Quan Đạo Thiên Kiêu

Trương Nhất Phàm tiếp khách tại Vạn Tử Thiên Hồng, thì nhận được điện thoại của Đường Vũ gọi đến.

Hắn tìm một góc khuất:

- Chuyện gì vậy?

- Anh Phàm, vừa rồi Chủ tịch huyện Uông và Thi Vĩnh Nhiên đã gặp mặt.

Trương Nhất Phàm hơi sững người:

- Ông ta đến làm gì?

- Không rõ nữa, họ chí ít cũng chỉ nói chuyện nửa tiếng đồng hồ.

Đường Vũ báo cáo một chút về tình hình lúc đó.

Trương Nhất Phàm nhìn xung quanh không có ai, trầm giọng nói:

- Tìm một người đang tin cậy theo dõi ông ta.

- Tôi biết rồi.

Đường Vũ gác máy, lập tức dặn dò kẻ dưới.

Uông Viễn Dương đi gặp Thi Vĩnh Nhiên? Trương Nhất Phàm đứng dựa vào cửa sổ suy nghĩ, lúc này, Thẩm Uyển Vân từ phía sau đi tới, vỗ vào người Trương Nhất Phàm thật mạnh:

- Đang nghĩ gì vậy?

Theo bản năng, Trương Nhất Phàm cũng quay đầu lại thật nhanh, miệng của hai người đụng phải nhau.

- A!

Thẩm Uyển Vân sờ sờ lên mũi, đẩy gọng kính lên:

- Làm gì vậy? Làm em đau chết đi được.

- Ai bảo em lén lén lút lút giống như trộm vậy.

Trương Nhất Phàm thấy sau lưng cô không có ai, liền hỏi:

- Sao lại ra đây? Không chơi cùng với anh của em à?

Thẩm Uyển Vân kề sát vào tai Trương Nhất Phàm, cười khúc khích nói:

- Em thích chơi cùng anh.

- Vậy được thôi.

Dù sao hành lang cũng không có ai, Trương Nhất Phàm đưa tay ra nhéo vào eo của cô một cái, làm cho Thẩm Uyển Vân phát ra một tràng cười êm tai.

Chơi ở Vạn Tử Thiên Hồng đến mười một giờ, mọi người đều ra về hết. Trương Nhất Phàm liền để Tiểu Dương chở khách về khách sạn.

Bản thân còn chưa bước vào cửa, đã nghe thấy ở cửa thang máy có tiếng bước chân vọng lại liền quay đầu, nhìn thấy Thẩm Uyển Vân lén lút đi lên theo.

Vào phòng khách, cô vẫn không ngừng thở hổn hển:

- Chạy mệt chết em rồi.


Thẩm Uyển Vân vỗ vỗ bộ ngực đang phập phồng, khiến cho Trương Nhất Phàm cũng thấy mềm lòng.

Đã lâu lắm không thấy cô bé này rồi, tối hôm nay tuyệt đối không thể buông tha cô. Sau khi đóng cửa lại, Trương Nhất Phàm đi về phía Thẩm Uyển Vân.

Không đợi Trương Nhất Phàm hành động, Thẩm Uyển Vân giống như một chú thỏ con đang hoảng sợ, chạy thẳng vào lòng Trương Nhất Phàm.

Hai người ôm nhau thật chặt, Trương Nhất Phàm đưa tay ra nâng mông cô lên, Thẩm Uyển Vân cũng kiễng mũi chân, hôn vào cằm Trương Nhất Phàm. Sau khi về đến Thông Thành, cũng khoảng nửa tháng rồi chưa chạm đến phụ nữ, phần dưới cương cứng của Trương Nhất Phàm từ sớm đã đằng đằng sát khí, trực tiếp chạm vào nơi bí mật ấy của Thẩm Uyển Vân.

Ngay lúc Trương Nhất Phàm chuẩn bị đưa tay luồn vào phía trong quần áo của cô, Thẩm Uyển Vân nắm lấy tay hắn:

- Đi tắm trước đi!

Trương Nhất Phàm gật đầu:

- Cùng tắm nhé!

Thẩm Uyển Vân cũng không từ chối, bỏ lại Trương Nhất Phàm đi vào phòng tắm trước.

Bồn tắm trong nhà vệ sinh là bồn tắm đôi, tương đối rộng, cũng phải cám ơn Hồ Lôi, suy nghĩ chu đáo như vậy!

Trương Nhất Phàm đã từng ở trong nhà mới của Hồ Lôi, nhìn thấy phòng tắm của nhà họ, là loại bồn tắm đôi hình trái tim.

Hồ Lôi thật thà nói với Trương Nhất Phàm, cái bồn tắm này mua sau khi Băng Băng đến đây, chính là để hai người có thể ở đây chơi trò té nước uyên ương.

Không ngờ là anh ấy làm nhà cho mình, cũng làm một cái bồn tắm lớn như vậy. Thẩm Uyển Vân điều chỉnh nhiệt độ nước xong chưa kịp cởi quần áo, Trương Nhất Phàm đã đặt thẳng cô ấy vào bồn tắm, sau đó một tên sói đói bắt đầu chụp mồi…

Hai người chiến đấu từ trong phòng tắm đến trên giường, giày vò một hồi, mới nằm lặng ở đó. Cả hai người đều trần như nhộng, Trương Nhất Phàm khẽ búng vào đôi mã não trước ngực Thẩm Uyển Vân:

- Em gọi anh họ em đến đây, anh ấy biết chuyện của chúng ta thì phải làm sao?

- Vậy thì anh cứ cưới em đi.

Thẩm Uyển Vân cười một tiếng, lật người cưỡi lên cơ thể Trương Nhất Phàm.

Trương Nhất Phàm cũng cười nói:

- Được thôi, nhưng chỉ có thể làm vợ bé.

- Thành thật thú nhận đi, vợ lớn ở đâu?

Thẩm Uyển Vân cũng không tức giận, dùng ngực ra sức đè Trương Nhất Phàm. Thân hình trắng muốt, dưới ánh đèn hòan toàn giống như một tác phẩm điêu khắc băng ngọc nghệ thuật vậy. Chẳng qua, bắt đầu từ lần đầu tiên, tác phẩm nghệ thuật này đã viết dưới tên của Trương Nhất Phàm.

- Sau này em sẽ được gặp thôi.

Trương Nhất Phàm nửa thật nửa giả nói. Bởi vì hắn muốn Thẩm Uyển Vân biết rằng, giữa chúng ta rất khó thành, về điểm này, bản thân em nên hiểu rõ.

Ai bảo em là Trình Giảo Kim ngang ngược hung hãn chứ?

- Hai người cũng từng làm qua rồi phải không?

Thẩm Uyển Vân rõ ràng có chút gì đó mất mát, tuy là sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe chính miệng Trương Nhất Phàm nói ra, cảm giác hoàn toàn khác.

- Đương nhiên rồi.

Trương Nhất Phàm lừa cô, cũng có thể nói là không lừa cô. Bởi vì vẫn chưa có gì với Đổng Tiểu Phàm, nhưng lại có rất nhiều lần với Hà Tiêu Tiêu, hơn nữa mỗi lần đều rất điên cuồng.

Ban đầu cho rằng Thẩm Uyển Vân đã từ bỏ rồi, không ngờ vấn đề của cô bé này vẫn còn nhiều. Cô vuốt tóc của mình, cười hì hì nói:


- Vậy em và cô ấy, khi làm thì ai thoải mái hơn?

Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn cô một cái:

- Có muốn lần sau cùng làm không, tự các em thử xem?

Mặt Thẩm Uyển Vân lập tức đỏ lên:

- Thôi không cần.

Trương Nhất Phàm liền vuốt ve thân thể của cô, trở mình, đè Thẩm Uyển Vân xuống, chậm rãi nói:

- Thật ra anh cũng rất mâu thuẫn, thật đấy, anh không muốn lừa dối em, nhưng giữa chúng ta lại xảy ra chuyện này, thật sự bản thân anh cũng không thể tin nổi.

- Em cũng không trách anh, cứ xem như là em đang quyến rũ anh là được rồi.

Thẩm Uyển Vân ôm lấy đầu Trương Nhất Phàm, chôn chặt hắn trong ngực mình:

- Có thể số phận đã sớm an bài, trong bóng tối chúng ta cũng đã có một mối tình như vậy. Nhất Phàm, anh yên tâm đi, những việc mà em làm, em tuyệt đối không hối hận, và cũng sẽ không làm khó anh.

Trương Nhất Phàm đang muốn nói gì đó, Thẩm Uyển Vân liền che miệng hắn lại:

- Bây giờ em chỉ muốn hỏi một câu, là chúng ta gặp nhau trước hay là anh gặp cô ấy trước?

- Cho dù là mười năm trước, hay là mười năm sau, em đều sau cô ấy, anh và cô ấy đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ.

- Xem ra đúng là số trời đã định, em không còn lời nào nói nữa.

Thẩm Uyển Vân bĩu môi:

- Ông trời đã cố ý an bài em làm kẻ thứ ba, Ông trời xấu xa, tức chết đi được. Tại sao không để em gặp anh sớm hơn một chút chứ?

- Thôi, mặc kệ nó đi. Chúng ta bắt đầu nhé!

Thẩm Uyển Vân giống như đang giận lẫy ai đó, đưa tay ra nắm lấy vật cương cứng của Trương Nhất Phàm, đặt vào chỗ bí mật của mình, Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng ra sức, chỉ nghe thấy phù một tiếng, liền trượt vào trong.

A —— Trong căn phòng phát ra tiếng rên rỉ mê hồn, vọng lại, vọng lại thật lâu giữa trời đêm…

Thẩm Kế Phương chỉ ở lại Thông thành ba ngày, khi rời khỏi, hai bên đã kí xong một hợp đồng đầu tư. Sau khi hoàn tất, đợi đến khi việc kiến thiết giao thông ở khu kinh tế mới chính tức hoàn thành, họ liền chuẩn bị củng Chủ tịch Hội đồng quản trị đến một lần nữa, sau khi quyết định, bắt đầu khởi công.

Trải qua ba ngày quan sát tỉ mỉ, Thẩm Kế Phương vẫn rất xem trọng hướng phát triển ở Thông Thành, hơn nữa trong lòng anh ta đã có phạm vi chung chung. Bí thư Lâm thấy có hy vọng sẽ kí được một khoản đầu tư lớn như vậy, trong ngày Trương Kế Phương rời khỏi, còn cố tình xuất hiện cùng ăn một bữa cơm.

Nếu như vụ đầu tư này đàm phán tốt, vậy sau này thành tích chính trị ở Thông Thành lại dày lên thêm, có lẽ từ nay về sau Thông Thành sẽ trở thành trung tâm buôn bán quần áo hành chính của cả tỉnh. Ngay cả bản thân Trương Nhất Phàm cũng không ngờ tới, lần này Thẩm Uyển Vân đã giúp một việc rất lớn, không ngờ trong vài năm sau, thật sự đã trở thành chợ bán quần áo sỉ lớn nhất toàn tỉnh, đã có cống hiến rất lớn cho sự phát triển kinh tế mạnh mẽ ở Thông Thành.

Thẩm Kế Phương đi rồi, Thẩm Uyển Vân cũng rời khỏi. Chỉ có điều trước khi cô bé này rời khỏi, lấp lửng nói bên tai Trương Nhất Phàm một câu:

- Ngoài vợ cả ra, đồ chơi của anh phải để em giữ, em sẽ còn quay trở lại.

Sau khi tiễn hai anh em Thẩm Kế Phương, Trương Nhất Phàm tạm thời rảnh rỗi hai ngày. Ngồi trong phòng làm việc, hắn kiên trì chịu đựng một thời gian, hình như đã mấy ngày rồi không thấy Uông Viễn Dương.

Mấy ngày trước khi gặp ông ấy, cũng là bộ dạng trông giống quả cà bị sương mù phủ vậy, không có chút tinh thần nào cả. Chẳng lẽ ông ấy xảy ra chuyện thật? Lúc này Trương Nhất Phàm đột nhiên liên kết sự việc lại, hình như mấy hôm trước có nghe Dương Mễ nói qua, Thi Vĩnh Nhiên muốn cô đi dụ dỗ một vị lãnh đạo nào đó trong huyện.

Chằng lẽ người cô ấy nói là Uông Viễn Dương? Nguy rồi!


Trương Nhất Phàm vội vàng đến phòng làm việc của Uông Viễn Dương, không thấy ông ấy, hỏi thư kí của ông ấy, thư kí trả lời:

- Buổi sáng sau khi Chủ tịch huyện Uông đến đây liền đi rồi.

Trương Nhất Phàm liền cảm thấy có gì đó không ổn, vì thế trở về phòng làm việc gọi điện cho Hồ Lôi:

- Gần đây Uông Viễn Dương có gì đó không bình thường, cậu đi tìm cô phóng viên kia một chút, xem thử có phát hiện được vấn đề gì không?

- Không thành vấn đề.

Hồ Lôi đáp lại dứt khoát, sau một lúc, Hồ Lôi lại nói:

- Anh Phàm, tối hôm nay là sinh nhật của Băng Băng, anh không thể vắng mặt đó.

- Cậu có chắc chắn là sẽ cầu hôn Băng Băng không?

Trương Nhất Phàm thả lỏng tâm trạng một chút, nói vài câu với Hồ Lôi.

- Cái đó thì đương nhiên, anh cũng thấy rồi đó, đã hơn một năm nay, Băng Băng đã giúp đỡ tôi không ít. Bây giờ tôi cảm thấy, cho dù là trong sinh lí hay là trong làm ăn, đều không thể rời xa cô ấy.

- Cái tên này! Điểu nhân! Đi chết đi!

Trương Nhất Phàm mắng vài câu thô tục, ở bên kia Hồ Lôi đang ha ha cười ầm lên.

Hồ Lôi muốn hôm nay trong tiệc sinh nhật của Băng Băng sẽ cầu hôn, mình đúng là không thể không đi.

Cô thiếu nữ sát thủ xinh đẹp này, cuối cùng cũng bị thu phục rồi. Nhìn thấy sự quyến rũ của Băng Băng đúng thật là không có gì có thể ngăn cản được. Cái tên Hồ Lôi này đừng chỉ thấy hắn là một ông chủ nhà giàu mới nổi, nhưng hắn ta đã từng chơi đùa với cả tiểu minh tinh đấy.

Ngay cả tiểu minh tinh cũng không mê hoặc được anh ta, ngược lại một cô gái ngoại hình xinh đẹp, trí tuệ như Băng Băng lại xuyên thẳng vào trái tim anh ta. Trương Nhất Phàm trong lòng cũng mừng cho Hồ Lôi, dù sao thì anh ta cũng tìm được tình yêu đích thực.

Sau khi tan sở, Trương Nhất Phàm không để Tiểu Dương đưa đón, chạy chiếc xe Santana second hand kia của mình, đến cửa hàng mua một món quà, là một đôi uyên ương màu vàng.

Cái tên tiểu tử đó, là vàng ròng, làm Trương Nhất Phàm tốn hơn mười nghìn tệ. Món quà quý giá như vậy, Trương Nhất Phàm vẫn là cắn răng mua. Cũng may giá vàng năm 97, chỉ hơn một trăm tệ một lượng, hơn một trăm lượng cũng xem như là ghê gớm.

Bởi vì là lễ đính hôn, cũng hơi phô trương, Hồ Lôi bao luôn tầng hai của Vượng phủ, hai vợ chồng của tập đoàn Hồ thị cũng đã đến, Hồ Chí Minh nhìn thấy Trương Nhất Phàm, lập tức chạy đến chào hỏi:

- Chủ tịch huyện Trương.

- Chú Hồ, chú đừng xem cháu như người ngoài vậy, lần sau gọi cháu Nhất Phàm là được rồi.

Trương Nhất Phàm cũng bắt tay với ông ấy, nói với bà Hồ ở bên cạnh:

- Cháu chào cô!

- Nhất Phàm à! Cũng lâu lắm rồi cô không thấy con đến nhà, có thời gian thì đến nhà cô, cô sẽ nấu cho con một bữa cơm thật ngon.

Bây giờ bà Hồ đang mặc một bộ đồ kim tuyến, toàn thân đều là hàng hiệu, y hệt một bà chủ giàu có.

Tuy nhiên, hai vợ chồng nhìn Trương Nhất Phàm thân thiết thế kia, cũng giống như trưởng bối gặp hậu bối vậy. Bởi vì trước kia Hồ Chí Minh và Trương Kính Hiên cũng là bạn tốt, chỉ là một người theo chính trị, một người theo kinh doanh.

Quan hệ của hai nhà cũng rất tốt, vẫn qua lại cho đến bây giờ.

Nghe vợ nói như vậy, Hồ Chí Minh cũng nói với bà ấy một câu:

- Bà nghĩ rằng Nhất Phàm vẫn là đứa trẻ tham ăn như trước kia ư? Bây giờ nó đường đường là Phó Chủ tịch huyện ở Thông Thành rồi đấy.

Trương Nhất Phàm liền cười nói:

- Cho dù sau này cháu có làm gì, không phải mãi mãi vẫn là cháu trai của chú hay sao?

- Đúng! Đúng! Vẩn là Nhất Phàm hiểu chuyện.

Bà Hồ rất tình cảm kéo tay Trương Nhất Phàm cùng ngồi xuống.

Tên Hồ Lôi có thể tốn một số tiền lớn, để thể hiện tình yêu của mình đối với Băng Băng, không chỉ bao trọn cả tầng hai, mà còn mời cả bạn bè từ khắp nơi đến, toàn bộ khu Đông Lâm, không ngờ mấy vị chính khách cũng đến.


Có Phó Chủ tịch Cao của Mặt trận Tổ quốc, Phó Cục trưởng của cục Tài chính, còn có Trưởng ban thư ký Thành ủy Thư. Những người này nằm trong mạng lưới quan hệ của Hồ Chí Minh, mà ở Thông Thành cũng không ít những nhân vật cấp cao quan trọng đến.

Bí thư Lâm chưa đến, nhưng có Thái Hán Lâm xuất hiện, Nhâm Quốc Đống của Vạn Tử Thiên Hồng cũng đến rồi, không nhìn thấy Uông Viễn Dương. Cái tên Hồ Lôi này làm cái quỷ gì vậy? Không ngờ lại mời nhiều người đến như vậy, mặt mũi cũng lớn thật. Trương Nhất Phàm suy nghĩ trong lòng, lần này có phải là Hồ gia đang ám chỉ gì không?

Đương nhiên, những người này phần lớn là vì Hồ Chí Minh mà đến, bởi Hồ Chí Minh và quan hệ ở trong tỉnh rất tốt. Nếu nói Hồ Chí Minh mượn hào quang của họ, họ cũng muốn mượn hào quang của Hồ Chí Minh?

Quan hệ trong chốn quan trường, có khi rắc rối phức tạp, nhưng lại không có giới hạn cụ thể nào.

Trương Nhất Phàm liền bị sắp xếp ngồi cùng bàn với Hồ Chí Minh và Trường ban thư ký Thư, khi chưa bắt đầu, Hồ Chí Minh kéo tay hắn:

- Đã lâu chưa uống rượu với ba của cháu rồi, hôm nay sẽ do cháu thay thế, nghe rõ rồi đó, không say không về.

Hồ Chí Minh là một bình rượu nổi tiếng, Trương Nhất Phàm nghe xong câu này, cả người đều run lên. Nếu uống rượu cùng ông ấy, chi bằng tự mình đi nhảy lầu. Tuy nhiên, Hồ Chí Minh lên tiếng rồi, xem ra hôm nay không thoát.

Hôm nay Băng Băng trang điểm rất đẹp, mặc một bộ áo cưới màu trắng tuyết, nghe nói bộ áo cưới này là chính tên tiểu tử Hồ Lôi đặt người làm, tốn hết mười mấy nghìn tệ.

Người có tiền chính là như vậy, tiêu tiền như nước, kẻ ăn không hết, người lần không ra.

Tiền của Hồ Lôi chỉ là kiếm từ mỏ than, cũng có mấy triệu tệ, những điều này chỉ là sản nghiệp của mình anh ta. Lần đính hôn này, là lấy tiền của ba, tuy thân phận của Hồ Chí Minh cũng không quá cao, mấy trăm triệu tệ là giá trị đã được xác định.

Bởi vậy, áo cưới mấy triệu tệ có đáng là gì chứ.

Lễ đính hôn mặc áo cưới, không phải là chuyện hiếm gì, chỉ là sự xuất hiện của Băng Băng, lập tức thu hút không ít xôn xao, tất cả mọi người đều không kìm lòng nổi đứng lên:

- Wa —— một cô gái thật xinh đẹp!

Người chủ trì Lưu Hiểu Hiên là một MC có tiếng Hồ Lôi mời đến từ Đài Truyền hình, là một cô gái rất xinh đẹp:

- Các vị khách quý, các bạn bè thân thuộc, hôm nay là ngày chúc mừng lễ đính hôn của anh Hồ Lôi, công tử của Chủ tịch Hội đồng Quản trị tập đoàn Hồ Thị và cô Băng Băng. Cảm ơn các vị đã đến tham dự!...

- Hiện tại, hai nhân vật chính của chúng ta trong buổi tối hôm nay sẽ chậm rãi chúc rượu từng người chúng ta, nam khôi ngô tuấn tú, nữ người đẹp như tiên, các vị nói xem, họ có giống các đôi thần tiên trên tivi không?

- Giống ——

Phần đông số khách mời đều hô to, Lưu Hiểu Hiên liền chơi một tiết mục ngay lúc đó:

- Các vị có muốn nhìn thấy tiết mục Thần tiên ca ca và Thần tiên muội muội hôn nhau không? Muốn nhìn thì cùng hô lớn lên nào!

Huýt —— Không ngờ trong đại sảnh vang lên từng đợt huýt sáo, còn có rất nhiều người ở phía sau hò hét:

- Hồ thiếu gia, hôn cô ấy, Hồ thiếu gia, hôn cô ấy!

Hồ Lôi nhìn đám người trong đại sảnh cười, nhận micro từ tay Lưu Hiểu Hiên:

- Mọi người thật sự rất muốn xem phải không?

Dưới sân khấu có người kêu lên, đương nhiên, trong những người hô hào, đa số là bạn bè không tốt của Hồ Lôi.

Hồ Lôi nhìn Lưu Hiểu Hiên, gằn từng tiếng một nói:

- Tôi rất muốn trước mặt mọi người ở đây hôn cô dâu tương lai, nhưng lúc này đây tôi lại càng muốn hôn người chủ trì xinh đẹp của chúng ta, mọi người nói xem có muốn hay không?

- Muốn —— Dưới sân khấu lại một tràng hò hét, không khí trong chốc lát đã nóng lên.

Hồ Lôi vừa ngắt lời quay người, không ngờ chỉ mũi nhọn về phía Lưu Hiểu Hiên, ai bảo cô ra ý tưởng ngu ngốc này, tôi sẽ gậy ông đập lưng ông cho cô biết? Nhìn thấy dáng vẻ thất kinh của Lưu Hiểu Hiên, Hồ Lôi cười khoái trá.

Anh ta đặt micro xuống, nhìn Lưu Hiểu Hiên với trò đùa tai quái:

- Cô nói phải làm sao đây? Hôn hay không hôn?

Lưu Hiểu Hiên bị dọa nên cứ lùi lại, hai tay loạn xạ:

- Không cần, không cần, anh hãy cứ hôn cô dâu tương lai của anh đi!

Nói xong do không để ý, vướng phải sợi dây điện dưới chân, lảo đảo một cái rồi ngã xuống, không chệch một tí nào, ngã ngay vào lòng Trương Nhất Phàm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui