Quan Cư Nhất Phẩm

Nha môn tuần phủ Tô Tùng, phòng Thiêm áp

Lần này thì đến phiên Quy Hữu Quang động dung rồi. Hắn thất thanh nói:
- Đại nhân, ngài hà tất phải như vậy?

- Nếu suy nghĩ vì bản thân, không thể nghi ngờ ta nên nghe ý kiến của ngươi.
Thẩm Mặc quay đầu đi, song phương đỡ tay lên bệ cửa sổ, nhìn bầu trời xanh bên ngoài, có vài con chim sơn ca lướt qua bầu trời, rồi Thẩm Mặc như là nói với Quy Hữu Quang, hoặc như là đang thuyết phục bản thân:
- Nhưng mà, ta không thể ích kỷ như vậy. . . Lúc trước ta tới Tô Châu, đã lập thệ ngôn với các ngươi, nói cái sạp Tô Châu này, ta hoặc là không thu xếp, hoặc đã thu xếp thì sẽ quan tâm tới cùng, tuyệt đối sẽ không buông tay nửa đường, mặc cho các ngươi tự sinh tự diệt. Lời hôm qua còn văng vẳng bên tai, ta không thể đổi ý!

- Tuy nói ta dùng chiêu kim thiền thoát xác, chuyển hết mấy bộ môn quan trọng Sở giao dịch, Sở đấu giá đến thành Thượng Hải. Nhưng cánh tay không vật được bắp đùi, phường hội dân gian vẫn không thể đối chọi được với quan phủ. Nếu như đến lúc đó Yên Mậu Khanh bị chèn ép quá, hắn sẽ cứng rắn với bọn họ, bọn họ vẫn không phải là đối thủ.
Thẩm Mặc thở dài nói:
- Cho nên ta phải nghĩ biện pháp, tìm một ô dù cho nó, làm cho Yên Mậu Khanh không dám xằng bậy.

- Nhưng cho dù ngài muốn bảo hộ Tô Châu, bảo hộ ti Thị bạc, cũng không cần trứng chọi đá! - Quy Hữu Quang có chút lo lắng nói: - Bình tĩnh một chút đi, đại nhân.

- Ta rất bình tĩnh.
Thẩm Mặc đưa tay đóng cửa sổ lại, nhỏ nhẹ nói:
- Hậu quả mà ngươi nói ta rất rõ ràng, nếu như còn có biện pháp khác, ta khẳng định sẽ không làm như vậy.
Rồi lắc đầu nói:
- Nhưng đáng tiếc chính là, ta không có lựa chọn nào khác!

- Được thôi, mà nếu được, làm như vậy có hữu dụng không?
Quy Hữu Quang gặng hỏi:
- Chẳng lẽ đại nhân cho rằng, lập một từ đường cho Dương Minh công, viết bài tế văn, có thể làm cho môn nhân Vương Học thiên hạ xem ngài là người đứng đầu trung hưng, tất cả đều vâng vâng dạ dạ với đại nhân như Thiên Lôi sai đâu đánh đó sao?
Còn nói nặng lời hơn:
- Không thể được! Đứng đầu Trung hưng của Vương Học là Từ Giai! Đại nhân không tranh được.

Thẩm Mặc cười nói:
- Ta đương nhiên biết.
Liền lắc đầu nói:
- Chấn Xuyên Công văn nhân cương nghị, thư sinh khí phách, tài dụng binh xảo quyệt, vẫn còn phải nghiên cứu thêm, kỳ thực chiêu này ta dùng là 'thần hồn nát thần tính'.

- Thần hồn nát thần tính? - Quy Hữu Quang nói.

- Nói thật với ngươi, ta lập từ đường cho Dương Minh công chính là muốn lừa gạt một số người.
Thẩm Mặc nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi nói thử xem, mọi người bàn luận về ta thế nào?

- Cái này, đương nhiên rất tốt rồi. . . - Quy Hữu Quang cười ha ha nói.

- Ăn ngay nói thật!
Thẩm Mặc tức giận nói:
- Ta vẫn còn tự mình biết mình, không cần nói ưu điểm, ta biết ưu điểm của bản thân rất nhiều, nói khuyết điểm đi.

- Nào có khuyết điểm gì.
Quy Hữu Quang nhỏ giọng nói:
- Nếu như cố mà nói, có lẽ tất cả mọi người cảm thấy đại nhân làm việc linh hoạt khéo léo quá, cho tới bây giờ cũng không đắc tội với người khác mà.
Rồi cười ha ha nói:
- Tuy nhiên ta cảm thấy đó là một ưu điểm. . .

Ngay mặt nói ra khuyết điểm của thượng cấp, vậy tuyệt đối phải liều lắm.

Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Linh hoạt khéo léo? Nhưng không thể lý giải là giỏi về xu lợi tị hại mà?

- Đương nhiên có thể. - Quy Hữu Quang gật đầu nói.

- Vậy ngươi tin tưởng một người như vậy sẽ có can đảm đứng trước thiên hạ mà nói xấu, bôi nhọ Nghiêm các lão không? - Thẩm Mặc cười lạnh nói.

- Không tin. . . - Quy Hữu Quang chầm chậm lắc đầu.

- Nhưng nếu như ta làm thật thì sao? - Thẩm Mặc hỏi: - Ngươi có thể sẽ cảm thấy là có người ở sau lưng sai sử hay không?

- Tám phần mười sẽ cho là như vậy. - Quy Hữu Quang rốt cuộc đã hơi hiểu ra: - Trung thừa, ngài sẽ không là muốn vu oan đấy chứ?

- Thông minh. - Thẩm Mặc gật đầu cười nói: - Ý của ta chính là như thế.

- Đại nhân muốn Nghiêm các lão cho rằng, chuyện này là do Từ các lão xúi giục đại nhân làm? - Quy Hữu Quang nhỏ giọng hỏi.

- Nếu Từ các lão được môn nhân Vương Học ký thác là người đứng đầu Trung hưng. - Thẩm Mặc giảo hoạt cười nói: - Nhiều năm như vậy rồi, lập một từ đường cho Dương Minh công cũng hợp tình hợp lý mà?

- Mà nếu quả Nghiêm các lão cũng cho rằng như vậy, ông ta tất nhiên sẽ coi nó trở thành lời khiêu chiến của Từ các lão với mình . .
Quy Hữu Quang cười khổ nói:
- Chiêu này của đại nhân. . . đúng là sợ thiên hạ không loạn.

- Nghiêm đảng, Từ Đảng chăm ngựa mài binh đã nhiều năm, luôn luôn muốn khai chiến.
Thẩm Mặc cười ha ha nói:
- Ta chẳng qua chỉ khiến cho nó bùng nổ sớm. Đánh sớm thì thái bình sớm, đây là chuyện tốt mà.

- Từ các lão thì sẽ không cho rằng như vậy.
Quy Hữu Quang lắc đầu cười nói:

- Với tính toán này của đại nhân, ông ta có thể lâm vào bị động.

- Kệ ông ta đi.
Thẩm Mặc cười nói:
- Ai bảo mẹ và con ông ta năm đó cứ đến làm phiền ta, hiện tại nợ mẹ con trả cũng là đương nhiên.

Nghe Thẩm Mặc nói vậy, Quy Hữu Quang không khỏi thầm rùng mình một cái, thầm nghĩ thanh niên này thù dai thật, sự việc đã nhiều năm mà vẫn còn nhớ kỹ.

~~

- Không nói chơi đâu.
Thẩm Mặc nghiêm mặt nói:
- Xây dựng từ đường của Dương Minh công, đối với người trong thiên hạ, cho dù không phải là Từ các lão bày mưu đặt kế cho ta làm, cũng là ta lĩnh hội ý trên, vì nịnh bợ Từ các lão mà xây.
Nói đến đây, y không khỏi cười tự giễu:
- Đã quen đánh Thái Cực quyền, thỉnh thoảng mạnh mẽ một lần, cũng không ai tin ta là thuần đàn ông, cũng không biết là nên may mắn hay là thở dài đây.

Quy Hữu Quang chỉ có thể cười khổ mà không nói. Lại nghe Thẩm Mặc phân giải:
- Trong mắt phần tử Nghiêm đảng, ta đã thành người tiên phong của Từ các lão, bọn họ muốn đả kích ta, còn phải phỏng chừng năng lượng của Từ các lão. . . Có người nói mấy năm nay, Nghiêm các lão càng già càng mờ mắt, bệ hạ có việc đều thích tìm Từ các lão, mà không phải là Nghiêm các lão nữa. Mà ở chỗ Từ các lão, không nói đến những năm gần đây ta cho trong nhà ông ta bao nhiêu lợi ích, chỉ nói ta lần này dám vì Dương Minh công lật lại bản án, ông ấy nhất định phải bảo vệ ta.

- Thật được không? - Quy Hữu Quang nhẹ giọng hỏi.

- Đương nhiên, trên đời này không có bữa cơm trưa miễn phí.
Thẩm Mặc gật đầu nói:
- Dựa vào lá cờ 'đứng đầu Trung hưng Vương Học' ông ấy mới tập hợp được một nhóm tinh anh, thành lập thế lực của mình, đủ để đối kháng Nghiêm đảng. Nói Vương Học đã thành toàn cho Từ Giai, những lời này tuyệt không khoa trương.
Rồi cười lạnh một tiếng nói:
- Theo ta được biết, môn nhân Vương Học nam bắc không biết bao nhiêu lần muốn cầu hắn, nghĩ cách khiến Vương Học hợp pháp hóa, nhưng Từ Giai đều lấy lý do là thời cơ chưa tới để từ chối hết -- ta dựng lên từ đường tại thành Tô Châu, ở trong mắt môn nhân Vương Học, đây là một bước có tính quyết định, ta cũng từ một cá nhân trở thành một cái phù hiệu, nó đại biểu cho môn nhân Vương Học vì cuộc đấu tranh hợp pháp hóa.

Quy Hữu Quang chợt nói:
- Cho nên không quản lúc này có phải xuất phát từ Từ các lão bày mưu đặt kế hay không, thân là đại biểu của Vương Học, ông ta phải toàn lực bảo vệ trung thừa, bằng không thì nhân tâm tan rã, cũng khó mà tập hợp đội ngũ.

- Hoàn toàn chính xác.
Thẩm Mặc vỗ tay cười nói:
- Thối nhất vạn bộ thuyết, cho dù Từ Giai không quản ta, những môn nhân Vương Học khắp triều đình cũng sẽ đứng ra ủng hộ ta. Theo ta được biết, trong Khoa đạo Ngôn quan, tỷ lệ của môn nhân Vương Học có thể đạt sáu thành, cỗ lực lượng này ai cũng không dám đối mặt.
Rồi chắc chắc nói:
- Cho nên Từ Giai nhất định sẽ quản ta -- cho dù lục đục với Nghiêm các lão, ông ấy cũng không thể mạo hiểm mất đi Đảng đồ.(tín đồ trong Đảng)

/Khoa đạo: Tên gọi chung của thập tam đạo giám sát Ngự sử và lục khoa Cấp sự trung thời Minh triều.

- Nhưng đại nhân đã từng suy nghĩ qua cảm thụ của Từ các lão hay chưa?
Quy Hữu Quang lo lắng nói:
- Nếu đại nhân lừa gạt không được ông ta, có thể sẽ khiến cho ông ta phản cảm hay không?

- Không quản được nhiều vậy đâu.
Thẩm Mặc lắc đầu nói:
- Ta thà rằng đắc tội quân tử, cũng không muốn đắc tội với tiểu nhân. Từ các lão coi như một quân tử, hẳn là sẽ không làm gì ta.

Thấy Thẩm Mặc đã định chủ ý, Quy Hữu Quang cũng ngừng khuyên bảo, thở dài một hơi u buồn:
- Không biết những người được đại nhân bảo vệ, có thể có một ngày họ cảm nhận được sự hi sinh này của đại nhân hay không.

- Có lẽ vĩnh viễn sẽ không.
Thẩm Mặc thản nhiên cười nói:
- Chỉ cần có thể giúp họ qua cửa này, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
~~

Kỳ thực ngoại trừ mục đích có được hiệu quả trong thời gian ngắn, Thẩm Mặc còn có ý nghĩ sâu xa hơn. . . Thông qua sự nghiên cứu mấy năm nay đối với Vương Học, y phát hiện trong đó rất nhiều tư tưởng đều có tính tiến bộ và tính chỉ đạo. Nếu như vận dụng thoả đáng, hoàn toàn có thể hóa thành món lợi khí Trình Chu Lý Học cuối cùng, thậm chí dao động cả chế độ quân chủ chuyên chế vốn là ngọn nguồn của vạn ác.

/Trình Chu Lý Học: một phái thuộc tư tưởng Lý học thời Tống Minh, là giai đoạn quan trọng của phát triển Nho học. Người sáng lập Trình Hạo, Trình Di, Chu Hi.

Đương nhiên, bất kể là cái trước hay là cái sau, nhìn từ hiện tại thì nó đều khó hơn lên trời. Tuy nhiên con người không sợ hy vọng xa vời, mà sợ chính là triệt để tuyệt vọng, cô đơn đối mặt với đêm tối mênh mông. Thẩm Mặc không hy vọng quá cao thắp sáng toàn bộ bầu trời, y chỉ hy vọng có thể bảo vệ tốt tia lửa này, giúp nó phát triển lớn mạnh, tin tưởng sẽ có một ngày một tia lửa có thể thành đám cháy.

Đương nhiên, bản thân Vương Học cũng có rất nhiều vấn đề. Thẩm Mặc đã tốn thời gian mấy năm dùng để nghiên cứu cải tiến, hy vọng có thể tạo ra một học phái thuộc về mình, từ bỏ bàn suông và thảo luận, tôn trọng nhân tính, giải phóng nhân tính.v..v. Thẩm Mặc còn đang rất cật lực để hồi ức về thời còn học Trung học, chủ trương của mấy vị lão huynh Voltaire, Charles de Secondat, Jean-Jacques Rousseau, để xem có gì mà tham khảo, phong phú thêm học thuyết của mình.

Không cần nghĩ, đây lại là một công trình rất lớn, không biết ngày tháng năm nào mới có thể hoàn thành. Thẩm Mặc học qua Môn Quy hoạch tự nhiên biết không thể 'trước khi lên kiệu mới xỏ lỗ tai'*, trước tiên phải chuẩn bị sẵn mọi thứ, đợi học thuyết vừa ra lò, đẩy ra thì mới có hiệu quả.

/* chỉ đã quá trễ để làm gì đó.

Chuẩn bị ở đây là, một mặt là đề cao địa vị học thuật của mình, về điểm này thì không có biện pháp khác, phải dựa vào những bài văn chương, những bài giảng dạy mà tích lũy được. Đương nhiên nếu như có thể viết ra văn chương mà ai cũng thích, hoặc là có được mấy môn hạ như Tam đỉnh giáp các loại, nhân khí sẽ tăng trưởng nhảy vọt.

Cũng may từ trước đến nay Thẩm Mặc đọc sách tương đối vững chắc, đối với cổ văn trước đây học ở cao trung trên cơ bản đều thuộc nằm lòng, mặc dù sinh tại Minh triều, không thể ăn cắp Đường thi Tống từ Nguyên khúc, điều này khiến y vẫn luôn nuối tiếc, nhưng may là sinh sớm hơn những đại tài tử Lý Ngư, Viên Mai. . ., nên đành phải ủy khuất bọn họ tương lai phải dựa vào văn chương khác mà nổi danh rồi.

Mà tại phương diện dạy học, y may mà sinh tại Chiết Giang, lại tại Tô Châu làm quan, cho nên sau khi trúng Trạng Nguyên liền rất có danh tiếng tại vùng Giang Chiết vốn nhân văn quy tụ, rất nhiều sĩ tử đều mộ danh tới Tô Châu cầu học, đến năm nay đã vượt quá 3000 người. Y lấy việc công làm việc tư, dùng công khoản hào phóng trả tiền ăn ở cho học sinh, mỗi tháng còn dựa vào thành tích học tập mà dành cho tiền phụ cấp khác nhau. . . Chỉ hạng mục này, hàng năm thành Tô Châu đã phải tiêu phí trên 80 vạn lượng bạc, mặc dù một bộ phận tương đương đều được 'các thân sĩ nhiệt tâm vì giáo dục' san bằng, nhưng cuối cùng rơi vào trên sổ sách của quan phủ cũng có ba bốn mươi vạn lượng, nếu đổi là một châu phủ tầm thường khác, một năm cũng không có nhiều thu nhập đến vậy, nhưng tại thành Tô Châu tài đại khí thô thì cũng chỉ như chín trâu mất một sợi lông.

Trong số các học sinh của y, Tô Châu có mấy người Từ Thời Hành, Vương Tích Tước; Chiết Giang có mấy người La Vạn Hóa, Trương Nguyên Biện, đều rất có hi vọng đứng hàng Tam đỉnh giáp, về phần có thể trúng tiến sĩ thì ở đâu cũng có, tuy nhiên còn phải dựa vào tạo hóa cá nhân.

Về phần các chuẩn bị khác, đó là tạo thanh thế cho Vương Học, tựa như kiếp trước y học chính là môn Thị trường kinh tế học. Trước tiên phải nâng cái thị trường 'Vương Học' này lên, sau đó mới đưa ra sản phẩm khác, khi đó mới có người chấp nhận; bằng không thì mọi người ngay cả Vương Học cũng không tiếp thu, vậy ai còn mua một cái chi nhánh của Vương Học?

~~

Cho nên Thẩm Mặc rất để tâm tới việc kiến thiết từ đường cho Vương Dương Minh, từ việc chọn địa điểm cũng đi hỏi qua. Sau nhiều lần châm chước, y mới chọn ra địa chỉ cuối cùng từ hơn mười sự chọn lựa -- thư viện Giang Nam vùng nổi danh nhất Tô Tùng! Cũng là nơi các học sinh của y đang học tập.

Thư viện Giang Nam nằm bên sông cạnh cầu, hương mực quyện đưa. Cũng chỉ nơi có văn mạch thịnh nhất này mới xứng với địa vị tương lai của Dương Minh công, còn có thể bồi dưỡng phong thuỷ, khiến đồ tử đồ tôn của hắn có được kết quả thi tốt. . . Từ sau lần năm đó ngồi chung một bàn thi với Dương Minh công, Thẩm Mặc liền rất tin vị thánh nhân huynh này.


Chính gọi là 'người tin Dương Minh sẽ đỗ cao trung', lý niệm này nhất định phải tuyên truyền nhiều hơn mới tốt.

Sau tuyển chọn chính là thiết kế, Thẩm Mặc mời danh sư khắp Giang Nam, cưỡng bức dụ dỗ để bọn họ cùng thiết kế ra bản thảo từ đường Dương Minh -- một tòa Tứ Hợp viện chiếm diện tích ba mẫu đất, được xây dựa vào thế núi, lưng quay về đông mặt hướng về tây.. Đông là Hưởng đường, chiếm địa thế cấp một cao nhất, đối diện Hưởng đường, địa thế thấp hơn một cấp là Chính khí đình; hai cánh nam bắc xây hành lang men theo tường.

Về phần chi tiết hình dáng của kiến trúc, chỗ nào mấy cánh cửa, chỗ nào mấy cột nhà, chỗ nào khắc hoa cỏ, chỗ nào tô điểm hoa văn, đều phải đạt tới cảnh giới hoàn mỹ trên kiến trúc, sâu sắc trên ngụ ý, cùng với nội hàm trên văn hóa, làm cho bất cứ người nào với thân phận gì cũng không thể xoi mói ra khuyết điểm.

Về phần bài biện ở bên trong, từ hoa văn cửa sổ, bút mực chữ nghiên, đến cầm kỳ thư họa, sơn thủy bồn cảnh, đều không nằm ngoài tươi mát tuyên tú, đoan trang cao nhã. Mọi thứ không hỏi giá thành, chỉ để ý làm ra là được.

Nhưng đến trang trí một thứ, Thẩm Mặc dù có tiền cũng không dám tự mình làm chủ, đó chính là tượng của Dương Minh tiên sinh nằm trên đền thờ ở Hưởng đường, đây không phải là việc mà một vãn bối của Vương Học như y có thể quyết định. . .. Đương nhiên, y có thể im hơi lặng tiếng, tự mình làm, vậy ai cũng không có biện pháp, nhưng như vậy thì lực ảnh hưởng nhỏ đi rất nhiều, không phù hợp với mục đích xây từ đường.

Kết quả là, y phát thiếp mời điệt lão Vương Học của các phái nam bắc tề tụ tại thành Tô Châu, cùng nhau thưởng thức đại sự bậc này. Điều này có lực hấp dẫn vượt trên tất cả đối với các lão gia vốn chịu áp lực đã lâu. Chưa đến thời gian một tháng thì quần hiền đã tề tụ. Coi như là đường xa không tới được thì cũng phái đệ tử trong môn phái đang làm quan tại Giang Chiết tham gia để mà cho đủ số. . . Bởi vì tất cả mọi người đều coi Dương Minh công là tổ sư, ai cũng không dám bỏ qua cơ hội tận hiếu tâm này.

Nổi tiếng trong đó có Vương Kỳ, Quý Bản của Chiết Trung tả phái, thân là sư gia gia của Thẩm Mặc, nhị vị lão nhân gia đương nhiên phải tới để giữ thể diện cho y.

/Chiết Trung: vùng trung bộ của Chiết Giang.

Còn có con trai của Vương Cấn người sáng lập Thái Châu học phái, cũng là đương nhiệm chưởng môn Vương Bích của Thái Châu phái, đây là phái có thực lực lớn nhất tại đương đại, cũng là người ủng hộ hữu lực nhất của Từ Giai.

Cùng với Giang Hữu học phái mà Từ Giai xuất thân, đại biểu tới dự không ngờ là lão sư Nhiếp Báo của Từ Giai, vị Binh bộ thượng thư này vừa mới về hưu năm trước, kỳ thực là đang trên đường trở về thôn, vừa lúc đến thành Tô Châu nên tới để góp vui.

Còn có Nam Trung học phái, Việt Mân học phái, Sở trung Vương môn, phương bắc Vương môn, môn nhân Vương Học trải rộng khắp thiên hạ cũng không phải là khoác lác. Môn phái nào cũng có thể phái ra đại biểu hẳn hoi.

Bảy phái Vương Học tề tụ một đường, đây chính là lần thịnh thế trước giờ chưa từng có! Nghĩ đến chiếc du thuyền trên hồ Giám đó, liền biết nếu không phải Thẩm Mặc là tướng soái Tô Tùng, môn nhân Vương Học nhìn thiên hạ như là của mình, những người vốn đã quen lén lút này cũng sẽ không đến đủ cả.

Điều khiến bọn họ kinh ngạc nhất chính là Thẩm Mặc còn mời tới cả Vương Tư Chính cháu ruột của Dương Minh. Mặc dù hắn chỉ là người thường thường, nhưng cái thân phận đặt đó tựa như quả anh đào trên chiếc bánh Ga tô, có hắn mới có thể khiến buổi lễ này càng thêm hợp tình lý.

~~

Bản thân Quy Hữu Quang cũng là môn nhân Vương Học rất có danh tiếng, hắn vốn tưởng rằng lúc này là một kỳ đại hội thắng lợi, đại hội đoàn kết. Nhưng sau khi mời tới các lộ thần tiên, hắn liền phát hiện không có khả năng, bởi vì những người này khi đến với nhau thì chỉ làm một việc, đó chính là cãi nhau, không quản là đề nghị của phương nào, chung quy sẽ có mấy phương phản đối, cãi nhau hết một tháng mà vẫn chưa thảo luận ra được kết quả, thành quả duy nhất chính là ăn không uống không của Thẩm Mặc tám lượng bạc.

Thánh nhân nói: mặc dù có tài đại khí thô, nhưng tiền cũng không để phải xài như vậy. Quy Hữu Quang đau lòng nói:
- Đại nhân, dùng tiền ta cũng không đau lòng, nhưng cứ với cái kiểu làm việc vô ích thế này thì quá lãng phí.

- Là lãng phí một chút,
Nhìn danh sách phí tổn dài thòng lòng, Thẩm Mặc cười khổ một tiếng nói:
- Được thôi, số tiền này không cần ngươi thanh toán, tự ta bỏ tiền.

- Ý của ta không phải vậy, chút tiền ấy phủ Tô Châu vẫn chi ra được, sao có thể để cho đại nhân xuất tiền túi.
Quy Hữu Quang luôn miệng nói:
- Ta nói là không có chút thành quả nào, cả ngày cứ cãi nhau như thế, đừng làm lỡ đại sự của đại nhân.

- Không sao, cứ để cho họ ầm ĩ đi, dù sao thì từ đường vẫn còn chưa xây xong. - Thẩm Mặc cười nói.

- Đại nhân thật là dễ dãi.
Giờ thì đến phiên Quy Hữu Quang cười khổ, nói rồi chỉa tay về phương Bắc:
- Còn nhiều nhất là một tháng nữa thì Yên Mậu Khanh tới rồi.

- Không cần lo lắng, tượng của Dương Minh công ta đã cùng Long Khê công cùng Trường Sa công thảo luận quyết định rồi, hiện tại đã khắc xong bảy thành.
Thẩm Mặc không đành lòng nhìn hắn gấp đến độ miệng phồng rộp lên thế, rốt cuộc tiết lộ:
- Giờ thì ngươi yên tâm rồi chứ?

"A. . ." Quy Hữu Quang há hốc miệng, không biết Thẩm Mặc muốn giở trò gì.
Tài sản của Master Thief


#563
hôm nay, 08:23 PM

Master Thief
Đội Xung Kích
Trùm Chôm Chỉa
4vn Đệ Nhất Soái Nhân

Tham gia: Mar 2010
Đến từ: Australia
Bài gởi: 1,630
Xu: 0
Quan Cư Nhất Phẩm
Tác giả: Tam giới đại sư



Dịch:lanhdiendiemla.
Sưu Tầm: Soái Ca



- 500 năm trước cũng như 500 năm sau.
Thẩm Mặc cười nói:
- Quyết sách đều là chuyện của số ít người, nhiều người thêm vào cũng chỉ như vịt họp chợ, cho nó náo nhiệt, lời nói cũng không có tác dụng gì.

- Vậy sao đại nhân còn mời mấy vị thần đó tới làm gì? - Quy Hữu Quang có chút choáng váng.

- Như Lai phật pháp lực vô biên vẫn phải có 800 La hán giữ thể diện nữa mà.
Thẩm Mặc cười nói:
- Nếu như ta tự mình làm chuyện này thì chẳng qua đó là hành vi cá nhân. Nhưng nếu mời những đại thần đó tới đây, đó chính là một lần thịnh hội kế thừa cái trước, mở mang cái mới, một lần đại hội đã định trước sẽ được ghi vào sử sách. Vậy hiệu quả nó cũng như nhau không?

Quy Hữu Quang dừng một hồi, lắc đầu cười khổ nói:
- Đại nhân càng làm càng lớn rồi, việc này nhất định ai ai cũng biết, lại trở thành nhân vật đề tài trên dưới triều dã.

- Nếu không thì có cách gì?
Thẩm Mặc lặng lẽ cười nói:
- Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, ta chỉ có thể lộng triều theo gió vượt sóng thôi.

/lộng triều: người có can đảm mạo hiểm có tinh thần tiến thủ.

Thẩm Mặc liển để mặc cho đám Vương môn điệt lão cãi nhau. Mãi cho đến cuối ba tháng, đầu tháng tư, y mới thông qua vị thầy phong thuỷ nổi tiếng của Đông Nam là Hà Tâm Ẩn, truyền đạt một ý thế này -- cách ngày hoàng đạo còn có bảy ngày, chư vị suy nghĩ thế nào rồi?

Thế nào rồi? Bát tự còn chưa có coi mà. Mọi người trợn tròn mắt, cho dù hiện tại quyết định, sau đó mới điêu khắc, không đến một tháng thì không thể hoàn thành được mà? Liền đều nói:
- Trễ thêm mấy ngày nữa đi?

Hà đại sư lắc đầu nói:
- Không nên không nên, thời gian này mà qua thì sẽ phải đợi sang năm.

Mặc dù không biết ngày lành gì mà lại mơ hồ như vậy, nhưng quyền uy nói chung quy sẽ không sai. Lúc này mọi người không ầm ĩ nữa, hai mặt nhìn nhau nói:
- Lần này ai có biện pháp thì sẽ nghe người đó.

Thế là Vương Kỳ đứng dậy, long trọng đưa ra bức tượng cúng bản của Chiết Trung tả phái -- tượng ngồi Dương Minh tiên sinh mặc Yên phục bằng cẩm thạch. Sau khi vén lên vải đỏ, liền thấy Dương Minh tiên sinh thân mặc mãng bào, đầu đội nón quấn khăn bảy vòng, trên nón tô điểm thêm Điêu Thuyền, tay trái mò xích đái, tay phải nâng ngọc hốt, mặt mày gầy gò, hơi mỉm cười, râu quai nón qua vai, vẻ mặt an tường, quả nhiên là vừa sinh động lại thần thánh không được mạo phạm, làm cho Vương Tư Chính như gặp qua lão giả thật, mắt thoáng cái đỏ lên, nói liên mồm:
- Giống! Quá giống!
Còn oán giận Vương Kỳ:
- Có tượng tốt vậy mà sao không lấy ra sớm, làm hại chúng ta tốn bao nhiêu nước bọt.

Vương Kỳ cười mà không nói, thầm nghĩ: "Nếu như lấy ra sớm thì các ngươi nhất định sẽ bắt bẻ, biểu hiện ra quyền uy của mình."

Mắt thấy tượng cúng đã định như thế rồi, mọi người cũng không uổng đi chuyến này, dù sao cũng phải tận chút tâm ý với từ đường của sư tổ. Lục đại học phái đều tự đem ra bút tích bi khắc của Dương Minh đã cất kỹ. Như [Kiểu đình ký], [Thập nhị cảnh văn], [Chí la chỉnh am thư], [Tây hồ thi], đều là trấn sơn chi bảo của bọn họ, hiện tại kính dâng ra để làm rạng rỡ từ đường.

Đợi đến ngày hoàng đạo, môn nhân Vương Học cùng quan viên thân sĩ của thành Tô Châu tề tụ để khánh thành từ đường Dương Minh, cử hành nghi thức long trọng, cung thỉnh Dương Minh công quy vị. Nhìn dáng điệu nụ cười của tiên sinh, nhớ tới vẻ bình dị gần gũi của lão nhân gia hắn năm ấy, đám môn nhân Vương Học không khỏi òa khóc, cuối cùng đồng loạt lập thệ làm vinh dự Tâm học, đoạt lại địa vị nên có cho Dương Minh tiên sinh.

Thẩm Mặc lại thịnh tình chiêu đãi một phen, mới 'lưu luyến không rời' đưa chư vị trưởng bối trở về. Trước khi chia tay còn tặng đặc sản quê nhà, làm cho mỗi người đều thừa hứng mà đến, tận hứng mà về, cũng đem danh tiếng một lòng phục hưng Vương Học của Thẩm Mặc truyền khắp bốn phương tám hướng, truyền tới tai môn đồ các phái.

~~

Làm xong chuyện này, Thẩm Mặc đã không còn gì tiếc nuối, bắt đầu chuẩn bị hành trang, cùng đám đại hộ thân sĩ của thành Tô Châu nói lời chia tay, chỉ còn chờ Yên Mậu Khanh đến đây tiếp nhận, sau đó sẽ bước trên con đường vào kinh.

Đến mùng 8 tháng 4, Yên Mậu Khanh đến ngoài thành Tô Châu, Thẩm Mặc vốn định chuẩn bị một ngày hoàng đạo để cử hành nghi thức tiếp nhận, nhưng lại đột nhiên truyền đến một tin dữ -- bệnh tình của Đường Thuận Chi đã nguy kịch, đã đến thời khắc hấp hối. Hiện tại đang men theo Đại Vận Hà đi về cố hương Thường Châu. Hắn sai thủ hạ đưa tin cho Thẩm Mặc, hy vọng có thể gặp y một lần cuối -- Thẩm Mặc thoáng cái như bị ngũ lôi oanh đỉnh, cũng không còn tâm chí để mà tiếp Yên nào đó nữa, đành phái người để thư lại, rồi đi thuyền xuôi theo Đại Vận Hà nam hạ, sợ không thể gặp sư thúc lần cuối.

Suốt đường đi tâm tình của Thẩm Mặc rất nặng nề, y tự cho là đã nhìn quen sinh ly tử biệt, lòng đã như sắt đá. Không nghĩ tới vừa nghe được tin này lại khiến y cơm không thể ăn, đêm không thể ngủ, cả người đều chìm trong nỗi hoang mang không thể tự thoát ra được. Có thể thấy được địa vị của vị Đường sư thúc người vừa là thầy vừa là bạn này ở trong lòng y. . .

Suốt đường đi thuyền đạp nước rẽ sóng, rốt cuộc tại Gia Hưng phủ đã gặp được quan thuyền của Đường Thuận Chi đón đầu.

Hai thuyền vừa sát vào nhau, thủy thủ cố định vững vàng bàn đạp, một thanh niên anh tuấn mặc bạch y, sắc mặt tiều tụy đi ra nghênh đón, khom lưng với Thẩm Mặc nói:
- Sư huynh cuối cùng đã đến rồi.

Hắn là con trai của Đường Thuận Chi, tên Hạc Chinh, tự Nguyên Khanh, nhỏ hơn Thẩm Mặc một tuổi, hai người đã từng gặp qua vài lần.

- Nguyên Khanh mau đứng dậy, sư thúc ta thế nào? - Thẩm Mặc vừa bước trên quan thuyền của Đường Thuận Chi vừa lo lắng hỏi.

- Vừa mới ngủ rồi. - Đường Hạc Chinh nhỏ nhẹ nói: - Nói mình còn có thể tỉnh lại một lần. . .

Nghe lời này của hắn, hiển nhiên Đường Thuận Chi đã đến thời khắc hấp hối. Tim Thẩm Mặc không khỏi thắt lại, người lắc lư, tay vịn lấy lan can mới đứng lại, khàn giọng hỏi:
- Nguyên Khanh, sao lại như vậy được? Sư thúc mới chỉ 50 tuổi thôi mà!

Đường Hạc Chinh rơi lệ nói:
- Vẫn là bệnh cũ phát tác.

Gia Tĩnh năm thứ 37, Đường Thuận Chi bởi vì có chiến công, từ tri phủ Thiệu Hưng thăng nhiệm Thái phó khanh, nắm giữ thủy sư Mân Chiết. Lúc đó Thẩm Mặc liền viết thơ khuyên hắn trên biển xóc nảy, điều kiện ác liệt, thân thể của mình lại không tốt, nên đừng tiếp nhận chức vụ thì hơn.

Đường Thuận Chi viết thơ phản hồi cho Thẩm Mặc:
"Quốc sỉ do vị tuyết, thân nguy diệc tự cam.
Cửu nguyên nhân bất phản, vạn hác khí trường hàn.
Khởi hận tàng cung tảo, chung tri tá kiếm nan.
Ngô sinh phi tráng sĩ, vu thử phát trùng quan."

Đã nói hết tấm lòng thiết huyết đan tâm của vị hiền giả này. Gian nguy không sờn chí, vì đại nghĩa liều thân bước trên hành trình hải cương.

Sau lần đó hắn liền quanh năm bôn ba trên biển kháng Oa. Một năm cả mấy tháng hè không ngừng sinh hoạt trên biển, rất nhiều thuyền viên đều mắc phải một chứng bệnh lạ, da thối rữa, lợi xuất huyết, yếu ớt vô lực. Đường Thuận Chi mặc dù võ công cao siêu, nhưng cũng không không thoát khỏi vận rủi này.

Sau khi Thẩm Mặc nghe nói lập tức đem cuốn [Hàng hải bị vong lục] mà mình tự biên soạn cho Đường Thuận Chi. . . Đây là cuốn sách hắn ghi lại toàn bộ ký ức của Đại hàng hải thời đại ở trong đầu mình. Tương lai chuẩn bị cho các thuyền trưởng viễn dương dùng để làm sách tham khảo.

Ờ trên thư Đường Thuận Chi đã biết loại bệnh này của họ là bởi vì rời xa đất liền thời gian dài, trong thực đơn thiếu hoa quả, rau dưa, thế cho nên thân thể thiếu một loại là 'vitamin' gì đó, bởi vậy mới xuất hiện chứng bệnh này, biện pháp ứng phó cũng rất đơn giản, ăn nhiều trái cây và rau dưa.

Nhưng nếu ra biển thời gian dài, rau quả sẽ biến chất thì làm thế nào? Hai trăm năm sau cách giải quyết của thuyền trưởng James Cook là 'ăn đồ chua'. Nhưng đáp án của Thẩm Mặc chính là -- trước khi ra khơi thì mang theo các loại đậu như đậu tương, đậu xanh, đậu Hoà Lan, đợi khi thiếu rau dưa thì ngâm đậu nở ra ăn, cũng có thể bổ sung nguồn vitamin thiếu thốn.

Đường Thuận Chi đã chọn dùng phương pháp của Thẩm Mặc, không lâu sau hưng phấn hồi âm: "Các thuỷ thủ bị bệnh đã có chuyển biến tốt, hiện tại bọn quan binh thân thể cường tráng, không phải chịu cơn bệnh quái quỷ này làm khổ nữa rồi."

Lúc đó Thẩm Mặc vẫn còn rất cao hứng, sai người phát triển điều này trong mỗi thủy sư. Sau đó, chỉ nghe nói Đường Thuận Chi suất lĩnh bộ hạ, giành hết thắng lợi này đến thắng lợi khác, giết cho giặc Oa nghe tin đã sợ mất mật, cũng không nghe nói qua hắn xảy ra vấn đề về sức khỏe.

Thế mà tại sao thoáng cái đã không xong rồi.


Thẩm Mặc nghe Đường Hạc Chinh nức nở giảng giải:
- Thời trẻ phụ thân khổ tu 16 năm trong một gian nhà tranh trên núi, ông ấy lập chí thực hiện giáo huấn của Mạnh Tử, thoát khỏi dục vọng vật chất, rèn luyện tâm trí, tìm kiếm đột phá. Ở đó trong 16 năm. Bất kể mùa nóng hay mùa lạnh, ông ấy chỉ ngủ trên một tấm ván, mùa đông không nhóm bếp lò, mùa hè không dùng quạt, một tháng ăn thịt một lần, y phục trên người cũng không mặc quá hai lớp, đồng thời lại khổ học chẳng quản ngày đêm, học khắp chư tử bách gia, từ thiên văn, nhạc luật đến địa lý, binh pháp đều nghiên cứu ngọn nguồn của nó, rốt cuộc viết ra sáu bộ kinh thư, tu hành thành công. . .

Mặc dù nét mặt của hắn tràn đầy đau thương, nhưng vẫn có thể thấy được sự kiêu ngạo trên đó.

- Dựa vào khí công uyên thâm, phụ thân vẫn duy trì tinh lực dồi dào, nhưng dù sao vẫn là thân thể phàm thai, đâu thể chịu nổi khổ tu suốt năm này tháng nọ, đã đến sát biên giới lung lay sắp đổ.
Đường Hạc Chinh rốt cuộc nhịn không được nước mắt chảy ròng, nức nở nói:
- Vốn phụ thân dự định viết xong thư liền nghỉ ngơi, nhằm tiếp tục tuổi thọ, nhưng lúc này giặc Oa hoành hành Đông Nam, bách tính sinh linh đồ thán, triều đình thúc thủ vô sách, phụ thân đâu thể an phận ngồi xem, rồi nhận lời mời, một lần nữa xuất sơn kháng Oa.

- Quanh năm chinh chiến, khiến cho sức khỏe của phụ thân càng xấu đi, sau lần mắc phải 'bệnh bại huyết' ông ấy vẫn không khỏe lên, tinh lực đã không bằng trước, chỉ là ông ấy rất kiên cường, vẫn cố chống đỡ không muốn nói cho người khác.
Đường Hạc Chinh nói:
- Đến năm nay thì cả người đã phù thũng, giơ đũa cầm bút nhiều khi không nổi, vả lại thường xuyên trìm trong hôn mê. Phụ thân biết, thời hạn cách ngày đi đã không còn xa, nên mới thượng sớ khất hài cốt, tháng trước rốt cuộc được phép, lúc này mới rời khỏi Ninh Ba trở về quê nhà Thường Châu. . .

Nói đến đây, thanh niên có dung mạo rất giống phụ thân hắn đã khóc không thành tiếng, cũng không nói ra lời nữa.

Lúc này, trong khoang thuyền có lão gia nhân đi ra nói:
- Trung thừa, lão gia chúng tôi cho mời.

Thẩm Mặc vỗ vai Đường Hạc Chinh rồi đi vào khoang thuyền.

Thẩm Mặc lòng mang theo tâm tình bi thương đi vào, nhưng không ngửi thấy mùi thuốc đông y nồng nặc, cũng không thấy trên giường có người, thậm chí ngay cả chăn đệm đều chỉnh tề, không giống như có người nằm. Nhưng Đường Thuận Chi quả thật là ở trong phòng, hắn mặc áo vải bào ngồi ngay ngắn ở trên ghế -- vải bào mặc đã hơi cũ, nhưng nếp gấp rõ ràng như mới tinh. Mặc nó ở trên người Đường Thuận Chi, cho dù cẩm bào lộng lẫy vừa người nhất cũng không so được.

Sắc mặt Đường Thuận Chi xanh xao, hai mắt thâm thúy, đang nở nụ cười thản nhiên nhìn sư điệt của hắn. Phong độ phiên nhiên đó khiến người khác như được tắm gió xuân, giống như cảm thụ của người khác khi tiếp xúc với Thẩm Mặc.

Trong nháy mắt này, Thẩm Mặc rốt cuộc minh bạch, thì ra cho tới nay, bất tri bất giác, mình đều đang mô phỏng theo vị sư thúc tiêu sái lỗi lạc, ôn nhuận như ngọc này. . . Nhưng thủy chung vẫn không bằng vẻ tự nhiên như thường của người ta, chung quy có thể tìm được một vết tích cứng nhắc.

Tất cả trước mắt làm cho Thẩm Mặc không khỏi buột miệng nói:
- Chẳng lẽ sư thúc đang tiêu khiển ta?

Ý tứ của y là, ngươi thực sự bị bệnh nặng đó ư? Tại sao lại không uống thuốc, cũng không nằm trên giường vậy?

Đường Thuận Chi thản nhiên cười, chầm chậm vươn ra hai tay trong ống tay áo. Tâm tình vừa mới thả lỏng của Thẩm Mặc thoáng cái trầm xuống -- chỉ thấy hai tay kia đã hoàn toàn phù thũng đến đen xì, ngay cả móng tay cũng bị tróc hết.

~~

Đường Thuận Chi thu hai tay vào ống tay áo, rồi thản nhiên cười nói:
- Sư thúc ngươi chính là người chết vì sĩ diện, cho dù chết cũng phải có thể diện. Cái loại chờ chết nằm bất động trên giường, ỉa đái không nhịn được thì ta không thể đồng ý.

- Thế thì dù sao cũng phải uống thuốc chứ. - Thẩm Mặc khẽ nói.

- Nhân sinh mà có mệnh, đó là một định số.
Đường Thuận Chi thản nhiên nói:
- Không đến đại nạn, diêm vương không gạch bỏ ta được; đã đến đại nạn thì Hoa Đà cũng không giữ ta, còn hà tất phải uống mấy thứ nước đen làm hại khẩu vị này? Còn không bằng như vậy. Chí ít trong phòng sạch sẽ, ta cũng có khẩu vị ăn uống tốt hơn.
Thấy hai mắt Thẩm Mặc đỏ bừng, hắn lại nhẹ giọng an ủi:
- Chuyết Ngôn không cần như vậy, có câu là hữu sinh giai khổ, con người từ khi sinh ra đời đã khóc thét, suốt đời trải qua bao nhiêu cực khổ giày vò, mà nay ta rốt cuộc sắp dỡ xuống tất cả gánh nặng, hồn du thiên địa tứ phương, có thể nào không vui cười chứ? Ngươi cũng phải cười mà tiễn ta mới được.

Đường Thuận Chi, tự Ứng Đức, hiệu Kinh Xuyên, sinh ra tại Võ Tiến Thường Châu, tổ phụ đều là tiến sĩ xuất thân, tất cả cả đều quan tới ngoài tri phủ, chính là dòng dõi thư hương chân chính, danh môn công tử. Hắn càng thiên tư siêu nhân, khắc khổ hiếu học, 16 tuổi trúng tú tài, 22 tuổi trúng Giải nguyên, năm sau trúng Cống nguyên, mặc dù lúc thi đình chỉ sạt qua Trạng Nguyên, nhưng cũng đạt được thành tích đệ tứ danh 'truyền lư'. Tuổi tác mới nhược quán(khoảng 20t) mà đạt được thành tích như vậy, hắn đủ để người đọc sách trong thiên hạ quỳ bái.

Quan chủ khảo của hắn là Trương Thông, người dựa vào 'đại lễ nghị' để thước khởi. Trương thủ phụ đặc biệt coi trọng hắn, hắn giống như đã bước vào con đường cao tốc của sĩ đồ. Người đương thời đều nói, hắn có thể 10 năm sau sẽ đăng các bách tướng. Nhưng thiếu niên đắc chí Đường Thuận Chi lại không thể tránh khỏi xung động và tự cho mình rất cao, hắn rất hận Trương Thông khởi xướng đại lễ nghị, dẫn đến bề tôi cương trực cả triều hoặc chết hoặc bị giáng chức, từ đó trở đi chính khí trong triều đã không còn tồn tại, kẻ a dua công kích đều thượng vị, cho nên khinh thường nhập bọn với đám người Trương Thông, một năm sau thì cáo bệnh hồi hương, trốn vào núi khổ đọc sách thánh hiền.

/thước khởi: thừa thế để quật khởi.
đăng các bách tướng: vào nội các, thành tướng.

Sau đó lại chịu tang cho mẫu thân, mãi đến 5 năm sau hắn mới phụng mệnh của phụ thân trở lại triều đình, tại Hàn Lâm Viện nhậm chức không được hai năm, mắt thấy quốc sự thối nát, trong triều mịt mù tăm tối, hắn rốt cuộc nhịn không được trong buổi hội nghị phê bình Trương Thông lộng quyền. Điều này đã triệt để chọc giận Trương Thông vốn tính khí hẹp hòi, quyết định cho cái tên hậu sinh tâm cao khí ngạo, không biết điều này nhận một xử phạt tối nghiêm khắc -- cách chức làm dân, vĩnh viễn không dùng lại!

Năm đó hắn mới 28 tuổi.

5 năm sau Trương Thông xuống đài, y theo lệ cũ, phàm là người bị Trương các lão đánh ngã đều có thể xoay người rồi. Từ Giai như vậy, Đường Thuận Chi cũng là như vậy. Hắn trở lại Hàn Lâm Viện biên tu kiêm tả Xuân phường Ti gián. Năm đó hắn 32 tuổi.

Gần nửa năm sau, Gia Tĩnh năm 19 tết Nguyên Đán, dựa theo lệ cũ, hoàng đế muốn tiếp thu lễ triều hạ nghênh xuân của văn võ đại thần. Đường Thuận Chi cùng La Hồng Tiên, Triệu Thời Xuân ba người tiến gián Gia Tĩnh hoàng đế, sau khi đề xuất Gia Tĩnh hoàng đế tiếp thu lễ triều hạ của bách quan, lại mời thái tử Chu Tái Hách xuất điện Văn Hoa nhận lễ triều hạ của bách quan. Đây là bởi vì Gia Tĩnh đế từng mệnh Chu Tái Hách giám quốc hai năm, nhưng văn võ cả triều cũng chưa gặp qua vị hoàng đế tương lai này, tiếp thu lễ triều hạ của bách quan cũng là lễ pháp phù hợp.

/triều hạ: các quan vào chầu và chúc mừng nhà vua.

Bản chức của Ti gián chính là tiến gián. Ai ngờ bổn phận tiến gián này đã gợi lên cái tâm mẫn cảm nghi ngờ của Gia Tĩnh đế, hắn xem xong thì thì giận tím mặt nói:
- Nói trẫm không dậy nổi được hả!

Bởi vì lúc đó hắn vừa lúc có bệnh nằm trên giường, liền cho rằng là đại thần sinh dị tâm, dự liệu hắn sắp băng hà, đã muốn mời thái tử xuất các đảm đương hoàng đế.

Hắn dùng bút son phê hơn 100 chữ nghiêm khắc khiển trách lên sơ trạng của mấy người Đường Thuận Chi, cách chức ba người làm dân, vĩnh viễn không dùng. . . Vận rủi lần thứ hai lại phủ xuống. Năm ấy Đường Thuận Chi 32 tuổi.

Sau đó là 16 năm khổ tu trong núi, đợi đến khi lần thứ hai được đề cử xuất sơn thì đã là lão nhân gần 50 tuổi rồi -- đã qua 25 năm sau cái tuổi 23 trúng tiến sĩ. Trong 25 năm, hắn chỉ có hơn 4 năm làm quan trong triều, phần lớn thời gian còn lại đều bị 'cách chức làm dân', tại nhà 'vĩnh viễn không bổ nhiệm'.

Gia nhân khuyên hắn, từ trước đến nay ngươi không có sai, nhưng đã nhiều năm cực khổ như vậy, cho dù không xuất sơn thì cũng không ai nói ngươi cái gì. Nhưng hắn lại nói: "Trước nay đã lệ thuộc danh sĩ tịch, thân này không phải là của ta, an ổn có thể nào so với vinh nhục?" Liền kiên quyết xuất sơn. . .

Mấy năm trên thuyền, chinh chiến cho đến nay, rốt cuộc đã đến lúc ngọn đèn hết dầu, lúc này hắn mới không tiếc nuối mà giải trừ trách nhiệm của mình, ngồi thuyền hồi hương chôn cốt. . .

~~

Đối mặt với vị hiền giả đã khám phá sinh tử họa phúc, nhìn thân mình như thân xác thối tha, Thẩm Mặc như có điều sở ngộ, cung kính quỳ hai đầu gối xuống, nhẹ giọng hỏi:
- Xin hỏi sư thúc, làm sao để nhìn vinh hoa là vô vật, đặt sinh tử ngoài suy xét?

Đường Thuận Chi mỉm cười, khẽ nói:
- Tiên sinh từng nói: "Ngươi xem như những cánh hoa ở trong thâm sơn, tự nở tự rụng. Khi ngươi chưa nhìn thấy hoa này, hoa và tâm ngươi đồng quy vu tịch. Khi ngươi tới nhìn hoa đó, thì màu sắc hoa lập tức trở nên rõ ràng. Liền biết hoa này không nằm ngoài cái tâm của ngươi."
Bỗng dừng lại một hồi, rồi nói tiếp:
- Đây là chí lý trong Tâm học của ta. Ta đã phải dùng trọn đời để giải mã. Hoa này ở trong lòng ngươi nhất định khác với hoa trong lòng ta, cho nên ta không có cách nào dạy ngươi.

- Ý của sư thúc là, để cho bản thân ta dụng tâm đi thể ngộ sao? - Thẩm Mặc nhẹ giọng hỏi.

- Đúng là như thế.
Đường Thuận Chi chậm rãi nói:
- Nhưng thời khắc sư thúc hấp hối, có thể đem tâm đắc của mình cùng ngươi tham khảo.

- Mời sư thúc nói. - Thẩm Mặc cung kính nín hơi nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui