Khi Thẩm Mặc tỉnh lại lần nữa thì phát hiện ra mình đã đổi sang chỗ khác. Y nằm trên chiếc giường êm ái, trên đầu là màn hoa lệ, còn thoang thoảng hương thơm an thần. Cứ như vừa mới từ trong cơn ác mộng dài tỉnh lại vậy.
"Cứng không được định chơi mềm à?" Thẩm Mặc thầm rên rỉ :" Lần này làm sao ứng phó đây? Phải tương kế tự kế thôi..."
Chính đang suy tính thì thấy một hán tử mắt phượng mày ngài, mặt đỏ , râu dài năm chỏm, đúng là một là một vị Quan công bằng xương bằng thịt.
Thẩm Mặc muốn lên tiếng, nhưng sức lực toàn thân bị rút sạch, ngay mở miệng ra cũng rát tốn công. Chỉ thấy Quan Công mặt mang nụ cười ôn hòa, nói với y:
- Ngươi tỉnh rồi?
Thẩm Mặc cứ nhìn ông ta không nói, có điều coi như đã trả lời câu hỏi kia.
Đó đương nhiên không phải là Quan nhị gia, chỉ rất giống mà thôi, ông ta như trút được gành nặng nói:
- Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.
Tiếp đó phất tay, liền có hai thị nữ xinh xắn đi tới, đỡ Thẩm Mặc dậy, lấy gối lót xuống lưng, để y thoải mái dựa vào thành giường.
Lại một thị nữ khác bê khay tới, người kia nói:
- Đây là tổ yến, là thánh phẩm bổ dưỡng, rất tốt với các chứng bệnh suy nhược.
Thị nữ liền đút cho Thẩm Mặc ăn.
Thẩm Mặc ăn, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, sau khi ăn nửa bát, người kia lại bảo thị nữ đút cho y mấy món đồ bổ khác, mới phất tay đuổi hết thị nữ đi, cười nói với y:
- Không phải là tiếc không cho ngươi ăn, chẳng qua là thứ đồ bổ này ăn quá nhiều một lần không tốt, phải ăn từ từ mới được.
Cũng không biết là tác dụng tâm lý hay là do những thứ kia có tác dụng thần kỳ, dù sao bụng y cảm thấy ấm áp, người cũng có chút sức lực, y muốn cười, nhưng không cười nổi, dường như hoàn toàn quên mất cười như thế nào rồi.
Y cười không ra, khiến người kia nhìn thấy một vẻ mặt hết sức thống khổ, người đó cũng lộ vẻ áy náy nói:
- Chuyện này đều trách ta quản lý kẻ dưới không nghiêm .. À phải ta còn chưa giới thiệu. Ta tên là Lục Bỉnh.
Phàm là danh nhân luôn tự tin như thế, không sợ người ta không biết Lục Bỉnh là ai, ông ta tiếp tục nói:
- Sư phụ ngươi từng làm quan kinh lịch ở chỗ ta, có chút giao tình với ta, nên ta sai bọn Thập Tam tới Hàng Châu đưa ngươi tiến kinh, chiếu có cho ngươi. Bọn chúng không làm khó ngươi chứ?
Thấy Thẩm Mặc khẽ gật đầu, Lục Bỉnh lại nói:
- Về sau động đất, bệ hạ phải thành kính cầu nguyện, ta thân là thân vệ, từ tết ông Táo tới tết Nguyên Tiêu phải ở trong cung làm hộ pháp cho bệ hạ. Đoán chừng không thể gặp ngươi đầu tiên. Trước khi đi ta dặn bọn chúng phải chiếu cố trọng điểm cho ngươi. Ai ngờ quay về mới nghe nói, ngươi bị bọn chúng lén đưa đi thẩm vấn đã sáu ngày. Ta nghe một cái là biết bọn chúng hiểu lầm ý ta, cho rằng lời ta có ý khác...
Lục Bỉnh cứ lảm nhảm nhưng một chữ cũng không lọt được vào tai Thẩm Mặc, vì y nhìn thấy một kẻ cực kỳ dối trà.
Thẩm Mặc rất muốn hỏi ông ta :" Lục đô đốc ông đầu bị kẹp vào cửa à? Dùng đám Thập Tam Thái Bảo đầu óc chậm phát triển, ngay cả lời ông cũng nghe không ra thì còn nổi danh được như vậy sao? Chẳng lẽ cho rằng ta cũng là kẻ kém phát triển như bọn chúng."
Nhưng nghĩ lại, Thẩm Mặc biết Lục Bỉnh nói như thế là vì địa vị hai người chênh lệnh quá xa. Trong mắt đại đô đốc Cẩm Y Vệ quyền thế ngút trời, mình chỉ là nhân vật nhỏ không đáng kể, căn bản không thể gây tổn hại gì cho ông ta. Kỳ thực ở Đại Minh này, trừ Gia Tĩnh ra, không ai làm tổn hại được tới ông ta. Cho nên Lục Bỉnh mới không hề để ý tới cảm thụ của Thẩm Mặc, nên mới giải thích một cách khiên cưỡng hời hợt, chẳng qua để ông ta xuống thang, lật qua trang khác mà thôi.
Nhưng cho dù trong lòng phẫn nộ thế nào, Thẩm Mặc cũng không để lộ ra ngoài, trải qua khảo nghiêm vừa rồi, trái tim y được tôi luyện một lần nữa. Trở nên bình tĩnh lạnh lùng hơn, y biết mình bất kể thế nào cũng không thể đắc tội với Lục đô đốc này, vì ông ta là nhân vật bất bại. Ít nhất còn Gia Tĩnh ngày nào thì không ai chiến thắng được ông ta.
Nếu như ngươi không chiến thắng được kẻ địch, thì ngươi phép ép bản thân liên hợp với hắn, tiêu diệt những kẻ địch khác, cho tới tận khi ngươi nắm chắc được tiêu diệt hắn mới thôi. Đó là nguyên tắc sống còn của nhà chính trị, điều trước kia y không thể làm được, nhưng hiện giờ đối với y không còn là vấn đề nữa .. Thẩm Chuyết Ngôn y hai kiếp làm người, mặc dù xuất thân không tốt, nhưng bằng vào nỗ lực không ngừng, cuối cùng được người khác tôn trọng và yêu quý. Chưa từng bị một chút vũ nhục nào, dù chỉ là một chút.
Nhưng ở đây, trong sáu này vừa qua y bị trà đạp lên nhân cách, tôn nghiêm và linh hồn, điều này làm y vứt bỏ đi những thứ vướng bận vô ích, y trở nên thực sự trở nên không còn kẽ hở.
Tục ngữ nói :" Hữu thù bất báo phi quân tử", nhưng cũng nói :" Quân tử báo thù mười năm cũng không muộn." Triết học Trung Quốc khốn kiếp như vậy đấy, nhưng những thứ gọi là tục ngữ đó chẳng qua là cái bộ tiểu ban đêm , để tự che đậy an ủi bản thân mà thôi.
Đem thù hận với Lục Bỉnh vui sâu vào tận đáy lòng, Thẩm Mặc yếu ớt nói:
- Tại hạ biết đại nhân tốt với sư đồ chúng tôi, cũng biết việc này không liên quan gì tới đại nhân, nếu đã là hiểu lầm, thì hãy để nó tan thành mây khói đi.
Y khẽ khép mắt lại nói:
- Nhưng đói với kẻ tra tấn mình, tại hạ khó mà không hận.
Lục Bỉnh cười xấu hổ nói:
- Đúng thế, sao có thể bỏ qua như thế? Ta đã chuẩn bị trước rồi.
Nói xong vỗ tay quát:
- Người đâu, đem bọn chúng giải lên đây.
Liền có một đội tráng hán dẫn ba tên hán tử vào, Lục Bỉnh nói với Thẩm Mặc:
- Chính là ba kẻ này khiến ngươi vô cớ gặp phải uất ức.
Ông ta liếc nhìn những kẻ đó:
- Còn không mau thỉnh tội với Thẩm công tử.
Ba tên đó khấu đầu với Thẩm Mặc, nói chúng tôi là con lợn ngu xuẩn, xin ngài bớt giận, xin ngài trách phạt ...
Thẩm Mặc chỉ nhắm mắt, ngay cả đầu cũng quay vào bên trong, để lại cho bọn chúng bóng lưng mỏng manh, không nói một lời. Cứ như không muốn nhớ lại ký ức đáng sợ kia vậy.
Nhưng thực tế y làm như thế là vì nghe giọng ba tên này một cách chân thực hơn, lúc ấy y bị bịt mắt, nhìn mặt thì có tác dụng cái chó gì? Y mau chóng xác định ra, ba kẻ này đúng là người hành hình, không khỏi càng thêm khinh bỉ Lục Bỉnh coi thủ hạ như bô nước tiểu, đái xong là bỏ.
Lục Bỉnh thì lại tưởng rằng y sợ nhìn thấy ba kẻ này, liền cố tình nói to:
- Chuyết Ngôn, để ta xả hận cho ngươi.
Rồi phất mạnh tay:
- Đánh cho ta.
Đám tráng hán kia liền rút ra cành gai, quật túi bụi, đánh một lúc, cành gai bị gẫy, lại lấy ra cành khác tiếp tục đánh, cứ gẫy lại lấy cành khác, đánh liên tục nửa canh giờ.
Dù ba kẻ kia có luyện được Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam cũng chẳng chịu nổi, đã bị đánh cho máu thị bầy nhầy, nhưng Thẩm Mặc vẫn không nói không rằng, cứ như coi tiếng đánh thành tiếng ru ngủ mất rồi vậy.
Lục Bỉnh nhìn thấy tiếp tục như vậy không xong, thế nào cũng khiến ba kẻ đó mất mạng. Liền đánh mắt ra hiệu, ba kẻ đó gần như cùng lúc ngã lăn ra đất, đám tráng hán bẩm báo:
- Đại nhân, đã ngất rồi.
Yên tĩnh, xấu hổ một thời gian dài, Lục Bỉnh thầm nghĩ :" Ngươi quá không nể mặt rồi đấy, ta đánh người của ta thành ra thế này rồi, ngươi cũng không nói lấy một tiếng à?"
- Ngủ rồi à? Thẩm công tử ngủ rồi sao?
Lục Bỉnh nhỏ giọng hỏi, ông ta nghĩ Thẩm Mặc dùng cách này xuống thang.
Nhưng Thẩm Mặc lại khẽ lắc, thể hiện không ngủ.
Lục Bỉnh choáng, nhưng đã nói để Thẩm Mặc xả hận, đành cắn răng quát:
- Làm tỉnh lại, đánh tiếp.
"Ào" ba chậu nước lạnh đổ xuống, cả ba tên rùng mình "tỉnh lại", rối tiếng roi tiếp tục quất xuống chan chát.
Cứ thế một lúc sau, cuối cùng có kẻ không chịu nổi, cầu xin :
- Đốc soái, ngài tha cho tiểu nhân, tiểu nhân sắp bị đánh chết rồi.
Hai tên còn lại cũng cầu xin.
- Thẩm công tử không tha cho các ngươi thì bản soái sẽ không ngừng.
Lục Bỉnh nghiêm mặt nói.
- Thẩm công tử, xin tha cho chúng tôi..
- Công tử coi chúng tôi như cục *** chó, tha cho chúng tôi..
- Vậy khi ta xin các ngươi tha cho ta, có kẻ nào chấp nhận không?
Thẩm Mặc ngồi bật dậy:
- Kẻ nào chấp nhận? Ba ngươi kẻ nào tha cho ra đứng ra đây chúng ta nói hai năm rõ mười.
- Nhưng chúng tôi không định đánh chết công tử mà, trên người công tử không có lấy một vết thương...
Ba tên cầu khẩn.
- Không có vết thương.
Thẩm Mặc giơ cổ tay lên:
- Nếu không phải ta sợ tới ngất xỉu thì bị các ngươi hại chết rồi, biết không hả.
Ba kẻ đó tức thì lộ rẻ vẻ mặt rất không tán đồng, Lục Bỉnh cũng cười:
- Đây đâu phải là vết thương trí mạng.
- Thái Bảo đại nhân không tin phải không?
Thẩm Mặc cười lạnh:
- Không tin chúng ta quay lại gian phòng đó, đem những hình phạt kia làm lại một lần, xem xem có chết người không?
- Nếu như không chết thì sao?
Lục Bỉnh hỏi.
- Tại hạ và bọn chúng xóa bỏ hết. Từ nay không ai liên quan tới ai nữa.
Thẩm Mặc dứt khoát nói.
- Được, quyết định như thế.
Lục Bỉnh rất muốn khúc mắc này từ đó được tháo gỡ, hiện giờ ông ta rất hổi hận vì nghe lời người kia rồi.
- Tuyệt không đổi ý.
Thẩm Mặc gật đầu.
Rất nhanh ba kẻ kia được đem vào gian phòng đó, trói lên thập tự giá, dùng vải nhét vào miệng, che mắt. Thẩm Mặc được người dùng cáng khiêng bên cạnh, vừa quan sát vừa hạ lệnh:
- Trói chặt vào, không cho nhúc nhích chút nào.
Đám người kia cũng thấy chẳng có gì to tát, nghe theo trói chặt cả ba. Tiếp đó dưới sự theo dõi của Thẩm Mặc, dùng mũi đao cắt cổ tay ba người, cả đám theo yêu cầu trước đó của Thẩm Mặc lui ra.
Tất cả mọi người đều tránh thật xa, tới tận khi Thảm Mặc cho vào mới khiêng y quay lại. Vừa nhìn một cái thấy ba kẻ kia đầu gục xuống, bỏ vải che mặt ra, liền thấy ba khuông mặt kinh hoàng tột độ, đúng là chết sạch rồi. Lại nhìn vết thương tên cổ tay chúng, máu đã đông lại, máu nhỏ trên mặt đất cũng còn lâu mới tới mức trí mạng.
****
Chính trị luôn tàn bạo, ngộ cũng chưa bao giờ nói Lục Bỉnh là người tốt, sự đớn hèn của Lục Bỉnh càng được ngộ miêu tả đúng hiện thực.
Kỳ tên: Ngộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...