Quan Đạo Thiên Kiêu

Liễu Hồng chạy đến khu vực tập trung vốn của công ty thuốc lá, vừa đúng lúc gặp ngay Đường Vũ và Trần Trí Phú đang đỡ Trương Nhất Phàm lên lầu, Liễu Hồng liền đi lên theo. Sau khi mở cửa, Đường Vũ đặt Trương Nhất Phàm lên giường.

- Liễu Hồng, anh Phàm giao cho chị đấy, chúng tôi phải đi uống nữa.

Đường Vũ cười cười, dặn dò Liễu Hồng, vừa rồi trên đường về, Hồ Lôi có gọi điện thoại đến, đã nói chuyện của Liễu Hồng với hai người họ.

Hai người cũng không khách khí, bỏ Trương Nhất Phàm ở đấy rồi đi mất. Bên kia Hồ Lôi vẫn còn la hét muốn uống rượu cùng hắn? Tình cảm anh em sâu đậm như vậy, vẫn phải uống nữa, đợi đến khi khách khứa về hết, họ tiếp tục uống, có khả năng sẽ chơi đến sáng.

Liễu Hồng đáp:

- Ừm, các anh đi đi, giao cho tôi là được rồi.

Sau khi đóng cửa lại, Liễu Hồng lập tức trở về phòng ngủ của Trương Nhất Phàm, giúp hắn cởi giày, đẩy hắn ra giữa giường.

Đột nhiên Trương Nhất Phàm ọe một tiếng, nôn ra một đống, ngay lập tức trong căn phòng bay lên một mùi kì lạ, làm bẩn cả một mảng lớn áo sơ mi trên người Trương Nhất Phàm và ga trải giường.

Liễu Hồng vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, cầm khăn mặt và thau rửa mặt đến, lau sạch những vết bẩn trên giường và trên người hắn. Sau đó mở cửa sổ, để cho không khí trong lành tràn vào.

Áo sơ mi của Trương Nhất Phàm bẩn rồi, có một mùi rất khó chịu, phải thay cái khác, nếu không thì mặc trên người sẽ khó chịu chết mất.

Nhìn Trương Nhất Phàm say như chết, Liễu Hồng khẽ cắn môi, đưa tay ra cởi nút áo của Trương Nhất Phàm, tốn rất nhiều sức, mới lật được người của hắn. Trong khi đang cởi tay áo, Trương Nhất Phàm với tay qua, không chệch đi đâu, vừa đúng rơi ngay xuống ngực của Liễu Hồng. Mấy đầu ngón tay dừng ngay cổ áo, thời tiết tháng sáu, Liễu Hồng chỉ mặc một chiếc áo dài tay cổ chữ V, Trương Nhất Phàm đang mơ mơ màng màng cũng không biết đó là cái gì, thuận tay đẩy một cái, liền chạm vào phần da thịt mềm mềm kia.

Đột nhiên mặt Liễu Hồng đỏ bừng, không né tránh, chỉ là kéo tay hắn ra, cố gắng cởi chiếc áo sơ mi bẩn của Trương Nhất Phàm.

Phù —— Sau tiếng thở phào nhẹ nhàng, Liễu Hồng không dừng lại, dùng khăn mặt cẩn thận lau sạch sẽ những vết bẩn trên ga giường, xịt một chút nước hoa, sau đó mới bưng thau rửa mặt vào nhà vệ sinh.

Không lâu sau, cô liền thay một thau nước ấm, lấy một cái khăn mặt mới, một lần nữa quay về phòng ngủ. Trương Nhất Phàm nằm ngửa ra, nằm trên giường thở hổn hển toàn mùi rượu, nửa thân trên trần trụi.

Cơ ngực rắn chắc, thân thể cường tráng, Liễu Hồng thấy vậy mặt nóng bừng lên. Đã lâu rồi không tiếp xúc với một người đàn ông gần như vậy, nửa thân trên của Trương Nhất Phàm kích thích Liễu Hồng một cách mãnh liệt.

Cô lại nhớ đến chuyện một năm trước ở công trường tại thị trấn Liễu Thủy, Trương Nhất Phàm cũng ngất đi, bản thân dùng sữa cứu hắn tỉnh lại. Mỗi lần nhớ đến chuyện này, trong lòng Liễu Hồng giống như đang giữ một chú nai nhỏ vậy, vô cùng bối rối.

Suy cho cùng cô cũng là một người phụ nữ bình thường, nói thật, vẻ ngoài không kém ai, hơn nữa lại còn rất trẻ. Từ sau khi vào thành phố, cách ăn mặc của Liễu Hồng dần dần sang trọng hơn. Cô bây giờ đã hoàn toàn thoát khỏi cái mùi cổ hủ ở nông thôn, đã trở thành một người phụ nữ thành thị đích thực.

Trương Nhất Phàm dường như đang ngủ rất say ở trên giường, Liễu Hồng liền ngừng lại những suy nghĩ ngớ ngẩn của mình, xoa nhẹ khăn mặt, leo lên giường, rất cẩn thận lau chùi cơ thể của Trương Nhất Phàm, lại lau mặt cho hắn, chỉ nghe thấy tiếng nói mê mơ hồ của Trương Nhất Phàm, không biết là đang la hét bậy bạ cái gì.


Uống nhiều rượu như vậy! Cũng không sợ hại đến sức khỏe sao.

Liễu Hồng nhìn Trương Nhất Phàm đang say mềm ở trên giường, lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.

Bên ngoài không biết gió nổi lên từ lúc nào, mùi trong phòng đã đỡ đi rất nhiều, Liễu Hồng liền đóng cửa sổ lại, xé một tấm thảm đắp lên người hắn, mới bưng thau rửa mặt ra ngoài.

Hồ Lôi gọi điện đến, hỏi thăm tình hình của Trương Nhất Phàm, Liễu Hồng nói không sao, hắn đã ngủ say rồi.

Hồ Lôi nói:

- Vậy cám ơn chị họ nhé, tối nay phiền chị chăm sóc anh ấy một chút.

Sau đó vang lên tiếng hát như bò rống của Hồ Lôi.

Liễu Hồng gác máy, dọn dẹp phòng một cái, lại mang một cái thùng rác và một cái khăn mặt sạch vào phòng ngủ. Vì lo lắng Trương Nhất Phàm sẽ nôn bất cứ lúc nào, cô cũng không dám ngủ say, lẳng lặng ngồi trên xa-lông, tivi cũng không mở.

Cứ lâu lâu, cô lại vào phòng ngủ nhìn một cái, kéo chăn cho Trương Nhất Phàm, sờ sờ trán.

Khi sắp đến hai giờ sáng, có chút gì đó không chịu nổi nữa, nhưng cô lại không dám ngồi trên xa-lông nữa, sợ nếu chẳng may ngủ say, nửa đêm Trương Nhất Phàm lại nôn nữa, làm bẩn hết cả giường, chẳng phải trách bản thân mình chăm sóc người ta không tốt hay sao?

Cho dù là người khác không trách, bản thân Liễu Hồng cũng sẽ áy náy, nghĩ đi nghĩ lại, Liễu Hồng cứ đem một cái ghế đến bên giường ngồi, nhìn Trương Nhất Phàm say ngủ, cô thỉnh thoảng cũng nằm gục xuống.

Trên giường vang lên tiếng thở đều của Trương Nhất Phàm, có thể là ban nãy vừa nôn nên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, Trương Nhất Phàm ngủ thật say, Liễu hồng cũng không dám sơ ý một chút nào, hai tay chống cằm, ngắm hắn thật kỹ.

Trương Nhất Phàm là một người đàn ông lông mày rậm mắt to, ngũ quan rõ ràng, làn da ngăm ngăm, có một vẻ lãng tử giữa hai chân mày, khiến người ta thoạt nhìn có gì đó tỏa sáng, lại rất ngang ngược.

Bàn tay to lớn ngửa trên giường, Liễu Hồng không biết vì sao lại nhớ lại, chính bàn tay này ban nãy đã chạm vào chỗ kia của mình, Liễu Hồng không kìm nổi cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ kia của bộ ngực, khuôn mặt lại từ từ nóng dần lên.

Cũng không biết đến mấy giờ, Liễu Hồng có chút buồn ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng Trương Nhất Phàm nói:

- Nước —— nước —— nước.

Liễu Hồng bỗng bừng tỉnh, chạy ngay vào nhà bếp tìm một cái cốc rồi bưng nước đến, ngồi bên cạnh giường, đỡ đầu Trương Nhất Phàm dậy, đặt ly nước đến miệng hắn.


Trương Nhất Phàm uống ừng ực mấy ngụm, chưa kịp đợi Liễu Hồng đặt cốc xuống, hai tay của hắn đã vòng qua, ôm chặt eo của Liễu Hồng.

_ A ——

Liễu Hồng giật mình, không dám động đậy, chỉ nhẹ nhàng đặt cốc xuống cái tủ ở đầu giường, sợ rằng sẽ đánh thức hắn.

- Thật dễ chịu.

Hai tay Trương Nhất Phàm động đậy, ngược lại còn ôm rất chặt, miệng lẩm bẩm nói mê. Sau đó một cánh tay liền sờ vào phần quần áo phía trước, Liễu Hồng cẳng thẳng đến nỗi tim gan giống như sắp nhảy ra ngoài vậy, trơ mắt nhìn bàn tay nọ dừng lại ở nơi kì diệu của mình, và còn nắm chặt mấy cái.

Ưm! Trong khoảnh khắc đó, đầu óc của Liễu Hồng trống rỗng, khắp người như có điện giật, tê dại đến nỗi không còn chút sức lực nữa.

Trương Nhất Phàm ngủ đến nửa đêm, trong lúc mơ mơ màng màng, toàn cảm thấy toàn thân khó chịu, uống nhiều rượu như vậy, cổ họng khô khốc, ban nãy sau khi uống nước, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Đưa tay ra liền chạm vào một thân hình rất nóng bỏng của người phụ nữ, mềm mềm, tính đàn hồi lạ thường. Nhất là khi tay chạm vào thắt lưng, có một cảm giác giống như siết ra nước vậy.

Hắn liền ôm chặt người phụ nữ trong mơ, sau đó theo thói quen đưa tay sờ đến nơi mà người đàn ông thích nhất.

Đây là một giấc mơ mùa xuân tuyệt vời, hắn mơ thấy mình đang ôm một người phụ nữ, mà mình đang ra sức vuốt ve bộ ngực của cô ấy.

Bộ ngực này có hơi mềm, nhưng rất lớn, tràn đầy sức sống. Vì thế, hắn ra sức nắm mấy cái, sau đó lại nắm hai quả dâu nhỏ nhẹ nhàng xoa nắn.

Chầm chậm, chầm chậm, dường như hắn nhìn thấy bóng dáng của Đổng Tiểu Phàm ở trong mơ. Tiểu Phàm? Cô bé kia chẳng phải từ Mỹ trở về rồi sao? Lâu như vậy cũng không đến thăm mình, khó khăn lắm mới bắt được về đây, hôm nay không thể dễ dàng mà buông tha cô ấy được.

Trương Nhất Phàm ôm chặt Đổng Tiểu Phàm trong mơ, hôn lấy hôn để, ra sức vuốt ve.

Kì lạ là, không ngờ Đổng Tiểu Phàm lại không một chút né tránh, bộ dạng sợ hãi rụt rè, mặc cho Trương Nhất Phàm vừa hôn vừa vuốt ve trên cơ thể, cho đến khi Trương Nhất Phàm trút bỏ hết quần áo của cô.

Trong mơ, Trương Nhất Phàm lại nhớ đến lần trước hai người lõa thể mà ngủ trong khách sạn Thông Trình. Mặc dù hai người cởi sạch sẽ như vậy, cuối cùng vẫn bị Đổng Tiểu Phàm từ chối ngoài cửa, không thể công phá vào phòng tuyến cuối cùng. Trương Nhất Phàm có chút kích động, lần này phải thu phục cô cho được, tránh đêm dài lắm mộng.

Chỉ có điều Đổng Tiểu Phàm không giống vẻ nghịch ngợm, từ chối phối hợp thường ngày, hơn nữa còn nằm đó rất im lặng, mặc cho Trương Nhất Phàm cởi nốt cái quần lót cuối cùng, cô cũng không phản kháng lại.


Trong mơ, hắn nhìn thấy một thân thể khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phát điên, nơi chạm tay vào là một thân hình mềm mại, nhẵn nhụi, trắng nõn, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ, toàn thân không có một vết tỳ nào cả.

Tuy là trong mơ, nhưng lại rất chân thật, giống như đang xảy ra trong cuộc sống hiện thực vậy. Trương Nhất Phàm không chút lưỡng lự, sau khi chồm người lên, cả người ép xuống cơ thể của cô. Lúc này mới phát hiện quần của mình chưa cởi ra, Trương Nhất Phàm cười ha hả, ngồi dậy gỡ dây thắt lưng, một lúc cởi bỏ cả hai cái quần.

Sau đó trong chớp mắt, hắn liền giương súng lên chuẩn bị ra trận, nhắm vào vườn hoa đào thần bí của Đổng Tiểu Phàm.



Thật kì lạ, tại sao lại không có cảm giác áp bức rất chặt, rất hẹp chứ? Trong mơ Trương Nhất Phàm đang cao hứng, ý nghĩ này chợt lóe lên rồi cũng vụt tắt, rất nhanh liền đắm chìm trong sự hoan lạc hạnh phúc.

Tiến lên, tiến lên, tả xung hữu đột…

Cuối cùng, trong nháy mắt mọi thứ lan tỏa, toàn bộ tinh hoa tích tụ hơn nửa tháng nay đều tưới vào vườn đào thần bí kia.

Màn đêm, rất im lặng, rất im lặng, không có một âm thanh nào…

Ngày hôm sau, khi Trương Nhất Phàm tỉnh lại, cũng đã hơn tám giờ rồi, sớm đã quá giờ làm việc.

Ngồi dậy lắc lắc đầu, vẫn còn chút choáng váng, xem ra hôm nay không thể đi làm được rồi, hắn quan sát một lượt căn phòng, không biết lúc nào mình được người khác đưa về, nhìn thấy bản thân không mặc gì trên người, lúc này mới chú ý đến căn phòng vẫn còn tràn ngập mùi rượu.

Hình như tối hôm qua mình nằm mơ?

Trương Nhất Phàm liền lật chăn ra xem, phát hiện chiếc quần vẫn mặc trên người, liền mang dép lê đi vào phòng khách.

- Chủ tịch huyện Trương, anh dậy rồi à!

Liễu Hồng đang quét sàn trong nhà bếp, nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, ngay lập tức từ nhà bếp đi ra, bưng bát nước đường đỏ:

- Mau đi súc miệng rồi uống nó đi.

Khi Liễu Hồng nói, ánh mắt không dám nhìn Trương Nhất Phàm

- Đặt ở đó trước đi!

Trương Nhất Phàm đi vào nhà vệ sinh, đem hàng tồn kho tối hôm qua cho ra hết, rửa mặt xong.

- Hôm qua khi nào thì tôi trở về vậy?


- Hơn mười một giờ, Đội trưởng Đường và Chủ nhiệm Trần đã đưa anh về, Băng Băng gọi điện nhờ tôi qua đây, vừa hay lại gặp họ.

Liễu Hồng trong nhà bếp nhìn đi nhìn lại bản thân, chắc chắn không có chỗ nào khác thường mới từ nhà bếp đi ra.

- Ồ! Vậy tối hôm qua vất vả cho cô rồi!

Trương Nhất Phàm bưng bát nước đường đỏ lên uống, sau đó mới hỏi:

- Nôn đến nỗi rất khó coi phải không?

- Không sao! Chỉ có điều làm bẩn hết quần áo, tôi giúp anh cởi ra rồi đem giặt rồi.

Khi Liễu Hồng đưa tay ra nhận lấy cái bát, vô tình chạm vào tay của Trương Nhất Phàm, theo bản năng cô bỗng rụt tay lại.

Choang —— chiếc bát sứ rơi xuống đất, vỡ tan.

- Cô làm sao vậy?

Cuối cùng Trương Nhất Phàm phát hiện Liễu Hồng có gì đó khác thường, không giống như mọi khi. Ánh mắt thậm thà thậm thụt, rất kì lạ!

- Không… Không có gì.

Liễu Hồng cúi xuống thu dọn các mảnh vỡ, Trương Nhất Phàm vô tình phát hiện trên eổ Liễu Hồng có vài vết đo đỏ.

- Liễu Hồng, cô đánh nhau với người ta hả?

Trương Nhất Phàm hỏi với vẻ khó hiểu.

- Không có đâu?

Liễu Hồng quay đầu, nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Trương Nhất Phàm, lập tức đứng dậy, kéo kéo quần áo, che đi phần eo nhỏ bị lộ ra. Sau đó quét quét vài cái, liền vội vàng đi tới cạnh cửa.

- Khách sạn vẫn còn nhiều việc, tôi đi trước đây, nếu không thì buổi trưa anh đến ăn trưa nha?

- Ừm! Cô đi trước đi!

Trương Nhất Phàm gật gật đầu, nhìn bóng dáng vội vàng của Liễu Hồng, không làm sao hiểu được.

Liễu Hồng sao vậy nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui