Quan Cư Nhất Phẩm

Thứ bảo sao này hiện giờ trong mắt các đại thần chẳng bằng cái gân gà, nếu có người sẵn sàng tiếp nhận, bọn họ tạ ơn trợi đất, khua chiêng gióng trống mang đi tặng.

Chính vì thế Thẩm Mặc không tin đám tấn thương chỉ biết đến tiền này muốn chia sẻ lo lắng, cống hiến cho triều đình như bọn chúng nói. Chuyện bất thường là thế nào cũng có vấn đề, nhưng nhất thời y cũng không nói ra được vấn đề ở đâu? Đành thăm dò :
- Vậy Thái Nhạc huynh lo cái gì?

- Ta cũng chẳng rõ.
Trương Cư Chính lắc đầu:
- Đáng lý đây là chuyện tốt, nhưng ta luôn cảm thấy có tổn thất.

- Có câu chim chết vì mồi, người chết vì tài, thế gian phân tranh nói trắng ra là vì chữ lợi.
Trương Cư Chính dừng một chút nói thêm:
- Ta cho rằng quyền thao túng tiền tệ phải nằm bên trên, để dưới nắm giữ có ngày gây ra họa. Nếu triều đình bỏ quyền lời phát hành tiền giấy, ắt tại thành hỗn loạn cho xã hội. Mặc dù bảo sao mất giá nghiêm trọng, nhưng dù sao nó cũng là tiền, quyền phát hành nó là sao đưa cho thương nhân được.

Thẩm Mặc ngầm vỗ tay khen hắn, không thẹn là nhà cải cách được viết vào sách giáo khoa, quả nhiên ánh mắt sắc bén hơn đại đa số, hắn có thể nhìn thấy quyền phát hành tiền tệ phải nắm trong tay quốc gia.

Nhưng với Thẩm Mặc mà nói, đây chẳng phải là tin tức tốt, việc Hối Liên đang làm thực tế là tự phát hành tiền tệ của mình ở đông nam, nếu Trương Cư Chính cứ giữ thái độ này, sớm muộn gì cũng đối đầu với Hối Liên.

- Vậy huynh và những người kia đã đàm phán cụ thể chưa?
Thẩm Mặc cẩn thận hỏi.

- Vẫn chưa, khi đó ta mới tới hộ bộ, chưa nắm rõ tình hình sao dám lỗ mãng bàn bạc với bọn họ.
Trương Cư Chính lấy một quyển sách trong ống tay áo ra:
- Có điều ta bảo bọn họ viết kế hoạch ra, mấy ngày trước mới có được, luôn mang lên người xem. Chuyết Ngôn, huynh xem hộ ta, vẫn câu nói đó, nghe thì rất hay, nhưng ta luôn cảm thấy không yên.

Thẩm Mặc cười khổ:
- Dầy thế này ta xem tới bao giờ mời xong.

- Huynh mang về mà xem, đây là bản sao, trong nha môn có bản chính.

Thẩm Mặc thu sách lại:
- Ta có ý kiến giống huynh, chuyện này cần thận trọng hết mức có thể, đợi ta xem xong rồi chia sẻ tâm đắc với huynh ... Có điều chuyện này tuy trọng đại nhưng không gấp, trước tiên đừng nói ra.

- Ừ ta biết chừng mực mà.
Trương Cư Chính hiểu ý, giờ Từ Giai đang đầu đá với Cao Quách mỗi lúc một quyết liệt, lúc này phương án có tốt đến mấy cũng khó tránh khỏi thành vật hi sinh của đấu tranh chính trị:
- Nhưng phàm là chuyện gì cũng nên chuẩn bị trước, nếu như có thể, ta hi vọng đợi hoàn cảnh thích hợp là lập tức bắt đầu.

- Ta sẽ chú ý chuyện này, dù sao tạm thời ta cũng không có chính sự để làm, nên dốc sức giúp huynh vậy.

- Đa tạ ý tốt của Chuyết Ngôn huynh.
Trương Cư Chính kính rượu y:
- Ta muốn làm tốt chuyện bảo sao, nhưng làm quan khó, làm việc càng khó, không có huynh giúp ta không làm nổi.

- Huynh hình như có điều cảm khái.

- Đúng thế.
Trương Cư Chính cau mày:
- Vốn quốc sự sa sút, cho rằng là do giang đảng tại triều, nhưng Nghiêm đảng đổ rồi vẫn cứ như vậy. Lúc này mới biết, không chỉ chính tà không đội trời chung, chính kiến bất động cũng không đội trời chung. Vì sao không thể cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng ? Chẳng lẽ triều đình quá nhỏ, chỉ chứa được một người?

Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Mong ngươi lên được đỉnh cao quyền lực còn giữ được quan điểm này." Nhưng y biết bất kể núi hùng vĩ bao nhiêu, càng lên cao càng nhỏ, tới đỉnh chỉ cho phép một người đứng chân.

Trương Cư Chính còn mang ảo tưởng là vì hắn chưa đủ tầm cao, tới ngày có đủ, chỉ e hắn còn tàn độc hơn bất kỳ ai. Còn nếu mang suy nghĩ này, hắn cứ đợi đào thải vô tình đi.

Chia tay Trương Cư Chính rồi, Thẩm Mặc bắt đầu nghiên cứu quyển sách kia, trước khi xem y còn chưa để tâm, chẳng qua là bắt chước Hối Liên mà thôi, nhưng càng xem càng cả kinh, đám Lão Tây Nhi này không hổ là tinh anh thương nghiệp, phương án nghĩ ra, ngay cả kẻ mang kinh nghiệm 500 sau như y cũng hổ thẹn không bằng.

Nói một cách đơn giản là Nhật Thăng Long nhắm vào tình trạng tài chính quẫn bách của triều đình, bọn họ sẵn lòng cho triều đình mỗi năm vay một khoản tiền, hơn nữa rõ ràng khoản vay này là không cần trả lãi, chỉ cần cho phép họ phát hành bảo sao với giá trị tương ứng là được.

Đương nhiên tương ứng triều đình bảo bảo hộ cho Nhật Thăng Long, cố định tỉ giá bạc, sao, đồng. Hơn nữa vĩnh viễn không đổi, đồng thời quy định, giao dịch dưới 10 lượng cấm chỉ dùng bạc, chỉ dùng bảo sao.
Tất nhiên là chỉ nhắm vào bảo sao mới, còn bảo sao cũ dựa theo giá bình quân năm Gia Tĩnh thứ 40 đổi sang giá bảo sao mới.

Mặc dù Thẩm Mặc tiến hành nghiên cứu phân tích về tiểu ngân phiếu của Hối Liên, nhưng y chỉ nhắm vào đông nam, không ngờ Nhật Thăng Long có dã tâm thành ngân hàng TW quốc gia.

Cho nên Thẩm Mặc dùng rất nhiều thời gian suy nghẫm xem điều này đúng hay sai, nhất là về lâu dài có thể có ảnh hưởng gì.

Đầu tiên phải thừa nhận phương án này của Nhật Thăng Long xuất phát từ hiện trạng của Đại Minh, tuy phát hành bảo sao nhưng không đem nó thành tiền tệ chủ yếu, mà là dựa trên cơ sở một đổi một với ngân lượng, lấy ngân lượng làm thước đo cố định.

Nếu triều đình giao quyền cho bọn họ, tất cả mọi người sẽ tin, vì đảm bảo không để bảo sao mất giá, Nhật Thăng Long sẽ không dám phát hành tiền tùy tiện. Đó là nguyên nhân bọn họ tin tưởng người ta tin vào kế hoạch này.

Có điều Nhật Thăng Long sẽ có quyền phát hành tiền giấy duy nhất ở Đại Minh thêm vào triều đình phối hợp, có thể tiêu diệt tất cả đối thủ cạnh tranh một canh vô hình. Tới lúc đó Hối Liên không thể ngăn cản khách hàng chuyển nhà được.

Nếu bọn họ có thể làm việc đúng như trong sách nói, dù Thẩm Mặc có mất cả Hối Liên cũng chẳng sao, sợ đây chỉ là một loại thủ đoạn của họ, chỉ để mua lấy cái địa vị độc quyền siêu nhiên. Từ đó khiến tiểu ngân phiếu của Hối Liên thành phi pháp, khiến nó bị phá sản.

Càng nghĩ Thẩm Mặc càng kinh hãi, trong đầu hiện lên tám chữ "Hạng Trang múa kiếm, ý ở Bái Công." Nhật Thăng Long nhận lấy trọng trách cải cách bảo sao chẳng phải vì chia sẻ lo lắng cho quốc gia, mà là hạ sát chiêu với Hối Liên.

Quan thương câu kết là pháp bảo phát đạt của Tấn Thương, dựa vào quan phủ đánh ngã đối thủ cạnh tranh hiển nhiên chẳng có gì lạ.

Nhưng lần này Thẩm Mặc không thể khoanh tay ngồi nhìn, vì vận mệnh của Hối Liên, y phải đối đầu với kẻ địch hùng mạnh này, tốt nhất là cướp được quyền phát hành bảo sao, ít nhất cũng không cho chúng độc chiếm.

Có người nói, cuộc đời như chuyến lữ hành, nhưng bước vào chính đàn, biến thành lữ hành trên biển, phút trước thôi còn sóng yên biển lặng, lát sau đã giông tố bảo bùng rồi.

Bên này y còn chưa nghĩ ra biện pháp, bên kia đã phái người tới. Cuối tháng 10, y đang nói chuyện với đám Vương Dần thì vệ sĩ vào bẩm báo có bảy tám viên quan trẻ, tự xưng là học sinh của y cầu kiến.

Thẩm Măc cau mày xem bái thiếp , Vương Tích Tước, Dư Hữu Đinh, Trần Hữu Niên, Vương Triện , toàn là tiến sĩ đỗ cao năm Nhâm Tuất , nói:
- Chẳng phải đã bảo bọn chúng không cần tới chào nữa sao?

- Tại hạ thấy đây gọi là không có chuyện không ôm chân phật, vì chuyện đồng nam nữ, kinh quan đã sục sôi, nhất là đám quan viên trẻ, liều chết dâng thư, khuyên can hoàng đế không nên nghe đạo sĩ hãm hại người dân.
Thẩm Minh Thần cười khẩy.

Thẩm Mặc im lặng. Cuối tháng 10, cung ban lệnh, muốn tuyển 200 đồng nam nữ 12 tuổi vào cung hầu hạ.

Thường nghe nói nhân số trong cung vượt mức, cung nhân rảnh rỗi, sao lại tuyển thêm người? Thế là mọi người nghe ngóng khắp nơi, cuối cùng biết được tin tức chính xác từ chỗ tứ biểu ca của tam chất tử của nhị đại gia của đại cô cô, thì ra muốn dùng 200 đồng nam nữ này làm thuốc dẫn cho hoàng thượng.
Tứ biểu ca làm việc trong cung, tin tức tất nhiên chính xác rồi, tức thì khiến người thân có nữ nhi hợp tuổi khủng hoảng, sau đó có tin tức truyền ra, thứ thuốc dẫn đó là có tên Âm Dương điều hòa tán, dùng nước tiểu đồng tử cùng kinh huyết đầu tiên của nữ tử luyện thành.

Lại có tin tức linh thông nói, tên yêu đạo Đào Thế Ân kia có pháp thuật làm nữ hài tử trong vòng mười ngày có kỳ kinh đầu tiên.
Tin đồn làm cho nhà có nữ nhi nghe mà kinh hãi run sợ.

Nhà có đồng nam nhìn có vẻ đỡ hơn, nhưng bọn họ cũng lo lắng, thân ở dưới chân thiên tử, chuyện trong cung được nghe ít nhiều. Nếu dùng nước tiểu đồng nam thì đi một chuyến thả về là được, giữ ở trong cung làm gì?

Vì thế nổi lên một làn sóng cầu thân, nhà ai có nam hài 12 tuổi ngay trong đêm tìm người kiếm vợ, nhà ai có nữ hài 12 tuổi chạy ra đường bắt con rể, bất kể điều kiện ra sao, chỉ cần là người là mang về thành thân cái đã.

Nhà kế bên Thẩm Mặc cũng thế, cô bé Xảo Nhi đường đường đại gia tiểu thư, vì tròn 12 tuổi mà gả cho Trương mặt rỗ bán đậu hủ. Mẹ Xảo Nhi đi xem mặt con rể, mới phát hiện ra là sắp 40 rồi, khóc lóc trở về. Không còn cách nào đi tìm Thẩm phu nhân mới có duyên gặp mặt một lần cầu cứu.

Nhược Hạm nổi lòng hiệp nghĩa tìm Thẩm Mặc muốn y quản việc này, Thẩm Mặc thở dài:
- Kinh thành bao nhiêu đại nhân như thế, bọn họ không quản, vì sao muốn ta quản.

- Chàng nói thế mà được à?
Nhược Hạm tức không có chỗ phát tiết:
- Mặc xác người ta, chẳng lẽ người ta giả câm giả điếc, chàng cũng học theo?

Thẩm Mặc cười khổ:
- Phu nhân, mấy ngày trước còn bảo ta chớ cố ra mặt, sao giờ lại thay đổi rồi. Vì chuyện Ngọc đàn ta đã đắc tội với đám đạo sĩ kia rồi, giờ lại xen ngang, bọn chúng nhất định hận ta tới chết.

Nhược Hạm không còn gì để nói nữa, hầm hừ tức giận nửa ngày trời mới thốt ra một câu:
- Thiếp thấy lạ thật đấy, quan lớn hồng bào đầy cả thầy, lại bị một đám đạo sĩ trấn áp.

Thẩm Mặc đỏ cả mặt:
- Chẳng nói rõ với nàng được, bảo láng giềng đưa Xảo Nhi qua đây, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm.

- Vậy nữ hài nhà khác thì sao?
Nhược Hạm là nữ tử lương thiện, biết rõ không nên để trượng phu ôm rơm rặm bụng, nhưng không kìm được mâu thuẫn. Có lẽ trong lòng nàng, không có gì làm khó phu quân đại nhân.

Nhìn khuôn mặt thất vọng của thê tử, Thẩm Mặc thầm than, phu nhân à, dù ta có tài thông thiên độn địa thì cũng làm gì nổi hoàng đế?


Kỳ thực từ đêm ở nhà Hải Thụy về, Thẩm Mặc đã có tính toán, nhưng khi y mang theo hi vọng cuối cùng đi tìm Dụ vương, thấy hắn chẳng có tiến bộ gì, liền từ bỏ mọi hi vọng.

Rồng có vẩy ngược, đụng vào là chết.

Đối với Gia Tĩnh đế mà nói, tu chân là vẩy ngược của ông ta, ai dám phản đối là chết chắc.

Càng hiểu Gia Tĩnh, càng biết không thể nói lý với ông ta được, nếu không muốn thành vật hi sinh, thì đành không thấy không nghe, không nói không làm.

Cho nên những ngày qua Thẩm Mặc ở lỳ trong nhà nghiên cứu cải cách tiền tệ, một lòng chìm đắm trong đó, chẳng qua để mê hoặc bản thân mà thôi.

Nhưng đám học sinh nối nhau tới nơi, Thẩm Mặc không thể né tránh, đứng dậy nói:
- Ta tới tiền viện đây.
Mọi người đứng dậy tiễn, Vương Dần lại lần nữa nhắc nhở:
- Đại nhân, đừng quên 16 chữ kia.

Thẩm Mặc gật đầu, tới tiền việt đừng lại sau bình phong, muốn nghe xem đám gia hỏa này đang nói gì.

Một giọng khàn khàn bi phẫn nói:
- Hôm qua ta đi làm về, khi qua ngõ Bề Tử, thấy một lão hán đang ôm một cỗ thi thể khóc lóc, tới hỏi mới biết, thì ra ông ta giấu tiểu nhi tử đi, đám yêu đạo không tìm thấy người muốn bắt ông ta, đại nhi tử ông ta tuổi trẻ khí thạnh muốn ngăn cản, bị quan sai đánh chết, cả thi thể cũng không cho thu nhận.

Có người phụ họa:
- Có nghe nói không? Đám yêu đạo đó không phải là ai cũng bắt, chỉ cần bỏ ra 100 lượng là có thể miễn họa, nhưng nhà bình thường có bán nhà cũng chẳng có nhiều tiền như thế.

- Nghe nói Đào Thế Ân chẳng phải đạo nhân thật, thứ tiên đan chúng luyện ra, kỳ thực là một loại dâm dược. Hoàng thượng vốn sức khỏe không tốt, vốn nên thanh tâm quả dục, tĩnh dưỡng bồi bổ mới đúng, nhưng mỗi đêm muốn một đôi đồng nam nữ hầu hạ, cứ thế sao không tổn hại long thể?

- Ài nước có yên nghiệt hoành hành, là họa của Đại Minh ta. Nguyên Ngự huynh, chúng ta phải liên danh dâng thư, khuyên hoàng thượng chớ nghe yêu đạo mê hoặc, huynh lại kéo chúng ta tới gặp ân sư, chẳng phải gây thêm chuyện cho người sao? Nếu để liên lụy tới sư phụ, chúng ta sao gánh vác được.

Vương Tích Tước thở dài:
- Đây là chuyện lớn, cẩn thận là hơn, nghe sư phụ giáo huấn thế nào cũng không phải là sai.

Thẩm Mặc thầm gật đầu, bước ra ngoài.

Không ít người luôn giỏng tai nghe ngóng, thấy có động tĩnh, liền ra hiệu cho mọi người.

Khi Thẩm Mặc xuất hiện, các môn sinh đồng loạt hành quan lễ, y ra hiệu cho họ đứng dậy rồi tới ghế ngồi. Thường ngay y luôn tươi cười ôn hòa, lúc này mặt âm trầm, làm đám môn sinh bất an, không ai dám lên tiếng.

Thẩm Mặc lạnh nhạt nói:
- Ta ở bên ngoài nghe thấy các ngươi nhao nhao với nhau, sao ta vừa tới đã ngậm miệng hết.

Sư phụ ở đây, tôn ti phân theo thứ hạng khoa cử, Vương Tích Tước cầm đầu, cung kính nói:
- Bọn học sinh không chịu nổi việc xảy ra gần đây, đang muốn thương lượng có nên đàn hặc hay không?
Hắn nghĩ cho Thẩm Mặc, sợ sư phụ không chuẩn bị trước, nên nói rõ ý định.

Mọi người đều đợi câu trả lời của y, nhưng Thẩm Mặc lại nói chuyện khác:
- Ta nghe nói Hộ khoa đô cấp sự Trần Toản hôm qua bị bắt vào chiếu ngục, rốt cuộc là sao?

Vương Tích Tước mặt ảm đảm nói:
- Trần Toàn dẫn mấy vị cấp sự trung tới diện thánh, bị chặn lại ở cửa cung. Hắn nói mấy câu tức giận như hoàng thường cả ngày tu đạo, vứt quốc sự sau đầu, không phải phúc của xã tắc ...

- Kết quả là bị Đông Xưởng bắt mất.
Dư Hữu Đinh phẫn hận nói tiếp:
- Lúc sau thánh chỉ truyền xuống, nói hắn phỉ bán quân phụ, đinh trượng 40 gậy, giam chiếu ngục thẩm vấn.

Vương Triện kích động nói:
- Càng làm người ta căm hận là đám ngôn quan thấy Trần đại nhân vô cớ gặp họa, chẳng ai dám lên tiếng minh oan, thật là xỉ nhục.

- Đúng thế...
Đám hàn lâm trẻ kích động nhao nhao cả lên.

Thẩm Mặc khép mắt lại, đợi âm thanh trong phòng nhỏ dần xuống mới mở mắt ra nói:
- Thanh từ hoàng thượng muốn đã viết xong chưa?
Gia Tĩnh gần đây cúng tế liên tục, nhu cầu thanh từ cực lớn, toàn bộ hàn lâm viện cơ bản cả ngày chỉ làm việc này.

Mọi người trố mắt, thầm nghĩ lúc này rồi ai còn tâm tư viết thanh từ? Nhưng sư phụ hỏi, đành trả lời:
- Chưa viết xong...

- Vậy còn đợi gì nữa?
Thẩm Mặc hạ mí mắt xuống:
- Mau về việc đi, lỡ việc tu huyền của hoàng thượng là rắc rối đấy.

Mọi người hiểu thái độ của ân sư rồi, tức thì như rơi xuống hố băng, bọn họ vạn lần không ngờ sư phu luôn là thần tượng của mình lại hèn nhát sợ chuyện như vậy.
Chuyện thần tượng sụp đổ rất đáng sợ, khiến người ta bất chấp hết. Trong đó một kẻ tên Xà Lập máu nóng xộc lên đầu cãi lại:
- Học sinh mang lòng báo quốc, khổ đọc thánh hiền, được đỗ bảng vàng, vốn cho rằng nay cả thể thi triển tài năng giúp nước, ai ngờ mấy năm qua chẳng được đụng vào chính sự. Suốt ngày ở hàn lâm viện tu sử biên văn gì đó, thế coi như còn dùng tái tài học, nhưng toàn viết thanh từ gì đó .. Làm thư vô dụng tốn thời gian, lợi gì cho nước cho dân?

Xà Lập oán trách, làm không khí rất gượng gạo, người lo lắng, người tán đầu, người hoang mang khổ sở. Chỉ có Thẩm Mặc chẳng động lòng:
- Vậy theo ngươi nên làm gì?

- Bẩm ân sư, là thần tử phải thẳng thắn gián quân, bảo vệ xã tắc. Chỉ biết nịnh bợ lấy lòng là chuyện đám thái giám mới làm...
Không ít người thầm khen hay, đa phần toát mồ hôi, không biết chống đối với sư phụ có kết quả gì.
Thẩm Mặc bình tĩnh vỗ tay:
- Nói hay lắm, đúng là làm tỉnh cả kẻ điếc. Nhưng ta nhớ không tốt, dâng thư can gián là chức trách của hàn lâm sao?

- Không có ạ.
Vương Tích Tước thấy tình thế không ổn vội nhảy ra:
- Công việc của hàn lâm viện là biên soạn văn sách hàn lâm, không có yêu cầu gì với quốc sự.

- Vậy can gián vua là chức trách của ai?
Thẩm Mặc trầm giọng hỏi:

- Khoa đạo ngôn quan, lục bộ cửu khanh và nội các học sĩ.
Vương Tích Tước đáp.

- Té ra còn biết.
Thẩm Mặc cười lạnh:
- Vậy sao các ngươi tranh chén cơm của người ta? Năm xưa thi thứ cát sĩ làm gì? Vào thẳng đô sát viện để được nói cho sướng mồm.

Thấy sư phụ giận rồi, Vương Tích Tước vội nháy mắt cho Xà Lập, Xà Lập cũng hối hận, dù sao ân sư luôn che chở bảo vệ mình, sao có thể ăn nói như thế? Ấp úng nói:
- Sư phụ bớt giận, học sinh biết hàn lâm viện nên lấy học tập làm chủ, chỉ là khi nên ra mặt ...

- Không tới lượt ngươi.
Thẩm Mặc hừ một tiếng:
- Hơn 200 khoa đạo ngôn quan, 100 quan viên cửu khanh trước mặt ngươi, trước khi đám người này chết hết, không đến lượt các ngươi nói.

- Nếu họ không nói thì sao?
Xà Lập lấy dũng khí nhìn Thẩm Mặc.

- Thì đó là vì thời cơ chưa tới.
Thẩm Mặc đứng dậy, đám học sinh đứng lên theo nghe y giáo huấn:
- Triều đình không cho các ngươi quyền lực can gián là vì thái tổ hoàng đế muốn bảo hộ các ngươi. Các ngươi là hàn lâm, là tài năng tương lai của đất nước, mười hai mươi năm sau sẽ thành người chấp chính Đại Minh, khi đó tận tình đem tài học, hoài bão của mình thi triển ra, để quốc gia vận hành theo suy nghĩ của các ngươi.

Thẩm Mặc nói đầy thâm tình, khôn khéo vỗ về học sanh, giọng đầy sức cuồn hút:
- Đó là giá trị của các ngươi, là mục đích triều đình bồi dưỡng các ngươi. Nên nhớ, các ngươi không chỉ thuộc về bản thân, mà thuộc về triều đình, thuộc về Đại Minh, phải biết giữ mình mới có thể cống hiến cho quốc gia, chứ không phải vì tức giận nhất thời, ôm hận cả đời.

Đám học sinh chìm vào im lặng thời gian dài, không biết ai nói:
- Nhưng chuyện này thế nào cũng phải có người làm chứ?

- Chỉ cần nên khuyên gián, ắt có người đứng ra, không cần các ngươi phải lo.
Thẩm Mặc phất tay kiên quyết nói:
- Về cả đi, nhớ kỹ lời ta, nếu các ngươi còn coi ta là sư phụ.


Quan hệ sư đồ trọng yếu vượt xa tưởng tượng của đời sau, nó hơn cả cha con, quân thần. Cho nên đám học sinh dù không phục, đành nghe lời sư phụ, ủ rũ đi về.

Thẩm Mặc tiến ra sân, Vương Tích Tước cố ý tụt lại cuối cùng, áy náy nói:
- Gây thêm phiền phức cho ân sư rồi.

Thẩm Mặc lắc đầu:
- Ngươi hiểu chuyện ta rất vui, trở về phải trấn an đám Xà Lập, nếu có khó khăn gì cứ tới tìm ta.

- Vâng.
Vương Tích Tước khom người thi lễ rồi đuổi theo mọi người.

~~~~~~~~~~~~~~

Đuổi đám học sinh đi, nhưng phiền não chỉ mới bắt đầu, mấy ngày tiếp theo, Thẩm Mặc tiếp không dưới 10 nhóm người, đều muốn mượn ảnh hưởng của y, dâng thư can gián hoàng đế.

Vương Dần cứ như Đường Tăng, cả ngày lẩm bẩm mười sau chữ kia, Thẩm Mặc đành cắn răng, ứng phó được thì ứng phó, từ chối được thì từ chối, làm mấy ngày thân liền mỏi mệt, lòng ủ rũ.

Các mưu sĩ nói :" Đại nhân, không bằng xưng bệnh từ khách." Thẩm Mặc cũng có ý đó, vì thế bất kỳ ai cũng không tiếp.
Nhưng kinh thành cao thủ như mây, vẫn có kẻ thần không biết kẻ không hay mò vào.

Lúc ấy Thẩm Mặc đang chăm mấy thứ rau củ bảo bối của y trong vườn, liền thấy người đó xuất hiện trước mắt, tức thì miệng há hốc ra tưởng chừng nhét nắm đấm vào được.

Thị vệ lúc này cũng phát hiện ra, vội xông tới bao vây, Thẩm Mặc phất tay:
- Lui đi, Lâm trung thừa sao làm tổn hại tới ta chứ?
Thì ra là quan văn , đám vệ sĩ thẹn đỏ mặt lui xuống, đợi bọn họ là huấn luyện đặc biệt như địa ngục của Hồ thống lĩnh.

Thẩm Mặc rửa tay nói:
- Nhược Vũ, muốn làm ta mất mặt hả?
Đó là tả thiên đô ngự sử đại danh đỉnh đỉnh, Lâm Nhuận.

Lâm Nhuận cười nói:
- Né tránh thì dễ, nhưng hình tượng huynh lập nên mười năm qua đang tổn hại từng ngày.

- Ít nhất ta còn ở đây là còn hi vọng.
Thẩm Mặc bình thản nói:
- Hình tượng có tệ đến đâu , sau này có thể bù lại, đừng khuyên ta nữa.

- Ta hiểu huynh, một khi đã quyết là không sửa.
Lâm Nhuận gật đầu:
- Nhưng chuyện của Trần Toản và Tôn Phi Dương huynh không thể bỏ mặc chứ?
Đó là hai người mang tội danh " chê bai quân thượng", bị đình trượng, đang giam trong chiếu ngục.

- Ta đã thông qua quan hệ đã bọn họ được trị liệu tốt nhất, chỗ ở cũng được chuyển sang phòng thông gió rồi.

- Thế sao?
Lâm Nhuận bất ngờ, dù sao với quan viên binh thường, chiếu nhục là sự tồn tại thần bí không thể tiếp cận, thêm vào Thẩm Mặc lệnh Cẩm Y vệ phong tỏa tin tức, cho nên không ai biết y làm cái gì.

- Bên phía hình bộ, Hoàng bộ đường là người nhân hậu.
Thẩm Mặc trút oan khuất trong lòng ra:
- Người ta nói không cần nói cũng sẽ cố gắng giảm hình phạt cho họ, điều có thể ta đã làm hết, ngoài ra thì ta không có năng lực.

Lâm Nhuận thực ra có việc khác, nhưng bị lời như giận dỗi của Thẩm Mặc làm không nói ra nổi:
- Xin lỗi, ta quá đường đột rồi.

Thẩm Mặc phát tiết xong, lại khôi phục lại con người hiểu lý lẽ:
- Không trách huynh, thời cuộc như thế khiến bằng hữu xa rời, huynh đệ chia rẽ.
Mấy ngày qua, y không ngờ ngày càng hiểu Từ Giai.

Giống như Từ Giai năm xưa phải đối diện với Nghiêm Tung không thể đánh bại, chỉ hi vọng cường địch bị thời gian đào thải. Dựa vào dự đoán năm xưa của Lý Thời Trân, Gia Tĩnh đế đã tới ngày cuối cùng của sinh mạng, thêm vào đám yêu đạo kia dày vò, chắc thời gian chẳng còn lâu.

Nhưng chuyện con người bí ảo không ai phá giải hoàn toàn được, cho dù Lý Thời Trân cũng chỉ đưa ra được lý luận. Thời gian đã tới, nhưng Gia Tĩnh ngày càng thêm có tinh thần, làm Thẩm Mặc bất an.

Năm xưa Từ Giai muốn đợi Nghiêm Tung già yếu vậy, ai ngờ Nghiêm Tung 84 tuổi còn ở lỳ không đi, thiếu chút nữa làm Từ Giai sụp đổ.

Chỉ có người đặt mình trong cảnh đó mới hiểu được thống khổ của quá trình đó.

Lâm Nhuận thấy thế đành thở dài:
- Đành vậy, sau này đám đồng niên có chuyện gì, nhờ hết vảo Chuyết Ngôn huynh chiếu cố.

- Huynh bảo trọng đấy.

- Đừng nên như thế.
Nụ cười của Lâm Nhuận như gió xuân làm ấm lòng người:
- Ta hiểu huynh có đại kế, phải nhịn việc người thường không nhịn được, sớm muộn cũng có ngày thiên hạ hiểu Thẩm Chuyết Ngôn là anh hùng hảo hán thực sự.

Thẩm Mặc quay đầu đi che vành mắt đỏ hoe:
- Muốn đi thì đi nhanh lên, đừng ở đây lải nhải làm người khác khó chịu.

- Kha kha kha, bị nói trúng rồi chứ gì?

- Còn không mau đi đi.
Thẩm Mặc cầm gáo nước lên, Lâm Nhuận cười chạy mất.

~~~~~~~~~~~~~~~

Thời gian từng ngày qua đi, chớp mắt một cái đã vào tháng chạp, Bắc Kinh lạnh giá khác thường, nhưng chuyện xảy ra trong kinh thành càng làm lòng người nguội lạnh hơn.

Ngọc Đàn không vì Thẩm Mặc ngăn cản mà dừng khởi công, đám Vương Kim ra ngoại thành chọn chỗ, nơi đó được xây dựng khi Nghiêm Tung chấp chính, thế nào cũng không tổn hại long mạch đúng không?

Thế là nỗ lực của Thẩm Mặc uổng phí, y giữ được nhà cho người dân trong thành, nhưng khiến người khác gặp họa.
Điều đáng an ủi duy nhất là nghe nói bồi thường đủ 100 lạng. Nhưng tiền từ hộ bộ phát ra, vòng vèo qua mấy nơi, tới được chỗ người dân, còn một nửa phải tạ ơn trời đất rồi.

Có điều Trung Quốc xưa nay là thế, có gì lạ đâu, người dân nên may mắn vì mình sống dưới chân thiên tử mới có được một nửa ấy.

Vì hoàng đế thúc ép khẩn cấp, Từ Giai đích thân ra trận, công bộ tưng ca làm việc, vận dụng tất cả lực lượng có thể hi vọng có thể hoàn thành đúng hạn.

Nhưng Đại Minh người không thiếu, song tiền cực thiếu, may là cuối năm, thuế của thị bạc ti Giang Nam tới nơi, các bộ đường vì dự toán năm sau nhìn chằm chằm vào nó.

Lúc này ai lớn gan thì sống, nhát gan thì chết cho nên suốt ngày ngồi ở hộ bộ, yêu cầu phần thuộc về mình.
Nhưng hộ bộ thượng thư Cao Diệu là người không dám đắc tội với ai, cấp cho ai, cấp bao nhiêu không dám quyết, đi tìm Từ Giai cho ý kiến.

Thực ra Từ Giai cũng hoàn toàn chẳng định để Cao Diệu quyết định, lệnh ông ta triệu tập mấy vị bộ đường tới Vô Dật điện gặp gỡ.

Mấy vị bộ đường hay tin vội vàng tới ngay, thế là chớp mắt thượng thư lại, hộ, binh, công lễ đủ cả. Thiếu một hình bộ thượng thư.

Người nội các rất bất ngờ, họ tính chỉ có 4 vị tới nên chuẩn bị bốn ghế, giờ thêm một vị, đành vội vàng kiếm thêm cái nữa.

Từ Giai bước chân nặng nề đi tới sau bàn lớn ngồi xuống, động tác vẫn thong thả làm người không nhận ra được điều gì. Từ Giai mỉm cười nói:
- Ngồi cả đi ... Cao bộ đường sao cũng tới? Chẳng lẽ lễ bộ có chuyện gì phải chi tiêu.

- Không có.
Cao Củng vẫn thế, tựa hồ thiện ý Từ Giai phát ra biến mất hết trong không khí:
- Hạ quan tới xin tiền lương.


Từ Giai gật đầu không nói, công bộ thượng thư Lôi Lễ lên tiếng:
- Cách ngày phát lương còn một thời gian nữa, đâu cần vội như thế?

Cao Củng hừ một tiếng:
- Các vị tất nhiên không gấp, nhưng lễ bộ đâu giống các vị, năm mới lễ tết là người thắp hương bái phật liên miên. Chúng tôi trên dưới hơn trăm người dựa mỗi chút lương còm này mà sống thôi.
Rồi cười với Từ Giai:
- Vả lại lễ bộ ít người, hạ quan cũng không tham, không cần trả đủ số nợ các năm trước, chỉ cần phát đủ lương năm nay là được, tổng cộng chưa tới 1 vạn lượng, các lão thương xót, phát chút thịt muỗi này.

Lỗi Lễ bị ông ta chọc cười:
- Một vạn lượng mà là thịt muỗi thì con muỗi này phải to như voi.

Mọi người cười rộ lên, Từ Gia đưa tay ngăn lại, nghiêm mặt nói:
- Quách bộ đường quản lại bộ, quan viên thiếu lương hai kinh mười ba tỉnh đem oán khí đặt hết lên người ông ấy, chỉ cần ông ấy không có ý kiến, ta tất nhiên đồng ý.
Từ Giai đã quả bóng sang Quách Phác.

Quách Phác tuy là đồng minh của Cao Củng, nhưng đó là khi đấu tranh, còn luận chính sự thì việc nào ra việc nấy:
- Đợi gạo vào nồi đâu chỉ mỗi mình lễ bộ? Hà Nam, Thiểm Tây, Vân Nam, Quý Châu hơn nửa năm chưa phát lương rồi ... Thủ phụ, dù là làm việc cho nhà địa chủ, cuối năm cũng không thể không trả tiền, nếu không bọn họ sẽ phá, cuối cùng thiệt thòi vẫn là địa chủ thôi.
Quách Phác cũng chả vừa, muốn ông ta tỏ thái độ chứ gì, được thôi, ông ta lôi hết tất cả mọi người vào.

Từ Giai vờ như không hiểu lời châm chích của ông ta, chậm rãi gật đầu:
- Quách bộ đường, bên lại bộ cần bao nhiêu?

- Hạ quan biết triều đình khó khăn, dù có giảm có bớt cũng phải cần 170 vạn.

- Nhiều thế?
Các vị bộ đường hít một hơi khí lạnh.

- Đó mới chỉ là phát lương chín tháng thôi đấy, nếu đem tiền nợ nhiều năm tích lũy lại thì hơn 400 vạn cũng không đủ.
Quách Phác sợ bọn họ mỗi người một câu phá hỏng việc của mình, vội bổ xung.

Mọi người đang than thở Cao Củng lạnh lùng nói:
- Có thể thấy Đại Minh đã vượt biên chế tới mức độ nào.
Ông ta từng là lại bộ, lời nói đương nhiên là có giá.

Từ Giai cau mày:
- Hôm nay chỉ bàn dự toán, không bàn cái khác, nếu không cứ lan man thì ba ngày ba đêm cũng chưa xong. Lôi bộ đường nói bên công bộ đi.

- Công bộ kỳ thực hao phí cực lớn, nhưng suy tính tài chính triều đình , hạ quan cố gắng bỏ đi những công trình không khẩn cấp ...
Sau một hồi dạo đầu thanh mình Lôi Lễ đi vào chính đề:
- Hai cung tốn 150 vạn, Ngọc đàn 70 vạn, trị thủy hoàng hà 80 vạn ...Tổng cộng là 300 vạn lượng.

- Sao nhiều thế?
Mọi người bùng nổ:
- Mấy cung năm nào cũng tu sửa, tốn kém nhiều lắm rồi, sao vẫn chưa xong.

Lôi Lễ đáp:
- Khí phái của hoàng gia, tôn quý của đế vương dựa vào hai chữ "trang hoàng", chỗ nào không nhìn thấy còn tiết kiệm được, còn chỗ thấy được vạn lần không thể tiết kiệm

Có người hỏi:
- Ngọc đàn vì sao tốn kém thế? Làm bằng vàng à?

- 70 vạn còn là tiền vật liệu thôi đấy, chi phí dân phu công bộ chưa viết vào, chuẩn bị kiếm chỗ khác bù đắp đây.

- Vậy trị thủy sao tốn kém ít thế?
Vì mỗi lần trị thủy Hoàng Hà là phải trăm vạn, cho nên họ mới hỏi như vậy.

- Hừ tiết kiệm được cho triều đình không tốt à?
Lôi Lễ mắng:
- Chẳng lẽ các vị uống phải thuốc lú rồi.

- Tiết kiệm thì tốt, nhưng liên quan tới an nguy quốc dân, không được vì tiết kiệm mà bớt xén vật liệu.
Cao Củng đại biểu mọi người nói.

- Cao đại nhân cho ta mượn lá gan cũng không dám.
Lôi Lễ nghiêm túc nói:
- Thẩm đại nhân khi làm kinh lược đông nam tiến cử một nhân tài trị thủy, ta phái hắn tới nha môn hà đạo, kết quả người này đúng là bất phàm, thiết kế phương an cực kéo léo, làm lượng công trình giảm rất nhiều, chi phí bớt được một nửa.

- Có chuyện này sao?
Mọi người kinh ngạc không thôi.

Thủ phụ đại nhân lên tiếng:
- Đúng vậy, người đó là Phan Quý Tuần, lão phu còn đích thân hỏi tới, đó là nhân tài hiếm có. Chủ động nghĩ cách giảm gánh nặng cho triều đình mới là chia sẻ khó khăn với đất nước, chứ không phải chỉ biết đưa tay ra đòi tiền.
Các vị đại nhân bị nói cho xấu hổ, nói không còn hăng nữa.

Từ Giai nhấp một ngụm trà:
- Ai muốn đòi nợ nữa tiếp tục đi.

Binh bộ thượng thư Giang Đông vốn là tổng đốc Kế Liêu, vì bệnh không chịu được vùng kham khổ kia, triều đình thông cảm, cho về làm binh bộ thượng thư không phải trú ở bên cương nữa.

Giang Đông gian nan ho mấy tiếng mới nói:
- Ta có lời mất hứng, nhưng không nói không được. Nay Bạch Liên Giáo Tứ Xuyên làm phản, Lý Á Nguyên Quảng Đông làm phản, phương bắc chiến hỏa không ngừng, quân giới phải mua ... Ta biết triều đình có cái khó, nhưng muốn bi kịch Thát Đát tới Thông Châu như năm nay, ít nhất phải có 400 vạn.
Dù con số lớn hơn bất kỳ bộ nào nhưng mọi người đều gật đầu.

Từ Giai mặt lạnh tanh hỏi:
- Còn ai muốn tiền nữa.

Người duy nhất chưa lên tiếng là Cao Diệu, nói:
- Hộ bộ cũng có chi tiêu, ông trời không biết làm sao hạn hán liên miên , bách tính thực sự không còn đường sống nữa, bán con bán cái, bỏ nhà mà đi phổ biến lắm rồi, có nơi nghe nói còn ăn thịt người ...
Nói tới đó hai mắt đỏ hoe:
- Hoàng ân vời vợi, hoàng thượng miễn phú thuế cho những địa phương đó, còn muốn hộ bộ chẩn tai ... Ít nhất phải có 300 vạn ... Hai huyện Uyển Bình, Đại Hưng ngay dưới chân thiên tử mà dân bỏ đi bảy phần mười rồi, ta thật không biết để mặt mũi vào đâu.
Nói rồi không ngờ thương tâm rơi lệ.

Nhưng Từ Giai chẳng động lòng, ông ta sớm tu luyện được mắt lửa ngươi vàng, biết đám người này ai cũng có tuyệt kỹ, giả khổ giả tốt, chẳng qua vì muốn thêm ít tiền. Nhưng tiền trong tay ông ta chỉ có ngần đó, sao chia đủ được.

Từ Giai cầm giấy lên xem con số, nói:
- Dự toán của các vị là 1170 vạn lượng, con phải cấp 100 vạn lượng cho hoàng thượng tu luyện. Nhưng trong tay ta ính tròn chưa tới 900 vạn lượng.

- Không phải thị bạc ti mang tới 1000 vạn lượng sao?
Cao Củng thắc mắc.

- Mấy năm qua vay của Nhật Thăng Long hơn ngàn vạn lượng, mỗi năm phải trả 100 vạn.
Cao Diệu giải thích.

Cao Củng thở dài:
- Đúng là tức cười, hộ bộ Đại Minh ta mà còn kém một cái tiền trang, nếu không có thị bạc ti chẳng phải tất cả đã treo cổ hết rồi?

Cao Diệu xấu hổ nói:
- Thực ra quốc thuế thu không ít, nghe nói có nơi thu thuế tới năm Gia Tĩnh thứ 60 rồi, nhưng tới quốc khố xưa nay chẳng được một phần mười.

- Đây là quy củ chó má gì thế.
Cao Củng tức giận:
- Triều đình làm kẻ xấu, béo bở thì rơi vào tay đám tham quan địa phương, ngu xuẩn! Ngu không gì sánh bằng.
Mọi người biến sắc , thầm nghĩ :" Cao Túc Khanh ngươi quá to gan rồi, ngay cả tổ chế của thái tổ cũng dám chửi ... Có điều chửi quá đúng."
- Túc Khanh, đừng có lạc đề.
Từ Giai nghiêm khắc nhìn ông ta:
- So với việc xả giận, thì không bằng nói 370 vạn thiếu này nên làm sao?

- Còn làm sao được? Các bộ đều giảm một chút, cái gì nên hoãn được thì hoãn mà thôi.
Cao Củng nói lớn:

Các vị thượng thư lắc đầu:
- Đã giảm hết mức rồi.

- Nghĩ cách đi, ta biết mọi người khó, nhưng triều đình càng khó hơn, chúng ta đành chia sẻ vậy.
Từ Giai hiếm khi nhất trí với Cao Củng.

Các vị thượng thư không cự tuyệt ngay, nhưng chốc lát sau, trị phòng thủ phụ biến thành chợ cá, sau một phen mặc cả đau đớn như cắt da xẻo thịt, tổng cộng giảm được 70 vạn lượng, vẫn còn 300 vạn nữa chưa giải quyết.

Tranh cãi vẫn tiếp tục, Từ Giai xoa huyệt thái dương, mệt mỏi trào lên trong lòng, ông ta biết dựa vào sự tự giác của những người này không thể đạt thành mục tiêu.

Lúc này bên ngài đột nhiên vang lên tiếng bước chân thình thịch, quân cơ trọng địa xuất hiện tình huống này ắt có đại sự xảy ra. Các vị đại nhân hạ thấp giọng xuống, liền nghe tiếng báo:
- Thủ phụ, hỏa tốc 800 dặm từ Hồ Quảng.

Từ Giai bình phục lại tâm tình:
- Mang vào đây.
Liền có ti trị lang mang một ống trúc dán si vào.

Ánh mắt mọi người theo ống trúc nhìn vào Từ Giai.


Từ các lão mở ống trúc, lấy thư ra xem, tức thì sắc mặt đại biến.

Thấy thế mọi người không kìm được hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?

Từ Giai trấn tĩnh lại, nói:
- Cảnh vương điện hạ ... Hoăng rồi.

- Cái gì?
Tin tức này thật quá kinh người, làm không ai tin nổi, Cảnh vương chưa tới 30 tuổi.

- Thật thế sao?
Cao Củng cảm thấy như có lửa đốt trong lòng, hỏi.

Ai dám lấy chuyện này ra đùa? Từ Giai không đáp, Cao Củng tự biết thất thố, không nói nữa. Từ Giai đứng dậy:
- Các vị thương lượng đi, hạ quan phải bẩm báo hoàng thượng.

Mọi người biết chuyện này không thể chậm trễ, vội đứng dậy tiễn, đi tới cửa Từ Giai quay đầu lại nói:
- Ảnh hưởng của chuyện này cũng phải suy tính đấy.
Rồi tới cung Thánh Thọ.

~~~~~~~~~~~

Dù là tháng 12 rét thấu xương, cửa sổ cung Thánh Thọ vẫn mở toang, làm đám thái giám khổ không sao tả siết, nhưng chỉ biết cắn răng mà chịu, vì Gia Tĩnh đế thấy nhiệt độ này vừa đủ ấm ...

Từ Giai biết chỗ quái dị ở đây nên bên trong mặc áo bông dày tránh khi diện thánh khỏi bị lạnh tới ngất xỉu.
Vừa tới trong cung Hoàng Cẩm cũng ăn mặc như quá bóng tròn tươi cười chạy ra đón:
- Ôi tướng gia đến không đúng lúc rồi, hoàng thượng vừa nhập định.

Từ Giai mặt đau đớn nói:
- Chuyện này phải để hoàng thượng biết ngay.
Rồi lấy ống trúc đưa cho Hoàng Cẩm, Hoàng Cẩm mở ra xem mặt tái đi :
- Nô gia đi gọi hoàng thượng.
Rồi vội vàng chạy vào tẩm cung.

Một lúc sau Hoàng Cẩm mang nước mắt chạy ra:
- Tướng gia, hoàng thượng mời ngài vào.

Từ Giai thấy thế hỏi nhỏ:
- Tâm tình hoàng thượng có ổn không?

- Hoàng thượng không tỏ vẻ gì, nhưng không nói gì, chỉ bảo mời ngài vào là câu duy nhất.
Hoàng Cẩm xấu hổ lau nước mắt.

Từ Giai rảo bước đi vào, tới chỗ Gia Tĩnh tu huyền.

Vừa mới vào trong ông ta vội khấu đầu:
- Hoàng thượng kiềm chế, bảo trọng long thể.
Nước mắt ào ào tuôn rơi hệt như Hoàng Cẩm vừa rồi.

Nhưng ông ta xấu hổ phát hiện ra bên trong lặng ngắt, cẩn thận ngẩng đầu lên, thấy Gia Tĩnh đế nhìn mình với vẻ khó nắm bắt, nói:
- Ban lão Từ ngồi.

Hoàng Cẩm mang đôn gấm tới, Từ Giai tạ ơn ngồi xuống, nói:
- Thần nghe tin dữ, bi thương vô cùng, Cảnh vương nhân ái anh minh, tiếc rằng ...tiếc rằng ...
Ông ta biết như thế rất ngu ngốc, nhưng Gia Tĩnh đế mừng giận thất thường, làm thế cho an toàn.

Gia Tĩnh đế chậm rãi nói:
- Các ngươi đau lòng thật à?
Hoàng Cẩm gật đầu, Từ Giai nước mắt vẫn rơi đều.

- Nếu như không phải trước mặt trẫm, các ngươi có nhỏ một giọt nước mắt không?
Gia Tĩnh đế lạnh lùng nói.

Hai người xấu hổ không biết trả lời ra sao, may mà Gia Tĩnh không hứng thú dồn ép, ánh mắt nhìn xa xăm:
- Trẫm không trách các ngươi khóc giả, Chu Tái Quyến không đáng để các ngươi khóc.

Hoàng Cẩm vội nói:
- Nô tài và Cảnh vương gia tuy không tiếp xúc nhiều, nhưng từng tận mắt thấy vương gia hiếu thuận với hoàng thượng, đột nhiên nghe tin dữ, lòng thực sự đau xót.

Gia Tĩnh vẫn nhìn phía trước:
- Chỉ có đồ ngốc như ngươi mới coi hắn là người tốt.
Nói tới đó mặt hiện vẻ hung dữ:
- Chết như thế là quá lợi cho nó.

Hai người chấn kinh vô cùng, không biết cha con nhà này thù hận lớn như thế nào để Gia Tĩnh nói ra lời như thế, thấ thỏm không dám hé răng nửa lời.

Gia Tĩnh đế vẫn chìm đắm trong hồi ức, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nó mưu đồ soát ngôi, lòng lang dạ sói, từng ám hại hoàng tôn của trẫm, hợp mưu với gian nhân, giết người thân nhất của trẫm. Nếu chẳng phải là nhi tử của trẫm, trẫm sớm băm vằm nó rồi, giờ lăn ra chết, có thể nói là chết chưa hết tội.
Nói dứt lời là ho khù khụ.

Hoàng Cẩm vứt hết kinh sợ đi, chạy tới vuốt lưng cho hoàng đế:
- Người chết là hết tất cả, chủ nhân đừng vì chuyện này mà nổi giận nữa, hãy quý trọng sức khỏe.

Gia Tĩnh đế hít lấy hơn, hai mặt trợn trừng trừng:
- Sai, trẫm nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, chết chỉ là nhục thể, linh hồn của nó không chết, chắc chắn sẽ quay lại tìm trẫm.

Hoàng Cẩm nghe mà hồ đồ , hỏi nhỏ:
- Vương gia về làm gì?

- Nó là đứa hẹp hòi, kiếp này không làm được hoàng đế, bị trẫm đuổi tới Hồ Quảng, trong lòng khẳng định oán hận tựa biển, nhất định về dọa trẫm.
Gia Tĩnh đế nói như thật.

Từ Giai và Hoàng Cẩm hiểu rồi, hoàng đế lại lên cơn thần kinh. Từ khi uống đan dược đám Vương Kim hiến cho, ông ta thường xuyên nói năng lung tung, còn thấy ảo giác, tính tình càng điên hơn gấp bội.

Hoàng Cẩm dỗ như dỗ trẻ con:
- Hoàng thượng yên tâm, nô tài đi tìm Vương chân nhân, Đào thần tiên, xin bọn họ viết phù đuổi quỷ, yêu ma quỷ quái gì cũng không dám tới.

- Có tác dụng không?
Gia Tĩnh đế như tóm lấy tay Hoàng Cẩm, túm được cọng cỏ cứu mạng.

Hoàng Cẩm bị móng tay dài của ông ta bấm cho đau đớn, nhưng vẫn cười:
- Đương nhiên, không phải là hoàng thượng vẫn nói bọn họ là thần tiên trong đám người sao?

- Thần tiên chó má gì chứ?
Gia Tĩnh đế lẩm bẩm:
- Nói không chừng là lũ lừa đảo.
Nhưng vẻ sợ hãi trên mặt ông ta dần lui đi, mồ hôi vã ra, mặt trắng nhợt như tờ giấy, trông vô cùng khủng khiếp.

Thấy hoàng đến mỏi mệt nắm xuống ghế, người run lên, Từ Giai biết ông nha không phân biệt được nóng lạnh là do đan dược yêu nhân hiến lên, điều này người trong hiên hạ biết cả, mỗi bản thân hoàng đế không chịu tỉnh ngộ.

Đế quân một nước mà lại bị đám phương sĩ chơi đùa như thế, ông ta làm thủ phủ không thoát được trách nhiệm, Từ Giai càng nghĩ càng nặng nề, nước mắt như muốn rơi ra.

Gia Tĩnh đế cố gượng ngồi dậy nhưng chẳng có chút sức nào, mất rất nhiều thời gian mà chẳng nhúc nhích được, nổi giận nói:
- Tiên đan.

- Xin hoàng thượng cân nhắc.
Từ Giai không nhịn được nữa, vọt miệng:
- Nên mới thái y xem đã.

- Trẫm không bệnh vì sao phải cần thái y?
Gia Tĩnh đế gần như rống lên:
- Ngươi muốn đám lang băm hại chết trẫm à?

Hoàng Cẩm đi lấy một viên kim đang vàng oáng ánh đưa tới trước mặt Gia Tĩnh.

Gia Tĩnh chẳng còn sức mà cầm nữa, chỉ có thể vất vả há miệng ra để Hoàng Cầm cho kim đan vào.

Uống đan dược xong, được Hoàng Cẩm đỡ vào tư thế đả tọa, Gia Tĩnh đế bắt đầu vận khí, kỳ tích liền xuất hiện, nửa tuần trà sau, ông ta không thở dốc nữa, mồ hôi trên mặt mất hết, hai mắt có tinh thần.

- Từ Giai.
Gia Tĩnh đế khôi phục lại giọng phiêu hốt trấn tĩnh.

- Có thần.
Từ Giai vội đựng dậy.

- Vừa rồi ngươi nói trẫm có bệnh?
Ánh mắt Gia Tĩnh cực kỳ khó hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui