Quan Đạo Thiên Kiêu

Bị một vố này của Lưu Hiểu Hiên, Ôn Nhã thật đúng là vượt qua được chứng sợ hãi về việc nam nữ.

Buổi tối đó, Ôn Nhã bắt đầu rất căng thẳng, sau đó cũng từ từ thả lỏng rồi. Kỳ thật nghĩ tới cũng chỉ là chuyện thế đó, ngay cả Trương Nhất Phàm cũng thật không ngờ, không ngờ bị Lưu Hiểu Hiên đánh bậy đánh bạ như vậy, mà lại thúc đẩy được chuyện tốt này.

Nếu biết lúc trước lần đầu tiên hắn và Ôn Nhã phát sinh quan hệ, vẻ khẩn trương của Ôn Nhã đó, quả thực làm người ta phải dở khóc dở cười. Bởi vậy Trương Nhất Phàm mỉm cười với Lưu Hiểu Hiên, thật đúng là phải cảm tạ ý xấu này của cô.

Mà Ôn Nhã mỗi khi nhớ tới chuyện này, mặt của cô liền đỏ như gì vậy.

Nhưng Lưu Hiểu Hiên rất lưu manh, cô lại còn cố gắng tranh cãi, nếu không có tôi, cô có thể vượt qua được tật xấu này sao? Cô có thể thích thú như vậy sao?

Ôn Nhã nói:

- Ai muốn vượt qua, em mới không giống chị, đãng như vậy….

Lưu Hiểu Hiên tức chết rồi nói:

- Nói tôi đãng, tôi kéo cô xuống nước liền đó. Cô hết nói nổi rồi chăng?

Ôn Nhã quả nhiên không nói nổi nữa, là một đại luật sư như vậy, đụng tới loại tình huống này, vẫn không nói lại được.

Lưu Hiểu Hiên còn nói thầm:

- Có người nói không đãng, còn không làm theo nhiều nước như vậy, kêu còn lớn tiếng như vậy, bắt được lưng người ta, máu đều chạy ra cả.

Ôn Nhã cắn răng nói:

- Nữ lưu manh, em đánh chết chị!

Sau đó hai người liền nháo thành một mớ, Trương Nhất Phàm ở bên cạnh nhìn, cũng không quản bọn họ náo thế nào.


Vốn dĩ nói rõ ràng là ngày hôm sau về Đông Lâm. Nhưng Lưu Hiểu Hiên bởi vì quá chấp, nhất định phải chữa bệnh cho Ôn Nhã, bởi vậy liền làm lơ. Ba người ở tỉnh thành chơi điên cuồng vài ngày, lại còn tắm một lần suối nước nóng.

Ở suối nước nóng lần đó, Lưu Hiểu Hiên nói:

- Xem nước đều bị chúng ta làm lộn cả rồi.

Kết quả làm Ôn Nhã buồn bực đến chết khiếp.

Trong lòng cứ mắng Lưu Hiểu Hiên, cô này càng ngày càng lẳng lơ, cái gì cũng dám nói.

Lúc Trương Nhất Phàm không ở đó, Ôn Nhã tâm sự cùng cô, Lưu Hiểu Hiên nói:

- Con người sống mệt như vậy, làm chi đi tìm điều không vui chứ? Có khi phóng túng một chút, cũng là cho chính mình một lần cơ hội để phóng thích áp lực. Mà hắn lại không thể mỗi ngày đều ở bên chúng ta, thật vất vả mới ở cùng một chỗ, có tất yếu phải che dấu không?

Ôn Nhã thế mới biết, hoá ra áp lực của Lưu Hiểu Hiên ở thủ đô rất lớn, điều này là chuyện cũng đúng trong dự kiến. Với hoàn cảnh như thủ đô vậy, là nơi tập trung nhân tài, Lưu Hiểu Hiên lại là chủ trì minh tinh nổi tiếng, áp lực rất lớn.

Làm người chủ trì cũng không dễ dàng, ngàn vạn ánh mắt nhìn chằm chằm từng tiếng nói cử chỉ của cô, Lưu Hiểu Hiên nói sống quá mệt mỏi, hơn nữa có chút vô ý sẽ bị người khác giành lấy, mình sẽ bị lưu lạc làm người chủ trì hết thời.

Cô ta nói như vậy, Ôn Nhã hoàn toàn ngộ ra.

Người sinh trên đời này, muốn cái gì?

Nhất là hoàn cảnh Lưu Hiểu Hiên như vậy, áp lực so với mình còn lớn hơn mười lần gấp trăm lần, khó trách mấy ngày nay cô ta điên cuồng như thế. Ôn Nhã gắt gao kéo tay Lưu Hiểu Hiên nói:

- Có áp lực mới có động lực, cô không phải là từng bước đi lên đấy sao? Đây chính là thu hoạch của cô.

Lưu Hiểu Hiên thoải mái cười to:

- Thu hoạch lớn nhất của tôi, chính là có người bằng hữu như cô. Nói thật, Ôn Nhã, chỉ cần là thứ tôi có, tôi cũng đều có thể chia sẻ với cô.


Nói xong, Lưu Hiểu Hiên tiếp cận lại nói:

- Kỳ thật về chuyện đó của các ngươi, tôi sớm đã biết, nhưng vì thấy cô buông không được, muốn giúp cô, đừng trách tôi. Nếu không như vậy cô sẽ chịu thiệt đó.

Ôn Nhã đỏ mặt lên nói:

- Thiệt cái gì chứ?

Lưu Hiểu Hiên nghiêm trang nói:

- Cô không chủ động, cả đời này có thể đợi mấy lần chứ? Hắn thì là tên tam cung Lục Viện bảy mươi hai phi tần. Cô không cần giống như người xưa nói câu, đầu bạc cung nữ tại, nhàn thoại thuyết huyền tông. Đến lúc đó, cô chỉ biết thiệt chết mà thôi.

Ôn Nhã đánh Lưu Hiểu Hiên một cái nói:

- Chị lại nữa.

Lưu Hiểu Hiên ở tỉnh thành ba ngày, mới lưu luyến trở về thành phố Đông Lâm. Nhưng mẹ không chịu đi thủ đô, cố ý đòi ở lại Đông Lâm. Lưu Hiểu Hiên cũng không có cách nào, chỉ đành để lại chút tiền, giao cho người thân chiếu cố cho mẹ.

Lúc này mới vội vàng trở về tỉnh thành, mùng 6 liền ngồi máy bay đi thủ đô.

Ôn Nhã cũng nói phải đi, Trương Nhất Phàm giữ cô ở lại, ở nhà đến mùng 8 đi làm.

Trong khoảng thời gian này, cảm tình của cả ba đạt tới mức độ hòa hợp mà trước nay chưa từng có. Chuyện làm cho Trương Nhất Phàm vui mừng nhất là Ôn Nhã ăn tết âm lịch tại đây, giải khai được khúc mắc.

Trong thời gian tết âm lịch, người tặng quà cũng nhiều lắm, trong mấy ngày nay Trương Nhất Phàm trên cơ bản là không xuất hiện. Việc này khiến những tên muốn tặng quà, từng đám một đều tìm không thấy bóng dáng của hắn.

Không ngờ mùng 8 chính thức đi làm, ngay tại cửa văn phòng đụng phải Trần Phong.


Trần Phong là binh hàng không do Lý Thiên Trụ thông qua phối hợp Trung ương phái xuống.

Theo hiểu biết của Trương Nhất Phàm về Trần Phong, anh ta năm nay mới ba mươi tám tuổi, thuộc phái người kiêu kiêu trẻ tuổi. Lần này đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Vĩnh Lâm, tin tức này người ngoài chưa được biết.

Trương Nhất Phàm không nghĩ tới Trần Phong sớm như vậy đã tới đây tìm mình, bổ nhiệm thư này còn chưa có thông báo mà.

Vào văn phòng, Trần Phong liền đem lá trà chính mình cố ý mang đến đưa cho Trương Nhất Phàm nói:

- Chủ tịch tỉnh Trương, chút lòng thành này, không có là gì.

Trần Phong lần đầu tiên gặp mình, tặng hộp lá trà thuộc loại quà bình thường để kết giao, Trương Nhất Phàm cũng không khách khí. Hắn cũng biết thực lực kinh tế của Trần Phong, ngàn đồng tiền lá trà, đối với hắn không cấu thành gánh nặng trong kinh tế, bởi vậy hắn đã kêu Đằng Phi nhận lấy.

Trần phong nói:

- Chủ tịch tỉnh Trương, tôi lần này được bổ nhiệm vì chức Bí thư Thành ủy Vĩnh Lâm, rất nhiều chỗ e là phải đích thân anh chỉ điểm rồi.

Về phần Vĩnh Lâm, hiện tại không có người nào dám nói lời độc, cam đoan tuyệt đối sẽ không có sai sót nhầm lẫn. Bởi vậy chuyện thứ nhất Trần Phong đến tỉnh Tương, chính là thăm hỏi Trương Nhất Phàm, tranh thủ kéo một chút quan hệ giữa hai người.

Trương Nhất Phàm nói:

- Bí thư Trần khách khí rồi, cùng cai quản tốt địa phương, là trách nhiệm trong từng bộ phân cán bộ chúng ta, anh lần này đảm nhiệm chức Bí thư Vĩnh Lâm, đây là tín nhiệm của tổ chức đối với anh. Kinh tế của Vĩnh Lâm vừa mới khởi bước, hiện tại lại gặp phải việc điều chỉnh bộ máy, Bí thư Trần có thể nói là phải gánh nặng đường xa đó! Tuy nhiên anh yên tâm, có chỗ nào khó khăn, tổ chức nhất định sẽ giúp anh suy xét.

Trần Phong lại cười khổ ở trong lòng, mình cứ tiếp tục thế, kỳ thật là tay không tư lệnh.

Cho dù mũ có đội được lớn hơn nữa, phía dưới không ai nghe anh ta, có ích lợi gì chứ? Mục đích anh ta tìm Trương Nhất Phàm, đương nhiên là tìm kiếm trợ giúp. Trước khi chưa có tới tỉnh Tương, Trần Phong đi thăm hỏi qua Lý Thiên Trụ.

Hai người nói chuyện sâu với nhau về chuyện của Vĩnh Lâm. Đương nhiên cuộc nói chuyện với nhau này, cũng tương đương với việc huấn thị, Trần Phong chỉ có phần là nghe mà thôi.

Như vậy anh ta đến tỉnh Tương thăm hỏi Trương Nhất Phàm, tự nhiên cũng chính là ý của Lý Thiên Trụ.

Trương Nhất Phàm nói:

- Ngày mai đồng chí Ngô Quốc Cường sẽ đích thân đưa anh đi Vĩnh Lâm.


Ngô Quốc Cường là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, cán bộ Trưởng ban Tổ chức, kiêm hiệu trưởng trường Đảng. Lãnh đạo quan trọng của Tỉnh Tương, bây giờ sẽ do cậu ta bắt đầu đích thân đưa Trần Phong, có thể thấy phân lượng của Trần Phong.

Thời điểm năm trước, Lý Thiên Trụ từng chỉ bảo qua, để Trương Nhất Phàm toàn lực hiệp trợ Trần Phong, mau chóng để Vĩnh Lâm quá độ một cách vững vàng.

Thế lực ở Vĩnh Lâm, ngoại trừ người của Trương Nhất Phàm, chính là bộ của Ô Dật Long. Cái khác trên cơ bản một bè bảy mảng, những cái rời rạc, trên cơ bản không được trọng dụng.

Trần Phong nếu muốn quản lý tốt bộ máy này, phải trấn an những người này mới được.

Nếu Lý Thiên Trụ nói những lời này, Trương Nhất Phàm đương nhiên sẽ toàn lực ứng phó, trợ giúp Trần Phong tới quản Vĩnh Lâm. Trương Nhất Phàm không đề cập tới việc chèn ép, hắn cho rằng rất nhiều cán bộ Vĩnh Lâm, vẫn khá có giác ngộ.

Giống anh ta vừa rồi cứ tiếp tục vậy, sẽ đào móc tới áo gấm, Chủ tịch huyện Lã những người này, thuận thế làm nữa, chèn ép Tả Thanh Lâm, đến đỡ màn Âu Dương, rất dễ dàng thành lập thế lực của chính mình.

Trần Phong lại dùng chiêu này, sợ là cũng hơi khó khăn. Tuy nhiên anh ta có chỗ dựa là Lý Thiên Trụ, chỉ cần không phạm sai lầm lớn, nắm chắc tốt cục thế, bộ máy chính quyền của Vĩnh Lâm vững vàng quá độ cũng không khó khăn cho lắm.

Ngày hôm sau, Trần Phong dưới sự đích thân hộ tống của Trưởng ban Tổ chức, tới Vĩnh Lâm nhậm chức.

Bí thư Lý Hoành Huy dẫn tứ đại bộ máy nghênh đón ở đường cái, ánh mắt dừng ở trên người vị Bí thư trẻ tuổi này, trong lòng Lý Hoành Huy như bị dao nhỏ cắt vậy, anh ta nhìn bÍ thư mới tới này, thấy không thể nào vừa mắt.

Nếu có thể giết người, hắn nhất định giết tên Bí thư mới tới này. Tuổi này cũng chạy tới đoạt vị trí Bí thư cùng chính mình. Trong lòng Lý Hoành Huy đang giọt máu.

Tuy nhiên, hắn lại thấy vui mừng, may mắn mình không có phải ngồi văn phòng kia của Ô Dật Long.

Trở lại Thành ủy, Ngô Quốc Cường tuyên bố việc bổ nhiệm mới này, Trần Phong ở trong cuộc họp mặt, làm một bài diễn thuyết nhậm chức ngắn gọn. Sau đó mọi người liền vỗ tay thưa thớt lên.

Trong tứ đại bộ máy, chỉ có Tần Xuyên, Âu Dương Mộ, Dương Lăng Vân ba vị ủy viên thường vụ là một tay Trương Nhất Phàm đề bạt. Những người khác đối với vị Bí thư mới tới này, cũng không thích thú gì. Trưởng ban Quách Ban Tuyên giáo và ban Tổ chức cán bộ Trưởng ban Điền với bộ dáng phải chết không ngừng thở kia, còn có Ủy ban Kỷ luật Bí thư Cam, cũng giống như trái cà chua bị sương đánh.

Thái độ của bọn họ, rõ ràng chính là không thế nào hoan nghênh được. Một vị Bí thư Thành ủy ba mươi tám tuổi, có thể làm thành chuyện gì?

Những người này khinh bỉ Trần Phong, giống như năm đó khinh bỉ Trương Nhất Phàm vậy.

Lại tới một tên chưa cai sữa, Vĩnh Lâm sợ là không thể được cứu trợ rồi.

Trần phong nhìn và nhớ ở trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui