Quan Đạo Thiên Kiêu

Quách Hoài Tài vừa nói liền mở cửa đi ra bên ngoài.

Ngoài cửa, Trương Nhất Phàm vừa khéo lại đi tới, Quách Hoài Tài lập tức ngơ ngẩn,

- Trương – Phó Chủ tịch tỉnh Trương! Thật là trùng hợp?

Trương Nhất Phàm kỳ thực cũng không có ác ý với Quách Hoài Tài, chuyện Tỉnh ủy phái hắn đi điều tra cũng không liên quan gì đến Trương Nhất Phàm, y chẳng qua chỉ là nói ra những lời nên nói mà thôi.

Hắn thậm chí không biết Quách Hoài Tài vừa ở bên vách nói xấu mình, khi nhìn thấy Quách Hoài Tài, hắn hơi hơi gật gật đầu,

- Giám đốc sở Quách cũng ở đây!

Những người ở phía sau Quách Hoài Tài, không có ai là không hoảng sợ. Đều nói tai vách mạch rừng, Quách Hoài Tài này vừa mới nói lung tung, có phải đã bị Phó Chủ tịch tỉnh Trương nghe được hay không? Một đám người này trong lòng bồn chồn.

Đã vậy vừa rồi còn khí nộ hồ hồ, Quách Hoài Tài còn thề không đội trời chung với Trương Nhất Phàm, giờ phút này không ngờ lại thay đổi sắc mặt, mang theo bộ mặt lấy lòng tươi cười nói:

- Đúng, đúng, thật khéo. Sao rồi? Thanh toán chưa ạ? Tôi giúp ngài thanh toán.

Thái độ nịnh hót kia, tưởng như là tâm phúc của Phó Chủ tịch tỉnh Trương. Vài người đứng phía sau nhìn xem có chút ngẩn ra, Giám đốc sở Quách này không phải rất hận Phó Chủ tịch tỉnh Trương sao?

Trương Nhất Phàm mỉm cười,

- Không làm phiền Giám đốc sở Quách.

Sau đó một đám người nhìn Trương Nhất Phàm vài cái rồi rời khỏi.

Quách Hoài Tài tỉnh táo lại, sắc mặt có chút không tốt, may mắn hôm nay không có uống say, còn có thể phản ứng lại.

Nhìn thấy bóng dáng Trương Nhất Phàm rời đi, Quách Hoài Tài trong lòng thầm nghĩ, anh ta chắc là không nghe thấy gì chứ?

Vừa rồi trong giây phút nhìn thấy Trương Nhất Phàm, anh ta liền tỉnh rượu tới phân nửa.


Người ở phía sau tâm tư cũng không đồng nhất, trường hợp này làm người ta có chút xấu hổ, may mắn phía dưới có một chủ nhiệm thông minh, lập tức nói,

- Đi, đi thôi, Giám đốc sở Quách, hay là chúng ta đi sơn trang suối nước nóng thư giãn một chút?

Quách Hoài Tài làm sao còn tâm tư ngâm tắm, giơ giơ tay lên,

- Không được, các anh đi thôi, tôi uống hơi nhiều, quay về ngủ.

Vài ngày sau, một chuyện có liên quan đến hạng mục nhà máy chế tạo ô tô Hoa Phong, rốt cục cũng có tiến triển, nhưng tiểu tử Sơn Bản Nhất Mộc này không buông lời, phải có sự can thiệp của đoàn khảo sát cùng chính phủ, anh ta mỗi ngày đều ngao du sơn thủy. Hơn nữa phải có Bao Dụ Dân đi cùng, nếu ngày nào đó Bao Dụ Dân không đi, đàm phán sẽ ngưng hẳn lại.

Anh ta dường như rất thích trêu cợt Phó chủ tịch tỉnh này, nhất là khi anh ta biết sau lưng của chế độ cán bộ đại lục, lại trở nên có chút hung phấn. Khiến cho một Phó chủ tịch tỉnh hàng ngày giống như tôi tớ của mình, đi ra là xe cảnh sát mở đường, vào cửa là có người mát xa, ngày tháng như này ở đâu có?

Trừ lần đó ra, Bao Dụ Dân còn phải cùng anh ta đi ngâm suối nước nóng, tiểu tử này đặc biệt thích ngâm suối nước nóng, sau vài ngày, biến Bao Dụ Dân thành kiệt sức mệt mỏi rã rời.

Trương Nhất Phàm chỉ nghe về tin tức này, hoàn toàn không có ý muốn nhúng tay vào.

Ai biết nửa tháng sau, vừa lúc nói tới thời điểm mấu chốt, đến cả địa điểm đặt nhà máy đều tìm xong rồi, ngay tại nội thành tỉnh Đông Giao. Bên sông Tương Thủy, cũng chính là phía bờ sông Trương Nhất Phàm và Lý Hồng ở chung.

Cứ nghĩ rằng mọi việc hết thảy thuận lợi, thời điểm đại công cáo thành, đối phương đột nhiên đề xuất một yêu cầu. Đương nhiên, yêu cầu này là do Sơn Bản Nhất Mộc đưa lên, trước kia đoàn khảo sát đều theo sự chỉ bảo của Sơn Bản Nhất Mộc, thượng đàm tổng thể không có gì sai biệt lắm, chỉ có chi tiết quyết định, và chờ Sơn Bản Nhất Lang đến là có thể ký tên.

Bao Dụ Dân cũng nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến nhiệm vụ này vừa hoàn thành, là có thể đem danh khí ở tỉnh đại chấn, chỉ cần đàm thành, đến lúc đó nói với Thẩm Hoành Quốc cũng dễ nói. Anh ta có thể lấy cớ Trương Nhất Phàm trẻ tuổi, sợ Trương Nhất Phàm sẽ làm hỏng việc, vì vậy chính mình tự thân xuất mã.

Phóng tầm mắt nhìn về toàn tỉnh, nếu ai có thể một lần thu phục được trên mười tỷ đầu tư, làm sao không phải là công lớn?

Chiến tích như vậy, đó là có thể lấy được tiền đặt.

Vốn nghĩ đến tối nay có thể ngủ ngon một giấc, không nghĩ tới đột nhiên nhận được điện thoại của Chủ tịch thành phố Tằng,

- Phó Chủ tịch tỉnh Bao, có chuyện lớn, Fuji giở quẻ!


- Chuyện gì xảy ra?

Trong khoảng thời gian này, điều Bao Dụ Dân sợ phải nghe thấy nhất, chính là những lời này. Chính mình cực cực khổ khổ làm bồi nửa tháng, đến cuối cùngđã xảy ra chuyện gì? Lúc đàm phán lại không thành công? Khốn kiếp!

Chủ tịch thành phố Tằng hạ khí nói:

- Đối phương đột nhiên đề xuất, chúng ta phải không ràng buộc cung cấp năm trăm mẫu đất, hơn nữa chúng ta còn phải ấn theo tiêu chuẩn xây dựng nhà xưởng của bọn họ, bọn họ vừa tới là có thể lập tức đầu tư.

- Nói láo, đồ vô tích sự!

Bao Dụ Dân cũng mắng chửi người, anh ta đã lâu lắm rồi không có mắng người như vậy, đột nhiên nghe được tin tức này, tưởng chừng như muốn đứt khí.

Anh ta nói câu,

- Anh chờ đó, tôi lập tức tới.

Cũng sắp đến giờ tan tầm, anh ta gọi thư ký Đằng và lái xe, nổi giận đùng đùng đuổi tới khách sạn.

Ở cửa khách sạn, Bao Dụ Dân cố gắng khiến mình bình tĩnh một lúc lâu, lúc này mới vào phòng của Sơn Bản Nhất Mộc. Trợ lý của anh ta đang thu thập hành lý, xem ra là chuẩn bị rời đi.

Bao Dụ Dân có chút căm tức, anh ta nói với Sơn Bản Nhất Mộc,

- Sơn Bản Thiếu Đổng, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện một chút hay không?

