Mùa đông này ở Hàng Châu đặc biệt lạnh, tuyết rơi nhiều hơn mọi năm nhiều.
Nhưng thời tiết có tệ đến đâu cũng không ngăn được bước chân thoăn thoắt của A Man, cô bé mặc áo bào nhỏ đẹp đẽ, đúng giờ chạy tới phòng Thẩm Mặc, phát lời mời chân thành:
- Đại thúc, chúng ta ra ngoài chơi đi.
Thẩm Mặc sợ lạnh, loại thời tiết này y quyết không ra ngoài, liền dụ:
- A Man, chúng ta nướng cá chạch đi.
Nói xong đá đít Thiết Trụ số khổ ra ngoài, bảo hắn ra hồ bắt cá chạch. Mùa đông cá cách trốn hết trong bùn, hoàn toàn mất đi tính linh hoạt, rất dễ bắt, lại béo mũm ngon lành.
Nhu Nương đang mài mực cho Thẩm Mặc, nghe thế cười khẽ:
- Đại nhân còn viết thư nữa không?
Thẩm Mặc đã quay về ở được dăm ba ngày rồi, hai người dần dần quen thuộc.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Tạm thời mặc mấy chuyện phiền lòng đó, tránh ảnh hưởng tới khẩu vị.
A Man gật đầu rất thành thực:
- Nướng cá chạch rất quan trọng.
Thẩm Mặc cười lớn, bảo Nhu Nương đi chuẩn bị vật liệu. Nhu Nương quen việc rồi, không bao lâu sau mang các thư về, trừ vật liệu cần có thì còn mang mấy đĩa nấm, cánh gà, sò tươi, đều là thứ thường ngày Thẩm Mặc và A Man thích nhất.
A Man sướng muốn bay lên rồi, chạy vòng quanh Nhu Nương reo lên:
- Tỷ tỷ thật tốt.
Lầm Thẩm đại thúc nghe mà buồn bực.
Thẩm Mặc và Nhu Nương hợp lực đem lò than bên ngoài mở ra, đặt giá lên trên miệng lò, liền trở thành cái lò nướng, điều này đi ngược lại với mục đích ban đầu người thiết kế, nhưng Thẩm Mặc cứ làm thế, chẳng ai làm gì được y. Trước tiên là nướng vài cái cánh gà cho A Man đỡ thèm, đợi Thiết Trụ về mang các Chạch đã rửa sạch dùng vòng sắt móc lấy, mới đặt lên làm món chính.
Trong tháng chạp này, kỹ thuật nướng của Thẩm Mặc tiến bộ vùn vụt, chỉ thấy một tay y như gảy đàn xoay cá chạch, tay kia cầm bút lông sói, chấm vật liệu Nhu Nương dày công chuẩn bị lên, vừa nướng vừa quết, động tác ưu nhã , đợi cá chạch chín vàng, vật liệu cũng thấm đều.
Trước tiên lấy ra cho Tiểu A Man đã sốt ruột ăn trước, A Man rất biết ăn, cô bé bóc lớp da cháy, bên trong lộ ra thịt trắng mềm, đưa lên miệng Thẩm Mặc. Để y cắn trước một miếng nhỏ, A Man mới vui sướng ăn từng miếng nhỏ một. Chẳng phải hai người họ làm bộ nho nhã, mà bên trong còn có nội tạng, phải cắn nhẹ, thong thả thưởng thức.
~~~~~~~~~~~
Mấy người đang tiến hành nướng cá trong gian phòng xa hoa, bản thân không thấy quái dị, nhưng khi người ngoài vào, thấy cảnh này nhất định rớt hàm. Cho dù là lão tiên sinh biết nhiều hiểu rộng cũng thiếu chút nữa tưởng mình đang mộng du.
Tới khi Thẩm Mặc nhiệt tình chào hỏi, A Man đưa một miệng thịt cá trạch thơm lừng tới miệng, tổng đốc già mới phản ứng lại, lẩm bẩm:
- Các ngươi cũng lắm trò quá nhỉ?
Nghe chủ nhà bình phẩm như thế, Thẩm Mặc xấu hổ cười:
- Chơi đùa cùng trẻ con thôi, làm đại nhân chê cười rồi.
Nói xong mời Trương tổng đốc vào thư phòng nói chuyện.
Nhu Nương dâng trà thơm lên cho hai vị đại nhân, đóng cánh cửa lim dầy lại, trong phòng liền trở nên yên tĩnh.
Trương Kinh hớp một ngụm trà, nói:
- Ngày mai thánh chỉ tới nơi, lão phu và Lý Thiên Sủng phải cuốn xéo rồi.
Con đường chính thức luôn chậm hơn một bước, thực tế tin tức này toàn Chiết Giang đều đã biết.
Thẩm Mặc nói:
- Xin lỗi, không giúp gì được cho bộ đường.
Mấy ngày qua y đều trốn trong phòng, chính là sợ gặp vị tổng đốc sắp ra đi này.
Trương Kinh thì lại thần sắc yên bình, vẻ mặt không nặng nề như Thẩm Mặc tượng tượng, ông ta mìm cười nói:
- Từ các lão đã gửi thư tới, kể ngọn nguồn sự việc rồi. Lão phu biết mình được xử phạt mãi mãi không được trọng dụng đã là cực kỳ may mắn .. Mặc dù Từ các lão nói là Lục đô đốc tương trợ, nhưng trực giác cho lão phu biết, báo cáo của Chuyết Ngôn mới là lực đẩy chủ yếu.
Nói xong tò mò nhìn Thẩm Mặc:
- Có thể tiết lộ một chút được không?
Thẩm Mặc nói:
- Nếu như không có đại nhân vật muốn cứu đại nhân, học sinh có viết hoa nở trên giấy cũng vô dụng.
Thấy y không chịu nói thêm, Trương Kinh biết trong đó có ẩn tình, chỉ chắp tay vái thật sâu:
- Bất kể thế nào cũng phải tạ ơn Chuyết Ngôn trượng nghĩa tương trợ.
Thẩm Mặc vội đáp lễ:
- Đại nhân làm học sinh thật xấu hổ.
Hai người ngồi trở lại, vẻ mặt Trương Kinh càng trở nên nghiêm túc, ông ta trầm giọng nói:
- Chuyết Ngôn có cái nhìn thế nào về cục diện Chiết Giang sau này.
- Chuyển biến đột ngột.
Lúc này không cần phải giấu diếm, Thẩm Mặc có gì nói đó luôn:
- Sau đại thắng, chủ soái bị bãi miễn, đây là một đả kích nặng nề với công cuộc kháng Oa, nhất là đại nhân đi rồi, cả triều không tìm được ai có thể trấn áp các đạo tướng quân, cùng với viện binh Lang Thổ binh nữa. Bên lên bên xuống, chắc chắn làm ổn định lòng giặc Oa, khiến chúng thêm ngang ngược.
Y thở dài:
- Đầu xuân năm sau bọn chúng sẽ điên cuồng báo thù...
- Cậu nói không sai, mùa xuân năm sau còn gian nan hơn mùa đông năm nay.
Trương Kinh cười khẽ:
- Nhưng không cần quá bi quan.
- Xin đại nhân chỉ giáo.
Thẩm Mặc trịnh trọng nói.
- Kỳ thực không có gì thần bí cả.
Trương Kinh nói:
- Trải qua một năm gian khổ tác chiến, quân dân Chiết Giang không còn hoảng loạn nữa, nhất là sau trận Vương Giang Kinh , làm bọn họ biết thì ra chủ lực của giặc Oa cũng có thể đánh bại, kinh nghiệm và lòng tin tích lũy được này mới là thu hoạch lớn nhất.
Nói rồi nhìn thẳng Thẩm Mặc:
- Cho nên Chuyết Ngôn phải bảo vệ tốt bộ đội tham chiến, nhất là đại tướng lãnh binh, chỉ cần còn bọn họ, Chiết Giang không loạn được.
Thẩm Mặc nghe vậy cười khổ:
- Đại nhân nên nói câu này với Chu đại nhân chứ.
- Chỉ có thể nói với cậu thôi.
Trương Kinh trầm giọng:
- Họ Chu căn bản không ở lâu được.
Đối với lời chém đinh chặt sắt này, Thẩm Mặc cả kinh:
- Theo học sinh biết, khi Nghiêm các lão tiến cử Triệu thị lang, bị bệ hạ phủ quyết ngay, lại để Từ các lão tiến cử, nên mới tới lượt Chu trung thừa. Có thể thấy bệ hạ quyết không để Nghiêm các lão động vào chức tổng đốc này rồi.
Trương Kinh lắc đầu:
- Có biết vì sao lão phu bị cách chức không?
- Nghe nói là vì đấu tranh thất bại.
- Đừng có thấy Nghiêm Tung quyền thế che trời, nhưng nếu bệ hạ muốn bảo vệ ta, lão cũng không dám lên tiếng.
Trương Kinh hạ thấp giọng:
- Vì bệ hạ bất mãn với ta, đó mới là nguyên nhân căn bản.
Thẩm Mặc không lên tiếng nghe ông ta nói tiếp:
- Nguyên nhân không gì ngoài sách lược kháng Oa của ta đi ngược với đường lối của bệ hạ.
Trương Kinh bình tĩnh nói:
- Bệ hạ hi vọng đánh nhanh thắng nhanh, ta lại thong thả từ từ, tất nhiên là bất mãn với ta, cũng khiến Nghiêm đảng xô đổ ta.
Thẩm Mặc tròn mắt, khó tin:
- Đại nhân, nếu đúng là như thế, chẳng ai làm nổi cái chức tổng đốc đông nam này nữa.
Vì tình thế đông nam đã bày rõ ra đó, muốn nhanh? Thường Ngộ Xuân có đội mồ sống dậy cũng uổng công.
- Lời này khó nghe nhưng đúng là sự thực.
Trương Kinh nói rất thiếu trách nhiệm:
- Chỉ tới khi bệ hạ đổi vài người, biết chẳng ai có thể đánh nhanh thắng nhanh, thì vị tổng đốckia mới an tâm mà làm.
Nói rồi nhìn Thẩm Mặc:
- Nhưng Chuyết Ngôn cậu thì khác, bệ hạ lần này bổ nhiệm cậu làm tuần án giám quân, mặc dù chức vị không cao, nhưng có thể giám sát cả quân chính, so với tuần án thường thì hơn nhiều, hơn nữa không giao ấn để Chuyết Ngôn làm quan cụ thể, chính là bảo hộ cậu đó.
- Bảo hộ?
- Hiện giờ triều đình Nghiêm đảng độc quyền, nhưng thanh danh lại thối không ngửi được.
Trương Kinh cười khẩy:
- Đi theo đám người này, như cỏ cắm vào phân, tươi thì tươi đấy, nhưng khó thoát được mùi thối. Một khi Nghiêm đảng tan vỡ, đừng mơ có chỗ đững triều đình nữa.
Cười ha hả nói:
- Không làm quan có công việc cụ thể, thì có thể vượt qua các quan hệ rắc rối phức tạp, nhưng lại toàn quyền giám sát, làm bọn chúng không thể lôi kéo, không thể đả kích, đây không phải bảo hộ là cái gì?
Nói rồi chắp tay với Thẩm Mặc:
- Chúc mừng Thẩm lão đệ, hiện giờ cả Giang Triết đều biết Chuyết Ngôn chính là người đại diện của bệ hạ, không ai dám gây chuyện.
Những điều này Thẩm Mặc cũng nghĩ tới rồi, nhưng tương lai quá xa vời, Gia Tĩnh hoàng đế lại hay thay đổi, ai biết qua vài ngày còn nhớ nổi tới mình không, có lẽ ông ta nói thể để khích lệ mình thôi, nên chỉ nói khẽ:
- Chỉ e học sinh không có bản lĩnh lớn như thế.
- Nhưng cũng không phải bảo vệ trọn vẹn cho Chuyết Ngôn đâu.
Trương Kinh lắc đầu:
- Bất kể là ai tới làm tổng đốc, trong một thời gian dài, Chiết Giang sẽ đều do Triệu Văn Hoa và Hồ Tôn Hiến định đoạt. Lô Thang thì không cần lão đệ bận tâm, hắn sớm đã mắt qua mày lại với Hồ Tôn Hiến rồi; Thang Khắc Khoan thì có quan tâm cũng vô dùng, hắn quá thân thiết với ta, lại là người quá kiêu ngạo, Hồ Tông Hiến muốn lập uy thì sẽ lấy hắn ra khai đao. Còn về Đàm Luân, Đường Thuận Chi, tên nào cũng lọc lõi giang hồ cả rồi, hoàn toàn không cần lão đệ lo tới.
Dừng một lúc, ông ta nói:
- Ta lo là lo cho Du Đại Du và Thích Kế Quang, bọn họ đều là võ tướng không có phái hệ, rất dễ thành đồ hi sinh cho kẻ khác.
Thẩm Mặc nói:
- Chỉ cần học sinh còn ở Chiến Giang ngày nào sẽ toàn lực hoàn thành phó thác của ngài.
Trương Kinh gật đầu, lại ấm úng nói:
- Còn một việc nữa, hơi chút làm khó người khác, lão đệ không đồng ý cũng không sao cả.
- Đại nhân cứ nói thẳng đi.
- Lang Thổ binh.
Trương Kinh thở dài:
- Chính giống như lão đệ lo, ta rời đi một cái, bọn họ sẽ thành vấn đề lớn ... Cuối cùng không cách nào thu thập được, triều đinh sẽ đuổi bọn họ đi.
- Vậy thì quá đáng tiếc.
Thẩm Mặc đã thấy thực lực mạnh mẽ của Lang Thổ binh, biết không có bọn họ chống cự phía trước, chỉ e quan quân sẽ lộ nguyên hình.
- Cho nên Chuyết Ngôn, cậu có thể nghĩ được cách giúp bọn họ ở lại không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...