Trong Từ Khánh cung, đối mặt với Lý quý phi nói quỳ là quỳ ngay, hoàng hậu nương nương có chút lúng túng nói:
- Làm cái gì vậy, mau đứng lên. Muội là quý phi thiên tuế, mẹ của thái tử, Đại Minh triều này người nào dám hại muội?
- Quý phi tính cái gì, phế lập cũng chỉ là một đạo ý chỉ mà thôi. - Lý quý phi buồn bã nói: - Hôm qua tỷ tỷ cũng thấy đấy, muội ngay cả cửa Càn Thanh cung cũng không vào được, hoàng thượng đây không phải là nói rõ muốn phế muội rồi sao?
- Muội muội suy nghĩ nhiều rồi đó. - Hoàng hậu trấn an: - Nào có nghiêm trọng như vậy?
- Hoàng thượng cũng nói gì đâu? - Lý quý phi nói rồi ngẩng đầu lên.
". . ." Nghe Lý quý phi nhắc tới chuyện này, hoàng hậu cảm thấy có lỗi với nàng, ngượng ngùng nói:
- Hôm qua ta có khuyên hoàng thượng, hoàng thượng nói chuyện này ngài tự có chủ trương, không cho ta hỏi đến.
- Hoàng thượng nói như vậy, rõ ràng đã hạ quyết tâm phế muội đi rồi. - Lý quý phi mắt ngấn lệ nói: - Thần thiếp vốn xuất thân nô tỳ, nhẫn nhục chịu đựng thế nào cũng được. Chỉ là thái tử và đệ đệ nó còn nhỏ, muội thật sự không yên lòng.
Lý quý phi rơi lệ, lê hoa đái vũ nói:
- Tỷ là mẹ cả của tụi nó, lẽ ra thần thiếp không cần nói nhiều, nhưng thần thiếp vẫn phải dập đầu với tỷ, cầu xin tỷ quan tâm tụi nó như là thân sinh! Kiếp sau thần thiếp nguyện làm thân trâu ngựa để đền đáp phần ân đức này. . .
Nói xong nàng bật khóc ngay tại chỗ.
Thấy mẫu phi khóc, Chu Dực Quân cũng khóc theo, ôm lấy chân Trần hoàng hậu nói:
- Hu hu mẫu hậu cứu mẫu phi của con đi...
Thấy hai mẹ con khóc, Trần hoàng hậu liền hoảng hốt, đỡ người này khuyên người kia:
- Đang yên lành, sao nói khóc lại khóc rồi?
- Mẫu hậu, cứu mẫu phi của con đi...
Chu Dực Quân khóc đến đứt ruột gan, cố lay chân Trần hoàng hậu.
Trần hoàng hậu bị nó khóc làm cho mất bình tĩnh, đành phải ôm lấy nó, yêu thương nói:
- Mẫu hậu đáp ứng, cái gì mẫu hậu cũng đáp ứng với con hết...
- Vậy chúng ta ngoéo tay đi. - Chu Dực Quân ôm bộ mặt đầy nước mắt nước mũi, vươn tay nói.
- Được được được. - Trần hoàng hậu đành phải đưa tay ra ngoéo tay với nó.
- Mẫu hậu thật tốt. - Chu Dực Quân ôm chặt lấy cổ nàng, hôn mạnh một cái.
- Thằng bé này. - Trần hoàng hậu dở khóc dở cười, sai cung nhân dẫn thái tử đi rửa mặt chải đầu.Đợi đến khi Chu Dực Quân đi xa rồi, Trần hoàng hậu mới thở dài, nói với Lý quý phi đang quỳ dưới đất:
- Muội đứng lên đi, không phải tỷ tỷ nói muội, hoàng thượng là người thế nào hai ta đều biết đấy. Một người một ngày không xa nữ nhân được, còn ước gì mỗi ngày đều được ăn cái mới. Nô Nhi Hoa Hoa đó chẳng qua là một thát tử nữ, hoàng thượng chưa thấy qua, giống như một đứa trẻ được món đồ chơi mới, nhất thời yêu không muốn rời tay. Muội thì ghen tị, cảm thấy bị tranh sủng ái. Nhưng sao muội không nghĩ đến, cô ta chỉ là một dã nữ nhân vô căn vô thế, lấy gì tranh với muội? Muội là thân mẫu của thái tử, mẫu thân của các con trai hoàng thượng, ai cũng không thể lung lay được địa vị của muội. Chỉ cần muội cho thấy được khí độ, đợi khi hoàng thượng chơi chán rồi, tự nhiên đâu còn ai tranh với muội được nữa. Chứ muội không nên chấp nhặt với tiện nhân đó. Muội không để ý đến hậu quả giết chết cô ta, có nghĩ tới cảm thụ của hoàng thượng không? Hiện tại hoàng thượng không gặp muội cũng không phải là vì Nô Nhi Hoa Hoa đó, mà là muội không coi trọng hoàng thượng! Hoàng thượng đúng là nam nhân của muội, nhưng hoàng thượng còn là vua của một nước, nhưng ngay cả nữ nhân bên người cũng không bảo vệ được, cho dù tính tình có tốt cũng phải tức giận thôi.
Lý quý phi thầm ngạc nhiên, không ngờ Trần hoàng hậu lại rõ ràng như thế. Thật ra đúng là có chuyện như vậy. Nhưng lúc này nàng sẽ không thừa nhận, trái lại ra chiều oan ức nói:
- Cả tỷ tỷ cũng nói muội như vậy, vậy đúng là muội có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Nhưng muội muội lại là loại nữ nhân ghen tị như thế sao? Tỷ nói không sai, Nô Nhi Hoa Hoa đó ta có ghen cũng không đến phiên ả. Khi đó muội muốn xử lý ả không phải như tỷ nghĩ đâu, muội là vì long thể của hoàng thượng mà!
- Hứ.
Trần hoàng hậu chẳng nói đúng sai, trầm ngâm một tiếng.
- Bệnh trên người hoàng thượng là do Nô Nhi Hoa Hoa đó đem tới. - Lý quý phi lấy lại tinh thần nói.
- Hả? Không phải nói bệnh của hoàng thượng là do ở hẻm Liêm Tử sao? - Trần hoàng hậu không có đầu lĩnh đặc vụ như của Phùng Bảo, tin tức phải truyền mấy lần mới tới được tai nàng.
- Vâng, quả thật hoàng thượng từng đến hẻm Liêm Tử. - Lý quý phi nói: - Nhưng tỷ biết đó là nơi làm gì không?
- Là nơi làm mấy loại chuyện xấu xa đó.
Trần hoàng hậu nhíu chặt mày. Nàng sống ở thâm cung đã lâu, xưa nay lại đoan trang, tự nhiên không ai dám ở trước mặt nàng nhắc tới những nơi đó. Nhưng từ khi nghe nói hoàng đế tới con hẻm Liêm Tử chơi, nàng liền có lòng thăm dò. Không hỏi không biết, vừa nghe thì đã sợ giật mình. Thì ra nơi đó toàn là tiểu luyến đồng mặt mày thanh tú từ các nơi trong nước đưa đến, chuyên là đồ chơi dành cho các quan to quý nhân, vương công quý thích rảnh rỗi sinh nông nỗi. Nhưng nàng lại có chút hiếu kỳ, khó hiểu hỏi:
- Luyến đồng rốt cuộc là để chơi cái gì, muội tử có rõ không?
Lý quý phi đỏ mặt, ngượng nghịu một hồi mới không tình nguyện hồi đáp:
- Nghe người ta nói luyến đồng là làm buôn bán cốc đạo.
- Cốc đạo, cốc đạo là gì? - Trần hoàng hậu vẫn không rõ lắm.
- Cốc đạo chính là hậu môn. - Lý quý phi cố chịu buồn nôn nói.
- A...
Trần hoàng hậu thì nôn thốc nôn tháo, vội vàng uống một ngụm trà, áp chế nỗi khó chịu nói:
- Những nơi bẩn thỉu như vậy, thảo nào dính phải bệnh lậu!
- Tỷ tỷ chỉ biết một mà không biết hai...
Lý quý phi lắc đầu nói:
- Thần thiếp đã sớm hỏi thăm qua, nghe nói bệnh giang mai là truyền qua chuyện phòng the nam nữ, nhưng trong cốc đạo của luyến đồng không mang theo loại tà độc này.
Nói đến đây, trong đầu của nàng hiện lên hình ảnh một nữ hài mũi cao mắt sâu, rồi nàng hận đến nghiến răng nói:
- Hai ta, và các tần phi trong cung người nào cũng sạch sẽ, trên người ai cũng không mang theo loại độc này, cho nên chỉ có thể là Nô Nhi Hoa Hoa đó!
- Cái giày độc này may mà chết rồi. - Trần hoàng hậu cả người run lên, nàng tin ngay, nhìn sang Lý quý phi nói:
- Chẳng lẽ muội biết chuyện này nên mới muốn diệt trừ ả?
- Đúng là vậy.
Lý quý phi lấy khăn tay lau khóe mắt nói: - Chuyện này trước đó muội cũng không biết, là Phùng Bảo, tên nô tài trung tâm đó lén nói cho muội biết. Hoàng thượng gần đây đang âm thầm tìm ngự y xem bệnh, có người nói trên long căn nổi nhọt. Sau khi thái y xem qua nói là bệnh hoa liễu. Muội bảo Phùng Bảo đi thăm dò là kẻ chết tiết nào lây bệnh này cho hoàng thượng. Kết quả tra ra thì ra là Nô Nhi Hoa Hoa đó. Thì ra giày cả đời không giặt, hơn nữa không biết liêm sỉ, loạn luân loạn giao, mắc phải loại bệnh này. Hoàng thượng ngủ với ả ta, tự nhiên cũng bị truyền nhiễm. . .
- Thì ra là thế. . .
Trần hoàng hậu đầy áy náy nhìn Lý quý phi nói:
- Ta đã trách oan cho muội muội rồi, mà sao muội không nói với hoàng thượng?
- Sao lại chưa nói? Nếu không phải muội đã khuyên can nhiều lần, thì tiện nhân kia vừa chết, hoàng thượng sẽ không hoài nghi đến muội ngay đâu.
Lý quý phi buồn bực thở dài nói:
- Hơn nữa lúc trước muội cũng không muốn ả ta chết, chỉ muốn sai người đưa ả ta ra khỏi cung, đưa đi càng xa càng tốt. Ai ngờ người vừa thất lạc, tên khốn khiếp Mạnh Hòa kia liền đóng cửa cung, không e dè tìm người khắp nơi. Thấy sắp giấu không nổi nữa, hết cách nên muội mới ném ả ta xuống giếng. Có trời làm chứng, muội muội cũng theo tỷ tỷ tin phật nhiều năm, ngay cả con kiến cũng không đành lòng giẫm chết, sao lại tàn nhẫn giết người được chứ?
- Vậy thì hoàng thượng cũng trách oan muội rồi. - Trần hoàng hậu rốt cuộc hạ quyết tâm nói: - Cũng được, ta sẽ đi xin hoàng thượng giúp muội, nói cái gì cũng phải giải trừ hiểu lầm giữa hai người.
- Nhưng mà, hoàng thượng đã không cho tỷ quản chuyện này nữa rồi...
Lý quý phi rụt rè nói:
- Hơn nữa việc của Nô Nhi Hoa Hoa hoàng thượng cũng biết, nhưng hoàng thượng cứ trách muội mà không cảm thấy là tiện nhân đó sai...
Nàng lại rơi lệ nói:
- Loại chuyện này chỉ dựa vào giải thích là không được đâu.
- Vậy thì nên làm thế nào cho phải?
Trần hoàng hậu vừa nghe nàng ta nói vậy, biết là người ta đã có chủ ý rồi, bèn chăm chú lắng nghe.
- Hiện tại hoàng thượng phải hoàn toàn trách Mạnh Hòa kia. - Lý quý phi lại đổi nói vấn đề khác: - Trước kia tuy hoàng thượng cũng phong lưu nhưng không bất trị như bây giờ, nguyên nhân bắt đầu từ khi Mạnh Hòa lên làm đại nội tổng quản. Mạnh Hòa này trước kia chỉ quản ngự thiện phòng, nói trắng ra chỉ là một đầu bếp. Hắn biết mình không có năng lực áp chế quản sự có thâm niên nên liền đem toàn bộ tinh lực dùng trên việc phỏng đoán tâm lý hoàng thượng. Hắn biết hoàng thượng háo sắc liền chuyên chọn mỹ nữ đưa cho hoàng thượng hưởng lạc, dùng đủ biện pháp kéo hoàng thượng trầm mê tửu sắc. Tiện nhận Nô Nhi Hoa Hoa đó chính là hắn ngầm sai người truyền tin cho người Mông Cổ, bảo họ tiến cống mấy mỹ nữ dị tộc tái ngoại.
- Đám vương công Mông Cổ vừa mới quy thuận triều đình nào dám làm trái người tâm phúc bên cạnh thiên tử? liền cống tới 10 người! Mạnh Hòa thần bí đưa họ đến Tử Cấm thành, hoàng thượng lúc này mới gặp được Nô Nhi Hoa Hoa.
Lý quý phi oán hận nói:
- Bởi vì Nô Nhi Hoa Hoa được sủng ái, hắn tự nhiên cũng được thánh quyến, vì muốn Nô Nhi Hoa Hoa nói tốt giúp, hắn hối lộ rất nhiều cho ả. Hai người còn ngầm kết bái. Cho nên Nô Nhi Hoa Hoa vừa chết, cung nhân đều vỗ tay tỏ ý vui mừng, chỉ có hắn thì như cha mẹ chết!
". . ." Trần hoàng hậu khẽ nhíu mày, tỉ mỉ nghe.
- Vì bù đắp tổn thất Nô Nhi Hoa Hoa bị chết, hắn liền dẫn hoàng thượng đến hẻm Liêm Tử mua vui! - Lý quý phi nghiến răng nghiến lợi nói: - Hắn biết rõ bệnh của hoàng thượng cần tĩnh dưỡng, quan trọng nhất là cấm tiệt chuyện phòng the. Nhưng chỉ vì muốn sủng ái liền đưa hoàng đế đến những nơi dơ bẩn đó. Không chỉ khiến bệnh tình của hoàng thượng nặng thêm, còn khiến danh tiếng của hoàng thượng bị hao tổn! Chuyện này đã truyền đi ra ngoài, văn võ bá quan trong triều, thiên hạ bách tính sẽ đối với hoàng thượng thế nào? Trên sách sử trăm năm sau sẽ đánh giá hoàng thượng thế nào!
- Muội muội nói rất đúng. - Trần hoàng hậu nghe vậy nghiêm mặt nói: - Không ngờ tên Mạnh Hòa nhìn tướng khờ khạo lại là người vô liêm sỉ như vậy!
- Hắn đâu chỉ vô liêm sỉ, quả thật tội ác tày trời! - Lúc này Lý quý phi mới xuất ra đòn sát thủ, sắc mặt xanh đen nói: - Tỷ biết những chuyện hắn làm ở ngoài cung, khiến người căm phẫn, đáng phải đày xuống mười tám tầng địa ngục không?
Thế là Lý quý phi liền nói cho Trần hoàng hậu nghe những gì mình nghe được từ chỗ Phùng Bảo.
Trần hoàng hậu nghe mà điên cả đầu, sắc mặt tái xanh, không biết niệm bao nhiêu lần A di đà phật, nhưng vẫn không thể bình tĩnh trở lại, biến sắc nói:
- Muội muội, việc này có thật không? Tên súc sinh kia ăn não người thật sao?
- Bịa đặt cũng sẽ không dùng chuyện này! - Lý quý phi nhếch mày nói: - Muội đã bảo Phùng Bảo phái người đến nhà hắn tróc nã Hồ thần y kia rồi, đến lúc đó tự nhiên bằng chứng như núi!
- A, muội muội lại tự tiện chủ trương, cẩn thận hoàng thượng. . .
Trần hoàng hậu lo lắng nói.
- Chuyện này tuyệt đối không thể nán lại nữa, bằng không thì sẽ để hắn chuyển người đi, tự nhiên sẽ mọi cách chống chế.
Lý quý phi thu lại vẻ sát phạt kinh sợ, nét mặt đau khổ than thở một tiếng nói:
- Hơn nữa, hoàng thượng đã dùng thuốc của hắn, sao chúng ta có thể chần chừ được chứ...
- Hả?
Ngày hôm nay Trần hoàng hậu đã hai lần há hốc miệng:
- Hoàng thượng đã dùng rồi?
- Theo muội thấy thì tám phần mười chính là xuân dược!
Lý quý phi lạnh lùng nói
- Cho nên sau khi hoàng thượng ăn vào mới có thể muốn làm loại chuyện đó liên tục. Tên vô liêm sỉ Mạnh Hòa liền đem mấy luyến đồng giả thành thái giám giấu ở trong cung, tùy thời cung cấp cho hoàng thượng chơi!
- A.
Trần hoàng hậu để lộ ra cả răng hàm rồi, phát điên nói:
- Điên rồi điên rồi, triệt để điên rồi. Tên Mạnh Hòa này một khắc cũng không thể giữ được nữa.
Cung quy sâm nghiêm, từ trước đến nay hậu cung trừ hoàng đế và hoàng tử vị thành niên, nam tử bị cấm tuyệt đối. Đây là thiết luật cho tới bây giờ không ai dám vi phạm. Hiện tại nghe nói có nam tử giấu ở trong cung, đối với Trần hoàng hậu cả đời tuân thủ nghiêm ngặt quy củ thì việc này khiến nàng còn khó chịu hơn cả khỏa thân chạy trước công chúng.
- Còn chờ cái gì nữa? - Trần hoàng hậu triệt để bị đâm trúng điểm đau rồi, đứng dậy nói: - Nhanh sai người tìm họ ra, ta muốn xem Mạnh Hòa ăn nói thế nào?
- Tỷ tỷ bớt giận, muội đã bảo Phùng Bảo lục soát cung rồi. - Lý quý phi lại cho thấy khí khái đàn bà không thua đấng mày râu: - Hắn triệu tập người chặn lại các cửa ra đại nội, mỗi một thái giám ra khỏi cửa, bất kể lớn nhỏ, không quản là treo Ô Mộc bài hay là Nha bài đều nghiêm ngặt kiểm tra, không được để lọt một người khả nghi nào!
- Muội muội thực sự là.
Trần hoàng hậu lấy ánh mắt quái dị nhìn Lý quý phi, nàng rốt cuộc hiểu rõ mục đích chân chính những gì diễn ra ngày hôm nay của đối phương. Thì ra là muốn quyết chiến cùng Mạnh Hòa, lại lo lắng đối phương có chỗ dựa là hoàng đế cho nên mới qua đây lôi kéo mình lượng thứ. Tình thế hiện tại đã không cho phép mình nói không nữa... Nếu Mạnh Hòa thật dám dẫn nam nhân tiến cung, mình là hoàng hậu thống soái lục cung không thể không hỏi tới; càng quan trọng là lúc nãy thái tử cầu mình như thế, nếu như mình không giúp việc này, khẳng định cũng bị hoàng đế tương lai ghi hận, vì những ngày sau của mình thì cũng phải đáp ứng.
- Cũng được!
Suy nghĩ chốc lát, Trần hoàng hậu rốt cuộc hạ quyết tâm:
- Muội bảo Phùng Bảo cứ việc lục soát đi, nhất định phải tìm ra những kẻ súc sinh đó. Xảy ra chuyện gì thì hai chúng ta cùng nhau chịu trách nhiệm.Hạ quyết tâm rồi, hai người liền ngồi đợi trong Từ Khánh cung. Mặc dù biểu hiện ra còn có thể bảo trì trấn tĩnh, nhưng trong lòng ai cũng loạn như tơ vò. Nhất là Lý quý phi, hôm nay một tiếng ra lệnh của nàng, trong cung bị lật tung lên. Sự tình ầm ĩ đến như vậy, khẳng định sẽ phải gặp rủi ro lớn. Nếu Phùng Bảo không tìm được người, mình khẳng định sẽ không chịu nổi.
Bỏ qua không nhắc tới hai vị nương nương ở Từ Khánh cung, chỉ nói Phùng Bảo sau khi lĩnh mệnh liền lệnh tâm phúc của mình, thái giám đề hình Đông Xưởng Ngô Ân dẫn người chạy thẳng tới ti Tích tân. Căn cứ tình báo, nơi đó chính là chỗ Mạnh Hòa giấu người. Hắn thì ở trong trị phòng ti Lễ giám uống trà ngồi đợi. . .Là một thái giám lúc nào cũng lấy tiêu chuẩn văn nhân để yêu cầu bản thân, Thái Sơn có đổ trước mặt cũng không biến sắc, nên đó là điều cần phải.
Ai ngờ vừa mới ngồi xuống uống một chung trà thì thấy Ngô Ân vội vã chạy đến. Thấy trên mặt hắn đầy vẻ hoảng loạn, Phùng Bảo thầm giật mình cái thót, nói:
- Sao vậy?
- Ba nuôi, không thấy người! - Ngô Ân vẻ mặt cầu xin nói: - Nửa canh giờ trước các hài nhi còn thấy họ đi lại ở Chung Tường cung, ai dè khi quay trở lại thì không thấy đâu.
Phùng Bảo bưng ly trà lên, vẫn không nhúc nhích. Mặt hắn sầm lại, trầm giọng nói:
- Ai là quản sự chỗ đó?
- Đã bắt được một quản sự của ti Tích tân tới đây rồi. - Ngô Ân nói rồi vung tay lên: - Dẫn lên!
Hai thái giám Đông Xưởng cường tráng liền xách lên một lão thái giám gầy gò. Lão thái giám kia sớm đã sợ đến mặt như màu đất, vừa quỳ xuống đất liền run như cầy sấy. Phùng Bảo trầm giọng nói:
- Người đâu?
- Hồi Phùng công công. - Lão thái giám run bần bật nói: - Họ chỉ bảo lão nô trông giữ người, điều khác lão nô không biết gì.
- Ta hỏi ngươi người đâu! - Phùng Bảo đặt mạnh ly trà lên mặt bàn, phẫn nộ nói: - Người đi đâu rồi?
- Người mới vừa được vội vã mang đi từ cổng sau thì Ngô công công liền dẫn người đến cổng trước. - Lão thái giám nói.
- Khẳng định còn chưa xuất cung! - Phùng Bảo lúc này mới yên lòng được một nửa: - Cửa cung đã phong tỏa, dù con ruồi cũng đừng nghĩ bay ra được!
Rồi hắn trừng mắt nói với Ngô Ân:
- Ngây ra đó làm gì, mau đi tìm người đi! Đào sâu ba tấc đất cũng phải móc lên cho ta!
- Vâng!
Ngô Ân vội vàng dẫn theo thủ hạ chạy ra.
Phùng Bảo lại chuyển ánh mắt qua lão thái giám còn đang run rẩy, trầm giọng nói:
- Nói cho ta biết, người nào bảo ngươi trông coi, lại người nào đưa họ đi?
- Là là. . .
Lão thái giám biết nói ra khẳng định là chết chắc, nhưng không nói cũng trốn không thoát nổi cái chết, thật sự là không thể cân nhắc, tới cùng chết kiểu nào mới thống khoái hơn.
- Là ta!
Một giọng như vịt đức kèm theo tức giận vang lên, liền thấy một đại thái giám bụng bự, mắt ếch, bận bộ mãng y đỏ thẫm trong vòng vây của mấy thái giám đi cùng xuất hiện trong trị phòng. Chính là đại nội tổng quản, chưởng ấn ti Lễ giám thái giám Mạnh Hòa, hắn mới vừa ở Càn Thanh cung phục thị hoàng đế phục đan xong rồi đi ngủ, không nghĩ đến trong cung lại xảy ra đại sự thế này, hắn liền vội vàng chạy qua đây.
Mạnh Hòa tức giận là có lý do, mặc dù chức vị của hắn trên Phùng Bảo, nhưng bất kể so về tư lịch và tâm cơ đều kém xa đối phương, cho nên hắn chưa bao giờ tùy tiện đắc tội với Phùng Bảo. Bất kể chuyện lớn nhỏ, chỉ cần không liên quan đến hắn lợi ích bản thân thì hắn đều mặc cho Phùng Bảo dằn vặt, cho dù Phùng Bảo giết chết Nô Nhi Hoa Hoa, hắn cũng chỉ khó chịu một hồi, cũng không có cắn chết không buông. Hắn chỉ hy vọng Phùng Bảo có thể có chừng có mực, mọi người có thể tường an vô sự.
Nhưng Phùng Bảo không những không thu, trái lại ngày càng táo tợn hơn, còn muốn nắm bí mật trong cung ai ai cũng biết để chơi mình. Điều này làm cho Mạnh Hòa không thể nhịn được nữa. bởi vì một khi để hắn bắt được người thật, trước mặt cung quy sâm nghiêm thì hoàng đế cũng không bảo vệ được mình. Cọp không phát uy, cứ tưởng ta là con mèo bệnh à!
Mạnh lão hổ rốt cuộc bạo phát. Hắn chỉ vào lão thái giám đang quỳ trên mặt đất, dài mặt ra nói:
- Phùng công công, ai cho ngươi cái quyền bắt người trong đại nội!
Án quy củ, phải có đại nội tổng quản gật đầu thì mới có thể bắt giữ xử lí cung nhân. Cho dù là tiểu hỏa giả cấp thấp nhất thì cũng vậy. Nhưng Phùng Bảo đâu có coi hắn ra gì, từ trước đến nay muốn bắt ai thì bắt, chưa bao giờ nói với hắn một tiếng, hắn đã nhẫn thằng khốn này rất lâu rồi.
- Trước khác nay khác.
Phùng Bảo cũng biết mình đây là vượt quyền hành sự, nhưng đâu sợ đồ ngốc này? Hắn lồng hai tay vào tay áo, đứng dạng chân, như giận như không, như cười như không nói:
- Mạnh công công ngươi chắc cũng biết, có người đưa dã nam nhân không đứng đắn tiến cung, đây là lệnh cấm sao cửu tộc. Hôm nay quý phi nương nương hạ chỉ lệnh nghiêm tra, và chỉ chốc lát thôi. mấy tên dã nam nhân đó đã chạy mất tiêu. Mạnh công công, đây vẫn là ta không nói tiếng nào, nếu như ta nói, chẳng phải ngay cả nô tài này cũng không bắt được?
Lòng dạ Mạnh Hòa có khờ mấy cũng nghe ra dụng ý của Phùng Bảo rõ ràng là đang chỉ trích mình, giấu kín mấy luyến đồng kia, nhưng lại lôi ra cả Lý quý phi, rõ ràng là sắp gặp phải chuyện không may rồi.
Mặc dù hắn không muốn giở mặt kết thành hận thù với Phùng Bảo, hiện tại thì không thể lo nghĩ đến những cái này nữa rồi. Hắn dứt lòng, nói với giọng điệu đã dùng mệnh lệnh:
- Phùng công công, ngươi phải thả người, rút lui khỏi các nơi cung cấm ngay!
Mạnh Hòa xưa nay mềm mỏng, rồi đột nhiên thái độ cứng rắng khiến Phùng Bảo không kịp chuẩn bị, hắn sửng sốt rồi mới thẹn quá thành giận nói:
- Ta phụng chỉ lệnh của quý phi nương nương đấy!
- Ta có thánh chỉ của hoàng thượng! - Mạnh Hòa cưỡi cọp không lừa, trừng mắt rống lên với Phùng Bảo, sao hả, so ai lớn nào!
Lệnh chỉ của quý phi mặc dù có thể hiệu lệnh hậu cung, nhưng ở trước mặt thánh chỉ quả thật nhẹ như lông hồng, chả là cái đếch gì. Phùng Bảo thầm nghĩ, nếu ta bị ngươi trấn trụ thì sau này chả còn đất để kiếm ăn nữa rồi, hắn liền nghiêm mặt nói:
- Đã như vậy thì mời Mạnh công công đưa ra thánh chỉ, ta sẽ tuân mệnh.
- Ta.
Mạnh Hòa đảo đảo mí mắt, nói:
- Ta chỉ phụng khẩu dụ, sao cho ngươi xem được.
- Coi như là khẩu dụ ta cũng không tin! - Phùng Bảo xem thấu ngay bản chất chỗ yếu của hắn, cười lạnh nói: - Sao hoàng thượng lại có thể đi để ý đến việc chết sống của một nô tài ti Tích tân được!
Thấy ánh mắt Mạnh Hòa thoắt cái co rụt lại, hắn từng bước ép sát:
- Mà hoàng thượng biết có nam nhân trà trộn vào trong cung, sao có thể không cho lục soát, trái lại phải mở rộng cung cấm để thả người đi chứ! Mạnh công công, ngươi có thể cho ta một lời giải thích không?
- Ngươi.
Mạnh Hòa bị hỏi cho á khẩu không trả lời được. Hắn vốn không có phụng chỉ, cũng không biết nói khác, lẽ nào ngươi không biết đó là luyến đồng của hoàng thượng sao? Hắn chỉ có thể tức giận liên tục giậm chân, bỏ lại một câu "Ngươi chờ đó, giờ ta sẽ đi xin thánh chỉ tới!" rồi hầm hầm bỏ đi.
Mang theo một bụng ủy khuất Mạnh Hòa vội vã trở về Càn Thanh cung, bởi vì đang bực nên cước bộ khó tránh khỏi hơi nặng chân, lại bởi vì đi nhanh cho nên còn thở hồng hộc. Trong noãn các im ắng tức thì vang lên tiếng giày của hắn cạ lên gạch men sứ, tiếng lộp cộp còn có tiếng thở dốc hồng hộc. Lý Toàn sợ quá vội vàng nhỏ giọng ngăn:
- Nhẹ một chút, nhẹ một chút, hoàng thượng khó lắm mới ngủ được.
Mạnh Hòa vội vàng che miệng lại, dừng chân, nhưng đã quá trễ, liền nghe phòng trong trước tiên vang lên tiếng ho khan, tiếp theo là tiếng rên đau đớn.
Lý Toàn trách cứ liếc hắn một cái, vội vàng xoay người đi vào. Mạnh Hòa hơi do dự rồi cũng đi theo vào phòng. Hắn vừa vào cửa liền quỳ xuống không dám ngẩng đầu lên.
Long Khánh mới vừa ngủ lại bị đánh thức, tâm tình tự nhiên không tốt, nhưng thân nhiễm bệnh nặng, thậm chí không có sức mà trách hắn, chỉ yếu ớt nói:
- Chuyện gì vậy, bị chó rượt hả?
- Hoàng thượng, gặp chuyện không may rồi! - Mạnh Hòa ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoảng loạn nói: - Phùng Bảo đột nhiên phát khùng, phong tỏa cửa cung, phái người trắng trợn lùng sục mấy luyến đồng ở trong cung!
Đợi nghe Mạnh Xung kể rõ lại toàn bộ sự tình trải qua một lần, sắc mặt Long Khánh trầm xuống:
- Phùng Bảo này to gan thật.
Hoàng đế buồn bã nói. Khi nói lời này, giọng điệu của hắn không phải là phẫn nộ mà là bình tĩnh, một loại bình tĩnh từ trong ra ngoài. Dừng một lúc hắn mới hỏi tiếp:
- Mấy luyến đồng đó hiện đang ở đâu?
- Còn ở trong cung ạ, Phùng Bảo phân phó đóng cửa cung các nơi lại, không đưa ra ngoài được.
Mạnh Hòa nuốt nước bọt nói:
- Nhưng hoàng thượng yên tâm, nô tài đã bảo người đưa họ đến Tịnh sự phòng rồi, cắt nhanh là xong việc.
Rồi hắn lấy ánh mắt dè dặt nhìn hoàng đế:
- Nô tài sợ lộ ra sẽ bất lợi với hoàng thượng, nên to gan xử lý họ một chút rồi ạ. Phùng Bảo này hùng hổ lắm, nhất định phải tìm được họ, chỉ có thể dùng cách này ứng phó thôi.
- Hồ đồ. - Long Khánh lắc đầu nói: - Người ta không muốn làm thái giám mà ngươi lại đem đi thiến, thế là sao?
Rồi hắn quơ tay nói:
- Viết đạo thủ dụ, bỏ hết các bố trí của Phùng Bảo ở các nơi cung cấm, sau đó đưa họ ra ngoài đi.
Mạnh Hòa vội vàng đứng dậy, đi tới trước bàn. Giấy và bút mực đều đã được chuẩn bị sẵn, cầm lên là viết được ngay. Sau khi viết xong lại khẽ đọc lại một lần, thấy hoàng đế hơi gật đầu hắn liền cầm lấy tỷ ấn của hoàng đế trên bàn ấn một cái, đang muốn quỳ cảm tạ rồi rời khỏi thì lại nghe hoàng đế bồi thêm một câu:
- Đừng có mà cố đắc tội với họ, bằng không thì tương lai không ai bảo vệ ngươi được đâu.
- Vâng, nô tài nhớ kỹ. - Mạnh Hòa đầu tiên là ngạc nhiên, một hồi lâu mới gật đầu đáp ứng rồi khúm núm rời khỏi.
Đợi Mạnh Hòa lui ra, Long Khánh uể oải nhắm mắt lại, Lý Toàn cho rằng hoàng đế muốn ngủ nên cũng muốn rón rén lui ra ngoài, lại nghe Long Khánh buồn bã nói:
- Nôn nóng rồi. . .Ngay cả cửu ngũ chi tôn như ta cũng không coi vào đâu rồi, nhưng như vậy mới tốt, ha ha. . .
Mạnh Hòa không dám nói tiếp, vội vàng lui xuống.
Trong tẩm cung to lớn chỉ còn lại một mình Long Khánh, hắn thậm chí có thể nghe rõ tiếng thở dốc của mình, loại thanh âm như kéo rách cổ họng này khiến hắn rõ ràng cảm thấy sinh mệnh đang trôi qua. Giờ khắc này, hắn rốt cuộc có thể lĩnh hội sâu sắc hàm nghĩa chân chính của bốn chữ cô gia quả nhân.. . Tất cả mọi người đang sợ hãi ngươi, tất cả mọi người đang tính toán ngươi, mà ngươi cũng muốn vì giang sơn của tổ tông tiếp tục truyền thừa liên tục tính toán mọi người. Trong quá trình này, tất cả thân tình, hữu tình, ái tình, những tâm tình sẽ ảnh hưởng đến quyết sách lý tính đều phải bị gạt qua một bên. Trong quá trình này không chỉ khiến thể xác và tinh thần người thống khổ, hơn nữa không ai lý giải được, cho nên phải đứng ở mặt đối lập của mọi người. Với một thanh niên nhân bản tính ôn hòa thân thiện như hắn thì không khác gì bị cắt một miếng thịt trên người mình. . .
Mặc dù chưa bao giờ đồng ý thừa nhận, nhưng thân thể của mình sao mình lại không biết? Từ khi dự cảm được sinh mệnh không còn được lâu thì Long Khánh đã bắt đầu suy nghĩ đến những việc sau này rồi.
Hắn cũng không lo lắng gì về mình, bất kể là tình nghĩa thâm tình giữa tể phụ, hay là công tích vĩ đại ngắn ngủi trong sáu năm cũng đủ để cho hắn có được lễ tang trọng thể, mỉm cười đối với liệt tổ liệt tông rồi.
Điều duy nhất khiến hắn lo lắng là thái tử vẫn còn nhỏ, tể phụ quá lớn mạnh, khó tránh khỏi chủ thiếu quốc nghi(quân chủ tuổi nhỏ khiến nhân tâm bất an), thậm chí thái a đảo trì(cầm dao đằng lưỡi). . . Phật gia nói, hôm qua gieo nhân, hôm nay gặt quả, nói không sai chút nào. Xưa nay hắn chậm trễ lười biếng, đem quốc sự toàn quyền giao phó cho mấy vị Đại học sĩ. Mà mấy vị Đại học sĩ tài cán trác tuyệt cũng lấy chiến tích đặc biệt tốt hồi báo hắn. Chỉ là quá trình cái này không thể tránh được quyền hành cũng bị dời đi theo. Có mình các đại thần còn không kiêng kị gì cả, tùy tâm sở dục. Nếu như thái tử 10 tuổi kế vị rồi, sợ rằng sẽ bị các cựu thần khi dễ chết. . .
Người hắn lo lắng nhất chính là lão sư Cao Củng hắn kính yêu nhất, mặc dù chưa bao giờ nói, nhưng hắn biết rõ lão sư của mình hiện tại đã quyền hành ngập trời, làm mưa làm gió, tương lai đến thái tử kế vị, hắn lại có thân phận cố mệnh cựu thần, nếu như không gia tăng chế hành, sợ rằng đó không phải là cái phúc của Đại Minh, cũng không phải cái phúc của thái tử, càng sẽ mang đến tai họa vô biên cho Cao sư phó.
Nhân tuyển ngoài cung chế hành Cao Củng chính là Thẩm Mặc. Long Khánh từng lo lắng quân công của Thẩm Mặc cùng lực ảnh hưởng của y trong quân đội, nhưng vụ án mấy ngày trước đã khiến hắn triệt để yên lòng. . . Đại Minh triều này không có một văn thần nào có được năng lực tạo phản hết, quân công đã từng lừng lẫy không những không thể trở thành trợ lực cho quyền hành vững chắc của hắn, trái lại sẽ tạo thành cho hắn rắc rối, phải bảo trì cẩn thận thì mới có thể không để cho những kẻ phê bình có thành kiến có được cơ hội.
Ngoài Thẩm Mặc còn có Dương Bác, vị lão đại nhân này tài năng danh vọng đều cao, nhưng vấn đề lại như Thẩm Mặc, bị quân công làm khó, hơn nữa bởi vì thân phận thủ lĩnh Tấn đảng nên càng khốn đốn hơn cả Thẩm Mặc. Tuy nhiên lão quái vật này đã oai phong một cỏi từ thời Nghiêm Thế Phiên rồi, tu luyện đến bây giờ không lo sóng to gió lớn bao nhiêu đều vẫn có thể thảnh thơi Lã Vọng buông cần.
Chính vì có loại suy nghĩ này nên hắn định bụng để Dương Bác đảm đương Lại bộ thượng thư, giảm bớt một chút quyền hành của Cao sư phó, khiến Cao Thẩm Dương ba người hình thành một tam giác sắt kiềm chế lẫn nhau, lại thêm có một Trương Cư Chính thâm bất khả trắc ở bên cạnh, đủ để bảo đảm trong triều sẽ không xuất hiện nhất ngôn đường(độc đoán). Vì áp chế đối phương, tất cả mọi người phải nịnh bợ hoàng đế, như vậy, quyền uy của hoàng đế ở ngoại đình được bảo đảm rồi.
Mà ở trong cung, hắn cũng cần phải làm tốt an bài. Trước khi hoàng đế thành niên, thái hậu xem như người giám hộ của hắn, tạm thay quyền lực của thiên tử, tính quan trọng của nó không cần nói cũng biết.Thái tử mới 10 tuổi, có thông minh hiểu chuyện thì cũng chỉ là một đứa trẻ. Long Khánh khắc cốt minh tâm với sự hung hiểm trong cung, biết nếu không có sự che chở mạnh mẽ, một đứa trẻ 10 tuổi sẽ phải đối mặt với đủ loại cái chết. Nói chung, chỉ cần có người muốn nó chết, nó nhất định sống không được.
Người Long Khánh có thể yên tâm giao phó chỉ có hai mẫu thân của thái tử, mẹ cả Trần hoàng hậu cùng mẹ đẻ Lý quý phi. Mà trong hai người này hắn càng yên tâm hơn kỳ thật vẫn là Lý quý phi. Mẹ cả mặc dù lớn hơn mẹ đẻ, nhưng đây dù sao không phải là miếng thịt cắt xuống trên người Trần hoàng hậu. Và dù Trần thị không có con cái, chỉ có thể coi thái tử như con thân sinh. Nhưng điều Long Khánh lo lắng đó là khi thật sự đến thời khắc khẩn yếu quan đầu, nàng có được quyết tâm liều mạng che chở cho nó hay không? Dù sao đối với Trần hoàng hậu, Trần thái hậu ngày sau thì đó không phải là con trai của mình, đổi lại một con trai của tôn thất làm hoàng đế cũng sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của nàng. Khả năng này dù cực kỳ bé nhỏ nhưng không phải không thể xảy ra. Hoàng gia vốn là nơi có nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi nhất trên đời này, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra, vì suy nghĩ cho con trai, vì giang sơn của tổ tông, hắn không thể mạo hiểm như vậy.
Chỉ có Lý quý phi, mẫu thân các con trai của mình, nàng mới có thể không tiếc tất cả trả giá, bảo vệ cho an toàn con trai mình, bảo hộ địa vị con trai mình. Bởi vì mẫu bằng tử quý, nhất tổn câu tổn(con giỏi giang mẹ nở mày nở mặt). Thật ra Long Khánh rất thưởng thức nữ nhân giàu tâm kế này, hắn cho rằng mình hơi bị yếu, phải yêu cầu một nữ tử như vậy để kinh sợ hậu cung. Cho nên đối với hành vi của Lý quý phi hắn vẫn đều nhìn như không thấy. Mãi đến khi nữ nhân này tệ hại hơn, chạm đến điểm mấu chốt khiêu chiến mình, từ Càn Thanh cung bắt nữ tử mình mới thích ra giết thì mới khiến Long Khánh hoàng đế cảm thấy tức giận, biết cứ dung túng chỉ có thể hại nàng, phải cho nàng ta một bài học sâu sắc mới được.
Đúng vậy. Đến nay Long Khánh cũng không nghĩ sẽ làm gì Lý quý phi. Dù sao đó cũng là nữ nhân hắn từng yêu nhất, là mẹ hai đứa con trai của hắn. Long Khánh thuở nhỏ nếm phải cuộc sống bi thảm có cha có mẹ mà như không có, sao hắn lại nhẫn tâm để con trai của mình giẫm lên vết xe đổ đó nữa chứ?
Về phần hành vi hung ác của Lý quý phi hắn cũng không lo lắng. Hổ độc còn không ăn thịt con mà. Huống chi địa vị của nữ nhân này toàn dựa vào con trai của nàng chống đỡ, cho nên Long Khánh chỉ muốn lạnh nhạt với nàng ta một đoạn thời gian, để cho nàng biết mình là ai, ngày sau hành sự có thể thu liễm một chút. Chỉ thế thôi.
Đáng tiếc người luôn luôn dĩ kỷ chi tâm độ nhân chi tâm, người có tâm lý xấu xa luôn nghĩ người khác cũng xấu như vậy. Cho nên trong mắt Lý quý phi, Long Khánh trầm mặc chỉ là khúc nhạc dạo để bạo phát. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới hoàng đế sẽ nặng nề nhắc lên rồi nhẹ nhàng buông xuống, nên mới vừa nghe Phùng Bảo xúi giục liền quyết định được ăn cả ngã về không rồi.
Về phần Phùng Bảo, ban đầu Long Khánh là dự định xử lý hắn, điều này căn bản không có chút độ khó này. Chỉ cần một câu nói của hoàng đế, đại thái giám một tay che trời này tức khắc không còn sót lại gì để mà tra. Nhưng mà tình huống sức khỏe khiến Long Khánh không làm vậy, bởi vì thái giám bên người hắn phần lớn ngu không ai bằng, chỉ có Phùng Bảo này có thể trấn áp được tràng diện, khiến ti Lễ giám chống lại được ngoại đình.
Năm đó Tuyên Đức hoàng đế vì sao muốn thiết lập Nội thư đường dạy thái giám đọc sách? Bởi vì hắn cần sự giúp đỡ để đối phó đại thần. Trong ấn tượng của dân chúng hí khúc và dân gian, chỉ cần nhắc tới thái giám thì sẽ liên hệ ngay tới những kẻ bại hoại không chuyện ác nào không làm, dạy xấu hoàng đế. Mà các đại thần đấu tranh với thái giám lại mỗi người chính nghĩa lẫm nhiên, vì quốc gia triều đình, lê dân bách tính mà bị mất đầu, tắm nhiệt huyết, muôn đời lưu danh, người người kính ngưỡng.
Nhưng thật như vậy sao? Thật ra không phải, tuy thái giám đại thể không quá bình thường, tâm lý âm u, tham lam vô độ, nhưng nguyên nhân căn bản là vấn đề cán bút nằm trong tay ai. Văn nhân là người nắm giữ quyền ngôn ngữ, mà các đại thần lại là đại biểu kiệt xuất trong văn nhân, cho nên dưới sự dẫn dắt của dư luận, các đại thần lưu danh thiên cổ, bọn thái giám để tiếng xấu muôn đời. Điều này không có gì ngạc nhiên hết.
Nhưng mà trong mắt hoàng đế thì các đại thần đều đáng sợ, đáng yêu thua xa các thái giám. Bởi vì thể chế chính trị quân cùng sĩ phu cộng trị thiên hạ, quyết định hoàng đế phải tiếp thu tập đoàn quan văn phân quyền chế hành. Điều mày đối với hoàng đế quả không phải là việc khiến người hài lòng gì... Trong ấn tượng của dân chúng, hoàng đế là người muốn làm gì thì làm, không ai có thể quản được.
Nhưng trên thực tế, hoàng đế của bản triều cũng không dễ làm, các quan văn này tựa như một đàn ruồi, không chỉ đưa ra ý kiến với ngươi, thậm chí có đôi khi còn có thể nói móc ngươi, châm chọc ngươi, ngươi lại không thể làm gì được hắn. Không chỉ quốc gia đại sự, thậm chí cả việc tư của hoàng đế họ còn quản. Hoàng đế muốn sửa nhà, bọn họ nói phí tiền, muốn đi chơi, họ nói mệt cho dân. Thậm chí có một số kẻ hơi quá phận, ngay cả việc làm tình của hoàng đế họ cũng quản. Còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ rằng, thiên tử không có việc tư, vì giang sơn xã tắc bla...bla. Đúng là muốn đánh.
Hơn nữa hoàng đế còn không thể phát giận, đám sĩ phu đó đều đang nhìn đấy, ngươi phải tiếp thu ý kiến của họ, thái độ còn phải tốt. Nếu như ngươi nhịn không được mắng họ, thậm chí tiến hành xử phạt, thế thì phiền phức tới rồi. Đạo lý luôn luôn ở bên các đại thần. Trên sách sử sẽ ghị lại họ dũng cảm tiến gián, có thể lưu danh muôn đời; mà hoàng đế thì rất không may mắn phải gánh ác danh không tiếp thu can gián. Loại sự tình này làm nhiều thì sẽ bị quy vào trong hàng ngũ các hôn quân.
Trong lòng các đại thần này rất rõ, cho nên khi làm việc này thường là trước ngã sau lên, ước gì ngươi phát hỏa, ngươi trị tội, ngươi đánh đòn nữa cơ đấy!
Ài, tới cùng ai là chủ, ai là người làm công đây? Nhưng hết cách, quốc gia quá lớn, coi như là siêu nhân tinh lực mỗi ngày chỉ ngủ hơn ba giờ như Chu Nguyên Chương cũng không thể một mình lo liệu được, ông ta phải giao ra một bộ phận quyền lực, mà một khi phân quyền lực cho người khác thì mình sẽ có nguy hiểm bị chế ước, đây là cái gọi phân quyền chế hành. . .
Đây là một trận ẩu đả rất lôi thôi, song phương tham gia là hoàng đế cùng đại thần. Với những mãnh nhân như Thái tổ, Thành tổ thì một mình là có thế đấu với quần thần, còn đánh cho họ không thể tự lo liệu được cuộc sống, tự nhiên không ai dám kiếm chuyện, nên một bên tai có thể được thanh tịnh. Nhưng đến thời kì Nhân Tông, Tuyên Tông, thiên hạ thái bình vài chục năm khiến tập đoàn quan văn trưởng thành mạnh mẽ hơn. Mà hoàng đế Nhân Tông, Tuyên Tông xem như phú tam đại, phú tứ đại thì không thể tránh khỏi xuất hiện tình trạng sức chiến đấu bị thoái hóa, thường bị các đại thần quần ẩu cho mặt mũi bầm dập. Nhân Tông hoàng đế tâm địa thiện lương, nhưng bởi vì việc nhỏ mà bị mắng cho thở không kịp. Tuyên Tông hành vi đoan chính, còn là một hoàng đế gương mẫu lịch sử đều biết, nhưng chỉ vì đá dế mà bị các đại thần mắng cho là Tất xuất thiên tử(vua dế). Dân chúng tầm thường còn có được sở thích cá nhân mà, đường đường hoàng đế chơi dế cũng bị phê phán. Việc này còn thiên lý nữa không?
Các đại thần vì sao cứ phải tìm việc để khiển trách hoàng đế? Lẽ nào thật sự chỉ vì muốn lấy được cái trực danh? Kỳ thật không phải vậy. Các đại thần muốn áp chế hoàng đế thì như vậy mới có thể tùy tâm sở dục làm việc mình muốn làm. Trị quốc hay là mưu tư gì cũng được, nói chung là đừng để hoàng đế quấy rối là xong.
Trên thực tế, quyền khống chế triều chính từ lâu đã nằm trong tay các đại thần thoạt nhìn như vô cùng chính trực. Họ có học thức, có mưu lược, có năng lực làm việc. Hơn nữa thông qua đồng môn, đồng niên, đồng sự cấu kết thành đồng đảng, rắc rối phức tạp, cành lá xum xuê. Nhất là sau khi nội các thu được quyền phiếu nghĩ, quyền lực được coi là chí cao vô thượng của hoàng đế trong mắt tập đoàn quan văn cũng không đáng gì. Đến thời Tuyên Tông một mình hoàng đế đã chống đỡ không nổi rồi. Tiếp tục như vậy, hắn sẽ bị các đại thần tùy ý thao túng mất.
Khi hoàng đế Tuyên Tông cảm giác sắp chống đỡ không nổi thì phải tìm sự giúp đỡ rồi, rất tự nhiên hắn liền nghĩ tới thái giám. Mặc dù trong mắt các đại thần những quái vật thiếu căn này trông rất ngạo mạn, đứng chung với họ chả khác nào phải chịu vũ nhục vậy.
Nhưng ở trong mắt hoàng đế thì thái giám càng đáng yêu dễ thân hơn nhiều so với đám đại thần đáng ghét.
Điều này không khó lý giải, chí ít hoàng đế sẽ không cho rằng như thế. Bởi vì từ nhỏ hắn lớn lên được thái giám làm bạn, bọn thái giám chơi đùa với hắn, chọc hắn vui vẻ, chăm sóc hắn cẩn thận. Hơn nữa còn phục tòng rất nhu thuận. Rất nhiều hoàng đế sinh trưởng trong thâm cung đều coi thái giám như là người thân của mình. Vì trong mắt họ, đám đại thần mặt mày nghiêm túc, suốt ngày bới móc đưa ra ý kiến với mình mới là người ngoài!
Hơn nữa hoàng đế cũng không lo lắng hoạn quan sẽ có nguy hiểm cho địa vị của mình. Trên thực tế, hoạn quan có quyền lực lớn nhất chính là Đường triều, mà không phải là bản triều. Tại thời kỳ cuối Đường triều, hoạn quan hoàn toàn thao túng đại quyền quốc gia, có thể tùy ý lập phế hoàng đế, nghiễm nhiên là kẻ thống trị tối cao của quốc gia. Mà ở bản triều, mặc dù thái giám chuyên quyền kết đảng, nhưng hoàng đế muốn động thủ giải quyết họ chẳng qua là một câu nói mà thôi.
Đây là bởi vì tại thời Trung Vãn Đường phiên trấn chưởng binh quyền, không bị TW khống chế, mà quân đội chủ lực của TW là tả hữu Thần sách quân. Thần sách quân bị hoạn quan khống chế, hoàng đế cũng bị kèm hai bên, cho nên hoạn quan có thể nắm giữ quyền lực quốc gia, thậm chí ủng phế hoàng đế. Mà bản triều TW tập quyền rõ ràng mạnh hơn Đường triều, quân quyền luôn được TW nắm giữ. Đặc điểm lớn nhất chính là chế độ phân quyền. ..Các tướng hàng ngày luyện binh quản binh cũng không có quyền điều binh, mà Binh bộ có thể điều động quân đội lại không có quyền cầm binh, cần phải do Ngũ quân đô đốc phủ. Sau cùng là hoàng đế sai khiến tướng lĩnh. Như vậy quân quyền bị chia ra làm ba, ngoại trừ hoàng đế ai cũng không có năng lực điều động quân đội. Thậm chí ngay cả hoàng đế điều binh cũng cần phải đạt được Binh bộ xác nhận thì mới có thể điều binh. Điều này đã ngăn chặn nguy hiểm hoạn quan lợi dụng hoàng đế tuổi nhỏ hoặc bệnh nặng mà mượn danh của thiên tử để điều động quân đội.
Hơn nữa ngay cả phê hồng, chưởng ấn, những quyền lợi chính trị loại này hoàng đế cũng chỉ lệnh thái giám làm thay thôi, muốn thu hồi thì cũng chỉ một câu nói. Hoàng đế muốn phế bỏ họ cũng chỉ một câu nói. Cho nên trong mắt hoàng đế bản triều thái giám mới là người đáng tín nhiệm, mà các đại thần là đối thủ cướp đoạt quyền lực của hắn. Nực cười là người trong thiên hạ vẫn luôn chỉ theo ý mình cho là hoàng đế thực sự coi thần tử là tay chân tâm phúc, cũng ghét thái giám như đại thần chứ. Không chỉ là tiểu dân bách tính, thậm chí rất nhiều đại thần xưa nay anh minh vô cùng cũng sẽ phạm phải sai lầm này, do đó phán đoán sai lầm, lật thuyền trong mương, và kết cục ân hận cả đời.Thế là hoàng đế dạy bọn thái giám đọc sách biết chữ. Sau đó tuyển ra các nhân tài ưu tú, an bài tại ti Lễ giám để họ giúp mình cùng đối phó với đại thần. Ti Lễ giám có hai loại đại thái giám, một là Bỉnh bút thái giám, chức trách là viết thay cho hoàng đế, sao lại dựa theo nội dung phiếu nghĩ của nội các. Vì vậy, quyền phê hồng, thứ duy nhất trên thiên hạ có thể áp chế quyền phiếu nghĩ của nội các liền rơi vào tay thái giám Bỉnh bút!
Mà trên thái giám Bỉnh bút còn có một vị thái giám Chưởng ấn, danh như ý nghĩa, vị này vị này chính là người thay hoàng đế chưởng quản ngọc đổng, nếu không có hắn dùng ấn, ngươi viết có nhiều thì cũng chỉ là một tờ giấy lộn. . .
Có quyền lực phê hồng và chưởng ấn, địa vị của ti Lễ giám tăng vùn vụt. Chưởng ấn thái giám được xưng là nội tướng, cùng nội các hình thành thế chế hành. Gia Tĩnh hoàng đế chính là bởi vì ban đầu không hiểu đạo lý này nên khi còn trẻ mới phải vất vả đấu với các đại thần như vậy, rồi đến sau đó còn không phải mượn nội đình tới giám thị nội các sao? Long Khánh hoàng đế không có sức chiến đấu dũng mãnh như phụ hoàng hắn, nhưng dù sao hắn cũng tiếp thu qua sự giáo dục của hoàng gia, cho nên sau khi đăng cực liền bắt đầu phong thưởng cho các đại thái giám, không chỉ của mình còn có huynh đệ tòng tử. Hoàng đế còn mệnh trùng chỉnh Đông Xưởng, khôi phục sự giám thị với đại thần, cũng muốn thái giám lĩnh kinh doanh, thành lập nội vệ ở trong cung. Hắn còn lấy lý do nội ngoại hữu biệt, không cho phép đại thần nhúng tay vào. Hoàng đế muốn thông qua những thủ đoạn này để tăng cường thực lực của hoạn quan. Mục đích rất rõ ràng là chế hành ngoại đình.
Nhưng mà trải qua lễ rửa tội như luyện ngục của Gia Tĩnh hoàng đế, thực lực của phụ thần ở Long Khánh triều thật sự quá mạnh, hoàng đế và các trung quan chơi thủ đoạn nào cũng trốn không thoát pháp nhãn của họ. Bọn họ cũng chưa từng đình chỉ chèn ép nội đình, làm cho mưu đồ của hoàng đế nhiều lần khó có thể thực hiện được. Cho đến ngày nay, cục diện nhất gia độc đại của ngoại đình vẫn không có thay đổi, mà nội đình dưới sự lãnh đạo của các Ti lễ thái giám vô năng chỉ có thể cúi đầu trước uy thế của ngoại đình, không thể làm trái.
Bản thân Long Khánh hoàng đế có thể chịu được quyền thế của ngoại đình, nhưng không đành lòng để con trai của mình chịu áp bức. Đương nhiên lo lắng của hoàng đế là có đạo lý. Thái tử 10 tuổi, cách tuổi thành niên còn tới 10 tuổi, cự ly chân chính thành thục để có thể nắm giữ quyền hành của hoàng đế chí ít còn phải tám mười năm. Trong khoảng thời gian này, hoàng quyền không thể tránh được sẽ suy thoái, nếu có người muốn lợi dụng thời gian vài chục năm này làm chút gì đó thì hoàng đế hoàn toàn không có sức mà ngăn cản.
Lúc này, ti Lễ giám dùng để chế hành ngoại đình thì có vẻ càng quan trọng. Lúc này không thể trông mong gì vào thứ khờ khạo như Mạnh Hòa được, chỉ có dùng ác nô như Phùng Bảo, cộng thêm hãn phụ như Lý quý phi. Loại tổ hợp này mới có thể chèo chống được một vòm trời cho thái tử, giúp quyền hành của hoàng gia không đến mức bị các quan văn cướp đi hết.
Hoàng đế có nhân từ mấy cũng là hoàng đế. Khi còn sống điều hắn coi trọng nhất là làm sao bảo vệ được quyền lực của mình. Khi chết thì điều hắn suy nghĩ là làm sao bảo vệ quyền hành cho con cháu. Chứ trông mong hoàng đế nào có thể đột phát thiện tâm, chủ động vứt bỏ quyền hành thì là đó là điều tuyệt đối không thể!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...