Quan Đạo Thiên Kiêu

Bên Vĩnh Lâm xảy ra một chuyện lớn.

Liễu Hải và Âu Dương Mạc hạ lệnh khẩn cấp, bất thình lình đột kích ở những chỗ chơi bời, giăng một lưới bắt hết những nhóm mang tính chất xã hội đen đang hít thuốc phiện, buôn bán thuốc phiện trong các phòng bao.

Lúc này đột nhiên xảy ra chuyện, ai cũng không nhận được tí xíu tin đồn nào, vì vậy, những tên đang buôn bán thuốc phiện trong khu vui chơi đều bị bắt với số lượng lớn. Trong thành phố Vĩnh Lâm, Quách Thuận Phong xem như là nhân vật đại ca trong xã hội đen, may thay lần này gã không ở Vĩnh Lâm, hơn nữa lại còn đi ra ngoài có việc, vừa may thoát được một mạng.

Mà mấy tên côn đồ tham gia bắt cóc Kim Lan Châu lần đó, bao gồm mấy tên Cẩu, Hào Trư Đẳng đều sa lưới. Khi mấy người này sa lưới, bọn họ còn không có phản ứng lại.

Vùng Vĩnh Lâm này, hai phái xã hội đen đều phân chia ranh giới rõ ràng, mọi người không xâm phạm ranh giới lẫn nhau. Hồi trước khi Âu Dương Mạc vẫn chưa làm Trưởng phòng, một khi có hành động gì, bọn họ đều kịp thời nhận được thông báo.

Còn lần đánh úp bất ngờ lần này, đến cả cảnh sát chấp hành nhiệm vụ cũng không nhận được bất cứ một tin gì, cho đến khi bắt đầu hành động, khi chạy đến địa điểm của mục tiêu, bọn họ mới biết mục tiêu của tối hôm nay là những tụ điểm ăn chơi này.

Toàn bộ kế hoạch chỉ có Liễu Hải và Âu Dương Mạc biết. Nhưng vài tên khốn kiếp cưỡng bức Kim Lan Châu sau khi bắt giữ, đã bị tách ra giam giữ trong một phòng khác.

Mấy tên này cũng bị tình nghi buôn bán thuốc phiện.

Hồ Lôi ngồi tỏng nhà của Kim Lan Châu, không tập trung xem TV, Kim Lan Châu ngồi bên cạnh không nói câu nào. Hồ Lôi nói muốn báo thù giúp cô.

Lúc đó Kim Lan Châu khuyên gã:

- Anh không chơi lại bọn chúng được đâu, bọn chúng là một tổ chức khổng lồ.

Hồ Lôi không tin, làm việc nghĩa không được chùn bước, vì Kim Lan Châu báo thù.

Vì vậy, tối hôm nay khi Hồ Lôi bước vào cửa, cô liền cảm thấy có chút gì đó không bình thường, luôn cảm thấy có chút gì đó kì lạ. Hồ Lôi ngồi trên ghế sofa hút thuốc.

Hơn nữa, sau lần đó, gã cũng không gặp lại mình, Kim Lan Châu liền cảm giác không ổn. Một người con trai cự tuyệt một người con gái, điều này chứng tỏ trong lòng anh ta đã thay đổi. Mặc dù lần này thay đổi rất nhỏ, đối với một người con gái mà nói, không nghi ngờ là một trận đả kích chí mạng.

Hồ Lôi nhất định sẽ không cần mình nữa rồi! Nghĩ đến đây, trong lòng Kim Lan Châu vô cùng đau khổ.

Cái này đối với cô ta mà nói, quả thực chính là tai bay vạ gió.


Trên đường còi cảnh sát kêu không ngừng, Hồ Lôi sớm biết rằng, tối hôm nay có hành động quan trọng. Vì Liễu Hải đã đồng ý với gã, nhất định xả giận cho gã. Tuy là nói, không nên vì một người con gái mà đánh đập tàn nhẫn, nhưng Hồ Lôi không nuốt được nỗi giận này.

Cho dù nói thế nào, người phụ nữ này là chính mình tán thành, ngoại trừ mình, bất cứ người nào cũng không thể chạm vào cô ta. Trừ phi ông đây không cần cô ta nữa! Hồ Lôi lúc đó rống lên với Liễu Hải như vậy.

Liễu hải cuối cùng cũng đồng ý, giúp gã xả cơn giận này.

Nghe thấy tiếng còi cảnh sát inh ỏi bên ngoài, Hồ Lôi thầm nghĩ, Liễu Hải vẫn là không phụ sự hi vọng của mình, cuối cùng cũng triển khai hành động rồi. Chỉ cần bắt được những tên khốn kiếp này, không chết thì cũng chặt đứt tay của bọn nó. Xem xem về sau còn ai dám động vào người phụ nữ của ta nữa không!

Sắc mặt Hồ Lôi trong lúc này, đen sì giống như Bao Công vậy, im lặng dọa người.

Quả nhiên, sau 2 tiếng đồng hồ càn quét, toàn bộ đã kết thúc.

Ô Dật Long cũng cảm thấy kì lạ, đêm hôm nay sao lại hành động bất thình lình như vậy?

Anh ta gọi điện thoại cho Âu Dương Mạc, Âu Dương Mạc báo cáo tình hình cho anh ta, Ô Dật Long cũng không nói gì, nhưng Âu Dương Mạc từ trong điện thoại cũng cảm giác được Ô Dật Long có chút không hài lòng.

Trước kia Ô Dật Long có quy định, bất luận trong Phòng có hành động lớn nào, nhất định phải xin chỉ thị của Thành ủy, sau khi thông qua mới được thực hiện. Còn lần này, đến cả bao nhiêu người trong Cục công an cũng không biết mục đích hành động lần này.

Hành động vừa mới kết thúc, Hồ Lôi nhận được điện thoại, nghiêm túc nói với Kim Lan Châu:

- Đi thôi, việc này cũng nên kết thúc rồi.

Kim Lan Châu không biết Hồ Lôi nói có ý gì, cô chỉ biết thành thành thật thật đi theo sau, sau khi lên xe của Hồ Lôi, hai người liền chạy đến Cục công an Thành phố.

Trong phòng giam giữ, trong 8 người bị tách ra giam giữ trong một phòng riêng. Ánh sáng trong phòng vừa đủ, bộ mặt của 8 người, từ bên ngoài cửa kính nhìn vào, nhìn rất rõ ràng.

Hồ Lôi và Kim Lan Châu ngồi ở bên cửa kính bên này, Kim Lan Châu thấy ánh mắt hận không thể giết chết được của Hồ Lôi, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Chẳng lẽ, anh ta lại biết được ngọn nguồn sự việc như nào rồi sao? Nghĩ đến đây, mặt của Kim Lan Châu nóng bừng lên.

Đồng thời khi cô nhìn 8 người kia, cũng nghiến răng nghiến lợi, bọn khốn nạn này!


Hai viên cảnh sát bước vào phòng thẩm vấn, bọn họ nói gì, hai người ở bên ngoài không nghe thấy.

Nhưng Kim Lan Châu nhanh chóng nhìn thấy, hai vị cảnh sát này, cầm côn cảnh sát đập điên cuồng mấy tên tội phạm đang giam trong lồng sắt. Mấy vị cảnh sát này đánh người, vốn mặc kệ sự sống chết của đối phương.

Họ xuống tay rất nặng, nhằm vào đầu, cánh tay, đùi, bất kể những bộ phận nào, chỉ cần là chỗ có thể đánh, thì lập tức đánh mạnh. Hồ Lôi ngồi bên ngoài, không đếm xỉa gì đến mà ngồi hút thuốc.

Âm thanh bên trong, người bên ngoài vốn không nghe thấy, chỉ có thể nhìn thấy thỉnh thoảng có chút máu tươi bắn tung tóe ra, trên nền nhà trong phòng thẩm vấn, là cảnh tượng những giọt máu nở rộ trên nền nhà.

Kim Lan Châu có chút đứng ngồi không yên, thấy 2 vị cảnh sát xuống tay độc ác như vậy, 8 tên côn đồ bị giam trong lồng sắt, không đến 30 phút liền bị trừng trị như 3 con chuột chết.

Sau khi trừng trị xong, trên nền nhà phòng thẩm vấn lênh láng máu, hai vị cảnh sát ra khỏi phòng thẩm vấn, đóng cửa sắt phịch một tiếng. Kim Lan Châu sợ tới mức run cầm cập.

Nhìn thấy hai người bước đến nói:

- Hồ Thiếu, vừa lòng chứ?

Hồ Lôi chỉ xuống một cái bao dưới chân nói:

- Trong này có 200 ngàn tệ, mua của họ mỗi người một cánh tay.

Nói xong, anh ta đi mà không quay đầu lại. Kim Lan Châu nghe thấy câu nói này, run lẩy bẩy, theo Hồ Lôi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng vô tình như vậy, nặng sát khí.

Quả nhiên, hai người vẫn chưa đi sâu vào hành lang liền nghe thấy giọng hét thảm thiết hơn cả giết lợn truyền đến. Kim Lan Châu nghe thấy những âm thanh này, sợ tới mức hai chân như nhũn ra, đến đi cũng không đi được nữa.

Trở lại trên xe, Hồ Lôi không nói câu nào, vẫn ra sức hút thuốc.

Thấy Kim Lan Châu từ trong đi ra, gã cũng không nói gì, cả buổi tối, sắc mặt gã u ám đến đáng sợ.


Kim Lan Châu bước vào trong xe, đang định mở cửa, Hồ Lôi từ trong cửa sổ kính xe đưa ra một tấm thẻ:

- Trong này có 200 ngàn tệ, cho em! Tự mình bảo trọng.

Tay gã ném ra, tấm thẻ ngân hàng ấy bay đến, đánh vào trước ngực của Kim Lan Châu. Hồ Lôi khởi động xe, nổ một tiếng, chiếc BMW chạy như bay trên đường cái.

Kim Lan Châu nhặt tấm thẻ lên, khẽ cắn môi, giơ tay vẫy taxi rồi chui vào.

Liễu Hải đứng ở cửa sổ kí túc xá nhìn thấy hết mọi chuyện.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Liễu Hải hô to:

- Vào đi!

Đội trưởng đội hình sự bước vào nói:

- Trưởng phòng Liễu, hành động lần này, điều tra ra 7 người khả nghi. Danh sách ở trong này.

Đội trưởng đội hình sự đưa danh sách đang cầm trong tay mình cho Liễu Hải, Liễu Hải nhìn thoáng qua, tên của Duệ Quân được liệt kê rõ ràng, rồi ở cột ghi chú, đều ghi chú rõ ràng thời gian những người này đến Vĩnh Lâm, còn có cả chứng minh thư và địa chỉ gia đình cụ thể của mỗi người.

Liễu Hải nói:

- Vất vả cho anh quá!

Đội trưởng đội hình sự là một người đàn ông hơn 30 tuổi, mặt chữ điền, một chiến sĩ công an chính trực, người này là người có năng lực mà đích thân Liễu Hải đề bạt lên. Anh ta cười cười:

- Cái này có gì đâu mà vất vả, đây là việc trong nội bộ của chúng tôi mà.

Liễu Hải ném cho anh ta điếu thuốc, rồi tự mình cũng châm một điếu. Đội trưởng đội hình sự liền hỏi:

- Nếu phải điều tra, vì sao lại không cần chúng tôi động đến họ?

Liễu Hải nói:

- Trách nhiệm của người lính là gì?


Đối phương cười cười, rồi lập tức nghiêm, ngiêm túc nói:

- Phục tùng mệnh lệnh!

- Vậy không được rồi sao?

Anh ta khua khua tay nói:

- Về nghỉ ngơi sớm chút đi! Ít nhất những tên khốn nạn này, cứ để cho đội trị an xử lý.

Đội trưởng đội hìn sự đang định đi, vừa đến cửa anh ta lại dừng lại nói:

- Trưởng phòng Liễu, Hồ Thiếu lấy 200 ngàn tệ chạy lấy người rồi, 8 tên kia làm sao bây giờ?

Liễu Hải thản nhiên nói:

- Bọn họ có tội phải chịu tội!

Đợi đội trưởng đội hình sự đi khỏi, anh ta liền búng búng tờ danh sách trên bàn. Lẩm bẩm nói:

- Bọn chúng chỉ có 7 người sao? Không thể nào, hẳn là còn có người nào ẩn núp chưa từng lộ diện.

Hóa ra lần chống ma túy lần này là giả, điều tra hành tung Duệ Quân và những người này là thật, Duệ Quân cũng không ngờ rằng, trận bắt giữ người với thanh thế lớn vừa nãy, không ngờ là hướng về phía mình.

Giờ khắc này, anh ta đang lấy hết toàn bộ tinh thần và thể lực của mình để truy xét Diêu Mộ Tình. Vốn dĩ lần này trước sau đến 14 người, Liễu Hải đoán không sai, 6 người khác đang ở tỉnh theo dõi Diêu Mộ Tình.

Anh ta suy nghĩ, tối nay chắc là có đáp án rồi, chỉ cần điều tra ra thế lực sau lưng Diêu Mộ Tình, nhiệm vụ của mình ở Vĩnh Lâm cũng hoàn thành. Nghĩ tới là có thể lập tức báo cáo kết quả công việc với lão Đại, hoàn thành nhiệm vụ mà cô đích thân báo cáo, trên mặt Duệ Quân không khỏi nhếch lên một nụ cười.

- Đáp án, lập tức sẽ tra ra manh mối rồi!

- Mình nói rồi, sẽ không làm cô thất vọng!

Duệ Quân thản nhiên nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui