Quan Cư Nhất Phẩm

Xong chuyện lặt vặt, Ngô Bách Bằng hỏi sang chuyện quân sự, đây mới là đề tài Trịnh Tùng cảm thấy hứng thú, kể tỉ mỉ tình hình địch ta hai bên, đồng thời đưa ý kiến của mình, vỗ ngực nói:
- Đương nhiên đánh thế nào do đốc sư và tổng đốc đại nhân định đoạt, tiểu nhân nguyện ý đi trước làm tiểu tốt, gặp núi mở đường, gặp sông bắc cầu.

Ngô Bách Bằng rất hài lòng với thái độ của hắn, không ngừng gật đầu.

Trịnh Tùng nhắm chuẩn thời cơ, lấy một phong thư trong lòng ra, nói:
- Tổng đốc đại nhân, ngài và đốc sư thật vất vả, đây chút tâm ý không đủ tỏ lòng thành kính, mong ngài thu lấy.

Ngô Bách Bằng đưa đẩy vài câu rồi quay mặt đi, Trịnh Tùng đặt phong thư lên bàn rồi cáo lui.

Hắn đi rồi Ngô Bách Bằng lấy thứ bên trong phong thư ra, đó là hai tấm ngân phiếu của Hối Liên, tờ 10 vạn và một tờ 5 vạn, khỏi phải nói cũng biết cái nào tặng ai...

Cùng lúc Ngô Bách Bằng tiếp kiến Trịnh Tùng thì ở hậu đường Thẩm Mặc bày tiệc chiêu đãi đại biểu Hoa thương các nước.

Vì kiếm sống phải xa rời quê hương, lại bị tổ quốc coi là phản đồ, đó là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Hoa kiều.

Nhưng hiện giờ Thẩm Mặc thứ phụ nội các, không ngờ lại thiết yến chiêu đãi, đây là một sự thừa nhận mà các Hoa kiều nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Vì thế sau khi nhận được lời mời của Thẩm Mặc thông qua Cty Nam Dương vào tháng trước, qua thời gian im lặng ngắn ngủi, các Hoa kiều đều hăng hái báo danh ...


Phàm là người có chút thân phận, đều hi vọng được gặp Thẩm lão một lần, gì chưa nói sau khi trở về giá trị bản thân tăng vọt, ít nhất trước khi những thổ ti, phiên vương định làm bừa phải cẩn nhắc chẳng may bọn họ cáo trạng tới thiền triều thì sẽ ra sao?

Các Hoa kiều biểu hiện nhiệt tình tới mức làm Trịnh Nhược Tằng dở khóc dở cười, tổng cộng có 5 vạn người báo danh, nếu mời hết Thẩm lão phá sản là cái chắc.
Vì thế sau khi xin chỉ thị của Thẩm Mặc, ông ta tuyên bộ lại, chỉ có ba mươi người được tới làm khách, chiếu tỉ lệ Hoa kiều các nơi phân phối.

Tuyệt đại đa số biết mình không đủ tư cách, dù là phú thương hào cường cũng không dám nằm mơ nữa.

Nhưng những tên gia hỏa xưng bá một phương coi có được hạn ngạch này thành sự chứng minh cho thực lực của mình. Vì thế đại lão các nơi sử dụng hết chiêu số đấu đá với nhau.

Cuộc long tranh hổ đấu này khiến các nương Nam Dương từ vương công đại thần tới lê dân bách tính rất hứng thú, sự quan tâm bất ngờ làm các đại lão cưỡi hổ khó xướng, thề có đánh nhau vỡ đầu cũng phải kiếm một suất tham dự yến tiệc này.

Cục diện hơi chút mất khống chế, cứ tiếp diễn sẽ ảnh hưởng tới đoàn kết của Hoa Kiều, vì thế Trịnh Nhược Tằng đành xin Thẩm Mặc tăng thêm nhân số gấp ba, đồng thời rút thăm quyết định, thế mới dần dẹp được cuộc tranh đấu này.

Thẩm Mặc rất coi trọng yến tiệc này còn đích thân hỏi tới thực đơn của bữa tiệc, đồng thời đề xuất yêu cầu, thức ăn yến hội sử dụng đều phải tới từ quốc nội.

Khi được Trịnh Nhược Tằng giới thiệu, những tân khách mới được biết tất cả thực ăn bao gồm hoa qua tươi đều tới từ Đại Minh, mọi người đều không hiểu vì sao Thẩm lão lại làm việc tốn kém đến thế, chẳng lẽ đơn thuần chỉ vì muốn phô trương sao?

Thấy ánh mắt khó hiểu của mọi người, Thảm Mặc mỉm cười nói:
- Trong lòng các vị có cảm tưởng gì, cứ nói thoải mái.


Ở đây toàn là người thông minh, biết khi nào nên thu mình, khi nào lên biểu hiện. Giờ Thẩm lão đã hỏi, tất nhiên phải hăng hái trả lời, dù có trả lời sai cũng chẳng sao, ít nhất còn có thể để Thẩm lão nhớ mặt.

- Ở nơi sứ ngươi, ăn được thức ăn quê hương, làm tiểu nhân không kìm được nước mắt, nổi lòng nhớ quê...
Đó là phái đa cảm.

- Nhìn những thứ hoa quả tươi như mới này, từ khi hái xuống tới nay, tối đa cũng chỉ chưa tới một ngày, có thể thấy trung nam cách Đại Minh không phải ở chân trời góc biển như người ta nghĩ.
Đó là phái lý trí.

Thế là tất cả nhiệt tình trả lời với đủ loại lý do, Thẩm Mặc chỉ cười không đáp, hiển nhiên là không hài lòng với đáp án.

Lúc này ở gian ngoài, một nam tử trên 40 tuổi đứng dậy, chắp tay với Thẩm Mặc:
- Đốc sư đại nhân, tiểu nhân hiểu tâm ý ngài rồi.

- Ồ, bao nhiêu người chưa nói trúng, vì sao ngươi dám khẳng định như thế?
Thẩm Mặc mỉm cười hỏi.

- Kỳ thực tâm ý của ngài đã khắc lên bộ đồ ăn rồi.
Người kia tự tin nói.


Mọi người nghe vậy đều cầm lấy chiếc đĩa trước mặt lên xem, không khỏi đều thốt lên:
- Thân thổ bất nhị.

- Đúng.
Thẩm Mặc ngồi thẳng người:
- Ngươi có biết hàm nghĩa của nó không?

Người kia kích động đáp:
- Tiểu nhân là giáo đồ của Phật, đã thấy bốn chữ này trên kinh A Di Đà, tiểu nhân cho rằng ngài dùng nó ở trường hợp này hẳn là có ý nói, chúng ta là người Hoa Hạ, thì phải ăn đồ Hoa Hạ sản xuất, suy ra, Hoa kiều tuy xa tổ quốc, nhưng không được quên, mình sinh là người Đại Minh, chết là ma Đại Minh.

- Nói hay lắm.

Trong tiếng reo hò của mọi người, Thẩm Mặc đích thân nâng chén mời người kia:
- Xin hỏi cao tính đại danh viên ngoại? Là nhân sĩ ở đâu, hiện đang ở chỗ nào?

- Bẩm đại nhân, tiểu nhân là họ Lý, tiện danh Ngụ Tây, là người An Bình Phúc Kiến, hiện ở Lữ Tống.

Thẩm Mặc lại hỏi hắn kinh doanh gì, ra biển khi nào, làm mọi người nhìn hắn vừa hâm mộ vừa ghen tị. Người đó đáp:
- Tiểu nhân 12 tuổi đã theo người ta tới Quảng Đông kinh doanh, về sau tới Áo Môn, học ngoại ngữ, giao dịch với người Tây. Năm Gia tĩnh thứ 44, Cty Nam Dương tuyển mộ người tới Lữ Tống, mới đầu không ai dám mạo hiểm, nhưng tiểu nhân làm ăn với người Tây, biết tầm quan trọng của Lữ Tống, liền báo danh đầu tiên. Thêm vào tiểu nhân biết ngoại ngữ, được ủy hiệm làm đổng sự sở giao dịch Lữ Tống ...
Hắn nói rất hời hợt, nhưng làm mọi người phải nhìn với con mắt khác.


Thẩm Mặc lập tức mời hắn ngồi vào bàn tiệc chính, rồi mượn chủ đề Lý Ngụ Tây nói, đem bốn chữ "Thân thổ bất nhị" tặng cho mỗi vị ở đây, trừ muốn mọi người nhớ kỹ tư tưởng yêu nước ra, thì có được chữ cả Thẩm các lão, là sự đảm bảo.

Tất nhiên bọn họ không thể để Lý Ngụ Tây độc chiếm vinh quang, qua vài tuần rượu liền có người nói:
- Vương sư lần này tới, một là đại chấn quốc uy, hai là chống lưng cho kiều dân chúng tôi. Phàm có chỗ nào cần tới, đại nhân cứ sai bảo, nếu chúng tôi chỉ bỏ chín phần sức lực, thì không bằng chó lợn.

Có người lại nói:
- Nghe bảo triều đình lệnh các nước giúp quân lương, các phiên vương kia lại không có hành động gì, đúng là cực kỳ ngu xuẩn.

- Đúng, cầu người không bằng cầu mình, người Hoa tới Nam Dương đã mấy chục năm, khai hoang trồng ruộng, triều đình cần lương thảo, sao lại bỏ gần tìm xa, chúng tôi sẵn lòng gánh hết.

Thế là người quyên năm vạn thạch, người góp ba vạn thạch, thoáng cái đã hơn 100 vạn thạch, đủ đại quân ăn ở An Nam hai năm.

Tình cảm này làm Thẩm Mặc cảm động không thôi, vì thế cẩm chén rượu đứng dậy cao giọng nói:
- Nói thẳng ra, các vị bị đãi ngộ không công bằng của triều đình, triều đình cho các vị là phản dân nghịch thần, không phải là người Hoa Hạ nữa. Cho dù tới nay triều đình quyết định trả lời công bằng cho mọi người, vẫn có người nói các vị là hạng vong mạng chỉ biết có lợi. Ta không phản bác, vì ta biết lời nói là vô nghĩa, ngươi muốn nói lý, muốn làm người ta phục là không thể.
Rồi giơ cao danh sách quyên góp, nói:
- Nhưng đây là cống hiện to lớn, sẽ khiến tất cả phải ngậm miệng. Hoàng thượng sẽ thấy, thiên hạ sẽ thấy, các vị mặc dù sống ở hải ngoại, nhưng vẫn là con dân trung thành của Đại Minh.

Những lời của Thẩm Mặc làm Hoa kiều ở đây sụt sùi xúc động, bọn họ nhớ lại trước thời có Cty Nam Dương chống lưng, những phản dân thiên triều bọn họ mối lần bị chính quyền đương địa bóc lột tái phú kiếm được bằng máu và nước mắt, vì thế các Hoa kiều liền quý trọng tất cả những gì đang có trước mặt, cho nên hội Hoa kiều mới yêu quý mới nhiệt tình với Cty Nam Dương như vậy.

Bọn họ vét túi hỗ trợ đại quân triều đình, một là hi vọng quân đội lập nên thiên uy Đại Minh, hai là hi vọng sau này triều đình ban thưởng cho họ chút chiếu cố, ít ra là thừa nhận bọn họ ...

Có hai điều này các Hoa kiều mới có thể đứng thẳng lưng ở Nam Dương, không phải nhìn sắc mặt chính quyền được địa làm việc nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui