Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban
Chương 16: Điều tra nghiên cứu.
Nguồn: Sưu tầm
Có đôi khi quan hệ giữa nam và nữ lại vi diệu như vậy, tình bạn thuần túy rất khó nắm chắc, chỉ cần một bước đạp qua phòng tuyến, có lẽ sẽ không bao giờ lui lại được nữa. Vương Tư Vũ biết mình đã đứng ở trên cái phòng tuyến này, nhưng hắn không biết là nên bước qua, hay nên lui lại, kế tiếp sẽ phát sinh điều gì, có lẽ không nằm trong lòng bàn tay của mình.
Nâng chén trà suy nghĩ một hồi lâu, vẫn không thể nghĩ ra được, Vương Tư Vũ lắc đầu, liền đơn giản là không suy nghĩ tới vấn đề hao tổn tâm trí này nữa, xoay người lại, bắt đầu bàn giao công tác cho đồng sự ngồi ở sau bàn.
Sau khi rời khỏi tòa nhà thành ủy, Vương Tư Vũ liền trở về nhà sắp xếp đồ đạc, lục lọi trong phòng cả buổi, cuối cùng cũng xếp ra một cái máy ảnh, cái thước đo, đèn pin cùng vài món y phục để thay, sau đó lại dán một tờ giấy lên cửa, nói phải tới công tác lâu ngày ở nơi khác, có việc mời gọi điện thoại, hắn làm thế này là cố ý tránh né Trương Thiện Ảnh, nếu định lực của mình đã kém như vậy, vậy thì phải tận lực mà bảo trì khoảng cách thôi.
đọc truyện mới nhất tại .
Sau đó hắn đi tới nhà sách Tân Hoa, chi hơn 40 đồng mua một quyển sách tranh về lâm nghiệp cho vào trong túi, lại vào một cửa hàng vỉa hè mua mấy quyển tiểu thuyết ***. Dù sao thì cũng sắp phải đi, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống trải, ba tháng tới sẽ không được gặp Trương Thiện Ảnh, vì thế hắn muốn đi nhìn lén cô một chút. Xem thời gian, lúc này hẳn là Trương Thiện Ảnh đang dạy múa cho bọn trẻ, vì thế hắn liền gọi xe đi thẳng tới học viện khiêu vũ thiếu nhi.
Xe đi được hơn mười phút thì tới, Vương Tư Vũ sau khi xuống xe thì đi vào một căn nhà màu hồng treo đầy biển hiệu. Tầng một nơi này là dạy tiếng Anh cho trẻ em, tầng hai dạy văn toán, hiện giờ còn chưa vào năm học cho nên mọi căn phòng của giáo viên đều khóa trái. Vương Tư Vũ trực tiếp đi lên tầng năm, chỉ thấy trong hành lang có mấy cái ghế dài, bảy tám phụ huynh đang ngồi nói chuyện phiếm, hoặc là nằm ngủ gật, đều không để ý đến hắn.
Trong phòng dạy học truyền tới tiếng nhạc Latin sôi động, Vương Tư Vũ yên lặng đi tới cạnh cửa, nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, vụng trộm nhìn ngó xung quanh, chỉ thấy Trương Thiện Ảnh mặc một bồ đồ khiêu vũ màu vàng nhạt, trên thân là bộ ngực trắng mịn, khe ngực lúc ẩn lúc hiện, Vương Tư Vũ bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp, ánh mắt cũng giống như tâm tình không thể rời đi được. Trang phục biểu diễn vừa bó lại vừa ngắn, bên dưới bộ ngực của Trương Thiện Ảnh là vòng eo yểu điệu mê người, không được che mà bày toàn bộ ra ngoài, có thể nhìn thấy rõ cả rốn. Ánh mắt chỉ hơi dừng lại, rồi lại chuyển xuống chiếc váy múa có tua bên dưới, khi eo hơi lắc, cặp đùi ngọc cực kỳ hấp dẫn lộ ra, ánh mắt của Vương Tư Vũ liền đình trệ ở chỗ đó, khó có thể kiềm chế nổi.
Lúc này cô đang cùng với một cô giáo trung niên mặc áo măng tô hướng dẫn mười mấy đứa nhỏ tập khiêu vũ, Vương Tư Vũ biết người đó chính là viện trưởng của học viện, nghe nói khi còn trẻ đã từng giành được giải thưởng khiêu vũ lớn cấp tỉnh, khả năng vũ đạo rất thâm hậu, kỹ thuật của bọn nhỏ cũng rất sôi nổi, thoạt nhìn cũng có chút bộ dáng, nhưng Trương Thiện Ảnh thỉnh thoảng vẫn phải tắt nhạc, sửa lại cho bọn chúng.
"Phân tích lại động tác này nhé, mọi người cùng làm nào, kịch - chát - kịch kịch chát - đá chân, xoay đầu..."
Sau khi giảng giải, nữ viện trưởng lại cùng Trương Thiện Ảnh biểu diễn lại một lần, Trương Thiện Ảnh bộ dáng rất cường điệu, mỗi ánh mắt cử chỉ đều tràn ngập sự khiêu khích, mà môi hơi mở ra, lại tràn ngập mị lực hoang dã. Bước nhảy của cô gọn gàng lưu loát, sôi nổi dâng trào, từng cái lắc mông đều tràn ngập phong tình vô hạn và đầy cá tính, mười phần gợi cảm, khác hoàn toàn với cô mà ngày thường Vương Tư Vũ hay thấy.
Đúng lúc đang xem mê mẩn, phía sau lưng đột nhiên bị ai đó vỗ vỗ, Vương Tư Vũ ngạc nhiên xoay người lại, chỉ thấy một bác gái béo lùn đang đứng sau lưng, nhẹ giọng nói: "Chú em, nơi này không cho đàn ông vào đâu, mau ra đi, viện trưởng phát hiện ra sẽ mắng đó."
Vương Tư Vũ vội vàng khom lưng ra ngoài, khi ra tới cửa, chợt phát hiện ra ở dưới mặt đất có một cái biển, nhặt lên nhìn, quả nhiên bên trên có viết bốn chữ "Nam giới không vào". Hắn vội vàng dựng thẳng tấm biển, do dự một hồi, lại vẫn cảm thấy lo lắng, liền chạy xuống lầu mua mấy cái đinh, "cộp cộp" vài cái, đóng tấm biển lên tường, lúc này mới phủi phủi tay, xoay người rời đi.
Vương Tư Vũ đeo túi ra khỏi cửa, liền vội vã chạy tới bến xe khách, bởi vì lần này Trịnh Đại Quân cố tình làm qua quýt, không thèm bố trí xe để đưa hắn đi. Vương Tư Vũ đang chạy hộc tốc, đột nhiên ở bên đường một chiếc xe con dừng lại, lái xe bấm còi 'tin tin', sau đó cửa xe chợt mở, Hoàng chủ nhiệm của phòng khiếu nại bước ra.
" Tiểu Vương, sao lại không đi làm thế?" Ánh mắt Hoàng chủ nhiệm lộ ra vẻ thân thiết, nắm lấy tay Vương Tư Vũ lắc lắc.
Vương Tư Vũ vội nói: "Hoàng chủ nhiệm, tôi phải tới lâm trường Đồi Cát để điều tra nghiên cứu."
Hoàng chủ nhiệm cười ha hả, nói thật là trùng hợp, tôi cũng đang cần tới thôn Đồi Cát để làm công tác hòa giải, chúng ta vừa lúc tiện đường, lên xe đi.
Xe đi chậm rãi ở trong nội thành, ra khỏi Thanh Châu tốc độ mới dần tăng nhanh. Hoàng chủ nhiệm nhìn ra ngoài cửa sổ khẽ thở dài, sau đó mới quay đầu lại nói với Vương Tư Vũ: "Tiểu Vương, nghe nói chuyện ở đài truyền hình tỉnh đã xong xuôi?"
Vương Tư Vũ gật đầu, nói giám đốc Phương đã đồng ý không truy cứu nữa, Hoàng chủ nhiệm liền cười nói: "Chu thư ký trưởng đúng là có trình độ, lão tướng xuất mã, không gì là không thể."
Sau đó lại làm như không để ý hỏi: "Tôi có gửi cho Chu thư ký trưởng đưa giám đốc Phương hộp điếu thuốc Ngọc Khê, cậu có thấy không?"
Vương Tư Vũ thầm nghĩ rằng Hoàng chủ nhiệm này thật là thú vị, nghe khẩu khí dường như là sợ người ta đường đường là thư ký trưởng lại định nuốt mấy điếu thuốc của mình không bằng, đương nhiên, hắn cũng không thể nói là hai hộp thuốc đó đã nằm yên vị ở trong ngăn kéo của mình rồi, có điều mình vẫn chưa có thời gian hút, liền nói có lệ: "Thuốc đã mang tới rồi, giám đốc Phương rất vui vẻ."
Hoàng chủ nhiệm liền 'Ừ' một tiếng, rồi không nói nữa, Vương Tư Vũ không muốn làm cho không khí trở nên nặng nề, liền tìm chủ đề tán gẫu với ông.
Thông qua cuộc nói chuyện phiếm, Vương Tư Vũ mới biết được, hóa ra lần trước tới đại náo phòng khiếu nại chính là những thôn dân của thôn Đồi Cát mà Hoàng chủ nhiệm muốn đi tới lần này. Nguyên nhân của sự tình là từ nửa năm trước, khi trưởng thôn mới nhậm chức của thôn Đồi Cát ở trong sổ sách cũ phát hiện ra một tấm biên lai một triệu năm trăm ngàn đồng, nhưng khoản tiền này lai lịch từ đâu không rõ, về sau đi đâu cũng không biết, cho nên mới khiến ông ta hoài nghi. Khi đối chất với trưởng thôn cũ thì phát sinh ẩu đả, kết quả là bị hai con trai của trưởng thôn cũ đánh cho gãy hai chân, khi thôn dân báo án thì đồn công an cũng chỉ kêu hai đứa con của trưởng thôn cũ tới ghi chép cái gì đó, rồi lại thả người ra. Trưởng thôn mới cáo trạng khắp nơi mà không ai thèm quản, cho nên mới mang theo một đám thôn dân tới phòng khiếu nại thành phố làm loạn.
Vương Tư Vũ nghe thấy thế liền lắc đầu, nói: "Chuyện này cũng đâu có khó tra, sao lại không có ai quản?"
Hoàng chủ nhiệm hừ một tiếng, nói: "Là trực hệ của Vương trưởng ban tuyên truyền thành ủy, trừ phi là ông ta bay từ kinh thành về để tự xử không quản người thân, bằng không ở bên dưới nào có ai dám quản?"
Vương Tư Vũ không khỏi nhíu mày, nói: "Tôi nghĩ việc này chắc là nên báo cho bí thư thành ủy đi, nói không chừng bên trên sẽ coi trọng đó."
Hoàng chủ nhiệm nghe thấy vậy thì cười khổ, tự nhủ loại chuyện này muốn giấu còn sợ giấu không được, ai dám đánh động tới cấp trên chứ, đó không phải là cái gai chọc vào mắt của các vị lãnh đạo sao. Có điều ông ta lại không biết, các lãnh đạo bên trên hiện giờ đúng là đang thiếu cái gai này.
Xe con đi tốc độ cao lại trên đường đất, cho nên dọc đường xóc nảy liên hồi, chạy được khoảng bốn năm tiếng mới tới lâm trường Đồi Cát, mà Hoàng chủ nhiệm còn phải đi 2km nữa mới tới được thôn Đồi Cát, Vương Tư Vũ trước khi xuống xe liền than thở: "Cán bộ phòng khiếu nại đúng là không dễ làm thật."
Hoàng chủ nhiệm lắc đầu nói: "Cũng quen rồi." Hai người vẫy tay cáo biệt.
Tới cửa lâm trường, phát hiện ra đã khóa cửa, bên trong có một con chó vàng bị xích, không ngừng sủa to về phía Vương Tư Vũ. Hắn gõ cửa cả buổi, bên trong mới có một ông lão giữ cửa đi ra, thiếu kiên nhẫn hỏi: "Cậu tìm ai?"
Vương Tư Vũ vội nói: "Ông à, cháu muốn tìm lãnh đạo của ông."
Ông lão nghe thấy vậy thì cười ha hả, nói: "Trừ phi là có đơn vị bên trên đến kiểm tra, còn không thì nơi này chỉ có một mình tôi thôi. Tôi chính là lãnh đạo, lúc tôi không ở đây thì con Vàng chính là lãnh đạo, cậu muốn tìm tôi hay là tìm con Vàng?"
Vương Tư Vũ vội đưa cho ông lão một điếu thuốc, nói ông à, cháu tới nơi này để nghiên cứu, ông xem có thể cho cháu vào trước được không.
Ông lão mở cửa ra, dẫn hắn vào nhà, ngồi ở trên giường đất nhìn Vương Tư Vũ cười ha hả, nói cái nơi khỉ ho cò gáy này có cái gì mà nghiên cứu, cậu là sinh viên tới nơi này thực tập hả?
Vương Tư Vũ có nói với ông chuyện thành ủy cũng chẳng để làm gì, cho nên liền gật đầu. Ông lão nở nụ cười, nói năm trước cũng có vài sinh viên nói muốn tới đây để nghiên cứu, kết quả là không tới bảy ngày đã bỏ chạy, tôi thấy cậu cũng nhịn được không quá bảy ngày đâu.
Vương Tư Vũ ném túi vào một chỗ trống, liền châm thuốc hỏi ông chuyện ở lâm trường, ông lão lắc đầu nói lãnh đạo đã dặn không được nói lung tung với người lạ, cậu có gì nghi vấn thì cứ đi lên núi mà xem. nguồn
Vương Tư Vũ thấy hỏi không được gì, liền ngồi ở trên giường xem tài liệu, xem kỹ mới biết, hóa ra lâm trường Đồi Cát này chính là điển hình của ban tuyên truyền hai năm nay, năm nào cũng được bầu là đơn vị mô phạm, còn từng được sở lâm nghiệp tỉnh khen ngợi, nhìn những con số bên trong khiến cho Vương Tư Vũ hơi hoài nghi, cảm thấy hơi bị nhiều sương mù.
Lần này tuy là hắn bị Trịnh Đại Quân đày ải tới đây, nhưng dù sao đây cũng là lần đi điều tra nghiên cứu đầu tiên của hắn từ lúc bắt đầu công tác, cho nên Vương Tư Vũ vẫn rất coi trọng. Hắn coi trọng cơ hội rèn luyện lần này, vì thế liền căn cứ theo những tài liệu sẵn có mà lập ra một kế hoạch nghiên cứu hoàn chỉnh. Lại căn cứ theo kế hoạch đó mà tìm trọng điểm để đọc nghiên cứu trong những cuốn sách tranh về lâm nghiệp mà hắn đã mua từ trước, đọc cẩn thận đến tận đêm khuya, khiến cho ông lão giữ cửa mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng cũng đã hơi bội phục vị sinh viên trẻ tuổi này. Đương nhiên là ông không biết rằng, cái mà Vương Tư Vũ đọc vào ban ngày và buổi tối có nội dung hoàn toàn khác nhau.
Tờ mờ sáng hôm sau, Vương Tư Vũ liền cầm theo lương khô một mình lên núi, ông lão trông cửa còn đưa cho hắn một cái gậy, nói là trên núi có nhiều rắn phải cẩn thận, đặc biệt rắn có thể ở trên cành cây, bất thình lình cắn cậu một cái. Vương Tư Vũ nghe thấy vậy thì hơi lạnh sống lưng, có điều hắn vẫn chống gậy mà đi lên núi.
Lần này Vương Tư Vũ dùng khá nhiều công sức, vừa đi vừa nhìn ngắm, đói thì gặm lương khô, khát thì uống nước suối, gặp chỗ nào khó hiểu thì giở sách tra tại chỗ. Tuy rằng có lúc lạc đường suýt nữa thì không xuống được núi, nhưng mà chỉ sau hai ba ngày ngắn ngủi khảo sát thực địa, hắn đã phát hiện ra ở trong tài liệu do ban tuyên truyền in ấn, có một số lượng lớn số liệu là giả.
Như ở trong tài liệu nói "Giống cây dương một năm có thể cao lên được 5cm", trên thực tế, dựa theo hoàn cảnh sinh thái ở gần lâm trường Đồi Cát, cây dương một năm cùng lắm chỉ có thể cao lên được 2-3 cm, nếu mà trồng với mật độ dày thì tốc độ tăng trưởng thậm chí còn giảm đi. Trong tài liệu còn nói, một mẫu đất rừng một năm có thể tăng trưởng được 3 đến 5 mét khối gỗ, ở lâm trường Đồi Cát này không thể đạt được như vậy. Ngoài ra, lợi nhuận cũng bị khai vống lên, trong tài liệu nói một mẫu đất rừng một năm cho ra 2000 đồng, cái đó đúng là nằm mơ, cho dù là trồng cây lớn nhanh, một năm cũng chỉ có thể cho ra nhiều nhất là 500 đồng.
Vương Tư Vũ ở trên núi không gặp được rắn, nhưng lại tìm được một bảo bối, hắn tìm được ở bên dưới một thân cây khô một đoạn rễ cây có hình người, nhìn giống như một cung nữ cổ trang. Hắn cẩn thận đào rễ cây lên, bỏ vào trong túi, sau đó trở về mượn ông lão dụng cụ, lúc chiều muộn có thời gian thì bào sạch, mài, rồi dùng dao con tỉ mỉ tạo hình, một bức tượng thị nữ chạm khắc gỗ rất sống động liền xuất hiện trong tay hắn. Ông lão trông cửa ở bên cạnh nhìn, không khỏi chậc chậc kỳ quái, cậu sinh viên này tay nghề thật là tinh xảo. Ông vội vàng lấy ở dưới giường một cái đánh véc-ni, giúp Vương Tư Vũ tô lên, rồi để ở trên cửa sổ au khô.
Ban đêm, Vương Tư Vũ nằm ở trên chiếc giường ẩm thấp, hồi lâu vẫn không thể ngủ được, dáng người khi múa của Trương Thiện Ảnh vẫn luôn ở trong đầu không thể lái đi được. Hắn liền đứng dậy lặng lẽ ra phòng ngoài, ngồi ở trên một cái thềm đá cũ nát hút thuốc, từng điếu từng điếu, lúc này từ trong phòng truyền tới tiếc lục cục lục cục, ông lão trông cửa cũng khoác áo dạ đi ra, cầm một chai rượu trắng ngồi ở bên cạnh hắn.
"Sao, nhớ đàn bà?" Ông lão nâng cốc đưa qua, Vương Tư Vũ nhận lấy hớp hai ngụm, buông ra liền nói: "Sao ông lại biết được?"
"Ánh mắt của con Vàng lúc động dục giống hệt với ánh mắt của cậu đó." Ông lão vỗ vỗ vai Vương Tư Vũ, châm một điếu thuốc, chậm rãi nói.
"Ông à, ông nghiêm túc chút đi, đừng nói giỡn với cháu mà." Vương Tư Vũ cảm thấy bó tay với ông lão này, ông lão gõ gõ điếu thuốc lên thềm đá, hỏi: "Đàn bà kiểu gì?"
"Rất được, có điều đã có chồng." Vương Tư Vũ nhặt chai rượu lên, òng ọc uống một ngụm to, không cẩn thận bị nghẹn mà ho khan 'khụ khụ'.
"Cũng chả sao cả, mấu chốt là trong lòng cô ta có cậu hay không thôi. Nếu trong lòng cô ta thực sự có cậu, thì cho dù có là đàn bà của thiên vương lão tử cũng đều phải cướp lấy, nếu trong lòng không có cậu, vậy thì sớm chặt đứt ý muốn đi thôi. Chó có ngu mới đuổi theo chim bay, không có kết quả đâu." Ông lão nói xong liền khoác áo mở cửa đi vào, không lâu sau, từ trong phòng đã vang lên tiếng ngáy.
Vương Tư Vũ nghe thấy ông lão nói như vậy, không nói gì tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn những vì sao trên bầu trời. Những người con gái hắn thích, như Trương Thiện Ảnh, Trần Tuyết Oanh, Chu Viên, thậm chí cả Liêu Cảnh Khanh, không ai không xinh đẹp động lòng người, đều là loài phượng hoàng trong phái nữ, mà theo tình cảnh hiện giờ của mình, đương nhiên là không khác gì một con chó ngu độn.
Nghĩ vậy, Vương Tư Vũ thấy hơi nhụt chí, nhìn con Vàng đang chui ở góc tường thấp giọng hỏi: "Này Vàng, mày nói tao có thể đuổi theo được chim bay trên trời hay không?"
Con Vàng giống như là hiểu được ý hắn, đột nhiên đứng lên ở góc tường, ngửa cổ lên trời tru lên hai tiếng, thanh âm cực kỳ vang dội, khiến cho cả chó ở trong thôn cũng nghe thấy mà đáp lại, nhất thời tiếng chó kêu liên thanh, rất là có thanh thế. Vương Tư Vũ không khỏi mừng rỡ như điên, lại hung hăng nói: "Chính mày nói đó nhá, nếu mà đuổi không kịp, cẩn thận bố mày lột da mày đi nấu rựa mận." Con chó Vàng lập tức ư ử, cúi đầu ảo nảo phục xuống đất, Vương Tư Vũ cười ha hả mở cửa đi vào, ngủ vô cùng ngọt ngào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...