Trước khi tới Hàng Châu, Thẩm Mặc viết thư cho Hồ Tôn Hiến, nói rõ mục đích chuyến đi này, nói bên mình nhiều người, không tiện ở trong biệt thự của hắn nữa.
Hồ Tôn Hiến nhận được thư cười mắng một tiếng:
- Tên Thẩm Chuyết Ngôn này rõ ràng là còn muốn ở lỳ không đi.
Đó đương nhiên là nói đùa thôi, đối với việc Thẩm Mặc có thể tụ họp được những anh tài kia, Hồ Tôn Hiến rất vui. Huống chi trong đó còn có Từ Vị mà hắn muốn chiêu dụ, liền viết thư trả lời :" Vậy thì lão đệ đừng chuyển đi nữa, dù sao nơi đó phong cảnh đẹp, phòng nhiều, tiện tổ chức văn hội. Ta lúc nào nhàn hạ có thể tới để rửa đi tục khí trên người." Lại sai người tâng mức hỗ trợ cho Thẩm Mặc, mỗi tháng năm trăm lượng bạc.
Ít nhất ở giai đoạn này, Hồ Tôn Hiến vẫn coi Thẩm Mặc là người củ hắn.
Thuyền khách vừa tới Hàng Châu, liền có năm cỗ xe ngựa, hơn một trăm binh sĩ của nha môn tuần phủ đợi ở bến tàu, một viên thiên hộ dẫn mọi người tới hành lễ với Thẩm Mặc, nói:
- Đại nhân, mạt tướng là thiên hộ Hồ Toàn thuộc hạ của Hồ trung thừa, phụng lệnh tới nghe đại nhân điều khiển.
Điều này làm Thẩm Mặc quá có thể diện rồi, y mỉm cười :
- Mau đứng dậy đi, Hồ trung thừa thật khách khí.
Cười xong thấy mình quan liêu, liền nói:
- Để hai cỗ xe lại là được, còn lại thì về cả đi, không cần làm mọi người vất vả.
Hồ Toàn cao giọng nói:
- Trước khi tới Hồ trung thừa có dặn, nói đại nhân và các vị tướng công đều là bậc đại tài, nên long trọng một chút, để thể hiện sự ưu ái của triều đình với người đọc sách, để người Hàng Châu có thêm được nhiều người đọc sách.
Người ta đã nói đến thế rồi mọi người không tiện chối từ nữa, liền lên xe tới Tây Khê.
Từ Vị và Thẩm Mặc đi cùng một cỗ xe, đợi sau khi cửa xe đóng lại rồi, Thẩm Mặc nhỏ giọng hỏi hắn:
- Thế nào vừa rồi cảm thấy chấn động chứ?
- Bày vẽ.
Từ Vị lườm hắn :
- Cần gì phải thế? Chúng ta bỏ ra hai trăm văn tiền, là có thể thuê được một cỗ xe lớn chở hết mọi người tới rồi.
Thẩm Mặc vốn muốn giáo dục hắn học tập theo, tương lai mới có thể diện. Ai ngờ Từ Vị chẳng hề hâm mộ, Thẩm Mặc đành cười khan:
- Nói cái khác vậy, huynh đừng có làm văn cái kiểu như khoa khảo nữa.
- Không phải là hay sao?
Từ Vị cười hăng hắc:
- Thứ hai đó, bao nhiêu năm chưa thi được thứ hạng tốt như vậy rồi.
- Đề học đại nhân đã nói chuyện riêng với đệ, nói khi đọc văn chương của huynh, ông ta phải đọc tới lần thứ ba mới hiểu được. Huynh cớ gì phải thế?
Thẩm Mặc nghiêm mặt nói:
- Nếu chẳng phải cái tên Từ Vị như sấm nổ bên tai, ông ta có kiên nhẫn đọc lại lần nữa không? Sớm đã phán huynh không hợp cách rồi.
Y thở dài:
- Đợi tới khi thi hương, bài và phách tách nhau, ai mà biết đang đọc bài của huynh? Ai thèm kiên nhẫn đọc một bài viết không hiểu tới ba lần.
Từ Vị trầm ngâm:
- Bảo sao mãi mà không thi trúng, thì ra trình độ của mình cao quá.
Thẩm Mặc tức tới mức muốn đập đầu vào tường, nhắm mắt dưỡng thần luôn, không thèm để ý tới hắn nữa.
Từ Vị cười ngượng:
- Được rồi, ta hiểu mà.
Hắn rất cảm động nói:
- Ca ca biết đệ muốn tốt cho ca ca, kỳ thực đệ không cần phải lo, ta đã chịu quá đủ chuyện dày vò ba năm một lần rồi, không muốn chịu lần nữa.
