Thẩm Mặc giữ sáu vị huynh đệ ở lại mấy ngày, ngoại trừ cùng uống rượu nói chuyện ra, còn có một việc quan trọng, là mới bọn họ tới phủ Tô Châu giảng bài.
Có được văn biểu của Từ Vị, Hồ Tôn Hiến như có được chí bảo. Nhưng nhi tử của hắn nói, Tô Châu là vùng đất tốt, muốn ở lại chơi vài ngày, Hồ Tôn Hiến chỉ có một đứa con trai này , hết sức cưng chiều, liền để tùy hắn.
Thẩm Mặc có thể làm gì đây? Mặc dù rất không vui, nhưng chỉ đành cười gượng, cho hắn chơi đâu thì chơi, đem chi tiêu tính lên sổ sách của Tô Châu, thầm nghĩ :" Chơi vài ngày cho chán rồi xéo đi." Kết quả lại xảy ra chuyện đúng vài ngày đấy.
Ngày hôm đó Thẩm Mặc đang ở trong phủ học nghe Chư Đại Thụ giảng bài cho sinh viên. Chư Đại Thụ thân là Bảng Nhãn năm Bính Thìn, lại tu sử ở viện hàm lâm một năm, giảng bài rành rọt, mơ hồ có phong phạm đại gia rồi.
Thấy học sinh nghe rất chăm chú, Thẩm Mặc vui mừng, y rất coi trọng sinh viên khóa này, với kinh nghiệm của y mà xét, không có gì bất ngờ, sẽ có không ít người đề danh bảng vàng.
Trong đó Từ Thời Hành của Trường Châu, Vương Tích Tước của Thái Thương là được y đánh giá cao nhất ...
Cũng có lẽ do cùng là anh tài, làm y nhớ tới mình năm xưa, đó đúng là ‘hùng tư anh phát, đàm tiếu gian tường lỗ hôi phi yên diệt ’.
*** anh hùng phong thái, phe phẩy quạt khăn, nói nói cười cười mà quân địch tan thành tro bụi, ==> tả "ai đó" trong trận Xích Bích.
Chính đang tự sướng thì ở cửa xuất hiện bóng dáng của Tam Xích, vì có quy định không được phép vô cớ vào lớp học, hắn đành sốt ruột xoa tay bên ngoài.
Cũng may Thẩm Mặc không chuyên tâm nghe giảng, thấy Tam Xích như kiến bò chảo nóng, liền lặng lẽ đứng dậy, rời khỏi lớp học, ra dấu im lặng, rồi đi tới phía xa.
Tới tận khi qua chỗ rẽ, mới đứng lại nói:
- Có chuyện gì?
- Đại nhân, ngài mau đi xem sao đi, đại sự không hay rồi.
Tam Xích nóng lòng nói:
- Vị hồ công tử đó đánh người của chúng ta.
- Vì sao?
Mây đen tức thì bao phủ mặt Thẩm Mặc.
- Hôm nay hắn ăn sáng xong tới thẳng Tiêu Tương Lầu, chỉ đích danh muốn gặp Tô đại gia, Tiêu Tương lầu nói với hắn, Tô đại gia đóng cửa từ khác, hắn liền sai đám thủ hạ xông vào.
Tam Xích mặt âm trầm:
- Hộ vệ Tiêu Tương Lầu ra ngăn, hắn liền nói "ta là nhi tử của Hồ tổng đốc, các ngươi không muốn sống nữa à?" Quả nhiên dọa bọn chúng sợ chết khiếp, không dám ngăn cản nữa. Nhưng đại nhân có lệnh bảo vệ an toàn cho Tô đại gia, bọn tiểu nhân liền xuất hiện , nói "Tô Tuyết cô nương có liên quan tới một vụ án, hiện giờ không ai được gặp", kết quả là hắn đánh luôn người của chúng ta.
- Ngu xuẩn.
Chẳng ngờ Thẩm Mặc chửi:
- Ta có dạy các ngươi bị đánh đứng im, bị chửi ngậm miệng không hả?
- Không có ...
Tam Xích cười khổ:
- Nhưng các huynh đệ đều sợ gây rắc rối cho ngài.
- Gây cái rắm..
Thẩm Mặc vẫn chửi:
- Đánh thì đánh, Hồ Tôn Hiến có thể vì chuyện nhỏ đó mà làm khó ta sao? Ngươi đánh giá cao con hắn quá rồi.
- Được, vậy tiểu nhân đi đánh.
Tam Xích gật mạnh đầu.
- Ngươi có óc không đấy hả?
Thẩm Mặc chửi:
- Nếu đánh phải đánh từ sớm, giờ ta đã biết chuyện rồi còn đánh cái mẹ gì nữa? Đánh chó phải ngó mặt chủ chứ.
Tam Xích u mê luôn, líu lưỡi hỏi:
- Vậy giờ phải làm sao?
- Giờ tình hình thế nào rồi?
- Nha dịch huyện Ngô hay tin tới nơi, đã tách hai bên ra rồi. Nhưng bọn họ không biết xử trí ra sao.
- Còn xử trí cái chó gì?
Thẩm Mặc tức tối chửi:
- Tô Châu là địa bàn của ta, kẻ nào dám giương ai, bắt hết về phủ nha.
- Vâng.
Tam Xích đáp lời, gãi đầu nói:
- Tiểu nhân nên nói ra sao?
Thẩm Mặc nghĩ một lúc đáp:
- Hồ công tử, thúc thúc ngươi gọi ngươi về ăn cơm.
~~~~~~~~
Thẩm Mặc quay về phủ nha không lâu, Tam Xích liền gọi Hồ công tử về ăn cơm, nhưng bị trói mất hai tay, chẳng biết cầm đũa thế nào đây?
Thẩm Mặc thấy hắn bị trói như bánh tét, giả vờ kinh ngạc:
- Sao lại trói hiền chất thế này? Mau mau cởi ra.
Tam Xích cởi trói cho Hồ công tử, nhưng vẫn đứng sau lưng hắn nhìn chằm chằm như hổ đói.
Hồ công tử tên Hồ Ninh, kỳ thực còn nhiều hơn Thẩm Mặc hai tuổi, khi cha hắn có mặt, hắn ngoan ngoãn gọi "thế thúc", nhưng hiện giờ Hồ Tôn Hiến quay về Hàng Châu, Hồ Ninh chẳng thèm nề mặt Thẩm Mặc nữa, xoa cổ tay bị trói thâm tín, ngồi thẳng xuống ghế nói:
- Thẩm đại nhân, thuộc hạ của ngài đánh ta bị thương, còn cướp nữ nhân của ta, chuyện này làm thế nào đây?
- Ồ? Có chuyện như này à?
Thẩm Mặc cười:
- Vậy bọn họ quá nửa là không biết thân phận của hiền chất rồi.
- Miễn cái trò đó đi, ta đã báo tên tuổi rồi.
Hồ Ninh mũi hếch lên trời.
Thẩm Mặc hỏi Tam Xích:
- Chuyện là thế nào?
Tam Xích theo lời dặn của Thẩm Mặc đáp:
- Các huynh đệ không nhận ra Hồ huynh đệ, nhưng đều cho rằng Hồ bộ đường là thanh quan, công tử của người sao có thể làm xằng làm bậy như thế? Làm hỏng thanh danh của Hồ bộ đường, cho rằng tám phần là kẻ ác dám mạo danh, cho nên mới bắt về.
- Ngài nghe thấy chưa?
Hồ Ninh vắt chân chữ ngũ nói:
- Còn không mau xử phạt hắn.
Thẩm Mặc vẫn cười:
- Đợi làm rõ chuyện rồi hẵng trị tội không muộn.
Liền hỏi Tam Xích chuyện ra sao.
Tam Xích đem lời trước đó thuật lại một lần, Thẩm Mặc nghe xong hỏi:
- Hiền chất, chuyện có phải như thế không?
- Đúng thế, chuyện là thế đấy.
Hồ Ninh thực sự không nhịn được nữa:
- Ta nói này Thẩm đại nhân, ngài đừng có luôn miệng gọi hiền chất được không? Ngài có tư cách gì ra vẻ trưởng bối trước mặt ta?
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Nói như vậy hiền chất cùng một bối phận với Hồ bộ đường rồi.
Hồ Ninh mặt biến sắc:
- Sao ngươi dám nói thế.
- Phụ thân ngươi và ta mặc dù chưa từng kết nghĩa kim lan, nhưng là huynh đệ thủ tục cùng nhau kháng địch.
Thẩm Mặc cũng xầm mặt xuống:
- Ngươi lại dám không biết tôn ti trật tự, kẻ làm thúc thúc ta đây phải thay huynh trưởng quản giáo ngươi.
Rồi lạnh nhạt nói:
- Lấy ghế của hắn ra.
- Ngươi dám...
Hồ Ninh chưa dứt lời đã bị rút mất ghế, ngồi phịch xuống đất, đau tới méo mặt:
- Ngươi dám làm thế với ta?
- Ngươi muốn ta làm gì với ngươi?
Thẩm Mặc lạnh lùng nói:
- Ngươi ở thành Tô Châu bảy ngày, có ngày nào không gây sự? Riêng số người mà ngươi và tùy tùng của ngươi đánh trọng thương đã lên tới hai con số, bị bách tính coi như ôn thần, ngày ngày mong ngươi xéo cho mau. Ngươi còn dám nói mình là Hồ công tử, thanh danh của Hồ bộ đường bị ngươi làm mất sạch rồi.
- Thế thì sao nào? Mấy tên dân thối mà thôi.
Hồ Ninh chửi:
- Đánh thì đánh đấy! Cha ta là vương ở đông nam, ngươi dám làm gì ta?
- Đem câu này ghi chép vào hồ sơ.
Thẩm Mặc lạnh lùng quát.
Hồ Ninh kinh hãi quay đầu lại, nhìn thấy trong góc có một thư lại đang ghi chép, tức thì chét đứng. Lúc này hắn mới nhìn quanh, phát hiện ra đây là nhị đường của nha môn.
- Ngươi, ngươi dám thẩm vấn ta à?
- Nói thừa, dưới tấm biển "gương sáng treo cao", há có thể nói chuyện tán gẫu?
Thẩm Mặc cười nhạt:
- Hôm na mỗi một câu nói của ngươi sẽ được đưa nguyên văn cho Hồ bộ đường, ngươi tự suy nghĩ mà làm đi.
- Ngươi, ngươi không sợ cha ta?
Hồ Ninh trố mắt ra, theo hắn nghĩ Thẩm Mặc leo lên vị trí này là nhờ bợ đỡ cha hắn.
- Ta làm việc quang minh chính đại, đúng theo luật pháp, bộ đường đại nhân chỉ có khen ta, sao trách tội được?
Thẩm Mặc cười khẩy trong lòng :" Tiểu tử, ngươi đánh giá mình quá cao rồi, ngay cả cha ngươi cũng phải nhường ta ba phần, làm gì tới lượt ngươi đến địa bàn của ta sinh sự?"
- Được được...
Vẻ mặt Hồ Ninh rất khó coi, bốn chữ "ghi vào hồ sơ", khiến hắn nuốt lời dọa dẫm vào miệng, hầm hừ nói:
- Một tiểu thiếp của ta bỏ trốn, ta tìm ả về, thế có phạm pháp hay không?
- Tiểu thiếp? Điều này không phải là do ngươi nói mà tính được.
Liền khẽ gõ mộc đường:
- Truyền Tô Tuyết lên.
Tô Tuyết toàn thân áo trắng tới công đường, vấn an xong quỳ sang một bên, Thẩm Mặc hỏi:
- Ngươi và vị Hồ công tử này có quan hệ gì?
- Hồi bẩm đại nhân, không có quan hệ gì.
Tô Tuyết nhẹ giọng đáp.
- Ả nói dối, rõ ràng là từ nhà ta chạy ra.
Hồ Ninh cứ như muốn ăn thịt Tô Tuyết vậy:
- Nếu không ta tới chỗ rách nát như Tô Châu làm cái gì? Không phải là vì tìm ả về sao?
- Các ngươi mỗi người khai một đằng, vậy có chứng cớ gì không?
- Có ạ.
Tô Tuyết lấy từ trong ống tay áo ra hai bản văn thư:
- Một là văn thư chuộc thân của dân nữ, một là văn thư hộ tịch hiện giờ của dân nữ, đủ chứng minh dân nữ là người tự do.
Nha dịch chuyển lên, Thẩm Mặc nhận lấy xem, nói:
- Đúng là như thế, Hồ công tử, ngươi có chứng cứ gì không?
- Thuộc hạ của ta có thể làm chứng, đại nhân gọi bọn chúng vào mà hỏi.
- Loại nhân chứng đó vô dụng.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Thế này đi, tạm thời ngươi ủy khuất ở nơi này vài ngày, ta viết thư hỏi bộ đường đại nhân, nếu như bộ đường làm chứng cho ngươi thì ta tin lời ngươi nói, được không?
Hồ Ninh chẳng qua ỷ vào việc người dưới giận mà không dám nói mới hoành hành ngang ngược, gây ra thị phi. Chỉ trong một năm ngắn ngủi, ác danh Hồ công tử truyền khắp Giang Chiết, chỉ e cha mẹ hắn không hay biết gì.
Nếu như để Hồ Tôn Hiến biết chuyện hay ho hắn làm bên ngoài thì đánh gãy chân hắn còn là nhẹ, Hồ Ninh không khỏi rợn người:
- Không cần nữa.
- Vậy vụ án này bất lợi cho Hồ công tử rồi.
Thẩm Mặc nắm chắc tên gia hỏa này chỉ mạnh miệng, thấy ai mềm là ức hiếp, liền nói:
- Ngươi xem cho kỹ chút, hay là trùng tên.
Hồ Ninh gục đầu ủ rũ:
- Chắc là như thế.
Bắt nạt loại nhị thế tổ này, Thẩm Mặc luôn cảm thấy thắng cũng mất mặt.
~~~~~~~~~~~~~~
Dù sao hắn cũng là con của Hồ Tôn Hiến, Thẩm Mặc không dám làm thái quá, thấy chuyện đã qua, liền cho hắn tiền lộ phí đuổi về phủ.
Đợi Hồ Ninh xéo rồi, Tô Tuyết cám ơn Thẩm Mặc:
- Đại nhân nhiều lần tương trợ, tiểu nữ thực sự không biết lấy gì báo đáp.
Thẩm Mặc cười xòa:
- Không sao, chuyện vặt thôi mà. Đệ đệ muội muội của cô nương có khỏe không?
Nói lại ngày hôm đó Tam Xích dùng thế sét đánh không kịp bưng tai nhào bổ vào khách sạn nam tử ngồi xe lăn, hốt trọn ổ đám người kia, nhưng không thấy tên ngồi xe lăn đâu, hỏi ra mới biết, kẻ đó đêm qua ra ngoài vẫn chưa về.
Tam Xích không khỏi hối hận ra tay quá sớm, có điều cứu được hai con tin nhỏ, cũng xem như là tạm được. Nhưng hai đứa nhỏ mặt có khí đen, hơi chúng là hôn mê, đại phu thành Tô Châu nói là do trúng cổ, chỉ có người hạ cổ mới cứu được.
Nghe đại phu nói, người Miêu hạ cổ, thích dùng nhiều loại độc trùng độc thảo hòa trộn vào nhau, căn bản không phân biệt được loại nào vào loại nào, người ngoài cũng không sao giải được.
- Vậy bước tiếp theo cô nương định làm sao?
Thẩm Mặc hỏi.
- Đợi.
Tô Tuyết nhẹ giọng nói:
- Trên người ba tỷ muội dân nữ đều trúng độc, bọn chúng nhất định sẽ tới tìm dân nữ.
Nói tới đó sắc mặt ửng hồng:
- Dù sao trong mắt bọn chúng, đại nhân sở dĩ bảo vệ tiểu nữ là bởi vì trúng tình cổ.
Tô Tuyết đã đem chuyện cổ độc kể với Thẩm Mặc, chỉ không nói cụ thể sẽ hạ cổ vào người y thế nào mà thôi.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Vậy cô nương phải chú ý an toàn.
- Dân nữ biết, ngoài ra lần trước đại nhân nói chuyện dạy nhạc cho thị bạc ti, giờ có cần dùng tới tiểu nữ không?
- Đương nhiên là có.. À mà thôi, cô nương còn phải chiếu cố cho đệ đệ muội muội.
- Có vũ nuôi chiếu cố rồi, không sao cả. Chuyện của đại nhân, tiểu nữ sẵn sàng bất kỳ lúc nào.
- Vậy làm phiền cô nương.
Thẩm Mặc cười nói:
- Sáng mai sẽ có xe đón cô nương tới thị bạc ti, khi đó xem tình hình rồi an bài.
- Vâng.
Tô Tuyết đáp khẽ.
~~~~~~~~~~~~
Chuyện chia ra để nói, về phía Hồ công tử ủ rũ rời khỏi thành Tô Châu, hắn càng nghĩ càng uất, tức tới nuốt không trôi cơm. Đám mèo mả gà đồng bên cạnh liền rủ hắn tới Tùng Giang giải khuây, nghe nói ở đó có nữ tử người Oa, phong vị khác biệt.
Hồ Ninh nghe thế thì động lòng, nhưng không cam tâm cứ vậy mà cúp đuôi trở về. Liền sai quay mũi thuyền, đi tới Tùng Giang. Vì khi lên đường thì không còn sớm nữa, nên đợi đến tối mới tới được địa phận Côn Sơn.
Hạng đại thiếu gia như Hồ Ninh tất nhiên không muốn qua đêm trên thuyền, liền dẫn đám thủ hạ xuống thuyền tìm dịch quán trọ.
Vì mang một bụng lửa giận, cho nên hắn phát tiết lên dịch trạm Côn Sơn đáng thương, không phải chửi người ta tiếp đón chậm trễ thì chửi làm cơm khó ăn, bới lông tìm vết, thuần túy là kiếm chuyện.
Dịch thừa cười bồi:
- Côn Sơn là nơi sơn cùng thủy tận, không sơ được với chỗ khác, đại gia chấp nhận tạm vậy.
Hồ Ninh liền chửi đối phương coi thường mình, đám người hầu cũng muốn phát tiết ấm ức ở Tô Châu, không ngờ trói dịch thừa lên cây dùng cành liễu nhúng muối đánh.
Dịch tốt hoảng hồn chạy tới huyện nha bẩm báo, khi ấy Hải Thụy và Chúc Càn Thọ đang thảo luận việc trị thủy, nghe thế phẫn nộ đứng dậy, vỗ bàn quát:
- Sớm nghe nói tên Hồ Ninh này cùng bọn chó săn hoành hành bá đạo, hôm nay phải trừng trị một phen.
Chúc Càn Thọ mặc dù cũng rất giận, nhưng hắn bị Thẩm Mặc làm cho sợ rồi, hiện giờ chuyện gì cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng, liền nói:
- Cha hắn là tổng đốc đông nam chúng ta, cấp trên của phủ tôn đại nhân. Trị tội hắn tất nhiên là thống khoái, nhưng đánh chó phải ngó mặt chủ, nếu không Hồ tổng đốc nhất định sẽ gây phiền phức cho đại nhân của chúng ta.
- Phiền phức gì?
Hải Thụy gạt phắt đi:
- Thẩm đại nhân chỗ nào không có một đống phiền phức, còn sợ chút chuyện này à?
- Không thể nói thế được.
Chúc Càn Thọ vẫn khuyên:
- Bớt gây chuyện phiền phức thì hơn.
Hải Thụy phất tay, nói:
- Giao cho ta là được, ông không cần lo.
Hiện giờ hắn là đồng tri ngũ phẩm rồi, tất nhiên có thể quản được Chúc Càn Thọ.
Chúc huyện lệnh chỉ đành cười khổ:
- Hạ quan đi theo ngài xem sao.
Hai ngươi điểm danh nha dịch, vội vàng tới dịch trạm, trên đường Chúc Càn Thọ vẫn không ngừng khuyên can. Khi sắp tới nơi, Hải Thụy cuối cùng cũng nói:
- Ông yên tâm, ta nghĩ mãi cũng ra một diệu kế rồi, vừa có thể nghiêm trừng Hồ công tử đó, lại có thể trả lời với bên trên.
- Thật sao?
Chúc Càn Thọ nửa tin nửa ngờ.
- Thật thì không giả được, cứ giao cho ta là xong.
Hải Thụy đi đầu tiến vào dịch trạm, thấy trong viện tử đốc đuốc sáng choang, tên công tử chơi bời kia đang ngồi trên ghế, chỉ tay hết chửi người lại đánh người, dịch thừa kia bị đánh không còn ra người nữa.
"Không còn có vương pháp nữa rồi!" Hải Thụy đùng đùng nổi giận, quát nha dịch:
- Bắt đám ác ôn đó.
Có câu tướng là gan của lính, quan sai đi theo Hải Thụy chưa bao giờ thiếu dũng khí, ùa cả lên đánh gục đám ác ôn lăn ra đất.
Hồ Ninh thấy thế điên tiết không biết chừng nào mà kể nữa, thầm nghĩ :" Phản rồi, phản rồi, Thẩm Mặc dám ngược đãi ta, ta đã nhịn, sao một tên huyện lệnh nho nhỏ cũng dám không coi ta ra gì?" Hắn tức giận rống lên:
- Bản công tử đường đường là nhi tử Hồ tổng đốc, các ngươi muốn làm cái gì?
Hải Thụy nghe thế cũng nổi giận quát:
- Ở đâu ra tên ác ôn, gan chó chùm trời dám giả mạo nhi tử Hồ bộ đường? Làm hoảng thanh danh của bộ đường đại nhân?
Nói rồi chắp tay về phía nam:
- Hôm trước bộ đường đại nhân còn tuần thị sông Ngô Tùng Côn Sơn, dặn đi dặn lại bọn ta không được phô trương lãng phí, chiêu đãi quan viên qua lại phải tiết kiệm.
Nói tới đó cảm động:
- Tổng đốc đại nhân là quan tốt quan tâm tới dân, là tấm gương làm quan kiếp này của ta.
Nói rồi trừng mắt tức giận nhìn Hồ Ninh:
- Ngươi, một tên công tử bột dẫn theo bao nhiêu đám lưu manh thổ phỉ, hoành hành bá đạo, hành hung đánh người. Bộ đường đại nhân sao có nhi tử như ngươi? Ngươi có đi xách giày cho nhi tử Hồ bộ đường cũng không xứng.
Chiêu này không bàn mà giống với Thẩm Mặc.
Hồ Ninh hơi choáng , thầm nghĩ :"Hôm nay sao ai cũng bảo ta không phải là con của cha ta, chẳng lẽ ta được nhặt về hay sao?"
Vừa thấy hắn ngây ra, Hải Thụy nghiêm giọng quát:
- Xem đi, quả nhiên lộ tẩy rồi! Rõ ràng là tên giả mạo mà! Dám đem chiêu bài Hồ công tử gây loạn, bôi bẩn bộ đường đại nhân, hạng điêu dân thế này phải trừng phạt nặng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...