Hơn nửa tháng nay, anh ta vẫn cùng tên Thiếu Đổng này ngao du sơn thủy, đàm phán sự việc vẫn do Chủ tịch thành phố Tằng phụ trách. Cứ tưởng rằng mọi việc đã xong xuôi, không ngờ đối phương lại đột nhiên thay đổi. May mắn Bao Dụ Dân kiềm chế được, bằng không bão nổi ngay tại trận.

Sơn Bản Nhất Mộc nhìn anh ta, rốt cục lần đầu tiên dùng tiếng Hán giao lưu,


- Phó Chủ tịch tỉnh Bao, tôi có thể hiểu tâm trạng của anh, nhưng chúng tôi là xí nghiệp, là nhà đầu tư. Hơn mười tỷ tài chính đầu tư ở đây, dù sao cũng phải cho chúng tôi một cái bảo đảm. Chưa sợ chính phủ cách anh một phân tiền không kiếm, nhưng chúng ta vì mang toàn bộ nhân khẩu thành thị vào nghề, kinh tế phồn vinh, kéo kinh tế địa phương phát triển, đây đều là nhất bút ẩn hình trướng. Tôi nghĩ, nếu chúng tôi ngụ lại đâu, bất luận là chính trị hay tiền đồ của anh, vẫn là được địa phương đánh giá, ưu đãi ngài nhiều hơn. Suy nghĩ ký một chút, nếu không được, chúng tôi lập tức rời đi, quay về tỉnh Quảng, bên kia còn có người chờ chúng tôi đàm phán.

Sơn Bản Nhất Mộc cười cười,

- Ồ, cảm ơn anh đã khoản đãi nhiều ngày qua. Cảm ơn! Tôi cũng vì chúng ta không thể hợp tác mà cảm thấy tiếc nuối!

Thư ký cũng nói với chính mình Sơn Bản biết tiếng Hán, nhưng anh ta trong khoảng thời gian này vẫn mang theo hai phiên dịch, bất cứ lúc nào giao lưu với Sơn Bản. Tuy nhiên, điều kiện này của anh ta, thật sự rất quá đáng.

Miễn phí năm mươi mẫu đất, còn muốn vì anh ta xây dựng nhà xưởng tiêu chuẩn, lại còn mười năm miễn phí, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy? ăn cứt đi!

Bao Dụ Dân rất muốn mắng người!

Súc sinh này không ngờ dám đùa giỡn chính mình?

Tuy nhiên, anh ta vẫn ngăn chặn lửa giận. Dùng mặt cười nói:

- Ngồi xuống nói chuyện một lát đi!

Sơn Bản Nhất Mộc nói:

- Tôi không nhiều thời gian để nói chuyện cùng các người, nếu Phó Chủ tịch tỉnh Bao có thể làm chủ mà nói, liền chụp một bản, còn nếu không được, chúng tôi phải đi, tỉnh Quảng bên kia còn chờ chúng tôi đàm phán.

May mắn anh ta có hỏi qua tỉnh Quảng bên kia, Sơn Bản Nhất Mộc này còn làm khó, phải thỏa mãn ba điều kiện này của anh ta mới quyết định đầu tư. Nếu không anh ta thực sự nghĩ rằng mình đang bị người ta đùa giỡn.

Tỉnh Quảng cũng không có tiền lệ này, cũng có một vài khu vực, vì hấp dẫn nhà đầu tư, chính phủ bên kia chủ động dựng lên khu công nghiệp theo tiêu chuẩn nhà xưởng bên mình, sau đó thuê xí nghiệp cấp trung nhỏ.

Đó cũng chỉ là cho thuê, tiền thuê không ít, thu nhập từ thuế cứ theo lẽ thường. Cái này khiến rất nhiều xí nghiệp nhỏ giải quyết được nhiều vấn đề. Ít nhất không cần phí xây dựng nhà xưởng.

Bình thường xí nghiệp lớn, tuyệt đối sẽ không phải để người khác cung cấp nhhà xưởng, bởi vì tiêu chuẩn nhà xưởng như vậy, nhiều khả năng là không thích hợp. Cho nên Sơn Bản Nhất Mộc mới yêu cầu bọn họ theo bản đồ mà miễn phí xây dựng nhà xưởng.

Chuyện như vậy làm sao có thể có? Phóng tầm nhìn toàn bộ thế giới, đều không có khả năng xuất hiện đồ ngốc như vậy. Bao Dụ Dân tự nhiên cũng không thỏa mãn được yêu cầu của anh ta. Không cần nói là mười tỷ tiền đầu tư, cho dù là hàng ngàn tỷ trăm triệu, loại phương thức hợp tác này ai cũng không tiếp thụ được.

Trợ lý của Sơn Bản vào đến,

- Thiếu Đổng, tất cả đều chuẩn bị tốt, có thể xuất phát chưa?


Sơn Bản bất đắc dĩ cười cười,

- Phó Chủ tịch tỉnh Bao, Sorry – nếu như suy xét được mà nói, mời thông báo cho trợ lý của tôi.

Nói xong, anh ta nhún nhún vai, hương vị có chút thất lễ. Trước khi đi đến cửa, anh ta còn quay đầu lại nói,

- À, tất cả phí dùng trong này, chúng tôi đều tự mình gách vác. Tôi đã kêu trợ lý tính tiền.

Sơn Bản Nhất Mộc bước ra cửa, lộ ra vẻ mặt đắc ý cười. Ở trong thang máy, anh ta nói với trợ lý bên cạnh:

- Những người Trung Quốc này thật thú vị!

Trợ lý nói:

- Thiếu Đổng, yêu cầu này của anh, bọn họ sẽ đồng ý không?

- Yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ đồng ý. Đừng quên, bọn họ chỉ là một dân tộc yếu đuối! Chỉ cần chúng ta gây ra áp lực một chút, bọn họ sẽ đồng ý.

Trợ lý có chút mờ mịt, cảm thấy Sơn Bản Nhất Mộc cũng quá tự tin, nhưng cô lại không dám cãi lại, chỉ phải thành thật đi theo sau mông anh ta.

Đoàn khảo sát của Sơn Bản toàn bộ ở dưới đại sảnh chờ, còn có đoàn người của Chủ tịch thành phố Tằng. Giờ phút này vô kế khả thi, không biết có biện pháp nào để giữ khách lại.

Không nghĩ tới Trương Nhất Phàm mang theo thư ký đến đây. Sơn Bản Nhất Mộc vừa mới ra khỏi thang máy, liếc mắt một cái nhìn Trương Nhất Phàm không ngờ hiện tại lại ở trong đại sảnh. Nhìn đến người thanh niên trước mặt này, anh ta lập tức nghĩ tới một cảnh tượng kia ở Hawaii. Anh ta ở khách sạn Hawaii, lại bị Đổng Tiểu Phàm thu mua.

Hơn nữa còn khiến chú Hòa Châu Trưởng xấu mặt, Sơn Bản ở Hawaii ức hiếp rất nhiều người Hoa, duy nhất lần đầu tiên bị người Hoa ức hiếp, tất cả chuyện này đều do người trước mắt tạo thành.

Khi anh ta nhìn thấy Trương Nhất Phàm, trong lòng có chút hơi hơi khó chịu. Sao lại đụng phải người kia?

Anh ta đương nhiên biết quan hệ của Trương Nhất Phàm và nữ Chủ tịch người Phương Đông kia, lần trước chú anh ta hung hăng giáo huấn một trận, nói anh ta về sau nhìn thấy Trương Nhất Phàm, phải đi xa ba bước, chọn đường vòng mà đi.

Hiện tại Iomega là cổ đông Fuji, là một trong những ông chủ. Anh ta nhìn Trương Nhất Phàm đứng trước mặt mình, trong lòng lạnh cắt.

Bao Dụ Dân từ một thang máy khác đi ra, nhìn thấy Trương Nhất Phàm đứng ở nơi đó, trong lòng không hề thoải mái, người này đến để chế giễu mình đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui