Quan Đạo Thiên Kiêu

Nghe xong lời này, Liễu Hồng cũng có chút lúng túng. Trước tới giờ vốn chưa nghe qua kiểu nói như thế này.

Cô ta vay tiền mình, bảo mình mua quỹ cho cô ta, cô ta thu lợi tức, mình lót tiền vốn cho cô ta? Kiểu nói như vậy, tới giờ chưa từng nghe qua. Bởi vì không tin, trên thế giới này lại có người không biết xấu hổ như vậy, vả lại còn là một giáo viên.

Có gặp qua loại giáo viên không biết xấu hổ như vậy chưa?

Chưa bao giờ!

Tất cả mọi người trên toàn bộ thế giới đều nói chưa bao giờ, nhưng mình thì lại gặp rồi.

Nhưng vốn tốt bụng, làm cho Liễu Hồng vẫn duy trì thói quen mỉm cười, cô giải thích nói:

- Việc này cũng được, chỉ có điều phải nhờ cô đến công ty xử lý một chút thủ tục.

Nghe nói còn phải xử lý thủ tục, mặt của cô giáo Lưu liền có chút khó xử nói:

- Thủ tục này cần phải làm gì? Phiền phức lắm không?

Liễu Hồng nói:

- Việc này cũng không khó, cô chỉ cần mang theo chứng minh thư, chứng thư bất động sản, còn có giấy chứng nhận tư cách giáo viên của cô, cùng đem đến công ty của chúng tôi. Căn cứ theo quy định của công ty, cô là giáo viên tiểu học, công nhân viên chức chính thức của quốc gia, chúng tôi có thể cho cô vay khoản mười đến hai trăm ngàn khoản tiền. Chỉ cần cô làm xong thủ tục này, chúng tôi có thể căn cứ vào yêu cầu của cô, giúp cô mua quỹ.

- Thật không?

Cô giáo Lưu thật đúng là khờ khạo, vừa nghĩ tới có thể mượn hai trăm ngàn, cô lại vui sướng xúc động lên.

Cô thì lại nghe người ta nói, việc chia hoa hồng của quỹ Phàm Phàm hàng năm cũng khá khả quan, vì thế cô liền nghĩ thầm ở trong lòng, nếu thực sự xách đầu tư hai trăm ngàn vào, hàng năm chia hai hay ba mươi ngàn cũng đúng mà!

Điều kiện tiên quyết là, Liễu Hồng phải cam đoan không hề có thiệt với cô ta.

Ở trước mặt lợi ích, biết rõ là không thể, nhưng có một số người vẫn nghĩ là có đồ từ trên trời rơi xuống. Cô giáo Lưu đang cân nhắc trong lòng, nếu Liễu Hồng thực sự có thể cho cô ta mượn hai trăm ngàn, cô cảm thấy cũng không có gì là không tốt. Con gái của cô ta không phải học ở lớp của mình sao? Tôi đối với nó tốt một chút không phải được rồi sao?

Cô ta đang nghĩ tới chuyện tốt này sau đó nói:

- Vào ngày mai tôi sẽ tới đây làm thủ tục, nếu có gì thì xin tiểu thư Liễu chỉ bảo cho.

Liễu Hải liền thầm chửi mắng ở trong lòng, cô ta thật là một kẻ ngu ngốc, chị đây là nói cách khác để cự tuyệt, mà cô còn muốn trèo lên nữa.

Liễu Hồng nói:

- Được thôi, không thành vấn đề.

Vẻ mặt giáo viên Lưu liền hưng phấn nói:

- Nếu kiếm được tiền lời, tôi nhất định sẽ cảm tạ tiểu thư Liễu đàng hoàng.

Trong lòng cô ta chỉ thầm nghĩ chuyện mượn kê đẻ trứng, cô ta không hỏi lấy một tiếng, nói vậy là tiền này của Liễu Hồng là không cần lợi tức. Với lại, con gái cô ta không phải học ở lớp tôi sao? Tôi chiếu cố con gái cô ta, cô ta cho mượn một chút tiền, chẳng phải là hoàn toàn chính đáng?

Liễu Hải thật sự nhịn không được, liền hỏi câu:


- Chị, nếu chẳng may thiệt, thì việc này nên tính như thế nào? Công ty bọn chị sẽ không sợ không thu tiền lại được sao?

Liễu Hồng vẫn với khuôn mặt tươi cười nói:

- Không có gì, bình thường những người vay tiền, đều có nhà ở, xe, cho dù là không có nhà ở và xe, bọn họ đều có đơn vị. Ít nhất có thứ để bảo đảm chúng tôi mới cho mượn thôi. Chỉ cần đến kỳ trả nợ, chúng tôi sẽ giao cho công ty chuyên môn thu khoản nợ, để cho bọn họ ra mặt, chúng ta sẽ không tham dự. Cho nên, bình thường sẽ không có nát trướng, nợ khó đòi đâu.

- À, em hiểu rồi. Cái này không phải là cho vay mượn nợ sao?

Liễu Hải hình như đã thực sự hiểu rõ.

Giáo viên Lưu vừa nghe, trong tay đang cầm ly trà đó? Lời nói của Liễu Hồng, làm cô xém chút nữa đặt mông ngồi dưới đất, nước trà vẩy khắp thân cô ta. Dám không, thực sự nếu là thiệt, thì nhà ở, thậm chí chính cô ta một giáo viên cũng không được làm? .

Cô còn nghe nói, những công ty thu tiền đó, kỳ thật chính là xã hội đen, thu tiền không được, bọn họ sẽ bắt cóc con tin, chặt đứt tay của kẻ nợ tiền đó. Thì ra chính là giống bọn xã hội đen.

Nhìn thấy giáo viên Lưu té trên đất, Liễu Hồng lập tức giơ tay đi đỡ cô ta nói:

- Cô giáo Lưu, cô đây là…

Giáo viên Lưu bị nước trà vẩy ước cả một thân, trên áo và quần đều là nước trà, Liễu Hồng cầm khăn mặt vội tới lau cho cô ta, giáo viên Lưu lập tức nói:

- Không cần, không cần, để tự mình tôi làm, để tôi làm.

Giáo viên Lưu hoang mang rối loạn liền chạy vào trong toilet, Liễu Hải ngồi ở chỗ kia, thầm lắc lắc đầu. Giáo viên như vậy, thì có thể dạy dỗ ra loại học sinh gì? Ngẫm sắc mặt của giáo viên Lưu này, cậu ta vẫn có chút tức giận.

Liễu Hồng cười bất đắc dĩ, hiện tại trường học, đều là như vậy. Giáo viên làm gì còn có một nửa điểm tôn nghiêm nào của giáo viên đâu? Trường học cũng trở thành cơ cấu duy trì việc mưu lợi. Bọn họ làm trăm phương nghìn kế để cướp đoạt tiền tài từ trên người học sinh.

Hôm nay trường học đặt báo cho học sinh, ngày mai trường học mua đồng phục cho học sinh, ngày mốt trường học lại đặt sữa cho học sinh, đủ dự án, khiến cha mẹ bọn họ luôn phải đau đầu.

Tuy nhiên không khí xã hội như thế, cha mẹ bọn chúng cũng chỉ có thể biết theo cái phổ biến, không có cách nào khác theo sát bước chân xã hội.

Giáo viên Lưu từ trong toilet đi ra, Liễu Hồng liền đón tiếp lên nói:

- Giáo viên Lưu, cô không có việc gì đó chứ?

- Không có việc gì, không có việc gì! Ừ...

Cô nhìn nhìn chung quanh, bên trên cạnh cửa sao lại chưa có chuẩn bị quà tặng chứ? Tôi phải đi rồi đó! Chẳng lẽ cô ta không biết mình vào nhà vệ sinh chỉ là để ám chỉ thôi sao?

Xem ra cô tiểu thư Liễu, cũng là người thông tình đạt lý, lại là kẻ có tiền, cô ta chắc là không biết quy củ của chúng tôi?

Giáo viên Lưu nhìn cách ăn mặc trôi nổi, xinh đẹp, sáng sủa của Liễu Hồng nói:

- Tiểu thư Liễu, quần áo của cô khá xinh đẹp, cô mua ở đâu vậy? Tôi cứ muốn mua một bộ đồ như cô vậy, nhưng không tìm thấy chỗ để mua đó.

Liễu Hồng vừa nghe, không phải chứ, chẳng lẽ còn muốn tôi dẫn cô đi mua quần áo sao?

Vì thế cô liền thử thăm dò nói một câu:


- Ngay tại cửa hàng độc quyền đường Phù Dung Trung.

- À, à, cửa hàng độc quyền à! Được đó, thực là tốt. Ừ! tiểu thư Liễu à, hôm nay việc thăm hỏi nhà của tôi, đến đây kết thúc, cảm ơn sự tiếp đãi của mọi người. Tôi phải đi rồi.

Giáo viên Lưu đứng ở nơi đó, không hề động đây.

Liễu Hồng hô câu nói:

- Miêu Miêu, cô giáo phải đi rồi, mau ra đây tiễn cô đi.

Miêu Miêu từ trong phòng đi ra nói:

- Dạ chào cô Lưu! Hoan nghênh cô lần sau lại đến!

Giáo viên Lưu trên mặt cười nói:

- Ai dô, Miêu Miêu thực là ngoan, lần sau cô Lưu lại đến có được không?

- Dạ được, hoan nghênh cô Lưu lần sau lại đến, cô Lưu, để em tiễn cô!

Miêu Miêu thật sự khá ngoan, cô bé kéo tay cô giáo, đi về phía cửa trước.

Cô giáo Lưu đứng ở nơi đó, thầm dùng chút lực, Miêu Miêu kéo không nổi cô ta.

Cô nhìn nhìn Liễu Hồng nói:

- Ai, tiểu thư Liễu này, sự việc là như vậy…

Liễu Hồng nói:

- Cô giáo cô nói...

Phụ huynh nhà này thực không hiểu chuyện, thực không hiểu kịp người ta mà! Cô Lưu cũng chỉ đành nói thẳng:

- Sự tình là như vậy...

Liễu Hải đứng lên nói:

- Có phải là giáo viên đến thăm nhà cũng tính là tăng ca không?

- Đúng, đúng đúng đó! Ông cậu này nói đúng cực kỳ, vẫn là cậu hiểu quy củ của chúng tôi.

Cô Lưu nhìn Liễu Hải, tên tiểu tử này thật sự đáng yêu cực kỳ, đem ý tứ khó có thể biểu đạt của mình, cậu ta chỉ nói một câu là rõ ràng rồi.


Liễu Hồng hiểu rồi nói:

- Ồ, nên mà, nên mà, cô chờ một chút.

Cô ta liền xoay người đi lấy tiền.

Liễu Hải lấy cái túi trên sô pha ra, kéo khóa ra.

Woa ——Bảo bối của tôi.

Trong túi của Liễu Hải đích thực là có hai mươi ngàn đồng tiền, mỗi lần anh ta đi ra ngoài trong túi luôn không ít hơn hai mươi ngàn tiền mặt, cô Lưu nhìn số tiền này, mắt đều sáng lên. Anh ta nói với Liễu Hồng:

- Chỗ em có.

Nói xong, tùy tay rút ra bốn tờ phiếu hình đầu người.

Cô Lưu nhìn túi của anh ta, trước mắt sáng ngời, hoá ra cũng là chủ có nhiều tiền.

Cô liền ngượng ngùng mỉm cười, cũng không có giơ tay ra đón lấy tiền mà nói:

- Quy củ của trường học chúng tôi, một lần đi thăm hỏi các gia đình phải…

Cô đưa tay ra nói:

- 8…trăm mà!

Liễu Hải rõ ràng có chút không hài lòng, một lần đi thăm hỏi các gia đình phải tám trăm, ai cho bọn họ lá gan lớn như vậy?

Liễu Hồng nói:

- Ồ, vậy Liễu Hải em đưa thêm bốn trăm đi!

Cô nhớ rõ trước đó không lâu, nghe người ta nói vẫn là bốn trăm, sao lại tăng tới 8 trăm rồi?

Cô không có hỏi, cô giáo Lưu dường như là thấy được vẻ nghi hoặc trên mặt cô ta, liền giải thích nói:

- Là như vậy, vốn dĩ tháng trước tôi nên đến một chuyến, tại không có thời gian, không đi được đó, cho nên hai lần làm thành một lần đến đây vào tháng này.

Trời —— Liễu Hải lại móc ra bốn trăm đồng tiền, cô Lưu tiếp tay nói:

- Vậy thì ngại quá, để cho mọi người chê cười rồi.

Miêu Miêu cùng mẹ tiễn cô giáo tới cửa, cô Lưu cứ thế phất tay nói:

- Tạm biệt tiểu thư Liễu, Miêu Miêu ngày mai gặp tại trường học, ở nhà phải ngoan ngoãn nghe mẹ con nói đó, nếu không cô sẽ không thương con nữa.

Miêu Miêu nói:

- Tạm biệt cô!

Nhìn cô giáo vừa đi, cô bé liền nói thầm một câu, đừng bao giờ gặp nữa! Đợi Liễu Hồng đóng cửa, miêu miêu liền nói:

- Mẹ, bạn học trên lớp học nói, cô Lưu này xấu lắm, thường xuyên đến nhà của học sinh vòi tiền.

Liễu Hồng thở dài, không khí này thật sự quá xấu, tiền đều không là vấn đề, chủ yếu là dạy hư đứa nhỏ.


Liễu Hải liền lấy điện thoại ra, đang ấn, Liễu Hồng nói:

- Em tính làm gì?

- Đánh điện thoại cho trường học bọn họ, cô giáo như vậy sao mà làm tấm thế gương tốt được?

- Hay là bỏ đi? Điều này làm cho Miêu Miêu về sau rất khó xử, cô giáo khẳng định sẽ nói vào mặt nó.

Liễu Hải trước giờ là người thẳng tính nói;

- Vậy để Miêu Miêu chuyển trường! Học ở trường học như vậy, có thể học được cái gì?

Anh ta cũng không quản Liễu Hồng nói như thế nào, trực tiếp gọi điện thoai qua.

Cục trưởng Cục Giáo dục Tỉnh thành thành phố rất quen thuộc với Liễu Hải, bởi vì con trai của ông ta cũng là đi ra từ quân ngũ, cùng Liễu Hải là chiến hữu. Sau đó Liễu Hải ở dưới tay của Trương Nhất Phàm, thăng chức rất nhanh, ông ta liền nhận ra tiên cơ này, liền để đứa con của mình cùng Liễu Hải kết bạn.

Bởi vậy ông ta cũng biết Liễu Hải là tâm phúc của Phó chủ tịch tỉnh Trương, nhận được điện thoại, của Liễu Hải ông ta lập tức nói:

- Trời, Cục trưởng Liễu, từ ngọn gió nào tới mà cậu lại đích thân gọi điện thoại cho tôi?

Liễu Hải trong lòng khó chịu, liền nói thẳng:

- Cục trưởng Nhan, tôi có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo một chút.

Nghe giọng điệu này của Liễu Hải, Cục trưởng Nhan trong lòng rùng mình, chắc hẳn là có chuyện gì rơi vào cái lỗ tai của Liễu Hải rồi. Liễu Hải nghe xong thì không sao, nếu cậu ta đem sự tình này nói cho Phó chủ tịch tỉnh Trương kia, ô sa của mình khi nào thì bị mất cũng không biết.

Vì thế ông ta khách khí nói:

- Chuyện gì vậy cậu nói đi, nói đi. Chúng ta là huynh đệ, khách khí để làm gì?

Rõ ràng con của ông ta và Liễu Hải là chiến hữu, đáng tin như huynh đệ, ông ta tự hạ một bậc, cùng thế hệ với đứa con. Liễu Hải cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng:

- Làm sao mà giáo viên các anh bây giờ đi thăm hỏi các gia đình còn công khai niêm yết giá nữa vậy?

Cục trưởng Nhan biết cháu gái Miêu Miêu của Liễu Hải học lớp 4 tiểu học nghe Liễu Hải vừa hỏi, ông ta lập tức liền phản ứng lại. Chắc là người giáo viên nào không biết sống chết, chạy đến nhà chị Liễu Hải thăm hỏi. Việc thăm hỏi nhà này không quan trọng, nhưng người ta không cho, thì đừng có mà cưỡng bức chứ?

Cục trưởng Nhan là cán bộ lão thành, ông ta tự nhiên nghe ra ý tại ngôn ngoại nói:

- Liễu huynh đệ, việc này tôi lập tức đi xử lý nhưng cậu cũng phải nhìn ở phận chí, giúp cho tôi, đừng nói chuyện này ra ngoài!

Liễu Hải nói:

- Một giáo viên mà lại bại hoại phong tục vậy, tôi thấy cháu của tôi tốt nhất là nên chuyển trường, còn nói là tấm gương tốt để đối nhân xử thế, thật không biết là noi như thế nào.

Cục trưởng Nhan nói:

- Cục trưởng Liễu phê bình rất đúng, tôi lập tức bãi bình, tôi đích thân qua chịu tội với cậu.

Ông ta cúp điện thoại, liền có chút tức giận, giáo viên bây giờ thật sự là to gan mà! Chuyện này cũng làm được ra, mẹ khiếp phản bọn họ lại!

Cục trưởng Nhan gọi điện thoại tới trường tiểu học của thành phố, sau khi hiệu trưởng của trường tiểu học nghe xong việc này, khẽ cắn môi. Bọn phụ nữ ngu ngốc này, mẹ khiếp đi thăm hỏi các gia đình cũng không xem đối tượng. Lần trước Cục trưởng cục Lao Động người ta gọi điện thoại lại đây trách cứ, nói tố chất giáo viên của trường học bọn họ quá kém. Lần này lại là Cục trưởng cục Giáo dục tự mình gọi điện thoại lại đây, xong rồi, xong rồi, còn cứ tiếp tục như vậy, chức hiệu trưởng này cũng không cần làm .

Ông ta lập tức gọi một cuộc điện thoại qua, cô Lưu này đang ở trên đường, điện thoại vừa gọi được thông, hiệu trưởng liền mắng lên nói:

- Cô làm mà không biết suy nghĩ, ngày mai không cần làm nữa! về nông thôn của cô mà trồng trọt đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui