Nghỉ ngơi qua loa một lát, Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự lên đường trước hết đi đến trạch viện Trịnh Uyển bị sát hại.
Tiền nhiệm phía hữu Phù Phong – Trịnh Uyển đã chết hơn một tháng, thi thể đã sớm mồ yên mả đẹp, mà bên trong nhà hắn vẫn là một mảnh lụa trắng, bức trướng viếng chưa dời xuống, nhang đèn khói lửa lượn lờ khắp trạch viện. Tỳ nữ đỡ vị phụ nhân vận đồ tang ra nghênh tiếp, bạch trâm hoa (trâm cài hoa màu trắng) nghiêng nghiêng cài trên mái tóc lộn xộn, sắc mặt nàng tiều tụy, khắp toàn thân từ trên xuống dưới tái nhợt đến chỉ còn một đôi mắt khóc đỏ bừng.
An ủi vài câu, bọn họ trực tiếp được dẫn đến nơi xảy ra chuyện không may trong viện. Quan phủ lúc trước đến tra xét, cũng đã làm qua đám tang, đồ vật nơi này đại thể cũng bị mất lúc xảy ra chuyện, chỉ có trên phiến đá trước đình viện còn lưu lại vết máu nhàn nhạt tẩy không hết, tất thảy mọi chuyện từng phát sinh ở đây vô thanh vô tức như được tái hiện lại.
Tô Thế Dự đứng trước án thư quan sát một hồi, cầm lấy vài phần công văn ngưng thần suy tư điều gì, Sở Minh Duẫn đưa mắt thu hồi, lại cảm thấy thực sự trong đình viện này không nhìn ra cái gì, quay người đi đến phía Trịnh phu nhân.
Bộ dạng Trịnh Uyển chết không nhắm mắt còn rõ ràng trước mắt, chỗ biệt viện này liền thành thương tổn trong lòng Trịnh phu nhân, nàng không muốn tái đặt chân, vẫn đứng ở ngoài sân chờ bọn họ.
“Trịnh phu nhân, ” Sở Minh Duẫn hỏi, “Nếu nói phu quân ngươi bị giết hại lúc đêm khuya, vậy hắn hơn nửa đêm không trở về phòng ngủ còn ở chỗ này làm cái gì?”
“Bên trong nha phủ còn có chút công văn, phu quân ta mang về ở trong thư phòng phê duyệt.” Trịnh phu nhân từ từ đáp.
“Trịnh Uyển thường xuyên như vậy?”
“Cũng không phải là thường xuyên, ” nàng suy nghĩ một chút, nói, “Nếu có công văn khẩn yếu đưa tới, phu quân có thói quen mang về nhà từ từ xem.”
“Cho nên hung thủ nếu không phải là người hầu của quý phủ, vậy chính là người hắn quen biết.” Một đạo âm thanh ôn hòa từ phía sau vang lên, Tô Thế Dự vững bước đi tới.
Sở Minh Duẫn nhìn về phía y, hơi cười nói: “Tô đại nhân nhìn ra cái gì?”
“Vốn vẫn chưa phát hiện được đầu mối gì hữu dụng, ” Tô Thế Dự nói, “Bất quá câu hỏi vừa rồi của Sở đại nhân ngược lại đã nhắc nhở ta.”
“… Ngự Sử đại nhân, vì sao nói như vậy?” Trịnh phu nhân nhìn Tô Thế Dự, ánh mắt lấp lóe.
Tô Thế Dự cười nhạt, “Chỉ là suy đoán của ta, bất quá cũng không phải không có khả năng.
Bên trong biệt viện còn có thi thể hộ vệ, có nghĩa thân thủ của hung thủ cũng không tốt đến mức không kinh động bất luận người nào, nhưng những nơi khác trong phủ đều không có ai biết chuyện gì xảy ra, ngay cả phu nhân cũng là sáng sớm hôm sau mới phát giác Trịnh đại nhân bị sát hại, vì vậy xem ra hung thủ là trực tiếp tiến vào nơi này.”
Trịnh phu nhân nhíu chặt lông mày, không hiểu nhìn y, “Đại nhân nói những lời này, cùng với thân phận hung thủ có quan hệ gì?”
Sở Minh Duẫn đã sớm hiểu, “Ý tứ của y là, đối phương nhất định là biết Trịnh Uyển có thói quen ở đây phê duyệt công văn, hơn nữa biết rõ bố cục trong phủ, trực tiếp có thể tìm được, không phải là người không có chút quen biết nào.” Hắn dừng một chút, quay đầu đối Tô Thế Dự nói: “Còn phải là người biết được đêm đó Trịnh Uyển có công văn khẩn yếu.”
Tô Thế Dự gật đầu, vừa muốn mở miệng, lại nghe thanh âm Trịnh phu nhân run rẩy nói: “Làm sao có khả năng…”
Bọn họ kinh ngạc nhìn nàng.
“Làm sao… Có thể…” Trịnh phu nhân ngón tay sít sao nắm chặt góc áo, khó có thể tiếp thu, “Phu quân ta làm người hiền lành, hạ nhân quý phủ chưa bao giờ bị bạc đãi, hơn nữa bọn họ mỗi người đều đã phụng dưỡng nhiều năm, sau khi xảy ra chuyện cũng không ai rời đi, trái lại tiểu nha đầu phòng thu chi còn chạy tới muốn an ủi ta,… Bọn họ thế nào lại là hung thủ!”
“Trịnh phu nhân…”
“Nếu là người quen biết…” Trong mắt nàng lệ quang đã hiện ra, thân hình khẽ run, tỳ nữ bên cạnh vội vàng nâng lên, cúi thấp đầu đều là thương xót. Trịnh phu nhân hít một hơi thật sâu, thẳng tắp nhìn bọn họ chằm chằm, nghi hoặc đến cực điểm, gần như chất vấn, “Đã là quen biết, tại sao phải hạ độc thủ như vậy?”
Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự không thể đáp lời.
Trịnh phu nhân quay đầu đi chỗ khác, bụm mặt không một tiếng động nước mắt ròng ròng.
Bọn họ hồi phủ không bao lâu, Tô Hành liền đến quan tâm tra xét tình huống, Tô Thế Dự cười nhạt chỉ nói không có kết quả gì, thấy thần sắc Tô Hành dường như còn có lời muốn nói, liền hỏi: “Thúc phụ còn có chuyện gì?”
Tô Hành liếc nhìn phía sau, chủ bộ (người chủ trì) tâm lĩnh thần hội (hiểu ngầm trong lòng) tiến lên phía trước nói: “Hồi bẩm hai vị đại nhân, hôm nay lúc ra khỏi thành tóm được một người có hành vi lén lút, vừa rồi tra hỏi, hắn tự nhận là người đã sát hại Trịnh đại nhân…”
Sở Minh Duẫn không nhịn được cười nhạo nói, “Lâu như vậy cũng không điều tra ra manh mối, lúc này cư nhiên có thể lập tức để cho các ngươi bắt lại?”
“Có lẽ là biết hai vị đại nhân đến, có tật giật mình không chịu nổi.” Chủ bộ trên mặt ngượng ngùng, nói, “Nói chung, hai vị đại nhân có muốn đến xem một chút?”
Tô Thế Dự nhìn hắn chốc lát, nhẹ giọng cười cười, “Cũng được.”
Trong ngục đốt ngọn đèn dầu, lính canh ngục hướng bọn họ hành lễ mấy cái, dẹp đứng qua một bên đi. Trong ngục nam nhân trung niên đang ngủ gà ngủ gật, tóc tai tán loạn mơ hồ có thể thấy huyệt thái dương hơi nhô lên, bàn tay đặt tại bên người thô to, nhìn ra được thân thủ không cạn, cũng không biết là làm sao bị tóm được.
Nam nhân bị âm thanh kinh động, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy người đến nhất thời thức tỉnh, trên mặt càng hiện ra vẻ hoảng sợ. Còn không đợi người phản ứng, chỉ thấy nam nhân bỗng nhiên quỳ xuống, xích sắt theo đó phát ra âm thanh cực lớn, hắn sợ hãi vạn phần nhìn Sở Minh Duẫn nói: “Đại nhân… Đại nhân tha mạng a!”
Sở Minh Duẫn không giải thích được nhìn hắn, “Ngươi đang nói với ta?”
“Thuộc hạ… Thuộc hạ hành sự bất lợi… Nhưng…” Nam nhân ngẩng đầu thật nhanh nhìn Sở Minh Duẫn một cái, run như cầm cập, “Cầu xin đại nhân giơ cao đánh khẽ!”
Lính canh ngục nhất thời đều hít một hơi khí lạnh, không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm Sở Minh Duẫn.
Tô Thế Dự như có điều suy nghĩ đứng quan sát, cũng không mở miệng.
Sở Minh Duẫn nghiêng đầu quan sát hắn chốc lát, bỗng nhiên lắc đầu nở nụ cười, “Muốn kéo ta xuống nước cũng không tìm hiểu cho rõ ràng, thủ hạ của ta cũng không có người khó nhìn như vậy.”
Nam nhân nhất thời nghẹn trụ.
Tô Hành biểu tình vi diệu liếc nhìn Sở Minh Duẫn, quay đầu đối Tô Thế Dự nói: “Dự, ngươi không hỏi chút gì?”
Tô Thế Dự cười nhạt nói: “Nếu hắn cầu xin Sở đại nhân, vậy từ Sở đại nhân làm chủ đi.”
Nam nhân nghe vậy vội vàng nhìn về phía Tô Thế Dự, liên thanh cầu xin: “Ngự Sử đại nhân! Thảo dân phạm vào tội nặng, tự biết phải chết… Nhưng, nhưng là thê nhi ta dù sao cũng là người vô tội, cầu xin đại nhân có thể cứu bọn họ ra.”
Lời này hàm nghĩa thâm hậu, Tô Thế Dự thu liễm con ngươi nhìn hắn, cười mà không nói.
Sở Minh Duẫn mỉm cười nhìn Tô Thế Dự, lại tiếp tục đối nam nhân kia nói: “Được rồi, đừng hô nữa. Ta hỏi ngươi, Trịnh Uyển bị giết đã lâu như vậy, ngươi không sớm chút chạy ra Phù Phong quận, tại sao hôm nay mới xuất hiện?”
Nam nhân thẳng tắp nhìn Sở Minh Duẫn, khuôn mặt có chút vặn vẹo, nói: “Ta bất quá làm việc theo mệnh lệnh, lời này của đại nhân là muốn rũ sạch trách nhiệm, ta làm sao có thể giải thích.”
“A, ” Sở Minh Duẫn lạnh lùng nói, “Ngươi nói ngươi là thuộc hạ của ta, theo mệnh lệnh ta làm việc, vậy ngươi bây giờ một mực chắc chắn đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”
Nam nhân tránh né ánh mắt của hắn, thấp giọng nói, “Theo như lời đại nhân nói, ta chẳng qua là quân cờ tiện tay đều có thể vứt bỏ, làm sao được tính là thuộc hạ của ngài. Chuyện tới nước này, bất quá tận hết sức, nhìn xem có thể để cho thê nhi ta may mắn sống sót.”
“Thê nhi ngươi làm sao vậy?” Hắn buồn cười nói.
“Chuyện này, e rằng trong lòng đại nhân so với ta rõ ràng hơn…”
Sở Minh Duẫn nheo lại con ngươi, đang muốn tiến lên chợt bị người kéo lại cánh tay, hắn quay đầu nhìn lại, Tô Thế Dự đối với hắn hơi mỉm cười nói, “Nhìn hắn tâm tình bất ổn, đại khái hỏi cũng không được gì. Thẩm vấn không phải nóng lòng nhất thời, Sở đại nhân hôm nay cũng mệt nhọc, không bằng đi về nghỉ trước?”
Sở Minh Duẫn nhíu mày nhìn thần sắc Tô Thế Dự, sau đó quay đầu đi qua loa đáp một tiếng.
Chuyện này trạng thái phát triển thật là đặc sắc, đợi nhóm người bọn hắn ra khỏi phòng giam, đám cai ngục rốt cục có thể không kiêng dè chút nào mồm năm miệng mười bàn luận, nói đến hết sức vui sướng. Bên ngoài phòng giam, vẻ mặt mấy tên tùy tùng đi theo chủ bộ cũng vạn phần kỳ diệu.
Tô Hành không nhịn được lôi kéo Tô Thế Dự nói nhỏ: “Dự, ngươi xem cái tình hình vừa rồi…”
Tô Thế Dự lại hiếm có mà ngắt lời hắn, ngữ khí vẫn rất ôn nhu và bình thản, “Dùng lời nói phiến diện vu oan cho người khác cũng không phải hiếm thấy, huống hồ hiện nay chưa có chứng cứ khẳng định chính là người kia hành hung phạm án, thúc phụ cũng chớ đưa ra kết luận quá sớm.”
Sở Minh Duẫn một mình đi ở phía trước nghe được rõ ràng, không mang theo tâm tình khẽ cười. Trong lòng hắn rõ ràng, lời nói của nam nhân kia có thể mê hoặc người, cũng không cách nào làm Tô Thế Dự đối với hắn hoài nghi, cũng không phải nói Tô Thế Dự có bao nhiêu tín nhiệm hắn, mà là người này hết lòng tin theo phán đoán của mình.
Tuy rằng như vậy, trong lòng hắn vẫn mơ hồ buồn bực, dù sao Sở Minh Duẫn xưa nay tính khí không tốt, cùng Tô Thế Dự đùa giỡn tâm cơ chút thì thôi đi, đối với người khác hắn quả thực không có bao nhiêu kiên trì.
Cũng không biết Tô Thế Dự có phải là cảm giác được hắn tâm tình không tốt, sau lần đó hai ngày, Tô Thế Dự ngoài ý liệu vừa không đi phòng giam thẩm vấn, cũng không đến trạch viện Trịnh Uyển, mà là lôi kéo Sở Minh Duẫn đem công văn chồng chất của Phù Phong quận vì cái chết của Trịnh Uyển hỗ trợ phê duyệt hơn phân nửa, vì vậy Sở Minh Duẫn lại càng buồn bực hơn.
Ngay đêm đó thời điểm Tô Thế Dự cầm vài cuốn sách gõ cửa phòng hắn, Sở Minh Duẫn một tay chống tại khuông cửa, không nhịn được nữa nói: “Tô đại nhân, ngươi nếu không phải đến bồi ngủ, mời trở về đi.”
Tô Thế Dự đem sách đặt trước mắt hắn mở ra, không phải công văn mà là binh thư, “Không cần ngủ, đêm nay e rằng có biến cố, ngươi ta ở trong phòng ngươi chờ.”
Sở Minh Duẫn hơi nhíu mày, thu tay về để hắn vào nhà, “Biến cố gì?”
“Cụ thể ra sao ta cũng không rõ ràng.” Tô Thế Dự đem đồ vật ở trên bàn gác lại, “Bất quá ta đã báo cho thúc phụ phải rời khỏi Phù Phong quận đi nơi khác kiểm tra, tối nay sẽ không động thủ, bọn họ liền không có cơ hội.”
“Bọn họ?” Sở Minh Duẫn ngồi xuống đối diện y, “Ngươi biết cái gì?”
“Chỉ là suy đoán, ” Tô Thế Dự cười cười, “Tổ chức gây án chung quy phải có người điều hành, hai ngày này ta so sánh trước sau năm lần thời gian mấy vị quan lại bị sát hại, phát hiện nếu chủ mưu thân ở nơi đây, thời gian này vừa vặn có thể đối mặt.”
“Cho nên ngươi dự định lấy hai chúng ta làm mồi nhử?”
Tô Thế Dự ngước mắt nhìn hắn, ánh nến phản chiếu tròng mắt y đen như mực, lại dẫn theo chút trêu tức nói: “Sở đại nhân chẳng lẽ là sợ?” Tiếng nói ôn hòa cuối cùng hơi hơi bốc lên, như có như không mà cất giấu ý cười, rất là êm tai.
Y dáng dấp như vậy làm Sở Minh Duẫn ngẩn người, ngược lại câu môi cười nói, “Chẳng lẽ không phải ngươi sợ nên mới chạy đến trong phòng ta?”
Tô Thế Dự lắc đầu khẽ cười nói: “Ta đến đây bất quá là vì thuận tiện làm việc, Sở đại nhân đa nghi rồi.”
“Ngươi cần gì phải giải thích, ” Sở Minh Duẫn ý cười dịu dàng nói, “Da mặt mỏng như vậy, cứ nói thẳng là muốn ta bảo vệ khó đến vậy sao?”
Tô Thế Dự không nói gì nhìn hắn chốc lát, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, trước kia ta muốn hỏi ngươi một câu.”
“Hả?”
“Sở đại nhân da mặt dày như vậy, không cảm thấy nóng sao?” Tô Thế Dự nghiêm trang hỏi.
“…” Sở Minh Duẫn nghiêm trang đáp: “Ngươi tới sờ một cái xem?”
Tô Thế Dự lặng lẽ cầm lấy một quyển binh thư đưa tới, kết thúc đối thoại.
Sở Minh Duẫn thấp mắt liếc nhìn tên sách, “Xem rồi, đổi quyển khác đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...