Editor: Manh Bồng Bềnh
Tửu lâu lớn nhất Nam Thành, có hai người thanh niên đứng trước cửa sổ.
"Công tử, trong khoảng thời gian này thì Triệu cô nương đã mua được một tiểu viện ba gian, cùng ở với nhà hoàn Lâm Sam và thêm một nha hoàn hai hôm trước mới mua về ở Di Hồng Lâu," nói tới đây thì Thôi Trạm dừng lại liếc nhìn chủ tử nhà mình.
Thôi Hiển An nhíu mày nhìn Thôi Trạm ngập ngừng muốn nói, hỏi: "Tại sao lại không nói?"
Công tử, nha hoàn kia chính là cô nương đầu bảng của Di Hồng Lâu..."
Thôi Hiển An cầm ngừng hành động lại, trong mắt mơ hồ hơi có chút châm biếm, cho dù đáy mắt đã có chút âm u nhưng vẫn to giọng kinh ngạc: "Có vấn đề gì sao?" Đêm hôm đó hắn đã phần nào nhận ra được tính cách cùng ý nghĩ khác thường của nàng, trước đây thì nàng sẽ không cùng người khác tranh cãi ầm ĩ nhưng mà nàng hoạt bát như vậy cũng tốt.
"Sau này không cần phải thăm dò tin tức về nàng nữa, nếu chúng ta đã tới đây thì những việc này ta đều..." hắn ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ, ánh mắt chợt ngưng đọng.
Thôi Trạm đợi một lúc nhưng vẫn không nghe chủ nhân nói hết liền kỳ quái ngẩng đầu, chỉ thấy y đang nhìn thẳng xuống dưới lầu dường như đã bị ai cướp mất linh hồn.
Thôi Trạm liền nhíu mày nhìn theo ánh mắt của chủ tử nhà mình.
Liền nhìn thấy ba nữ tử phía ngoài cửa sổ, dẫn đầu là cô nàng mặc y phục màu vàng nhạt, nhìn bóng lưng có vẻ là người quen.
"Đó có phải là..."
Thôi Hiển An quay đầu đứng lên, bình thản nói: "Cũng đã ngồi một lúc lâu rồi, ta ra ngoài đi vài vòng."
Thôi Trạm nén cười, tự nhiên liền biết y sẽ đi đâu, tức thì nói: "Tiểu nhân đi tìm xem có...!sân viện nào thích hợp không?"
Tới tận hừng đông thì hai người mới tới được Nam Thành, vào thành thì liền tìm một tửu lâu gần đây ở nghĩ ngơi.
Thôi Hiển An gật đầu, xoay người xuống lầu.
"Tiểu thư, cả ngày hôm nay chúng ta chỉ toàn tới những nơi đó không thôi sao?" Lâm Sam nói gót theo Triệu Từ Nguyện, có chút kháng nghị, "Nhưng cái nơi đó tiểu thư nên hạn chế qua lại thì tốt hơn đấy." Lần trước lúc trở về còn bị một tên nam nhân chặn đường, nàng thấy tiểu thư nhà mình nhíu mày khó chịu, còn đang muốn chen lên ngăn cản lại cho nàng thế nhưng ai mà ngờ được tiểu thư nhà nàng nổi xung lên chân đạp vào cái cơ thể rắn chắc của tên nam nhân đó.
"Đã là ngươi trong giang hồ thì cũng phải có chú dũng mãnh chứ, Lâm Sam à, tư tưởng của ngươi ngày một trở nên cổ hủ nha," Triệu Từ Nguyện liên tục bước đi, ngẹo đầu lười biếng nói: "Hoa Nùng ngươi nói xem có đúng không?"
Hoa Nùng xuất thân Hoan Nhạc Tràng, những người đó cũng không khác gì những con heo trắng trẻo trên thớt, thế nên liền gật đầu thuận theo, "Tiểu thư nói rất có đạo lý."
Lâm Sam nhìn trước mặt, ánh mắt liếc nhìn hai người hai bên trái phải, bực mình nhìn hai con người không có chút đứng đắn nào, không ngờ hai người lại hợp nhau như thế.
Thôi Hiển An đi theo Triệu Từ Nguyện cho đến khi nàng ngừng lại thì liền dừng chân, liếc nhìn tên bảng hiệu.
Lâm Hoài Viện.
Thôi Hiên An nhíu mày, chỉ thấy gã sai vặt nở nụ cười tiếp đón đoàn người đi vào, nhìn bộ dạng thì chắc là khách quen.
"Ai da, tới đây ta chờ các ngươi lâu quá rồi đấy." Vương Cửu Nương đứng ở trong phòng, đang nhâm nhi chén rượu trong tay, thấy Triệu Từ Nguyện tới thì để chén rượu xuống, kéo tay nàng: "Hôm nay đặc biệt giải quyết xong mọi chuyện, ngươi cùng ta uống một chén đi nào!"
Triệu Từ Nguyện nhìn trong điếm không có mấy người, chỉ còn lại mấy người đang quét nhà cùng vài gã sai vặt và tiểu nha hoàn, liền biết hôm nay nàng đặc biệt tạm ngừng mua bán.
Cũng không già mồm cãi lão nữa, Triệu Từ Nguyện liền bưng li rượu lên, hớp một hơ cạn sạch: "Chờ đến hôm nay mọi việc đều đã xong, ta và ngươi liền uống một chầu cho thật sảng khoái nào!"
Vương Cửu Nương đứng trên bồn hoa, vỗ tay một cái, cất cao giọng nói: "Tất cả mọi người ngừng tay, lão nương ta có việc cần thông báo!"
Từ trên cầu thang một đám cô nương đi xuống, mỗi người đều xinh đẹp như hoa, tất cả đều là do các nha hoàn mời xuống.
Vương Cửu Nương nhìn dưới đài đã đứng đầy những người hầu, nói: "Lão nương ta có việc, những ngày gần đây vẫn luôn đi tìm chủ nhân mới cho nơi đây, chắc mọi người đều đã biết.
Hôm nay cố ý ngừng mua bán và gọi mọi người tới chủ yếu là muốn nói chuyện này."
Vương Cửu Nương cười xoay người, ra hiệu cho Triệu Từ Nguyện.
Triệu Từ Nguyện hơi gật đầu, tiến tới bồn hoa tới bên người Vương Cửu Nương.
"Các vị, vị này chính là chủ nhân mới của Lâm Hoài Viện, hoan nghênh nàng nào!"
"Chủ mới mà lại trẻ như vậy!"
"Nhỏ như vậy dẫn dắt chúng ta được sao?"
"Nhìn giống như tiểu thư con nhà ai đấy."
....
Phía dưới lưa thưa tiếng vỗ tay vang lên, mọi người thấy Triệu Từ Nguyện có chút nghị luận, đang bàn tán xôn xao phía dưới.
Triệu Từ Nguyện nghe thấy âm thanh nghị luận phía dưới, ho nhẹ hai tiếng.
Mọi người dần trở nên yên tĩnh trở lại, hướng mắt về phía Triệu Từ Nguyện.
"Chư vị, ta đây họ Triệu, từ hôm nay trở đi ta chính là chủ mới của các ngươi." Triệu Từ Nguyện cất cao giọng, ánh mắt quét nhìn những người phía dưới.
"Ta cùng Cửu Nương chính là bằng hữu với nhau, dĩ nhiên cũng chính là bằng hữu với các ngươi.
Tuy rằng Lâm Hoài Viện đổi chủ nhưng tất cả các ngươi cứ làm việc như bình thường, việc kinh doanh hằng ngày về hình thức không thay đổi, tiền công của các ngươi cũng vậy." Triệu Từ Nguyện nhìn đoàn người xôn xao phía dưới, thong thả ung dung giải thích, phân tích từng cái từng cái một.
Mọi người vốn có chút hoài nghi đối với người chủ này nhưng nàng nói chuyện rất có tình có lý, ổn định hoàn cảnh, không hề có chút bài xích nào.
Triệu Từ Nguyện hài lòng nhìn mọi người đang chăm chú lắng nghe, nàng cũng không cần họ có thể lập tức tiếp thu lời nói của nàng, họ chỉ cần biết là Lâm Hoài Viện đã đổi chủ thôi.
Vương Cửu Nương đúng lúc nói: "Ta cùng Triệu cô nương chính là bạn tốt kiêm tri kỷ, đều là những người cùng chung chí hướng với nhau, ta tin rằng nếu các ngươi có thể hoà hợp chung sống với ta thì với nàng cũng sẽ như vậy!"
Triệu Từ Nguyện gật đầu, vỗ tay đầu tiên.
Mọi người không ai biết rằng phía sau cây cột trên lầu hai, một tà áo xanh đang đứng nơi đó.
Thôi Hiển An trốn phía sau cây cột, khoé môi khẽ nhếch lên, nhìn tiểu cô nương hình bóng có vẻ nhỏ nhắn ấy vậy mà bản lĩnh lại không nhỏ, vậy mà lại mở được một thanh lâu, quá là có ý vị.
Hắn cảm thấy tự hào liếc nhìn thân ảnh nhỏ nhắn ấy, tiểu cô nương quả thật lợi hại!
Vương Cửu Nương thấy mọi người đều đã chấp nhận Triệu Từ Nguyện là chủ nhân, liền phất phất tay.
Mọi người thấy thế thì liền tản ra ai nấy tự làm chuyện của mình.
Kỳ thực đối với bọn họ cũng chẳng có quan hệ gì lớn, chủ nhân nguyện ý nói cho bọn họ biết một tiếng để cho bọn họ thích ứng hoàn cảnh.
Vương Cửu Nương nắm lấy vai Triệu Từ Nguyện, cười vang nói: "Hôm nay chúng ta không say không về!"
Vương cửu nương là kiểu người điển hình của Nam Thành, tuy nói nàng bỏ đi cùng Triệu Từ Nguyện là bạn vong niên, nhưng Vương Cửu Nương đã ba mươi mấy còn Triệu Từ Nguyện vừa mới mười sáu.
Lúc này Triệu Từ Nguyện được nàng ôm trong lòng, nhìn lại vô cùng hài hòa.
"Thật tình, lão nương nói cho ngươi nghe, độc thân chính là vui vẻ, sung sướng nhất..." Vương Cửu Nương lắc chén rượu trong tay, ánh mắt có chút mê ly.
Triệu Từ Nguyện nghiêng đầu, cố sức gật đầu, "Đúng, đúng vậy, nếu nam nhân mà đáng tin thì heo liền có thể đọc sách!"
"Tới đây, uống hớp đi!"
"Cụng ly! Nói chuyện này để làm gì!"
...
"Ôi, sao lại hết rồi?" Triệu Từ Nguyện xốc bầu rượu lên, không thấy đường bước chân lảo đảo, vừa cầm lấy cái bầu rượu bên cạnh, lại thấy không có, liền ra ngoài cửa hô to: "Tiểu nhị, mau mang rượu lên đây!"
Lâm Sam và Hoa Nùng đang ngồi ngủ gật trên cầu thang, nghe được tiếng của tiểu thư thì giật mình, cơn buồn ngủ cũng tan đi mất, vội vã chạy vào nhã gian.
"Tiểu thư!" Lâm Sam đẩy cửa ra, đập vào mặt là mùi rượu nồng nặc.
Triệu Từ Nguyện dựa vào bàn, vừa mở mắt liền toát miệng cười nhìn Lâm Sam: "Mang rượu lên cho gia gia mau!"
Lâm Sam thấy nàng đứng dậy, thân thể nghiêng ngã đảo qua đảo lại, vội vàng đỡ lấy nàng nhìn Hoa Nùng, hỏi: "Làm sao bây giờ?"
"Trước tiên mang tiểu thư về đã!" Hoa Nùng liếc nhìn Vương Cửu Nương tựa người trên bàn, trợn mắt há mồm nhìn một hàng bầu rượu, hai người này đúng thật là không say không về nha!
Lâm Sam cật lực giúp đỡ Hoa Nùng đỡ Triệu Từ Nguyện xuống lầu, nhìn thấy nha hoàn đang mang rượu từ dưới lầu lên.
"Đừng đem lên nữa, lên lầu mang chủ ngươi đi nghĩ ngơi đi." Hoa Nùng chỉ lên lầu.
Tiểu nha hoàn ngẩn người, vội vã bò lên lầu.
Rất nhanh liền đến được tiểu viện, Hoa Nùng buông Triệu Từ Nguyện ra bước nhanh đến mở cửa.
"Nhanh, thả ta xuống đi!" Triệu Từ Nguyện bĩu môi nhìn Lâm Sam đang đã đỡ nàng.
"Chủ tử, không phải là ta không nghe lời nhưng nếu ta buông xuống, đêm nay người sẽ lạc ở đầu đường xó chợ nào." Lâm Sam nhức đầu nhìn Triệu Từ Nguyện.
Triệu Từ Nguyện cọ cọ vào đầu Lâm Sam, nghe có chút tội nghiệp: "Lâm Sam tốt, ta hư hư."
"Vâng vâng vâng, chúng ta lập tức về nhà tán gẫu nhé!" Lâm Sam nghe nói như thế, có chút buồn cười trấn an nàng.
Chờ đến khi sắp xếp cho Triệu Từ Nguyệ, nhìn nàng nhắm mắt ngủ trên giường, thở dài một hơi, nhẹ chân nhê tay lui ra ngoài.
Triệu Từ Nguyện trừng mắt nhìn thấy bốn phía đen kịt, nàng xoa xoa đầu đang đau nhức, chu môi bò xuống giường đi ra ngoài.
Đi vào trong sân, hai tiểu nha hoàn đã sớm vào gian của mình, trong viện một mảnh đen nhánh.
Triệu Từ Nguyện nhìn thấy viện sát vách vẫn còn đang sáng đèn, mắt sáng rực đi tới, đi tới với tay lên tường viện bên kia.
Với không tới.
Triệu Từ Nguyện uỷ khuất nhìn tường viện cao hơn cả người, trong mắt linh động vòng vo chuyển động, liền nhìn thấy cây hoè lớn bên cạnh, hổn hển bò lên.
Thôi Hiển An đi theo Triệu Từ Nguyện về tới tận nhà, vừa mới chuẩn bị quay về tửu lâu thì Thôi Trạm tìm tới, vẻ mặt đắc ý nói cho hắn biết đã có nhà ở rồi, còn thần bí cười hề hề kể cho hắn nghe một niềm kinh kỉ.
Thôi Hiển An theo Thôi Trạm tới nhà mới, phát hiện đây là tiểu viện sát vách với tiểu viện của Triệu Từ Nguyện.
Hắn vừa rửa mặt xong, mặc dù thập phần mệt mỏi nhưng đại não thì hết sức thanh tịnh, nên liền ra sân đi bộ một lát.
Vừa mới chuẩn bị về phòng nghỉ tạm, chợt nghe thấy tiếng vang dội phía bên kia tường vây, tiếp đó là tiếng kinh hô của tiểu cô nương.
Thôi Hiển An sửng sốt hoài nghi lỗ tay mình có vấn đề, không khống chế được bước chân tới tường vây.
"Ngươi ở đây làm gì?"
Triệu Từ Nguyện ngã xuống từ trên cây, ngồi phịch dưới đất xoa xoa cái đầu bị ngã đau, chợt nghe trên đỉnh đầu có tiếng nói.
Nàng ngẩng đầu, nương nhờ vào ánh đèn le lói từ trong phòng truyền ra, ngẩn ngơ nhìn dung mạo người trước mặt.
Dưới ánh đèn, lông mi của nam nhân dài như cây liễu, thân hình vững chắc như một cây cổ thụ, mặc trên mình trường bào trắng thuần, có lẽ là mới tắm xong nên mới tóc đen dài nhìn có chút thấp, tuỳ ý khoát lên vai, sóng mũi cao, đôi môi mỏng đỏ mọng lúc cười lên thật chói loá, chuyên chú hỏi nàng: "Ngươi ở đây làm gì?"
Triệu Từ Nguyện nhìn nụ cười bên môi hắn, chỉ cảm thấy nam tử tốt như vậy thế gian này chắc chắn không còn người thứ hai.
Đôi mắt ẩm ướt mở to, ánh mắt chân thành: "Công tử có muốn đến Thanh Thủy Viện không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...