Thời kì cách mạng văn hóa, Lý Hồng còn rất nhỏ, trẻ con vừa mới sinh ra, sao mà nhớ được, nhưng cô vẫn có lưu ý qua một ít bối cảnh chính trị trong khoảng thời gian này.
Nghe hai người nói về việc này, Lý Hồng không khỏi có chút tò mò.
Liễu Không đại sư nhìn mười ngón tay của Lý Hồng nhỏ và dài, đẹp như bạch ngọc, non đẹp như thiếu nữ, nhất thời hứng khởi nói:
- Lý thí chủ, không biết cô có thể cho lão xem tay của cô một chút không?
Lý Hồng liền nhìn Lý Thiên Trụ, thấy Lý Thiên Trụ cứ thế gật đầu nhè nhẹ với mình, cô liền đưa tay qua. Liễu Không đại sư nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của Lý Hồng, nhìn đường cong lưu loát trong lòng bàn tay của cô, khẽ nói:
- Con trời sinh tính cao ngạo, cao mà không đàn, mắt long phượng cổ chi tương, nhất định cuộc đời này khó cầu được tri kỷ. Tuyến nhân duyên lúc ẩn lúc hiện, nhạt mà không có vết chỉ sợ hôn nhân vô vọng. Cô nhất định là vẫn chưa có kết hôn đúng không?
Lý Thiên Trụ thầm giơ ngón tay cái lên nói:
- Thật không ngờ việc này cũng không thể che được tuệ nhãn của người. Lý Hồng cô ấy đến giờ vẫn chưa có kết hôn.
Liễu Không đại sư nói:
- Từ mệnh của cô ấy mà xem, dự đoán được chuyện bên trong.
Sau khi uống ngụm trà, ông ta lại thản nhiên nói:
- Tôi tặng một câu nói cho cô.
Lý Hồng bị ông ta chọc ghẹo thần thần bí bí một phen, cảm thấy lão Phương trượng này có chút bí hiểm, vì thế cô thành khẩn nói:
- Đại sư mời ông nói.
Liễu Không nói:
- Khúc cao thì vận quả, tâm cao thì bạc mệnh, quý trọng hữu duyên nhân!
Lý Hồng ngẩn ngơ, ở trong lòng yên lặng thì thầm:
- Khúc cao thì vận quả, tâm cao thì bạc mệnh, quý trọng hữu duyên nhân! Ai là hữu duyên nhân của tôi?
Hai người ở chỗ Liễu Không đại sư uống trà một hồi, liền rời khỏi Lộc Sơn Tự.
Lý Thiên Trụ với hai tay, bước khoan thai, chậm rãi đi về hướng đỉnh núi cao.
Lý Hồng đi theo sau, Lý Thiên Trụ đi vào sườn một khối đá lớn, quan sát toàn bộ thành phố. Nơi này là bên trong tỉnh thành, một trong nơi tốt nhất để ngắm cảnh. Chỉ cần đứng ở chỗ này, có thể nhìn thấy toàn bộ khu vực thành phố. Chỉ có điều dù sao thị lực của con người cũng có hạn, không thể nhìn được quá xa.
Dưới chân núi tương thủy róc rách, Lý Thiên Trụ đậu ở chỗ này, ngắm nhìn Liễu Không trung này.
- Cô qua đây một chút.
Lý Hồng nghe tiếng đi qua, Lý Thiên Trụ liền nói:
- Cô biết tại sao hôm nay tôi dẫn cô tới nơi này không?
Lý Hồng lắc đầu.
Lý Thiên Trụ nhìn nơi xa, ánh mắt sâu toại, dường như xuyên qua không gian, về tới mấy năm trước kia.
- Hai linh vị không có tên mà hôm nay cô nhìn thấy kia, bọn họ cũng là người thân….của cô.
Lý Thiên Trụ chậm rãi nói:
- Người thân của tôi sao?
Lý Hồng sợ ngây người, không có phản ứng gì.
Lý Thiên Trụ trầm giọng nói:
- Cô còn nhớ chú ba của cô không?
Lý Hồng lắc đầu:
- Lúc tôi lớn một chút, chú ba và thím đã qua đời rồi.
Lý Thiên Trụ nói:
- Người vừa rồi cô lạy, chính là chú ba và thím của cô đó.
- ……..
Lý Hồng kinh ngạc cả ngày trời không nói ra lời gì cả, bọn họ chính là chú ba và thím đó sao? Sao linh vị của bọn họ lại xuất hiện ở nơi này? Lý Hồng có suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp được.
Một khi đã như vậy, vì sao lại không viết tên cho họ chứ?
Lý Thiên Trụ cũng nhìn cô, chỉ chậm rãi nói:
- Chú ba và thím của cô chính là qua đời ở nơi này, lúc ấy chính trực kết thúc mười năm đại họa, tập đoàn Lâm Giang phái Hội đồng nhân dân phản động hãm hại đại chúng lao khổ, một số cán bộ và quan lớn đều bị đánh thành cánh hữu, một nhà chú ba của cô cũng không thể miễn hạnh. Sau đó, bọn họ cũng bị chết oan trong đó.
- Lúc trước toàn bộ gia tộc chúng ta đều hết sức nguy nan, tự thân mỗi người khó bảo toàn. Người hỗ trợ lo tới hậu sự của bọn, chính là vị Liễu Không đại sư vừa rồi. Bởi vậy, Liễu Không đại sư coi như ân nhân của gia tộc chúng ta. Chú ba của con trước khi chết, dặn dò Liễu Không đại sư, cho vợ chồng ông ấy lập bài vị ở đó, Liễu Không đại sư liền lập cho họ một bài vị không có tên.
Lý Hồng nói:
- Chú ba và Diêu Mộ Tình có quan hệ gì?
Lý Thiên Trụ thở dài nói:
- Cô ta chính là con gái của chú ba cháu năm đó bị người của Đảng Lâm Giang ôm đi.
Nhớ tới việc này, Lý Thiên Trụ cũng không kìm nổi có chút buồn bã. Lúc ấy loạn thế như vậy, cả nước phát lên một hồi cách mạng văn hóa giai cấp vô sản, cốt nhục chia lìa, quân thần nghi kỵ, chính là thời đại này, mới tạo nên nhiều sai án oan giả.
Lý Hồng đã hiểu, hoá ra Diêu Mộ Tình chính là con gái của chú ba năm đó bị người ta ôm đi, khó trách Lý Thiên Trụ muốn mình buông thả cho chuyện ở Vĩnh Lâm.
Lý Thiên Trụ nói:
- Ngày hôm đó tôi cũng có chỗ sai, vợ chồng chú ba cô bị giam lỏng trong một nông trường của nơi này, bọn họ từng nhiều lần viết thư cho tôi, đáng tiếc là, một lá thư tôi cũng không có nhận được. Nếu năm đó tôi nhận được một trong những bức thư đó thì con gái của bọn họ sẽ không sẽ bị người ta ôm đi. Đến nỗi thím ba của cô ôm nỗi hận mà chết, chú ba của cô cũng buồn bực mà chết.
Chuyện đã nhiều năm, cuối cùng tôi gặp lại Liễu Không đại sư, ông ta nói toàn bộ sự tình cho tôi biết. Hơn nữa Liễu Không đại sư cũng tìm kiếm dò hỏi chung quanh tung tích con gái của chú ba cô. Tiếc là, nhiều năm như vậy vẫn bạch vô âm tín. Cho nên chúng tôi đều nghĩ là cô bé này đã bị bọn họ sát hại. Bọn họ muốn cắt đứt hương khói của Lý gia chúng ta, ngay cả một cô bé cũng không buông tha.
Chính bản thân tôi cũng thật không ngờ, cách hơn hai mươi năm về sau, Diêu Mộ Tình lại tìm đến tôi.
Cho nên tôi lúc này mới nói cho cô biết, kêu cô tha cho cô ta lần này.
Lý Hồng nói:
- Vậy làm thế nào mà chú biết cô ta chính là con gái của chú ba vậy?
- Dấu răng, vai phía bên có 8 vết dấu răng, còn có một cái chìa khóa bằng đồng vật tổ truyền của Lý gia chúng ta. Năm đó, ông nội cô cho làm thành bốn mảnh chìa khóa bằng đồng. Lý gia bốn anh em mỗi người một mảnh chìa khóa, ổ khóa đồng ở chỗ lão Đại. Cái chìa khóa Diêu Mộ Tình đưa cùng cái vật tổ truyền của Lý gia chúng ta hoàn toàn ăn khớp, hơn nữa có dấu răng trên bả vai cô ta, tôi không có lý do gì hoài nghi cô ta được cả.
Điều này cũng đúng, không phải người của Lý gia, căn bản không có khả năng biết điển cố này. Diêu Mộ Tình cho dù là có lợi hại hơn đi nữa, cũng không thể có chủ ý đến mức này được. Lý Hồng trầm mặc, truyền nhân duy nhất của nhà chú ba không ngờ lại chính là Diêu Mộ Tình.
Kết quả này, thật là làm người ta không thể ngờ nỗi.
Lý Thiên Trụ nói:
- Bốn mạch máu của Lý hệ chúng ta, trong mạch của chú ba cháu, chỉ còn lại có Diêu Mộ Tình, tôi không muốn chú ba của cô ở dưới suối vàng cảm thấy bất an. Cho dù Diêu Mộ Tình có phạm sai cái gì đi nữa, đối với chúng ta người của Lý gia mà nói, chúng ta nợ cô ta nhiều lắm. Cái mọi người có được, cô ta chưa từng có được, chúng ta không cần nói bồi thường, ít nhất không nên khiến cô ta vượt qua quãng đời còn lại trong ngục tù.
Lý Hồng không nói gì, cô đương nhiên nhớ rõ trong nhà có một mảnh chìa khoá bằng đồng. Lúc ấy ba cũng nói với cô, đây là chi bảo truyền gia của Lý gia, như vậy cái chìa khóa tổng cộng có bốn mảnh nhỏ, chỉ có bốn mảnh hợp nhau lại mới có thể mở ra được cái khóa bằng đồng của Lý gia truyền lại.
Lúc còn nhỏ Lý Hồng rất hiếu kỳ, thường xuyên trộm mảnh chìa khóa đi ra ngoài chơi, bây giờ mảnh chìa khóa này đang ở trên người mình, cô lấy ra thả ở trong lòng bàn tay. Lý Thiên Trụ cũng từ trong túi lấy ra một mảnh khác. Cũng cầm trong tay một mảnh nói:
- Đây là ngày đó khi Diêu Mộ Tình tới gặp tôi, giao cho tôi mảnh chìa khóa này, bây giờ chúng ta không còn bất cứ hoài nghi cô ta không phải truyền nhân của chú ba cô nữa rồi.
Lý Thiên Trụ nhìn dưới núi cao người đi đường và chiếc xe như con kiến lớn nhỏ, chậm rãi nói:
- Cô ta nói cô ta sẽ không mang bất cứ cái gì của Vĩnh Lâm đi, chỉ hy vọng tôi có thể cho cô ta sự tự do. Cô nói, tôi có thể không đáp ứng được sao?
Lý Hồng lại trầm mặc, đích thực, với tư cách là truyền nhân của Lý gia, chú lớn hiện tại đang vấn đỉnh chức Tổng bí thư, cao cao tại thượng. Chính mình có được thân phận Công chúa và cấp Thứ trưởng bậc Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, chú tư Lý Thiên Trụ Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tương, đường đường là nhân vật số một, bọn họ truyền nhân tam mạch, mỗi người đều đặc sắc vả lại còn tôn quý vô cùng. Chỉ có một nhà của chú ba, còn sót lại Diêu Mộ Tình một tia huyết mạch cuối cùng, nếu chính mình xuống tay với Diêu Mộ Tình, dường như hơi có vẻ không biết điều.
Chú ba dưới suối vàng biết được, chỉ sợ cũng không được yên tâm.
Diêu Mộ Tình không ngờ là em họ của mình, Lý Hồng biết được đáp án này, nhất thời cũng không biết làm sao. Lúc trước chính mình còn hiểu lầm Lý Thiên Trụ, đâu ai biết được ông ta cũng là có nỗi khổ tâm.
Bây giờ nghĩ lại, Diêu Mộ Tình hẳn ở Vĩnh Lâm chịu không ít khổ cực, mới đổi được sự huy hoàng của ngày hôm qua.
Lý Thiên Trụ nói, nếu không phải số phận trêu người, cô ta cũng sẽ tôn quý vô cùng giống như Lý Hồng. cô ta cũng sẽ trở thành người có chức quyền cao hay thấy tại thủ đô, là minh tinh sáng chói. Tâm kế và chỉ số thông minh của Diêu Mộ Tình, cũng không thấp so với Lý Hồng, chỉ có điều sau khi lưu lạc dân gian, tất cả sự gặp gỡ, khiến cô xui xẻo gặp phải Ô Dật Long.
Nếu không có Ô Dật Long, Diêu Mộ Tình có thể quy về gặp tổ tông không, việc này vẫn là chưa biết được. Tuy rằng Lý Thiên Trụ lúc này, đã rất chán ghét Ô Dật Long người này, nhưng Ô Dật Long đã thành người sống đời sống thực vật, ông ta cũng lười đi ghi hận một người như vậy.
Biết được tất cả chuyện của ngày hôm nay, Lý Hồng trong đầu lại rối loạn. Đợi cô từ trên núi xuống, lúc trở lại văn phòng, liền vẫn còn ngồi ngẩn người ở chỗ đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...