- Người ta cứ tặng là nhận à?
Thẩm Mặc dựa người vào ghế, tức tối nói:
- Người tới nương nhờ là giữ à?
- Lão gia nói, trước tiên cứ nhận đã, đợi thiếu gia về rồi hẵng nói.
Xuân Hoa mặt căng thẳng:
- Thiếu gia mau đuổi họ đi đi, nhà chúng ta nhỏ thế này, vốn một mình nô tì thu dọn là đủ, không thể nuôi nhiều người ăn không ngồi rồi như thế.
Thẩm Mặc bị nàng chọc cười, cầm chén trà lên nói:
- Cha ta đâu, vẫn ở nha môn à?
- Đâu có ạ.
Xuân Hoa thấy thiếu gia không tỏ thái độ, có chút thất vọng:
- Thiếu gia hiện giờ là Giải Nguyên rồi, lão gia sao có thể làm việc ở nha môn? Vừa mất thể thống của chúng ta, lại làm các quan trên không được tự nhiên.
- Từ chức rồi à?
Thẩm Mặc cau mày, cha y làm quan sai kiếm được thể diện chẳng dễ dàng gì, nhưng vì mình trúng Giải Nguyên mà phải từ bỏ thì quá đáng tiếc.
- Không cần phải thế ạ.
Xuân Hoa đắc ý nói:
- Lão gia lần này xin nghỉ dài hạn, cho dù vĩnh viễn không quay về nha môn làm việc, cũng vẫn là quan kinh lịch trong phủ, tiền vẫn nhận, gạo vẫn lấy.
Thẩm Mặc lại cau mày, nhưng cuối cùng không nói gì, mà hỏi:
- Vậy cha ta đi đâu rồi.
- Bận lắm ạ, đúng là bận ơi là bận.
Xuân Hoa thương cảm:
- Đầu tiên là ba ngày tiệc rượu, sau đó lại dẫn Thẩm An đi chuẩn bị lễ đính, bận tới chân không chạm đất, miệng nói rộp cả lên.
- Cần gì chứ?
Thẩm Mặc không hiểu:
- Đôi bên tình nguyện, dưa sính thư không phải là xong sao?
- Ôi thiếu gia ơi thiếu gia.
Xuân Hoa che miệng cười:
- Người phương nam chúng ta rất coi trọng tam thư lục lễ, cho dù là nhà nghèo khó cũng phải làm trọn vẹn, không sai sót gì, chỉ sợ người ta cười , huống hồ...
- Huống hồ là nhà Giải Nguyên chứ.
Thẩm Mặc cướp lời nàng, trừng mắt lên nói:
- Đừng có cứ đeo hai chữ đó trên miệng.
Xuân Hoa rụt cổ lại, nhỏ giọng đáp lời:
- Biết ạ.
Thẩm Mặc sờ chén trà, thấy rỗng không, khó chịu nói:
- Bao nhiêu người nhàn rỗi, lại để chén trà trống. Vậy nuôi nhiều người thế làm gì?
Xuân Hoa biết thiếu gia mượn cớ phát tác, liền xung phong:
- Để nô tỳ đi đuổi bọn họ đi.
- Cũng không thể đuổi hết.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Truyền lời ta, nói Thẩm gia không chứa hết được, trước tiên giữ lại năm sáu người nghe lời ngươi. Còn lại ... Phát ít bạc đuổi đi.
- Còn phát bạc?
Xuân Hoa mắt tròn xoe:
- Bọn họ chẳng làm gì cả, chỉ hết ăn lại nằm.
- Đừng làm nhảm.
Thẩm Mặc mắng:
- Có phải ngươi bỏ tiền đâu, mỗi người năm lạng, mau đi đi.
Thấy Xuân Hoa cứ lề mề do dự, y tức giận:
- Ngươi không đi thì cũng nhận năm lượng.
Xuân Hoa sợ chết khiếp chạy ù đi.
Những người già trước kia từng phát đạt tất nhiên không thể tùy ý đuổi đi, có điều cần phải cảnh cáo nhắc nhở, tránh họ ỷ tuổi tác lên mặt, làm hỏng quy củ, khó nhìn mặt nhau.
~~~~~~~~~~~~~
Sai Thiết Trụ mang người giúp Xuân Hoa xử lý đám người hỗn tạp kia, Thẩm Mặc thay y phục, trước tiên tới Thẩm gia đại viện bái kiến Thẩm lão gia, mới đi bái kiến Đường tri phủ. Thân là vãn bối, lễ tiết này là cần thiết, nhất là trúng Giải Nguyên, càng không để người ta có cớ nói gì, nghĩ tới đây không khỏi chán ngán :" Trách Xuân Hoa cứ đeo ha chữ Giải Nguyên trên miệng, mình lại chẳng luôn đặt nó trong lòng đấy sao?"
Nhưng y cũng hiểu, cuộc sống của mình bị cái danh hiệu này thay đổi rồi, nhưng từ thấp đến cao, cũng không phải khó thích ứng.
Khi gặp Thẩm lão gia, ông hết sức cao hứng, mở tiệc tẩy trần cho y, không có người ngoài, cả hai nói chuyện rất thoải mái.
Thẩm lão gia trước tiên khen y một phen, rồi hào hứng nói:
- Ngày hôm nọ là hoàng đạo, ta tập hợp tộc nhân, cùng cha cháu bái tế tổ tiên.
Nói rồi đưa năm ngón tay ra:
- Dùng lễ ngũ sinh, khi xưa ta và sư phụ cháu trúng tiến sĩ cũng không long trọng như thế.
Thẩm Mặc vội nói:
- Đại ba làm thế cháu sao nhận rồi.
- Được chứ.
Thẩm lão gia cười:
- Tiến sĩ không hiếm, nhưng Tiểu tam nguyên thêm vào Giải Nguyên là Đại tứ hỉ, không biết Đại Minh triều đã từng có chưa, dù sao ta chưa nghe nói.
Rồi chuyển sang mặt thành kính:
- Dùng lễ lớn như thế, còn có một ý tứ quan trọng nữa là xin tổ tiên phù hộ, cho cháu tiếp tục phát huy, trúng cả Hội Nguyên, Trạng Nguyên thành Thẩm lục thủ vô song trên đời.
Ông vỗ mạnh vai Thẩm Mặc:
- Như vậy cổng Thẩm gia chúng ta ngang bằng với phủ nha rồi.
Thẩm Mặc toát mồ hôi:
- Đại bá đúng là dám nghĩ, cháu may mắn thi trúng ở Chiết Giang, chứ nhìn khắp toàn quốc, khả năng chưa là cái gì.
- Không đâu.
Thẩm lão gia lắc đầu kiên định:
- Cháu cứ nhìn danh sách tiến sĩ các triều xem, từ năm Hồng Vũ cho tới nay, Chiết Giang chiếm nửa số trạng nguyên.
Ông không khỏi tự hào vuốt râu:
- Cháu có thể đứng đầu Chiết Giang, nhìn khắp toàn quốc tức là có sức cạnh tranh nhất đấy.
Ông lại vỗ mạnh lên vai Thẩm Mặc:
- Hãy cố gắng lên, đại bá tin tưởng cháu.
Thẩm Mặc chỉ còn biết cười:
- Đại bá đúng là quá xem trọng cháu rồi.
Thẩm lão gia cười ha hả:
- Còn nhớ không, năm xưa cháu mặc áo vải vá chằng vá đụp, bị Thẩm Kinh bắt tới gặp ta, năm xưa bộ dạng nghèo túng đó ta còn tin tưởng cháu nhất định trúng tiến sĩ nữa là. Hiện giờ thì sao, thời gian đã chứng minh nhãn quang của ta ...
Ông nhấp một ngụm rượu, dương dương đắc ý:
- Nhiều nắm sau trên sử sách ghi chép về Thẩm Chuyết Ngôn cháu là "từ nhỏ nghèo khó, nhưng không quên chí lăng vân", khẳng định còn viết thêm ta mấy lời hay như "tuệ nhãn thức anh tài, giúp đỡ Chuyết Ngôn hoàn thành học nghiệp" ..
Nghe ông nói thế Thẩm Mặc thành khẩn nói:
- Đại bá nói đúng, nếu không có người chiếu cố, cháu không thể hoàn thành học nghiệp.
Rồi rót rượu cho Thẩm lão gia:
- Ân đức của đại bá, Thẩm Mặc cả đời không quên.
Thẩm lão gia cao hứng nhận lấy chén rượu, vừa mới định uống thì nhớ ra điều gì, vành mắt đỏ hoe nói:
- Kỳ thực sư phụ của cháu xứng uống chén rượu này hơn ta.
Thẩm Mặc buồn bã gật đầu:
- Kẻ làm học sinh cháu thật là bất hiếu, không chỉ không giúp được sư phụ, ngay cả Thẩm Tương sư huynh cũng không giúp được.
Thẩm Tương cuối cùng không được tham gia thi Hương, cho dù môn nhân Vương Học đã đưa được hắn vào danh sách lục khoa, nhưng tư cách thi hương vẫn bị tước đoạt không thương tiếc.
Vì ngay trong cuối tháng bảy, trì hoãn nửa năm, vụ án Thẩm Mặc cuối cùng cũng được phán quyết, tội danh tính lên đầu Thẩm Luyện, trừ phỉ báng quan viên triều đình, một tội nữa. Hình bộ thị lang Vương Học Ích tinh thông luật pháp hơn nữa là thành viên Nghiêm đảng, biết chửi người khác không mất đầu cho nên hắn thêm vào một tội nữa "giả truyền chỉ lệnh thân vương" , xác định tội chết cho Thẩm Luyện.
Mặc dù hình bộ thượng thư Hà Ngao rất kiên trì nguyên tắc, không phê duyệt, hình bộ lang trung phụ trách phát lệnh là Sử Triêu Tân còn tỏ thái độ rõ ràng, tuyệt đối không chấp hành. Nhưng sao có thể tùy tiện làm trái Nghiêm các lão? Sử Triêu Tân bị bãi quan, Hà Ngao cũng bị cảnh cáo, nói nếu ngươi còn không nghe lời thì cút xéo, đi làm bạn với họ Sử.
Hà Ngao mất quá nửa đời người mới làm tới quan cấp bộ đường, không làm được vì lương tâm hi sinh sĩ đồ, chỉ đành lựa chọn thỏa hiệp, đưa ra ý kiến xử lý --- Xử quyết theo luật, lập tức chấp hành, sau đó báo cáo cho hoàng đế quyết định.
Nhưng vài ngày trước khi thi hương, Bắc Kinh truyền tới tin tức, bệ hạ không đồng ý xử trảm Thẩm Luyện, chỉ mệnh lệnh hình bộ tiếp tục giam giữ, nhưng tội danh của Thẩm Luyện không xóa bỏ bỏ, Thẩm Tương là con của tội phạm, không được tham gia thi hương.
Thấy dáng vẻ tự trách của Thẩm Mặc, Thẩm lão gia lại cười vui vẻ:
- Không cần tự trách, bệ hạ gác lại vụ án của sư phụ cháu, có thể thấy là không muốn bị Nghiêm Tung tá đao sát nhân, nếu là mấy năm trước, tuyệt đối không có chuyện này.
Thẩm Mặc đột nhiên hạ thấp giọng:
- Hạ thủ phụ trước kia cũng bị giết như thế, nhưng sư phụ cháu lại sống được, đại bá, người bảo chuyện này nói lên điều gì.
- Sự không chế của Nghiêm các lão với bệ hạ ... À không, ảnh hưởng đã giảm xuống rồi?
Thẩm lão gia nói khẽ.
- Chắc chắn là như thế.
Thẩm Mặc tự tin nói:
- Cháu có ba lý do, thứ nhất nhân tuyển tổng đốc đông nam từ Trương đổi sang Chu, từ Chu đổi sang Dương, nhưng không lần nào dùng người Nghiêm các lão tiến cử; thứ hai, Nghiêm đảng tấn công Trương Kinh hung mãnh như thế, thiên hạ cho rằng ông ta chết chắc rồi, ngay cả Từ các lão cũng đi theo. Kết quả Trương bộ đường chẳng qua về quê an hưởng tuổi già, Từ các lão ngày càng thư thái; thứ ba....
- Thứ ba, Lý Thời Ngôn tử địch của Nghiêm Tung khôi phục chức.
Thẩm lão gia hỏi:
- Nguyên nhân là sao? Chẳng lẽ bệ hạ chán Nghiêm Tung rồi.
- Chán thì chưa tới mức.
Thẩm Mặc cười khẽ:
- Nhiều dấu hiệu cho thấy, một người bạn tên là "tuổi tác" đang xa lánh Nghiêm các lão.
- Tuổi tác.
Thẩm lão gia vỡ lẽ:
- Nghiêm các lão đã bảy mươi sáu tuổi, qua tuổi về hưu sáu tuổi rồi.
- Cho dù ông ta tinh thần còn hưng vượng, càng già càng trạng kiện.
Thẩm Mặc cười:
- Bệ hạ cũng phải thầm nghĩ : Liêm pha già rồi", dù sao thủ phụ cao tuổi như thế triều Minh chúng ta cũng chưa từng có.
Thẩm lão gia gật đầu:
- Đúng thế , người cao tuổi chẳng nắm chắc được gì, nói không chừng hôm nay còn khỏe, ngày mai đã ôi thôi thương thay rồi ...
- Bệ hạ thân là chủ nhân thiên hạ, không thể không suy nghĩ tới vấn đề này. Cho nên cháu nghĩ, Từ các lão cũng được, Lý Thời Ngôn cũng được, đều là người ngối nghiệp bệ hạ chuẩn bị, thử hỏi Nghiêm các lão còn lật đổ nổi họ sao?
- Nói thế là ...
Thẩm lão gia hoan hỉ:
- Sư phụ của cháu có hi vọng rồi sao? Tạ ơn trời đất, đệ ấy không chửi mắng hoàng đế, chỉ cần Nghiêm đảng đổ, đệ ấy nhất định được xử lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...