Ngày hôm sau, khi Hàn Mai tỉnh lại mặt trời đã lên cao. Triệu Kiến Quốc không có ở trong phòng, gối đầu bên cạnh lưu lại một vết lõm thật sâu, trên chăn cũng tràn ngập mùi vị của anh. Trên người Hàn Mai cũng đã thay một bộ áo lót mới, hẳn là anh thay giúp cô. Người đàn ông này bất cẩu ngôn tiếu*, làm chuyện gì cũng đều tỉ mỉ. Hàn Mai vén chăn lên, vừa muốn đứng lên đã cảm thấy đôi chân không còn chút sức lực nào, lảo đảo ngã lại trên giường.
(*) Bất cẩu ngôn tiếu: tính cách nghiêm túc, không nói cười linh tinh.
“Đang tốt lành làm sao lại té rồi? Anh xem một chút, có đau không?” Triệu Kiến Quốc bưng cháo từ ngoài phòng đi vào đã nhìn thấy vợ ngã ở trên giường gạch, lập tức chạy tới gấp gáp hỏi.
Hàn Mai lườm anh một cái, dám hỏi cô sao lại té, còn không phải là tại anh làm hại sao? Người đàn ông này còn biết đau lòng, sao tối hôm qua cô vừa khóc vừa cầu lại không thấy anh có chút thương tâm nào? Nhớ tới hôm qua, mặt Hàn Mai không tự giác đỏ lên.
Triều Kiến Quốc thấy vợ đang trừng mình, biết tối hôm qua anh làm hơi quá mức, nhưng thật sự là anh không dừng lại được nha. Nếu không phải về sau vợ anh mệt mỏi ngủ mất, anh mới không muốn cứ như vậy mà kết thúc. Ai kêu vợ anh có mùi vị tốt như vậy! Về sau nếu mỗi đêm đều giống như hôm qua, cái gì anh cũng nghe lời vợ, vợ nói như thế nào liền như thế đó.
Bên này Hàn Mai vẫn còn đang tức giận mà bên kia Triệu Kiến Quốc đang suy tính quyền lợi sau này của mình, nếu cô biết còn không tức chết mới là lạ.
“Vợ.. Anh nấu cháo, em mau nếm thử.” Triệu Kiến Quốc lấy lòng nói.
Hàn Mai không để ý tới anh, tiếp tục làm chuyện của mình.
Triệu Kiến Quốc thấy vợ không để ý tới mình mới biết là vợ thật sự tức giận rồi. Vậy bây giờ phải làm sao đây?
Anh đi tới phía sau lưng vợ, vòng tay ôm quanh hông cô, đặt cằm lên vai cô ngửi mùi thơm chỉ cô mới có, đôi môi ẩm ướt nhẹ nhàng cọ lên cổ cô, lấy lòng kêu một tiếng, “Vợ…” Thấy vợ chưa phản ứng, anh lại nói, “Vợ, anh sai rồi, sau này mọi chuyện đều theo ý em, em nói như thế nào thì là như thế đó……” Trong lòng hắc hắc cười bổ sung ‘chỉ cần em có thể nói nên lời được’
Người đàn ông này, khi nào thì học được bộ dáng này rồi? Thật ra thì Hàn Mai cũng không thật sự tức giận, sống mấy chục tuổi rồi, một chút chuyện giữa vợ chồng như thế cô còn không biết sao? Thỉnh thoảng cô phải tỏ ra tức giận một chút, đó là tình thú giữa vợ chồng nha, người đàn ông này nguyện ý dụ dỗ, cũng vui khi được dụ dỗ cô như vậy. Nhưng không thể lúc nào cũng tức giận được, không có người đàn ông nào muốn cả ngày đối mặt với một người vợ động một chút là tức giận. Cho nên làm phụ nữ phải nắm rõ điều này, biết lúc nào nên, lúc nào không nên làm.
Hàn Mai xoay đầu, liếc anh một cái, “Được, anh mau ăn điểm tâm đi, buổi sáng còn phải đến Trần gia gặp mẹ đấy.”
Triệu Kiến Quốc vừa thấy vợ chịu để ý đến anh, vui mừng vội vàng múc cháo đem tới. Trong lòng không khỏi cảm thán, may là anh đã học qua hai chiêu của Thạch Đầu nếu không thật đúng là không biết làm thế nào cho qua chuyện này. Thủ trưởng nói rất đúng, cứng rắn không được thì mềm dẻo, cường công không được thì đánh lén, dù sao cũng phải dùng hết mọi phương pháp, không tiếc bất cứ giá nào đem vợ bắt lại.
Ăn xong điểm tâm, hai người sửa sang lại một chút mới đến Trần gia.
Kiếp trước khi ở tại Trần gia, quan hệ của cô cùng mẹ chồng thật sự không tốt. Bây giờ nghĩ lại phải nói là mẹ chồng cũng không phải cố ý gây khó khăn cho cô, nhưng tới bây giờ bà cũng chưa cho cô sắc mặt tốt bao giờ. Hơn nữa em gái chồng luôn mang con gái tên Tiểu Lâm sang nhà mẹ. Nha đầu Tiểu Lâm này cả người bẩn thủi còn luôn thích khóc. Cô thì trẻ tuổi chưa có con, anh trai lại kết hôn muộn, trong nhà cũng không có đứa bé nào thành ra cô không biết cách chung đụng với đứa bé như thế nào. Có lúc cô thấy phiền liền nói chuyện lớn tiếng một chút, Tiểu Lâm sẽ khóc không ngừng. Có một lần em gái chồng nhìn thấy liền cho rằng cô đánh Tiểu Lâm, cùng cô tranh cãi một trận ầm ĩ. Về sau cô em chồng này không có việc gì cũng sẽ tìm cô tranh cãi. Mẹ chồng lại không để ý tới, cô trở về nhà kể khổ với mẹ, mẹ cô chỉ khuyên cô chịu khó nhịn một chút, Triệu Kiến Quốc hàng năm cũng chỉ về nhà được mấy lần, cuối cùng vẫn là không có người nào đến an ủi cô. Mỗi lần như thế cô chỉ biết trốn vào trong phòng khóc một mình. Cuối cùng thật sự không chịu nổi, lại nghe người ta nói nhà máy thuốc lá ở trấn trên tuyển công nhân nữ, cô liền cùng mấy người phụ nữ trong thôn đi đăng kí, về sau lại xảy ra chuyện Lý Khải Dân. Sống lại lần nữa, Hàn Mai muốn đối xử với mẹ chồng thật tốt, làm thân với em gái chồng, dù sao hai người cũng là người thân của chồng cô. Phụ nữ thông minh phải biết xử lý thật tốt quan hệ mẹ chồng nàng dâu, cho dù cuối cùng có thất bại cũng phải để chồng mình có cảm giác mình phải chịu uất ức để hắn vì mình mà đau lòng.
Lúc hai vợ chồng đến Trần gia thì chỉ có mẹ chồng Lưu Tú, em gái chồng Trần Bình cùng nha đầu Tiểu Lâm ở nhà, bố chồng trên danh nghĩa là Trần Đại Dũng đi làm đất với cháu trai tên Trần Lập.
Theo quy củ, buổi sáng Hàn Mai phải quỳ xuống kính trà, buổi trưa phải rửa chân lần đầu tiên cho mẹ chồng. Nhưng Hàn Mai không ở đây, việc rửa chân có thể bỏ qua nhưng kính trà nhất định phải có. Hàn Mai nhận lấy chén trà từ tay cô em chồng, đoan chánh quỳ xuống đưa lên trước mặt mẹ chồng.
Lưu Tú nhìn con dâu dáng dấp yêu kiều đang quỳ gối, nhận lấy chén trà nhấp một ngụm, đưa qua cho cô một chiếc vòng bạc cùng một bao lì xì xong liền quay vào nhà.
Kiếp trước đã gặp qua cảnh này, Hàn Mai cũng không cảm thấy gì nhiều. Cô nhận lấy vòng tay cùng bao lì xì đi tới trước mặt Trần Bình cười nói, “Đây là Tiểu Lâm phải không? Dáng dấp thật xinh đẹp nha.. Đây là bác gái cho cháu.” Cô lấy một con búp bê làm từ vải bố từ trong túi ra đưa cho Tiểu Lâm.
Trẻ con ở nông thôn đều chưa nhìn thấy món đồ chơi nào đáng yêu như vậy, Tiểu Lâm liền lập tức ôm búp bê vào trong ngực không chịu buông tay.
Trần Bình cũng chưa bao giờ nhìn thấy con búp bê nào tinh xảo như thế,thấy con gái thích cũng thấy vui mừng, cảm thấy chị dâu là một người thật tinh ý, cười nói, “Chị dâu, chị làm như vậy em thật xấu hổ nha. Con búp bê này đẹp mắt như vậy lại làm từ vải tốt, chắc chị phải tốn không ít tiền? Nha đầu nhà em chỉ biết nghịch bùn, làm sao dùng được đồ chơi tốt như vậy chứ?”
“Cũng không có gì tốn kém cả, con búp bê này là do chị dùng vải lúc trước chuẩn bị cho kết hôn thừa lại làm ra, em không cần khách khí như thế nha.” Hàn Mai cũng không ngu đến nỗi không biết là cô em chồng này đang khách khí.
“Bác gái, ôm” Vẫn là trẻ con mẫn cảm nhất, ai đối tốt với chúng, ai không thích chúng, chúng đều có thể cảm thấy. Tiểu Lâm giơ năm ngón tay con nít ra hướng về phía Hàn Mai.
Hàn Mai đón lấy Tiểu Lâm ôm vào trong ngực. Lúc này Trần Bình mới nhìn rõ bộ dáng cùng thần thái của con búp bê kia cực kì giống con gái mình. Tiểu Lâm cầm con búp bê kia trên tay nhìn vô cùng dễ thương. Cô không khỏi nói. “Chị dâu thật là khéo tay a, làm ra con búp bê giống Tiểu Lâm như đúc.”
Triệu Kiến Quốc cũng chú ý tới, nhìn vợ anh cong miệng cười với Tiểu Lâm, cũng không biết là Tiểu Lâm nói cái gì với cô làm cô thỉnh thoảng bật cười khanh khách. Tim của anh đột nhiên trở nên mềm nhũn, trong đầu toát ra một ý tưởng kì quái, nếu vợ anh ôm đứa bé của hai người ở trước mặt anh cũng cười như vậy thì sao, một cảnh này anh càng suy nghĩ lại càng cảm thấy ấm áp. Anh cũng chẳng mấy chốc nữa mà ba mươi tuổi, trước kia cảm thấy không có con cũng không sao, hiện tại cảm thấy có một đứa con của hai người cũng thật tốt, nói không chừng trong bụng vợ anh đã có con của anh rồi cũng nên. Nhớ tới tối hôm qua, hắc hắc, xem ra tối nay anh vẫn phải cố gắng nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...