho người ta biết, Bí thư mới tới kính trọng mình. Đáng tiếc chiêu này không có hiệu quả.
Hai người lòng không hiểu bắt tay nhau, giả tình giả nghĩa mà khách sáo, Lý Hoành Huy nói:
- Bí thư Trần, anh đến vừa lúc, bây giờ rốt cục có người tiếp nhận chuyện của Thành ủy. Hiện tại Vĩnh Lâm đang đứng ở đỉnh cao phong trào xây dựng kinh tế, sự tình chính quyền bên kia nhiều đến không kịp trở tay, tôi cũng đau đầu vậy. Bí thư Ô lại đột nhiên gặp bất trắc, tôi đây là một đầu bận muốn chết. Hiện tại đưa công tác giao cho anh, tôi cũng là có thể để tâm mà quản chuyện chính quyền bên kia.
Trần phong ở trong lòng cười nói:
- Chính phủ bên kia có Tần Xuyên Phó Chủ tịch thường trực thành phố, anh quản cái con khỉ, muốn quản chỉ sợ cũng quản không được. Anh ở Vĩnh Lâm có căn cơ gì, chẳng lẽ người ta chưa biết sao?
Nhưng Trần Phong trên mặt lại cười đống nói:
- Đã sớm nghe nói năng lực phi phàm của Chủ tịch thành phố Lý, hôm nay vừa thấy, quả nhiên một chút cũng không sai. Sự tình hai bên Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều xử lý được gọn gàng ngăn nắp, không đơn giản đâu, tôi Trần Phong cũng phải học tập theo anh mới được.
Lý Hoành Huy liền mắng trong lòng, một tiểu tử thối tha biết cái gì, tôi bị Ô Dật Long đè nặng không thở nổi. Tần Xuyên lại là người của Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm hận tôi thấu xương. Tiểu tử này mỗi lần nâng ta lên cao cao thật mạnh rồi ngã xuống. Tôi bị quẳng mấy lần rồi? Không được, chuyện giữa các ngươi, tôi cũng không quản nữa, hôm nay đem trọng trách này giao cho anh, tôi làm chức Chủ tịch thành phố Thanh Thủy, có thể không cần quản sẽ không quản.
Anh một Bí thư Thành ủy mới tới, giống tôi không có căn cơ, muốn quản trụ những người này, sợ là khó đó.
Trần phong nhìn Lý Hoành Huy, nếu muốn dùng người này làm súng đùa giỡn, chỉ sợ anh ta không nghe theo sai khiến, ta vẫn nên cho anh ta một chút ngon ngọt trước, thử xem anh ta có lòng tham hay không. Chỉ cần anh ta tham lam, tôi liền có biện pháp.
Vì thế Trần Phong trên mặt cười đống nói:
- Chủ tịch thành phố Lý, về chuyện ứng cử viên Cục trưởng cục Tài chính này, tôi mới đến Vĩnh Lâm cũng chưa quen, anh cảm thấy người nào thích hợp đặt ở trên vị trí này?
Lúc trước thời điểm Ô Dật Long còn ở vị trí, bọn người Tiền Trình có một tuyệt chiêu, chính là làm cho vài Phó cục trưởng phía dưới chính mình mất quyền lực, hơn nữa những Phó cục trưởng đó không chỉ không có thực quyền, còn không có năng lực gì. Người có năng lực này, bọn họ liền nghĩ biện pháp xách đi.
Cứ như vậy, chỉ cần chính mình không có mặt, phía dưới những người đó vốn không có người tâm phúc, không có được chủ ý. Bởi vậy, chuyện to to nhỏ nhỏ, đều là Tiền Trình định đoạt. Làm như vậy tuy rằng hơi mệt mỏi, nhưng tuyệt đối yên tâm, không cần lo lắng có người âm mưu chính mình, đoạt quyền lực số một.
Lần này ba vị cán bộ cấp Cục trưởng toàn bộ bị sa lưới, vài Cục trưởng phía dưới quả nhiên đều là đồ ngốc. Trần Phong liền cố vấn vấn đề này cho Lý Hoành Huy. Tôi đem thể diện này bán cho anh, anh tiếp nhận hay không?
Đương nhiên, đây là một lợi thế rất đủ lực hấp dẫn, bất luận là ai đem người của chính mình đặt ở trên vị trí này, tương đương nắm giữ quyền tài chính lớn.
Lý Hoành Huy lúc ấy nghĩ, chỉ cần chính mình nắm giữ quyền tài chính lớn, Tần Xuyên liền không có biện pháp. Bởi vì chữ ký của cậu ta, điều kiện phê chuẩn vô ích, thành rỗng tuếch, quỷ quái giống nhau, đến lúc đó còn ai nghe hắn?
Ân tình này Trần Phong đưa được quá lớn, đồng thời anh ta cũng quyết định, đem quyền tài chính lớn này đi, mình quản trụ quyền nhân sự trước đã rồi nói sau. Nhưng quyền nhân sự, quyền lời nói này cũng không đơn giản đó, Trưởng ban Điền ban Tổ chức cán bộ có mua trướng của anh ta hay không, đây vẫn là một vấn đề.
Nhìn thấy Lý Hoành Huy tâm động, Trần Phong biết có kịch rồi, chỉ cần kéo cũi Lý Hoành Huy, chính mình sẽ có người ủng hộ thứ nhất. Chơi thủ đoạn chính trị, giống chơi trò chơi vậy, phải tiến thành chiếm đất, từng bước từng bước mà chiếm.
Đương nhiên là chọn niết nhuyễn trước, đợi chính mình có thực lực rồi, mới đi đối phó chủ nhân khó gặm này.
Lý Hoành Huy nói:
- Chuyện ứng cử viên này, thật đúng là phải thận trọng suy xét. Cục trưởng Cục Tài chính, năng lực có hạn, đây là chuyện mọi người đều biết. Như vậy đi, tôi cũng trở về nghiên cứu nghiên cứu, anh ở bên này cũng xem người nào thích hợp nhất. Ngày mai chúng ta gặp mặt nữa.
Trần Phong thấy Lý Hoành Huy đã bị mắc câu liền mỉm cười gật gật đầu, thầm nghĩ tên này vẫn là tham luyến quyền thế, tôi còn tưởng rằng anh thật sự chuẩn bị buông tha. Nếu chính mình thật sự có thể giúp hắn ở Ủy ban nhân dân thành phố bên kia tạo được uy tín, phỏng chừng Lý Hoành Huy này về sau sẽ thành một con chó mà mình nuôi trong nhà.
Hai người nói chuyện một hồi, Lý Hoành Huy liền đứng dậy cáo từ. Lúc này, Trần Phong thật sự đích thân đưa đến cửa.
Ra khỏi văn phòng Bí thư, Lý Hoành Huy liền cân nhắc ở trong lòng, vấn đề của thằng nhãi này thật sắc bén, tôi còn thật sự không có suy xét qua về việc này. Vị trí Cục trưởng Cục tài chính, cho ai làm tốt đây? Không được, tối nay phải có một ứng cử viên.
Có được quyền tài chính lớn, còn sợ người phía dưới không phục mình sao?
Lý Hoành Huy liền chạy đi làm việc này.
Trần Phong trở lại trên vị trí, nhìn chiến tích Trương Nhất Phàm ở Vĩnh Lâm làm đó, anh ta cũng không thể không cảm thán, khó trách Bí thư Lý Thiên Trụ luôn nhấn mạnh, phải lấy Trương Nhất Phàm làm tấm gương. Nếu làm tốt sự tình ở Vĩnh Lâm, anh ta chính là người kế tiếp Trương Nhất Phàm.
Đối với những lời này của Lý Thiên Trụ, Trần Phong rất tin không hề nghi ngờ.
Trương Nhất Phàm có bối cảnh, nhưng trong chuyện hắn ở Vĩnh Lâm, không hề dùng bối cảnh của chính mình, hắn là dựa vào sức của chính mình làm ra. Điểm này, Trần Phong không thể không thừa nhận.
Nếu Trương Nhất Phàm là tấm gương của chính mình, chính mình càng nên là trò giỏi hơn thầy. Trương Nhất Phàm nơi đó cũng đã thăm hỏi qua, người của hắn sẽ không thể tạo cho chính mình thành vây cong, chính mình chỉ muốn thu thập bộ cũ Ô Dật Long, vị trí Bí thư Vĩnh Lâm này, xem như ngồi hoàn toàn ổn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...