Quan Cư Nhất Phẩm

Thẩm Mặc không ngờ mình nổi tiếng như thế, ngượng ngùng không biết đáp ra sao.

- Lý Thời Trân?
Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Mẹ ta ơi, vị đại thần y này cũng là người thời này sao?" Cuối cùng thực sự trở nên hưng phấn, hai mắt sáng lên:
- Ông ấy ở đâu?

- Năm ngoài lão phu viết thư cho ông ta thì đang ở dưới trướng của Chiết Giang tuần phủ, cứu chữa cho tướng sĩ chiến trường.
Lão thái y chậm rãi nói.

- Hả...
Thẩm Mặc tức thì rơi xuống đáy vực:
- Ngoài ba nghìn dặm, còn hi vọng được nữa sao?

Lão thái y lắc đầu, vẫn không nhanh không chậm nói:
- Nhưng sau động đất, hình như ông ta bắc thượng rồi, đang cứu chữa người bị thương, đề phòng ôn dịch.

Thẩm Mặc muốn bóp cổ chết lão mắc dịch nói chuyện lừng chừng này lắm rồi, nhưng hiện giờ cần nhờ tới người ta, chỉ đành nhẫn nhịn hạ mình, nhỏ nhẹ hỏi:
- Vậy phải tìm ông ấy ở đâu?

- Cái này không nói chắc được.
Lão thái y lắc đầu:
- Động đất lan đi hai kinh năm tỉnh, ông ta có thể ở bất kỳ đâu.

Thì ra nói nhảm vẫn chỉ là nói nhảm, chẳng bao giờ thành lời hữu dụng được.

Đúng lúc Thẩm Mặc sắp phát cuồng thì bên ngoài có tiếng cười sang sảng vang lên:
- Thẩm huynh đệ không cần lo, chuyện này cứ đặt lên trên người ta.

Người trong phòng nhìn theo tiếng nói, thấy một đại hán mặc đồ võ sĩ từ bên ngoài đi vào, chính là Chu Thập Tam trẻ nhất trong Thập Tam Thái Bảo của Cẩm Y Vệ.

Thẩm Mặc mừng rỡ:
- Có câu này của Thập Tam ca vậy nhất định có thể tìm được rồi.

Lão thái y hỏi:
- Vị này là?

Chu Thập Tam biết thân phận của mình làm người ta ghét, không muốn gây thêm phiền phức cho Thẩm Mặc, liền nói bừa:
- Tại hạ chạy trên giang hồ, quen biết nhiều, nhân vật danh tiếng lẫy lừng như Lý đại phu, muốn tìm là tìm được thôi.


Lão thái y có vẻ không thông việc đời, không nghe ra trong lời hắn có sơ hở. Nhưng không phục, nói:
- Quen biết nhiều thì có các dụng gì, tìm người trong mấy tỉnh khác gì mò kim đáy bể, dễ tìm như vậy sao?

Chu Thập Tam cười:
- Tại hạ nghĩ Lý đại phu nếu cứu chữa người thiên tai, ắt phải tới nơi nặng nhất, vậy thì không ngoài bốn nơi Thiểm Tây, Vị Nam, Hoa Huyện và Hoa Âm, tại hạ chỉ cần nhờ người tới nơi đó tìm kiếm, nhất định có manh mối.

Thấy hắn nói rất chuyên nghiệp, lão thái y không lên tiếng nữa.

Nhưng Thẩm Mặc lại có vấn đề:
- Trong vòng ba ngày có về được không?

- Ba ngày?
Chu Thập Tam lắc đầu:
- Làm sao được chứ? Khoảng cách hai nghìn dặm, cho dù là hỏa tốc tám trăm dặm cũng không về nổi.

- Vậy chẳng phải vô dụng sao?

Thẩm Mặc kiếp trước ngồi tàu lượn cũng chưa bao giờ lên xuống thất thường như thế?

- Vì sao lại phải ba ngày?
Chu Thập Tam hỏi nhỏ.

- Vì ...
Thẩm Mặc ngồi ôm đầu trên mặt đất:
- Đại phu nói nàng nhiều lắm có thể chịu được ba ngày thôi.

Chu Thập Tam buồn bã gật đầu, nhưng nghe lão thái y đủng đỉnh nói:
- Nhưng lão phu không nói thế.

Thẩm Mặc mặt đầy u oán nhìn lão thái y:
- Lão tiên sinh, người nói hết cả câu trong một lần đi.

Lão thái y vuốt râu cười:
- Lão phu có một viên linh đan tổ truyền tên "Tuyết liên dưỡng dung hoàn", dùng cho các quý nhân trong cung, hiệu quả thần kỳ. Chỉ cần quý tiểu thư một ngày dùng ba viên, xa không dám nói, duy trì mười ngày thiên mệnh là không vấn đề gì...

Thẩm Mặc không nói, mà chăm chú nhìn lão thái y, lần này y học khôn rồi, đợi lão già này nói hết ra đã.


- Có điều...
Quả nhiên lão thái y còn có lời chưa nói hết:
- Thứ thuốc này dược liệu cực kỳ đắt đỏ, bình quân một viên phải tám mươi lượng, không phải là người bình thường có thể uống nổi.

Thẩm Mặc vẫn không nói, không phải sót tiền mà là chỉ đợi ông ta nói hết.

Lão thái y lại cho rằng y chê đắt, chủ động hạ giá:
- Nếu ngươi mua nhiều, ta có thể giảm gia đôi chút, bảy mươi lượng thế nào? .... Sáu mươi lượng cũng được .... Ít nhất là năm mươi lượng, nếu không ta chịu.

Thẩm Mặc lấy một xấp quan phiều trong lòng một xấp quan phiếu, đưa cho ông ta năm tờ:
- Mua luôn một trăm viên.

- Không phải là ta bắt chẹt tiền của ngươi, mà hiện giờ giá cả leo thang quá ...
Lão thái y vừa đếm tiền vừa nói:
- A, sao lại thừa hai nghìn lượng?
Liền muốn trả lại y.

Thẩm Mặc không nhận, chắp tay nói:
- Còn mong được lão tiên sinh thăm nom nhiều hơn, đừng để bệnh của hiền thê tại hạ xấu đi nữa.

Lão thái y khách khí vài câu rồi nhét tiền vào lòng, rất phóng khoáng nói:
- Yên tâm đi, hiện giờ quý hiền thê là bệnh nhân của lão phu, tất nhiên lão phu quan tâm tới cùng.

Tiễn lão thái y đi rồi, Thẩm Mặc hỏi:
- Sao Thập Tam ca tới đây?

- Đệ muội xảy ra chuyện lớn như thế, ta không tới mà được sao?

Thẩm Mặc cười khổ:
- Tin tức của huynh nhanh nhạy thật.

Chu Thập Tam cười hăng hắc:
- Nói cho đệ một bí mật công khai nhé, sau này làm quan chú ý một chút.
Hạ thấp giọng nói:
- Phàm là trước cửa nhân vật trọng yếu trong kinh thành, đều có mật thám của bọn ta, mọi người đều biết cả, đệ đừng sơ xuất.

Thẩm Mặc giật mình:

- Vậy trước cửa vị kia cũng có?
Y không thoải mái lắm với hành vi cha phái người giám thị con mình.

- Đương nhiên là có.
Chu Thập Tam gật đầu:
- Có điều chỉ làm qua loa cho có thôi, dù sao thân phận vị đó bày ra đấy, đại đô đốc cũng không muốn đắc tội thái quá. Hiểu trong lòng thôi, đối phó qua là được.

Thẩm Mặc không hỏi tới chuyện đó nữa:
- Khi nào đệ xuất phát?

- Xuất phát?
Chu Thập Tam thấy lạ, hỏi:
- Đệ muốn tự đi à?

- Ừm, trong mười ngày này không cho phép có chút sơ xuất nào.
Thẩm Mặc khẽ nói, mặt có chút ảm đạm:
- Hơn nữa Lý đại phu đang cứu ngàn vạn người, đệ không biết phải thuyết phục ông ấy quay về cứu một người ra sao đây?

Chu Thập Tam tặc lưỡi:
- Đệ nói thế cũng phải, vị đại phu đó bảnh lĩnh cao, tính cũng khó. Năm xưa bệ hạ với ông ta vào kinh nhậm chức thái y viện, ông ta chưa tới một năm đã bỏ đi, vì quan niệm dưỡng sinh không hợp với bệ hạ. Bệ hạ còn hạ lệnh quan phủ khắp thiên hạ không được làm khó ông ta.
Hắn dừng lại hỏi:
- Có biết bệ hạ nói gì không?

- Nói gì?

- Thiên hạ vô số danh y, Lý Thời Trân chỉ có một.
Chu Thập Tam giơ ngón tay cái lên:
- Chính vì thế vì này không thể vô lễ được.
Hắn đứng dậy nói:
- Được rồi, đệ ở đây đợi tin đi, hai ngày nữa tìm được chỗ ông ta sẽ tới báo cho đệ.
Cẩm Y vệ có bồ câu truyền thư, nhanh hơn tin hỏa tốc tám trăm dặm nhiều.

Thuốc của lão thái y mặc dù đắt, nhưng hiệu quả rõ ràng, sau khi cho Nhược Hạm uống, ngày hôm sau sắc mặt đã không còn quá khó coi nữa.

Nhu Nương ngủ ở cạnh túc trực cũng rất tỉnh, dường như nghe thấy động tĩnh gì, liền thắp đèn lên, quả nhiên thấy Nhược Hạm mấp máy môi tựa như muốn uống nước gì đó. Lúc này Thẩm Mặc cũng đã dậy, hai người một đỡ Nhược Hạm ngồi dậy, một dùng thìa nhỏ đút cho nàng nước ép lê nhãn hâm nóng, lông mày Nhược Hạm giãn ra rất nhiều. Nhu Nương thay khăn đắp tràn cho nàng, nhưng Nhược Hạm vẫn không tỉnh lại.

Nhìn thấy vẻ thống khổ của nàng giảm bớt, Thẩm Mặc thấy đủ lắm rồi, liền ngồi ở bên giường nàng suốt một đêm, đem những lời nhu tình thủ thỉ thường ngày không nói, nói ra cho nàng nghe, y nói :" Nhược Hạm, nàng phải kiên trì, chúng ta còn chưa bái đường, chẳng phải nàng nói chúng ta phải sinh thật nhiều thật nhiều con sao? Ta không cần nhiều như thế, ta sợ nàng đau, một nam một nữ là đủ rồi. Nàng phải sống lâu trăm tuổi, nếu không nửa đời sau ta cô đơn lẻ loi ..." Y nói mãi nói tới không tìm ra lời để nói nữa.

Không biết có phải mắt hoa không, y thấy khóe mắt Nhược Hàm có ánh lệ, tựa hồ nàng nghe thấy y nói vậy.

Đợi tới khi trời sáng Chu Thập Tam tới nói:
- Có tin tức chính xác, ở Hoa Âm Thiểm Tây.


Thẩm Mặc gật đầu:
- Đệ xuất phát ngay.

Chu Thập Tam thở dài:
- Đoạn đường này hành người ghê lắm.

- Càng hành hạ lòng đệ càng dễ chịu.
Thẩm Mặc trầm giọng nói.

- Hầy, đệ đúng là, nhìn nho nhã yếu ớt, đôi khi còn cứng hơn đám võ nhân bọn ta.
Chu Thập Tam lấy trong lòng ra một tấm lệnh bài bằng ngà voi:
- Ta còn có chuyện trong kinh không đi được, đệ cầm lấy cái này, dịch trạm trên đường phải nghe lệnh, quan phủ cũng không dám ngăn cản... Khi cần thiết còn có thể tùy nghi hành sự.

Thẩm Mặc nhìn khối lệnh bài, xung quanh khắc hoa văn phi ngư, ở giữa khắc Bắc trấn phủ ti Cẩm Y Vệ, bắt mắt nhất là năm chữ " Trấn phủ Chu Thập Tam", đây rõ ràng là thẻ bài của Chu Thập Tam, vội trả lại cho hắn:
- Huynh đưa cho đệ cái này, chắc chắn bị rắc rối đấy.

Chu Thập Tam hào khí ngút trời nói:
- Rắc rối thì không thoát được là cái chắc, nhưng đại đô đốc đã ra lệnh cho ta chiếu cố đệ, hiện giờ lại không xin được chỉ thị của lão nhân gia, ta đành làm quyền mà làm, cùng lắm ăn một trận roi, chẳng có gì to tát cả.
Hắn nghiêm túc naói:
- Lần trước hại đệ thiếu chút nữa mất mạng, lần này để ta trả lại cho đệ.

Thẩm Mặc biết đây không phải là lúc đùn đẩy, siết chặt tay hắn nói:
- Ân tình này Thẩm Chuyết Ngôn xin ghi nhớ.

Chu Thậm Tam cười khà khà:
- Được rồi, được rồi, đi thăm đệ muội rồi xuất phát đi.

Thẩm Mặc đi vào gian trong thì Nhược Hạm vẫn lặng lẽ nằm đó, trên mặt không còn vẻ thống khổ nữa, giống như công chúa đợi hoàng tử đánh thức vậy.

Thẩm Mặc đi tới, đặt nụ hôn nồng nàn lên môi nàng, nắm bàn tay nhỏ lạnh giá, dịu dàng nói:
- Đợi ta về.
Rồi xoay người ra cửa, khi sắp lên ngựa có người từ ngoài vào nói:
- Vị nào là cử nhân Thẩm Mặc Chiết Giang, lão gia nhà ta có lời mời.

Thẩm Mặc cau mày:
- Lão gia các hạ là vị nào?

- Đương kim nhất phẩm, thái tế Lý đại nhân.
Người kia rất kiêu ngạo nói.

- Xin lỗi, ta không rảnh.
Thẩm Mặc gạt hắn đi, dẫn mười mấy kỵ sĩ rời khỏi khách sạn, dù sao có Chu Thập Tam chiếu cố, không lo có chuyện gì, để lại tên quản gia đứng trơ ra ở đó, hai mắt tóe lửa …

Suốt dọc đường phóng như sao băng, không ngừng thay ngựa thay người, gian nan vất vả trong đó khỏi cần phải nói, năm ngày sau liền tới huyện Hoa Âm tỉnh Thiểm Tây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui