Giao thừa hay 30 tết, tuyệt đại đa số nghi thức năm mới đều hoàn thành trong ngày này, do đó nó mang không khí ngày tết đậm nhất.
Lúc này nhà nhà hộ hộ đã hấp xong bánh bao, cúng tế xong tổ tiên, cả nhà già trẻ ngồi quây quần ăn cơm đoàn viên.
Cơm đoàn viên là người nhà phải đầy đủ, thức ăn phải phong phú, làm người ta nhìn cảm thấy hạnh phúc, như thế năm sau mới tốt lành.
Cả thành Bắc Kinh bất kể giàu nghèo, bất kể năm qua khó khăn ra sao, lúc này cũng cả nhà đoàn tụ, vui vẻ náo nhiệt, tận hưởng thời gian hạnh phúc hiếm có.
Nhưng cung cấm Đại Minh, không khí lại rất lãnh đạm, vì người tu tiên chú trọng tuyệt tình tuyệt tính, cắt đứt vướng bận thế gian, năm mới, thời điểm khơi dậy tình người đương nhiên là kỵ húy nhất.
Hoàng đế không mừng năm mới, trừ người phải trực, thái giám cung nữ đành trốn thật xa lén ăn mừng. Hoàng Cẩm thì chẳng bao giờ tốt số được như thế, phải ở cùng hoàng đế trong đại điện âm u quỷ khí làm pháp sự.
Cung Vạn Thọ cực kỳ yên tĩnh, thi thoảng mới thấy ánh pháo hoa nở bùng chân trời xa, nhưng thế lại càng làm người ta thấy cô đơn ...
Gia Tĩnh đế mặc đạo bảo đen, khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, bóng người ông ta chập chờn theo ánh nến, giống như tiến vào cảnh giới thần tiên huyền diệu thật rồi vậy.
Ngày 30 dân gian có tập tục mời thân tiên ghé thăm, Gia Tĩnh đế cũng đang mời thần tiên, nhưng thần tài, thần phúc dân gian hay mời không lọt vào mắt ông ta được. Gia Tĩnh đế mời Thái Thượng Lão Quân.
Trước gia Gia Tĩnh đế đều thành kính thở phụng thủy tổ của đạo gia này, ông ta tin Thái Thượng lão quân phù hộ cho mình vượt qua tai nạn, làm thân thể yếu ớt không chịu nổi phong hàn của ông ta được trường thọ tới nay.
Trước kia chay giới tiến vào quang cảnh này, ông ta sẽ tới một một cảnh giới kỳ diệu vô cùng, toàn bộ ô trọc thế gian sẽ biến mất, thay vào đó trong lòng trong sáng, như lão quân hàng lâm ban phúc cho ông ta thật vậy.
Nhưng hôm nay ông ta cứ bị tiếng ồn ào bên tai làm phiền, lòng không sao tĩnh lại được, như thế sao mời nổi lão quân, càng nghĩ lòng ông ta càng loạn, đành từ bỏ:
- Có tâm ma rồi.
Dường như để xác minh lời ông ta, chẳng biết từ đâu có gió thổi tới thổi tắt mười mấy ngọn nến, đại điện càng thêm âm u ma quỷ, khiến người ta rợn sống lưng.
Gia Tĩnh chẳng bận tâm, chỉ ngây ra nhìn về phía trước. Đứng trên đỉnh thế giới, nhìn hết phong ba quỷ quyệt, bao nhiêu chìm nổi, đã làm trái tim vị hoàng đế này chai lỳ rồi.
Hoàng đế giờ chỉ cầu trường sinh, nhưng ngày đại đạo đại thành xa vời, thân thể mong manh, nhìn ngọn nến leo lét trước gió, ông ta càng sợ hãi không sao tĩnh tâm được.
Tiên đạo chẳng có bằng chứng! Vì thứ hư vô xa xăm đó, mình vứt bỏ giang sơn, vứt bỏ tất cả tình cảm, đem mấy chục năm bỏ vào nó ... Có đáng không?
Không trung hiện lên vài bóng dáng, ban đầu mờ nhạt, rồi rõ dần, Trần hoàng hậu, Trương hoàng hậu, Phương hoàng hậu, Tào đoan phi và Lô tĩnh phí, năm nữ tử mỹ lệ cao quý, mặc dù không có kết cục tốt đẹp, nhưng trong ba nghìn giai nhân hậu cung, chỉ có năm nàng lưu lại ấn tượng trong trái tim bạc bẽo của Gia Tĩnh.
Các nàng ánh mắt ai hoán, như xa như gần, đột nhiên biến thành Ai Trùng thái tử, Trang Kính thái tử, hai vị hoàng tử từng được ông ta yêu quý không ngờ lúc này khiến Gia Tĩnh bực bội, phất áo bào quát:
- Xéo.
Ảo ảnh lại biến thành Hưng Hiến hoàng đế, Chương Thánh thái hậu, Gia Tĩnh đế nước mắt chảy ra, vươn tới, lẩm bẩm:
- Phụ vương, mẫu hậu biết hài nhi cô đơn nên tới mừng năm mới với con phải không?
- Chủ nhân.
Gia Tĩnh bị tiếng vịt đực gọi tỉnh, ảo ảnh biết mất , thấy Hoàng Cẩm đang dè dặt gọi mình.
Cực hận tên gia hỏa này phá hỏng cuộc đoàn tụ với phụ mẫu, nhưng lại chẳng thể nói ra được, tức tổi quát:
- Làm gì thế?
Hoàng Cẩm cười toe toét:
- Hoàng thượng, mời thần xong cũng nên ăn rồi.
Nói xong gọi một tiểu thái giám bê hộp thức ăn tới.
- Không ăn.
Gia Tĩnh đế không cần suy nghĩ từ chối luôn.
Hoang Cẩm vẫn nhận lấy hộp, mở ra xếp bát mỳ bát bánh hôi hổi, còn dùng giọng điệu đám hát rong kinh thành hát:
-
Hậu thổ nương nương nấu mỳ.
Đông hoa đế quân làm bánh
Thái thượng lão quân đốt bếp
Vương mẫu nương nương bắc nổi
Ngửi một cái, thơm chết người
Ăn một miếng, lòng tươi vui,
Ăn hai miếng, bệnh giải trừ,
Chén cả đĩa, trường sinh bất lão.
Khuôn mặt đanh lại của Gia Tĩnh đế bị hắn chọc cười, tâm tình tốt hơn rất nhiều, nói:
- Vậy thì ăn vài miếng.
Gia Tĩnh đế nhận lấy đũa nở nụ cười hiếm hoi, gắp một miếng bénh cho vào miệng, gật gù:
- Không tệ, đúng là vị này .
Liên tiếp gắp ăn tới nửa đĩa, cảm thấy no rồi, đặt đũa xuống, vừa lau miệng vừa khen:
- Không thẹn là người cũ thời tiềm đế, vẫn còn nhớ mùi vị ở Chung Tường.
- Lúc từ Chung Tường tới kinh nô tài mới bốn tuổi làm sao mà thớ được ạ .. Toàn là sau này thái hậu nương nương dạy cho, người bảo người thích ăn nhất món sủi cảo này, dặn năm mới đừng quên làm cho người.
Gia Tĩnh đế vành mắt ươn ướt:
- Mẫu thân lúc nào cũng lo cho trẫm! Ngươi không biết, đây cũng là món thái hậu thích ăn nhất lúc sinh thời. Mấy năm qua sức khỏe của ta không tốt, ăn năm mới cũng qua loa, ngươi bảo thiện phòng làm thêm một chút dâng lên cho phụ hoàng phụ mẫu.
- Tiên đế và thái hậu trên trời có linh nhất định sẽ rất mừng.
Hoàng Cẩm lau nước mắt nói:
- Có điều nô tài đã dâng lên nhị thánh trước rồi.
- Ngươi đúng là có lòng.
Gia Tĩnh đế gật đầu tán dương, đột nhiên hỏi:
- Ngươi nói xem trẫm tu tiên có thành công được không?
Hoàng Cẩm không cần suy nghĩ đáp luôn:
- Chủ nhân nói thật là, người cốt cách thanh kỳ, thiên tư tuyệt luân, điều kiện chẳng ai bằng, còn có đạo sĩ thiên hạ phò tá, nếu người không thành tiên thì ai mà thành tiên được? Hì hì, năm mới chủ nhân đừng nói lời ủ rũ.
Gia Tĩnh đế hết sức tán đồng:
- Đúng thế tu sĩ dân gian lấy đâu ra điều kiện như trẫm, trẫm không lý gì không tu thành.
Rồi thự giải thích cho bản thân:
- Mười mấy năm trước Thiệu chân nhân đã nói, tu đạo chú trọng thanh tinh võ vi, nhưng trẫm là vua một nước, cả ngày chính vụ quấn lấy làm sao thanh tĩnh được. Đợi trẫm qua đại thọ 60, kim đan của Đào thiên sư luyện song, huyền quan của trẫm đã qua. Trẫm tính kỹ rồi, sẽ để Dụ vương tiếp ngôi, trẫm an tâm tu tiên, không hỏi tục vụ nữa, mới có khả năng bạch nhật phi thăng.
Chuyện liên quan tới truyền thừa hoàng vị, Hoàng Cẩm không dám nói, sợ sai một chữ thôi là mất cái mạng nhỏ, nhưng Gia Tĩnh đế nói lâu như vậy rồi, hắn không thể không lên tiếng:
- Chủ nhân cân nhắc, Đại Minh không thể thiếu người, Dụ vương không thể cứu người, công khanh đại thần không thể thiếu người.
- Ngươi sai rồi.
Gia Tĩnh cười nhạt:
- Cái Đại Minh này thiếu ai cũng thế cả, Thái tổ, Thành tổ anh minh thần võ có thể làm hoàng đế, Anh tông Vũ tông họa quốc cũng có thể làm hoàng đế... Còn về Dụ vương, nó mong trẫm không sớm thoái vị nhiều năm rồi. Càng chẳng cần nói tới đám quan viên kia, bọn chúng chưa bao giờ một lòng với trẫm, hận trẫm không chết sớm đi nịnh bợ chủ nhân mới.
Hoàng Cẩm thấy hoàng đế sát khi ngùn ngụt, há hốc mồm:
- Không, không thể nào, Dụ vương gia nhân hiếu, các vị đại nhân cầu mong hoàng thượng vạn thọ, chủ nhân cả nghĩ rồi.
Gia Tĩnh đế hừ một tiếng:
- Vốn trẫm cho rằng bọn chúng đợi trẫm trăm tuổi rồi mới sinh sự, nhưng giờ có kẻ không đợi được nữa, muốn tranh đoạt quyền lợi cho chủ của mình rồi.
Nói tới cuối, giọng ông ta khàn một cách đáng sợ, ẩn chứa tức giận cực lớn.
Vừa muốn buông tay, lại không muốn mất quyền, mâu thuẫn của Gia Tĩnh đế lộ rõ hoàn toàn.
- Chủ nhân bớt giận.
Hoàng Cẩm quỳ xuống:
- Không có ai nghĩ vậy đâu, chủ nhân còn ngày nào, Đại Minh này không đảo lộn được.
- Nói hay lắm, chỉ cần trẫm còn ngày nào Đại Minh này vĩnh viễn là giang sơn của trẫm.
Gia Tĩnh đế nói qua kẽ răng:
- Trâm có thể cho nhưng đừng kẻ nào mơ cướp được.
" Keng .. Keng..." Lúc này đại hồng chung lầu bắc vang lên, tiếp ngay đó là tiếng chuông ngôi chùa cổ, năm mới đã tới!
Nghe tiếng chuông, nhưng quan viên đợi tự sớm cầm tấu chương rời khỏi nhà, tụ tập trên đường Trường An, đi tới Tây Uyển.
Tiếng chuông đó như trút sức mạnh vào cho Gia Tĩnh, ông ta phấn chấn nói:
- Sắp tới rồi.
"Á!" Hoàng Cẩm sởn gai ốc nhìn quanh:
- Ai tới ạ?
- Đám người đó.
Gia Tĩnh đế nhìn xuyên qua cửa cung trùng trùng, đối mắt mờ đục lúc này tường chừng nhìn thấu tất cả.
Hoàng Cẩm hồ đồ hết cả:
- Những kẻ đó là ai ạ?
- Khoa đạo ngôn quan, thanh lưu chính thần, bọn chúng hẹn nhau lấy chuông năm mới làm hiệu, tới hạ bệ trẫm.
Chứng mình lời của hoàng đế, một thái giám chạy vào, quỳ xuống nói gấp:
- Khải bẩm hoàng thượng có hơn trăm quan viên lục phẩm nhất tề tới cửa cung.
- Bọn chúng muốn cho trẫm thấy sự lợi hại của chúng đây.
Gia Tĩnh đế chẳng để ý tới thái giám ki, cứ tự nói:
- Nhưng lại quên sự lợi hại của trẫm.
Tiếp ngay đó lại có thái giám chạy vào:
- Hoàng thượng, có trăm ngự sử đô sát viện cấp sự lục khoa đang quỳ ngoài cung.
- Hơn bốn mươi năm, thời gian đủ lâu rồi.
Gia Tĩnh đế chìm vào hồi ức, lẩm bẩm:
- Đủ làm lành vết sẹo, quên cái đau.
- Hoàng thượng làm sao bây giờ?
Hoàng Cẩm cuống lên.
Gia Tĩnh đế hỏi lại:
- Còn nhớ chuyện năm Gia Tĩnh thứ 3 không?
- Lúc đó nô tài mới 6 tuổi, làm sao mà nhớ được ạ.
Đó là lời nói dối, hắn sao quên được khi đo 200 quan viên tập thể dâng sớ ở Tả Thuận Môn, hoàng thượng nổi giận, đình trượng chết mười mấy người, thương tật hàng chục, bắt hơn một trăm. Lần đó sống lưng của Đại Minh bị đánh gẫy ....
Gia Tĩnh đế mắt lóe sáng, kích động nói:
- Lần này toàn là quan viên ngũ lục phẩm à? Vậy kém xa lần đó, hơn 200 người khi đó toàn là quan viên cao cấp, lục bộ thượng thư tới 5 người, 2 đô ngự sử.
Mặt ông ta tự hào:
- Khi đó Trẫm mới 17, bên cạnh chẳng có lấy một trợ thủ, một mình giết bọn chúng. Tiếc rằng khi ấy ngươi không được thấy uy phong của trẫm, lần này tuy không đã, nhưng có còn hơn không ...
Gia Tĩnh người đế run lên, như trẻ ra 20 tuổi.
Trò hay sắp diễn ra rồi.
~~~~~~~~~~~
Ngoài Tây Uyển đèn đuốc sáng trưng, ngự lâm quân như gặp đại địch, xếp ba vòng, vây kín lấy của cung. Mặc dù đao thương trong tay họ, đối phương là thư sinh yếu ớt, nhưng những quan binh lại cảm thấy người bị bao vây là mình.
Bọn họ đã bao giờ thấy cảnh này, hơn trăm quan viên, giơ cao bản tấu, quỳ trước cửa nhà hoàng đế, hơn nữa lại đúng vào đêm giao thừa. Điều này làm họ khẩn trương vô cùng, tay nắm binh khí ướt đẫm mồ hôi.
Một tên thái giám ngự mã giám hôm nay trực ban đứng sau hàng ngự lâm quân, cố cứng giọng nói:
- Các ngươi làm gì thế? Tạo phản à?
Lâm Nhuận quỳ hàng đầu, mỉm cười .. Đúng vậy là mỉm cười, không khí cực độ căng thẳng, hắn vẫn cười ôn hòa nói:
- Công công đã thấy ai tạo phản bằng tay không chưa? Chúng tôi là khoa đạo ngôn quan! Là ai mắt của hoàng đế, hôm nay có có tấu sớ muốn trình lên hoàng thượng. Mong công công bẩm báo.
Thái giám kia cũng chẳng phải hàng xoàng, cười lạnh:
- Cũng chưa bao giờ nghe nói đêm 30 đi dâng sớ, vả lại dâng sớ phải tới thông chính ti, làm gì có chuyện tới thẳng cửa cung.
- Chúng tôi đã giao cho Thông chính ti.
Người bên cạnh Lâm Nhuận là Hà Dĩ Thượng lớn tiếng nói:
- Nhưng quá kỳ hạn, đành phải tự tới.
Người khác tên Vương Bổn lên tiếng:
- Chúng tôi tham tấu lục bộ cửu khanh cùng nội các cho nên chỉ có thể giao cho hoàng đế.
- Đúng.
Ngôn quan đồng thanh:
- Mong công công đem tấu sớ của chúng tôi lập trức trình lên hoàng thượng.
Bọn họ hiển nhiên là ước hẹn trước, hơn trăm người đồng thanh hô vang chấn động bóng đêm, truyền thẳng vào trong Tây Uyển.
Trong cung Thánh Thọ, dường như nghe thấy tiếng hô đó, Gia Tĩnh đế bật cười:
- Lục Cương đâu?
- Có vi thần.
Thống lĩnh thị vệ đại nội, Cẩm Y vệ phó chỉ huy sứ Lục Cương quỳ một chân xuống trước mặt Gia Tĩnh đế.
Nhìn khuôn mặt giống Lục Bỉnh y như tạc, Gia Tĩnh đế hiền từ nói:
- Chuyện hôm nay khanh thấy rồi đấy, trẫm không trêu chọc chúng, là chúng trêu chọc trẫm. 42 năm trước, trẫm cũng bị bọn chúng chơi như thế, khi đó phụ thân khanh cũng quỳ thế này đợi lệnh trẫm.
Nhắc tới gia phụ, Lục Cương ưỡn lưng càng thẳng hơn.
- Giờ trẫm truyền lệnh tương tự với khanh, khanh có thể cũng giúp trẫm dựng lại thiên uy giống phụ thân khanh không?
Gia Tĩnh đế trầm giọng nói.
- Xin bệ hạ ra lệnh.
Lục Cương máu nóng bốc lên đầu, đáp vang.
- Trước tiên truyền khẩu dụ của trẫm, thu tấu sớ lại, sau đó khuyên bọn chúng về. Dù bọn chúng bất nhân, trẫm cũng không thể bất nghĩa, cứ thả về. Nhưng đa số bọn chúng khẳng định sẽ không nhúc nhích, khanh sẽ ...
Nói tới đó là thôi.
Lục Cương cẩn thận hỏi:
- Thần sẽ làm gì ạ?
Gia Tĩnh đế bất mãn:
- Phụ thân khanh khi ấy ít hơn khanh ba tuổi, nhưng ông ấy không hỏi như thế.
Lục Cương không còn cách nào khác, rời khỏi cung Thánh Thọ.
Ra ngoài, bị gió lạnh thổi, hắn không còn kích động nữa. Hắn không còn là tên tiểu tử hỗn hào năm xưa, sau khi phụ thân tử vong, trọng trách gia tộc đè lên người, làm hắn không thể không mau chóng trưởng thành. Thêm vào Thẩm thúc phụ hết lòng chỉ bảo, nay hắn thành một cẩm y vệ tỉnh táo khá có mưu tính rồi.
Nhưng chuyện hôm nay quá bất ngờ, không ai dạy hắn phải đối diện ra sao, nhìn bóng tối vô biên, đột nhiên cảm thấy hưng phấn khó hiểu. Dù sao hắn là nam nhân Lục gia, dòng máu có mầm mống tàn nhẫn ... Thẩm Mặc dạy hắn nếu như dưới tình huống khó giữ mình, nhân từ với người khác là tàn nhẫn với bản thân.
Lục Cương mặt hiện vẻ dứt khoát, vung tay lên:
- Mở cửa!
Rồi dặn đám thủ hạ đằng đằng sát khí đứng đợi:
- Các ngươi không động thủ, nghe hiệu lệnh của ta.
"Cạnh cạnh cạnh" cửa phụ của cung cấm chầm chậm mở ra, Lục Cương một mình đi ra dưới sự chú ý của mọi người.
Bị bao ánh mắt nhìn vào, Lục Cương hơi run, nhưng lúc này không thể làm cha mất mặt được, hắn thầm cổ vũ bản thân, trở tay nắm chặt chuôi kiếm.
Lục Cương đi tới trước mặt ngôn quan, nghiêm mặt nói:
- Truyền khẩu dụ hoàng thượng.
Ngôn quan nghe thế đều cúi mình xuống.
- Tấu chương của các ngươi hoàng thượng thu lại hết.
Lục Cương nghiêm nghị nói:
- Thưởng phạt ra sao, tự có thánh ý, chư vị đại nhân về đi.
Không ngoài dự liệu đám ngôn quan không hề nhúc nhích, Hà Dĩ Thượng nói lớn:
- Tấu sớ có thể đưa cho đại nhân, nhưng hôm nay hoàng thượng không trả lời, chúng tôi thề chế không lui.
Truyền chỉ xong, bọn họ vẫn không đi, Lục Cương hết cách lộ bản chất, xuống nước cầu khẩn bọn họ:
- Xin các vị đó, nếu không chuyện này giải quyết ra sao đây?
Nhưng quan viên dám tới đây đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, quyết không đạt được mục đích không thôi.
Nói cạn nước bọt Lục Cương mới biết thể diện của mình không đủ, nói trắng ra trong mắt đám thanh lưu này hắn chẳng là cái thá gì.
Hắn biết mình không thể lề mề nữa, nhìn về hướng ngõ bàn cờ :" Thúc, lần này cháu không còn cách nào vẹn toàn rồi, đành bảo vệ thân thôi."
Thế rồi vung tay lên, nhưng không đành lòng chút nào, có điều hoàng thượng cần là một cây đồ đao, nếu đồ đao này cùn, khẳng định sẽ thay cái khác, bất kể hắn là con của ai.
Dù sao hắn đã nương tay rồi, trước khi ra ngoài đặc biệt dặn không cho đánh vào chỗ yếu hại, chỉ dùng roi quất.
Hắn vừa hạ lệnh, đám phiên tử trong bóng tối xông thẳng vào đám ngôn quan.
Tức thì bóng người tán loạn, bóng roi khắp nơi, đám quan văn đáng thương tay không tấc sắt đang quỳ còn chưa hiểu ra sao đã bị đánh ngã một loạt, máu tươi đầy mặt.
Đó là do hắn thiếu kinh nghiệm, không biết rằng trong roi da kia còn có lõi thép, đánh người cũng có thể làm bong da tróc thịt.
Lâm Nhuận mặc dù ở tiền tuyến, nhưng hắn thân thủ nhanh nhẹn, chẳng những không bị ăn đòn, còn cướp được một cái roi da, còn rảnh rỗi nói lớn:
- Không được lui, nếu không chúng ta sẽ thành trò cười thiên cổ. Chư vị, liều mạng đi, để cho bọn chúng thấy, lưng của ngôn quan ta không thể bị đánh cong được.
Đám người đằng sau thấy Cẩm Y vệ đánh người đạnh len lén chuồn đi, nhưng nghe Lâm Nhuận nói thế đều không động đậy nữa :" Đánh đi, dù sao sống không bằng chế, đánh chết rồi còn được lưu danh sử sách."
Vì thế bọn họ khoanh chân, mặc cho bị hành hung, ngay cả Lâm Nhuận cũng vứt roi đi, từ bỏ kháng cự.
Khung cảnh này làm chấn động đám đồ tể của hoàng đế, bọn chúng không sao tưởng tượng được? Sức mạnh nào chống đỡ cho những người này? Cả đời bọn chúng cũng không hiểu ra.
- Dừng tay.
Lúc này quan lớn trong triều hay tin chạy tới, Cao Củng cưỡi ngựa xong thẳng tới, rống lớn:
- Không được đánh! Ai cho các ngươi đánh? Còn vương pháp nữa hay không?
Từ Giai từ trên kiệu cuống cuồng chạy xuống, hoảng hốt hô:
- Không được đánh.
Lôi Lễ, Cao Diệu, Giang Đông cũng bất chấp thân phận lao vào ngăn cản.
Sợ đánh vào bọn họ, Lục Cương vội hạ lệnh dừng tay, nhưng lúc đó quá loạn, phải một lúc sau Cẩm Y vệ mới lần lượt dừng lại. Khung cảnh hỗn loạn, trừ số ít cực kỳ may mắn, đại bộ phận bị đánh lăn ra đất, thậm chí đánh ngất đi.
Nhưng Lâm Nhuận vẫn ngồi, dù toàn thân đầy thương tích, hắn vãn ngồi ngay ngắn, lau máu trên khóe miệng, chắp tay với đám Từ Giai:
- Đa tạ các vị, nhưng không tham tấu lật nhào các vị, chúng tôi không lui.
Đám Hà Dĩ Thượng chỉ cần còn nhúc nhích được là ngẩng đầu lên:
- Đúng, chúng tôi đàn hặc chính là các vị, đánh chết chúng tôi cũng không thay đổi.
Đối diện với thảm cảnh đó, Từ Giai nước mắt dàn dụa, vái các quan viên:
- Quốc sự như thế, ta biết mọi người đau khổ, nhưng không thể làm như thế, hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào? Bách tính sẽ nghĩ thế nào? Giờ hiểu lầm đã thành , mọi người mất lý trí, xin hãy về trị thương đi đã, tấu chương đàn hặc chúng tôi, ngày khác có thể đọc trước mọi người trên đình nghị, lão phu và các vị thượng thư có tội, ắt tự tự chức ..
Lão thủ phụ đúng là khổ, rõ ràng tội không phải ở mình, nhưng phải im lặng chịu đựng, còn dỗ dành hai bên, còn bị cả hai bên khinh bỉ.
- Thủ phụ, đừng ba phải nữa.
Một tên ngôn quan nói lớn:
- Hiện giờ Đại Minh có bệnh, không cần Cam Thảo, mà cần thuốc mạnh.
- Đúng, cần thuốc mạnh.
Đám ngôn quan căm phẫn nói:
- Hoàng thượng đem giang sơn giao cho các vị, nhưng các vị biến giang sơn tươi đẹp thành ra thế này đây!
Từ Giai và mấy vị thượng thư mặt đầy hổ thẹn.
Nghe đám tiểu thái giám báo cáo, Gia Tĩnh để chẳng có chút vẻ gì là hả giận:
- Chỉ gà mắng chó! Bọn chúng căn bản không đàn hặc nội các lục bộ, bọn chúng đàn hặc trẫm, bọn chúng ép trẫm đây mà ...
Nói tới đó ho kịch liệt, đột nhiên cổ họng ngòn ngọt, vội dùng khăn tay che lấy.
Hoàng Cẩm hết đấm lưng lại rót nước cho hoàng đế, len lén nhìn cái khăn tay, tháy có vết máu đỏ sậm, nước mắt chảy ra.
Gia Tĩnh đế khàn khàn nói:
- Tiên đan.
Hoàng Cẩm có lòng can gián, nhưng thời điểm không thích hợp, đành lau nước mắt đi lấy thứ chết người kia, Gia Tĩnh đế uống vào , đả tọa, lại qua được một lần nữa, nhưng mặt biến thành đỏ sậm cực kỳ đáng sợ, hồi lâu mới hỏi:
- Giờ nào rồi.
- Đầu giờ Mão ạ, còn nửa canh giờ nữa là trời sáng.
- Chúng không cần thể diện nhưng trẫm cần.
Gia Tĩnh đế lạnh lùng nói:
- Nếu không muốn về thì mời hết vào chiều ngục ăn tết, trẫm bao cơm.
Thái giám truyền chỉ mau chóng chạy ra chuyển lời cho Lục Cương.
Lục Cương nghĩ thầm :" Ta không giúp nổi các ngươi rồi." Liền gật đầu, hạ lệnh bắt người.
- Chậm đã.
Từ Giai vội ngăn cản, nói với thái giám truyền chỉ:
- Xin công công đợi một lát, lão hủ diện thánh đã rồi hẵng định đoạt.
- Hoàng thượng có chỉ, hôm nay không gặp ai hết.
Thái giảm nghiêm mặt nói:
- Bao gồm cả Từ các lão.
Từ các lão mặt đỏ bừng bừng, thân là thủ phụ, tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn những quan viên trẻ kia bị bắt đi, nếu không sau này còn mặt mũi nào đứng trên đời? Râu tóc dựng lên:
- Nếu muốn bắt người thì lấy thánh chỉ ra đây, nếu không bản quan không cho.
Đám Cao Củng cũng quỳ xuống bên cạnh, che chắn cho ngôn quan:
- Trừ khi bước qua xác bọn ta.
Thái giám truyền chỉ tức giận tới run lên:
- Từ các lão, ngài kháng chỉ sao?
- Lão phu không kháng chỉ, chỉ hỏi công công, thánh chỉ đâu?
- Hoàng thượng truyền khẩu dụ, ngài cho rằng nô gia dám giả truyền thánh chỉ hay nghi ngờ hoàng thượng?
- Ta đương nhiên không dám nghi ngờ hoàng thượng, nhưng từ cung Thánh Thọ tới đây khá xa, e rằng công công nhớ nhầm.
Từ Giai dứt khoát nói:
- Mong công công bẩm báo một tiếng.
Ông ta đang kéo dài thời gian, mong Gia Tĩnh đế mừng giật thất thường đổi ý.
Thái giám kia đành quay lại xin chỉ thị, khi sao mai đã lên, hắn trở lại thở dài:
- Hoàng thượng bảo nô gia truyền chỉ lại lần nữa, nếu như chưa tin, tất cả thái giám trong cung sẽ tới truyền chỉ, tới khi ngài vừa lòng mới thôi.
Từ Giai tuyệt vọng, xem ra hoàng đế đã quyết tâm diễn lại sự kiện Tả Thuận Môn lần nữa.
- Xin mời thủ phụ và các vị thượng thư vào trị phòng nghỉ ngơi.
Thái giám kia nhìn Lục Cương một cái nghiêm khắc, hiển nhiên hoàng đế cực kỳ thất vọng về hắn.
Lục Cương lòng trầm xuống, nói:
- Các vị, mời.
Liền có mấy phiên tử đi tới "mời" bọn họ tới trị phòng.
Thừa tướng xưa nay đều được hoàng đế các triều kính như sư trưởng, hôm nay rơi vào cảnh này, chưa từng nghe thấy, thể thống và thể diện của Đại Minh mất hết rồi.
Thấy bọn họ bị đối đãi như thế, đám ngôn quan bi thương dâng lên, khóc ầm ĩ.
- Không cần khóc, đến lúc các ngươi khóc thôi.
Thái giám hận bọn họ làm năm mới không được yên thân, phất tay:
- Bắt hết lại.
Người của Đông Xưởng và Cẩm Y vệ cùng xông tới, muốn bát người, nhưng tiếng trống như sấm từ phía Thừa Thiên môn vang lên.
- Trống Đằng Văn, có người gõ trống Đằng Văn rồi.
Đám ngôn quan đang như nhà có tang đột nhiên trở nên hưng phấn.
Kẻ khai quốc các triều đa số nhìn thấy quá trình bại vong của triều trước, biết ngôn luận bế tắc, khiến tiểu dân không có chỗ kêu oan, cuối cùng khiến giang sơn vạn dặm bị trong sớm tối, nên rất chủ ý ngôn luận thông suốt.
Từ thời Hán đã dựng ở phủ nha các cấp chính phủ toàn quốc trống Đằng Văn, để người kêu oan có thể gặp trực tiếp trưởng quan.
Sau này các triều đều thiết lập trống Đằng Văn, Chu Nguyên Chương thân là hoàng đế thân dân chân chính, tất nhiên không bỏ truyền thống tốt đẹp này, còn phát huy nó, một khi có oan dân gõ trống, vị hoàng đế tinh lực thịnh vượng này đích thân thụ lý, nếu quan viên can ngăn sẽ xử phạt hết.
Không chỉ tự mình làm gương, ông ta định ra tổ chế, bất kể là ai, chỉ cần gõ trống Đằng Văn, có thể trực tiếp giao tấu lên hoàng đế, hoàng đế ắt phải tiếp nhận.
Không cần nói nhiều, thứ này là gai sau lưng quan viên, ngay hoàng đế đời sau cũng không thích nó, thời Tuyên Đức có quan viên từng dâng tấu bỏ nó, nhưng hoàng đế không cho.
Mặc dù tổ chế khó sửa, nhưng quy củ là chết, người là sống, về sau không biết có tên khuyết đức nào nghĩ ra dùng hàng rào bao quanh nó, phái Cẩm Y vệ nghiêm ngặt canh phòng, giống như đời sau bảo vệ bia anh hùng vậy, không cho tới gần chỉ đứng đằng xa chiêm ngưỡng.
Nhưng hiện giờ tiếng trống Đằng Văn rõ ràng đang vang lên, kinh động chim chóc, chấn động người dân toàn thành. Đó là chỗ lợi hại của nó, cái trống đặt giữa kinh thành, một khi gõ lên là toàn thành đều biết, muốn che giấu cũng chẳng được.
Nghe thấy tiếng trống, đám Cẩm Y vệ không biết vì sao rời khỏi cương vị như tỉnh mộng, điên cuồng chạy tới, nhìn thấy bóng dáng cao gầy đứng bên trống, giáo úy Cẩm Y vệ rống lên:
- Kẻ nào? Vì sao gõ trống Đằng Văn?
- Bản quan hộ bộ Vân Nam thanh lại ti lang trung Hải Thụy.
Người kia giọng vang vang:
- Gỗ trống Đằng Văn tấu thẳng thánh thượng, thái tổ hoàng đế ở đây, ngươi còn không mau mau dẫn đường.
Đám Cẩm Y vệ thấy tay hắn giơ cao một thứ, vội soi đèn nhìn, thì ra là tấm tượng gỗ thái tổ hoàng đế. Thứ này nhà ai cũng có, nhưng sau khi trống Đằng Văn vang lên, lại như thành thánh khí, không ai dám xâm phạm, đám Cẩm Y vệ đành bao vây xa xa lấy Hải Thụy, theo hắn tới Tây Uyển.
Trong cung Thánh Thọ, nghe thấy tiếng trống, Hoàng Cẩm vội vàng sai tiểu thái giám ra xem, nhưng đã có người xông vào:
- Hoàng thượng, có kẻ đánh trống Đằng Văn ngoài Thừa Thiên môn.
Gia Tĩnh đế như con dã thú bị thương, hai bắt đỏ rực, gầm gừ:
- Đánh hay lắm, đánh hay lắm.
- Hoàng thượng.
Hoàng Cẩm đi tới muốn trấn an Gia Tĩnh, nhưng không biết ông ta lấy đâu ra sức lực, đá hắn ngã lăn ra đất, mặt vặn vẹo:
- Xem ra bọn chúng không hạ được trẫm thề không...
Chưa nói hết đã phun ra một ngụm máu tươi, ngã thẳng cẳng.
Hoàng Cầm cuống cuồng bò tới, đỡ lấy hoàng đế, gào lớn:
- Thái y, mau gọi thái y.
~~~~~~~~~~~~~
Trong ngõ Bàn Cờ, thư phòng Thẩm gia vẫn sáng đèn, Thẩm Mặc và các mưu sĩ của y thức thâu đêm.
Nghe thấy tiếng trống, Thẩm Minh Thần nhảy dựng dậy, Dư Dần dù tính tình trầm ổn cũng không kìm được đứng lên theo, Vương Dần tuy vẫn ngồi nhưng mặt đầy kinh ngạc, chỉ có Thẩm Mặc mặt vẫn trầm như nước, dường như biết trước sẽ có tiếng trống này.
- Phản kích hay tuyệt.
Thẩm Minh Thần vỗ tay khen:
- Một chiêu dương đông kích tây tuyệt vời.
Dư Dần gật đầu:
- Như vậy lại có biến số rồi ... Nhưng bất kể ra sao quan hệ quân thần lại tan vỡ.
- Câu sau đúng đấy.
Vương Dần gật đầu lại lắc đầu:
- Nhưng ta vẫn xem thường bọn họ, làm thế chỉ chọc giận hoàng đế mà thôi.
Lúc này Thẩm Mặc im lặng đứng dậy, liền không nói nữa, nhìn theo đại nhân đi về phía phật đường.
- Sao lại tới đó?
Mấy người cùng thắc mắc nhưng không tiện đi theo đành đưa mặt nhìn nhau.
Phật đường này là của chủ nhân đời trước, Thẩm Mặc không tin Phật nhưng kính Phật, dù sao chẳng thiếu phòng lên lưu lại. Có lẽ chính vì thế reo mầm duyên, Nhược Hạm và Nhu Nương đều tin phật, thường tới lễ Phật, khiến hương hỏa của nó không ngày nào tắt. Hôm nay là Nguyên Đán, càng thắp 18 chén đèn, chiếu sáng như ban ngày.
Thẩm Mặc đứng ở cửa nhìn Bồ Tát bên trong, nếu trước đây bất kỳ lúc nào y cũng không ngờ khi mình bó tay hết cách lại đi tìm Bồ Tát phù hộ.
Nếu 10 năm trước, thậm chí 5 năm thôi, y nhất định là một trong số những người dâng tấu kia, thậm chí còn thành người gõ trống Đằng Văn.
Nhưng hiện giờ y không còn siêu thoát được như thế nữa, vì trách nhiệm của y quá nặng, cả bố cục lớn ở đông nam và hải ngoại đều cần địa vị của y duy trì.
Không một hai hiểu được y, nếu y có gì bất chắc tâm huyết hơn 10 năm qua sẽ tan tành, đất lại trở về với đất.
Nhưng ngoài Tây Uyển có hảo hữu đồng niên của y, người gõ trống là người y tôn kính, sao có thể bỏ mặc? Tình cảm và lý trí tranh đấu làm tim y như bị cào xé.
Hiện giờ chỉ có Phật mới có thể giảm bớt đi thống khổ trong lòng y.
Thực ra ngoài chuyện tới nơi mới ôm chân Phật y còn làm rất nhiều công tác âm thầm, nhưng hiệu quả phải đợi thời gian kiểm nghiệm.
Tia nắng đầu tiên đã xuất hiện phía đông.
Được đám Cẩm Y vệ "hộ tống", Hải Thụy giơ cao tượng thái tổ, đi tới cung cấm, thành tiêu điểm cho mọi người chú ý.
Vì hắn tới kinh chưa lâu, nên gần như không ai nhận ra hắn, cuối cùng mãi mới có người hỏi:
- Đó chẳng phải là Hải Bút Giá sao?
Tức thì không ít người nhớ ra câu chuyện cũ của hắn, xem lời đồn không phải giả.
Mọi người kính nể nhìn Hải Thụy đi tới trước cửa cung, giơ cao tượng thái tổ, giọng như chuông đồng:
- Trống Đăng Văn đã vang lên, sao còn chưa mở cửa?
Tức thì tầng tầng lớp lớp cửa cung vang lên tiếng hô tuyền:
- Mở cửa! Mở cửa.
Bất kể thế nào dựa vào hành động này Hải Thụy đủ vang danh thiên hạ, nhưng mọi người không ngờ, hành động kinh thế của hắn mới bắt đầu.
Dưới sự cứu chữa của thái y, Gia Tĩnh đế đã hồi sức lại. Bị hoàng đế này mấy chục năm trời dùng đủ các loại kim loại nặng, thành phần cơ thể sớm đã khác với người thường, các vị thái y kiến thức rộng lớn, đều chẳng hiểu nổi làm sao ông ta tỉnh lại được nhanh như thế.
Vừa mở mắt ra Gia Tĩnh đế đã lầm bẩm lời không ai hiểu, nhưng Hoàng Cẩm không cần nghe cũng hiểu, vội bẩm báo:
- Đã tra rõ rồi, là lang trung hộ bộ tên Hải Thụy, thừa lúc Cẩm Y vệ chi viện cho cung cấm, lẻn vào gõ trống.
Gia Tĩnh đế cười nhạo, chẳng biết cười ai, nói nhỏ:
- Đưa bản tấu của hắn lên đây ...
Đột nhiên giọng chói lọi:
- Nhưng không cho hắn vào Tây Uyển một bước, cấm cung của trẫm không dung thứ cuồng đồ phản bội.
Có thể thấy ông ta hận người gõ trống tới tận xương tủy.
Dừng một lúc hoàng đế lại nói:
- Còn đám Từ Giai, người tính không bằng trời tính, lần này trẫm không thể giúp được họ nữa, xem họ tự biện hộ ra sao?
Gia Tĩnh đế đã trải qua đủ khảo nghiệm rồi, ông ta nhanh chóng bình tâm lại, ông ta biết đám ngôn quan kia không dám chỉ thẳng mũi giáo vào quân phụ của bọn họ. Không ai dám chỉ trích hoàng đế tối cao vô thượng, vì thế ông ta vĩnh viễn đứng ở địa vị siêu nhiên, vĩnh viễn không thất bại.
Có điều hiện giờ quan trọng phải trấn áp sự thể, hi sinh vài con dê thế tội. Nên Gia Tĩnh đế tính định vứt bỏ đám Từ Giai để vỗ về đám người kia đã, sau này tính sổ bọn chúng một thể. Lần này hoàng đế quá mất mặt rồi, tất cả phải trả giá.
- Chủ nhân, long thể người mới ổn, hay là nghỉ vài ngày hay gặp bọn họ.
Hoàng Cẩm rơi lệ nói.
- Yên tâm, trẫm không chết được đâu .... Bọn chúng muốn trẫm tức chết, trẫm phải sống thật khỏe cho bọn chúng tức chết.
Vạn tia sáng chiếu xuyên mây mù, xé toạc đêm đen, trời sáng rồi, cửa cung đã mở ra.
Nhưng chưa được hoàng đế tuyên triệu, không ai dám vượt qua giới hạn nửa bước.
Hải Thụy và các quan không cần đợi lâu đã thấy Mã Toàn ra nói ngắn gọn:
- Có thượng dụ.
Mọi người vội quỳ xuống, hắn ta nói ra ý của Gia Tĩnh đế rồi lạnh lùng đi tới trước Hải Thụy:
- Tấu sớ của ngươi đã được đưa thẳng tới thánh thượng, nhưng ngươi không được vào cấm cung nửa bước, điều này không trái tổ chế chứ?
Hải Thụy quỳ ở đó thống khổ gật đầu:
- Không hề.
- Vậy quỳ ở đó mà đợi.
Mã Toàn không thèm nhìn tới hắn nữa, quay sang phía Từ Giai nặn ra nụ cười:
- Tướng gia, các vị bộ đường, hoàng đế có lời mời.
Từ Giai thở phào, tuy chuyện đã quá tồi tệ, nhưng có thể gặp được hoàng đế là có hi vọng hòa hoãn.
Thấy đám Từ Giai bắt đầu đi vào trong cung, Mã Toàn nhìn Lục Cương:
- Vì sao không chấp hành nhiệm vụ, giữ đám người ngứa mắt này lại làm gì.
Lục Cương vốn hi vọng tình thế biến chuyển nên chỉ khống chế đám Lâm Nhuận không mang đi.
Lúc này hắn chỉ đành làm theo.
Cao Củng vốn định ngăn lại, nhưng Từ Giai nói:
- Nên nghĩ xem làm sao để hoàng đế nguôi giận rồi hãy cứu người mới là chính đạo.
Cửa cung vốn huyên náo liền an tĩnh lại, chỉ còn một mình Hải Thụy quỳ ở đó, lưng hắn ưỡn thẳng, mắt nhìn vào thâm cung, đợi vận mệnh đã được định sẵn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...