Quân Có Bệnh Không

Trong tửu lâu giọng hát đào kép nhẹ nhàng ôn nhu, mơ hồ truyền vào trên lầu các, chỉ tiếc hai người bên trong giờ khắc này đều không có hứng thú tao nhã, vô tâm lắng nghe.

Kim phiến (quạt bằng vàng) trong tay Sở Minh Duẫn khép mở vài lần, rốt cục không nhịn được nữa đặt ở trên bàn, mở miệng phá vỡ không khí yên tĩnh trong căn phòng, “Sáu năm không gặp, gặp mặt lại không gặp ở trong phủ của ta trái lại ước hẹn ở tửu lâu, Đỗ Việt là tính giở cái trò quỷ gì đây?” Hắn buồn chán đến chết ôm cái chén sứ trắng đặt trên đầu ngón tay thưởng thức, nhìn Tần Chiêu ngồi ở bên cạnh nói: “Tên thiếu đầu óc kia có khả năng phân biệt đường ở kinh thành à?”

Tần Chiêu hiếm thấy không phản bác lời của hắn, lạnh lùng thốt: “Y vừa đến kinh thành trước tiên cũng không phải tìm chúng ta, chắc là chạy thẳng đến phủ biểu ca của y, lát nữa nhất định là sẽ cùng biểu ca y tới đây, làm sao sẽ không tìm được đường?”

Sở Minh Duẫn không nhịn được nghiêng đầu ngắm sắc mặt Tần Chiêu, tuy rằng vẫn là khuôn mặt xưa nay không chút cảm xúc, thế nhưng đôi môi mím chặt đã nói lên vẻ khẩn trương của hắn.

Sáu năm trước hắn từ biệt sư phụ rời khỏi Thương Ngô sơn, vạn vạn không ngờ tới người sư đệ này của hắn lại khăng khăng muốn đi cùng hắn. Dù sao Sở Minh Duẫn luôn cảm thấy cừu hận cũng tốt, hoài bão cũng được, đó dẫu sao cũng chỉ là chuyện của riêng mình hắn, hắn không muốn nhắc đến, càng không muốn người khác nhúng tay vào.

Nhưng Tần Chiêu là một người trong nóng ngoài lạnh, rõ ràng cái gì cũng không biết, lại thu thập xong bọc quần áo, vừa tảng sáng đã đứng ở trước cửa chờ hắn cùng đi xuống núi. Không nói một lời, nhưng đuổi như thế nào cũng không chịu đi. Cuối cùng mắt thấy Sở Minh Duẫn sắp phát hỏa đến nơi, hắn mới trầm thấp nói: “Sư ca, sư phụ nói con đường này ngươi đi quá khổ.”

Tần Chiêu cứ như vậy đi cùng hắn. Từ tái ngoại chiến trường đến kim ngọc triều đình, hắn từng bước một đạp lên hài cốt vong hồn mà đi, thành công chạm vào chức vụ quyền lực Thái úy, trở thành kẻ nịnh thần bị người người chê trách.

Việc này Sở Minh Duẫn thật không ngờ tới, dù sao trên Thương Ngô sơn còn có người Tần Chiêu nhớ mong.

Dung túng tùy hứng hồ đồ, thay người bị mắng chịu phạt, Tần Chiêu sủng người này cẩn thận đến từng li từng tí một, Đỗ Việt ngốc đến nỗi không hề phát hiện, chỉ có Sở Minh Duẫn người ngoài đứng xem là thấy rõ.

Những năm gần đây Tần Chiêu nhiều lắm chỉ là thu thập một ít tin tức nhỏ, nhàn rỗi lại trở về xem xem một chút, mà trước đó vài ngày sư phụ Đỗ Việt qua đời, y truyền tin nói sau khi xử lý tốt hậu sự liền đến Trường An tìm bọn họ. Mấy ngày nay Sở Minh Duẫn mắt thấy Tần Chiêu thỉnh thoảng hồn vía lên mây, bây giờ ngược lại càng giống một tên nông thôn nhát gan.


Ai, e rằng còn có chút mùi dấm chua nồng nặc.

Sở Minh Duẫn bị gợi lên một tia hứng thú, thả xuống chén nhỏ ý vị thâm trường “Ồ” một tiếng, “Chính là vị biểu ca y cả ngày treo ở bên mép, cái người mà gặp người sẽ cười ôn văn nho nhã, dung nhan như ngọc, thông minh tuyệt đỉnh, cầm kì thi hoa tất cả đều tinh thông kinh động đến cả lão thiên gia?” Hắn xì cười ra tiếng, “Ta vẫn cho là y đã đem tất cả từ ngữ sở học có thể dùng để miêu tả.”

Tần Chiêu liếc nhìn hắn một cái cũng không tiếp lời.

Sở Minh Duẫn rất vui vẻ cười trên sự đau khổ của người khác ý tứ hàm xúc cười nói, Tần Chiêu cứng rắn đen mặt mới nhịn xuống. Hắn dùng quạt xếp gõ gõ vai Tần Chiêu, mạn bất kinh tâm nói: “Gặp một lần cũng hay. Trong kinh bây giờ có một nửa người đều ở trong tay ta, ngươi là người đứng đầu ba ngàn ảnh vệ, còn sợ bại bởi người kia hay sao?”

Tần Chiêu sắc mặt hơi hoãn, ừ một tiếng nhưng cũng không nhiều lời nữa.

Đỗ Việt không lâu lắm liền đến, một tiếng cực kỳ vui vẻ “Chính là chỗ này” kèm theo thanh âm đẩy cửa truyền đến, cửa phòng chạm trổ hoa văn mở ra, trong nháy mắt đâm thẳng vào mặt, trừ Đỗ Việt bên ngoài ra ba người còn lại đều là sững sờ.

“Đã lâu không gặp!” Thiếu niên tuổi đôi mươi giữa hai hàng lông mày còn có chút tính khí trẻ con, một thân thanh sam ngược lại đem tuổi của thiếu niên đè xuống vài tuổi. Đỗ Việt bắt chuyện đầy nhiệt tình, lại không một người đáp lại.

Tần Chiêu sau khi nhìn rõ người tới lập tức đứng dậy lùi về phía sau Sở Minh Duẫn, rũ mắt xuống không nói một lời. Sở Minh Duẫn ánh mắt lướt qua Đỗ Việt rơi vào thân ảnh người phía sau y, bên môi chậm rãi lộ ra một tia hứng thú không rõ cười cười.

Đỗ Việt nghi hoặc mà thuận theo tầm mắt hắn quay người nhìn lại, chỉ thấy Tô Thế Dự đón nhận ánh mắt Sở Minh Duẫn cũng chỉ khẽ cười, “Thật không nghĩ đến lại ở chỗ này gặp được Sở đại nhân.”

Sở Minh Duẫn lấy tay chống cằm, ý cười dần sâu đậm, “Như vậy xem ra ta và Tô đại nhân quả thực rất có duyên đây.”


“Chuyện duyên phận vẫn là miễn đi.”

“Ôi, hai người các ngươi quen nhau?” Đỗ Việt mạnh mẽ mà chen vào một câu.

“Thường gặp mặt thôi, ” Tô Thế Dự cười nói, “Chẳng qua là sáng nay lúc hạ triều hình như là thần trí không rõ lôi kéo ta nói thêm vài câu, ngoài ra thì không thể nói là quen biết.”

“Thần trí không rõ? Huynh đang nói cái gì vậy?” Đỗ Việt hiếu kỳ nói.

“Nhắc tới cũng thực sự là làm người ta bất ngờ, đệ nói bằng hữu chính là bọn hắn?” Tô Thế Dự nói.

“Đúng vậy, sư phụ của đệ cùng sư phụ bọn họ là bằng hữu, đều ở tại Thương Ngô sơn. Lúc ở trên núi đã thu ba người bọn đệ, từ khi đệ học y tới nay đã quen biết hai người họ, chính là huynh đệ tốt!” Đỗ Việt lại hỏi: “Biểu ca, hắn sáng sớm đã nói cái gì?”

Tô Thế Dự đưa mắt chuyển đến trên người Sở Minh Duẫn, “Đã là như vậy ngược lại ta muốn đa tạ Sở đại nhân đã chăm sóc y.”

“Tô đại nhân hà tất cùng ta khách khí nhue vậy.” Sở Minh Duẫn cười cười, dịu dàng đáp lời.

“… Biểu ca huynh tạ ơn tên kia làm gì.” Đỗ Việt tiến lên vài bước kéo kéo cánh tay Tần Chiêu, “Hắn đối với đệ mới tốt, mỗi lần Sở Minh Duẫn muốn bắt nạt đệ đều là hắn giúp đệ, nên tạ ơn hắn mới đúng!”

Tần Chiêu cúi đầu bất đắc dĩ liếc nhìn y một cái, Sở Minh Duẫn tay nắm chiết phiến hơi căng thẳng, Tô Thế Dự cười nhẹ một tiếng cũng không đáp lời. Đỗ Việt hậu tri hậu giác mà nhìn quanh một vòng bỗng ngạc nhiên nói: “Tần Chiêu ngươi đứng ở đây làm gì?”


Tần Chiêu bộ dạng phục tùng thu lại con ngươi vẫn không lên tiếng, Tô Thế Dự liền vén bào ung dung ngồi xuống trước bàn, giơ tay lên một cái cười nói: “Tiệc rượu tư nhân không cần giữ lễ tiết, ngươi nếu là bằng hữu A Việt, ngồi xuống thì có sao đâu.”

Tần Chiêu nghe thấy danh xưng kia không tự chủ nhíu nhíu mày, hắn chần chờ nhìn về phía Sở Minh Duẫn, Sở Minh Duẫn gập lại chiết phiến đem cây quạt mở ra hợp lại vài lần, không mang theo ngữ khí nhẹ cười một tiếng, “Nếu Tô đại nhân đã lên tiếng, ngươi ngồi xuống cũng không đến nỗi phải mất mạng.”

Tần Chiêu theo lời ngồi về vị trí cũ, Tô Thế Dự cười nhạt không nói, ngược lại là Đỗ Việt bất mãn lên tiếng: “Con mẹ nó họ Sở ngươi nói mấy lời này thật là có ý tứ? Nói cứ như biểu ca ta sẽ ăn thịt ngươi ấy.”

Sở Minh Duẫn nhíu mày liếc mắt nhìn qua, Đỗ Việt theo bản năng lui về phía sau một bước, còn định nói lời gì nữa đã bị Tô Thế Dự giành trước, “A Việt.”

Đỗ Việt liền vội vàng che miệng, yên lặng mà ngồi xuống bên cạnh Tô Thế Dự.

“Ta thật ra nhớ đến một vấn đề, ” Tô Thế Dự nhàn nhạt bỏ qua đề tài mới vừa rồi, “A Việt từ nhỏ bị đưa đi học y, trong nhà lại cách khá xa cho nên quản giáo không tới, chờ đến khi phát hiện ra y học hành không đàng hoàng thì đã không sửa được nữa rồi. Trước kia còn cho là Y Thánh môn long ngư hỗn tạp, nhưng bây giờ nhìn lại Sở đại nhân cùng vị này đều không phải người thô lỗ, vậy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

“Bởi vì sư phụ y đã già còn không đứng đắn.” Sở Minh Duẫn xa xăm mà nói.

“Ai –” Đỗ Việt liền không vui, lý trí nhắc nhở y Tô Thế Dự còn ngồi ở bên cạnh, y liền mạnh mẽ nuốt xuống ngữ khí của chính mình, “Nào có, không phải là nói qua với ngươi vài câu thôi sao, sư phụ của ta cái đó gọi là hoạt bát.”

Tần Chiêu nhìn Đỗ Việt, cũng không cảm thấy từ ngữ của y thỏa đáng.

Sở Minh Duẫn lạnh nhạt liếc mắt nhìn y một cái.

“Biểu ca đệ đã nói với huynh tên họ Sở này không phải là người tốt lành gì, ” Đỗ Việt quay đầu vẻ mặt thành thật nhìn Tô Thế Dự nói: “Sư phụ của đệ đã từng nói: Sở Minh Duẫn người này, lúc cao hứng là tên bệnh thần kinh, lúc không cao hứng thì chính là tên biến thái.”


“…” Sở Minh Duẫn nhéo nhéo quả đấm trong tay, vẫn là nhịn xuống.

“Y thánh quả nhiên là… không giống người bình thường” Tô Thế Dự cười nhẹ nói: “Bất quá Sở đại nhân không cần để ở trong lòng, ngươi làm người ra sao, Tô mỗ trong lòng tự nhiên rất rõ ràng.”

Sở Minh Duẫn kéo kéo khóe môi, nhất thời nghe không hiểu lời Tô Thế Dự là an ủi hay là giễu cợt hắn.

Chỉ có Đỗ Việt tưởng thật, cười cười nói: “Vâng, đệ cũng cảm thấy sư phụ của đệ chỉ là nói đùa.” Y gãi đầu một cái lại nói, “Bất quá biểu ca, đệ cảm thấy được luận về lời nói cay nghiệt, sư phụ còn không lợi hại bằng huynh.”

Ánh mắt ba người nhìn về phía Đỗ Việt đều có chút phức tạp.

Ngươi rốt cuộc là đứng bên nào?

Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự dù sao cũng không tính là một câu nói cũng tán gẫu không được, hơn nữa có Đỗ Việt ở đây, trên bàn bầu không khí cũng xem như là hài hòa. Tiệc đến một nửa, Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự câu có câu không mà nói tới chính sự, Tần Chiêu rốt cục tìm được một cái cớ đem Đỗ Việt lôi ra ngoài đơn độc nói chuyện.

“Ngươi biết biểu ca ngươi làm nghề gì không?” Hắn hỏi.

Đỗ Việt gật đầu, “Biết mà, làm quan.”

“… Vậy ngươi biết sư ca làm nghề gì không?” Hắn lại hỏi

Đỗ Việt gật đầu, “Biết mà, làm quan.”

“…” Tần Chiêu bỗng nhiên nhìn y trầm mặc trong chốc lát, “Không sao, chúng ta trở về đi thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui