Thẩm Hoành Quốc ở thủ đô nghe được tin tức, nghe nói Bao Dụ Dân tranh đi gặp khách hàng, anh ta lập tức gọi điện thoại tới hỏi, hỏi rõ ràng về sự tình Trương Nhất Phàm trải qua. Sau đó trong lòng anh ta mắng câu, Bao Dụ Dân này thật sự là ăn nói lung tung!
Thẩm Hoành Quốc nói:
- Mặc kệ chuyện này là ai đang làm, cậu cũng cần chú ý một chút, chúng ta nhất định phải tranh thủ, để cho hạng mục này được đặt ở tỉnh Tương.
Đương nhiên, bất kể là người nào hoàn thành việc này, đối với Thẩm Hoành Quốc mà nói kết quả đều như nhau. Ý tứ của anh ta chính là muốn Trương Nhất Phàm hy sinh một chút, không cần so đo cá nhân được mất, lấy đại cục làm trọng.
Trương Nhất Phàm tự nhiên sẽ có quyết định của mình, nếu là khách hàng khác, hắn tự nhiên muốn đi giúp đỡ một chút, nhưng đối phương là đầu sỏ có sản nghiệp đứng thứ hai Nhật Bản, hắn sẽ không phải lo lắng.
Nếu Đổng Tiểu Phàm nắm cổ phần ở Fuji, vậy mình còn lo lắng cái gì?
Vừa khéo Tần Xuyên và Liễu Hải từ Vĩnh Lâm vừa tới, Trương Nhất Phàm hẹn họ ở Ngọc Lầu Đông ăn cơm.
Không nghĩ tới càng khéo chính là, Bao Dụ Dân cũng tiếp khách ở đây.
Từ khi tiếp nhận nhiệm vụ này, Bao Dụ Dân không lúc nào là không hối hận. Tổng Giám đốc Sơn Bản này quả thực là một thằng khốn, là người khó hầu hạ nhất. Bao Dụ Dân vốn muốn mời anh ta ăn đồ ăn Trung Quốc, sau đó sẽ ở trong phòng riêng cùng mọi người ăn uống.
Nhưng Tổng Giám đốc Sơn Bản vào buổi trưa vẫn kiên trì với phong cách ăn riêng của Nhật, anh ta rất thích loại phong cách này, vừa thanh tĩnh vừa tao nhã. Càng muốn chết là, không ngờ anh ta lại đề xuất phải để cô gái xinh đẹp ở dưới kia đến tiếp rượu.
Vừa rồi khi ở trên lầu, Tổng Giám đốc Sơn Bản liền nhìn cô gái kia một lúc lâu, lúc ấy Bao Dụ Dân cảm thấy tiểu tử này rất dê, có phải hay không đã quan tâm cô bé này.
Quả nhiên, trong phòng riêng anh ta lại nhiều lần nhắc tới cô gái này. Bao Dụ Dân liền gọi thư ký đi nói với ông chủ khách sạn, sắp xếp cho cô gái đó lại tiếpi rượu.
Cô gái này vừa nghe nói phó Chủ tịch tỉnh Bao chỉ chính mình phải đi tiếp khách, lúc ấy liền sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Ông chủ khách sạn phải nói không ít cô mới cẩn thận đi vào trong phòng riêng.
Khách bình thường của Ngọc Lầu Đông, nếu không phải là giàu thì cũng sang, cô gái này cũng gặp qua không ít trường hợp, có khi cũng bị giám độc gọi riêng vào trong phòng uống vài chén. Nhưng hôm nay không giống, hơn nữa sau khi cô đi vào, nghe được người trẻ tuổi kia là khách từ Nhật tới trong lòng càng lo lắng.
Bao Dụ Dân quỳ ở đó, nhân cơ hội đứng lên,
- Cô tên gì?
Cô gái trả lời,
- Tôi tên là Tôn Yến Yến!
- Ồ, tiểu Tôn, cô không cần quá lo lắng, cứ ngồi đi, ngồi đi.
Bao Dụ Dân ước gì có cái cớ để đổi một kiểu ăn cơm khác, nhưng nhìn thấy Tổng Giám đốc Sơn Bản và trợ lý của anh ta nghiêm trang quỳ, anh ta liền nhíu mày.
