[Thượng thư đại truyện] có nói: "Đại phu bảy mươi mà trí sĩ. Già về quê nhà, đại phu làm phụ sư, sĩ là thiếu sư." cho nên từ Tần Hán đến nay, 'trí sĩ' được xem như là chế độ về hưu của quan viên được cố định, mà 70 tuổi cũng trở thành pháp định tuổi tác về hưu, đương nhiên nếu như thân thể không tốt cũng có thể 'khất hài cốt' sớm một chút.
/khất hài cốt: Cách nói vì tuổi già thỉnh cầu xin từ chức của quan lại cổ đại.
Tuy nhiên bất kể như thế nào, cũng không có người hai mươi lăm, sáu tuổi đã yêu cầu trí sĩ. Thấy bộ dạng nghiêm trang của Thẩm Mặc, Gia Tĩnh đế lại bị chọc cười, cười mắng một tiếng:
- Đừng có mà ở đây làm bộ làm tịch, thế nào, cảm thấy ủy khuất hả?
- Thần không dám. - Thẩm Mặc lắc đầu nói: - Thần thực sự là cảm thấy xấu hổ, thần có rất nhiều chỗ còn thiếu, quả thật không kham nổi trọng dụng, xem ra bệ hạ triệu thần về, thật sự là quá anh minh đi.
- Phải không?
Gia Tĩnh đế như cười như không nói:
- Vốn. . .triệu ngươi về là bởi vì Phương Độn tuổi tác đã cao, không gánh nổi trọng trách Hộ bộ. Hắn vài lần tiến cử với trẫm, hy vọng có thể dẫn dắt ngươi hai năm, sau đó ngươi tiếp ban của hắn. . .
Rồi thở dài nói:
- Trẫm vốn cũng có dự định này, nhưng hiện tại vừa nghe ngươi nói, trẫm lại có chút do dự rồi.
Nghe được thuyết pháp này của Gia Tĩnh, Thẩm Mặc không khỏi máu dồn lên trên, tim không khỏi đập nhanh lên, nhưng trong nháy mắt y tỉnh táo lại. . Mắt thấy Nghiêm đảng đã càn rỡ tột đỉnh, quả thật đã đến tình trạng thuận chi giả xương nghịch chi giả vong. Lúc này làm quan tại địa phương còn dễ nói, nhưng sau khi vào kinh thành, nếu đứng ở triều đình, vậy khó tránh khỏi vấn đề phải đứng bên nào, ngươi nói là đầu nhập vào Nghiêm đảng, hay là dựa vào Từ đảng đây? Vấn đề này gần như không cần suy nghĩ. . .
Dựa vào Nghiêm đảng, tự nhiên có thể bảo đảm thái bình nhất thời, đừng nói Hộ bộ thị lang, cho dù Hộ bộ thượng thư cũng làm làm được, nhưng quyền thần suốt 500 năm nay, sau khi chết không bị thanh toán hình như còn chưa sinh ra, cho nên Thẩm Mặc dám khẳng định, Nghiêm Tung vừa quy thiên, chính là ngày diệt vong của Nghiêm đảng.
Cho nên nhìn từ lâu dài, vẫn ngoan ngoãn theo Từ lão sư, cùng nhau khép mình ra vẻ đáng thương thì tốt hơn. . . Từ các lão lão đã dùng y 20 năm như một ngày, biểu hiện này chứng minh mình có sự nhẫn nại như rùa, sinh mệnh lực như gián, hoàn toàn có thể sống sót dưới dâm uy của Nghiêm đảng. Thẩm Mặc thậm chí cảm thấy, vị Từ lão sư này là đang Lã Vọng buông cần. . . Hiện tại kẻ có khả năng tiếp nhận cạnh tranh của Nghiêm Tung đều bị Nghiêm đảng diệt trừ, y cũng trở thành người tiếp nhận duy nhất có thể, không phải một trong, an toàn vô cùng.
Cho nên Thẩm Mặc cảm thấy, đợi đến khi trời sáng thì coi như được giải phóng, cho dù khi luận công ban thưởng không có một phần của mình, nhưng tốt xấu cũng có danh phận sư sinh, đến lúc đó cuộc sống tất nhiên sẽ tốt hơn nhiều. Đương nhiên, nếu như không phải là Nghiêm các lão cho hắn hy vọng sống lâu, y cũng sẽ không áp dụng cách ứng đối tiêu cực như vậy. . .
Trong dòng nước xiết hiểu được khoan hoãn, đó mới chân chính là thành thục.
~~
Xác định được chủ ý, Thẩm Mặc dập đầu nói:
- Có thể được bệ hạ và Phương bộ đường coi trọng, thần cảm động đến rơi nước mắt, nhưng thần phát ra từ đáy lòng cảm thấy, mình còn quá bộp chộp, quá nông cạn, quá ngây thơ, không đủ đảm đương trọng trách như vậy. . .
- Hả. . .
Gia Tĩnh đế thấy y không giống giả bộ thì thật khó hiểu. . . Hắn còn chưa thấy qua có người chối từ chức quan lớn bộ đường. Chẳng lẽ tiểu tử này bị mụ đầu rồi? Liền ăn ngay nói thật nói:
- Các thần tử làm cái gì, trong lòng trẫm vẫn rõ ràng, ngươi tại Tô Châu khai phụ, tất lộ lam lũ, bạch thủ khởi gia, còn ở trong một hoàn cảnh hiểm ác, nhưng có thể hàng năm đều hoàn thành nhiệm vụ của triều đình. Thậm chí Gia Tĩnh năm thứ 39, thuế khoản của hai kinh mười ba tỉnh đưa đến kinh thành cũng không nhiều bằng một ti Thị bạc của ngươi, mặc dù ngươi chưa bao giờ nói, nhưng trẫm cũng có thể nghĩ được, có thể đạt được thành tích này không biết ngươi chịu bao nhiêu vất vả, chịu bao nhiêu khó khăn. . .Những điều này trẫm đều biết!
Thẩm Mặc đã nước mắt ràn rụa, lần này căn bản không cần giả vờ nữa, bởi vì Gia Tĩnh đế đã đâm trúng lòng của y. . . Có câu nói như thế nào để hình dung nhỉ? Lý giải vạn tuế.
Nhìn y khóc, Gia Tĩnh đế cũng có chút động tình:
- Hàn Phi Tử nói, thưởng và phạt là hai quyền của quân chủ, thưởng ứng với sự tin cậy, phạt thì cần phải nghiêm, đây là điều hoàng đế phải làm được.
Rồi phất ống tay áo một cái:
- Trẫm sớm nói qua, khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ 5 năm phản triều, trẫm sẽ trọng thưởng ngươi!
Thẩm Mặc cũng không quá cảm động, y thuộc người có trí nhớ rất tốt, rõ ràng nhớ kỹ những lời nguyên xi của Gia Tĩnh năm đó nói là 'Nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ 5 năm, trẫm bảo đảm ngươi phú quý suốt đời." Hiện tại thoáng đã quịt một mảng lớn, cũng không biết là Gia Tĩnh dễ quên, hay là cố ý đây?
- Hôm nay ta thấy ngươi không mặc phi bào mà mặc lam bào, chẳng lẽ là đang oán giận sao? Yên tâm trẫm sẽ không cho ngươi chịu ủy khuất này. Chính tam phẩm Hộ bộ hữu thị lang, chính là tưởng thưởng cho ngươi!
Gia Tĩnh phê xong bằng nước bọt, lại phất ống tay áo rộng thùng thình một cái:
- Ngươi không cần từ chối!
Gia Tĩnh đế đợi một hồi, nhưng không đợi được sự nhiệt liệt đáp lại như trong dự đoán, hắn có chút buồn bực, cúi đầu nhìn Thẩm Mặc, thấy y vẫn đang đực người ở đó, hình như đang gian nan làm ra lựa chọn gì.
Gia Tĩnh đế cũng không vội, nghiêng người dựa lên tu di tọa, nghiền ngẫm nhìn tiểu gia hỏa kỳ quái này, chờ câu trả lời của y.
Trong đại điện lặng ngắt như tờ thật lâu, rốt cuộc truyền đến giọng thong thả mà kiên định của Thẩm Mặc:
- Thần có một yêu cầu quá đáng, cả gan xin bệ hạ đáp ứng.
- Nói. . . - Gia Tĩnh đế thản nhiên nói.
- Thần khẩn cầu dùng toàn bộ công lao của mình để đổi lấy tính mệnh một người. - Thẩm Mặc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Gia Tĩnh và nói.
Gia Tĩnh đế nhìn hai mắt Thẩm Mặc, thanh âm từ từ thốt ra:
- Ai?
Thẩm Mặc thở sâu, gằn từng chữ:
- Phụ thân của Vương Thế Trinh.
Gia Tĩnh đột ngột mở to hai mắt, nhíu mày nói:
- Ngươi muốn cầu tình cho Vương Dự?
- Đúng vậy, bệ hạ. - Thẩm Mặc thản nhiên gật đầu nói.
- Vì sao? - Ánh mắt đích trở nên nghiêm khắc, vẻ hòa hoãn lúc nãy đã biến thành lẫm liệt.
Dường như không chịu nổi áp lực như vậy, giọng Thẩm Mặc có chút khẩn trương, nhưng y vẫn miễn cưỡng trấn định nói:
- Không dám giấu diếm bệ hạ. Khi vi thần học vỡ lòng, lão sư dạy thần phải tri ân báo đáp.
- Tri ân báo đáp? - Ánh mắt Gia Tĩnh trở nên nghiền ngẫm: - Vương Thế Trinh có ân với ngươi, hay là cha hắn?
- Hồi bệ hạ, là Vương Thế Trinh. - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Năm đó lão sư của vi thần bị hoạch tội, là Vương Thế Trinh giúp vi thần hoà giải, mới khiến lão sư có thể được thuận lợi đặc xá.
Lời y nói rất hàm súc, nhưng Gia Tĩnh đế vẫn nghe ra nhiều tin tức, nghe vậy mày nhăn càng chặt, trầm giọng nói:
- Vương Thế Trinh một lục đậu quan nho nhỏ, có bản lĩnh gì mà hòa giải, hòa giải với ai. Ai có thể ngăn được trẫm đặc xá?
Lòng ngờ vực của hắn trỗi dậy, vấn đề liền như pháo bắn ra liên tiếp.
Thẩm Mặc chỉ trả lời một câu:
- Sư phụ của thần là Thẩm Luyện. . .
Vừa nghe tên này, Gia Tĩnh thoáng cái không còn vấn đề, mặt biến sắc mấy lần, cuối cùng không còn biểu tình:
- Ngươi không sợ rơi vào kết quả như Vương Thế Trinh sao, đến lúc đó cũng không có kẻ ngốc nào nói hộ cho ngươi?
- Đó đều là chuyện sau này. - Thẩm Mặc cười một tiếng nói: - Vi thần chỉ biết là, nếu như không nói ra chuyện này, ngày hôm nay sẽ rất băn khoăn.
- Ngu xuẩn!
Gia Tĩnh đế không nghĩ tới y trả lời như vậy, từ hàm răng nhảy ra hai chữ, có chút tiếc hận chỉ tay vào y nói:
- Ngươi đây là hành động theo cảm tình! Ấu trĩ, ngu xuẩn, khiến người ta quá thất vọng! Thật giống như quan bào trên người ngươi, càng làm càng đi xuống!
~~
Thẩm Mặc vẫn chỉ cúi đầu, một câu không nói, để mặc hoàng đế mắng như tát nước vào mặt, mãi đến khi Gia Tĩnh mắng mệt rồi, y mới ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói:
- Nói như vậy, bệ hạ đã đáp ứng rồi?
- Hả. . .
Gia Tĩnh nhìn bộ dạng của y như khúc gỗ, không khỏi bật cười, đưa tay muốn tìm vật gì để ném y, kết quả chỉ có một cái Hoàng ngọc như ý, liền thuận tay cầm lấy, toan ném thật mạnh, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tràn ngập vô tội của y thì không khỏi buông lỏng tay ra, khẽ vung tay ném qua.
Thẩm Mặc không cần nghĩ ngợi duỗi hai tay tiếp lấy, trong miệng luôn miệng nói:
- Ôi ôi ôi đừng có ném vỡ, bằng không thì vi thần muôn lần chết không từ a.
Gia Tĩnh triệt để bị y chọc cười, cười mắng một tiếng nói:
- Tam phẩm thị lang không có, cho ngươi một cái như ý vậy.
Hắn đây là một câu hai ý nghĩa, một là thưởng ngươi ngọc như ý, hai là làm cho nguyện vọng của ngươi như ý.
Thẩm Mặc tự nhiên nghe rõ ràng, cầm như ý như lấy được chí bảo tạ ân:
- Vi thần tạ bệ hạ khoan dung độ lượng, vi thần tạ bệ hạ ban thưởng, vi thần. . .
- Được rồi, được rồi, đừng lải nhải nữa.
Gia Tĩnh khoát tay nói:
- Nhanh đứng lên cùng trẫm dùng bữa đi.
Có đôi khi hợp ý một đồ vật thì hoàn toàn không có lý do gì, tựa như Từ các lão cố tình thân cận Thẩm Mặc, nhưng luôn luôn không được tự nhiên. Nhưng Gia Tĩnh đế rất thích Thẩm Mặc, cảm thấy mỗi mỗi tiếng nói cử động của y không có gì không vừa mắt, nếu là người khác thì đã sớm đuổi ra ngoài rồi, đâu còn giữ ở lại ăn cơm.
Đang cầm Ngọc như ý ngự ban, Thẩm Mặc đi theo hoàng đế ăn một bữa ngự thiện, giữa bữa y đại phát cảm khái nói:
- Bệ hạ thật sự là quá giản dị rồi, đã bao nhiêu năm mà vẫn tiệc chay.
Y cũng không biết, bất kể hoàng đế có ăn chay ba tháng, nhưng có thể làm cho một đại thái giám giàu có phá sản rồi.
Gia Tĩnh mặc dù không phải sinh tại hoàng cung, nhưng thuở nhỏ cũng là hậu duệ quý tộc thiên hoàng, căn bản không có khái niệm tiền tài. . . Trong ý thức của hắn, trẫm ăn chay, mặc áo vải, đó chính là quá quá giản dị, nhưng chưa từng nghĩ tới hàng năm mình đã dùng bao nhiêu tiền cho việc tu đạo, còn tốn hơn nhiều so với Ngũ Đại hoàng đế thời trước.
- Gia Cát Lượng nói, kiệm dĩ dưỡng đức.
Gia Tĩnh còn dõng dạc nói:
- Huống chi quốc gia còn chưa yên ổn, chỗ cần tiêu dùng còn rất nhiều, trẫm là đại gia trưởng, tự nhiên phải nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm rồi.
Thẩm Mặc rất chi là cảm động nói:
- Sau khi trở về vi thần cũng noi theo bệ hạ, cố gắng tiết kiệm.
- Có một số việc tự mình là tốt, nhưng tận lực đi làm sẽ không tốt đâu.
Gia Tĩnh lắc đầu giáo dục y:
- Trẫm nghe nói nhạc phụ của ngươi là đại phú thương, hơn nữa phu nhân ngươi là độc nữ, nếu như ngươi còn sống thiếu thốn, trong mắt người khác thì chính là làm ra vẻ rồi.
- Mặc dù bệ hạ thánh minh.
Thẩm Mặc giật mình nói:
- Nhưng vi thần vẫn không rõ, sao cả điểm nhỏ nhặt ấy mà bệ hạ cũng biết?
Sở dĩ y làm cho Gia Tĩnh cảm thấy thoải mái được, kỳ thực nguyên nhân rất đơn giản, y đến từ một niên đại không có hoàng đế, cho nên trong mắt Thẩm Mặc, hoàng đế cũng là một người, nên y chưa bao giờ sợ, từ trước đến nay y đều dùng phương thức nói chuyện với người ta để đối với Gia Tĩnh. Điều này ai cũng làm không được.
- Trẫm là thiên tử, chuyện gì của vạn dân trẫm cũng biết.
Gia Tĩnh đế cũng là người, là người thì yêu cầu có người nói chuyện, bị chiêu vỗ mông ngựa đầy ngạc nhiên cổ quái của Thẩm Mặc làm cho mở cờ trong bụng, cũng vui đùa nói:
- Ngay cả vị Tô Tuyết cô nương của ngươi trẫm cũng biết đấy.
Thẩm Mặc kinh ngạc thật rồi, lạnh sương sống nói:
- Ặc. . .
- Ặc cái gì?
Gia Tĩnh rốt cuộc bóc ra đáp án:
- Đều là vị đồng hương của ngươi nói cho trẫm, nếu không trẫm không có hứng thú biết làm gì.
- Thì ra là cái tên Từ Vị miệng rộng kia.
Thẩm Mặc như vỡ lẽ nói:
- Sao mình lại không nghĩ tới chứ?
Không nghĩ tới thì mới lạ đó. Lúc trước khi y Nam hạ đã nói với Từ Vị. Ta sắp sửa làm cái nghề thật sự là dễ khiến người chỉ trích, có hoàng đế che đậy tự nhiên không sợ, sợ nhất hoàng đế quên ta mất, vậy thật là hại lão phu khổ rồi. Cho nên ngươi giúp ta, bình thường nhắc ta ở trước mặt hoàng đế, giúp ta không quen mặt nhưng quen tai cũng được.
Từ Vị tự nhiên làm theo, khi ở cạnh Gia Tĩnh, thường thường lơ đãng nói đến mấy giai thoại về Thẩm Mặc, nào là khi còn bé đấu trí cùng huyện Sơn Âm, trưởng thành đấu rượu giải bạch liên các kiểu, lại thêm mắm thêm muối, trải qua nghệ thuật hoa ngôn xảo ngữ của hắn gia công thêm, làm cho hoàng đế nghe rất thú vị, như thể nhìn Thẩm Mặc trưởng thành lên vậy, cho nên đối với y quả thật có bất đồng các đại thần khác.
Nhưng loại cố sự ai cũng khoái này quá ít, đến sau đó, Từ Vị chỉ có thể chém gió mấy tin tức phong lưu của Thẩm Mặc, nào là Họa Bình cô nương, Lục tiểu thư, Tô Tuyết đại gia các kiểu, có bao nhiêu chém bấy nhiêu. . . Cũng may lúc đó, quan hệ nam nữ cũng không phải là vũ khí kéo cán bộ lãnh đạo xuống ngựa.
~~
Tuy nhiên Gia Tĩnh cũng chỉ nói chơi thế thôi, cũng không có ý gì khác. Dùng bữa xong, dặn Thẩm Mặc dù làm ở Ti kinh cục thì cũng phải làm cho tốt, rồi bảo y cút đi.
Nhìn y dè dặt ôm Ngọc như ý đi ra ngoài, khóe miệng Gia Tĩnh nhếch lên nụ cười.
- Chủ tử, nên phục đan rồi. - Lão thái giám Lý Phương bưng qua một cái mâm, nhỏ nhẹ nói.
Gia Tĩnh gật đầu, vươn ngón tay nhón một hạt dược hoàn màu đỏ tươi to như trứng chim bồ câu, lại dùng nước trong đưa vào miệng. Cũng không biết đám đạo sĩ làm ăn cái gì không biết, đến bây giờ nghiên cứu chưa ra loại đan dược nhỏ hơn, làm hại vạn tuế gia quanh năm phải dùng loại đan dược to tổ chảng thế này, uống mà cổ họng với mắt cũng phải phùng lên.
Gia Tĩnh cầm lấy khăn lau tay, ngồi trên bồ đoàn, bày ra tư thế không nhập định ngay, mà nói với Lý Phương:
- Ngươi đánh giá gì về Thẩm Mặc này.
Lý Phương nhẹ nhàng đặt mâm xuống, thuận tay dùng nhíp bạc gắp mấy cục gỗ đàn hương dài nhỏ chỉnh tề bỏ vào trong lư hương, động tác thành thạo mà thong thả, không phát ra chút tiếng động nào, như mây quyển vân thư, khiến người nhìn mà vui tai vui mắt. Đừng coi khinh mấy thứ lặt vặt này, không vài chục năm thì khó mà luyện được.
Hắn một bên động tác ổn định, một bên nhẹ giọng cười nói:
- Thẩm Mặc này tuổi tác không lớn, nhưng thái cực đánh xuất thần nhập hóa, tuyệt đối là một nhân vật.
- À? - Gia Tĩnh thản nhiên cười nói: - Con nuôi của ngươi cũng nói như vậy?
- Hoàng Cẩm thì phục hắn đến sát đất.
Lý Phương cười nói:
- Nói thủ đoạn của Thẩm đại nhân xuất thần nhập hóa, phiên vân phúc vũ, thiên mã hành không, toán vô di sách, đã đến đẳng cấp như Trạng Gia Cát.
- Đánh giá thật là cao đấy. - Gia Tĩnh cười nói: - Vậy ngươi cảm thấy hắn nghĩ như thế nào? Dưới thỉnh cầu cao thượng như vậy lại ẩn chứa tâm tư quỷ quái gì?
- Lão nô cả gan suy đoán.
Lý Phương nói:
- Thứ nhất, tiểu Thẩm đại nhân tự cảm thấy thăng nhanh quá, sợ rơi quá thảm, cho nên muốn ổn định, chậm một chút; thứ hai, hắn có lẽ không muốn đi ra làm việc dưới thời gian Nghiêm các lão cầm quyền, sợ dính ô danh của Nghiêm đảng, thà rằng ngủ đông mấy năm, chờ đợi thời cơ, xem thời mà động.
Gia Tĩnh chậm rãi gật đầu nói:
- Quả nhiên gừng càng già càng cay, tâm tư miếng tiểu khương(gừng) của hắn vẫn không thể gạt được lão khương ngươi a.
Lý Phương suy nghĩ một chút, lại nghiêm mặt đáp:
- Thẩm đại nhân cầu tình cho Vương gia phụ tử thì vẫn là thật tâm thực lòng, đầu năm nay mà có thể làm được điểm này thì thật sự là hiếm có.
Những lời này trị giá 50 vạn lượng bạc, đã thanh toán.
Gia Tĩnh chậm rãi gật đầu nói:
- Đúng vậy, trẫm rất bất ngờ, không ngờ tại lúc này hắn còn kiên trì nguyên tắc, điểm này quả thật khó có được.
- Tuy nhiên đây là hắn tự mình chuốc lấy cực khổ.
Lý Phương cười ha ha nói:
- Những ngày đau khổ của hắn còn ở phía sau, bên Nghiêm các lão đã biết, khẳng định sẽ không bỏ qua, Từ các lão mặc dù nói là lão sư của hắn, nhưng kỳ thực giao tình giữa hai người rất nhạt, hơn nữa loại tính cách như Từ các lão, bảo vệ hắn hay không còn chưa nói, đến lúc đó thật không biết ai có thể giúp hắn.
Gia Tĩnh nghe vậy liếc hắn một cái. Lý Phương bị nhìn trong lòng sợ hãi, nhưng cũng may Gia Tĩnh cũng không tin tổng quản thân cư đại nội, sẽ có quan hệ gì với Thẩm Mặc quanh năm tại phía nam, thầm nghĩ cũng chỉ là một chút hảo cảm thôi. Gia Tĩnh liền thản nhiên cười nói:
- Ngươi khỏi phải quan tâm lung tung, hắn chính là bảo bối của trẫm, triều đình nếu như không có bạc thì còn phải dựa vào hắn đi kiếm mà, tương lai. . . Con trai của trẫm cũng phải dựa vào hắn bảo giá hộ tống, sao có thể để hắn bị tổn thất được.
Rồi chỉ tay vào chỗ hồi trước đặt Ngọc như ý:
- Trẫm đã cho hắn đồ chơi kia, xem ai dám động đến một cọng tóc của hắn?
- Hoàng Ngọc như ý. . .
Lý Phương giật mình khẽ nói, vẻ mặt cười khổ:
- Bệ hạ chơi hơi lớn rồi, Cảnh Vương điện hạ muốn không biết bao nhiêu lần mà ngài cũng không cho, hiện tại lại thưởng cho một thần tử, điều này sẽ khiến bọn họ nghĩ như thế nào? Lại sẽ làm gì?
- Trẫm, cũng muốn biết.
Gia Tĩnh chậm rãi nhắm mắt lại:
- Trẫm muốn dùng một cây Như ý này để thử nước ao này xem, tới cùng nó sâu nó đục thế nào, để cho đám yêu ma quỷ quái nhảy ra hết, rồi xem rõ chân diện mục của chúng ra sao.
Lý Phương lộp bộp một tiếng trong lòng. Hắn hầu hạ Gia Tĩnh mấy chục năm rồi, nhưng chưa từng chân chính thăm dò qua vị này đế vương thông minh đa nghi này. Mỗi khi hắn cảm thấy mình gần như hiểu rõ rồi, Gia Tĩnh liền lập tức cho hắn một 'kinh hỉ', làm cho lão công công chỉ có thể thầm than một tiếng: "Già rồi già rồi, theo không kịp cách nghĩ nữa, nên không nghĩ thì hơn."
Thấy hoàng đế đã nhập định, hắn liền lặng lẽ đứng dậy rời khỏi tinh xá, để tránh quấy rối đạo quân tu luyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...