- Xin lỗi khách quan, tiểu điếm đã đầy khách rồi.
Thấy một vị công tử trẻ tuổi dẫn theo một tiểu thư đồng đi vào, chưởng quỹ áy náy nói.
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Ta đến tìm người, người đó tên Diêu Trường Tử.
~~
Nhìn thấy Thẩm Mặc đột nhiên đến, Trường Tử rất vui vẻ, hắn kéo Thẩm Mặc vào trong, hưng phấn nói:
- Không ngờ ngươi thực sự tới đây.
Thẩm Mặc ôm một cái thật nồng nhiệt với hắn, cười hắc hắc nói:
- Hai chúng tôi trong người không có một xu, đành phải tới cậy nhờ ông chủ thôi.
Trường Tử một mặt bảo tiểu nhị dâng trà, một mặt lại giật mình nói:
- Không phải ngươi mang theo 40 lượng bạc sao?
Thẩm An ở bên cạnh lại buồn bực:
- Xài hết rồi.
Kỳ thực hắn càng muốn nói 'bị thiếu gia đi mua nhân tâm rồi', nhưng sợ bị đánh nên không dám nói.
Trường Tử đau lòng:
- Nhiêu đó phải bán bao nhiêu muối đây?
Lúc này mới nhớ hỏi:
- Thi thế nào?
- Tiểu tam nguyên!
Thẩm An lại giành nói, lời còn chưa dứt liền bị Thẩm Mặc cốc đầu cho một cái, tủi thân nói:
- Ta không dám nữa.
Trường Tử vừa nghe Thẩm Mặc lại giành được đệ nhất, cao hứng không thể tả, vội vàng bảo tiểu nhị ra ngoài chuẩn bị một bàn tiệc, ăn mừng cho Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc đã ăn qua ở trên 'Trâm Hoa yến', nhưng nhìn Trường Tử vui vẻ như thế, lại thấy vẻ mặt cầu xin của tiểu thư đồng Thẩm An, y cũng không ngăn cản.
Nhắc tới thì quán trọ Nghi Gia cũng thật không kém, chẳng mấy chốc đã đưa lên bốn món ăn nóng, bốn món lạnh, còn có một tô canh rau nhút nóng hổi.
Thẩm Mặc ngồi chính vị, Trường Tử ngồi bên trái, rồi nói với Thẩm An và tiểu nhị kia:
- Người một nhà cả không cần chú ý, đều ngồi đi.
Hai người sớm đã đợi những lời này, cười cợt nhả cảm tạ hai người rồi mới ngồi xuống bên phải. Trường Tử dẫn hai người họ kính rượu cho Thẩm Mặc, Thẩm Mặc cũng không chối từ, sau khi uống ba ly, gắp một đũa thịt bò vào trong đĩa. Hai người Thẩm An lúc này mới dám động đũa, cắm đầu vào chén.
Thẩm Mặc ăn qua một chút, rồi buông đũa nói chuyện với Trường Tử, hỏi lần này hắn đi nhập muối có thuận lợi hay không.
Trường Tử ban đầu thì nói quanh co, nhưng Thẩm Mặc nói mấy câu liền lộ ra chân tướng, thì ra bởi vì giặc Oa tàn sát bừa bãi, việc sản xuất tại ruộng muối Chiết Giang chịu ảnh hưởng rất lớn. Một số ruộng muối không bị giặc Oa xâm hại liền bắt đầu cố định lên giá. . . Chỉ bằng vào diêm dẫn đã mua không được muối rồi, còn cần thêm tiền mới có thể lấy hàng.
Thẩm Mặc cảm thấy đây là điều rất bình thường, nhưng Trường Tử lại rất tức giận. Lúc đó đã xảy ra tranh chấp cùng đối phương, không chỉ không mua được muối, còn xé nát cả diêm dẫn. Hiện tại nhớ lại, hắn vẫn còn tức tối nói:
- Ngày xưa muối ở Thiệu Hưng, chưa từng có nhiều chuyện như vậy, tại sao khi đến tỉnh thành phiền phức lại nhiều như vậy chứ?
Thẩm Mặc cười khổ nói:
- Người ta đều biết người đứng thứ tư của huyện Hội Kê có cổ phần trong cửa hàng của chúng ta, tự nhiên không dám đòi tiền ngươi rồi.
