- Ý đại nhân là tuyển người cường tráng trong nạn dân làm binh?
- Đúng, tuyển người cường tráng mạnh mẽ ra, một có thể bảo vệ quốc gia, hai dễ quan lý nạn dân, ba chỉ có gia đình đi lính mới không thể chạy. Hơn nữa có thể dùng quân lương trả bù lương thực mỗi nhà dùng, như thế áp lực quan phủ nhỏ đi không ít, phú hộ cũng có thể yên tâm được rồi.
Nghe lời Cao Củng nói, Trương Cư Chính gật gù:
- Đây là biện pháp tốt, có điều ..
- Có điều cần Từ các lão gật đầu.
Cao Củng vỗ vai hắn:
- Thái Nhạc, chuyện này giao cho ngươi, ta tin nhất định ngươi có thể lấy được công văn.
- Ngài đúng là mưu tính sâu xa..
Trương Cư Chính bật cười:
- Lôi cả hạ quan vào.
- Hết cách, đành phải thế.
Cao Củng thở dài:
- Thái Nhạc, chúng ta đang đối diện với mấy chục vạn nạn dân, phải tận lực, mỗi phần sức lực có thể cứu ngàn vạn tính mạng, không cố sao được.
- Tân Trịnh công nói phải, hạ quan sao dám không tận tâm.
- Tốt tốt, ta biết ngươi là hán tử dám làm, có trách nhiệm. Nhất định không làm ta thất vọng.
Trương Cư Chính liền tới chỗ Từ Giai báo cáo, ông ta than thở không thôi:
- Cao túc khanh đúng là có tài kinh bang tế thế, chuyện này ta nghe ông ta hết.
Thực ra Cao Củng nhìn nhầm Từ Giai rồi, thân là thủ phụ, ông ta không thể lấy tính mạng người dân, an nguy xã tắc ra làm trò đùa. Không thể vì ông ta thanh toán Nghiêm đảng tàn nhẫn mà cho rằng ông ta cũng như Nghiêm Tung ...
Muốn đem quan trường hủ bại hai mươi năm do Nghiêm đảng tạo ra xoay chuyển lại, không dùng thuốc mạnh không được.
Nắm trong tay công văn, Trương Cư Chính hoàn toàn yên tâm, ra ngoài thành tìm Lâm Nhuận.
Nhưng ở sở chỉ huy lâm thời không thấy hắn, quan viên trực ban nói hắn đã đi tuần, Trương Cư Chính liền tới thẳng phu nạn dân tìm hắn.
Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi vào khu nạn dân Trương Cư Chính vẫn chấn động, trong những căn lều thấp lè tè, toàn là cơ thể da bọc xương.
Đáng buồn nhất là bất kể già trẻ, đều bị áp lực sinh tồn trở nên ngây ngốc, hoàn toàn không có chút sinh khí nào.
Chính những ánh mắt đờ đẫn đó làm Trương Cư Chính như có gai đâm vào lưng, tinh thần hoảng hốt, đột nhiên vướng chân, ngã vập mặt xuống tuyết. Người bên cạnh vội đỡ hắn dậy, Trương Cư Chính quay đầu nhìn kỹ, thì ra hắn vấp vào một thi thể vùi trong tuyết.
Quan viên bên cạnh thở dài:
- Làm đại nhân kinh sợ rồi, có điều đây là chuyện thường.
Sai bảo nha dịch:
- Đưa tới bãi tha ma ngoài thành.
Theo thói quen nhổ bãi nước bọt:
- Phì, hôm nay thật xui xẻo.
Nhớ ra Trương Cư Chính, vội giải thích:
- Tiểu nhân không có ý đó.
Trương Cư Chinh mặt lạnh tanh không nói gì, nhìn đám sai dịch lấy chiếu cỏ, thuần thục bọc xác chết lại khiêng sang đáng . Ở trên xe đã có mười mấy cỗ thi thể, đều thu gom sáng nay ở riêng khu vực này.
Người bên cạnh tưởng rằng hàn lâm lão gia sợ rồi, thầm cười trộm, không biết rằng tâm linh Trương Cư Chính bị đả kích mãnh liệt.
Trước nay hắn luôn cho rằng mình là người đáng thương nhất trên đời, luôn u uất, phẫn hận vì có tài mà không gặp thời.
Nhưng lúc này, hắn hiểu ra rằng, một người có bi thương sầu khổ không phải là bi thảm. Không tin cứ nhìn nạn dân như bộ xương khô, đối mắt thẫn thờ, chỉ có chăn màn và thức ăn mới làm ánh mắt bọn họ khôi phục thần thái .
Không biết khi nào, người bên cạnh Trương Cư Chính tránh ra, Lâm Nhuận mặt gầy gò mệt mỏi xuất hiện:
- Mỗi ngày đều có thi thể không ai thu liễm, nó có nghĩa là cả nhà đó đều đã chết ... Mỗi lần như thế, ta không khỏi nghĩ, vậy cũng tốt, hắn có thể đoàn tụ với vợ con rồi.
Trương Cư Chính cúi đầu:
- Đúng thế, với những người dân này mà nói, nhân gian là địa ngục, địa ngục hơn cả nhân gian.
- Chu môn tửu nhục ê hề, ngoài đường xương chất đống, đó là chân tướng của thiên hạ Đại Minh.
Lâm Nhuận giọng nặng nề:
- Khi vô số người nghèo vùng vẫy khóc gào trong sinh tử, có kẻ tay không dính bùn thu vạn hộc gạo, sống cuộc sống dâm dục xa hoa. Thậm chí tham lam vô đáy, chiếm hữu ruộng đất người dân, khiến họ có nhà không thể về.
Lớn tiếng chất vấn Trương Cư Chính:
- Biết vì sao năm nay có nhiều nạn dân như thế không?
*** Chu ở đây không phải là họ chu, mà là cửa son đó, chỉ có nhà quyền quý mới có.
- Phương bắc thiên tai không ngớt, thêm vào Hoàng Hà quanh năm lũ lụt không ai để ý, sao chẳng tiếng than thấu trời, nạn dân đầy đất?
Trương Cư Chính đau đớn nói.
- Thiên tai chúng ta không thể khống chế, nhưng chỉ cần phòng hạn phòng lũ làm tốt, là có thể ngăn cản được. Nhưng thực sự làm người dân trôi dạt khắp nơi, làm Hoàng Hà tràn lũ không phải là thiên tai, mà là nhân họa.
- Nhân họa?
Trương Cư Chính lần đầu tiên nghe được điều này.
- Phiên vương tông thất, quan hoạn quyền quý công nhiên vi phạm cấm lệnh, chặt cây cối hai bên Hoàng Hà, vây đề làm ruộng, lòng sông hẹp lại, nước dân cao, lũ không thoát kịp. Thêm vào Nghiêm đảng chấp chính, đê điều hoang phế, không hàng năm lũ dâng thành họa mới là lạ.
- Không ngờ Nhược Vũ huynh am hiểu như thế.
Trương Cư Chính kính phục.
- Quá khen, ta chỉ thuật lại lời Phan Quý Tuần, đồng sự ở Nam Kinh thôi.
Lâm Nhuận thành thực nói.
Trương Cư Chính thầm ghi nhớ cái tên này.
Lâm Nhuận không biết điều hắn nghĩ, tiếp tục nói:
- Tông thất, chính trị, quân chế, là ba cái nhọt độc mưng mủ của Đại Minh ta, cái nào cũng có thể làm quốc gia hủy diệt, hiện giờ cả ba cái cùng bộc phát, người ta nghĩ thôi cũng thấy tuyệt vọng.
Hắn nói như cổ vũ bản thân:
- Nhưng con người không thể từ bỏ như thế được, ta tin, hi vọng không mất đi , chỉ cần kiên trì tiêu diệt thêm thứ xấu xa độc ác, làm bách tính sống tốt hơn một chút thôi, là có thêm hi vọng. Nếu ai cũng nghĩ mình nhìn thấu rồi, thả trôi theo dòng, thì một chút hi vọng cũng không có.
Nói xong hắn đem ấn tín khâm mệnh chẩn tai dùng hai tay dâng lên:
- Trương đại nhân, hạ quan phục tùng mệnh lệnh của ngài.
Trương Cư Chính nhận lấy ấn tín còn mang hơi ấm của Lâm Nhuận, mặt tỏ ra trịnh trọng. Trên đường đi hắn luôn nghĩ phải giải thích chuyện xảy ra hôm nay thế nào, rồi nghĩ cách dùng cứng lẫn mềm đòi ấn tín, không ngờ lại có cảnh này.
Trương Cư Chính gật đầu với Lâm Nhuận, tất cả không cần nói ra lời.
Những ngày tiếp theo, Trương Cư Chính và Lâm Nhuận hợp lực phân chia nạn dân an bài vào hai tư châu huyện ở kinh sư, đồng thời quán triệt chính xác mệnh lệnh của Cao Củng.
Trong quá trình đó gặp phải rất nhiều khó khăn rắc rối, nhưng hai người không từ bỏ, luôn tìm cách giải quyết, hơn nữa Cao Củng không phải ngó tay làm ngờ, vài ba ngày ông ta mang rượu thị ủy lạo quan viên, cổ vũ sĩ khí, giúp bọn họ giải quyết khó khăn..
Chẩn tai thu được thành công cực lớn , quan viên cứu tế có thanh danh rất cao.
Ngoài kinh thành tưng bình cứu tế, trong kinh thành cũng phát sinh sự kiện "tông thất đại náo kinh thành", gây chấn động toàn quốc.
Nguyên nhân sự việc bắt nguồn từ đám tông nhân, không biết từ đầu chúng có được bản thảo “Tông Phiên điều lệ" dự bị ban hành, đãi ngộ vương thân tông thất giảm mạnh..
Đương nhiên vẫn có ưu đãi, như cho lập tông học, cho tông nhân tham gia khoa cử làm quan, nhưng trong mắt bọn chúng, đó là cách che mắt, không thay đổi thay đổi sự thực của ( Sát nhân điều lệ) với quy định dưới đây:
Thứ nhất, pháp lệnh nghiêm khắc quy định hành vi của tông thất, nếu không tước đoạt danh hiệu, đầy làm thứ dân.
Hai là trong các vương phủ không thiết lập võ quan, chỉ huy sứ, chỉ để lại số ít thân vệ. Thân vương 50, quận vương 20, không được phép vượt quá.
Thứ ba, giảm bớt lộc mễ của tông phiên sang quan sao, phân vương đổi sáu phần, tướng quân đổi năm phần ... Hơn nữa phải qua khảo sát nghiêm ngặt mới phát theo đăng ký ở tông nhân phủ, có bao nhiêu tước vị phát bay nhiêu, không cho nhận thay ...
Điều khuyết đức nhất, làm người ta phẫn hận nhất, đó là đem một phần tông lộc phát bằng quan sao, nghe qua thì cũng hợp lý đấy. Nhưng quan sao ở Đại Minh căn bản không đổi được thành bạc, chẳng ai thèm nhận, chỉ là giấy vụn do quan phủ phát hành, đem chùi đít còn thấy cứng.
Nói thực ra có khác gì trực tiếp tước giảm lộc mễ?
*** Quan sao: Thứ tiền giấy quan phủ phát hành, ban đầu triều Minh cấm giao dịch bằng bạc, phải dùng quan sao, nhưng dần dần nó mất giá trị.
Thế này chẳng phải cướp cơm trong bát người ta sao? Thế là đám tông nhân không chịu, ban đầu Thẩm Mặc vỗ về, bọn họ chỉ chửi bới, phàn nàn thôi, không có hành động quá khích.
Giờ triều đình chẳng ghìm cương trước vực thẳm mà còn tăng cường tước đoạt đãi ngộ của bọn họ, thế thì giao tình tốt đến đâu cũng vô dụng.
Hôm sau, bọn họ bao vây tông nhân phủ, gọi thế nào cũng không chịu mở cửa, cuối cùng có người trèo vào xem, thấy nha môn trống không!
Thẩm Mặc theo dõi bọn chúng suốt ngày, biết trước hôm nay bọn chúng tới gây chuyện, nên cho mọi người nghỉ việc hết.
Đám con cháu phiên vương thường ngày ngông cuồng quen rồi, sao chịu nổi ? Có kẻ vung tay hô lơn " Chơi chết mẹ chúng nó!" Rồi dẫn đám tông nhân ùn ùn kéo tới lễ bộ.
Lục bộ trọng địa tất nhiên không thể đóng cửa nghỉ khỏe, nhưng càng không thể cho bọn chúng xông vào, binh lính thủ vệ sớm đã dàn sẵn tường người, không lâu sau Cẩm Y Vệ, nha dịch Thuận Thiên phủ cũng tới, bảo vệ kín lấy nha môn.
Thấy quan binh sẵn sàng đón địch, đám tông thất không sợ, vì bọn chúng cho rằng mình mang huyết thống hoàng thất, hậu duệ thái tổ, Đại Minh không ai dám hại bọn chúng, càng tỏ ra kiêu ngạo, ra sức chửi bới, yêu cầu đường quan lệ bộ phải ra gặp bọn chúng.
Bên ngoài huyên náo tới mức thiếp áp phòng của thượng thư sâu tít bên trong cũng nghe thấy.
Nghiêm Nột mặt trắng bệch, nói với hai vị phó thủ:
- Ài, sao lại thành ra thế này.
Lý Xuân Phương than:
- Thật không còn coi ai ra gì, dám bao vây lễ bộ, lễ pháp Đại Minh ta đâu rồi.
Thẩm Mặc lại dở khóc dở cười, hai tay y co trong áo, nói:
- Vây thì cũng vây rồi, hai vị đại nhân cứ yên tâm, chúng ta ngồi xuống trà, đợi xem biến hóa là được.
- Thẩm đại nhân thật bình tĩnh.
Nghiêm Nột lắc đầu:
- Nếu xảy ra đại loạn, trách nhiệm chúng ta lớn lắm.
- Đúng thế, phải có cách giải quyết chứ, không thể ngồi yên được.
Lý Xuân Phương phụ họa.
- Chuyện tới nước này là trách nhiệm của hạ quan, không liên quan gì tới hai vị đại nhân.
- Không được.
Nghiêm Nột rất có đạo đức:
- Ta là thượng thư, sao có thể chối bỏ trách nhiệm.
Lý Xuân Phương cũng nói:
- Phải đó Giang Nam, chúng ta làm quan cùng bộ, tất nhiên phải cùng tiến cùng lui.
Thẩm Mặc biết hai vị này là quân tử, không chơi âm mưu với mình, cảm động nói:
- Cám ơn hai vị đại ca, nhưng bộ đường sắp nhập các, Thực Lộc huynh cũng có tiếng nói ở chỗ hoàng thượng, hai vị phải bảo toàn, để vào lúc quan trọng đỡ giùm đệ một tay.
- Hả?
Nghiêm Nột sắc mặt trầm xuống:
- Chẳng lẽ lão đệ có nguy hiểm.
- Chuyện tới nước này, tiểu đệ cũng hiểu dụng ý bên trên rồi, " tiếc vợ thì không bắt được lưu manh"...
Thẩm Mặc cười khổ:
- Là "tiếc con thì không lừa được sói" ...
Lý Xuân Phương nhắc.
- Như nhau cả, nghe thấy Tông Phiên Điều Lệ bị tiết lộ, là đệ biết triều đình muốn làm thật rồi.
- Ý lão đệ nói bên trên cố ý lộ ra bản thảo này?
Lý Xuân Phương mắt tròn xoe.
- Đệ không nói thế.
Thẩm Mặc cười giảo hoạt:
- Đệ chỉ nghĩ thế.
Rồi nghiêm túc nói:
- Mấy ngày trước đệ thắc mắc, nạn dân đã sơ tán, sao quan binh kinh doanh còn trú trong thành? Hiển nhiên bên trên sớm có kẻ tính kế.
Nghiêm Nột vuốt râu cười:
- Từ các lão đúng là không thể nhìn tướng mạo, từ khi lên làm thủ phụ, lúc nào cũng dùng thủ đoạn sấm sét.
Có thể nhìn ra ông ta rất ngưỡng mộ thủ phụ đại nhân.
- Có điều chuyện rùm beng lên thế nào cũng phải có người thu dọn, bất kể là ai cũng sẽ bị tông thất thiên hạ hận thấu xương.
Thẩm Mặc lãnh đạm nói.
Lúc này ở bên ngoài có tiếng gọi:
- Thúc... Thúc... Người ở đâu.
Thấy hai vị đại nhân ngạc nhiên, Thẩm Mặc xấu hổ nói:
- Hạ quan ra xem.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Lý Xuân Phương nói:
- Xem ra y muốn gánh lấy trọng trách này.
- Không phải.
Nghiêm Nột lắc đầu:
- Có người đặt lên vai y mới đúng.
Lý Xuân Phương liền không nói nữa.
- Lão đệ nói xem, y và Trương Cư Chính đều là học sinh của Từ các lão, vì sao phân biệt đối xử như thế?
Xem ra đãi ngộ chênh lệch giữa hai người, ngay cả một người thành thực như Nghiêm Nột cũng thấy bất bình.
Nhưng ông ta hỏi nhầm người rồi, vì Lý Xuân Phương cũng là học sinh của Từ Giai, hắn cười khan:
- Trương Cư Chính đang chẩn tai, chẳng phải cũng gánh trọng trách lớn sao?
Nói ra điều này chính hắn cũng thấy xấu hổ, Từ Giai vì sao chịu đưa Trương Cư Chính ra làm việc? Vì thiên thời địa lợi nhân hòa, làm tốt là thanh danh vang khắp thiên hạ. Còn Thẩm Mặc định sẵn đắc tội với tông thất, nguy hại tới sĩ độ cả đời.
"Nếu như có ngày đó, ta dùng cái mạng này bảo vệ tiền đồ cho y." Nghiêm Nột muốn cứu Thẩm Mặc nhưng bất lực, chỉ đành suy nghĩ như thế.
~~~~~~~~~~~~~~~
Thẩm Mặc ra ngoài, thấy một thanh niên cao lớn, mặc phi ngư phục ưỡn ngực bước vào , sau lưng hắn là binh sĩ gác cửa bị sóng người xô đẩy nghiêng ngả.
Thẩm Mặc ôm quyền nói:
- Cảm tạ Lục đại nhân đích thân tới đây.
Thanh niên kia ý thức được mình thất thố, chắp tay nói:
- Thiếu Tông bá nói gì thế, bảo vệ an toàn cho lục bộ là trách nhiệm của Cẩm Y vệ mà.
Thẩm Mặc mỉm cười, đưa tay ra:
- Mời Lục đại nhân quá bộ ra đây nói chuyện, bản quan có chút việc cần thương lượng.
Lục đại nhân theo sau lưng y, tuy làm ra vẻ hiên ngang, nhưng nhìn thế nào cũng giống tùy tùng.
Quay về phòng mình, Thẩm Mặc vừa đóng cửa lại Lục đại nhân liền hiện nguyên hình, lo lắng nói:
- Thúc, mau đi theo cháu, bên ngoài ngày càng nguy rồi, bên trên lại cấm bắt người, gây thương tích. Cháu sợ bọn chúng ùa cả vào thì không ngăn nổi ... Nhân lúc cửa sau không có ai, chúng ta trốn thôi.
Sốt ruột nói một hồi, hắn mới phát hiện Thẩm Mặc nghiêm nghị nhìn mình, trở nên bất an, sờ mặt không thấy có gì lạ, hỏi:
- Thúc nhìn cháu làm gì?
Thẩm Mặc thở dài, vuốt thẳng cổ áo cho hắn, nhìn khuôn mặt giống y hệt lão sư huynh, khẽ nói:
- Thường Kỳ, cháu đã là phó chỉ huy sứ rồi, nói chuyện phải có trách nhiệm, sao lại trẻ con như thế?
Đó là Lục Cương, trưởng tử của Lục Bình, sau khi chịu tang xong, quay về kinh nhậm chức.
Làm người ta bất ngờ là Gia Tĩnh đế không theo thông lệ cho hắn chức danh xuông, mà trực tiếp thăng hắn lên làm phó chỉ huy sứ Bắc trấn phủ ti, nhân vật thứ 4 thực quyền của Cẩm Y Vệ.
Hoàng ân bậc này là chưa từng có, dù Lục Bỉnh bú chung bầu sữa với Gia Tĩnh, cũng phải rèn luyện trong Cẩm Y vệ hơn mười năm mới leo lên được vị trí này ...
Mọi người chỉ có thể cảm thán, hoàng thượng trọng tình cảm mà thôi.
Tâm lý của hoàng đế chỉ có vài người đoán được, Thẩm Mặc là một trong số đó, nhưng y không vui mừng vì lệnh bổ nhiệm này.
Vì Lục Cương căn bản chưa chuẩn bị thành lãnh đạo Cẩm Y Vệ, hắn còn kém xa lắm. Chỉ đành tận lực giúp hắn trưởng thành, đó là điều quan trọng với Lục gia lẫn bản thân y.
Lục Cương nghe vậy cười xấu hổ:
- Không phải vì cháu lo cho thúc sao?
- Không được hoảng hốt, người ở vị trí cao, vĩnh viễn bình tĩnh, núi Thái Sơn đổ trước mặt cũng không biến sắc ..
Thẩm Mặc chưa nói hết đã nghe bên ngoài có người hét:
- Mau mau xem, bọn chúng dựng cờ lên rồi.
Thẩm Mặc và Lục Cương quay đầu nhìn, thấy một lá cờ lớn cao hai trượng, bên trên viết sáu chữ "trừ gian nịnh, diệt xiểm thần!" Chẳng biết là do tên não tàn nào nghĩ ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...