Quân Có Bệnh Không

Lấy ít địch nhiều, lại bị luân phiên kéo dài tiêu hao lâu như vậy, có ảnh vệ rốt cục vô lực chống đỡ, suy sụp ngã xuống, thiếu đi thân hình che lấp, rừng trúc mặc dù sâu thẳm quỷ mị, nhưng người bên ngoài bìa rừng cuối cùng cũng có thể loáng thoáng nhìn thấy tình hình trong đó.          

Vì vậy một trận kiếm khí đột nhiên quét ngang qua mà đến, mang theo tư thế phá núi khai thạch, cực kỳ thô bạo nhanh chóng, một bóng người xẹt qua, hai ảnh vệ thuận theo ngã xuống đất, mà chính lúc này đối phương đột phá phòng thủ, xông thẳng vào sâu trong rừng trúc!          

Ảnh vệ còn lại đang cùng phủ binh kịch liệt giao thủ, lúc này sợ hãi kêu lên: “Chủ thượng phải cẩn thận!”          

Sở Minh Duẫn buông Tô Thế Dự ra, quay người vỗ ra một chưởng, chưởng phong như sóng lớn kinh động dâng lên, rừng trúc ào ào vang chấn động, đối phương không tránh không né vẫn chống được, kiếm thế lệch khỏi quỹ đạo vẫn như cũ không chút do dự đâm ra ngoài, xuyên thấu bên hông Sở Minh Duẫn.          

Một kích thành công. Lương Tiến không để ý trong ngực buồn bực ứ đọng, trên mặt lộ ra chút ý cười, thừa dịp kiếm vẫn còn xuyên trong cơ thể hắn, nắm chặt chuôi kiếm chợt xoay chuyển trường kiếm!          

Sở Minh Duẫn rốt cục rên khẽ một tiếng, cau chặt lông mày nhìn gã.          

Lương Tiến rút kiếm lui lại vài bước, ngược lại nổi lên chiêu thức đánh tới thẳng vào mặt, vì một tiếng trống thừa thắng xông lên, từng bước ép sát hắn vô lực phản kích.          

Nhưng Sở Minh Duẫn giơ tay lên đẩy gã vài cái hóa giải chiêu thức, tựa như hơi thở phào, Lương Tiến nhìn thấy ánh mắt Sở Minh Duẫn đột nhiên tàn nhẫn, động tác nhanh như thiểm điện, trong lòng gã phát lạnh, không kịp thấy rõ chỉ cảm thấy xương cổ tay đau nhức phía dưới không còn tri giác, kêu gào đau đớn vừa ra khỏi cuống họng liền bị một phen bóp lấy, gã toàn bộ bị nâng lên, trường kiếm rơi xuống trong tay Sở Minh Duẫn.          

Sở Minh Duẫn một tay chặn lại cổ gã, một tay khác đem kiếm điểm trên đầu vai gã, dừng trong nháy mắt, chợt đem cánh tay gã một đường cắt đứt xuống, huyết quang văng khắp nơi.          

Lương Tiến kêu gào thảm thiết, lại vì cổ bị chặn mà tiếng kêu sắc bén thê thảm, ảnh vệ quay lưng sang một bên nghe được cũng không nhịn được tê cả da đầu.          

Sở Minh Duẫn chậm rãi phun ra một hơi, động tác trên tay không ngừng, giọng nói hơi khàn, “Ta nói rồi phải lăng trì ngươi, ngươi lại còn muốn tự mình đưa tới cửa, có phải nên khen ngươi hiểu chuyện hay không đây?”          

Tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên cất cao, càng thê thảm doạ người, thật lâu không dứt, cho đến khi khàn giọng, lại tiếp tục chuyển thành đứt quãng nghẹn ngào, sau một hồi rốt cục không còn tiếng động, một mảnh tĩnh mịch.          

Ảnh vệ không nhìn thấy chuyện gì xảy ra, nhưng có thể chứng kiến nhóm phủ binh trước mặt thần sắc xanh trắng sợ hãi, bọn họ thậm chí không tự chủ được lui về phía sau, trợn cả mắt lên ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm phía sau ảnh vệ, không nhịn được toàn thân run rẩy kinh dị, phảng phất nơi đó là ác quỷ ăn thịt người.          


“Các ngươi qua đây.”          

Còn sót lại hai ảnh vệ liếc mắt nhìn nhau, xoay người tận lực bỏ qua huyết nhục đầm đìa đầy đất, đi tới bên cạnh Sở Minh Duẫn, “Chủ thượng.”          

Tô Thế Dự dựa vào một gốc cây trúc vững chắc, cúi đầu thấp mắt một bộ dáng không cảm giác được chút nào, Sở Minh Duẫn nửa ngồi xổm trước mặt y, dùng tay không dính máu vuốt mái tóc tán loạn trên trán y, đối ảnh vệ nói, “Các ngươi bảo vệ y thật tốt, một chút sự tình cũng không thể có.” Đang nói hơi dừng lại một chút, hắn nhìn Tô Thế Dự, thấp giọng rồi nói tiếp, “Đây chính là, bảo bối của ta.”          

“Vâng.” Ảnh vệ cùng lên tiếng đáp.          

Sở Minh Duẫn cầm kiếm quay người đi ra ngoài, bước chân hắn không vội, chậm rãi xuyên qua rừng trúc rậm rạp, cổ tay nhẹ nâng, vung đi máu nhiễm trên thân kiếm, kiếm quang trong trẻo, nhoáng một cái chiếu vào trên mặt hắn. Nam nhân nâng kiếm một thân xích nhiễm (nhuộm đỏ máu), trên mặt tái nhợt rơi xuống nước không biết bao nhiêu máu, hồng ngọc tựa huyết châu lướt qua khóe mắt hắn, dọc theo mái tóc đen cùng cằm dưới trắng thuần nhỏ giọt rơi xuống đất, kinh tâm động phách.          

Nhóm phủ binh can đảm kinh sợ, nhưng lại không dám lui nữa, nắm chặt đao như lâm đại địch theo dõi hắn, sau đó trơ mắt nhìn hắn loan mi nở nụ cười, không một tia nhiệt độ, kiếm quang lập tức tăng vọt, ngang dọc thiêu sáng lên, phong mang gần như muốn cắt ra bóng đêm ảm đạm.          

Xa xa Thẩm đại nhân một bên quan sát, một bên thấp thỏm bất an đối Hàn Trọng Văn nói: “Hàn đại nhân, người xem, đây là đang kích khởi sát tính của hắn a… Có thể, nên làm sao mới tốt bây giờ?”          

Hàn Trọng Văn sắc mặt ngưng trọng, lại vẫn bình tĩnh nói: “Ngươi nhìn kỹ, xiêm y bên hông hắn màu sắc đang thay đổi dần đậm thêm, nói rõ vết thương vẫn còn đang chảy máu, lại là lấy một địch nhiều, chống đỡ không được quá lâu.”          

“Nhưng mà dựa vào tình thế này, hắn xông ra như thế cũng không phải không có khả năng a… Tuy nói toàn bộ thành đô đều nắm trong lòng bàn tay ngài, nhưng dù sao lại càng phiền toái hơn a…” Thẩm đại nhân nói.          

Hàn Trọng Văn nhíu chặt lông mày, suy tư chốc lát, đối tả hữu phân phó nói: “Vật kia không phải đã được chuyển tới đây sao, thả hắn ra.”          

“Tí tách —— ”          

“Tí tách —— ”          

Có chất lỏng nào đó nhỏ xuống trên trán y, ôn hòa ấm áp, lại bị lau đi, đầu ngón tay băng lãnh, có tiếng gì đó vang lên bên tai, lúc ẩn lúc hiện, như là tiếng hít thở gấp gáp bất ổn, quen thuộc như vậy.          


Tô Thế Dự chậm rãi trừng mắt nhìn, tầm mắt từ từ rõ ràng, lọt vào trong tầm mắt lại vẫn là một mảnh hôn ám, chỉ là ở nơi mờ tối y thấy được một góc hoa văn Liên hoa đỏ sậm. Nhận biết cũng lần lượt thức tỉnh, y nhận ra được mình đang dựa lưng vào tường, được người hoàn toàn che trước người.          

Tô Thế Dự chậm chạp nhấc mắt lên, tốn sức mà đưa mắt rơi vào trên mặt Sở Minh Duẫn. Sắc trời tối tăm thẩm thấu qua, vô cùng tối vô cùng yên tĩnh, Sở Minh Duẫn thấp mắt nhìn y, huyết từ thái dương hắn tràn xuống phía dưới, trên khuôn mặt trắng thuần một mảnh đỏ sẫm, nhưng ánh mắt hắn vẫn trong veo, giống hệt những vì sao.          

—— Ta hận nhất là người lừa dối lợi dụng tình cảm.     

….Vậy ngươi thì sao?          

… Ta đến tột cùng nên đối xử với ngươi như thế nào mới tốt?          

Nửa ngày, Tô Thế Dự chậm rãi giơ tay lên, từng chút một tỉ mỉ lau đi vết máu trên mặt hắn, nhẹ giọng mở miệng: “Làm sao lại biến thành bộ dáng này…”          

“Thế Dự…?”

Sở Minh Duẫn sững sờ, cuống quít nắm chặt tay y, kề sát bên mặt cà cà, dừng trong nháy mắt, đột nhiên ôm lấy y, vô cùng chặt vô cùng chặt, mới nghe Sở Minh Duẫn khàn cổ họng trầm thấp nói: “… Ngươi làm ta sợ muốn chết.”          

Tô Thế Dự khinh khẽ cười cười, động tác vỗ nhẹ sau lưng hắn chợt ngưng lại, bỗng nhiên nghiêng đầu phun ra một ngụm máu lớn, huyết sắc hiện ra màu đen.          

“Thế Dự…” Sở Minh Duẫn khẩn trương nhìn y.          

Tô Thế Dự lắc lắc đầu, lau đi vết máu bên môi, “Không cần lo lắng, đây là ứ độc.” Câu này không phải nói dối, y đích xác cảm thấy tinh thần dần dần quay về thanh minh, trên người rốt cục cũng có chút khí lực, thử đứng lên, lại hướng Sở Minh Duẫn trấn án nở nụ cười, “Ngươi sao rồi?”          

“Ta không sao, ” Sở Minh Duẫn nói, “Đám phủ binh kia đều chết hết, Hàn Trọng Văn hẳn là đang điều người tới đây. Vốn là có thể mang ngươi ra ngoài, chỉ là không biết hắn từ nơi nào tìm được một tên quái vật canh giữ ở cửa, ảnh vệ của ta đều chết trên tay quái vật kia.”          


Bọn họ đã ra khỏi đình viện, rừng trúc cũng đi đến cuối cùng rồi, phía trước lại không có nơi kín đáo, nhưng là cánh cửa rời phủ đã rất gần. Tô Thế Dự có thể xa xa trông thấy quái vật Sở Minh Duẫn nói tới, miễn cưỡng có thể nhận ra là một hình người, thân thể lọm khọm bò lổm ngổm, bộ lông mất trật tự lẫn lộn, nếu không phải trên tay còn siết thanh đao, so ra ngược lại càng giống dã thú, trước cửa phủ lớn như vậy trên đất trống chỉ có hắn một thân một mình, tựa hồ là Hàn Trọng Văn cũng mang kiêng kỵ trong lòng, không dám đem thủ hạ an bài đến bên cạnh hắn.          

Đau nhức còn chưa biến mất, Tô Thế Dự đè lại ngực chậm rãi hít một hơi thật sâu, “… Kia quả thật là người sao?”          

“Chắc là vậy, võ công không thấp, bất quá không có thần trí, tựa như người điên.” Sở Minh Duẫn thu tầm mắt lại, nhìn chằm chằm Tô Thế Dự, “Thế Dự, ngươi bây giờ đến cùng thế nào rồi?”          

“Nội lực còn có chút ngưng trệ, võ công e rằng không sử dụng được bao nhiêu, cái khác ngược lại không thành vấn đề.” Tô Thế Dự nhìn hắn khắp người là máu, nhíu chặt lông mày, “Ngược lại là ngươi, nếu không có chuyện gì làm sao sắc mặt lại tái nhợt thành như vậy?”          

Sở Minh Duẫn mạn bất kinh tâm nở nụ cười, “Bị ngươi dọa sợ.” Hắn kéo tay Tô Thế Dự, “Không có võ công mới tốt, ngoan ngoãn ôm chặt ta, phu quân mang ngươi ra ngoài.”          Mơ hồ đã có thể nghe thấy tiếng bước chân người đuổi tới có phần tăng thêm, trong lúc nguy cấp, Tô Thế Dự không kịp cũng không đoái hoài tới những lời này của hắn, cầm ngược lại bàn tay lạnh như băng của hắn, đồng thời ra khỏi rừng trúc, xông thẳng hướng cửa phủ.          

Bọn họ mới vừa hiện ra thân ảnh, có người sau lưng hô to một tiếng, lúc này gia tăng bước chân đuổi theo. Quái vật trước cửa phủ kia nhìn thấy hai người bọn họ, lại cũng rõ ràng run rẩy một cái, mãnh liệt nhào tới, thành tư thế tiền hậu giáp kích.          

Sở Minh Duẫn một bước trước tiên che trước người Tô Thế Dự, kiếm như lưu quang, nhanh như lệ phong, một kiếm thẳng đưa ra mang theo khí độ vạn cân lôi đình, lẫm nhiên tiêu điều, bất luận phòng ngự gì cũng không đỡ nổi một đòn.          

