"Nghe nói tên gia hỏa này là tú tài? Không ngờ làm quản gia cho người ta." Thẩm Mặc nhớ tới một số tin đồn, đương nhiên không tiện xác minh, gật đầu hỏi:
- Lão gia các ngươi tới sớm rồi hả?
- Vừa tới, vừa tới ạ.
Du Thất mời Thẩm Mặc xuyên qua lầu chính tới hậu viện.
Theo Du Thất tới một tiểu viện trong cùng, gõ cửa, Trương Cư Chính mở cửa nghiêng người mời y vào:
- Không ngờ Giang Nam có thể tới sớm thế.
- Ăn cơm mà không tích cực khẳng định là có vấn đề.
Thẩm Mặc cười ha hả, đi vào tĩnh thất trang hoàng cao quý.
Trong tĩnh thất ấm áp như xuân, hai người chia chủ khách ngồi xuống, hai người phá ấm trà, ngồi tán gẫu, đợi thức ăn bày lên.
Nhìn đầy một bàn sơn hào hải vị, lại nhìn căn phòng thênh thang, Thẩm Mặc hỏi:
- Không mời ai khác nữa à?
- Còn có thể mời ai?
Trương Cư Chính nhướng mày lên, ngạo nghễ nói:
- Đương kim thiên hạ có mấy người đủ tư cách?
- Ha ha, thế nào cũng phải có vài người chứ?
Cả hai nhìn nhau cười, nụ cười rất đáng ăn đòn.
Trương Cư Chính trêu:
- Hay là tìm vài ca cơ đất bắc hát mấy khúc trợ tửu hứng?
- Thôi.
Thẩm Mặc xin miễn:
- Huynh muốn mời ta uống rượu đã chẳng tới đây.
- Cũng phải, thanh lâu tốt hơn ở đây nhiều.
Rồi lấy thân phận chủ nhân mời rượu, trong lòng có trăm ngàn suy nghĩ, nhưng phát hiện ra khó mở miệng, cứ cúi đầu uống hết chén này tới chén khác.
Thẩm Mặc cũng chẳng giục hắn, thong thả gắp thức ăn nhâm nhi, thầm nghĩ :" Quái, sao Duyệt Tân Lâu nổi danh làm thức ăn như nhai đất sét." Kỳ thực đâu phải thức ăn có vấn đề, chỉ là y ăn không thấy ngon mà thôi.
Hồi lâu, Thẩm Mặc phá vỡ im lặng, nói:
- Giữa hai chúng ta, nhiều lời nói hay không nói cũng thế, nhưng nói ra trong lòng thống khoái hơn.
Trương Cư Chính ngẩng đầu lên:
- Quả nhiên sinh ra ta là cha mẹ, hiểu ta là Giang Nam. Có một số chuyện, ta không thể chi phối được..
Thẩm Mặc cười không nói.
Trương Cư Chính thấy không đường đồng tình, cười khổ nói:
- Được rồi, ai mà chẳng muốn ngồi vào chỗ đó.
Thẩm Mặc chạm cốc với hắn uống cạn:
- Ta cũng thế.
Trương Cư Chính mặt cứng lại, một lúc sau mới cười, càng cười càng lớn, cười tới chảy nước mắt:
- Ta phục rồi, cảnh giới của huynh tựa hồ lại thăng lên.
- Chẳng qua không thích nói dối thôi.
Thẩm Mặc bình thản nói:
- Hay, trước mặt người ngay không nói lời gian dối, chúng ta thẳng thắn với nhau.
- Nói đi, ta nghe đây.
Trương Cư Chính vuốt râu hỏi:
- Chuyện ở binh bộ của huynh thế nào?
Thẩm Mặc tựa như trả lời hắn, tựa như mở đầu cho mình:
- Giống chó cắn nhím, chẳng biết cắn vào đâu, tạm thời chỉ có thể coi là người chuyển lời.
- Ừm, nhân sự không điều động một chút, đúng là khó nhúng tay vào.
- Bên huynh thì sao.
Trương Cư Chính theo bản năng định qua loa vài câu, nhưng nhớ lờ Thẩm Mặc lúc nãy, đành nói:
- Càng ngày càng tệ.
- Sao? Cải cách của huynh gặp vấn đề à?
Trương Cư Chính tự rót rượu uống:
- Chức các lão của ta thành cái chức danh rỗng hoàn toàn rồi.
Thời gian qua trong lòng hắn kìm chế quá nhiều, kiếm cơ hội thổ lộ ra hết.
Năm ngoái Cao Diệu vì vụ án quân nhu rớt đài, Trương Cư Chính lên chủ chính, hắn toàn lực cải cách trong bộ, qua mấy tháng, hộ bộ đổi sang bộ mặt mới, có thể khai sáng cục diện mới. Đúng lúc hắn chuẩn bị vung dao đại phẫu thuật tài chính Đại Minh, chuyện bất ngờ xảy ra.
Từ Giai từng đồng ý với hắn, đợi sau khi hắn nhập các, sẽ để Vương Quốc Quang nắm hộ bộ, đảm bảo cho chính sách của hắn được tiếp tục.
Nhưng Từ Giai lại để Cát Thủ Lễ nắm hộ bộ, lão Cát là ai? Là lão tiền bối cùng thời đại với Từ Giai, ông ta xuống núi, Trương Cư Chính chỉ có nước ngồi hàng dưới.
- Ta không phải người không cam lòng ở dưới người khác, ta chỉ muốn làm chút việc thực sự.
Trương Cư Chính mặt ửng hồng, không biết vì rượu hay vì kích động:
- Nếu cùng chí hướng, dù làm tiểu tốt cho ông ta cũng được. Nhưng lão Cát này ngứa mắt với ta, gặp người khác tươi cười niềm nở, ta thò mặt ra là không nói một lời. Bất kể ta nói gì ông ta chỉ "ừ" một tiếng, hỏi ông ta có ý kiến gì , cũng chỉ "ừm" một tiếng. Hỏi dồn cùng lắm "hừm" một cái, hoàn toàn không thèm nói chuyện với ta.
Thẩm Mặc cùng thở dài với hắn, nhưng biết Trương Cư Chính thâm trầm, sau khi nhập các càng chú trọng uy nghiêm, khó tránh khỏi cấp cho người ta ấn tượng kiêu ngạo.
Mà Cát Thủ Lễ thì người đúng như cái tên, rất chú trọng lễ nghi, biểu hiện không coi ai ra gì của Trương Cư Chính, tất nhiên là làm ông ta bất mãn. Cho rằng người này sau khi nhập các coi mình là tướng, coi thường kẻ khác, nên tất nhiên không nể nang hắn.
Có điều đây là thứ yếu, nể mặt Từ Giai, ông ta sẽ không so đo với hắn. Quan trọng là bọn họ bất đồng ý kiến ở vấn đề tài chính, Cát Thủ Lễ cho rằng với nguy cơ tài chính, phải tiết kiệm, chủ trương ước thúc quan lại, lấy không nhũng nhiễu người dân là trong yếu.. Điều này khác hẳn với việc vung đao dứt khoát cải cách của Trương Cư Chính.
Tiêu điểm xung đột của hai bên tập trung ở "nhất điều tiên pháp."
Trương Cư Chính cực lực thi hành "biên pháp" trong phạm vi toàn quốc, Cát Thủ Lẽ lại coi nó như thú dữ.
Sau khi nhậm chức không lâu, ông ta dâng sớ ( khoan nông dân dĩ trọng căn bản), trong tấu sớ nói tới ý kiến của ông ta với biên pháp : Thời mới lập quốc thu nạp tiền lương, hộ bộ định danh mục và số thạch, tiểu dân theo đó mà trả, cách này rất tiện. Gần đây thực thi biên pháp, không khai số thạch, chỉ nhìn mỗi mẫu thu bạc, nhiều người nói nó là thuốc lành cứu đời, như trị được bách bệnh. Kỳ thực thứ này chẳng hề mới, mấy chục năm trước đã có rồi, chỉ là lấy tên khác, gọi là Nhất xuyến linh pháp mà thôi."
Sau đó ông ta hồi ức : " Năm đó thần mới tới địa phương làm thôi quan phủ Chương Đức, khi đó Hà Nam người hưng vượng, nhà đầy thóc gạo, cảnh tượng thịnh thế."
"Sau có tuần phủ Hà Nam họ Trương thích thứ mới mẻ khác người, lấy biện pháp ở Đông Nam dùng ở Hà Nam, đem địa tô và phú thuế của triều đình dồn hết vào đất, không luận đẳng cấp, chỉ biết số mẫu. Thợ thuyền không ruộng miễn sai, phú thương tiền bạc dư thừa, vì không có ruộng mà miễn dịch. Kết quả người càng nhiều ruộng càng khổ. Cuối cùng chỉ có nông dân cần cù thua thiệt. Vì thế người người học theo, vứt bỏ ruộng đất để trốn phú thuế triều đình. Cuối cùng nông dân mất đi chỗ dựa, kẻ giàu nghèo, kẻ nghèo bỏ chạy, làm ruộng đất hoang hóa. Đó là thư sinh ngộ quốc, là chính sách tà ác sát thêm muối vào chỗ đau của nông dân."
Tấu sớ của Cát Thủ Lễ vừa dâng lên, tức thì khiến trong ngoài triều hưởng ứng nhiệt liệt, rất nhiều kẻ trước kia phản đối tân pháp, nhưng không rõ tình thế, không dám phản đối Trương Cư Chính.
Giờ thì rõ, Từ các lão nếu ủng hộ Nhất điều tiên pháp, đã chẳng để Cát Thủ Lễ làm hộ bộ thượng thư.
Vì thể bọn họ không nương tay nữa, nổ pháo công kích biên pháp, dù Trương Cư Chính cực lực dâng tấu biện giải, nhưng thanh thế quá nhỏ, bị nhấn chìm trong làn sóng thảo phạt.
Kết quả quan viên hộ bộ hết sức bất mãn với cách khảo thành tích nghiêm khắc của hắn, hiện giờ có Cát Thủ Lễ chống lưng, liền tiêu cực bãi công. Ngay Từ Dưỡng Chính cũng theo gió trở cờ, không theo hắn đắc tội với người nữa, còn khuyên hắn nhìn rõ tình thế, đừng căng thẳng với mọi người.
Trương Cư Chính ngà ngà say nói:
- Giang Nam, sư phụ nói với ta, thứ kẻ khác cho không tính, chỉ thứ mình nắm được mới đáng tin. Hôm nay ta mới hiểu, đúng là chí lý.
Thẩm Mặc nghe hắn kể khổ, hồi lâu mới nói:
- Đúng là nhà ai cũng có cái khó riêng, ta còn tưởng mỗi mình khó khăn.
- Huynh khó, ta khó, Cao các lão cũng khó.
Trương Cư Chính cười khẩy:
- Xem ra muốn sống tốt, thì phải học Lý Xuân Phương.
Thấy Trương Cư Chính tỏ vẻ khinh bỉ Lý Xuân Phương, Thẩm Mặc lắc đầu:
- Thái Nhạc huynh, chớ xem thường Lý Thạch Lộc, bề ngoài hắn tỏ ra ít nói, với ai cũng hợp, như kẻ ba phải. Nhưng thực chất, hắn là người hiểu quan trường nhất. Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, tám chữ này nói ra ai cũng hiểu. Nhưng có ai bỏ đi lòng tranh đấu mà làm ngư ông được? Nhưng hắn làm được...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...