Khách quỳ, bản thân ngồi dường như có chút mất đi lễ tiết, hơn nữa, đối phương quỳ đối diện với mình, nếu mình cứ thế mà ngồi cảm giác giống như đang bái người chết.
Do dự một lát, anh ta vẫn quỳ xuống. Nhìn thấy Bao Dụ Dân một lần nữa quỳ xuống, trên mặt Tổng Giám đốc Sơn Bản hiện lên một tia cười khó có thể nhận ra.
Tôn Yến Yến đi làm ở khách sạn lâu như vậy, nơi này cũng có huấn luyện qua lế nghi của Nhật, khi cô vào, cũng rất tự nhiên quỳ giống bọn họ để ăn cơm. Chỉ có điều trong lòng cô luôn cảm thấy có điểm không tự nhiên, Phó chủ tịch tỉnh Bao sao lại kéo mình lên đây để bồi khách?
Không phải nghe nói ngay cả Chủ tịch thành phố đều không có tư cách này, chẳng lẽ…
Cô lén lút liếc mặt nhìn người Nhật Bản có bộ râu kia, trong lòng liền nổi lên một loại hương vị là lạ.
Kỳ thật, nếu không phải thư ký kia có thể làm phiên dịch, Bao Dụ Dân cũng không cần anh ta ở lại chỗ này tay chân vướng víu. Chỉ có điều gặp phải loại biến thái như Tổng Giám đốc Sơn Bản, anh ta không thể không mang theo thư ký của mình.
Hơn nữa, nếu chẳng may có chuyện gì thất thố, thư ký dù sao cũng là người một nhà, sẽ không truyền ra ngoài.
Bao Dụ Dân nhìn Tôn Yến Yến, nói đầy thấm thía:
- Đồng chí tiểu Tôn, vị khách quý này là người của tập đoàn Fuji lớn thứ hai Châu Á, Tổng Giám đốc Sơn Bản tiên sinh.
Phó chủ tịch tỉnh Bao tự mình giới thiệu, có thể thấy được mười phần trọng lượng, Tôn Yến Yến nào dám tỏ vẻ bất mãn? Vừa rồi giám đốc cũng dặn dò qua với mình, cần phải chăm sóc tốt.
Bao Dụ Dân cười rộ lên như là rất nhân từ, nhưng Tôn Yến Yến chỉ cảm thấy sợ hãi và sợ hãi đối với con người này. Tuy rằng đi làm ở khách sạn, nhưng chưa từng có giao thiệp với nhân vật đầu sỏ trong chính phủ, trước kia cô cũng tiếp Chủ tịch thành phố, nhân vật cấp cục trưởng uống qua vài chén rượu, hôm nay một Phó chủ tịch tỉnh, lãnh đạo của một tập đoàn chế tạo ô tô thứ hai thế giới, nghe nói là cái gì Thiếu Đổng, trong lòng cô còn có chút sợ hãi.
Những người này bình thường đều sẽ chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, như thế nào mà hôm nay đều tới Ngọc Lầu Đông.
Thời điểm giữa trưa hôm nay, người trẻ tuổi ở đảo quốc kia bước vào trong đại sảnh, ánh mắt luôn phiêu về chính mình, Tôn Yến Yến liền hết cách mà lạnh run, không nghĩ tới buổi tối lại có chuyện tốt như vậy rơi xuống đầu mình.
Vì thế cô không khỏi nhớ tới những việc cuộc đời này của mình đã gặp qua và khắc cốt ghi tâm một người đàn ông, em trai của Liễu tổng.
Đúng vậy, Tôn Yến Yến chính là vào mấy tháng trước, khi Liễu Hải đi theo Trương Nhất Phàm ăn cơm ở đây đã gặp cô gái lớn mật, chính là cô gái đã tự đưa số điện thoại liên hệ, viết trên giấy rồi lặng lẽ nhét ở trong tay Liễu Hải.