Nhưng mà quái vật kia trong nháy mắt nhào lên chợt buông lỏng đao trong tay ra, đao leng keng một tiếng rơi trên mặt đất, trường kiếm đi vào lồng ngực hắn một tiếng da thịt phá tan vang lên trầm thấp, máu chảy như suối, mà quái vật kia cư nhiên mở miệng nói chuyện, âm thanh ách khàn khó nghe, còn mang theo run rẩy nói: “Đại nhân…”          

Sở Minh Duẫn hơi sững sờ, Tô Thế Dự cũng là ngẩn ra, vô cớ quen thuộc.          

“… Đúng… Không được, ” hắn khó khăn ngẩng mặt, tóc rối bời che lấp hai má xanh trắng lõm xuống, trên mặt có nước mắt óng ánh chảy xuống, run rẩy khó dừng, “Xin lỗi… Đại nhân…”          

Tỉ mỉ phân biệt khuôn mặt tựa quỷ này cùng với một khuôn mặt khác, Tô Thế Dự không xác định nói: “… Lạc Tân?”          

“Ta… Khiến các ngươi… Thất vọng rồi…” Lạc Tân khó có thể tự kiềm chế mà co giật run rẩy, trường kiếm siết chặt xen vào trong ngực miễn cưỡng đứng thẳng, từng vũng máu lớn tích trên mặt đất, hắn lệ rơi đầy mặt, “… Xin lỗi, đại nhân, xin lỗi… Nhưng là ta… Không có…” Hắn nức nở khóc, khàn giọng đến cực điểm, chữ chữ gian nan, “Thật… Không có phản bội…”          

Tô Thế Dự trầm thấp thở dài, “Chúng ta biết được.”          

Người phía sau đã đuổi kịp mà lên, trong mắt Lạc Tân còn chứa nước mắt, nhìn bọn hắn chằm chằm rồi lại cười, nước mắt thuận theo ý cười lăn xuống, hắn ngã ra sau một bước, trường kiếm thuận thế trượt ra liền dẫn theo một vết máu, tay Lạc Tân gầy trơ xương sờ soạng nắm chặt đao trên đất, khàn cả giọng:          

“… Đi mau!”          


Hắn chợt động thân đứng lên, như là bạo phát ra khí lực cả đời, lướt qua binh qua trường đao xông lên trước mặt Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự.          

Tựa như ra sức kéo đứt xích sắt, vượt qua toà lao tù âm u kia, dưới ánh mặt trời chói chang dường như thức tỉnh, như một giấc mộng dài.          

Cửa phủ đỏ thắm ở phía sau hắn mở ra, lại tiếp tục dùng thân thể hắn ngăn cản, gắt gao khép kín.          

Bóng đêm nặng nề như cũ, không một ánh trăng, trước mắt ánh đao hỗn loạn sáng lên chói mắt, trong cơ thể bạo động nóng nảy theo huyết dịch cùng nhiệt độ cơ thể xói mòn tiêu tán, Lạc Tân bỗng nhiên cảm thấy mình chưa bao giờ bình tĩnh như vậy, còn kịp nhớ tới lúc trước Tô Thế Dự bảo hắn đọc nhiều sách hơn chút.          

Hắn đần như vậy, chỉ biết tập võ, không hiểu dụng ý đại nhân, tỉnh tỉnh mê mê nhìn ‘lễ dịch thượng thư bách gia chư tử’, không thể nghiền ngẫm nguyên vẹn nuốt vào, cho tới bây giờ lại thật sự có thể không duyên cớ nhớ tới một đôi lời, nhớ mang máng là:          

“Khổng viết thành nhân, Mạnh viết thủ nghĩa.          

Duy kỳ nghĩa tận, sở dĩ nhân chí.          

Độc thánh hiền thư, sở học hà sự?          

Nhi kim nhi hậu, thứ kỷ vô quý!”          

Tác giả có lời muốn nói: 

“Khổng viết thành nhân, mạnh viết thủ nghĩa. (Khổng nói thành nhân, Mạnh nói giữ nghĩa)

Duy kỳ nghĩa tận, sở dĩ nhân chí. (Chỉ khi nghĩa trọn, mới là nhân tới)

Độc thánh hiền thư, sở học hà sự? (Đọc sách thánh hiền, là học điều gì?)

Nhi kim nhi hậu, thứ kỷ vô quý!” (So sau so trước, ngõ hầu không thẹn)      

Đoạn này là thơ tuyệt mệnh Văn Thiên Tường thừa tướng, viết bên trong vạt áo, xưng là < Y đái thi > (thơ vạt áo)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui