Sau lễ trung thu, thi hương phủ Thuận Thiên cũng kết thúc.
Thẩm Mặc đứng trên lầu Minh Viễn, nhìn những khảo sinh mỏi mệt nối đuối nhau rời khỏi nghi môn, y không kìm được nụ cười vui mừng.
Trương Tứ Duy đứng sau lưng Thẩm Mặc, như trút được gánh nặng nói:
- Được tự do rời đi đúng là quá hạnh phúc.
Những ngày qua hắn luôn lo lắng, khi cửa trường thi mở ra, chính là lúc những khảo quan bọn họ vào tù, hiện giờ các khảo sinh sắp đi hết rồi, cũng không thấy ưng khuyển của Bắc trấn phủ ti tới bắt người, lúc này hắn mới yên tâm.
Thẩm Mặc quay đầu lại nhìn hắn, cười nói:
- Vì sao Tứ Duy lại có lo lắng đó?
- Mặc dù huynh chưa bao giờ nói chân tướng ra.
Trương Tứ Duy cười khan:
- Nhưng chúng tôi cũng không phải là kẻ ngốc, biết nhất định đã xảy ra vụ án tày trời rồi, dù huynh đã gánh lánh trách nhiệm to lớn, song ta và Lữ Dự Sơ và mười tám vị khảo quan đều biết, chuyện này một khi xử lý không tốt, toàn bộ chúng ta đều phải các vào.
- Đúng thế.
Hắn vừa dứt lời, các đó không xa truyền tới giọng của Lữ Điều Dương, Thẩm Mặc nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Lữ Điều Dương và những đồng khảo quan đều đứng dưới lâu, hành lễ với y:
- Đa tạ ơn tài bồi của đại nhân, chúng tôi khắc ghi trong lòng.
Thẩm Mặc vội tránh người sang một bên:
- Ta bị các vị nói cho hồ đồ rồi, bản quan chẳng gánh vác cái gì hết, chẳng qua là làm hết bổn phận của mình mà thôi ... Nếu như đã lộ đề thi, ta thân là quan chủ khảo phải vạch trần ra, đó là thiên kinh địa nghĩa mà, gánh với vác cái gì? Ân với nghĩa cái gì, căn bản là không có chuyện đó.
Mọi người thì lại không nghĩ như vậy, Lữ Điều Dương nói:
- Mặc dù chúng tôi không có dũng cảm như đại nhân, nhưng chúng tôi cũng là người hiểu lý, biết đại nhân làm thế sẽ có hậu quả như thế nào. Xin đại nhân cứ yên tâm, nếu như tương lai có chuyện, đám chúng tôi nhất định không khoanh tay ngồi nhìn.
Nói xong hành lễ lần nữa, rồi lần lượt xoay người rời đi.
Thẩm Mặc khom người hành lễ , đợi cho tất cả mọi người đều đi rồi mới đứng thẳng dậy, sắc mặt rất phức tạp, lắc đầu nói:
- Chúng ta cũng về thôi.
Trương Tứ Duy cười:
- Nói thực tình ta rất bội phục phản ứng khi đó của huynh, nếu là ta ở vị trí của huynh mà gặp phải chuyện đó, chắc chắn là sợ chết luôn.
- Không đâu, ở vì trí nào thì nghĩ trách nhiệm đó, nếu huynh làm quan chủ khảo, nhất định sẽ có quyết định của mình.
- Quyết định của ta ... Đoán chừng sẽ là dừng thi, rồi sau đó báo lên triều đình.
Hắn than thở:
- Khi ấy ta cho rằng hành động của huynh là dư thừa, nhưng mấy ngày qua ta nghiền đi ngẫm lại, mới hiểu ra huynh cân nhắc sâu xa, bản thân căn bản không theo kịp huynh được ... Có lẽ loại chim trong lồng như ta, chênh lệch qua lớn với đại ưng từng trải qua phong ba như huynh.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Tứ Duy huynh, đừng có tâng bốc ta lên nữa.
- Ta nói thật đấy.
Trương Tứ Duy nghiêm túc nói:
- Mấy ngày qua ta đã hoàn toàn hiểu được huynh rồi ... Hoàng thượng đem trọng trách khoa cử đặt lên vai quan chủ khảo, chủ khảo bằng với việc gánh vác công việc cùng lòng trung thành với bệ hạ, không thể chỉ nghĩ riêng cho bản thân, mà phải bảo vệ đại cục đại điển kén tài quốc và làm việc công bằng, cố gắng hết sức trừ bỏ ảnh hưởng xấu của sự việc. Còn về phần truy cứu trách nhiệm của ai, phải bãi quan của ai, chặt đầu ai, đó là chuyện của bệ hạ, các lão và tam pháp ti.
Hắn chắp tay với Thẩm Mặc:
- Chuyết Ngôn huynh, huynh đã dạy cho ta một bài học, ta hiểu thế nào gọi là trọng thần tài ba rồi.
Trong lòng nói chuyện hai người đã tới bên kiệu, Thẩm Mặc vén rèm bước vào:
- Tứ Duy huynh, bận rộn bao ngày, mau trở về nhà nghỉ ngơi đi, ngày khác chúng ta nói chuyện sau.
Rồi đi thẳng.
Trương Tứ Duy còn chưa nói hết, thấy Thẩm Mặc đã đi như trống, chỉ còn biết nói:
- Ài, xem ra nếu còn không tiến bộ, lời nói ra cũng khiến người ta bực mình.
Liền quyết định, quay về sẽ nghĩ cách ra ngoài, học Thẩm Mặc rèn luyện một thời gian.
~~~~~~
Bận rộn thi Hương xong, Thẩm Mặc được nghỉ vài ngày, vốn định ở nhà nghỉ ngơi cho thỏa, nhưng đột nhiên nhớ ra, mình từ sau khi hồi kinh còn chưa tới bái phỏng Lục Bỉnh, vị lão sư huynh đó sợ là sẽ không cao hứng.
Thẩm Mặc vội sai người chuẩn bị lễ vật, cũng chẳng viết bái thiếp, ngồi kiệu tới thẳng phủ Lục Bỉnh, kệ người ta có nhà hay không, cho dù chuyến này đi phí công cũng chấp nhận.
Kết quả vận may không tệ, vừa vặn gặp lúc Lục Bỉnh ở nhà nghỉ ngơi. Nghe nói y tới, Lục Bỉnh vui mừng đi ra đón, vừa thấy mặt đã cười sang sảng:
- Ha ha ha, tiểu tử thối, ta còn cho rằng đệ quên mất lão sư huynh đáng thương này rồi cơ.
Thẩm Mặc vội thi lễ:
- Sư huynh nói gì thế, đệ có lúc nào dám quên sư huynh, thực sự là ...
Y gãi đầu:
- Thực sự là...
Lục Bỉnh buồn cười nhìn y, đợi y biựa ra lý do, ai ngờ cuối cùng Thẩm Mặc phọt ra một câu:
- Thực sự là không tìm ra lý do.
Lục Bỉnh nghe thế đầu tiên là há hốc mồm, tiếp đó cùng Thẩm Mặc cười phá lên, làm người bên cạnh chẳng hiểu ra sao, thắc mắc bọn họ có phải bị thần kinh rồi hay không.
Có một số lời, một số việc chỉ có người trong quốc mới hiểu được. Thẩm Mặc sở dĩ mãi chưa tới thăm Lục Bình tất nhiên là vì ông ta suốt ngày ở trong cung với hoàng thượng.
Nhưng Gia Tĩnh đế cũng không phải là hoàn toàn bá chiếm Lục thái bảo, mối tháng thế nào cũng cho ông ta nghỉ mấy ngày để về nhà gặp vợ gặp con. Thẩm Mặc muốn gặp ông ta là chắn chắn sẽ có cơ hội.
Sở dĩ Thẩm Mặc không không tới gặp Lục Bình thuần túy là do vấn đề tư tưởng, vì ở phương nam y cùng Lục gia đấu nhau dữ dội, không chỉ làm cho Lục Tích thân bại danh liệt rồi tan thành tro bụi, còn hại cho thanh danh Lục gia ở Giang Nam rơi xuống vực sâu ngàn trượng.
Mặc dù là du Lục Tích và Lục gia tự chuốc lấy, nhưng có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, giờ y đã hầm con chó ăn thịt rồi, tất nhiên không mặt mũi nào thấy chủ nhân.
Loại tâm tình này kỳ thực cả hai bên đều có, nếu không với tính cách của Lục Bỉnh, sớm đã phái người gọi Thẩm Mặc tới uống rượu rồi, chứ làm gì có chuyện im lặng đợi y chủ động tới cửa.
Nhưng hai người vừa gặp mặt, nhứng điều khúc mắc thiếu tự nhiên trong lòng đều tan biết hết, bởi vì bọn họ phát hiện ra, so với quan hệ của hai người, thì những thứ kia thực sự chẳng đáng kể vào đâu. Vì thế càng thân thiết hơn xưa, thực sự đã giống như người nhà.
Đi vào nhà trong, Lục Bỉnh lệnh mang trà, còn gọi cả hai nhi tử tới, bảo chúng hành lễ với Thẩm Mặc.
Trong hậu viện, hai nhi tử của ông ta là Lục Cương và Lục Luân đang tỉ thí võ nghệ với Lục Tú, ba người đấu qua đấu lại đang vào lúc tưng bừng thì nghe hạ nhân bẩm bảo chuyện này, tức thì ngừng động tác.
Một lúc sau, chỉ nghe keng, Lục Tú rút bảo kiếm dài ra, muốn tới tiền viện tìm Thẩm Mặc tính sổ.
Hai đường huynh đệ của nàng vội vàng ngăn lại:
- Muội muội cứ bình tĩnh đã nào, chuyện này để đám nam nhân bọn ta giải quyết cho.
Hai tên này luôn thích làm ra vẻ trước mặt muội muội sắc nước hương trời, nhưng Lục Tú chẳng nể mặt, liếc xéo hai người:
- Hai ngươi dám đuổi y đi hay là dám cầm đao chém y?
Hai người nghe thế thì xấu hổ, ngượng ngập nói:
- Nếu như cha không có nhà thì cắt tai y xuống cho muội muội nhắm rượu cũng được, nhưng lão gia tử ở nhà thì ...
- Phì, hai kẻ hèn nhát.
Lục Tú cười khẩy:
- Thường ngày lúc nào cũng mạnh miệng không biết ngượng mồm, nói bản thân lợi hại thế nào, hiện giờ gặp chuyện là lộ nguyên hình phải không? Sau này đừng làm bộ anh hùng trước mặt ta nữa.
Hai người nghe thế thì không chịu nổi, nghiến răng nói:
- Muội cứ đợi đó, xem bọn ta giáo huấn y như thế nào.
Nói xong sải bước đi tới tiền viện.
Lục Cương và Lục Luân vừa tới tiền sảnh, Lục Bỉnh liền bắt hai tên hành lễ với Thẩm Mặc, còn là dùng lễ của bậc con cháu. Hai tên nhìn nhau một cái, đánh liều không hành lễ, ánh mắt nhìn Thẩm Mặc còn đầy khiêu khích.
Lục Bỉnh tức thì biến sắc mặt, quát hia đứa nhi tử:
- Quỳ cả xuống cho ta.
Hai đứa con trai đánh quỳ xuống, nhưng vẻ không phục trên mặt thấy rõ ràng.
Lục Bỉnh tức giận giáo huấn:
- Lục Cương, Lục Luân, các ngươi dùng thái độ đó với trưởng bối à? Con trai của Lục Bỉnh ta thiếu giáo dục thế sao?
- Đối với trưởng bối đương nhiên chúng con phải tôn kính rồi.
Con trai lớn của ông ta, Lục Cương bực bội nói:
- Nhưng kẻ này còn ít hơn nhị đệ một tuổi, có tư cách gì cơ chứ?
- Khốn kiếp.
Lục Bỉnh quả thực giận muốn xỉu rồi, miễn cưỡng áp chế lửa giận:
- Bối phận sư thức ngươi rõ ràng ra đó, cho dù ngươi có bảy mươi tám mươi vẫn phải gọi là sư thúc.
- Nếu là người khác thì gọi cũng được.
Lục Cương cừng đầu cứng cổ nói:
- Nhưng y thì không được, cho dù cha có đánh chết con, con cũng không gọi tên kẻ thủ của nhà ta này là thúc thúc đâu.
- Đúng thế.
Lục Luân ở bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa:
- Y hại cho Lục gia chúng ta thảm như thế, nhận loại người này làm thúc thúc có khác gì nhận giặc làm cha?
Lục Bỉnh cuối cùng không kìm chế được nữa, vỗ mạnh bàn, quát:
- Người đâu, đem hai tên tiểu súc sinh này nhốt vào nhà giam cho ta, để bọn chúng đói ba ngày đã rồi hẵng nói.
Thẩm Mặc ở bên cạnh cực kỳ xấu hổ, vội lên tiếng nói:
- Thôi vậy, hai vị thế chất tính khí rất hay, đệ cũng rất thích, nể mặt đệ, sư huynh đứng phạt bọn chúng nữa.
- Phì! Ai cần ngươi giả vờ giả vịt.
Lục Luân nhổ phì một bái nước bọt:
- Cẩn thận cái đầu chó của ngươi, sớm muộn ta cũng lấy cái mạng chó ...
- Ngươi còn dám nói nữa à?
Còn chưa kịp nói hết đã bị Lục Bỉnh vung chân đá một phát, cú đá này rất mạnh, làm cho Lục Luân lăn lông lốc trên mặt đất, hiển nhiên là không phải diễn trò.
Thấy ông ta còn muốn đánh, thân binh trong phủ vội vàng "bắt" hai vị thiếu gia đi, sợ muộn thêm một bước, lão gia gây ra án mạng.
- Tức chết đi được, tức chết đi được.
Hai đứa con bị lôi đi rất lâu rồi, Lục Bỉnh vẫn còn giận tới run rẩy cả người:
- Làm sao ta lại sinh ra hai đứa nghiệt chủng như thế cơ chứ?
Thẩm Mặc an ủi hồi lâu, ông ta mới hơi nguôi giận được một chút, mặt đầy áy náy nói với Thẩm Mặc:
- Thường ngày ta luôn bận rộn hầu hạ hoàng thượng, hoặc là xử lý công việc trong Cẩm Y Vệ, nếu không thì cùng đám quan viên uống rượu vui đùa, thực sự là sơ xuất trong việc quản giáo đời sau. Ban đầu vốn chỉ cho rằng bọn chúng ương bướng một chút, lớn lên sẽ khác. Ai ngờ đã sắp ba mươi rồi mà không ra cái dạng gì.
Buông một tiếng thở dài:
- Vết xe đổ phía trước đó, Chuyết Ngôn, đệ ngàn vạn lần đừng dẫm phải.
Thẩm Mặc nhớ tới hai đứa nhi tử bảo bối của mình , thầm nghĩ :" Ta cũng không nên chỉ biết chuyện trên quan trường, phải giáo dục tốt hai đứa nhãi con này." Liền cúi mình thật sâu:
- Đệ biết rồi.
Tới giờ ăn trưa, chỉ có Thẩm Mặc và Lục Bỉnh ăn với nhau, kỳ thực xảy ra loại chuyện kia , Thẩm Mặc không còn muốn ở lại nữa, nhưng Lục Bình nhất định giữ y lại uống rượu mới được.
Bữa ăn này bày trong thư phòng, hạ nhân dọn cơm xong là lui hết không còn một ai, hiển nhiên là đã được Lục Bỉnh căn dặn trước.
Lục Bỉnh đích thân rót cho Thẩm Mặc một chén rượu đầy, cầm lên nói:
- Huynh đệ, chén rượu này ca ca ta kính đệ, cám ơn tất cả những điều đệ đã làm cho Lục gia.
Sắc mặt Thẩm Mặc có chút cổ quái, nghĩ bụng :" Nói thế không phải là châm chọc ta đấy chứ?" Nhưng nhìn vẻ mặt của Lục Bỉnh không hề giống giả bộ, y cười nói:
- Không công không nhận lộc, chén rượu này đệ không uống được.
- Không, đệ uống được.
Lục Bỉnh nghiêm túc nói:
- Huynh đệ, lời này của ta là thật lòng đấy.
Nói rồi thở dài:
- Ta sinh ra ở An Lục Hồ Quảng, sau khi lớn lên theo phụ thân hộ tống bệ hạ tiến kinh, với quê gốc Bình Hồ của mình, chỉ có về đúng một lần hạ táng một lần. Cho nên với gia tộc chỉ hiểu sơ qua bên ngoài, về sau gặp Quang Tổ, ta lại càng cho rằng bọn họ là những người đạo đức chất phác thi thư truyền gia.
Thẩm Mặc nghe thế thì cười khẩy trong lòng :" Mỗi năm bọn chúng hiếu kích ông hơn trăm vạn lạng bạc, thế mà cũng tính là người đạo đức chấc phác, vậy thì trong mắt Lục thái bảo ông, trên đời còn có loại người nào là bất nghĩa nữa?"
Lục Bình cũng càm thấy nói thế không đủ sức thuyết phục, vội vàng đổi giọng:
- Nhưng về sau ta mới biết, bọn chúng nhiều năm qua lấy danh nghĩa của ta, làm rất nhiều chuyện quá đáng, trong đó có chuyện không sao tha thứ được, là coi pháp luật triệu đình như không có, câu kết với giặc Oa, buôn lậu trắng trợn.
Thẩm Mặc biết rất rõ, chuyện Lục gia buôn lậu, Lục Bỉnh không thể không biết được, thậm chí không có ô dù bảo vệ của ông ta, Lục gia không thể làm ăn lớn như thế.
Với hành động của bọn chúng trong "nguy cơ lương thực Tô Châu", Thẩm Mặc vẫn còn nhớ như in, thật khủng khiếp, không ngờ tùy tiện có thể điều động bốn năm trăm lượng bạc trắng, nói giàu có trùm đời cũng không phải là quá.
Nhưng chuyện cũ đã thành mây khói, mặc cho Lục Bỉnh phân bua, Thẩm Mặc biết rõ ông ta đang dứt bỏ liên quan, song không vạch trần ra, dù sao cứ im lặng ngồi nghe là xong, coi như đế khai thông tâm lý cho lão sư huynh.
- Về sau ta mới biết, nhiều lần viết thư bắt bọn chúng dừng tay.
Lục Bỉnh chỉ biết lắc đầu:
- Nhưng gia tộc lớn như thế, có rất nhiều kẻ tự cho mình là giỏi, căn bản không nghe ta. Huynh đệ hai ta không cần phải nói lời giả dối, sư đệ cũng biết thái độ của bệ hạ và triều đình với kẻ câu kết với giặc Oa, nếu như còn không chịu tỉnh ngộ, thế nào cũng bị cho vào danh sách đen.
Thẩm Mặc chỉ gần đầu không nói, để cho Lục Bỉnh tiếp tục:
- Lục gia muốn tự quay đầu lại là điều không thể nữa, bởi vì mười mấy năm qua thuận buồm xuôi gió làm rất nhiều kẻ mê muội, cho rằng mình là thiên hạ vô địch rồi.
Ông ta giọng nặng nề:
- Cần phải dựa vào sức bên ngoài, đánh cho bọn chúng thật đau thật dữ, mới có thể khiến bọn chúng tỉnh ngộ, mặc dù từ đó phải cúi mặt xuống, nhưng tốt hơn là bị chém cả nhà.
- Sư huynh nặng lời rồi.
Thẩm Mặc mỉm cười:
- Còn có sư huynh ở đây, ai dám đụng vào một sợi tóc của Lục gia?
- Nếu không còn ta nữa thì sao?
Lục Bỉnh trầm giọng nói.
- Sư huynh đang tuổi tráng niên, suy nghĩ vấn đề này còn quá sớm.
- Được rồi, vậy thì ta đổi một cách nói khác.
Lục Bỉnh nói sâu xa:
- Sư đệ cũng biết đó, đầu lĩnh của Cẩm Y Vệ xưa nay triều vua nào, thần tử đó. Tương lai khi tân hoàng đăng cơ, cũng chính là ngày sĩ đồ của ta chấm dứt.
- Bệ hạ tu tiên đã có thành tựu.
Thẩm Mặc vẫn cười:
- Ít nhất cũng phải sống lâu trăm tuổi, thời gian còn dài cơ mà, sư huynh việc gì phải vội, chuyện đâu sẽ còn có đó.
- Nói không chừng không còn thời gian nữa.
Lục Bỉnh giọng hạ thấp xuống:
- Nói cho đệ một bí mất có thể mất đầu, trên nhiều bệ hạ có rất nhiều vết lở loét, suốt này chảy mủ, không thấy đóng vảy.
Ông ta biết Thẩm Mặc là người giữ mồm rất kín, cho nên không che giấu bệnh tình của Gia Tĩnh đế.
- Cái gì...
Thẩm Mặc cả kinh:
- Chẳng lẽ...
- Chuyện thế này không thế nói chính xác được.
Lục Bỉnh mặt đầy lo lắng:
- Nhưng theo ta thấy đã tới lúc cần phải chuẩn bị rồi, nếu không tới khi đó nói không chừng sẽ ảy ra loạn.
Thẩm Mặc nghĩ chốc lát mới gật đầu:
- Ý của sư huynh là?
- Sư đệ nói xem nếu như bệ hạ ...
Lục Bỉnh nói thật nhỏ:
- Thế cục triều đình sẽ phát triển thế nào?
Nói tới đó cố cười gượng:
- Mặc dù ta muốn rút mình ra, nhưng vì tương lai an bình năm cuối đời, thế nào cũng phải tặng chủ nhân mới một món quà lớn mới được.
Thẩm Mặc cẩn thanạ nói:
- Vậy thì đệ lớn gan phán đoán, nếu như tân hoàng đăng cơ, Từ các lão sẽ mau chóng chiến thắng Nghiêm các lão.
Nói tới đó là ngậm miệng ngay, dù y không nói rõ, nhưng đã trả lời câu hỏi của Lục Bỉnh rồi.
Đáp án của y là, Dụ vương thắng, Cảnh vương bại; Từ Giai được, Nghiêm Tung thua.
Lục Bỉnh cũng không hỏi Thẩm Mặc vì sao có được kết luận đó, chỉ hỏi:
- Sư đệ nói ta giúp Dụ vương chiến thắng Cảnh vương hay là giúp Từ các lão chiến thắng Nghiêm các lão.
Ông ta không muốn đồng thời tham gia cả hai chiến trường, bởi vì ông ta biết chỉ cần giúp bất kỳ một trận nào chiến thắng, là tương lai của mình không còn phải lo sợ nữa.
Thẩm Mặc đột nhiên thấy Lục Bỉnh thật đáng thương, mặc dù chưa liệt vào tam công, nhưng là quan viên phẩm cấp tối cao của Đại Minh, quyền thế ngập trời.
Nhưng tất cả những thứ đó đều dựa vào trên người Gia Tĩnh, một khi hoàng đế băng hà, mọi thứ thuộc về ông ta sẽ thành con số không. Cho nên Lục Bỉnh mới thiếu tự tin như thế, mới vội vàng đi tìm chỗ dựa như thế, thậm chí cả quan viên nhỏ phẩm cấp thấp như y cũng không bỏ qua, đúng là túng quá làm liều.
Nghĩ tới đây y thong thả nói:
- Giúp Dụ vương là hơn, hắn bị Cảnh vương chèn ép khốn đốn, sư huynh giúp hắn xoay chuyển lại, hắn sẽ cảm kích suốt đời.
Nghe lời Thẩm Mặc nói, Lục Bỉnh đột nhiên bật cười:
- Kể cho đệ hay chuyện này, đây là chuyện cực kỳ bí mật, gần như không một ai biết.
Thẩm Mặc cười:
- Bí mật bất quá nhiều, ngủ sẽ không được ngon.
- Cho nên ta mới phải kể với đệ.
Lục Bỉnh cười tự nhiên:
- Đệ có biết vì sao bệ hạ không đặt tên cho nhi tử của Cảnh vương không?
- Đệ không biết.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Chuyện của hoàng gia thì đệ làm sao mà biết được.
- Không đặt tên là không được chép vào ngọc điệp tông phổ, tức là không được thừa nhận.
Lục Bỉnh trầm giọng nói:
- Bệ hạ suốt ngày tu tiên đạo, tình thân đã phai nhạt rồi, nhưng đối đãi khắc bạc với Cảnh vương như tế là lần đầu tiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...