Đảo mắt đã đến cuối tháng bảy, vào thời điểm này thì năm rồi vẫn còn mát mẻ, nhưng năm nay mưa ít nên trời vẫn còn rất nóng.
Trên cây bồ kết cao to, ve sầu vẫn còn đang kêu khàn cả giọng, nhưng vẫn bị tiếng máy dệt nhẹ nhàng như thủy triều ở trong viện dưới tàng cây lấn át.
Đây là một công trường Chức tạo tơ lụa lớn nhất của thành Tô Châu, trước sau có bảy viện tử, ba mươi gian thông ốc. Tùy tiện đi vào một gian, vừa nhìn có thể thấy ngay khung cửi rộng một trượng, ngang xếp sáu giá, chính giữa còn có một con đường có thể cho hai người đi song song qua lại; men theo con đường có mười tám hàng được xếp từ đầu tới cuối. Mỗi khung cửi đều dệt tơ lụa với một màu sắc khác nhau, tiếng khung cửi vang lên liên tục không dứt.
Công trường lớn sở hữu ba nghìn khung cửi này thuộc về đại hộ lớn nhất hiện tại của thành Tô Châu, Bành gia. Người phụ trách quản lý hằng ngày là đệ tử ngoại hệ của Bành gia, về phần đại lão gia Bành Tỳ Bành đại lão gia, nếu không phải hôm nay có quý khách muốn đến công trường, sợ rằng cả đời cũng sẽ không đặt chân đến cái địa phương quỷ quái ầm ĩ lại lộn xộn này, còn có bụi bặm bay tứ tung.
Nhưng ngày hôm nay hắn phải thành thật đi cùng, vả lại còn cam chịu tiếp nhận, không kêu khổ chút nào, bởi vì trong hai vị khách có một người chính là phủ tôn đại nhân mà hắn kính yêu nhất.
Giờ khắc này, Thẩm Mặc đang cùng một tên thái giám béo bị bọn người Bành Tỳ vây quanh, dưới sự hướng dẫn của một người trung niên nhân có tướng mạo khôn khéo, đi từ đầu này của tác phường đến đầu kia.
- Một khung cửi của công trường các ngươi mỗi ngày có thể sản xuất bao nhiêu cuộn vải?
Thái giám chính là Hoàng Cẩm, bởi tạp âm quá lớn, giọng hắn đề cao có vẻ càng thêm the thé.
Bành Tỳ liền giục người trung niên:
- Bành Khang, mau nói cho Hoàng công công.
- Hồi công công, một chiếc khung cửi mỗi ngày có thể dệt bốn xích.
Người trung niên dẫn đường chính là quản sự của công trường này, bàng hệ đệ tử của Bành gia Bành Khang.
- Tại sao khung cửi của thành Hàng Châu người ta một ngày có thể dệt ra bảy xích?
Hoàng Cẩm khó hiểu nói:
- Lẽ ra với bản lĩnh của Chức tạo Tô Châu thì phải mạnh hơn của Hàng Châu mới đúng.
- Công công có điều không biết.
Bành Khang nói:
- Nếu như có thời giam làm việc đều là mười hai canh giờ hai ca, như vậy một khung cửi của chúng tôi là có thể dệt ra tám xích, cũng mạnh hơn nhiều so với Hàng Châu.
Rồi có chút tự hào nói:
- Khung cửi của Tô Châu chúng tôi là tiên tiến nhất mà!
Rồi lại chán nản nói:
- Chỉ là sản xuất không đủ, người ta làm một ngày, chúng tôi chỉ có thể làm nửa ngày, cứ như vậy nên còn tồn đọng lại.
- Đừng lo.
Thẩm Mặc cười ha ha nói:
- Có hoàng công công ở đây, các ngươi cứ toàn lực sản xuất là được!
- Đúng vậy đúng vậy.
Hoàng Cẩm vừa xoa mồ hôi trên mặt, vừa phụ họa cười nói:
- Có bao nhiêu sẽ lấy bấy nhiêu, chỉ sợ các ngươi sản xuất không đủ.
- Vậy thật tốt quá!
Bành Khang lập tức vô cùng phấn khởi nói:
- Thế thì có thể cứu sống tác phường chúng tôi rồi!
Bành Tỳ đứng bên cạnh sát ngôn quan sắc, thấy Hoàng công công đã cả người ướt đẫm, sắc mặt không còn kiên nhẫn. Hắn liền cười nói:
- Mấy thứ này xem xong là được rồi, phía trước đã chuẩn bị nước ô mai, chúng ta qua đó ngồi tâm bình khí hòa rồi nói chuyện.
- Được. . .đi?
Hoàng Cẩm nháy nháy mắt để chờ Thẩm Mặc lên tiếng, hắn quả thực đã nóng không chịu nổi.
- Được thôi.
Thẩm Mặc lại nhìn thêm phân xưởng đang bận rộn một lần rồi gật đầu cười nói.
~~
Đoàn người đi đến một khóa viện có cây xanh bao quanh, có rừng cây che chắn, không khí nóng bức và huyên náo thoáng cái bị ngăn cách ở bên ngoài, thực sự là một biệt hữu động thiên.
/biệt hữu động thiên: trong động có một thiên địa khác, hình dung phong cảnh kỳ lạ, có sức hấp dẫn.
Đợi mọi người an vị trong đại sảnh cao rộng thoáng mát, có thị nữ bưng đến chậu đồng, dâng khăn ướt, mời các đại nhân rửa tay rửa mặt.
Hoàng Cẩm cười nói:
- Thẩm đại nhân còn có chư vị, ta cần phải thất lễ rồi, thật sự là nóng quá không chịu nổi.
Thẩm Mặc cười nói:
- Đều là người một nhà, cứ tự nhiên là được.
Hoàng Cẩm liền mở tung vạt áo, phanh ngực ra, cầm lấy quan mạo quạt vù vù. Bành Tỳ vội vàng sai người quạt cho Hoàng công công, lại đưa liền cho hắn ba bát ô mai, lúc này Hoàng Cẩm mới thở phào một hơi nói:
- Rốt cuộc thoải mái rồi. . .
Nói xong mới phát hiện người khác đã xong từ lâu rồi, chỉ còn chờ một mình hắn, vì thế xấu hổ nói:
- Vậy chúng ta bắt đầu đi.
Thẩm Mặc gật đầu cười nói:
- Ngày hôm nay mời Hoàng công công cùng ba mươi đại hộ tơ lụa của thành Tô Châu chúng ta tề tụ tại đây là muốn làm gì, chắc hẳn mọi người cũng biết rồi?
- Biết. . .
Mọi người đều nói:
- Chức tạo cục của công công muốn cùng nói chuyện hiệp ước bao tiêu với chúng ta.
- Đúng vậy.
Hoàng Cẩm có chút phiền muộn nói:
- Các ngươi cũng đã nghe nói rồi đó, năm trước huynh đệ ta đã gặp một trắc trở, tròn 4 vạn 7 vải lụa bị hải tặc cướp, đây đều là của Chức tạo cục và trù thương Chiết Giang.
/trù thương: thương nhân buôn tơ lụa.
Nói rồi lông mi nhếch lên, giọng hùng hồn nói:
- Sau khi chuyện xảy ra, có người khuyên ta vội vàng hồi cung là được, nhưng huynh đệ ta nói: "Không được, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, ta không thể làm cái loại chuyện thiếu đạo đức thế này được, tổn thất này ta chịu trách nhiệm, khoản nợ này ta phải trả!"
Tiếng nói vừa dứt, mọi người đều trầm trồ khen ngợi, đều nói Hoàng công công thật trượng nghĩa, thật hán tử!
Thẩm Mặc nghe mà thầm buồn cười, Hoàng Cẩm này thật biết chét vàng lên mặt, lúc trước mình cũng từng khuyên hắn trở về, nhưng người này nước mắt nước mũi nói: "Ta cùng Trần Hồng kia thế như nước với lửa, nếu như chán nản thế này trở về thì nhất định sẽ đấu không lại hắn, đến lúc đó không phải là bị sung quân nhìn Hoàng lăng, thì chính là bị đuổi đến Hoán Y cục. Nếu nói vậy, còn không bằng chết ngay lúc đó cho rồi." Vì vậy hắn trốn ở trong quý phủ nửa năm không dám thò đầu ra, Thẩm Mặc đều nhớ không rõ, đã cản chủ nợ bao nhiêu lần ho hắn rồi.
/Hoán Y cục, tục xưng tương gia phòng, tên quan thự của hoạn quan Minh triều, một trong bát cục phục vụ cho cung đình, sau đó trở thành nơi cung nữ phạm tội phục dịch giặt quần áo.
Hiện tại mình thông qua hối liên, cho hắn vay hai trăm vạn lượng bạc với lợi tức thấp, Hoàng công công ủ rũ nửa năm thoáng cái lại trở nên hoạt bát, sự khác biệt trước sau quả thực buồn cười.
Tuy nhiên Hoàng Cẩm đối với y vẫn là thiên ân vạn tạ, vỗ bộ ngực nhung nhúc thịt nói: "Thẩm huynh đệ ngươi yên tâm, từ nay về sau Hoàng Cẩm ta sẽ là người của ngươi!"
Thẩm Mặc lạnh run cả người, vội vàng chối từ: "Không cần khách khí, đều là huynh đệ mà, huống hồ ta cũng không phải cho ngươi không, ta còn có một điều kiện. . ."
~~
Điều kiện của Thẩm Mặc là, với hai trăm vạn lượng bạc này, Chức tạo cục không thể trực tiếp cho trù thương của Chiết Giang, mà là mua tơ lụa của trù thương của Tô Châu, dùng hiện vật để bồi thường cho thương nhân Chiết Giang.
Đây là bởi vì Thẩm Mặc am hiểu sâu đạo điều tiết vĩ mô, biết đối với Tô Châu đã chịu phải cơn khủng hoảng tài chính quá nghiêm trọng, bách nghiệp tiêu điều mà nói, nhu cầu cấp bách hiện tại là có công trình, đơn đặt hàng lớn tới để kích thích nền kinh tế sống lại.
Vì thế y đã chuẩn bị hai biện pháp, một mặt là nạo vét đại công trình của sông Ngô Tùng, mặt khác chính là đơn đặt hàng của cục Chức tạo này. . . Phải biết rằng ngành nghề tơ dệt là sản nghiệp trụ cột của Tô Châu, từ loại dâu nuôi tằm, cho đến nấu kén làm tơ, trình tự rất nhiều, tỷ như sau khi ươm tơ phải 'xe tơ', ''đập tơ', tiến đến luyện nhuộm, xe tơ ngang thành tơ dọc, còn có một vài danh mục như 'cuốn tơ', 'quay tơ', và cuối cùng là "chắp nối", đến lúc này mới có thể đưa lên máy dệt thành tơ.
Bởi vậy từ con tằm cho đến sợi tơ lụa tuyệt đẹp sẽ phải qua rất nhiều công đoạn, mỗi một công đoạn đều nuôi sống vô số người -- những tác phường này chỉ tiến hành công đoạn cuối cùng là đưa lên máy dệt tơ. Về phần tơ sống đều là thu mua của dân chúng. . . Nông thôn Giang Chiết hầu như mọi nhà đều trồng dâu nuôi tằm, trong nhà cư dân thành phố cũng đều có dụng cụ để ươm tơ, phụ nữ không phân già trẻ, phần lớn đều coi đây là nghiệp, cộng thêm các nam nhân làm thợ kiếm được tiền tại công trường. Đó là nơi phát ra toàn bộ kinh tế của một gia đình.
Thẩm Mặc nhìn rất rõ ràng, làm sao để thống trị và quản lý nhân dân phồn vinh yên ổn, chỉ có làm cho bách tính an cư lạc nghiệp. Chỉ cần bách tính theo mình có thể sống được yên ổn, tự nhiên sẽ thật tình ủng hộ mình, ai dám gây khó dễ cho y, lão bách tính liền sẽ tiêu diệt người đó trước! Như vậy còn lo cái gì trị thiên hạ không phục, điêu dân gây chuyện?
Làm sao để cho bách tính an cư lạc nghiệp, có cuộc sống yên ổn, chí ít tại Tô Châu thì rất đơn giản, chính là làm cho toàn bộ xưởng Chức tạo tơ lụa có đơn đặt hàng cuồn cuộn không ngừng, vẫn bảo trì sản xuất. Các ông chủ kiếm được đầy chậu đầy bát, cơ hộ mà bọn họ làm việc mới có thể giữ được bát ăn cơm, tang hộ, ti hộ mới có thể kiếm được tiền, tất cả mọi người đều có tiền, tiệm cơm tửu lâu, kỹ viện sòng bạc của Tô Châu mới có thể náo nhiệt lên, sau đó toàn bộ nền kinh tế của Tô Châu cũng sống lại.
/cơ hộ: Nhà thủ công nghiệp làm dệt; tang hộ, ti hộ: nhà trồng dâu nuôi tằm.
Nhưng vấn đề là, hiện tại Thị bạc chưa mở, nguồn tiêu thụ chưa thông suốt, căn bản tìm không được khách hàng lớn như vậy. Nhưng không quan trọng, Thẩm Mặc có thể tạo ra được một cái, liền thao túng 'hối liên' để cho Hoàng Cẩm vay, khiến cục Chức tạo của hắn đặt hàng tơ lụa của Tô Châu, cũng trừ nợ cho trù thương của Hàng Châu.
Cho nên các đại hộ của thành Tô Châu có lòng cảm kích đối với Thẩm đại nhân thực sự như nước Thái Hồ thao thao bất tuyệt. Nếu như nói trước kia chỉ là sợ hắn, vậy hiện tại chính là vừa kính vừa sợ.
Có Thẩm Mặc ở đây, việc ký kết hợp đồng tự nhiên không có chút vấn đề, rất nhanh, Hoàng Cẩm đã kí tên đóng dấu trên hiệp ước thư với hơn mười điều khoản, đã đạt thành hiệp nghị thu mua tơ lụa bốn vạn bảy.
Có phần hiệp ước này, lại thêm các hợp đồng khác, nghành tơ dệt của thành Tô Châu toàn lực sản xuất nửa năm là không thành vấn đề, các đại hộ thoả mãn, Hoàng Cẩm cũng trừ đi tâm bệnh, Thẩm Mặc tự nhiên cũng thật vui mừng.
~~
Thấy hợp đồng đã bàn xong, Bành Tỳ cười nói:
- Tại hạ đã chuẩn bị rượu nhạt, khẩn cầu đại nhân và công công vui lòng đến dự.
- Ha ha, cung kính không bằng tuân mệnh.
Thẩm Mặc tươi cười hớn hở:
- Công công, ý của ngài thì sao?
- Đương nhiên là theo đại nhân rồi.
Hoàng Cẩm dỡ xuống gánh nặng, rốt cuộc có thể lại thấy ánh mặt trời, thật sự coi Thẩm Mặc như là phụ mẫu tái sinh vậy.
Mọi người liền di giá đến phòng khách, thức ăn tinh xảo đã bày biện đầy bàn, sau mỗi một chỗ ngồi còn đứng một nha hoàn hầu rượu, mỗi người đều dáng người thướt tha, tướng mạo dễ thương, có thể thấy được chủ nhân đã phí tâm tư rất lớn.
Sau khi án tôn ti chủ khách rồi an vị, nha hoàn rót rượu, Bành Tỳ là chủ nhà nên liền nâng ly lên, cao giọng nói:
- Chư vị, thành Tô Châu chúng ta đã không biết tu bao nhiêu kiếp mới mong mỏi được một vị quan phụ mẫu như phủ tôn đại nhân đây, có lão nhân gia hắn nhìn xa trông rộng, bày mưu nghĩ kế. Sau này thành Tô Châu nhất định sẽ như cây bông trổ hoa, những lão già chúng ta chỉ cần theo đại nhân hưởng phúc là được. . . Cho nên ly rượu đầu tiên này ta đề nghị chúng ta cùng nhau kính Thẩm đại nhân.
Mọi người nhao nhao xưng phải, liền cùng nhau nâng ly kính rượu, Thẩm Mặc uống; ly thứ hai tự nhiên là kính Hoàng công công, ly thứ ba là chúc mừng hôm nay đại công cáo thành! Sau ba ly vào bụng, bầu không khí trên bàn tiệc đã trở nên thân thiện, ly qua cốc lại, chủ đề bao la, nói qua nói lại, cũng nói đến chuyện nam nhân cảm thấy hứng thú nhất.
Kỳ thực đây cũng là một đại sự vào lúc này hàng năm của thành Tô Châu, ngày 15/8 tuyển hoa khôi!
Muốn hỏi niên đại này, nữ tử nào tài nghệ phi phàm, nữ tử nào phong tình vạn chủng, nữ tử nào được tán dương nhất, đáp án không thể nghi ngờ là -- danh kỹ. Danh kỹ, nhân vật thần thoại trong kỹ nữ, mặc dù cũng xuất thân từ bùn lầy, nhưng có thể thoát khỏi đê tiện, trở thành thượng khách của quan thân phú thương sĩ phu, đàm tiếu hữu hồng nho, vãng lai vô bạch đinh*, bởi vì trào lưu nhất thời mà khuynh đảo chúng sinh.
*câu thơ trong bài thơ "Lậu Thất Minh", ý là: chỉ trò truyện với người có học, không qua lại với kẻ tầm thường.
Thậm chí những quan viên, thư sinh tự cho là thanh cao cũng đều là sự quang vinh của danh kỹ. Họ không tiếc bỏ nghìn vàng chỉ cần mua một nụ cười của giai nhân, cho dù chưa từng âu yếm, chỉ cần có thể đánh cờ một ván, nghe một khúc nhạc thì đã cảm thấy mỹ mãn rồi, ba tháng không biết vị thịt! Tỷ như đại tài tử Dương Thận, là người được thế nhân ca tụng nhiều nhất, không phải vì hắn đọc nhiều sách vở, sáng tác nhiều, mà là có thể theo đuổi được danh kỹ của thành Côn Minh, cam tâm tình nguyện nuôi hắn, chăm sóc người thân cho hắn lúc lâm chung.
/Dương Thận: đọc thêm ở đây http://vi.wikipedia.org/wiki/Dư...g_Thận
Bình thường chơi gái sẽ làm bẩn danh tiếng của sĩ tử, nhưng danh kỹ lại có thể thành toàn cho giai thoại của tài tử, tăng thêm phần danh tiếng, giống như chơi gái có phẩm vị, đã nói lên làm người cũng có phẩm vị.
Mà mỗi năm một lần, Trung Thu hoa khôi đại hội chính là cái nôi sinh ra danh kỹ, giành được ngôi vị hoa khôi thì đương nhiên khỏi phải bàn, chỉ cần giành được vài thứ hạng đầu thì giá trị con người cũng sẽ bạo tăng, có cơ hội rất lớn để trở thành 'danh kỹ'.
Cho nên ngành nghề tiêu khiển của thành Tô Châu từ trước đến nay vô cùng coi trọng hoạt động này, người năm ngoái đoạt giải nhất thì năm nay muốn bảo vệ vương miện; người năm ngoái thất bại thì năm nay muốn báo thù; còn có rất nhiều gương mặt mới xuất hiện, cố gắng cá chép vượt long môn, kỹ nữ thành danh kỹ.
Bởi vì kết quả tỷ thí cuối cùng là nhìn vào số lượng kim hoa mà các quan ban cho, ai được nhiều kim hoa thì người đó chính là kỹ trong kỹ. Loại quyết định thắng thua này tuy biểu hiện quan trọng là tại trường thi, nhưng công tác bên ngoài cũng phải làm tốt, cho nên cách đại hội còn có nửa tháng, những người mà có hi vọng đã nắm chắc một vị trí sẽ không cần giấu giếm như thường ngày nữa, cũng bắt đầu tiếp một vài sinh ý bên ngoài, thậm chí biểu diễn miễn phí cho các nhà đại hộ, nhằm tạo chút quan hệ, đợi đến một ngày kia, các tài chủ có thể bởi vì giao tình mà tặng hoa.
~~
'Đi chơi thanh lâu', loại hoạt động văn hóa hữu ích cả thể xác và tinh thần này kỳ thực Thẩm Mặc cảm thấy hứng thú phát ra từ nội tâm, nhưng thân là một phủ tôn, phải có chức trách giáo dục bách tính, cho nên vẫn chưa có cơ hội kiểm tra một chút công tác của nơi thanh sắc. Nhưng hiện tại cơ hội tới rồi, dựa theo lệ cũ, Trung thu đại hội hàng năm là một thời gian khắp chốn mừng vui, nam nữ già trẻ của thành Tô Châu đều sẽ tề tụ tại hội trường, án lệ cũ, thái thú như y cũng sẽ lấy tư cách quý khách có mặt, có cơ hội tận mắt thưởng thức biểu diễn của các danh kỹ, đồng thời đưa ra tuyên bố cuối cùng nhân tuyển hoa khôi, thậm chí có cơ hội. . .
- Đại nhân. . .
Một tiếng gọi khẽ làm cho Thẩm Mặc tỉnh táo lại từ trong suy tư, vừa nhìn thì thấy mọi người đều vẻ mặt thân thiết nhìn mình, y không khỏi đỏ mặt, thầm nghĩ: "'Quá không có định lực rồi. . ." liền ho khan vài tiếng, xấu hổ cười nói:
- Sáng nay bản quan mới trở về từ giang đê, tinh thần có chút mệt mỏi, thật sự là thất lễ.
- Đại nhân vì Tô Châu chúng ta mà làm lụng vất vả, lo lắng hết lòng a. . .
Mọi người vẻ mặt cảm động nói:
- Bành lão ca, còn không mau mời Tô đại gia, ca một khúc cho đại nhân?
Thấy Thẩm Mặc vẻ mặt hỏi dò, Bành Tỳ vội vàng giải thích:
- Hôm nay có may mắn mời được Tô Tuyết Tô đại gia của 'Tiêu Tương lâu', đến đây hiến nghệ cho đại nhân.
- A, mau mau cho mời! - Thẩm Mặc cười nói.
Bành Tỳ liền hướng về tấm sa liêm phía sau ở phòng trong gật đầu, mọi người liền nhìn qua theo, chỉ thấy trong tấm lụa mỏng che phủ, bên trong là một nữ tử y phục trắng ngồi ngay ngắn trước đàn, mặc dù lụa mỏng không hiện rõ thân hình, nhưng không thể che được phong tư thướt tha của nàng.
Mọi người đang hiếu kỳ phía sau tấm màn che sẽ là quang cảnh gì thì tiếng đàn du dương vang lên, lúc đầu như cơn gió dịu khẽ phất phơ, vạn vật giao hòa với đất trời mùa xuân, khiến người cảm thấy cả người ấm áp; tiếp đó tiếng đàn biến đổi, như sơn tĩnh thu minh, nguyệt cao lâm biểu, khiến người không còn buồn chán; đang vui vẻ thoải mái thì tiếng đàn lại biến đổi, như phượng phi hoàng vũ, bách điểu tương tùy, tiếng ca như chim hoàng oanh vang lên:
"Núi viền mây mờ, trời thiếp cỏ vàng, tiếng còi cắt ngang ánh chiều tà. Tạm dừng cương ngựa, cùng uống ly rượu chia ly. Bao nhiêu bạn cũ trên chốn Bồng Lai, bao lần ngoải đầu mây mù mênh mông. Trong cô thôn, khói mù lả tả, nước chảy quanh bức tường đỏ. Hồn lìa ngay lúc đó, khẽ chia đai lưng, thầm cởi hương nang, chỉ mang tiếng bạc tình danh hão nơi chốn lầu xanh. Mai sau bao giờ gặp lại? Trên tay áo còn thấm dư hương. Nơi đau lòng, nhìn thành cao đã khuất, ngọn đèn dầu đã mờ nhạt. . ."
/Đây là bài thơ Mãn Đình Phương(滿庭芳) của Tần Quán, nhưng không biết có phải do phổ thành bài hát hay không, lời có một số chỗ khác với bài thơ.
Thẩm Mặc nghe tiếng ca uyển chuyển, lại giống như đã trở về bên bờ Tây hồ kiều diễm hoa mỹ.
Tiếng ca dừng lại, tiếng đàn cuối cùng cũng tan đi, nhưng mọi người hãy còn trầm mê, không thể tự kềm chế. Mãi đến khi tấm sa liếm không gió mà tự mở, một nữ tử thân mặc sa quần, thướt tha xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhìn dung nhan mềm mại tuyệt mỹ, tuy mấy tay đang ngồi đây cũng tính là tay chơi lão luyện cũng đành phải cảm thán: "Ông trời quá bất công rồi, tại sao bao nhiêu thứ tốt đều cho một mình nàng chứ?"
Thì ngay cả tên thái giám Hoàng Cẩm cũng nhìn chằm chằm vào gương mặt đó, có thể thấy được tấm lòng ái mỹ người người đều có, không quan hệ nam nữ.
Thấy mọi người đều trầm mê với phong tư của mình, trên nét mặt Tô Tuyết không có nửa phần kiêu căng, khom người một cái, giọng trong veo nói:
- Thần thiếp Tô Tuyết, bái kiến phủ tôn đại nhân, Hoàng công công, các vị đại lão gia.
- Tô đại gia xin đứng lên.
Bành Tỳ cười nói:
- Hôm nay cô có may mắn, nhanh đến bên cạnh đại nhân, nếu như được phủ tôn đại nhân của chúng ta khen ngợi dăm ba câu, hoa khôi năm nay không ngoài tầm tay của cô rồi.
Tô Tuyết giống như một nữ tử lạnh lùng, nàng chỉ cười, liền y mệnh ngồi bên người Thẩm Mặc. . . Đương nhiên không phải cùng một cái ghế.
- Tiếng đàn của Tô cô nương rất hay, tiếng ca cũng rất tuyệt.
Thẩm Mặc cũng không phải hạng chập chọe, tràng diện xã giao loại này tập mãi thành thói quen, y bưng ly rượu lên cười nói:
- Ly này tôi kính Tô cô nương.
- Tạ đại nhân.
Tô Tuyết khẽ mở môi, tiếp nhận ly rượu, rồi che mặt uống một hơi cạn. Sau đó nàng xin trả lại ly rượu không, chỉ thấy bên mép ly còn lưu lại dấu môi son nhàn nhạt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...