Khi Hải Thụy và Dương Dự Thụ theo Lục Luân đi vào phòng thẩm vấn Đại Lý tự, chỉ thấy ở đó đã bị binh lính của trấn phủ ti vây chặt.
Đi vào phòng thẩm vấn, bên trong tuy rằng không có cửa sổ, nhưng ánh lửa sáng rõ.
Lúc này phạm nhân đã ở dưới công đường hậu thẩm, ba người ngồi xuống trên ba cái ghế bày ở phía bắc.
Nhìn không thấy bóng dáng của Phùng Bảo, Dương Dự Thụ giật mình hỏi:
- Sao Phùng công công không tới chờ xét xử?
- Nói là trong phủ có việc không đi được.
Lục Luân nói:
- Khai thẩm trước đi, một lát là tới.
Dương Dự Thụ gật gật đầu, nói với Hải Thụy:
- Ông hỏi đi, ta ghi chép.
- Rõ.
Hải Thụy khiếm hạ thấp người, liền bắt đầu đặt câu hỏi:
- Xin hỏi Lục chỉ huy, dưới đường chính là Đằng Tường, Mạnh Hướng?"
- Đã chứng minh bản thân.
Lục Luân gật gật đầu nói:
- Đúng là Đông Xưởng đề đốc Đằng Tường và ti lễ giám Mạnh Hướng.
Giờ phút này Đằng Tường và Mạnh Hướng, tóc tai bờ phờ, mặt mũi đen thui, quần áo bẩn thỉu nhăn nhúm. Trên người còn đội ' kim bước diêu' mà Hải Thụy cũng từng đội, từ đầu đến chân đều bị xiềng xích, tay chân cũng bị còng lại, mệt mỏi quỳ trên mặt đất, không có vẻ an nhàn sung sướng, quý khí lăng nhân như lúc ban đầu?
- Lục chỉ huy đã tuyên đọc ý chỉ. Hoàng Thượng giao nội giám của thiệp án này cho ta thẩm vấn, thiên tâm vô tư, vi thần không thể không tra đến cùng?
Hải Thụy nói xong vỗ kinh đường mộc nói:
- Đằng Tường, Mạnh Hướng, các ngươi còn không tuân thánh chỉ, tư thiết hình đường, ngược tử cựu thần, chứng cớ rành rành còn không mau nói, khỏi chịu khổ da thịt!"
Đằng Tường quỳ gối ở đó, thần thái bình tĩnh nói:
- Ý chỉ của Hoàng Thượng đương nhiên phải tuân, chúng ta vốn có hỏi tất đáp. Nhưng vấn đề của đại nhân, chúng tôi cũng muốn biết đáp án, cho nên cũng không trả lời được.
Mạnh Hướng cũng lớn tiếng nói tiếp:
- Đúng vậy, chúng ta luôn ở Bắc Kinh, cũng là sau này mới biết được, Lí Lão Tam được phái đi lại tự tiện hành sự. Nhưng khi đó sự việc đã xảy ra, nói gì cũng muộn rồi. Đối với việc gặp Hồ Tông Hiến, ngoài sự tiếc nuối, chúng tôi cũng không có gì để nói!
Hải Thụy giọng lạnh lùng nói:
- Lúc này đẩy hết trách nhiệm lên người một tên tiểu dịch trưởng đã bị giết người diệt khẩu, các ngươi không biết xấu hổ sao?
- Không phải chúng ta diệt khẩu.
Mạnh Hướng nắm lấy lời nói đầu của hắn, cắn càn nói:
- Ngài có thể điều tra, nhưng thật ra hai chúng tôi đã bị nhốt rồi, không khó khăn có thể tra được, rốt cuộc là ai diệt khẩu.
‘Bốp' một tiếng, lại là Dương Dự Thụ đập kinh đường mộc:
- Chuyện trong cung đã có trong cung tra, ngoại đình chúng ta không quản được! Bây giờ chỉ hỏi ngươi về chuyện của ngoại đình, chuyện khác dám nhiều chuyện, vả vào miệng!
- Ha hả
Mạnh Hướng cười nói:
- Hóa ra là bắt nạt kẻ yếu...
- Không được ăn nói linh tinh.
Hải Thụy lạnh lùng nói:
- Án hình bộ đại lao diệt khẩu, đương nhiên cũng phải điều tra rõ! Nhưng hôm nay muốn hỏi, là chuyện của các ngươi, đừng vội dính líu đến cái khác!
- Hai người các ngươi một người Đông Xưởng đề đốc, một người ti lễ chấp bút, chuyện như vậy mà Lí Lão Tam dám không xin chỉ thị, liền tự tiện làm chủ?
- Lòng người khó dò nước biển nan đo, chúng ta cũng không tin, nhưng không thể không tin
- Nói cách khác, các ngươi không biết chút gì sao?
Lời này làm cho hai người hoảng hốt, nhưng hai người đã biết được tin tức chính xác, Lí Lão Tam bị giết khẩu, trấn phủ ti cũng không tìm được chứng cớ gì... Dù sao thẳng thắn chính là chết, vì sao không chối cãi đến cùng?
Vì thế hai người đều gật đầu nói:
- Quả thật là không biết.
Hai tên thái giám quyết tâm một hỏi ba không biết, việc thẩm án rơi vào cục diện bế tắc.
- Thật là buồn cười!
Ngay cả Dương Dự Thụ dễ tính tình như vậy cũng không thể nhịn được nữa, vỗ án nói:
- Đằng Tường, Mạnh Hướng, các ngươi đều là lão tổ lão tông của mấy vạn thái giám. Đông Xưởng gây chuyện lớn như vậy, các ngươi lại đùn đẩy trách nhiệm, các ngươi nói như vậy được sao?
Đằng Tường biểu hiện vô cùng ngoan cố chống lại nói:
- Đông Xưởng tuy nói lệ thuộc cung vua, nhưng người cầm đầu, dịch trưởng, phiên tử, lực sĩ, tất cả đều là người từ cẩm y vệ điều tới, thái giám chân chính dùng hai tay cũng có thể đếm được.
Dừng một chút nói:
- Chúng ta mặc dù thân là đốc công, nhưng mới vừa tiếp nhận Đông Xưởng chưa được nửa năm, trước kia bởi vì Trần Hồng phản loạn, trong xưởng hỗn loạn kéo dài, chúng ta có tâm chỉnh đốn, lại bất lực. Người bên dưới chúng ta vì cuộc sống, kiếm tiền đen, điều này có gì đáng ngạc nhiên?
- Ngươi...
Lí do thoái thác này hiển nhiên đã sớm chuẩn bị, làm cho Dương Dự Thụ không có lời nào để nói, bị tức nghẹn ở đó.
Hải Thụy lại rất bình tĩnh, thản nhiên nói với Dương Dự Thụ:
- Đây là lời khai của Đằng công công, mời đại nhân ghi chép vào hồ sơ đi.
Dương Dự Thụ đành phải nhắc bút viết, nhưng vẫn chưa nguôi cơn tức, tay vẫn hơi run run.
Nhìn thấy cảnh này, Mạnh Hướng sĩ khí đại chấn, nghiêng đầu nhìn về phía Đằng Tường, trong lòng hò reo.
Đằng Tường ánh mắt hồ nghi nhìn Hải Thụy, không biết hắn vì sao lại bình tĩnh như thế.
Hải Thụy không để ý tới bọn họ, nhưng lại khép hờ hai mắt, giống như nhắm mắt dưỡng thần ở trên đại đường.
Qua một hồi lâu, hắn nghe thấy tiếng để bút xuống của Dương Dự Thụ, mới mở mắt ra nói:
- Ghi xong rồi?
Dương Dự Thụ gật gật đầu, không nói gì.
- Ký tên đi.
Hải Thụy nhìn về phía hai tên thái giám nói.
Qua cửa ải đơn giản như vậy, Mạnh Hướng và Đằng Tường không tin vào hai lỗ tai của mình, mở lớn miệng nhìn Hải Thụy. Ngay cả Lục Luân cũng không nhịn được xen vào nói:
- Thế này là ký tên, quá nhanh?
- Đúng.
Hải Thụy gật đầu.
Lúc này thư lại cũng không chần chờ, đem bản cung, mực đóng dấu, bút lông bày trên khay, bưng đến trước mặt hai tên thái giám.
Mạnh Hướng liền nhấc bút ký tên, lại bị Đằng Tường ngăn cản nói:
- Từ từ, xem trước đã.
Bị nhắc nhở, Mạnh Hướng dừng lại, trợn mắt nhìn xem...
Thẩm vấn siêu ngắn, lời khai của bọn họ càng ít, cho nên một tý là xem xong rồi, giọng buồn bã nói:
- Đúng rồi.
Rồi ký tên đồng ý trên tờ khai.
Thư lại bưng đến trước mặt Đằng Tường, Đằng Tường vẫn khó có thể tin, vừa cẩn thận xem một lần, quả nhiên một chữ không sai! Dù đầy bụng hồ nghi, cũng đành phải ký.
Bản cung sau khi thu lại, tảng đá trong lòng hai tên thái giám rốt cục cũng trút xuống, hai người nhìn nhau, trong lòng nghĩ chẳng lẽ chiều gió đã đổi, có người muốn cứu hai chúng ta? Vô luận như thế nào, đây chỉ là điềm báo, hy vọng càng lúc càng lớn.
Bên kia Dương Dự Thụ lại vô cùng thất vọng, hắn tuyệt đối không thể tưởng được, Hải Thụy sau khi nói một phen hùng hồn, lại đầu voi đuôi chuột như thế... Nhưng ngẫm lại cũng có thể lý giải, dù sao Hải đại nhân là thần tượng đạo đức của vạn người quan tâm, nếu không chiến mà lui, khẳng định sẽ làm cho công chúng thất vọng; trong điều kiện không thể đắc tội với nội các, cũng coi như là đạo nghĩa, nếu là mình thì tám phần cũng sẽ như thế.
Nhưng mặc kệ Hải Thụy viện cớ thế nào, hắn đều cảm thấy một tấm bia lớn trong lòng đang đổ sập xuống. Dương Dự Thụ đang ngây người ra, ngay cả hai tên thái giám nói chuyện với hắn cũng không nghe rõ.
- Các ngươi nói cái gì?
Dương Dự Thụ có chút mơ hồ nhìn về phía hai tên thái giám.
- Dương đại nhân, hỏi cũng hỏi xong rồi, chúng tôi có thể trở về chứ?
Mạnh Hướng cười quái dị nói:
- Không để chúng ta trở về thành, phải lo cơm đấy.
- Hải đại nhân thấy sao?
Dương Dự Thụ nhìn về phía Hải Thụy, giọng nói mang vẻ châm chọc.
- Người đâu.
Hải Thụy thản nhiên phân phó nói.
Mấy tên cẩm y vệ đi đến.
- Đưa bọn họ vào phòng giam!
Giọng của Hải Thụy đột nhiên biến thành lạnh lùng.
Mạnh Hướng và Đằng Tường ngây ngẩn cả người, Dương Dự Thụ cũng ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn cẩm y vệ mở cánh cửa ngầm ra.
Trong ánh mắt hoảng sợ của hai tên thái giám, bốn tên cẩm y vệ đưa hai người vào bên trong phòng tối.
Nhìn cửa ngầm chậm rãi khép lại, Dương Dự Thụ mới lấy lại tinh thần, nói:
- Ông còn giấu giếm chiêu gì vậy?
- Nhìn là hiểu.
Hải Thụy thản nhiên đáp, đập kinh đường mộc nói:
- Truyền nhân chứng Lí Xuyên!
Phòng thẩm vấn vốn là một sáng một tối, phòng sáng kia là để ghi chép khẩu cung, nhưng Hải Thụy ra lệnh, rõ ràng truyền vào phòng tối, Đằng Tường và Mạnh Hướng nghe xong đều cả kinh... Còn chưa xoay người lại, đai lưng của hai người đã bị cẩm y vệ nắm lấy.
Hai người thấp thỏm lo âu, vừa muốn lên tiếng, liền bị cẩm y vệ dùng đai lưng, ấn vào miệng, thắt chặt ở sau đầu, không phát ra nổi tiếng. Dùng sức giãy dụa, lại bị đè chặt xuống, hai người không thể không bình tĩnh lại, nghe bên ngoài hỏi:
- Lí Xuyên, ngươi là người nào của Lí Lão Tam?
Giọng Hải Thụy vang lên.
Một người trẻ tuổi có vẻ là kẻ cầm đầu, lúc này quỳ gối thẩm vấn trong phòng, trả lời câu hỏi nói:
- Ta là cháu của Lí Lão Tam, cũng là phiên tử Đông Xưởng, thúc của ta đi phía nam ban sai, liền mang theo ta để mở mang kiến thức.
Nghe thế, hai tên thái giám trong phòng tối cơ hồ ngất đi: ' Bọn họ đã tìm được kẻ đó, bọn họ đã tìm được kẻ đó!' hai người cả kinh ong ong ù tai, như chuông vang bên tai.
Hải Thụy trầm giọng hỏi:
- Nếu cùng đi với hắn,vì sao ngày đó ngươi không bị bắt?
- Ta một ngày trước liền thừa lúc đêm trốn đi, cho nên không bị bắt.
- Vì sao đột nhiên rời đi?
Hải Thụy hỏi.
- Buổi tối ngày hôm trước, thúc ta nói tình hình có biến, cấp trên có thể bán đứng ông ấy.
Lí Xuyên là người có khả năng, nếu không Lí Lão Tam cũng không giao nhiệm vụ trọng yếu như vậy cho hắn:
- Bảo ta mang theo đồ vật này đi trước một bước, nếu cấp trên quyết tâm bán ông, thì giao cho người của trấn phủ ti cứu mạng.
- Đồ vật gì?
Hải Thụy truy vấn.
- Là giá thiếp bắt người của Đông Xưởng và thư tay của Xưởng công hạ lệnh phối hợp với Ngự Sử!
Lí Xuyên khóc nức nở nói:
- Toàn nói 'ngàn sai vạn sai, phụng mệnh không sai', đáng thương cho thúc thúc còn chưa kịp nói chuyện, đã bị hại chết ở trong lao!
Nói xong dập đầu nói với Hải Thụy:
- Thúc của ta không thể chết oan uổng như vậy, ta nguyện đem mấy thứ này giao cho đại nhân, mong đại nhân báo thù rửa hận cho thúc ta!
- Đưa ra những thứ này, ngươi không sợ Đông Xưởng trả thù?
- Bọn họ vốn đang truy giết ta, ta không sống được, cũng không thể để bọn họ ung dung tự tại!
- Ngươi cũng coi như hiếu biết.
Hải Thụy thản nhiên nói:
- Bản quan sẽ bẩm báo với Hoàng Thượng, xem ai dám động đến ngươi.
- Đa tạ thanh thiên Đại lão gia, đa tạ thanh thiên Đại lão gia...
Lí Xuyên dùng sức dập đầu nói.
- Tốt lắm, xem lời khai, không có vấn đề gì, thì ký tên đi.
- Không có gì sai.
Lí Xuyên sau khi ký tên, liền bị cẩm y vệ dẫn đi.
- Hải Cương Phong ông được!
Đợi Lí Xuyên đi ra ngoài, Dương Dự Thụ không khỏi nửa sợ hãi, nửa nén giận nói:
- Nhân chứng quan trọng như vậy nắm ở trong tay, lại giấu ta à!
- Thật có lỗi với đại nhân. Tình huống vạn bất đắc dĩ mà thôi.
- Thôi được rồi! Có thể phá án là tốt rồi!
Dương Dự Thụ phấn chấn xoa xoa tay nói:
- Ta nói ông vừa rồi vì sao để cho bọn họ ký tên, hóa ra là muốn có nét chữ của Đằng Tường, để xem hắn chống chế thế nào!
Nói xong bèn hỏi:
- Tiếp tục lôi bọn họ ra thẩm chứ.
- Chứng minh là bọn hắn sai khiến, là đủ rồi.
Hải Thụy lại lắc đầu nói:
- Lại thẩm tiếp, chỉ sợ phải liên lụy đến nội các, không thể không thận trọng... Theo hạ quan, vẫn là niêm phong hồ sơ vụ án trước, giao Hoàng Thượng phán xét đi.
Dương Dự Thụ có chút bất ngờ nhìn Hải Thụy, nói:
- Nhưng sự an toàn của hai người kia... là một vấn đề.
- Đúng vậy, sau khi biết chúng ta đã nắm giữ chứng cớ, đối phương khẳng định sẽ muốn bằng mọi cách diệt khẩu.
Hải Thụy cũng đau đầu nói:
- Lục chỉ huy, ngươi có thể tạm thời bắt giữ bọn họ không?
- Việc này không được.
Lục Luân lực bất tòng tâm nói:
- Thẩm vấn xong, còn phải đưa về trong cung. Cũng không cần lo lắng quá mức, có Trần lão công công tọa trấn, bọn đạo chích không làm gì được đâu.
Hai người trong phòng tối, nghe vậy kêu khổ không ngừng, hơn nữa Mạnh Hướng không kìm chế được run cầm cập lên... Bọn họ đến nông nỗi này, còn không phải chính là Trần Hoành ban tặng? Nếu giao hai người bọn họ cho hắn, còn không phải đưa dê vào miệng cọp sao?
Nhưng hai khâm sai cũng không biết nội tình, cũng đành thở dài:
- Đành hy vọng như vậy thôi.
- Dẫn phạm nhân đi!
Cũng không cần nhiều lời với hai tên thái giám, Hải Thụy vỗ kinh đường mộc nói:
- Lui đường!
Vì thế bốn cẩm y vệ kéo Mạnh Hướng và Đằng Tường đi ra. Đằng Tường ở phía trước, Mạnh Hướng ở phía sau, hai người thân hình mềm nhũn, bị kéo ra khỏi phòng tối, về phía cửa phòng thẩm vấn.
Hai người dùng sức quay đầu lại, thấy Hải Thụy ba người như ba tôn thần ngồi ở đó, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ, tựa như đang nhìn hai thi thể vậy.
Đằng Tường bị kéo ra ngoài. Mạnh Hướng nửa người cũng đã tới cửa, đột nhiên hắn xoay mạnh đầu lại, vùng thoát khỏi đai lưng bịt miệng, tru lên như heo bị chọc tiết nói:
- Các ngươi muốn hỏi cái gì, ta khai, ta khai!
Khi Mạnh Hướng hô lên một tiếng này, Hải Thụy ba người rốt cục nhẹ nhàng thở ra, nhưng nhanh chóng lấp liếm đi.
- Đưa hắn đến đây!
Hải Thụy hạ lệnh nói.
Cẩm y vệ thực nghe lời, dẫn Mạnh Hướng quay lại.
- Ngươi muốn khai cái gì?
Nhìn Mạnh Hướng quỳ gối ở đó, Hải Thụy trầm giọng hỏi.
- Cái gì cũng có thể khai.
Mạnh Hướng muốn xoa đầu đổ đầy mồ hôi, nhưng hai tay không sờ tới mặt, bèn quỳ một chân nói:
- Chỉ sợ các ông không dám nghe.
- Ngươi dám nói ta sẽ dám ghi.
Dương Dự Thụ lạnh lùng nói:
- Nhưng không được liên lụy vào cung, liên lụy Hoàng Thượng, nếu không sẽ kéo ngươi ra ngoài ngay lập tức.
- Được.
Mạnh Hướng gật đầu nói:
- Ông hỏi đi, ta khẳng định nói thật.
Trong lòng nghĩ thầm: 'Ngươi không hỏi ta cũng nói, chúng ta cũng không muốn vì một chút bí mật trong bụng mà chết không minh bạch.’
- Có phải nói thật hay không, chúng ta chờ xem.
Ánh mắt Hải Thụy lướt qua hắn, nói:
- Ta hỏi ngươi, tra tấn Hồ Tông Hiến, các ngươi rốt cuộc có ý đồ gì?.
- Được người khác ủy thác mà thôi.
Mạnh Hướng ấm ức nói:
- Vốn tưởng rằng việc rất nhỏ, ai nghĩ đến nông nỗi này...
Dừng một chút, lại bắt đầu trốn tránh trách nhiệm:
- Nhưng chuyện này, ta chỉ nghe nói, chuyện của Đông Xưởng không thuộc ta quản.
Hắn cũng quả thật đủ buồn bực rồi, với cái Đông Xưởng vô pháp vô thiên đó mà nói, giết người cướp của chỉ là việc thường ngày mà thôi.
- Được ai ủy thác?
Hải Thụy hỏi.
"..." Mạnh Hướng có chút chần chờ nói:
- Ông chắc chắn muốn biết?
- Nói nhảm ít thôi!
Dương Dự Thụ quát.
- Được rồi, nói cho ông biết. Là người đồng hương của Đằng Tường, đương triều thứ phụ Lí Xuân Phương!
Nói xong lời này, hắn liền chờ mong vẻ phấn khích trên mặt hai quan viên, nhưng chỉ nhìn thấy hai người vẻ mặt bình tĩnh, không khỏi có chút ngây ra nói:
- Hóa ra đã sớm biết.
"..." Trầm lặng một lát, Hải Thụy nói Dương Dự Thụ với:
- Không cần vội ghi, để tránh bị hắn lợi dụng.
- Lời khai này không có ý nghĩa.
Dương Dự Thụ gật gật đầu nói:
- Có thể không đáng ghi chép.
Mạnh Hướng nóng nảy, liên thanh nói:
- Ta sao biết các ông đã sớm biết rồi, còn tưởng rằng các ông không biết!
- Nói cái gì mới mẻ đi.
Hải Thụy lại nhìn về phía hắn nói:
- Ngươi nói tra tấn Hồ Tông Hiến do Lí Xuân Phương sai khiến, có chứng cớ gì không?
Mạnh Hướng lắc đầu nói:
- Không có chứng cớ. Muốn chứng cớ, các ông có thể đi hỏi Đằng công công.
- Không cần ghi.
Hải Thụy lại nói với Dương Dự Thụ.
Mạnh Hướng quả thực bị bức điên rồi, thét lên nói:
- Các ông không biết ta cũng không biết, đây không phải là làm khó người sao!
- Không ai làm khó ngươi.
Hải Thụy hừ một tiếng nói:
- Là ngươi nói mình muốn khai, bây giờ lại khai những thứ không có giá trị, chẳng lẽ là muốn đùa giỡn chúng ta phải không?
Mạnh Hướng cắn răng suy nghĩ một lát, đành phải đánh ra chiêu bài cuối cùng nói:
- Ta tuy rằng không biết bọn họ mưu mô như thế nào, nhưng ta biết một việc, có thể chứng minh quan hệ trước kia của bọn họ.
- Nói.
Hải Thụy im lặng liếc mắt nhìn Dương Dự Thụ một cái, ông thần sắc hơi kích động, nhấc bút lên.
- Tên Đằng Tường kia rất kín miệng, ta biết cũng không nhiều.
Mạnh Hướng rào trước đón sau mới yêu sách nói:
- Nhưng dù sao sớm chiều ở chung, có một số việc vẫn không thể giấu được ta.
- Nói nhảm ít thôi!
Hải Thụy không nhịn được vỗ án.
- Mùa xuân năm nay, lúc ấy Cao các lão vẫn còn, cũng không biết ông ta phát điên thế nào, lại dẫn người tới chỗ chúng ta, một trận nhổ cỏ tận gốc, hàng của bọn ta đều bị niêm phong, mất cả gốc lẫn lãi.
Nghĩ lại những ngày kinh hoàng đó, Mạnh Hướng vẫn vô cùng đau lòng nói:
- Chúng ta kiếm được tiền có dễ dàng sao? Còn không phải một chút góp, một chút kiếm thôi ư?
- Nói đề chính!
Trên trán Hải Thụy gân xanh nổi lên nói.
- Được, được... Sau đó Cao các lão rốt cục ra đi, chúng ta lại mở việc buôn bán một lần nữa.
Mạnh Hướng vội vàng nói:
- Nhưng vừa mới bồi thường hết cả nhà, còn thiếu nội khố một khoản tiền, chúng ta tuy rằng là rất khó khăn, cũng phải trả, nếu không phía dưới học theo, lại vét sạch tiền trong kho.
Hải Thụy đành chịu rồi, chỉ có thể nói với Dương Dự Thụ:
- Ghi những điểm quan trọng.
- Muốn trả tiền, phải mở hoàng điếm một lần nữa, kiếm được tiền mới có thể trả. Nhưng mở điếm phải có một số tiền, trong quốc khố cũng không mượn được.
Mạnh Hướng vẫn nói liên miên cằn nhằn:
- Sau đó ta nghĩ ra, không phải bây giờ dân gian chuộng cho vay sao? Nghe nói làm buôn bán cũng không cần dùng đến tiền của mình, mà là dựa vào vay tiền của Nhật Thăng Long, đợi kiếm được tiền thì bù vào là được. Vì thế ta để cho quản gia ra mặt, lấy danh nghĩa của hai chúng ta, mượn của Nhật Thăng Long ba lần, một lần mười vạn, hai lần tám vạn, tổng cộng hai mươi tám vạn lạng...
Dương Dự Thụ viết theo lời hắn nói... Ông viết chữ 'Bát' cuối cùng thêm một dấu chấm, đổi thành chữ 'Lục'.
- Ai ngờ người đen đủi thì đến uống nước lạnh cũng nghẹn, bình thường hoàng điếm của các tiền bối mở như thế nào kiếm như thế ấy, đến lần chúng ta lại sinh ra lắm tai lắm nạn.
Mạnh Hướng buồn bực nói:
- Trong tháng tám, cung vua và ngôn quan loạn lớn, chúng ta đánh người của bọn họ, bọn họ lại niêm phong điếm của chúng ta, tất cả hàng hóa đều sung công, lúc này thật sự là...
Nói đến chỗ thương tâm, Mạnh thái giám nước mắt lưng tròng nói:
- Không giấu giếm các ông, hai ta bị chủ nợ bức bách, cũng đã có ý định thắt cổ.
- Nói bậy.
Dương Dự Thụ không tin nói:
- Hai đại thái giám các ngươi, còn có thể sợ thương nhân?
- Ai ya, đó là Nhật Thăng Long. Việc buôn bán của đám Sơn Tây đó, đừng nói chúng ta, ngay cả Hoàng Thượng cũng không thiếu nợ được...
- Sau đó thì sao.
Dương đại nhân đột nhiên ý thức được, chính mình cũng bị hắn cuốn theo, vội vàng ho một tiếng, trở lại đề chính.
- Đến đường cùng, Lí các lão đưa than sưởi ấm trong tuyết, giúp chúng ta trả nợ cho Nhật Thăng Long.
Mạnh Hướng miệng lưỡi lại lưu loát nói:
- Các ông nghĩ xem, tình nghĩa lớn như vậy, chúng ta có thể không trả sao? Cho nên lúc Lí Xuân Phương nói là cần giúp đỡ, chúng ta không hề nghĩ ngợi đã đồng ý rồi.
Đây là manh mối rất có giá trị, Hải Thụy yên lặng chờ Dương Dự Thụ ghi xong, liền nói tiếp:
- Cần có chứng cớ, không có chứng cớ thì có tác dụng gì?
- Thật sự là không có...
- Làm nhiều chuyện như vậy, không lưu lại cái gì sao? Thật là vô lý!
Mạnh Hướng ngẫm nghĩ lại, đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Việc này Đằng Tường cũng không ra mặt, liền giao ngân phiếu của Lí các lão cho ta, để ta đi Nhật Thăng Long trả tiền. Ta đời này còn chưa bao giờ thấy nhiều ngân phiếu như vậy, tràn đầy một hòm, đều là tiền giấy một tờ năm trăm lượng, làm cho người ta tham chết...
- Ngươi lấy trộm mấy tờ?
Dương Dự Thụ hỏi.
- Sao có thể như thế?
Mạnh Hướng ngây ngô liếc hắn một cái nói:
- Không dư một lượng cho ta, sao có thể lấy được.
Nói xong dương dương tự đắc nói:
- Nhưng ta lấy ngân phiếu cũ rách của mình, đổi lấy một ít, để ở nhà còn chưa tiêu đến.
- Bao nhiêu tờ? Giấu ở đâu?
Hải Thụy liếc mắt nhìn Lục Luân, hắn bèn gật gật đầu.
Mạnh Hướng vừa định nói ít một chút, nhưng nghe hắn hỏi địa điểm, đành phải nói thật nói:
- Chín mươi sáu tờ...
- Bốn vạn tám ngàn lượng.
Sợ hắn tính sai, Dương Dự Thụ giành nói trước.
- Tiền của ta ta còn không biết sao?
Mạnh Hướng vẻ mặt đau lòng nói:
- Bên ngoài thư phòng có cái bồn cầu chưa dùng đến, trong bồn cầu có hai lớp, toàn bộ tiền giấu ở bên trong đó.
Lục Luân gật gật đầu với thủ hạ của mình, mấy người liền im lặng đi ra ngoài.
Mạnh Hướng tuy nói chuyện dông dài, nhưng rốt cục đã cung cấp được manh mối hữu dụng. Hải Thụy và Dương Dự Thụ liếc nhau, đều cùng một ý: 'Bốn vạn tám ngàn lượng, cũng đủ định tội Lí Xuân Phương rồi!' Lí Xuân Phương là quan to nhất phẩm, tính toán lương bổng một năm có thể kiếm được hai trăm bốn mươi lượng bạc trắng, nếu không ăn không uống không tiêu hai trăm năm, mới có thể kiếm được khoản tiền này. Thực hiển nhiên số tiền này có lai lịch bất chính!
Thấy rốt cuộc không hỏi được gì nữa, Hải Thụy sai người cho Mạnh Hướng ký tên, đưa hắn đi ra ngoài, lúc này mới đưa Đằng Tường tiến vào.
Đai lưng bên ngoài miệng Đằng Tường còn rất chắc, cẩm y vệ bèn cởi cho hắn, hắn liền hoạt động cằm, cười lạnh nói:
- Thật sự là mưu kế tuyệt diệu! Trước tìm người giả trang thân thích của lão Tam, nhốt chúng ta ở cách vách, nghe các ngươi diễn. Cuối cùng cố ý đẩy ta ra, để xuống tay với tên Mạnh Hướng ngu ngốc này!
- Ngươi còn điều gì muốn nói?
Việc đã đến thế này, hắn nói gì cũng không tốt, Dương Dự Thụ thản nhiên nói:
- Không có thì bãi đường.
- Các ngươi thắng, ta bị bại cũng không oan.
Đằng Tường cười gượng nói:
- Ta tuyệt đối sẽ không bán đứng Lí các lão, nhưng ta có thể nói cho các ông, Lí các lão gia thế thanh hoa, làm quan liêm khiết, tuyệt đối không lấy ra số bạc đó.
- Là ai đưa cho ông ấy?
Hải Thụy trầm giọng hỏi.
Đằng Tường nói:
- Ngoài vị nội các kia, còn có thể là ai chứ?
- Vị nội các nào?
Hải Thụy cao giọng.
- Cụ thể ta cũng không biết.
Đằng Tường không để mình bị đẩy lòng vòng, cười lạnh nói:
- Các ông không biết tự tra sao?
- Chúng ta sẽ tra.
Hải Thụy ánh mắt như điện nhìn hắn:
- Đằng công công, ta bây giờ quy nạp một lần lại lời khai vừa rồi của ngươi, ngươi nghe cho rõ. Ngươi nói việc tra tấn Hồ Tông Hiến là bị người sai khiến, mà kết hợp với lời khai của Mạnh Hướng, ngươi sở dĩ làm như vậy, là bởi vì đã nhận số tiền hối lộ lớn của người đó. Mạnh Hướng nói người đó là Lí Xuân Phương, nhưng ngươi nói, ông ta là một tên quan nghèo, căn bản không có nhiều tiền như vậy. Ngươi còn nói thật ra số tiền đó là do một người khác trong nội các chi ra, hỏi ngươi tên người đó là ai, ngươi lại nói không biết. Thật ra là ngươi biết!
Hải Thụy tăng thêm ngữ khí nói:
- Lí Xuân Phương là thứ phụ nội các, có thể để cho ông ta lộ diện làm việc này, trên đời này ngoài Hoàng Thượng ra, cũng chỉ có Từ các lão thôi. Hoàng Thượng khẳng định không có khả năng, cho nên ngươi nói người khác của nội các, chính là Đại Minh thủ phụ Từ Giai, đúng không!
Rồi quay sang nói với Dương Dự Thụ:
- Lời của ta nói đều ghi lại chưa?
Dương Dự Thụ gật gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.
- Từ từ... Không cần ghi, không cần ghi.
Đằng Tường trừng lớn mắt nói:
- Ta... Ta không nói như vậy...
Lúc này, một tên cẩm y vệ vội vàng đi vào, nhỏ giọng nói một câu bên tai Lục Luân, Lục Luân làm động tác vuốt ria mép với Hải Thụy.
Hải Thụy đứng lên, chụp mạnh kinh đường mộc nói:
- Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, người kia là ai?
Đằng Tường đã chú ý tất cả xung quanh, sắc mặt biến ảo, không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Muốn biết sao? Ta không ngại nói cho ngươi biết, Phùng Bảo mang theo chỉ dụ tới rồi.
Hải Thụy hình như đã nghe được tiếng bước chân bên ngoài, chỉ có thể nói một câu cuối cùng:
- Muốn ta đình chỉ thẩm vấn, lập tức áp giải ngươi về cung.
Đằng Tường sắc mặt đờ đẫn, suýt nữa hộc máu, nếu nửa canh giờ trước, nghe được tin tức này, hắn khẳng định sẽ vui mừng khôn xiết; nhưng hiện tại... Chính mình và Mạnh Hướng đều đã vào tròng của Hải Thụy, nên hay không nên nói đều đã nói ra rồi. Chỉ dụ này, chính là bùa đòi mạng của Diêm vương.
- Phùng Bảo đến đây, thẩm vấn phải chấm dứt. Nhưng ngươi vẫn phải ký tên!
- Ký tên.
Lục Luân ra lệnh một tiếng, cẩm y vệ liền bưng bản cung đến trước mặt Đằng Tường.
Dưới nhiều tầng áp lực như vậy, Đằng Tường rốt cục không chịu được, liên thanh nói:
- Ta có ẩn tình bẩm báo!
- Lui xuống trước đi.
Hải Thụy vung tay lên, người bên dưới cũng lui xuống hết, trong phòng thẩm vấn cũng chỉ còn lại Đằng Tường và ba vị quan thẩm vấn.
Lục Luân đột nhiên cười cười nói:
- Các ngài hỏi nhanh lên, ta đi chặn Phùng Bảo lại.
Hải Thụy và Dương Dự Thụ liếc nhau, gật đầu nói:
- Làm phiền rồi.
Lục Luân gật gật đầu, đi ra ngoài đóng cửa lại.
Bên ngoài phòng thẩm vấn vang lên tiếng ồn ào, bên trong ba người lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Hải Thụy đặt câu hỏi rõ ràng trầm ổn, Đằng Tường trả lời đâu vào đấy, Dương Dự Thụ nhanh tay ghi chép...
Cũng không biết hôm qua ăn thứ quỷ quái gì, Phùng Bảo bị đau bụng đi ngoài, sáng sớm thật sự không dậy nổi. Đành phải cáo nghỉ, nghỉ ngơi cả buổi sáng, lại đến Đại Lý tự chờ phán xét... Hắn tuy rằng không tin tưởng Mạnh Hướng, nhưng biết Đằng Tường là cục xương khó nắn, hơn nữa thời gian buổi sáng có hạn, có thể khai thẩm hay không còn phải dựa vào hai người, cho nên cũng không lo lắng lắm.
Vì thế yên tâm uống thuốc, nằm ở trong phòng. Đến giữa trưa, quả nhiên khôi phục được chút khí lực. Ai ngờ còn đứng chưa vững, chợt nghe tiểu thái giám tới báo tin, nói Hoàng Thượng có khẩu dụ để hắn truyền đạt.
Ban đầu hắn còn ai thán mình thật là khổ, cho đến khi lĩnh ý chỉ, Phùng Bảo mới hiểu được việc này không phải là nhỏ, một khắc không thể chậm trễ. Nhưng hai chân thật sự không có lực, đành phải cho người cõng ra Tử Cấm thành, mới ngồi trên cỗ kiệu, hữu khí vô lực nói:
- Nhanh đi Đại Lý tự...
Đại nha môn gần với hoàng cung, một lát là đến. Phùng Bảo xuống kiệu, nhìn thấy tầng tầng cẩm y vệ canh gác, liền lập tức tiến lên, giọng the thé nói:
- Có chỉ dụ, mau tránh ra!
Mãng bào đỏ thẫm trên người hắn, và phất trần vàng ròng trong tay, đều biểu hiện thân phận thiên sứ của hắn, thuận lợi đi vào Đại Lý tự, đi thẳng đến đại đường, đã thấy không có một bóng người.
Phùng Bảo choáng váng, mới kéo một tên thư lại hỏi:
- Đại nhân nhà ngươi đâu?
- Ở phòng thẩm vấn.
- Mau dẫn đường!
Vòng vòng vèo vèo, rốt cục đi tới nhà ngang của phòng thẩm vấn, hắn vừa muốn đi vào, liền thấy một người trẻ tuổi dáng người cao to nghênh đón tới, vẻ mặt thân thiết nói:
- Phùng công công, ngài bị sao vậy?
Thấy đi ra chính là trấn phủ ti đầu lĩnh Lục Luân, Phùng Bảo miễn cưỡng tươi cười ứng phó:
- Đau bụng cả đêm.
- Đã thấy rồi, bệnh cũng không nhẹ.
Lục Luân thân thiết nói:
- Vậy còn tới làm gì, mau đến đằng kia nghỉ ngơi đi, ở đây có chúng ta là được rồi.
Nói xong nói với tên thư lại dẫn đường kia:
- Còn ngây ra đấy làm gì, mau bố trí phòng thượng hạng cho Phùng công công, phải có giường lò, còn phải chuẩn bị sẵn bồn cầu!
- Không cần, chúng ta không phải tới nghe thẩm.
Đối với loại nhiệt tình bất ngờ này, Phùng Bảo xin miễn:
- Có chỉ dụ!
- Chỉ dụ? Nghe nói Từ các lão vừa tiến cung, có quan hệ đến việc này không?
- Tuyên sẽ biết.
Phùng Bảo khó chịu nói:
- Lục đại nhân, ngài có thể nhường đường không?
Hóa ra Lục Luân vẫn chặn ở giữa cửa, Phùng công công tuy rằng là thiên sứ, cũng không thể chắp cánh mà bay qua được?
- À, được được.
Lục Luân vừa mở hàng rào phía sau, vừa xin lỗi nói:
- Ta tuổi trẻ không hiểu chuyện, công công ngàn vạn lần đừng để ý.
- Không, không.
Phùng Bảo vừa trả lời có lệ, vừa cùng tùy tùng bước nhanh vào trong, nhưng chợt dừng chân, dùng sức dụi mắt nhìn hàng rào kia.
Sau khi xác định không phải ảo giác, mới hổn hển quay đầu lại, gọi to Lục Luân:
- Đây là cái gì?
Lục Luân vội vàng đi theo giải thích:
- Bởi vì câu hỏi có thể đề cập đến trong cung, vì giữ bí mật, chúng tôi đành phải khóa cửa phòng lại.
- Dùng đến nhiều khóa như vậy sao?
Phùng Bảo tức giận đến run người nói:
- Ngươi đếm xem có bao nhiêu khóa?
Hóa ra trên hàng rào cửa phòng thẩm vấn, vòng bao nhiêu là xích sắt. Mỗi một sợi xích có một cái khóa. Tựa như hàng rào cửa mặc một bộ áo giáp khóa vậy.
- Không cần đếm, tổng cộng mười tám cái khóa, bảo đảm không ai có thể mở trộm.
- Được, được.
Phùng Bảo nhìn cánh cửa kia, lại nhìn nhìn Lục Luân, mặt chảy dài ra nói:
- Đường đường trấn phủ ti Chỉ huy sứ, nhưng lại đùa giỡn cái trò nhỏ mọn này, mau mở ra cho ta!.
- Mở ra mở ra...
Lục Luân thái độ vô cùng tốt, lập tức phân phó thân binh phía sau nói:
- - Đã bảo ngươi khóa ít hơn mấy cái sao phải dùng toàn bộ thế này?
Thân binh kia cũng cười theo, ngại ngùng tiến lên, từ bên hông cởi xuống một bộ chìa khóa, thứ nhất là chìa khóa rất to, thứ hai là có ba bốn mươi chiếc, cầm bộ chìa to này, leng keng lên giơ lên, bắt đầu luống cuống tìm chìa khóa mở cửa.
Đám quan lại Đại Lý tự ở bên cạnh vây xem đã có không ít người nhận ra, bộ chìa khóa kia vốn là treo ở phòng ti ngục. Mà đại lao của ti đang để trống mười tám mười chín nhà tù, cho nên lai lịch xiềng xích đó cũng là rõ ràng. Nhưng tất cả mọi người đều ở bên cạnh cười thầm xem, không ai lên tiếng nhắc nhở tên thái giám.
Chỉ thấy thân binh kia cắm cái chìa khóa vào ổ khóa, vặn vẹo một hồi, lại rút ra đổi một cái khác, lại vặn vặn vẫn không được, đành phải đổi lại, cũng vẫn không đúng, liên tiếp thay đổi hơn mười cái, mới cụp một tiếng, mở được một cái khóa.
Theo tiếng khóa thứ nhất mở ra, giữa sân vang lên tiếng ủng hộ, thân binh kia lau mồ hôi trên trán, cười cười với mọi người, sau đó tiếp tục mở khóa.
Khuôn mặt của Phùng Bảo trầm xuống, nhưng hắn ngoài việc để cho mấy tên tiểu thái giám cùng giúp mở khóa, cũng không có cách nào khác chỉ có thể đứng đó tỏ vẻ khó chịu.
Cũng không biết qua bao lâu, khi xích sắt cuối cùng rơi xuống đất, hàng rào cửa rốt cục được mở ra, Phùng Bảo là người đầu tiên xông vào phòng thẩm vấn, liền nhìn thấy Hải Thụy và Dương Dự Thụ đã thẩm vấn xong, thậm chí kết quả báo cáo cũng đã viết xong, đang cất từng tờ lời khai, vật chứng, chứng từ, công văn, đều xếp vào trong phong bao công văn.
Nhìn thấy Phùng Bảo tiến vào, Dương Dự Thụ gật gật đầu cười với hắn, bên kia Hải Thụy còn chưa cả ngẩng đầu lên. Động tác của Hải Thụy vô cùng nhanh nhẹn, chỉ trong chớp mắt, đã dán xong phong thư lớn kia, để trên án thư. Lúc này mới nói với Phùng Bảo:
- Phùng công công tới đúng lúc lắm, vụ án đã thẩm xong. Mời đưa Mạnh Hướng và Đằng Tường về đi.
"..." Phùng Bảo há mồm, một câu cũng không nói nên lời.
Hải Thụy và Dương Dự Thụ từ trong ống tay áo lấy ra con dấu của mình, đóng dấu lên, tiếp theo đặt vào một cái hộp gỗ đã sớm chuẩn bị sẵn, dán lên mảnh giấy “hoàn công”.
Lúc này Lục Luân cũng tiến vào, thấy Hải Thụy bọn họ đã xong việc, liền bước nhanh tiến lên nói:
- Phùng công công tới để truyền chỉ dụ.
Hai người mau chóng đi tới trước bàn ôm quyền, chờ Phùng Bảo truyền chỉ.
- Được, được...
Phùng Bảo sở dĩ có thể luôn duy trì khắc chế, là bởi vì hắn không muốn đắc tội với người kia. Bây giờ thấy tình hình này, biết đại cục đã định, đương nhiên sẽ không gây ra bão táp.
Lại nói hắn cũng rất khá, có thể trong thời gian ngắn ngủn, điều chỉnh lại cảm xúc, cười nói:
- Vất vả rồi...
Sau khi truyền xong chỉ dụ, Lục Luân áp giải Đằng Tường và Mạnh Hướng đi ra, thấy hai người bọn hắn còn nguyên đầu nguyên đuôi.
Phùng Bảo cũng không nói thêm gì, chắp tay về phía Dương Dự Thụ và Hải Thụy nói:
- Chúng ta hồi cung phục mệnh, thất lễ.
Liền cùng Lục Luân áp giải hai người rời đi.
Dương Dự Thụ và Hải Thụy không tiễn, mà cùng mỏi mệt ngồi xuống, nhìn nhau cười. Dương Dự Thụ vừa lắc đầu vừa cười nói:
- Không thể tưởng được. trong một canh giờ ngắn ngủn đã thành công.
Nói xong bèn chắp tay nói:
- Ma cao một thước, đạo cao một trượng! Cương Phong huynh, ta phục rồi, thật tâm phục rồi.
Hóa ra khi sắp vào phòng thẩm vấn, Hải Thụy mới bàn với hai người bọn họ, chuẩn bị dùng kế lừa hai tên thái giám, đạt tới mục đích tốc chiến tốc thắng.
Tuy rằng không tin lắm, nhưng Dương Dự Thụ và Lục Luân cũng biết nếu muốn thắng nhanh phải thần kỳ, cho nên toàn lực phối hợp, khuynh tình diễn xuất, mới có một vở tuồng vừa rồi.
- Cái này chỉ là bắt chước lời người khác mà thôi.
Hải Thụy vẻ mặt trầm tĩnh nói:
- Năm đó Chấn Võ Doanh binh biến, Thẩm các lão đã dùng cách này để bình định. Vụ án này ta cũng nghiên cứu qua, như ông vừa nói, quả thật có hiệu quả như nhau.
Dương Dự Thụ cười nói:
- Nhưng ông dám tìm người giả trang Lí Xuyên, ta thật sự là mướt mồ hôi.
- Hai tên thái giám trong cung cấm, không thể gặp được tên Lí Xuyên kia.
Hải Thụy thản nhiên nói:
- Hơn nữa tên Mạnh Hướng rõ ràng dễ lừa hơn so với Đằng Tường, cho nên ta mới để hắn vào trước, Chỉ cần hắn khai, Đằng Tường ngoan cố chống lại cũng không được.
- Thật không ngờ ông có thể nghĩ chu đáo chặt chẽ như vậy.
Dương Dự Thụ thật tình khen, lần này đại án phá được, Hải thanh thiên thật là làm cho thế nhân nhìn với cặp mắt khác xưa.
- Đại nhân đừng quá lạc quan. Vụ án thẩm xong rồi, nhưng rốt cuộc có mấy người có thể trừng phạt đúng tội? Khó mà nói.
- Đừng lo lắng thái quá, đó là chuyện của các thần tiên.
Dương Dự Thụ đứng dậy vỗ bụng nói:
- Ít nhất chúng ta không thẹn với lương tâm! Đi, ta với ông nghỉ ngơi, chúng ta đi ăn thịt dê, đánh chén một trận, lại về nhà đánh một giấc, việc này nói sau!
"..." Hải Thụy muốn cự tuyệt theo thói quen, nhưng qua trận kề vai chiến đấu này hắn đã coi Dương Dự Thụ trở thành bằng hữu có thể tin cậy, lời nói đến bên miệng bèn đổi thành:
- Ta không có tiền.
- Ha ha ha...
Dương Dự Thụ sang sảng cười nói:
- Cũng không mong ông mời.
Trên đường, Phùng Bảo thật sự không kiềm chế được, lấy cớ bên ngoài lạnh, liền chui lên xe giam giữ Đằng Tường, nói là xe chở tù thật ra là xe ngựa kín không kẽ hở, cho nên lý do của Phùng Bảo cũng chấp nhận được.
Đằng Tường vẫn mang theo kim bước diêu, bị chốt vào vòng sắt ở phía trước thùng xe, thấy Phùng Bảo tiến vào, miệng hắn nhếch lên hiện lên một vẻ tự giễu nói:
- Không thể tưởng được ta nói ra nhanh như vậy chứ gì?
Phùng Bảo đóng cửa xe, từ trong ngực lấy ra bầu rượu, uống hai ngụm cho ấm người. Nhìn Đằng Tường đang ở đó liếm môi, liền vuốt ve bầu rượu một lát, rồi đưa cho hắn.
Đằng Tường ôm lấy bầu rượu, miễn cưỡng đưa lên miệng, tham lam uống một ngụm. Chỉ chốc lát sau trên mặt có chút khí sắc, thiện ý cười nói với Phùng Bảo:
- Phùng công công, chúng ta lần này bị dọa đến nhà bà ngoại rồi, nhưng ta một câu cũng không để liên lụy đến Hoàng Thượng, cũng không khai ông ra, đạo lý này Mạnh Hướng cũng hiểu, ông có thể ngủ ngon giấc.
- Ta biết các ngươi sẽ không khai.
Phùng Bảo nói như vậy, rồi lấy ra cái khăn trắng lót ở chỗ ngồi, lúc này mới đặt mông xuống nói:
- Vậy các ngươi khai cái gì?
- Chuyện ngoài cung thì đều khai.
Đằng Tường nói vậy để tránh bọn họ còn muốn diệt khẩu.
Phùng Bảo cười cười, giả bộ lơ đãng nói:
- Ai liên lụy vào?
Đằng Tường nghiêm mặt nói:
- Phùng công công, chúng tôi không xong rồi, nhưng phải khuyên ngài một, chúng ta là người trong cung, quản chuyện trong cung thì được, chuyện ngoài cung nên ít tham dự. Tham dự nhiều sẽ dẫn tới kết cục của ta và Mạnh Hướng thôi.
Thấy Phùng Bảo tuy rằng nghe, nhưng cũng không quan tâm, Đằng Tường cao giọng nói:
- Trần Hoành lợi hại thế nào, cũng đấu không lại với Diêm vương, ông ấy còn sống được vài năm nữa? Chỉ cần ông ấy vừa chết, ông sẽ là đại nội tổng quản, vững vững vàng vàng, cái đích của mọi người cùng hướng tới, thật là tốt, cần gì phải gây sự nữa?
Có câu nói khi người ta sắp chết, nói lời trung thực, lời nói gan ruột của Đằng Tường, làm cho vẻ mặt của Phùng Bảo cũng trịnh trọng hơn, nghe hắn nói tiếp:
- Ta nghĩ Trần Hoành cũng nhìn thấy điểm này, mới làm như không thấy động tác nhỏ của ông, nhưng ông ấy vẫn chưa yên tâm, muốn tiếp tục gây sức ép cho ông, tự mình ép mình chết... Chúng ta là người có hôm nay không có ngày mai, nói không dễ nghe, nhưng tấm chân tình này, mong công công hiểu cho.
Phùng Bảo vẻ mặt nghiêm trọng, trầm ngâm một lát nói:
- Ta biết rồi, ta không hỏi nữa.
Đằng Tường gật gật đầu, nói với Phùng Bảo:
- Ta mấy ngày nay đã tổng kết ra một câu, ngài muốn nghe không?
- Nói.
Phùng Bảo cũng là người biết điều, nói:
- Ta biết ngươi còn vướng bận việc nhà, ngươi cứ yên tâm, có ta ở đây không ai có thể ức hiếp bọn họ.
- Đa tạ ân tình của Phùng công công!
Đằng Tường vô cùng cảm kích nói:
- Ta nghĩ lại vì sao lại bại bởi Trần Hoành, thật ra chuyện lần này, ta và Mạnh Hướng liên lụy không sâu. Vốn tưởng rằng chỉ là việc phát sinh, lấy sự rộng lượng của Hoàng Thượng, nhiều nhất chỉ mắng chúng ta một trận, nhưng vì sao lại bị ngồi tù? Một mặt đương nhiên là cao chiêu của Trần Hoành, nhưng quan trọng hơn, là ta và Mạnh Hướng hai người một bước lên chức cao, đắc chí liều lĩnh, tùy ý làm bậy, chịu tiếng chửi rủa trong cung ngoài cung. Hoàng thượng còn niệm tình bảo vệ chúng ta một lần hai lần, ba lần bốn lượt, nhưng khi cho chúng ta đi chùi đít, là ngày tận thế của chúng ta cũng đã đến.
Nói xong nhìn Phùng Bảo nói:
- Ông có thể nghiệm được gì trong đó?
- Phải giữ mồm, không được càn rỡ.
Đằng Tường trầm giọng nói:
- Còn nữa, làm cái gì cũng không thể giấu Hoàng Thượng. Hoàng Thượng là người trọng tình, muốn Hoàng Thượng tín nhiệm ông, điều kiện tiên quyết là ông không được lừa gạt Hoàng Thượng. Trên đời không có tường không thông gió, chỉ cần làm là có thể rơi vào tai Hoàng Thượng, cho nên chuyện vượt mặt Hoàng Thượng mà thông đồng với ngoại thần, tuyệt đối không nên làm... phụng dưỡng được Hoàng Thượng còn mạnh hơn tất cả những gì ông làm!
Phùng Bảo nghiêm nghị, trịnh trọng gật gật đầu.
Từ Đại Lý tự hồi cung, nháy mắt đã đến, nghe thấy đã tới cửa cung, Phùng Bảo liền xuống xe, đi bộ vào Tả an môn.
Trên Trường An phố, hắn nhìn thấy quản gia Từ Tước của mình, liền cho người gọi hắn lại đây.
Hai người cố ý đi ở cuối đội, Từ Tước hạ giọng hỏi:
- Tin tức bên đó thế nào?
- Khai hết rồi
Phùng Bảo nghiêm mặt nói một câu:
- Sau lần này, không cần liên hệ với bên kia nữa.
Nói xong liền bước nhanh, đuổi theo đội ngũ.
Từ Tước ngây ra ở đó, lẩm bẩm: “Khai hết rồi, không cần liên hệ với bên kia nữa... Đây chẳng phải là nói, Trương các lão gặp phải tai ương?" Phùng Bảo chưa nói rõ ràng với mình, nhưng Từ Tước lại tự lý giải lời nói của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...