Quan Cư Nhất Phẩm

Niên Vĩnh Khang sở dĩ có thể cứu ra Thẩm Luyện không phải là vì Dương Thuận sợ hắn, mà là không thể không nể mặt Lục Bỉnh. Có thể nói, chỉ cần Lục Bỉnh không chết, Dương tổng đốc sẽ vĩnh viễn không trút cơn giận này được. Thời gian cứ như vậy cho đến mùa đông năm Gia Tĩnh thứ 40, tin tức Cẩm Y Vệ đại đô đốc Lục Bỉnh chết đột ngột truyền ra khỏi kinh thành, truyền khắp cửu biên, cũng truyền tới lỗ tai Dương tổng đốc.

Biết được tin tức này, Dương Thuận quả thật không dám tin. Khi biết trong kinh tiểu các lão gởi thư, nói rằng Lục Bỉnh đã chết, bảo hắn xử lý lão già Thẩm Luyện chướng mắt kia đi thì hắn mới vững tin đây là sự thật. Hắn không khỏi vui mừng khôn xiết, lập tức tìm tới thủ hạ tâm phúc, thương lượng làm sao ứng phó hoàn thành nhiệm vụ của tiểu các lão, đương nhiên hơn nữa là chấm dứt oán niệm của mình.

Có thủ hạ nói tội danh không phải là rõ ràng rồi mà? Bịa đặt sinh sự, nhục mạ tổng đốc, trực tiếp thỉnh lệnh vua chém đầu không phải xong rồi sao? Dương Thuận tức giận mắng:
- Đầu heo, còn dám nhắc đến việc đó hả?

Hắn nào dám lấy việc Thẩm Luyện mắng mình để làm văn, nếu như gây ầm ĩ không ngăn được, sự tình một khi bị vạch trần, ngay cả chỗ khóc mình cũng không có.

Kết quả thương lượng nửa ngày cũng không có được một chủ ý nghiêm chỉnh, đương lúc phiền muộn thì bên ngoài thông báo Lục Giai tới rồi. Dương Thuận thầm nghĩ người này quỷ kế đa đoan, là một nhân vật như tiểu Gia Cát, sao mình lại không hỏi ý hắn xem sao? Dù sao chuyện này hắn cũng có phần, không thể ngồi yên không lý đến được.

Liền bảo tả hữu lui ra ngoài, sai người mời Lục Giai thượng đường. Lục Giai đó đến đây là có công vụ, hắn hành lễ với Dương Thuận:
- Đại soái, nay có Úy Châu vệ bắt được hai tên yêu tặc, giải đến ngoài Viên môn, đang phục nghe quân chỉ.

Dương Thuận đành phải án quyết tâm tư, hỏi trước:
- Yêu tặc nào?

- Hai tên yêu tặc này là Diêm Hạo, Dương Dận Quỳ, thuộc đảng của yêu nhân Tiêu Cần." - Lục Giai đáp.

Vừa nghe cái tên 'Tiêu Cần', Dương Thuận liền hiểu ngay. Thì ra từ những năm giữa Gia Tĩnh tới nay, trước có Cừu Loan sau lại vì Dương Thuận cầm giữ biên quan, trên làm dưới theo, quân quan chỉ biết bóc lột binh sĩ bách tính, không biết bảo vệ quốc gia, cứ thế bầu không khí bại hoại, biên phòng buông thả, biên dân cùng binh sĩ hạ tầng chịu đủ bóc lột, không chịu nổi khổ. Vì mưu đồ sinh tồn, thoát khỏi uy hiếp của tham quan ô lại, không ít người vượt qua Trường Thành, trốn đến địa khu 'Ngoại di', phục tùng tù trưởng Mông Cổ để cùng sinh hoạt chung.

Những người vượt biên này dưới sự chi phối tại Ngoại Di, tại địa khu biên cảnh Hán Mông đã thành lập một đám 'Bản Thăng' . . .'Bản Thăng' có ý là Mông Ngữ thôn trang. Nhưng họ không bị văn hóa du mục của Mông Cổ đồng hóa, mà tại địa phương phát triển nông nghiệp xã hội, vẫn duy trì tính độc lập nhất định, cũng tất nhiên sẽ nhận được hai tầng ức hiếp từ Mông Cổ và Đại Minh. Vì cầu sinh tồn, giữa những người Bản Thăng này dựa vào tín ngưỡng của cộng đồng liên hệ lại với nhau, đó chính là 'Bạch Liên giáo', thủ lĩnh của nó là đông tây nam bắc tứ thiên vương -- Tiêu Cần, Vương Đắc Đạo, Kiều Nguyên, Khưu Phú đám người này chính giáo hợp nhất, từ trên hai tầng lãnh đạo chính trị và tinh thần, số lượng cư dân Bản Thăng đã tăng lên nhanh chóng.

Đông vương Tiêu Cần đó chính là kẻ có ảnh hưởng lớn nhất, từ trước đến nay hắn xuất nhập Lỗ địa, đã quen thiêu hương hoặc chúng, thậm chí ngay cả Lỗ tù Yêm Đáp cũng bị hắn lừa cho quay mòng mòng, lại tôn hắn làm quốc sư, lễ nghi rất cung kính. Cáo mượn oai hùm hay là thừa thế dựng lên cũng được, Tiêu Cần này đã thành sự, mặc dù cùng ba vị thủ lĩnh khác cũng xưng tứ thiên vương, kì thực hắn đã trở thành kẻ đứng đầu duy nhất, thủ hạ thân binh gần vạn, bộ đội có thể chỉ huy vượt trên hai vạn, còn có sự ủng hộ cuồng nhiệt của toàn thể Bản Thăng giáo dân, đã trở thành cỗ thực lực thứ ba tại địa khu biên cảnh không thể khinh thường!
/Lỗ: cách biếm xưng của người Trung Quốc cổ đại đối với ngoại tộc phương bắc.

Người Minh triều hận hắn thấu xương, bởi vì Yêm Đáp vài lần xâm nhập đều là đám người Tiêu Cần dẫn đường, Trung Quốc nhiều lần chịu nó hại, người này khó mà trốn hết tội, hơn nữa Tiêu Cần hết sức hoa ngôn xảo ngữ, lừa quân dân biên cảnh nói 'Tại Bản Thăng có vạn khoảnh ruộng tốt để cho ở, đến đó sẽ được chia ruộng đồng, trâu cày, nông cụ, hạt giống, vả lại không cần nộp lương cho quan phủ, còn có thể tránh được người Mông Cổ cướp bóc', lừa cho quân dân vượt biên chạy trốn như cá diếc bơi qua sông, khiến quan phủ rất là sợ hãi, tăng cường thêm biện pháp bảo giáp liên tọa, nói một người trốn thì chém đầu toàn bảo, kết quả tạo thành cả thôn trốn luôn...

*Bảo giáp (chế độ biên chế hộ tịch ngày xưa để quản lý nhân dân theo nhiều tầng. Một số nhà hợp thành một giáp,một số giáp hợp thành một bảo, giáp có giáp trưởng, mỗi bảo có một bảo trưởng)

Người này còn phá hư Mã thị(chợ ngựa), xúi giục chiến tranh, hối lộ biên tướng, cấu kết gian thương. . . tội ác phạm phải chồng chất như núi, tuyệt đối là tâm phúc đại hoạn của tổng đốc Tuyên Đại, nếu như nói để hắn chọn ra một người giữa Dương Thuận và Thẩm Luyện để giết, vậy thì không hề nghi ngờ sẽ là người trước.

~~

Hai người Diêm Hạo, Dương Dận Quỳ liệt vào bát đại hộ pháp kim cương dưới trướng Tiêu thiên vương, cũng là vài tên yêu phạm nổi danh trong đó, lần này phụng mệnh qua đây mua muối trà với Tấn thương, kết quả không biết đi như nào lại để rò rỉ tin tức, bị Lộ Giai dẫn người bắt gọn, hắn kích động lôi tới chỗ Dương tổng đốc để thỉnh công.

Thấy sau khi được báo nét mặt Dương Thuận không quá vui mừng, trong lòng hắn không khỏi khó hiểu: 'Lẽ nào hắn chê ta không thông báo trước đó ư?' liền nói:
- Cơ hội hơi buông lơi sẽ biến mất, không kịp bẩm báo với đại soái, xin đại soái chớ trách.

- Ơ...
Dương Thuận lắc đầu cười nói:

- Lộ lão đệ nghĩ đi đâu vậy? Thực không muốn giấu diếm, bản soái đang phát sầu vì một chuyện khác đây.
Rồi đưa thư của Nghiêm Thế Phiên cho hắn xem:
- Bản soái vì chuyện này mới lo ngày nghĩ đêm, quên ăn bỏ ngủ, hận không có kế hay, cho nên mới mặt ủ mày chau.

Trước kia Lộ Giai kỳ thật là một viên quan có tài, nhưng từ khi cầm bạc của Dương Thuận xem như là đã bị triệt để dụ dỗ rồi, đành phải một lòng đi theo Nghiêm đảng. Cầm lấy thư của tiểu các lão xem một lần, mới trầm ngâm nói:
- Không có Lục Bỉnh che chở, Thẩm Luyện kia chẳng qua là con cua không có mai, còn không phải để mặc cho chúng ta thao túng sao?

Dương Thuận nghe vậy đại hỉ:
- Nếu có thể trừ đi cái họa tâm phúc này, ngươi ta huynh đệ cứ vô tư mà thăng quan phát tài.

Lộ Giai cười ha ha nói:
- Phải dựa vào đại soái rồi.
Hơi chút suy tư, đoạn cười nói:
- Có câu là, hữu ý tài hoa hoa bất phát, vô tâm sáp liễu liễu thành âm, lần này hạ quan xem như là sáp liễu thành âm rồi!

- Mau mau nói đi! - Dương Thuận vội vàng giục.

Lộ Giai chỉ tay ra ngoài cửa:
- Rơi vào người mấy tên yêu nhân kia thôi.
Rồi có chút đắc ý nói:
- Biện pháp khác bố trí không được Thẩm Luyện, chỉ có chuyện của Bạch Liên giáo là thánh thượng tức giận nhất. Bây giờ đem lời khai của yêu tặc Diêm Hạo, Dương Dận Quỳ thêm vào tên của Thẩm Luyện, cứ nói hai tên họ Dương là học sinh của Thẩm Luyện, Thẩm Luyện kia bởi vì không buộc tội được Nghiêm các lão, mất chức oán độc, phản đối triều đình, dạy họ giả yêu làm ma, cấu kết với Lỗ mưu nghịch. May mà hôm nay bắt được, xin ban cho tội chết để tuyệt hậu hoạn! Đại soái cảm thấy thế nào?

- Diệu! Diệu! Diệu!
Dương Thuận vỗ tay cười nói:
- Lão đệ thật không hỗ là tiểu Gia Cát a!
Rồi quyết định:
- Ta sẽ báo cho tiểu các lão biết ngay, bảo hắn dục Hà Tân mau phê duyệt công văn! Lần này cái mạng của Thẩm Luyện nhất định không thoát đâu được rồi!

Lai nhi bất vãng phi lễ dã. Lộ Giai cũng vỗ tay khen:
- Diệu, quả thật là diệu!

Hai người ngay lúc ấy bàn bạc tấu chương, hẹn sẽ đồng thời phát bản, muốn đem việc này làm thành thiết án! Đồng thời Lộ Giai cũng không quên phát thiêm, mệnh thân binh của phủ tổng đốc đến thẳng Bảo An Châu, bắt 'yêu sư' Thẩm Luyện quy án!

Thân binh của phủ tổng đốc vừa động, Niên Vĩnh Khang liền biết được tin tức, nhưng hắn biết rõ hiện tại đã khác xưa rồi, đã không thể cứng đối cứng, vì vậy ra roi thúc ngựa đi trước một bước đến Bảo An Châu báo cho Thẩm tiên sinh biết, nhanh chóng đi xa để tránh họa.

Biết được tin dữ, Thẩm phu nhân hoang mang lo sợ ôm lấy anh hài, Thẩm Cổn, Thẩm Bao đã thành con kiến trên chảo nóng, chỉ có Thẩm Luyện vẫn an tọa như Thái Sơn. Ông nói với Niên Vĩnh Khang:
- Nghiêm Thế Phiên đó và Dương Thuận hận ta đã lâu rồi, hiện tại Lục Bỉnh đã chết, chúng tất nhiên muốn thù mới hận cũ thanh toán một lượt, ta không thể trốn, nếu như chạy trốn tất sẽ liên luỵ hương lân, sẽ khiến người vô tội vì ta mà chết.

Niên Vĩnh Khang quỳ xuống trước Thẩm Luyện, đau khổ cầu xin ông mau chạy đi, nhưng ông vẫn bất động, muốn dùng sức mạnh nhưng đã thấy ông lộ ra chủy thủ, để tại ngực nói:
- Ý ta đã quyết, ngươi đừng lãng phí thời gian nữa.


Niên Vĩnh Khang chìm trong cực kỳ bi ai, hắn nghe ra ý ngoài lời của Thẩm Luyện, lau khô nước mắt gật đầu nói:
- Vậy phu nhân và ba vị công tử có thể đi trước một bước không?

Ai ngờ cha nào con nấy, Thẩm Cổn và Thẩm Bao cao giọng nói:
- Chúng ta nhất định sẽ ở cạnh cha, cũng dễ bề có người chăm sóc!

Niên Vĩnh Khang vội nói:
- Thẩm công hạ ngục nhất định sẽ bị vu hãm trọng tội, sinh tử khó liệu, hai vị công tử phải hộ tống phu nhân và tiểu công tử trốn đến Khẩu Bắc để tránh né thế lực, đợi Nghiêm gia thế bại thì mới có thể xuất đầu. Nếu như chấp ý nữa, nhất định toàn gia sẽ bị diệt!
Rồi đau khổ khuyên bảo:
- Công tử nên lấy tông tự làm trọng, sao lại có thể gò bó bởi tiểu hiếu, tự tay diệt đi hương hỏa? Kế sách trước mắt là nên sớm rời xa nơi này để tránh hại toàn gia. Chỗ đại nhân ta tự mình trông coi được, không cần phải lo lắng!

Hai vị công tử bị lời hắn nói đã có hơi dao động.

Lúc này ngoài cửa có thủ hạ của Niên Vĩnh Khang chạy vào nói:
- Thân binh của phủ tổng đốc đã vào thành rồi!

Đã lửa cháy đến nơi rồi! Tất cả mọi người nhìn qua Thẩm Luyện, chờ quyết đoán cuối cùng của ông ta. Ánh mắt ông đảo qua vợ và các con, trầm giọng nói:
- Mọi người đi theo Niên thúc thúc đi, đi mau!

Niên Vĩnh Khang được lệnh, lập tức sai người lôi kéo Thẩm gia công tử và Thẩm đang khóc lóc lên xe ngựa, nhanh chóng đi khỏi đây, còn hắn thì dập đầu với Thẩm Luyện một cái, sau đó cũng đi ngay.

Người của Cẩm Y Vệ vừa đi thì người của phủ tổng đốc cũng vừa tới, họ xích Thẩm Luyện lại bắt về quy án, nhưng không tìm được người nhà của ông, muốn lùng bắt, nhưng khi thấy dân tình nhao nhao, hô lớn 'thả người', người lỗ mãng thậm chí còn cầm vũ khí gậy gộc, họ sợ quá vội vàng kéo theo Thẩm Luyện hốt hoảng chạy đi, không màng gia quyến của ông ra sao nữa.

~~

Bên kia Thẩm Luyện bị đưa xuống đại lao Tuyên Phủ, chờ đợi Hình bộ phê duyệt, sắp chuẩn bị bêu đầu thị chúng, bên này Niên Vĩnh Khang dẫn theo gia quyến của ông trốn khỏi Bảo An Châu, đi thẳng đến Khẩu Bắc.

Từ phu nhân bảo Thẩm Cổn đi hỏi là đang tính đi đâu? Niên Vĩnh Khang nói:
- Tuyên Đại đều là địa bàn của Dương Thuận, chỉ có Bản Thăng thì không phải.

Thẩm Cổn nghe vậy biến sắc nói:
- Vậy chẳng phải thừa nhận tội danh của phụ thân rồi còn gì? Không ổn không ổn, tuyệt đối không thể đi!

- Thẩm huynh yên tâm.
Niên Vĩnh Khang khuyên nhủ:
- Việc này không ai biết đâu, huống hồ chỉ là tạm thời mấy ngày, đợi tin tức lắng xuống rồi sẽ đưa mọi người trở lại nội địa.

Thẩm Cổn vẫn không đáp ứng, mãi khi kinh động đến Thẩm phu nhân, bà đi ra nghe Niên Vĩnh Khang phân trần rồi mới miễn cưỡng đáp ứng. . . Thẩm phu nhân là một nữ nhân là một mẫu thân, bà không hiểu hùng hồn đại nghĩa như của các nam nhân, bà chỉ biết là trong lòng còn có anh hài cần sữa để bú, trước mắt có hai nhi tử, bà không thể để mất đi họ, cái khác cũng rất quan trọng, nhưng khi so với điều này thì không đáng gì rồi.


Đến buổi tối cắm trại, Thẩm Bao đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị Thẩm Cổn lặng lẽ đánh thức, hai huynh đệ đi ra ngoài trại. Xoa hai mắt ngái ngủ nhập nhèm, Thẩm Bao rốt cuộc thấy nhị ca đang khoác bao quần áo, không khỏi kinh hô:
- Nhị ca. . .
Liền bị Thẩm Bao che miệng lại:
- Nhỏ giọng chút!

- Nhị ca muốn đi đâu! - Thẩm Bao khẽ nói.

- Ta phải đi về!
Thẩm Cổn trầm giọng nói:
- Phụ thân đang trong cảnh tù ngục, làm con đâu thể vứt bỏ mà đi được? Niên thúc thúc mặc dù là hảo tâm, nhưng chung quy không biết Thẩm gia ta trung nghĩa đệ nhất! Hôm nay chúng ta bỏ trốn, nếu phụ thân chết, hài cốt không được thu gom, thế nhân sẽ mắng huynh đệ chúng ta làm con trai bất hiếu, thế thì đâu còn mặt mũi mà sống trên đời nữa?
Nói rồi nắm chặt tay:
- Ta phải đi về, hầu hạ cha!

- Đệ cũng theo nhị ca! - Thẩm Bao nghe vậy tỉnh táo nói.

- Đệ không thể đi! - Thẩm Cổn nói: - Đệ đi rồi thì ai chiếu cố mẫu thân và ấu đệ?

- Vậy đệ không phải thành bất hiếu rồi sao? - Thẩm Bao vò đầu nói.

- Đầu đất, hai ta đều không đi là bất hiếu, đi hết cũng là bất hiếu. - Thẩm Cổn nói chiến chiện: - Đệ ở lại cũng là tận hiếu, ta đi cũng là tận hiếu, hiểu chưa?

- Ừ. . hiểu rồi. - Thẩm Bao giơ đầu ngón tay tỉnh nửa ngày mới nói: - Vậy để đệ đi, nhị ca ở lại.

- Ta là ca ca, đệ phải nghe lời ta.
Thẩm Cổn trừng mắt với hắn. Lúc này trong doanh trại hình như có động tĩnh, hắn biết không đi không được rồi, thấp giọng nói một câu:
- Chăm sóc cho mẹ và đệ đệ.

Rồi hắn xoay người chạy vào rừng, cưỡi lên ngựa đã chuẩn bị sẵn, chỉ chớp mắt đã biến mất trong màn đêm.

Nghe tiếng Niên Vĩnh Khang chạy tới, đuổi được một đoạn nhưng do trời quá tối, không biết Thẩm Cổn chạy đến phương hướng nào, hắn đành phải bỏ ý định. Thẩm phu nhân cũng biết, bà tát cho Thẩm Bao hai cái, giận hắn không giữ ca ca lại, sau đó mẫu tử ôm nhau òa khóc.

Hừng đông lên đường, chưa tới một ngày thuận lợi đến được Bản Thăng, thì ra Cẩm Y Vệ trong một ngày cũng có nội tuyến, thu xếp ổn thỏa cho ba mẹ con Thẩm gia xong, Niên Vĩnh Khang liền vội vàng trở lại Tuyên Phủ, lúc này đã có tin tức xác thực -- Dương Thuận quả nhiên vu tội cho Thẩm Luyện là đồng đảng Bạch Liên giáo, kết thành tử tội! Thẩm Cổn quả nhiên chủ động đầu thú, phụ tử nhốt chung một nơi, nhưng còn chưa vấn tội.

Hắn còn biết được Thẩm Luyện ở trong ngục còn luôn miệng mắng, lôi cả gia phả gốc gác của Dương Thuận ra. Hắn không khỏi sợ hãi, chỉ sợ Dương Thuận tự biết đuối lý, chịu không nổi yêu sách của Thẩm Luyện mà không đợi xử quyết đã sai ngục quan ám hại Thẩm Luyện -- loại thủ đoạn này rất phổ biến, rất có thể sẽ phát sinh!

Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, nhưng lại vô kế khả thi, gấp đến độ thậm chí nghĩ tới cướp ngục, nhưng chung quy chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi, ngày hôm đó nhận được tin tức tuyệt mật trong nội bộ Cẩm Y Vệ thông báo, nói Thập tam thái bảo đã nhận sư đệ của đại đô đốc Thẩm Mặc làm lão thúc, Thiên hộ các nơi cần phải ghi nhớ trong lòng, tránh xảy ra tình trạng người một nhà mà không nhận ra nhau.

Thấy được điều này, hắn giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng viết một phong thư cầu viện rồi gọi tâm phúc Ngô Cường, cũng không nói việc 'nhận lão thúc', chỉ phân phó hắn dùng tốc độ nhanh nhất đưa nó đến nhà Thẩm Mặc Thẩm Tế tửu ở hẻm Bàn Cờ tại kinh thành!

Ngô Cường được sứ mệnh không dám chậm trễ, một đường chạy không ngừng nghỉ, thay ngựa không đổi người, gần 300 lộ trình chỉ một ngày một đêm đã đưa thư đến tận tay Thẩm Mặc.

~~

Thẩm Mặc nhận được thư liền bảo Ngô Cường nghỉ ngơi trước, Ngô Cường cười nói:
- Ti chức phải trở lại trấn phủ ti báo danh.

Thẩm Mặc liền đưa hắn ra cửa. Đợi Ngô Cường đi rồi, y cũng không quay về mà đứng ở giếng nói:

- Mau chuẩn bị kiệu! Ta muốn đi gặp Từ các lão!

Kiệu rất nhanh chuẩn bị xong, Tam Xích hỏi:
- Từ các lão lúc này ở đâu?

- Tây Uyển.

Thẩm Mặc nói. Y được nghỉ ngơi ở nhà, nhưng Từ các lão thì không có mệnh tốt vậy, năm nay đang thời gian bận rộn, đã có một tháng không về nhà rồi.

Kiệu rất nhanh đến ngoài Tây Uyển môn, cấm vệ giữ cửa liếc mắt đã nhận ra là Thẩm đại nhân lần trước kêu oan lại tới nữa rồi, chỉ sợ y lại xuất ra sát khí gì nữa nên họ vội vàng tươi cười đi tới hỏi:
- Không biết có thể cống hiến sức lực được gì?

Thẩm Mặc nói ta muốn đi Vô Dật điện, cấm vệ bảo y chờ một lát, sau đó trực tiếp cho qua, không có ý làm khó chút nào.

Thẩm Mặc không kịp lĩnh hội sự lợi hại của mình, hạ kiệu, rồi gần như là chạy chậm tới Vô Dật điện, khiến thái giám dẫn đường ở phía sau mệt bở hơi tai cũng không đuổi kịp y.

Không kịp thở chạy tới Vô Dật điện, Ti trực lang bên trong đều nhận ra y, họ tiến lên chào hỏi, Thẩm Mặc gật đầu, bình phục một chút tâm tình nói:
- Ta muốn gặp Từ các lão, thỉnh cầu thông báo một tiếng.

Mọi người cười lên tiếng trả lời, nhưng đột nhiên thấy phía sau y đứng một người, họ lập tức câm như hến, khom người nói:
- Bộ đường. . .

Thẩm Mặc nhìn lại, thấy Nghiêm Thế Phiên không biết khi nào đã xuất hiện ở phía sau y, đang dùng con độc nhãn bễ nghễ nhìn mình.

Thẩm Mặc không có hành lễ, hiện dưới địa đồ đã lộ dao găm, còn cần gì phải khúm núm trước sinh tử đại địch nữa? Y liền đứng dậy, điềm tĩnh không sợ hãi nhìn Nghiêm Thế Phiên!

Tràng diện cực kỳ an tĩnh, các Ti trực lang không thể tin được vào hai mắt của mình, đã bao nhiêu năm, chưa từng có người nào dám đối mặt nhìn với tiểu các lão, thế nhưng ngày hôm nay, Thẩm tế tửu không biết đã uống nhầm thuốc gì rồi, dám vi thiên hạ tiên tranh luận với Nghiêm Thế Phiên!

Nghiêm Thế Phiên cũng rất bất ngờ, hắn vốn lòng đầy khoái ý, chuẩn bị nhìn Thẩm Mặc hành lễ với mình, ai ngờ tiểu tử này lại to gan lớn mật, đối diện nhìn mình không chớp mắt! Trong mắt hắn, đây là sự vũ nhục không gì to bằng!

- Quỳ xuống! - Nghiêm Thế Phiên phun ra hai chữ từ hàm răng.

- Dựa vào cái gì? - Thẩm Mặc thản nhiên nói.

- Dựa vào ta là đại quan nhị phẩm, ngươi chẳng qua là một tứ phẩm.
Nghiêm Thế Phiên cười lạnh nói:
- Chút quy củ ấy mà cũng không biết hả?

Giữa quan viên của Đại Minh triều, trước kia không thịnh hành lễ quỳ lạy, tối đa chỉ chào hỏi, khom người là được rồi. Nhưng vài chục năm nay, đột nhiên giữa người với người bắt đầu nịnh nọt, hạ quan quỳ xuống trước thượng quan đã thành phổ biến, nhất là đối mặt với phụ tử Nghiêm Thế Phiên, ai dám không quỳ?

Thẩm Mặc thì dám, y cười nhạt phun ra hai chữ:
- Quen rồi!
Rồi đề cao giọng:
- Nam nhi Hoa Hạ ta, từ nhỏ chỉ lạy thiên địa quân thân sư, không biết Nghiêm bộ đường thì thuộc loại nào?

Nghiêm Thế Phiên tức thì nghẹn lời:
- Ngươi. . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui