Quân Có Bệnh Không

Nam nhân trên người mang gông xiềng bị đưa vào một tiểu viện, lại cho người cưỡng chế ấn quỳ gối trong phòng sau mới lột xuống miếng vải đen che đầu, hắn giãy dụa ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái trông thấy người trước mắt, “Tô Thế Dự?”

Đèn đuốc sáng rực, nam nhân bên trong cười nhạt, “Ngươi nhận ra ta?”

Quý Hành đánh giá bốn phía, nơi này một cửa sổ cũng không mở, rõ ràng là ban ngày lại không có nửa điểm ánh mặt trời xuyên vào, mà trong phòng bố trí cực kỳ đơn giản, ngoại trừ phía trước có một bộ bàn, tất cả còn lại đều không có gì đáng giá, giờ khắc này hai bên phòng thị vệ cũng lẳng lặng mà đứng, khi không sinh ra cảm giác lạnh lùng nghiêm nghị. Hắn nhìn chằm chằm Tô Thế Dự, “Nơi này không phải là Ngự Sử đài, ngươi muốn làm gì?”

“Làm phiền rồi, ta có mấy câu nói muốn hỏi ngươi.” Tô Thế Dự nói, “Bất quá ngươi có thể yên tâm, chỉ là mượn của ngươi một ít thời gian, xong rồi sẽ cho người đưa ngươi trả về Ngự Sử đài.”

“Bản thân ta biết những gì đều đã cung khai.” Quý Hành nói, “Ngươi không tin cũng chẳng sao, ta không có gì đáng để nói.”

Tô Thế Dự khẽ cười nói: “Ta cũng chưa nói muốn hỏi đến vụ án, ngươi không cần như vậy.”

“Vậy ngươi muốn hỏi cái gì?”

Tô Thế Dự khẽ thở dài, “Mục Lạp Hòa là ngươi tự tay giết chết sao?”

“Đúng vậy.”

“Lời khai ở phía trên ngươi nói mình là bị người khác sai khiến, cho nên lúc ban đầu ngươi và nàng gặp gỡ ở tràng náo loạn kia cũng được thiết kế tỉ mỉ?”

Quý Hành không rõ vì sao, thản nhiên nói: “Đúng vậy. Ta đã sớm có thê tử, nếu không phải gặp uy hiếp nên phải buộc lòng làm vậy, ai sẽ chạy đến Lâu Lan cái loại địa phương quỷ quái kia để làm ăn.”

Tô Thế Dự ánh mắt khẽ nhúc nhích, trầm ngâm một lát sau mới hỏi: “Thời điểm ngươi ra tay có từng không đành lòng?”


Quý Hành trong mắt nghi hoặc rút đi, thẳng tắp nhìn Tô Thế Dự, bỗng nhiên nở nụ cười, dường như cảm thấy được câu hỏi của y hoang đường đến cực điểm, “Nguyên lai ngự Sử đại nhân còn ngây thơ như vậy,” hắn buồn cười nói, “Nếu ngay từ đầu đã mang mục đích tiếp cận, sẽ có ai thật sự yêu quân cờ của mình đây?”

Xưa nay đã như vậy, cho dù ở nơi đó tương đối dài lâu, chung quy chỉ là gặp đúng dịp thì chơi thôi, quân cờ ở trong mắt chỉ có mưu lược chém giết, nơi nào còn có thể phân tâm đi yêu quân cờ?

Chỉ có người luân hãm, ngu không thể nói.

Tô Thế Dự chống lại ánh mắt Quý Hành, con ngươi y thâm trầm, sau đó gật gật đầu, khẽ cười nói: “Ngươi nói đúng.”

Nói xong Tô Thế Dự từ trong tay áo lấy ra một bình sứ men xanh, thị vệ một bên khom người tiếp nhận, bên cạnh lập tức có người tiến tới bóp lấy hai gò má Quý Hành, khiến hắn mở miệng, Quý Hành cuống quít cắn chặt răng, hợp lực giãy dụa, nhưng mà trên lưng chợt bị một vật nhọn trọng kích, thứ gì đó đâm thẳng vào trong thịt, hắn buột miệng gào lên đau đớn, lợi dụng khe hở này viên thuốc hoàn toàn nhét vào trong miệng, dọc theo yết hầu lăn xuống. Quý Hành ho kịch liệt hai tiếng, kinh nghi bất định kêu lên: “Ngươi làm cái gì?!”

“Không cần phải lo lắng, đút cho ngươi chính là hộ tâm đan.” Tô Thế Dự thu hồi bình sứ, “Ngươi cuối cùng cũng bị giao cho Lâu Lan, trước mắt ta chắc chắn sẽ không muốn tính mạng ngươi.”

Quý Hành nhất thời sáng tỏ, “Tô Thế Dự, ngươi thân là Ngự Sử đại phu, chẳng lẽ còn muốn làm nhục tù nhân hay sao?!”

“Ngự Sử đại phu đương nhiên không biết.” Tô Thế Dự nhìn hắn, cười nhạt nói: “Bất quá những người này là thị vệ ta âm thầm huấn luyện, nơi này là nhà riêng của ta, ta với ngươi đây là thù riêng, cùng công vụ không quan hệ.”

“Thù riêng?” Quý Hành không thể tin nói, “Ta cùng ngươi có cái thù riêng gì?”

Tô Thế Dự ý cười sâu hơn, cụp mắt nói: “Con mắt xem người của muội muội ta không tốt, làm ca ca… Chung quy cũng phải thay nàng chiếu cố một chút.” Ngay sau đó không đợi bộ mặt kinh ngạc của Quý Hành phản ứng, y bưng lên chén nhỏ hớp một ngụm trà xuân.

“Động thủ đi.”


Sở Minh Duẫn tiện tay gác lại bút, nhấc mắt nhìn về phía Tần Chiêu, “Thăm dò không được, đây xem là có ý gì?”

“Nghiêm Diệp nói bên trong Ngự Sử đài tin tức phong tỏa rất căng, chỉ nghe nói lúc Quý Hành bị áp giải đưa tới người đã thoi thóp, bất quá ngoại trừ Tô Thế Dự cùng Ngự Sử Trung Thừa ở ngoài cũng không có mấy người có thể nhìn thấy hắn, không biết là thật hay giả, mà lời khai tất cả ở trong tay Tô Thế Dự, ngay cả người đưa tin cũng không biết bên trong viết cái gì.”

“Cái này ngược lại hiếm thấy, xem ra không phải chuyện giết.” Sở Minh Duẫn hơi nhíu lông mày, “Cẩn thân suy nghĩ một chút, mấy ngày nay thật đúng là phiền phức không ngừng đây.”

Hắn hơi suy nghĩ, mở miệng phân phó nói: “Ngươi đi điều tra một người.”

“Người nào?”

Sở Minh Duẫn câu lên khóe môi, “Vị Chiêu Nghi nương nương ở trong cung kia, Khương Viện.”

Tần Chiêu gật đầu đáp lại. Hắn bỗng nhiên lại thở dài, “Bất quá chuyện này cũng không thể không để ý tới, chẳng lẽ lại muốn ta tự mình đi tìm Tô Thế Dự hỏi một câu?”

“Tô Thế Dự chưa chắc sẽ nói thật.” Tần Chiêu nói.

Sở Minh Duẫn gập tay để dưới cằm, “Có đạo lý, vậy ngươi cảm thấy ta nên đi ban ngày hay là đi vào buổi tối thì tốt?”

“Sư ca, ” Tần Chiêu bỗng nhiên gọi hắn, thấp giọng nói: “Giết y.”

Sở Minh Duẫn ánh mắt hơi ngưng, liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi mới vừa nói cái gì?”


“Giết y, ” Tần Chiêu lập lại, “Đã lâu như vậy rồi, chúng ta vẫn điều tra không ra Tô Thế Dự, nếu y không cách nào bị lay động, không bằng thẳng thắn giết y. Vô luận y thân thủ ra làm sao cũng đánh không lại chiến thuật biển người, 100 người giết không chết thì để 200 người, chỉ cần y chết chúng ta sẽ không có trở ngại.”

“Tô Thế Dự chết rồi chúng ta sẽ không có trở ngại nào nữa, ngươi nói rất đúng, ” Sở Minh Duẫn nhìn chằm chằm Tần Chiêu, bỗng nhiên loan mi nở nụ cười, “Nhưng ta không.”

“Tại sao?” Tần Chiêu bật thốt lên.

Sở Minh Duẫn thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói: “Ta cảm thấy Tô Thế Dự ngược lại rất tốt, nếu như chết đi rồi thì rất vô vị.”

“Nơi nào tốt?” Tần Chiêu hỏi tới.

“Đêm giao thừa y lột quýt cho ta ăn nha.” Sở Minh Duẫn thuận miệng nói.

Trong nháy mắt hắn gần như cho rằng Tần Chiêu muốn khắc phục bộ mặt than làm ra một biểu tình vô cùng đau đớn đưa cho hắn xem, chỉ tiếc Tần Chiêu cuối cùng chỉ là cứng đờ kéo kéo khóe miệng, “Sư ca…”

“Ngươi tại sao đối Tô Thế Dự lại có địch ý mạnh như vậy?” Sở Minh Duẫn đánh gãy lời hắn.

Tần Chiêu ngậm miệng không nói, vành môi buộc chặt.

Sở Minh Duẫn lại ung dung thong thả đánh giá hắn một phen, bỗng nhiên nở nụ cười lên tiếng, “Để ta đoán một chút xem, ngươi không phải là bởi vì tiểu tử Đỗ Việt kia cả ngày đều biểu ca biểu ca — nên xem Tô Thế Dự là tình địch đi?”

Tần Chiêu rũ mắt không lên tiếng, cho là chấp nhận.

Hắn bất quá chỉ là một người phàm, trong lòng hẹp hòi, trong mắt chỉ chứa được hai người. Nếu sự tồn tại của Tô Thế Dự đối Sở Minh Duẫn và Đỗ Việt đều có ảnh hưởng, vậy tại sao không thể giết?

Sở Minh Duẫn tùy ý nở nụ cười hồi lâu, chuyển mắt thấy hắn như thế, ý cười tùy ý tận lực thu lại, “Tần Chiêu, ” âm thanh hơi lãnh xuống, “Triệt để quên cái ý niệm này đi.”

“Tại sao?” Tần Chiêu bỗng nhiên giương mắt nhìn thẳng hắn, “Sư ca, ngươi lẽ nào thật sự đối với y động tâm?”


Sở Minh Duẫn sững sờ, “Ngươi tại sao lại hỏi như vậy?”

“Vậy ngươi tại sao không chịu giết y?”

Sở Minh Duẫn cảm thấy ý nghĩ của hắn rất buồn cười, lại nhất thời không biết nên từ đâu đáp lời, suy tư chốc lát mới nói: “Không giết một người lý do tất nhiên có rất nhiều, chưa chắc sẽ là nguyên do ngươi tự nghĩ kia. Cũng như chuyện ngày hôm nay, Tô Thế Dự nhất định phải sống sót, y còn sống đối với chúng ta có lợi nhiều lắm.”

Tần Chiêu mặt không thay đổi nhìn hắn.

Sở Minh Duẫn nhíu chặt lông mày, một lúc lâu lại mở miệng nói: “Ta làm sao có khả năng sẽ đối với y động tâm?” Hắn dừng một chút, dường như theo tiếng nói vang lên trong lòng hắn vững tin mấy phần, giữa chân mày giãn ra, cười nhẹ nói: “Tô Thế Dự người này nóng mặt tâm lãnh, hỉ nộ không hiện rõ, giấu kỹ vô cùng, đều nói y là người vô tâm, nếu ai đối y động tâm, vậy đúng là xong rồi.”

Tần Chiêu trầm mặc, không hỏi nữa.

Dưới cửa sổ đi qua một thanh y tỳ nữ, nghe tiếng quay đầu nhìn lại trong phòng liếc mắt một cái, bước chân nàng vẫn không dừng lại, dẫm lên cỏ thơm rời đi.

“Hắn nói như vậy?” Tô Thế Dự dời tầm mắt từ trên tấu thượng, trầm ngâm một lát sau chợt chậm rãi nở nụ cười, gật đầu một cái nói, “Đánh giá ngược lại cũng không sai.”

Thanh y tỳ nữ kia quỳ gối trước án thư, kinh ngạc nói: “Công tử?”

“Bất quá đừng quên nhiệm vụ của ngươi cùng lúc trước bất đồng, không cần thám thính tin tức, ” Tô Thế Dự cười nhạt nói, “Chăm sóc tốt A Việt là được, sau này những câu nói như vậy không cần lại hồi báo cho ta.”

Thanh y tỳ nữ đầu chôn sâu hơn, thấp giọng ứng thị.

Tô Thế Dự gật đầu, “Mau mau trở về đi thôi, tránh làm cho người ta hoài nghi.” Hắn nhìn đối phương cung kính lui ra, ánh mắt rơi trên ngọc bội trong tay, xuất thần một lúc lâu, cuối cùng chỉ cười nhạt.

— Chỉ có người luân hãm, ngu không thể nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui