Trong thư phòng tức thì cười ầm cả lên, khiến cho Thẩm Trang mặt đỏ bừng bừng, trong lòng không khỏi oán giận tiên sinh :" Ông chưa bao giờ hỏi tới ta, sao lại hỏi vào hôm nay?" Bên kia Thẩm Kinh cũng có suy nghĩ tương tự.
Phải biết rằng trường tư thục vào thời đại đó, theo đuổi giáo dục tinh anh, tất cả lấy đỗ đạt khoa cử làm mục đích. Điều này không khó lý giải, có thể tồn tại trong từng tầng đào thải nghiêm khắc, cuối cùng trúng cử nhân, thậm chí là tiến sĩ, dù sao cũng hiếm như sừng lân lông phượng, đếm trên đầu ngón tay. Không phải học đường nào cũng gặp được một người.
Cho nên tiên sinh đặt tuyệt đại bộ phận sự chú ý vào việc bồi dưỡng học sinh nổi trội nhất, hi vọng bọn họ đề danh trên bảng, coi như không uổng phí một phen tâm huyết. Còn đối với học sinh bình thường, tiên sinh chỉ điểm qua quýt, có thể đọc sách viết chữ là giỏi rồi, dù sao chẳng mấy người dựa vào cây bút mà kiếm cơm, một lòng dạy dỗ như Thẩm Luyện là cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng cho dù là Thẩm tiên sinh cũng chỉ làm được tới mức, ngươi muốn học thì ta dạy nghiêm túc, nếu ngươi không muốn học cũng chẳng ép uổng làm gì. Cho nên đối với mấy kẻ được xếp ngồi sau cùng, ông ta luôn để thuận theo tự nhiên, chỉ cần không ảnh hưởng tới học tập của học sinh khác là được.
Thẩm tiên sinh đúng là chưa bao giờ hỏi tới bọn chúng, nhưng không tính những lúc ông ta muốn gây khó dễ. Từ chỗ Thẩm Tương, ông ta đã hỏi hai năm rõ mười sự việc rồi. Không khác bao nhiêu so với dự liệu của ông ta, quả nhiên là Thẩm Trang và đám kia làm sằng làm bậy, lấy một con mèo chết ra trêu ghẹo Thẩm Mặc mới tới.
Điều này làm Thẩm tiên sinh không sao tha thứ được, với ông ta, học giỏi hay kém không ảnh hưởng gì cả, nhưng nhân phẩm lại là chuyện đại sự thiên địa. Cho nên sau khi ông ta có thiên kiến về nhân phẩm của Thẩm Mặc, mới có hành động không hợp tình người như thế.
Nhưng hiện giờ hành vi của đám Thẩm Trang đã vượt quá giới hạn của ông ta, làm sao ông ta coi như không có chuyện gì được.
Sở dĩ ông ta không phát tác bên ngoài, là bởi vì ông ta xuất thân huyện quan, tin phụng quang minh chính đại, tuyệt không phán quyết mờ ám.
Thấy Thẩm tiên sinh nghiêm mặt lại, đám học sinh mau chóng ngừng cười. Chỉ nghe giọng ông ta lạnh như băng nói:
- Chưa nói Thẩm Kinh, nó còn đang đọc Thiên Tự Văn...
Thẩm Kinh mặt ngứa ran, hắn đã mười bảy rồi, còn học sách vỡ lòng của trẻ con.
Liền nghe tiên sinh chỉa mũi giáo sang phía Thẩm Trang:
- Ngươi thì đã học qua Tứ Thư, nghe ta giảng nghĩa qua tới mấy lần rồi, tại sao rốt đặc cắn mai, đánh rắm không ra hơi chứ/
Nói rồi vỗ bàn đánh rầm một cái:
- Ngươi học được những cái gì rồi.
Thẩm Mặc lòng máy động :" Lão thất phu nhẹ nhàng cho qua Thẩm Kinh, nhưng lại tóm chặt lấy Thẩm Trang, hiển nhiên là không phải chút chuyện Thi Văn kia, quá nửa chỉ là lấy cớ, xem ra ông ta cũng không phải người không phân trắng đen phải trái."
Thẩm Trang mặt mày đau khổ:
- Tiên sinh, học sinh ngu dốt...
- Ngu dốt ư? Ngươi không ngu dốt đâu.
Thẩm Luyện cười nhạt:
- Ngay cả mèo thần của Đại La Thượng Tiên cũng nghĩ ra được, sao có thể coi ngươi là ngu dốt chút?
Cuối cùng ông ta cũng nói ra nguyên nhân.
Thẩm Trang tức thì mặt trắng bệch, nói không nên lời.
- Còn không mau lấy mèo thần của ngươi ra.
Thẩm Luyện trừng mắt lên, nói với vẻ căm ghét. Thẩm Trang vội chạy tới chỗ ngồi của Thẩm Mặc, đem con mèo đi, chẳng biết ném ở chỗ nào. Đợi tới khi hắn trở về, phát hiện ra ba tên đồng đảng của mình đã bị tóm.
Chỉ nghe thấy Thẩm Luyện nói:
- Ban đầu ta dung thứ cho các ngươi, chỉ vì cho rằng tuổi nhỏ thích nghịch ngợm, đợi lớn hơn sẽ khác.
Nói rồi hừm một tiếng:
- Nhưng hiện giờ xem ra các ngươi không nghịch ngợm nữa! Mà là vu oan! Giáo họa! Lừa gạt! Đám các ngươi lòng dạ cực kỳ bất chính! Không xứng đáng làm môn đồ của thánh nhân.
Thẩm Kinh sững người, hắn vốn cho rằng lần này lại bị ăn đòn, ai ngờ Nhị thúc dứt khoát như thế.
Bốn tên vội vàng quỳ xuống với tiên sinh, đau khổ cầu khẩn, nói cái gì mà học sinh vi phạm lần đầu, tuyệt đối không có lần sau. Nếu bị đuổi đi như thế, còn chẳng phải bị cha đánh chết.
Thẩm Luyện lại không thèm nhìn bọn chúng, nói:
- Học đường của thánh nhân không cho phép có chút ô uế nào, các ngươi ra ngoài đi.
Nhưng cuối cùng vẫn là con cháu trong nhà, ông ta không nỡ quá tuyệt tình, thêm vào một câu:
- Trở về suy nghĩ lại cho thật kỹ, khi nào thay đổi hoàn toàn rồi hẵng nói...
Lần này đúng là sợ mém chết.
Đuổi bốn tên gia hỏa khóc lóc sụt sùi ra ngoài học đường, Thẩm tiên sinh chuyển ánh mắt sang phía Thẩm Kinh:
- Chuyện ngày hôm nay mặc dù ngươi không sai, nhưng học vấn của ngươi quá tệ...
Thẩm Kính sợ tới run lên bần bật, vội vàng dập đầu nói:
- Tiên sinh tha mạng...
Hắn gấp tới độ ngay cả "tha mạng" cũng mang ra.
- Ta sẽ không lấy mạng ngươi.
Thẩm tiên sinh nghiêm giọng:
- Nhưng ta sẽ không tha thư cho ngươi bỏ học nữa, học sinh của Thẩm Luyện ta ngay cả Quan Sư mà cũng không đọc được, truyền ra ngoài ngươi ta cười rụng răng cho.
"Thế này chẳng phả là lấy mạng ta rồi sao?" Thẩm Kinh cúi đầu xuống thầm kêu khổ.
- Ngươi có thể lựa chọn giống như bọn chúng, quay về chơi đùa.
Thẩm tiên sinh ngồi xuống sau bàn lớn, thong thả nói.
- Học sinh không dám.
Thẩm Kinh đau khổ nói:
- Sau này học sinh sẽ ngoan ngoãn tới lớp.
- Được, ta tạm tin ngươi một lần.
Thẩm Luyện nói:
- Nếu như ngươi lại bỏ học một ngày thì vĩnh viễn đừng đi qua cái cửa này nữa.
Thẩm Kinh gật đầu như bổ củi đáp lời.
- Ngồi xuống tiếp tục học.
Thẩm Luyện nói tiếp.
Trong học đường khôi phục lại sự yên tĩnh, như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ có bốn cái chỗ trống, nhắc tất cả học sinh đừng có bước sai chút nào.
Tiên sinh lại giảng Thi Kinh một canh giờ nữa, tới khắc cuối của giờ Thân, cuối cùng thu sách lại tuyên bố tan học.
Nhưng lại giữ Thẩm Mặc và Thẩm Kinh lại.
Thẩm tiên sinh giao cho bọn họ mỗi người một tờ giấy, bình đạm nói:
- Bài tập ngày mai của các ngươi.
Nói xong à một tiếng:
- Chớ quên chép học quy một trăm lần.
Cả hai chẳng còn cách nào ngoài ngoan ngoãn hành lễ lui ra.
Hai người đi ra khỏi thư phong, đi thật xa rồi, Thẩm Kinh ngồi phịch xuống bên một cái ao, hai mắt ngây đơ:
- Cuộc sống tốt đẹp của ta kết thúc rồi.
Thẩm Mặc cũng ngồi xuỗng, vỗ vai hắn nói:
- Ngươi cũng nên học chút gì đi, dù sao không học vấn không nghề nghiệp là không tốt.
Tất cả mọi người đều không nhìn thấy cảnh Thẩm tiên sinh nhiếc móc Thẩm Mặc, Thẩm Kinh cũng không ngoại lệ, cho nên hắn không biết Thẩm Mặc mới là kẻ thảm nhất. Thẩm Kinh ném một hòn đá xuống nước, khẽ nói:
- Kỳ thực ta cũng biết bất học vô thuật đi tới đâu cũng sẽ bị người ta coi thường. Nhưng mẹ ta chết quá sớm, phụ thân lại ở kinh thành làm quan, đưa đại ca và nhị ca theo bên người, ta và Thẩm Trang theo đại nương... Đại nương rất thiên vị, không đưa ta đi học vỡ lòng. Khi đó ta còn nhỏ không hiểu gì, còn tưởng là chuyện hay, cứ đi nơi khắp chơi, chơi cho chán chê, chơi cho thỏa thích, đợi phụ thân mất chức quay về, ta đã thành ra như thế này rồi...
- Vậy sao Thẩm Trang cũng chẳng khá khẩm gì?
Thẩm Mặc hỏi.
- Đại nương rất nuông chiều hắn, không muốn đọc sách thì thôi, muốn làm gì thì làm, chiều chuộng hết mực, nên mới thành thư như thế.
Thẩm Kinh thở dài:
- Luận tới chữ nghĩa trong bụng, bọn ta kẻ tám lạng người nửa cân, hai tên hai năm mươi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...