Trường Tử oán giận nói:
- Cũng không phải chỉ dùng diêm dẫn đổi lại muối, ta cầm bạc trắng bóng đó, dựa vào cái gì còn phải móc ra thêm một phần?
Thẩm Mặc thầm than, y đã thu xếp quá thấu triệt hắc bạch lưỡng đạo của huyện Hội Kê, làm cho Trường Tử cho tới bây giờ không cảm nhận được buôn bán không hề dễ dàng. Liền nhỏ nhẹ nói:
- Sau này chuyển toàn bộ diêm dẫn của ruộng muối huyện khác về huyện nha đi, để cho bọn họ đổi lại của bản huyện.
Trong lòng Trường Tử có cảm giác thất bại rất nặng, uống liền vài chung rượu, hậm hực nói:
- Ta phát hiện mình thật chẳng là gì ở đây rồi.
Thẩm Mặc an ủi hắn vài câu, nhưng Trường Tử có vẻ tâm sự nặng nề, vẫn cúi đầu, thủy chung không vui nổi. Thẩm Mặc đành phải nói:
- Nếu như thực sự không muốn làm nữa thì giao cửa hàng cho chưởng quỹ đi.
- Vậy ta làm gì?
Trường Tử bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng nói:
- Đọc sách thì đã muộn, tham gia quân ngũ các ngươi lại không cho, ta có lẽ trở lại đánh cá thôi!
Thẩm Mặc mỉm cười nhìn người bằng hữu từ nhỏ đến lớn, không hề vì một chút thất thố của hắn mà tức giận, vẫn nhẹ giọng từ từ nói:
- Trước tiên cứ nghỉ ngơi một đoạn thời gian đi, đợi tâm tình bình tĩnh lại rồi hãy làm ra quyết định.
- Khi đó ngươi sẽ ủng hộ ta chứ? - Trường Tử đáng thương hỏi.
- Để xem tình hình thế nào.
Hắn là một con người ngoan cố, Thẩm Mặc cũng không dám tùy tiện nói cho có lệ, bằng không thì hắn sẽ làm điều dại dột mất.
~~
Ngày hôm sau khi đi tới bến tàu, Trường Tử vẫn buồn bã ỉu xìu, Thẩm An kể chuyện cười mà hắn cũng không vui. . . Đương nhiên, điều này cũng có quan hệ rất lớn đến chuyện cười mà không cười nổi của hắn.
Mãi đến khi đến bến tàu Vũ Lâm Môn, hắn mới xốc lại tinh thần, dẫn Thẩm Mặc đi tìm thuyền của Ân gia. Kỳ thực rất dễ tìm, bởi vì con thuyền lớn nhất trên bến tàu đã treo lá cờ của hiệu buôn 'Bảo Thông Nguyên'.
Đến bên cạnh thuyền, thủy thủ của Bảo Thông Nguyên đã nhận ra Trường Tử, cũng không ngăn cản liền để cho họ lên thuyền, còn nhiệt tình cười nói:
- Trong phòng lần trước vừa may có bốn cái giường.
Trường Tử đi trước, kế tiếp là Thẩm Mặc, hai người tùy tùng đi theo phía sau, nối đuôi nhau lên boong tàu, Thẩm Mặc phát hiện ở trên đứng đầy người đủ màu sắc, những người đó cũng đang nhìn bốn người họ.
Trường Tử nhỏ giọng giải thích:
- Trên đường lui tới không thái bình, Bảo Thông Nguyên trang bị bảo tiêu, mọi người thà rằng giao tiền cũng muốn ngồi thuyền của họ.
Thẩm Mặc gật đầu không nói gì, nhưng khi họ đi vào một gian phòng nhỏ hẹp trong khoang thuyền, chuẩn bị bỏ đồ đạc xuống, một người dáng dấp như quản sự tiến lên nghênh đón, kính cẩn cười nói:
- Thẩm công tử, gian phòng của bốn vị ở tầng trên.
Thẩm Mặc kỳ quái nói:
- Ông quen tôi hả?
Sắc mặt quản sự có hơi lúng túng nói:
- Tiểu nhân chưa thấy qua công tử, chỉ là nghe người ta nói công tử đã tới. . .
Thẩm Mặc lắc đầu cười nói:
- Ở đây rất tốt.
Khi họ tới đây, gần hai trăm người chen chúc trên một chiếc thuyền khách hai tầng, ngay cả khoang thuyền cũng nhét đầy người, khi so với khi đó, quả thực rất tốt rồi.
Quản sự vẻ mặt khó xử:
- Ông chủ chúng tôi phân phó qua, chỉ cần công tử lên thuyền của chúng tôi, thì phải chuẩn bị cho công tử gian phòng tốt nhất.
Nói rồi cười bồi nói:
- Cho dù công tử không ở, chúng tôi cũng phải để trống căn phòng, chi bằng công tử giúp chúng tôi hoàn thành ước vọng, cũng có thể đưa gian phòng này cho người khác ở.
Thẩm Mặc cười ha ha nói:
- Đúng như ông vừa nói, ta không ở cũng thật không hay.
Sau đó đi theo quản sự đến tầng hai, không gian ở tầng hai hơi nhỏ hơn, nhưng chỉ có sáu gian phòng, bên ngoài cũng trang hoàng hơn, hiển nhiên là chuẩn bị cho khách quý.
Chưởng quỹ mở ra gian phòng đầu tiên, cung thỉnh Thẩm công tử đi vào. Đây là một phòng xép bên ngoài là phòng khách, trong là phòng ngủ, ở giữa dùng bốn tấm bình phong sơn thủy bằng gấm ngăn cách, trên mặt đất trải thảm dệt nổi dày, phụ trợ thêm cho song cửa sổ màu nâu chạm trổ hoa văn tinh xảo, cùng chiếc bàn tròn cộng ghế hình vuông có vẻ cổ kính, khiến sắc thái của gian phòng này được cơ bản phối hợp. Hơn nữa trên tường treo hai bức Lập Trục thời Đường, góc phòng đặt bình phong lan quý giá, tất cả đã bộc lộ ra một khí tức trang nhã mà lại phú quý.
*Lập trục: tranh cuộn treo đứng.
Đợi Thẩm Mặc thu hồi ánh mắt, quản sự đứng ở cửa nói:
- Cơm canh sẽ đưa tới đúng giờ, công tử có gì phân phó thì cứ nói một tiếng với đầy tới bên ngoài là được.
~~
Đợi cửa đóng lại, Thẩm An liền dùng ánh mắt sùng bái nhìn Thẩm Mặc:
- Thiếu gia, ta tin tưởng vững chắc, sau này đi theo thiếu gia khẳng định là được ăn thơm uống cay.
Thẩm Mặc thật sự bất đắc dĩ với tiểu thư đồng không quy củ này rồi, trợn trắng mắt nói:
- Đi pha trà đi.
Thẩm An cười đáp ứng, liền đi sờ vào ấm trà, lại thoắt cái thu tay về, khẽ thổ phù phù vào đầu ngón tay, nói:
- Trà đã pha rồi.
Thẩm Mặc mở nắp ấm trà, hơi nóng liền mang theo mùi thơm ngát bốc lên, y thoáng ngửi qua, ánh mắt sáng ngời nói:
- Vũ tiền Long Tĩnh Tốt nhất đó.
Thẩm An thì càng đắc ý, cười ha ha nói:
- Đúng như ta vừa nói, ăn thơm uống cay mà. . .
Trường Tử ở bên cạnh thì khó hiểu, ngồi xuống đối diện Thẩm Mặc rồi nói:
- Không phải là họ có chuyện muốn cầu ngươi đấy chứ?
- Ân gia là a? Cầu một thư sinh nghèo như ta làm gì?
Thẩm Mặc cười thất thanh:
- Ký lai chi tắc an chi, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, không cần phải thụ sủng nhược kinh như vậy làm gì.
- Công tử nói rất phải? - Thẩm An ở bên cạnh vuốt mông ngựa.
- Nếu như ngươi còn muốn ăn cơm trưa, từ giờ trở đi hãy ngậm cái miệng lại.
Thẩm Mặc vừa rót trà, vừa thản nhiên nói:
- Nếu như không muốn ăn, thì cứ nói tiếp đi.
Thẩm An vội vàng che miệng lại, một câu cũng không dám nói nữa.
~~
Qua hơn nửa giờ, mọi người cảm thấy dưới chân hơi khẽ động, thuyền đã chạy rồi.
Từ Hàng Châu đến Thiệu Hưng không tính xa, nhưng thuyền chạy tương đối chậm, phải qua một đêm, buổi sáng ngày hôm sau mới có thể cập bờ.
Tròn thời gian một ngày, so với bình thường phải khó khăn hơn nhiều. Kỳ thực trong túi đồ của Thẩm Mặc có mấy cuốn sách cổ trôm được của Từ Vị, nếu như có thể lặng tâm mà đọc sách, hành trình có xa mấy cũng không nản, nhưng y không chịu nổi trong phòng còn có ba người sống. Bên này thì làm ra chút động tĩnh, bên kia thì nói mấy câu, khiến y không cách nào đọc sách được.
Thẩm Mặc đành phải cất sách vào trong túi đồ, rồi đi tới trước bàn, thì ra trên bàn đã đặt một bộ bài Mã Điếu, y không khỏi cười khổ nói:
- Không cho ta đọc sách, thì ra là vì cái này à?
Ba người xấu hổ cười, ngay cả người vẫn vô tình như Trường Tử khi ngồi vào trên bàn bài, thần thái cũng trở nên phấn chấn.
Là một người Đại Minh chính cống, Thẩm Mặc tự nhiên đã từng chơi qua bài Mã Điếu. . . Loại bài này là tiền thân của mạt trượt, tổng cộng có 40 quân, cũng chia bốn màu, và bốn người chơi, mỗi người trước tiên lấy tám quân bài tẩy, 8 quân còn dư thì đặt ở giữa bàn. Bốn người thay phiên ra bài, lấy bài, ra bài lấy lớn đánh nhỏ, người ra bài hết là người chiến thắng.
Đây chính là trò chơi thịnh hành của Đại Minh vào thời đó, bất kể địa vị thế nào, không ai không biết chơi, rất nhiều người cả ngày lẫn đêm sa vào đánh Mã Điếu, chính sự cũng đều bỏ bê.
Kỳ thực Thẩm Mặc cũng rất thích chơi, nhưng sau khi chơi vài ván, y đã chơi không nổi nữa, bởi vì trình độ của y quá cao. . .Trò này kỳ thực cũng cùng một đạo lý như chơi mạt chược, chú ý người trước, nhìn chăm chú người kế mình, phòng bị người đối diện. Ngoại trừ căn cứ vào bài của mình mà quyết định đấu pháp cơ bản, còn phải từ tình thế trên ván bài mà phán đoán tình huống bài của ba người khác, để mà quyết định cân bài, xuất bài, điếu bài, kịp thời dự kiến, suy đoán diễn biến của bài, phán đoán tình thế lợi và hại.
*cân bài, xuất bài, điếu bài: thuật ngữ chơi bài Mạt chược.
Công tác tại kiếp trước, y không một ngày không 'thế trường thành', lại thêm trí nhớ siêu cấp linh quang của đời này, đã thành bài kỹ độc cô cầu bại của y, cũng chỉ mấy vị như Đường Thuận Chi, Hà Tâm Ẩn mới có thể cùng y tranh mấy ván, về phần ba người tính là đầu đất trước mặt cũng không quá, thật sự là quá không đủ trình để so.
*thế trường thành: khi chơi bài chồng quân bài lên nhau giống như xây thành, nên gọi chơi bài Mạc chược là thế trường thành.
Chơi được vài ván, Thẩm Mặc đã mất hứng, bỏ bài xuống và nói với Thẩm An:
- Đi ra ngoài nhìn xem có ai muốn chơi không, ta muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Ba người kia sớm đã bị y chà đạp đến tả tơi, nghe vậy vội vàng gật đầu. . . Đại Minh cái gì thiếu chứ không hề thiếu người, càng không thiếu người đánh bài, không cần thiết phải ăn no hành của y.
Thấy Thẩm An đi ra ngoài tìm người, Thẩm Mặc cũng đi ra cửa, theo thang cuốn đi thẳng lên đỉnh, y có một thói quen, thích đứng ở chỗ cao nhất để ngắm phong cảnh.
- Đứng lại!
Thẩm Mặc vừa mới đến lầu ba, liền nghe được một tiếng quát:
- Tính làm cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...