Mấy tháng này, cô luôn luôn ngóng trông anh chàng bảnh bao gọi điện thoại cho mình, chỉ tiếc, Liễu Hải đã sớm ném tờ giấy này đi.
Tuy nhiên hôm nay rất may mắn, Liễu Hải và Trương Nhất Phàm, còn có Tần Xuyên cũng ăn cơm ở Ngọc Lầu Đông.
Mà Bao Dụ Dân tìm cớ đi ra buồng vệ sinh, an vị ở bên cạnh một phòng riêng hút thuốc. Tổng Giám đốc Sơn Bản này thật sự ăn nói lung tung, nếu không nhìn vào thân phận anh ta là thành viên của đoàn khảo sát thì thực sự sẽ hoài nghi thành ý của Fuji.
Buổi chiều hôm nay, tập đoàn Đại Fuji khảo sát nhưng thật ra còn rất nghiêm túc theo sát Chủ tịch thành phố Tằng, cẩn thận nghiên cứu thảo luận một vài vấn đề, hơn nữa cũng để lộ ra một chút thành ý. Chỉ có Thiếu Đổng này, vẫn ở trong khách sạn tu tâm dưỡng tính.
Bao Dụ Dân đã nghĩ, chỉ cần bọn họ thực sự có thành ý ở lần đầu tư này, thỏa mãn một chút dục vọng của anh ta cũng không sao cả. Mấu chốt là không thể bị bọn họ đùa giỡn. Bởi vì rất nhiều lúc, một vài nhà đầu tư ở tỉnh Tương đi một vòng, rồi lại nhàn nhã đi về, cuối cùng bặt vô âm tín.
Anh ta không nghĩ tới, vào lúc mình rời khỏi này, trong phòng riêng liền xảy ra chuyện.
Sơn Bản Nhất Mộc này muốn Tôn Yến Yến thay quần áo, thay bằng ki mô nô của Nhật Bản. Anh ta nói muốn xem bộ dáng của cô gái Trung Quốc khi mặc ki mô nô. Tôn Yến Yến cũng đã đồng ý rồi, cô nói mình phải đi thay đồ một chút.
Dù sao phong cách của Ngọc Lầu Đông cũng không giống, có mặc ki mô nô, cũng có mặc trang phục của Hàn Quốc, quần áo cũng dễ tìm, Sơn Bản Nhất Mộc lắc lắc đầu, anh ta nói, cô không cần đi, bảo nhân viên phục vụ ở cửa đi lấy là được.
Lúc này, anh ta không ngờ lại mở miệng nói tiếng Hán.
Thư ký của Bao Dụ Dân liền trợn tròn mắt, hóa ra anh ta hiểu Hán ngữ, nhưng tên khốn kiếp này trêu cợt mình suốt một ngày hôm nay, lúc thì tiếng Anh, lúc thì tiếng Nhật, bản thân lại chỉ biết vài câu tiếng Anh, khiến cho đầu đổ mồ hôi phiên dịch còn không chuẩn xác.
Mà phó Chủ tịch tỉnh Bao cũng cả người đổ mồ hôi, không ngờ tiểu tử này lại trêu cợt mình và phó Chủ tịch tỉnh Bao, không phải rõ ràng là xem thường người khác sao?
Tuy nhiên, anh ta cũng không dám đắc tội quả núi Sơn Bản Nhất Mộc này, lại ở trong lòng nói, súc sinh, chờ mày rơi xuống ở tỉnh Tương, xem tao có ép chết được mày không!
Khi nhân viên phục vụ mang ki mô nô đến, Tôn Yến Yến nói đi thay trang phục, Sơn Bản Nhất Mộc lại yêu cầu cô ở trong phòng riêng thay đồ, ngay trước mặt cho anh ta xem, Tôn Yến Yến không làm nổi!
Sơn Bản Nhất Mộc vẻ mặt liền không hài lòng, nói với thư ký:
- Người Trung Quốc các anh không có chút hiếu khách nào!
Thư ký trong lòng cũng chửi má nó một trận, nhưng anh ta lại không dám có lỗi với thần tài này. Ôi, đều nói làm quan khá uy phong, nhưng có lúc cũng khá buồn bực. Đụng tới thời điểm này, có tiền chính là ông người ta.
Anh ta liền nói:
- Vẫn nên để cô ấy tới phòng riêng thay quần áo đi?
Nào biết Sơn Bản Nhất Mộc lại lắc lắc đầu,
- Không – thư ký tiên sinh, như vậy thật không có tình cảm. tôi muốn nhìn sự tao nhã của vị tiểu thư người Trung Quốc này khi thay quần áo.
Khi thư ký nghe thế, trong mắt đều bốc lửa, đáng tiếc, anh ta không có dũng khí đắc tội con người này.
Tôn Yến Yến ngơ ngẩn ở nơi nào, khẽ cắn môi, cầm quần áo ném xuống,
- Tôi không tiếp nữa!
Bịch – phòng riêng phát ra một tiếng vỡ, Sơn Bản Nhất Mộc đưa tay lấy cái ly ném xuống. Chỉ thấy anh ta ngạo mạn ngẩng đầu,
- Thôi đi, đi thôi, đây là đạo đón khách của người Trung Quốc các ngươi?
Kỳ thật tên súc sinh này nói tiếng Trung không tồi, nhưng anh ta cố tình làm khó Bao Dụ Dân và thư ký của anh ta, bởi vì anh ta cảm thấy trêu cợt mấy người chính khách này, đích thật là rất vui vẻ.
Cái chén vừa ném xuống, Tôn Yến Yến ngay lập tức sợ tới mức đứng ở nơi đó không dám động.
Thư ký lập tức chạy tới, trừng mắt nhìn Tôn Yến Yến một cái, khuôn mặt tươi cười nói:
- Thật xin lỗi, tôi khuyên cô ấy, khuyên cô ấy một chút.
Sơn Bản Nhất Mộc hừ một tiếng, ngồi ở một bên châm điếu thuốc.
Trợ lý của anh ta vẫn không hé răng, nhìn Sơn Bản Nhất Mộc gây sức ép. Khi thấy thư ký đi khuyên Tôn Yến Yến, cô mới lén lút nói,
- Thiếu Đổng, đừng đùa quá.
Sơn Bản Nhất Mộc cười khẽ, dùng tiếng Nhật nói, không có gì, cô yên tâm đi! Người Trung Quốc chính là không có khí cốt dân tộc!
Lúc này, thư ký của Bao Dụ Dân lôi Tôn Yến Yến tới,
- Sơn Bản tiên sinh, tôi để cô ấy nói xin lỗi, ngài thấy thế nào?
Khi nói lời này, thư ký cũng ghê tởm chính mình, chẳng qua vì hoàn thành nhiệm vụ, anh ta không thể không khiến chính mình tiếp tục ghê tởm.
Tôn Yến Yến liền bưng cái chén, nói để nhận lỗi với Sơn Bản Nhất Mộc, Sơn Bản Nhất Mộc liếc mắt nhìn cái chén trong tay cô, chỉ chỉ nửa bình rượu còn lại,
- Nếu thực muốn xin lỗi, vậy uống nó đi!
Thật quá đáng, đây chính là nửa bình rượu Whiskey! Muốn Tôn Yến Yến cạn nó, chẳng phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Nghe thấy lời nói này của Tổng Giám đốc Sơn Bản, thư ký đều nghĩ muốn dùng cái chai đập vào đầu anh ta! Sơn Bản Nhất Mộc này quá kiêu ngạo!
Nào biết Tôn Yến Yến giận dỗi, uống thì uống, cô cầm cái chai trên bàn, ừng ực ừng ực, một mạch đi xuống.
- Tiểu Tôn!!!!
Thư ký sửng sốt, muốn ngăn cản cũng không kịp nữa.
Tôn Yến Yến sau khi uống ừng ực, chỉ cảm thấy trong ngực một trận khí huyết bốc lên, cô lập tức che miệng muốn mở cửa xông ra ngoài.
Không nghĩ tới vừa đúng lúc, liền đụng vào một người, Tôn Yến Yến bị đụng phải làm lui lại mấy bước, không thể khống chế được nữa, oa một tiếng rồi đem toàn bộ số rượu vừa uống ói ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...