Dựa theo câu nói "thần tiên nhanh, tổ tông chậm", mời tổ tông dùng cơm nhất định phải từ từ, thời gian cúng tế đặc biệt dài, tới tận canh ba mới kết thúc.
Tới lúc này những nữ nhân mới xuất hiện, bọn họ đun nóng canh, hâm nóng bánh, làm mỳ cho mỗi người một chén, tiếng là nói chia lộc, thực chất là để mọi người bị hành hạ đến thảm có chút đồ lót dạ.
Ăn khuya xong, mọi người ai nấy về chỗ mình ngủ.
Đáng lẽ canh bốn mới ngủ ngày hôm sau phải dậy rất muộn mới đúng, nhưng khi khi trời chưa sáng Thẩm Mặc dậy đi vệ sinh thì không thấy bóng dáng cha vốn ngủ ở gian ngoài đâu nữa.
Y nhìn kỹ thấy chăn gối chỉnh tề, nhớ lại hôm qua mình có rải chăn đệm cho ông, mới biết cha tự mình thức dậy, liền yên lòng trở lại.
Y quay về phòng ngủ nướng, đợi tới khi mặt trời lên đến ba cây sào mới dậy, nhưng phát hiện ra cha vẫn còn chưa về, thế là Thẩm Mặc lại sốt ruột. Y gọi Thẩm Kinh rời phủ tìm kiếm, khi tới đại môn, gác cửa nói với bọn họ, Thẩm gia lúc trời còn chưa sáng đã gọi mở đại môn, trông sắc mặt không thấy có gì khác thường.
- Không nói là đi đâu à?
- Điều này tiểu nhân có hỏi.
Gác cửa cười bồi nói:
- Tiểu nhân hỏi "sớm thế này ngài đi đâu thế ạ" Thẩm gia liền đáp "về nhà cũ dạo một chút".
- Nhà cũ nào?
Thẩm Kinh hỏi.
- Vốn nhà ban đầu của ta.
Thẩm Mặc khẽ đáp:
- Ở phía tây phường Vĩnh Xương.
Hai người liền đi ra ngoài, vừa mới qua cửa liền thấy xe ngựa cho cha Trường Tử đợi ngoài rồi, không ngờ ông ta tới đây đợi từ sớm.
Lần này thì Thẩm Mặc không khách khí nữa, chào hỏi Diêu đại thúc, rồi cùng Thẩm Kinh lên xe, xe ngựa chậm rãi đi về phía tây.
Một khắc sau, xe ngựa đi tới một con đường náo nhiệt, trạch viện ở trên con đường này đều có quy mô kha khá, nhà nào nhà nấy giăng đèn kết hoa, đầy mùi vị tết. Nhưng một ngôi nhà ở đầu đông, trên tường mọc đầy cỏ dại, sơn tường cũng bong tróc không ít, lộ ra gạch màu nâu, hiển nhiên đã bị bỏ hoang lâu rồi, hoàn toàn chẳng phù hợp với không khí ngày lễ.
Thẩm Mặc bảo cha Trường Tử dừng ở trước viện tử sập xệ đó, từ cửa sổ xe thò đầu ra, đại môn quả nhiên là vẫn mở.
Y vịn thành xe nhảy xuống, nói với Thẩm Kinh:
- Ba bốn năm trước đây là nhà ta.
Cha Trường Tử ở bên ngoài trông xe, hai người thong thả đi vào trong.
Vừa mới qua cửa liền thấy Thẩm Hạ đang đỏ mặt tía tai tranh cãi với người ta, bên cạnh còn có mấy tên đại hán đang nhìn chằm chằm.
Thẩm Mặc kéo tay Thẩm Kinh, nói nhỏ:
- Mau đi tìm Mã điển sử, nhà ông ta ở con phố phía sau, ngươi hỏi một chút là biết.
Thẩm Kinh biết cân nhắc nặng nhẹ, gật đầu nói:
- Ngươi cẩn thận đấy.
Rồi vội vàng lùi ra ngoài.
Thẩm Mặc thì rảo bước nhanh hơn tiến vào bên trong, Thẩm Hạ nhìn thấy có cứu binh tới, lầm tức nói lớn:
- Triều Sinh, con mau tới đây phân xử xem, thiện hạ có cái lý nào như thế không?
Người đứng đối diện với Thẩm Mặc quay đầu lại, thì ra là một hán tử béo lùn mặt xẹo, hắn thấy Thẩm Mặc đi tới, liền nhe răng vàng khè ra nói:
- Sao nào tiểu tử? Muốn đánh nhau à?
Hai tên tráng háng bên cạnh sấn đến, nhìn y không có ý tốt đẹp gì.
Thẩm Mặc không để ý tới bọn chúng, khẽ hỏi cha:
- Phụ thân, xảy ra chuyện gì vậy?
Thấy nhi tử tới rồi, Thẩm Hạ như có chỗ dựa, tức giận nói:
- Trước kia ta bán nhà cho bọn chúng với giá bốn mươi lượng bạc, hiện giờ ta muốn chuộc lại hắn nói 400 lượng bạc.
Tên Mặt Sẹo nheo con mắt bé tí lại:
- Đúng là trước kia 40 lượng, nhưng hiện giờ đã qua ba năm ba tháng rồi, chẳng lẽ lại không có lợi tức sao?
- Cho dù là ba phần lợi tức cũng chưa tới bốn mươi lượng.
Thẩm Hạ giận giữ nói.
- Xin lỗi, quy củ của tệ hiệu, lợi sinh lợi, lợi đẻ lợi. Ba năm ba tháng tính cả vốn vào là bốn trăm lượng rồi.
Hán tử kia cười lạnh:
- Không chuộc nổi thì mau xéo đi, các huynh đệ còn đang đợi ta về nhà ăn tết đây.
Tên khốn này hiển nhiên không nhận ra Thẩm Hạ.
- Ngươi bảo ai xéo đấy?
Thẩm Mặc mặt trầm như nước đứng trước mặt Mặt Sẹo.
- Ngươi...
Mặt Sẹo chỉ tay vào Thẩm Mặc, còn chưa nói ra lời thô tục thì nghe thấy y lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi không lập tức thu cái tay này lại, ta đảm bảo ngươi và cái tay này phải chia tay ăn năm mới.
Mặt Sẹo trước tiên là ngẩn ra, sau đó cười phá lên:
- Tiểu tử, ngươi có lai lịch gì mà dám nói với lảo tử đây như thế.
- Một thư sinh mà thôi.
Thẩm Mặc thái độ rất thiếu tôn trọng nói:
- Còn ngươi ở đường khẩu nào, không ngại báo ra đây nghe xem.
- Bọn ta không ở đường khẩu nào, bọn ta là người của nha hành.
Mặt Sẹo lại nhe răng ra:
- Sao, sợ rồi à?
Nha hành ban đầu là cơ cấu trung gian môi giới mua bán giao dịch, được phát triển lên thành quy mô ở bản triều, đưa khách sạn, thương khố, vận chuyển thành một tổ chức chung. Ban đầu còn có tác dụng tích cực, mấy chục năm qua đã đọa lạc thành nơi tụ tập của đám lưu manh vô lại, đọa lạc thành từ đại diện cho ép mua ép bán, lừa đảo chiếm đoạn, cho vay nợ lãi, làm cho người dân vừa sợ vừa hận, làm người nắm quyền cũng đau đầu không thôi.
- Quả nhiên là "xa thuyền điếm cước nha, không có tội cũng đáng giết".
Thẩm Mặc nói không chút biểu cảm nào:
- Ngươi là người của Vương Lão Hổ hay là người của Hạ Lão Thất?
Thiên hạ không có cái nghề nghiệp nào thích hợp cho hắc đạo kiếm chác hơn là nha hành, cho nên hai hắc bang lớn nhất hai huyện đều chia chác loại sinh ý này.
Tên Mặt Sẹo cuối cùng cũng bị dọa, hồ nghi nhìn Thẩm Mặc thật kỹ, hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
- Thư sinh mà thôi.
Thẩm Mặt nói nhạt nhẽo:
- Nhưng là một thư sinh các ngươi tuyệt đối không đắc tội nổi.
- Khẩu khí lớn lắm.
Mặt Sẹo cười khan:
- Ngươi tên là gì?
Phẩy bụi trên vạt áo, Thẩm Mặc khẽ nói:
- Ta tên Thẩm Mặc.
Ta tên hán tử nhìn nhau, rồi cười hô hố:
- Chưa nge qua bao giờ.
- Nhưng Hạ Lão Thất của các ngươi biết ta.
Thẩm Mặc cười:
- Quay về mà hỏi đi.
- Ôi ta sợ quá này.
Mặt Sẹo có chút ngoài cứng trong mềm rồi:
- Sao ngươi biết ta không phải là người của Vương Lão Hổ.
- Bởi vì Hổ Đầu hội từ trên xuống dưới không một ai là không biết ta.
Thẩm Mặc bình tĩnh nói:
- Sau lần này rồi các ngươi cũng sẽ nhớ.
Trong đầu Mặt Sẹo đột nhiên xẹt qua một chuyện. Tết năm kia, ba tên ác ôn của Hổ Đầu hội bị phát hiện treo trần trường trên cây đại thụ trước miếu, còn có cả mấy tên tiên sinh viết chữ bị ném vào hố phân. Mặc dù không có chứng cứ nào nói hai chuyện này có liên quan tới nhau, nhưng Hạ lão bản cảnh cáo bọn chúng, đó là do có người báo thù, đồng thời cấm bọn chúng bàn luận chuyện này, dường như hết sức kiêng kỵ.
- Chẳng lẽ ngươi chính là ...
Mặt Sẹo lắp bắp:
- Là người đó?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...