- Vậy phải chuẩn bị cho kỹ.
Thẩm Mặc lúc này mới mở mắt ra, tức giận nói:
- Hạ trình độ xuống cái cấp mà người ta có hiểu được ấy.
- Biết rồi.
Từ Vị cười ha hả:
- Lần này ta nghe đệ hết.
Tới biệt thự Tây Khê, Thẩm Mặc liền an bài chỗ ở cho sáu người kia, mình thì mang rất nhiều thổ đặc sản tới biệt thự Ân gia, mọi người đều cho rằng y đi tạo dựng quan hệ, không nghĩ tới y đi hiếu kính nhạc phụ.
Ân lão gia thấy y còn nhớ mang quà cho mình trong lòng rất cao hứng, nghe nói y lại đỗ đầu, càng cao hứng hơn nữa, giữ hắn lại ăn cơm trò chuyện, không có chút khúc mắc nào . Thậm chí nửa chừng Ân tiểu thư về, ông ta cũng không bảo khuê nữ tránh đi, lần đầu tiên ba người ngồi cùng bàn ăn cơm, làm đôi tiểu tình nhân vui thầm.
Nhưng ưu đãi chỉ tới đó thôi, Ân lão gia theo dõi rất sát, hai người hoàn toàn không có cơ hội ở riêng bên nhau, chỉ đành lén đánh mắt đưa tình, để giải nỗi khổ tương tư. Sau đó còn dùng ám ngữ ước hẹn ngày hẹn hò, Thẩm Mặc mới chịu thôi.
Đợi tới khi y về biệt thự thì trăng đã lên cao rồi, nghe thấy trong nhà chính có tiếng huyên náo, thì ra sáu vị vừa mới tới hết sức hưng phấn, đang ngồi vây thành một vòng tròn, uống trà đàm luận, thi thoảng rộ lên tiếng cười lớn.
Thẩm Mặc đi vào, mọi người đứng dậy đón, y vừa xua tay, vừa ngồi xuống hỏi:
- Nói chuyện gì mà vui thế?
Tôn Đĩnh lau nước mắt, cười nói:
- Vừa rồi mấy vị nhân huynh đang kể lại kinh nghiệm thi rớt của mình.
Ngô Đoái cũng cười:
- Đúng là thú vị vô cùng, đáng đời vô cùng.
Hắn cùng từng thi rớt cho nên nói thế chẳng quá đáng.
Thẩm Mặc cười:
- Những câu chuyện dài ngắn của Văn Trường huynh thì ta nghe hết rồi, không biết còn có chuyện của ai thú vị nữa.
Ngô Đoái nói tiếp:
- Để huynh đệ này nói trước, năm đó khoa khảo có đề là "cát bất chính bất cật", đề lớn này nói về đạo ăn uống của phu tử, so với các đạo lý khác làm người ta viết rất khoan khoái, quên hết tất cả...
Tôn Dĩnh tiếp lấy câu chuyện:
- Quân Trạch huynh viết xong văn chương, đột nhiên nổi hứng thêm vào vài câu :" Dư sanh dã vãn, vị năng dữ khổng tử đồng thì, nhất thực kỳ sở thặng linh đầu toái giác chi nhục, khởi bất tích tai?"
Có ý là đáng tiếc quá, ta sinh ra muộn, nếu như có thể cùng một thời đại với Khổng Tử, thì có thể tới ăn chỗ đầu thừa đuôi thẹo kia rồi, khỏi phải đi kiếm cơm nữa.
***“Cát bất chính bất thực”, hiểu nôm na là cắt (thức ăn) mà không vuông vắn thì không ăn. Như thế không phải là trọng hình thức mà là luôn tự trọng trong mọi hành vi của mình, dù nhỏ nhất.
Thẩm Mặc trước tiên là ngẩn ra, rồi cười phá lên:
- Thật không ngờ Quân Trạch huynh thưởng ngày nghiêm túc là thế mà còn có mặt hài hước.
Ngô Đoái buồn nản nói:
- Cũng trách ta tuổi trẻ xốc nổi, chỉ vì một nụ cười mà làm lỡ mất ba năm.
Ngô Đoái tự Quân Trạch.
Chư Đại Thụ ngừng cười tham gia:
- Quân Trạch huynh có một số chuyện chẳng đặng đừng. Như đệ đây chẳng xốc nổi mà vẫn cứ lỡ ba năm đấy thôi.
Chư Đại Thụ tự Đoan Phủ, Thẩm Mặc hỏi:
- Đoan Thụ huynh thì vì sao?
Chu Đại Thụ cười sảng khoái:
- Nói ra đều trách ta, khi ấy chỉ nghĩ viết văn cho thỏa thuê, đem hết học vấn trong bụng phát huy ra, dùng vô số tiển cố trong bài, thế là hỏng chuyện.
Nói tới đó cười khổ một tiếng:
- Ta dùng từ là "nhan khổ khổng trác", kết quả là khảo quan không biết xuất sứ, phê là "bịa đặt", nói là do ta bịa ra, liền không cho ta đỗ.
- Về sau.
- Về sau ta nhận được bài thi, liền nói rõ xuất sứ với khảo quan, khảo quan quay về tra, phát hiện ra không phải là bịa đặt, liền biểu thị xin lỗi chân thành, có điều quế bảng đã công bố, không thể sửa đổi. Ta chỉ đành đợi ba năm nữa.
Nói tới đó nháy mắt:
- Thẩm huynh đại tài, có biết xuất sứ của bốn chữ kia không?
- Đoan Phủ huynh thử tiểu đệ rồi.
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Có phải là "nhan khổ không chỉ trách chỉ chĩ dã" trong Pháp Ngôn của Dương Hùng?
*** ý nói nhẫn nhục làm việc lớn.
Chư Đại Thụ gật đầu :
- Đúng là danh bất hư truyền, cổ nhân chẳng lừa gạt chúng ta.
Mọi người đều cười, Đao Ngu Thần bình luận:
- Nếu luận tài, Văn Trường huynh số một, luận học rộng, Đoan Phủ huynh đứng đầu. Nhưng nếu nói tới thi cử, hai huynh đều không qua được Chuyết Ngôn huynh.
Thẩm Mặc cười lớn.
- Ngu Thần huynh nói câu này dù khoa trương, nhưng đúng là ta có nghiên cứu chuyên sâu, rất là tâm đắc, mọi người có muốn nghe không?
Muốn có được sự tín nhiệm của người khác phải thẳng thắn; muốn được sự kính trọng của người khác, phải khảng khái; muốn được người khác đi theo, phải có thể đem lại thành công cho người ta.
Đối với những sĩ tử này mà nói, không có gì quý giá hơn kinh nghiệm thi cử. Cho nên Thẩm Mặc nói thế liền được hưởng ứng nhiệt liệt, y âm thầm thông qua đó tiếp quản quyền lãnh đạo đoàn thể nhỏ này.
- Thời gian không còn sớm nữa, trước tiên quay về ngủ đi.
Thẩm Mặc đứng dậy cười nói:
- Ngày mai chúng ta chính thức bắt đầu chuẩn bị thi cử.
Mọi người liền kết thúc cuộc đàm thoại, ai về phòng người nấy.
Nếu như muốn thành lãnh đạo của một đoàn thể thì nhất định phải hình thành thói quen ra lệnh; khi ngươi quen bị người khác ra lệnh thì xin chúc mừng, ngươi ... Bị lãnh đạo rồi.
~~~~~~
Từ ngày hôm đó, tòa viện tử xinh đẹp này biến thành học đường của bảy vị tài tuấn, buổi sáng bọn họ lần lượt nói tới tâm đắc trong thi cử, hoặc là bình luận văn của mỗi người ngày hôm trước; buổi chiều bọn họ kết bạn ra ngoài, tham gia văn hội đương địa của Hàng Châu, nghe danh sư giảng bài, hoặc khi không có văn hội, Thẩm Mặc hoặc Chư Đại Thụ, hai cao thủ ra đề được mọi người công nhân ra đề, mọi người làm văn, sau đó tới tối bình luận.
Mặc dù lịch trình an bài kín mít, nhưng khi một đám người trẻ tuổi tụ họp với nhau, bản thân nó đã là chuyện rất vui vẻ rồi, cho nên không ai cảm thấy buồn tẻ. Ngược lại vì ai nấy là cao thủ, nên đều so kè với nhau, không ai muốn bị người khác bỏ lại quá xa, cho nên đều có tiến bộ dài.
Bắt đầu từ tháng sáu, bảy người liên tục đoạt khôi trong các văn hội, thậm chí luôn cả bảy người chiếm hết bảy vị trí đứng đầu, cũng chẳng còn là tin mới mẻ gì nữa, dần dần có cái danh "Thiệu Hưng Thất Tử", hơn nữa càng ngày càng vang vọng trong giới sĩ lâm đông nam. Rất nhiều sĩ tử, đặc biệt là các sĩ tử muốn thi hương, liền kéo tới xin bọ họ chỉ dạy. Thêm vào trong Thất Tử có danh nhân như Từ Vị, Thẩm Mặc , nhiều người thành người hâm mộ của Thiệu Hưng Thất Tử, Thất Tư đi đâu tham gia văn hội, bọn họ tới nơi đó.
Thế là bảy người nghiễm nhiên thành lá cờ đầu cho giới sĩ lâm đông nam.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...