Trong đại đường thị bạc ti người đông nhung nhúc, cả đám thương nhân nhìn "đầu bếp" cắt thảm, không biết là làm trò gì.
Một lát sau, một tấm thảm hoàn chỉnh bị cắt thành vô số miếng nhỏ vuông vức, có người dùng khay đưa lên đặt trước mặt mỗi người một miếng, Thẩm Mặc cũng không ngoại lệ.
Đợi trên bàn tất cả mọi người có "thức ăn" rồi, Thẩm Mặc mặt mày bình thản nói:
- Hôm nay không còn món nào khác, mời chư vị thưởng thức thảm của Ba Đạt Duy tiên sinh.
Cả đám đông xôn xao, ai nấy cười gượng nói:
- Đại nhân thật biết nói đùa...
Nhưng cảnh tượng làm bọn họ trố mắt xảy ra, chỉ thấy Thẩm Mặc gắp miếng thảm trong bát cho vào miêng nhai.
Chẳng lẽ loại thảm này ăn được thật? Thấy dại nhân làm mẫu, đám thương nhân chỉ đành học theo, cũng lấy đũa gắp thảm cho vào miệng nhai, tức thì nhổ phì hì, kêu không ngớt:
- Nước, nước...
Trên bàn không có nước, bình nước đều trong tay phục vụ, nhưng không có mệnh lệnh của Thẩm Mặc, không ai dám lấy ra cho bọn họ uống.
Thẩm Mặc cũng nhổ thảm trong miệng ra, hỏi mọi người:
- Các vị thấy thế nào?
- Miệng toàn vị mặt.
Đám đông nhao nhao:
- Chát, mặn chát người.
Cuối cùng có người vỡ lẽ:
- Cái thảm này liệu có phải là bị ngâm nước biển rồi không?
Mọi người giờ mới hiểu, tri phủ đại nhân muốn kiểm nghiệm ngay tại chỗ, chỉ là cái phương thức này, ài... Làm sao bắt mọi người chịu khổ theo.
Thẩm Mặc đang muốn giết gà dọa khỉ, để những con "gà" này vĩnh viễn nhớ lấy cái vị mặn chát ở trong miệng.
Y phất tay, lúc này nước mới được đưa lên, mọi người vội súc miệng, nhưng có một người không súc, hắn nhổ miếng thảm trong miệng ra, sắc mặt thản nhiên ngồi ở đó, chính là Ba Lạp Duy.
Thẩm Mặc nhổ nước súc miệng vào bồn, nhìn hắn nói:
- Ba Lạp Duy tiên sinh, ngài thấy mùi vị thế nào?
- Bẩm đại nhân.
Ba Lạp Duy cười ha hả:
- Tôi muốn nói mùi vị cực ngon, nhưng nói thế thì trái lòng, nói thực ra thì trừ mùi vị lông dê Ba Tư chính tông, tôi không thấy vị gì khác.
- Ngươi nói láo.
Hoàng Cẩm phẫn nộ, giọng the thé quát:
- Mọi người đều kêu mặn, kêu chát, sao ngươi lại thấy không có vị gì?
- Hoàng công công thân ái, tôi không nói là không có vị, tôi đã nói rồi, mùi vị thảm Ba Tư chính tông chính là như thế đấy.
Ba Lạp Duy cười:
- Nếu như đại nhân vì thấy vị thảm của chúng tôi không vừa ý mà trách tội, thì tôi ngàn vạn lần không thể chấp nhận, bởi vì ở chỗ chúng tôi, thứ này để dẫm chứ không phải để ăn.
Mọi người không khỏi nhìn Ba Lạp Duy với con mắt khác... Đúng là tên lưu manh gan lớn hơn trời.
Thẩm Mặc không nóng vội, cũng cười nói:
- Thì ra vị thảm Ba Tư độc đáo như thế, không biết ở chỗ các vị, lông dê có thể ăn thay muối không?
- Đương nhiên là không.
Ba Lạp Duy lắc đầu:
- Chỉ là mùi vị độc đáo thôi, về bản chất nó vẫn là lông dê.
- Được lắm, chúng ta chờ xem.
Thẩm Mặc vỗ tay, phục vụ lại bê ra một cái bát lớn, đốt lửa ngay trong sân, đỏ nước vào bên trong nồi sau đó nấu những miếng thảm bên trong đó, đồng thời trước mặt mỗi người được mang lên một bát đậu nành bốc hơi nghi ngút.
Thẩm Mặc cầm bát lên hớp một ngụm, cười:
- Mọi người nếm xem vị thế nào?
Thấy mọi người lộ vẻ nghi hoặc, y đảm bảo:
- Đây đúng là đậu nành bình thường.
Cả đám lúc này mới nếm thử, quả nhiên là đậu nành chính tông nhạt mà vô vị.
- Không uống nữa.
Thẩm Mặc nếu hô muộn, đậu nành sẽ bị đám thương nhân cực đói kia uống cạn, chỉ nghe y nói:
- Một lát nữa có tiệc lớn chiêu đãi các vị, hiện giờ chỉ thêm chút nước.
Mọi người lúc này mới luyến tiếc đặt chén xuống, nhìn nước trong nồi đun thảm đổ vào bát đậu nành, chỉ thấy bên trong tức thì ngưng tụ thành đậu hoa.
Mọi người tức thì đều nhớ ra một câu trời sinh ra một vật luôn có một vật khác khắc chế. Ai cũng biết muốn làm đậu tương ngưng đọng, thì cần chút nước chát. Phương pháp làm nước chát ven biển là đung nước biển, đợi nồng độ cao lên, rồi đổ vào đậu tương.
- Ba Lạp Duy tiên sinh, ông còn gì để nói nữa không?
Thẩm Mặc nhìn tên béo tựa cười tựa không nói.
Ba Lạp Duy lúc này không còn cách nào cãi cùn nữa, dù mặt hắn có dầy tới đâu cũng không thể nói lông hươu còn có thể đun ra nước chát. Vì hắn biết, sự thực ngay trước mắt, không ai tin lời mình nữa. Nghĩ tới đây thầm thở dài trong lòng, biết rằng chuyến này thua chắc rồi.
Vốn Ba Lạp Duy cho rằng Thẩm Mặc nhất định sẽ đối đãi với mình rất thô bạo, giống như những quan viên địa phương chỉ biết bắt bớ, lục xoát. Như thế hắn có thể biến mình thành một dũng sĩ không sợ cường quyền, kích động các thương nhân không hiểu chân tướng liên kết lại, kháng cự thị bạc ti. Tin rằng dưới áp lực nhiều phía, khiến đối phương phải để mình an toàn rời đi.
Nhưng ai ngờ Thẩm Mặc lại dùng nhu khắc cương, lấy lý khuất phục, làm mọi người không thể nói một câu nào, còn ai chịu nghe lời kích động của hắn làm càn? Nếu như tiếp tục mặt dày chỉ khiến mình trở thành trò cười cho người khác, Thẩm Mặc muốn xử lý hắn sẽ không có bất kỳ phiền toái gì nữa.
Ba Lạp Duy hiển nhiên là biết câu "hảo hán không chấp cái thiệt trước mắt", liền làm ra vẻ đầy thống khổ đứng dậy, thi lễ với Thẩm Mặc:
- Xem ra đúng là có nước biển thật, có điều Ba Lạp Duy có thể thề với chân chủ, đúng là không hề biết gì cả... Ai cũng biết Ba Lạp Duy tôi thành thực chữ tín, tuyệt đối không lấy đồ xấu coi như đồ tốt.
- Hàng của ngươi bị ngâm nước mà ngươi không biết à?
Hoàng Cẩm thét lên:
- Chuyện này tám phần là người bảo quản hàng hóa sợ tôi trách phạt nên che giấu.
Ba Lạp Duy cầm một miếng thảm nhỏ nói:
- Công công, ngài xem, nhìn không ra, sờ khôgn thấy, tôi cũng không có trí tuệ như Thẩm đại nhân, nghĩ ra được cách kiểm nghiệm, cho nên không biết chút nào.
Hắn phủi sạch sành sanh trách nhiệm, loại người thế này không làm quan thì thật lãng phí nhân tài.
Thẩm Mặc cũng không dây dưa với hắn, lấy trong ống tay áo ra bản hợp ước nói:
- Bên trên này có viết giấy trắng mực đen, nếu như một phía xuất hiện vấn đề, phải trả lại hàng vô điều kiện, đồng thời phải trả đối phương gấp đôi tiền hàng coi như phạt... Nếu như là ác ý, phải tăng thêm gấp đôi nữa.
Y cười khẩy nói:
- Cho dù Ba Lạp Duy tiên sinh không ác ý, xin giao cho thị bạc ti 126 vạn lượng, sau đó nhận hàng của ông về.
Trong lòng Ba Lạp Dụy tự có tính toán, hắn đem hàng hóa của Đại Minh bán đi, đại khái có thể kiếm được 60 vạn lượng, nếu như bồi thường, e rằng chẳng những không dư ra , còn bị thiệt nữa.
May là lỗ không nhiều, hắn tự an ủi. Vì tình thế này, chén rượu đắng tự mình ủ nên bất kể thế nào cũng phải uống vào.
Lòng đau như cắt đồng ý với yêu cầu của Thẩm Mặc, nhưng Ba Lạp Duy cực kỳ tức giận, thầm nghĩ :" Dù thế nào cũng không thể đi một chuyến trắng tay được, nếu như hợp đồng đã có điều khoản bảo hộ bên mua, vậy mình cũng phải lợi dụng một chút, mất một miếng bánh, ta khoét ở chỗ khác cả cái bánh." Nghĩ tới đây hắn liền nói với Thẩm Mặc:
- Bỉ nhân chấp nhận bị đại nhân xử phạt, vì đại nhân kiểm tra nghiêm ngặt thảm của chúng tôi là điều đương nhiên.
Nói tới đó hắn cười lạnh:
- Vậy nên chúng tôi quyết định, đãi ngộ tương tự với đại nhân, số đồ gốm Đại Minh xuất khẩu, đợi sau khi tới Ba Tư, cũng kiểm nghiệm bội phần, nếu như có chuyện lấy hàng xấu giả làm hàng tốt, cũng sẽ phạt bội phần.
Mọi người thầm nghĩ đây chẳng phải chủ tâm báo thù sao, Thẩm đại nhân chắc chắn không đồng ý.
Nhưng Thẩm Mặc lại đồng ý, y đương nhiên có thể dùng thủ đoạn đơn giản thô bạo đối phó với Ba Lạp Duy, nhưng y gửi gắp hi vọng cực cao vào thị bạc ti, hi vọng nó có thể mau chóng phồn vinh.
Muốn làm được điều này, trước tiên phải trừ bỏ nghi ngờ của các thương nhân với quan phủ, vì từ xưa tới nay quan viên quan viên coi thương nhân là nô bộc, là dê béo, là kẻ thù. Khi cần thì thúc giục, khi thiếu tiền thì bóc lột, khi thương nhân làm lớn thì tiêu diệt. Cho nên giữa thương nhân và quan phủ mặc dù lợi dụng lẫn nhau, nhưng hoàn toàn không nói tới hai chữ tín nhiệm.
Y muốn làm chính là lập nên uy tín cảu mình trong lòng thương nhân, mà cái uy tín này, không phải chỉ dựa vào cường quyền, vì các thương nhân không có quyền, cho nên bọn họ chỉ phục miệng mà trong lòng không phục; cho nên y phải lấy lý khuất phục người khác, vì thương nhân cũng có thể nói lý, cho nên thuyết phục được thì bọn họ mới phục thật.
Thẩm Mặc lần này làm thế là muốn tất cả mọi người phải tâm phục khẩu phục, từ đó trở đi mỗi lần nhắc tới Thẩm đại nhân không ai có thể nói xấu nửa câu. Cho nên y đồng ý mà không có bất kỳ yêu cầu gì.
Nhưng Ba Lạp Duy thầm nghĩ :" Ngươi không biết sự lợi hại của biển Ấn Độ Dương rồi, nếu gặp phải sóng ngầm, chớp mắt một cái dù có dùng rơm bện chặt thì cũng vỡ hết."
Vì thế hắn nộp tiền phạt, nhận lại thảm, thầm mưu tính đem tới Châu Mỹ bán, kiếm chác lại từ đám người Phật Lang Cơ ngu xi. Thế là hắn xuất phát ngay trong đêm, ngày hôm sau tụ họp với đại đội ở Thượng Hải, lên thuyền về nước.
Nói vắn tắt về bên phía hắn, tháng một năm sau, trải qua ba tháng trời lênh đênh trên biển, cuối cùng tới được Ba Tư. Trên đường mặc dù không gặp phải bão táp, nhưng vẫn bị chòng chành dữ dội...
Đương nhiên trong đó có thành phần cố ý. Ba Lạp Duy nghĩ :" Chắc chắn làm vỡ một nửa rồi." Không khỏi vui mừng, không chỉ giải hận mà còn kiếm được món lợi lớn. Đồ gốm Đại Minh đắt nhường nào, nếu như vỡ một nửa người Đại Minh phải bồi thường hắn trăm vạn lượng, số tiền này không những đủ bồi thường tổn thất, còn khiến hắn kiếm lớn.
Trong lòng đắc ý hắn liền khua chiêng gióng trồng mời thương nhân quen biết cùng kiểm nghiệm, còn đặc biệt mời ban nhạc lớn tới làm náo nhiệt, hiển nhiên muốn làm người Đại Minh bẽ mặt giải mối hận trong lòng.
Ai ngờ mở từng hòm đồ sứ ra, kỳ tích xuất hiện, qua trời gian dài chòng chành như thế mà một cái đĩa cũng chẳng vỡ, đừng nói gì tới những thứ khác.
Ba Lạp Dụy mặt tối xầm, không ngờ ngất xỉu ... Không báo được thù chỉ là thứ yếu, quan trọng là chuyến đi này chẳng những không kiếm được gì, còn lỗ mấy chục vạn lượng.
Rốt cuộc là chuyện gì đây? Đâu có thấy Thẩm Mặc giờ trò gì chứ? Vì y đã giở trò trước rồi ...
Trước kia Ba Lạp Duy cố ý muốn thêm vào "điều khoản bối thường", là vì lo đối phương lấy nó ra giở , liền cân nhắc xem phải giải quyết vấn đề này ra sao. Ban đầu hắn không nghĩ ra, một hôm ăn cơm nhìn thấy món giá đỗ, mới nảy ra một biện pháp.
Khi y sai người bọc đồ sứ, ngoại trừ bọc rơm rạ đúng như ban đầu còn ngầm bỏ thêm đậu xanh vào bên trong, sau đó rưới một ít nước, rồi đậy nắp lại. Đóng gói chắc chắn.
Như thế trên đường vận chuyển, đậu xanh xe chầm chậm nảy mầm, cuối cùng biến thành giá đỗ ... Chỉ cần không thấy ánh sáng, nó sẽ không mọc ra ngoài, chỉ cần duy trì lượng nước, nó sẽ tồn tại được.
Đó là kết luận kiếp trước Thẩm Mặc đi học làm thí nghiệm biết được ... Y sai những người đi theo thuyền đối phương ăn uống đều ở bên hàng, chính là một mặt đề phòng đối phương cố ý phá hỏng, một mặt khác là len lén đổ nước, để đảm bảo dinh dưỡng cho giá đỗ.
Kết quả là giá chỗ nào cùng vươn tới được, lấp kín tất cả những khe hở, cho nên trên đường có rung lắc ra sao, được sự bảo vệ mềm mại mà kín kẽ này, đồ gốm tất nhiên không hao tổn gì.
~~~~~~~~~~
Đương nhiên Thẩm Mặc biết chuyện này thì đã là mùa hè năm sau rồi, cho nên giờ chúng ta đưa ánh mắt về Tô Châu, về cái ngày Trường Tử áp giải Ba Lạp Duy về thị bạc ti.
Ngày hôm đó kỳ thực Thẩm Mặc nhìn một cái đã thấy Trường Tử rồi, ai bảo tên gia hỏa đó cao hơn người ta một cái đầu chứ? Thẩm Mặc cố áp chế kích động, tuần tự từng bước phản kích Ba Đạt Duy, đợi các thương nhân dùng cơm xong mới đi tới nhìn Trường Tử.
Đã lâu không gặp, Trường Tử biến hóa quá lớn, thân hình hắn càng thêm khôi ngô, để râu ngắn, người cũng trầm ổn hơn nhiều. Thẩm Mặc đi tới trước mặt hắn, vốn muốn đưa tay ra ôm, nhưng lại đổi thành vỗ vai, cười lớn:
- Cũng học người ta để râu rồi.
- Đại nhân cũng thế mà.
Trường Tử cười, mặc dù hai người không có động tác thân thiết như xưa, nhưng tình cảm trong mắt càng thêm sâu sắc, đó là tình bằng hữu vững bền chắc chắn của nam nhi.
Hàn huyên qua loa xong, Thẩm Mặc biết hắn sẽ theo Ba Đạt Duy trở về, tức là không thể ở qua đêm tại Tô Châu, liền kéo Trường Tử về nhà, gọi Nhược Hạm ra gặp, rồi bảo Nhu Nương làm mấy món ăn.
Bá bá đệ muội ra mắt xong, phu thê họ Thẩm mời Trường Tử vào gian trong, Nhược Hạm vác cái bụng đã nhô lên rõ ràng, có nha hoàn bà mụ đi theo chiếu cố, dù là Hồ Tôn Hiến đến cũng chẳng có loại đãi ngộ này.
Trường Tử tất nhiên hết sức cảm động, nhưng không dám làm phiền v đệ muội này, lúc này trên bàn đã bày bốn món ăn nguội, hai bộ bát đũa, đợi bọn họ ngồi xuống, Nhược Hạm dùng khăn tay trắng muốt, lót lấy bầu rượu rót cho cả hai, Trường Tử vội cảm ơn nói luôn miệng:
- Mau mau đi nghỉ đi, đừng vất vả quá.
- Phu nhân, nàng mời huynh đệ ta chén rượu rồi vào phòng nghỉ trước đi, tránh để huynh đệ ta phải đa lễ thành gò bó.
Nhược Hạm vừa mời rượu vừa nói:
- Lần sau bá bá tới nhất định phải mang theo tẩu tẩu nhé, để đám nữ nhân chúng tôi còn nói chuyện.
Trường Tử đã thành thân vào mùa hè, cha hắn một tay tổ chức, Thẩm Mặc còn bỏ thời gian về tham gia hôn lễ của hắn. Thấy tân nương tử là cô gái xinh xắn hiền lành, sau đêm tân hôn ở lại Thiệu Hưng chiếu cố cha mẹ chồng, không theo bên Trường Tử.
Trường Tử cười chất phác:
- Ta biết rồi.
Huống rượu xong Nhược Hạm lui ra, chỉ để lại nha hoàn phục vụ.
Nàng đi rồi, Thẩm Mặc mặt mày hớn hở nói:
- Ta lợi hại không?
- Tháng mấy sinh?
Trường Tử mặt thản nhiên.
- Cuối tháng tư năm sau.
Thẩm Mặc cười hăng hắc, khỏi nói đắc ý ra sao.
- Ta thì đầu tháng tư.
Trưởng Tử gắp thức ăn cho vào miệng, mặt tỉnh queo.
Thẩm Mặc tức thì há hốc mồm, la bải hoải:
- Không thể nào, tháng sáu ngươi mới kết hôn mà.
- Ta bắn một phát trung luôn.
Trường Tử nhìn quanh rồi nói.
- Ngươi lợi hại..
Thẩm Mặc hơi nhụt chí nói, rồi nhanh chóng cao hứng:
- Hay quá, chúng ta kết thông gia đi.
- Ngươi là quan văn, ta là quan võ.
Trưởng Tử hơi buồn nói:
- Không sợ người ta chê cười à?
- Quan văn quan võ có gì khác nhau.
Thẩm Mặc trừng mắt lên:
- Đương nhiên là cũng có.
Nói rồi chỉ lên miếng vải "gấu đen" trên ngực Trường Tử nói:
- Của ta là phi cầm, của ngươi là tẩu thú, chúng ta kết hợp lại thành cầm thú, không ai cao quý hơn ai.
Dù Trường Tử có là gỗ cũng bật cười:
- Đúng là thế thật.
- Cho nên ta nói, khuê nữ của ngươi theo tiểu tử của ta là một đôi trời sinh.
Thẩm Mặc nâng chén lên:
- Nào thông gia, cạn chén.
Trường Tử không chạm với y:
- Ta sẽ sinh con trai, nếu như kết thân, phải là con ta cưới khuê nữ của ngươi.
- Con người ngươi sao tầm nhìn hẹp thế.
Thẩm Mặc mắng:
- Ngươi sớm muộn gì chắc sinh con gái? Ngay cả Dương Kế Nghiệp còn có tám tỷ cửu muội mà.
*** Dương Kế Nghiệp: Người khởi đầu cho truyền thống Dương gia danh tướng lừng lẫy, còn được gọi là Dương Vô Địch.
- Đúng thế thật.
Trường Tử gật đầu:
- Ngươi cũng nhất định sẽ sinh nhi tử.
Hai người lúc này mới vui vẻ cạn chén.
- Thế nếu ngươi sinh khuê nữ thì sao?
Trường Tử hỏi.
- Thì tên tiểu tử thối con ngươi hưởng lợi.
Thẩm Mặc xua tay:
- Tên khốn ngươi không chịu thua thiệt.
Trường Tử lúc này mới hài lòng, chỉ cười không nói.
Uống rượu một hồi, đem chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà kể xong, Thẩm Mặc hỏi:
- Ta nghe đâu gần đây Du tướng quân khó khăn lắm à?
- Đúng thế.
Trường Tử không bảo mật nói:
- Còn chẳng phải do thủy quân gây ra sao? Tướng quân hi vọng có thể kiềm chế định ngoài biên cương, toàn lực phát triển thủy quân, nhưng đóng thuyền quá tốn kém, một xưởng thuyền địa phương căn bản không gánh vác nổi, đành phân tán ra các phủ huyện ven biển, kết quả là sinh ra đội thuyền đủ mọi thể loại quái đản, không thể hình thành sức chiến đấu. Tướng quân bọn ta dâng thư lên đại soái, xin có thể thống nhất quản lý và hạch toán xưởng thuyền địa phương toàn bộ Mân Chiết, điều này chọc giận quan viên địa phương , bọn chúng nói tướng quân chúng ta đập vỡ bát cơm của bọn chúng, cho nên từ trưng quân cho tới cung cấp, chuyên môn gây khó dễ cho Du gia quân bọn ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...