Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận

Edit: Song Tử

Tô Việt Trác chưa bao giờ bị buộc đến cùng đường như hôm nay. Từ khi anh ta lấy thân phận là một tên tiểu đệ tiến vào bang Bạch Sa, vượt qua tất cả mọi khó khăn ngồi lên ghế phụ tá ( Phụ tá: Trong bang phái là người có chức vị và quyền hành cao được coi như là lão đại, nhưng không thể coi là Bang chủ.), được mọi người tìm cách lấy lòng, uốn gối xu nịnh, mãi cho đến khi người phụ tá thoái ẩn giang hồ, anh ta trở thành Bang chủ bang Bạch Sa địa vị tối cao, trong đó có bao nhiêu kiên trì tin tưởng, bao nhiêu lần bị làm nhục, anh ta đều không bỏ cuộc, lại càng chưa bao giờ trải qua chuyện như hôm nay, tức giận đến đỏ mặt tía tai rống to kêu to, khiến hình tượng phóng khoáng vô địch của anh bị hủy!

Nhưng. . . . . . Người phụ nữ họ Giản này và Đỗ Úy Nhiên thật con mẹ nó không phải là cái thứ gì tốt ! Không phải chỉ là đứng yên không làm việc sao, có đến mức phải ghi hận trong lòng trả thù không?

Đỗ Úy Nhiên càng ghê tởm hơn, lại có thể con mẹ nó núp ở bên ngoài phòng làm việc của anh ta nghe lén! Đỗ Úy Nhiên thế nào mà làm được loại mánh khóe bỉ ổi hạ lưu này! Dù gì anh ta cũng đã từng dạy dỗ vị quý công tử này!Được lắm, anh ta ngay cả một tên lưu manh cũng không bằng!

Trăng sáng nhô cao, ánh trăng mờ mờ, tinh khiết như một tầng sương mù từ không trung hạ xuống, nhẹ nhàng bay xuống dưới bao phủ khắp người Tô Việt Trác.

Cơ thể Tô Việt Trác cao lớn, bởi vì động tác che đáy quần mà sống lưng cong cong, người khom xuống, cổ lại giơ lên, cánh mũi mấp máy, lông mày nhíu thành một đường, cả khuôn mặt nhíu chặt lại, cộng thêm bộ dáng nhe răng trợn mắt của anh ta trông hơi tức cười.

Cảnh đẹp này vốn rất nên thơ, ánh trăng giống như một lớp tuyết mỏng bao phủ quanh Tô Việt Trác, nhưng bởi vì động tác "Bảo vệ đũng quần" của Tô Việt trác. . . . . .Khiến cho khung cảnh thơ mộng này bị phá hỏng.

Từ nhỏ Đỗ Úy Nhiên đã là đại thiếu gia được người ta cung phụng, gia tộc của anh ta ở nước Mĩ là một gia tộc lừng danh lâu đời đồng thời là tập đoàn Hắc bang khổng lồ, nước Mĩ tổng cộng có Năm Đại Gia Tộc Mafia, so về thực lực, thế lực, tài lực mà nói, gia đình của anh ta đứng đầu trong Ngũ Đại Gia Tộc. Bởi vì Đỗ Úy Nhiên là lão Tứ, không cần gánh vác sứ mệnh và trách nhiệm của gia tộc, cho nên phụ thân quản giáo anh ta cũng không quá nghiêm khắc, chưa bao giờ nổi giận với anh ta, về phần những người khác. . . . . .Khi nhìn thấy anh, cười còn không kịp, nào có ai dám nổi giận với anh ta.

Nói cách khác, đời này Đỗ Úy Nhiên chưa bao giờ nhìn thấy người khác nổi giận.Cho nên khi nhìn thấy thái độ hung dữ của Tô Việt Trác vẻ mặt còn có chút khó hiểu, chầm rì rì từ dưới đất đứng lên, sau khi đứng thẳng người, tay trái theo bản năng sờ lên chiếc cằm trơn bóng, vô ý thức dùng ngón tay vuốt cằm, hai mắt không chớp nhìn Tô Việt Trác. Chỉ chốc lát sau, đột nhiên Đỗ Úy Nhiên ngửa cổ cất giọng cười to: "Ha ha ha. . . . . . dáng vẻ hiện tại của anh thật khôi hài ha ha . . . . . ."

"Khôi hài?" Lời nói của Đỗ Úy Nhiên giống như một chậu nước lạnh, trong nháy mắt dập tắt lửa giận của Tô Việt Trác, ngọn lửa sự phẫn nộ lướt qua đáy mắt anh ta một cái rồi tắt ngỏm, mang theo vài phần mờ mịt nhìn về phía Đỗ Úy Nhiên: "Tôi khôi hài chỗ nào?" Tiếng nói mát lạnh mang theo vài phần giật mình ngây ngô, lờ mờ hỏi.

"Tôi cũng không biết nói thế nào, dù sao chính là rất khôi hài!" Đỗ Úy Nhiên cười đến không khép miệng được, trong tiếng cười tràn ngập trêu tức và chế giễu, giờ phút này nhìn anh ta đúng là không tim không phổi.

Đỗ Úy Nhiên nói tiếng Hoa phát âm cũng rất chính xác, nhưng có một số tính từ, anh ta còn đắn đo khó xác định, không biết dùng ngôn ngữ gì để hình dung bộ dạng của Tô Việt Trác trong mắt anh ta. Nhưng mà, vào giờ phút này dáng vẻ của Tô Việt Trác, khiến cho anh ta nghĩ tới một thành ngữ, nhưng không nghĩ ra đó thành ngữ gì. Cộng thêm anh ta rất muốn biết, bộ phận trong quần của Tô Việt Trác dài bao nhiêu, liên tưởng đến tiếng vang "Dễ nghe" truyền ra từ trong phòng làm việc anh ta cười đến mức không ngậm miệng được.

"Cười cái gì mà cười! Đỗ Úy Nhiên ngu ngốc, không cho phép anh cười!" Tô Việt Trác bị anh ta cười cả người sợ hãi, một tay che đáy quần tay còn lại giơ lên dùng ngón trỏ hung hăng chỉ vào mi tâm của Đỗ Úy Nhiên nói: "Nếu còn cười nữa, lão tử sẽ cho ngươi nếm thử một chút cái gì gọi là “nở hoa”!"

Vậy mà, Đỗ Úy Nhiên đang cười ngặt nghẽo hoàn toàn không nghe được cảnh cáo của anh ta, mà xoay người một tay đặt lên bả vai Giản Trang, cười thở không ra hơi, ở bên tai cô đứt quãng nói: "Cái đó. . . . . . Cô không cảm thấy, dáng vẻ bây giờ của anh ta rất buồn cười sao? Giống như thằng hề trong đoàn xiếc thú vậy ."

"Éc. . . . . . Ha ha, không sai biệt lắm, không sai biệt lắm." Giản Trang mím chặt môi, cười như không cười hai vai run rẩy giống như là đang cật lực đè nén cái gì đó.

"Cái đó. . . . . . Chính là một người đàn ông nắm “quả bóng” trong quần, thành ngữ nói thế nào?" Đỗ Úy Nhiên dùng tay chỉ Tô Việt trác, tiếng cười vui vẻ từ trong miệng không ngừng tuôn ra: "Bộ dạng của anh ta, rất giống một thành ngữ nào đó."

Giản Trang nghe Đỗ Úy Nhiên miêu tả, giương mắt len lén liếc nhìn động tác và thần thái của Tô Việt Trác một cái nghiêm túc suy nghĩ, trong đầu linh quang chợt lóe, nghĩ tới thành ngữ nào đó lập tức bật thốt lên: "Hầu tử thâu đào*?"

*Hầu tử thâu đào : Khỉ ăn cắp đào

"Đúng rồi! Chính là cái này, hầu tử thâu đào!" Đỗ Úy Nhiên giống như là trúng thưởng, hai chân nhảy cẫng lên hoan hô.

"Hảo hình tượng." Giản Trang nhỏ giọng đọc lại thành ngữ một lần nữa, đôi mắt chuyển một cái nhìn trộm dáng vẻ của Tô Việt Trác—— thật sự rất giống! Hơn nữa còn là tự mình ăn trộm của quả đào mình. Không ngờ, Đỗ Úy Nhiên lớn lên ở nước Mỹ đối với thành ngữ của Trung Quốc vẫn còn rất tinh thông, một người ngoại quốc có thể nghĩ đượccâu thành ngữ như thế này cũng thật không đơn giản.

"Hai người các ngươi!" Tô Việt Trác nổi đóa, trong lúc nhất thời lại không biết nói gì, dừng lại một hồi lâu, anh ta đột nhiên đứng thẳng người, bỏ tay của mình ra khỏi đũng quần, sống lưng thẳng tắp, bả vai rộng lớn, thân thể bỗng nhiên giống như một dãy núi hùng vĩ hiên ngang dũng mãnh, khí thế mạnh mẽ. Thản nhiên thả hai tay xuống, ngẩng đầu lên, cằm hếch lên cao phẫn nộ mắng: " Con mẹ nó chứ, các người làm được đồ tốt gì chứ, lão tử không thèm ăn, hai người biến thái các ngươi mau đi chết đi!Chết càng xa càng tốt!"

"Tốt lắm, tôi và Giản Trang cùng ăn, nơi này không có phần cho anh rồi !" Đỗ Úy Nhiên hồn nhiên không sợ Tô Việt Trác, chống nạnh dương dương đắc ý nói.

Thấy dáng vẻ nháy mắt ra hiệu của Đỗ Úy Nhiên, Tô Việt Trác tức giận không chút khách khí khạc một ngụm đờm về phía anh ta: "Tốt nhất no chết ngươi đi!"

Đỗ Úy Nhiên là tiểu công tử của gia tộc mafia, duy trì thế lực của gia tộc dĩ nhiên không cần nhiều lời. Tô Việt Trác thân là lão đại bang Bạch Sa, danh hiệu “Tô gia” cũng không phải là hư danh. Bàn về tranh đấu, kinh nghiệm sống chưa nhiều Đỗ Úy Nhiên tuyệt đối không phải là đối thủ của Tô Việt Trác. Anh ta đường đường là Tô gia, sẽ không để một người phụ nữ cùng một đứa trẻ chưa dứt sữa trấn áp. Cũng không phải là anh ta đấu không lại Đỗ Úy Nhiên, mà là anh ta biết mình đuối lý, cố ý nhường cho tên tiểu tử Đỗ Úy Nhiên này. Mà người phụ nữ tên Giản Trang đó, cũng là do tính tình của Tô Việt Trác tốt .


Phàm là phụ nữ đã cùng anh ta lăn lộn, không cần biết là sinh viên đại học, tiến sĩ nổi danh, hay là những phụ nữ ưu tú trong các ngành nghề khác nhau, cho dù trước kia người đó có kiêu ngạo tài năng bao nhiêu, ở trước mặt anh ta không có người nào là không ngoan ngoãn nghe lời anh ta, chiều theo tính tình của anh ta. Tô Việt Trác không phải là người biết dỗ phụ nữ, theo ý anh ta, không đánh coi như là dỗ. Cho tiền phụ nữ đi mua đồ, đi mua các loại hàng hiệu xa xỉ phẩm, sủng ái vô cùng. Đối với Giản Trang ngày hôm nay anh ta đã đủ nể mặt rồi.

Người phụ nữ kiêu ngạo, cũng không thể kiêu ngạo đến mức đứng trên đầu huynh đệ của anh ta.

Chưa kể ở hẻm sau rạp chiếu phim Giản Trang đã thấy được thứ không nên thấy, chuyện Giản Trang đã làm Dương Tiếu ( Tiếu ca ) bị thương mí mắt, anh ta cũng sẽ không bỏ qua cho Giản Trang rồi.

Người anh em này của anh ta trợ lý người sau này anh ta tự mình cất nhắc lên, là thuộc hạ tin tưởng được. Những nguyên lão kỳ cựu trong bang, đều bị anh ta cách chức, tước mất quyền lực. Thật đúng là, “Một đời vua một đời thần”, bọn họ được người khác đưa lên, là trợ tá tâm phúc của người ta đối với anh mà nói không có lợi ích gì, trở thành chướng ngại vật cản trở anh ta .

Những lão nhân kia, là trợ tá cho người ta chỉ đâu đánh đó, người mâm vàng rửa tay, các nguyên lão tự cho mình có công lao mà kiêu ngạo, cậy già lên mặt, lại chê anh ta tuổi trẻ khí thịnh, không tự nhiên phải chịu thần phục. Trong lòng bọn họ lão đại duy nhất vĩnh viễn không phải là anh ta, cho nên anh ta sử dụng mánh khoé, khiến những nguyên lão chó má kia cuốn xéo. Mà anh ta một lần nữa thay máu toàn bộ bang phái điều chỉnh lại trợ thủ, cất nhắc đám Dương Tiếu bọn họ từ tầng thấp nhất của bang phái đưa lên.

Dương Tiếu đi theo anh ta đã hơn năm năm, là trợ thủ đắc lực của anh ta. Cũng coi như là cùng anh ta vào sinh ra tử, đã từng giúp anh ta không tiếc cả mạng sống.

Ngày thường người nào mà chẳng bị anh ta dạy dỗ qua, nhưng duy nhất chỉ đối với Dương Tiếu là không tổn thương đến một sợi tóc. Mà Giản Trang lại đánh ngã Dương Tiếu khiến anh ta thương thiếu chút nữa nửa gương mặt đã bị phá hủy.

Giản Trang rất là may mắn vì Đỗ Úy Nhiên là của người quen cũ của cô ta nếu không phải vậy. . . . . . Chuyện sẽ không đơn giản mà cho qua như vậy.

Tô Việt Trác đứng nghiêm tại chỗ một hồi lâu, trong lòng nghĩ toàn là những thứ này.

Chờ đến lúc anh ta lấy lại tinh thần bên kia nồi lươn dưới chân Giản Trang đã sôi ùng ục nấu xong.

Từng lớp từng lớp sương mù màu trắng từ trong khe hở của nắp nồi chui ra ngoài, hơi nước mờ mịt, khói nhẹ mênh mông, dưới ánh trăng lượn lờ bay lên, uyển chuyển phiêu tán. . . . . . Sau khi hơi nước tản ra trong không khí vẫn còn quanh quẩn mùi thịt vô cùng rõ ràng, tràn ngập trong không khí thật lâu không tiêu tan.

Mùi thịt lươn trơn nhẵn bay tới chóp mũi,Tô Việt Trác nhẹ nhàng hít một hơi, mùi thơm ngào ngạt của nước canh lập tức tràn đầy cả lồng ngực, kích thích sự thèm ăn bị anh ta áp chế ở sâu trong lòng thoáng chốc đã bị quyến rũ. Mùi thơm trong không trung bay tới không hề có mùi tanh nồng, bởi vì tên bệnh thần kinh Đỗ Úy Nhiên đó lúc tới mang rất đầy đủ nguyên liệu, trong nồi không chỉ có lươn, còn có khoai sọ, lại thêm vào hành lá, gừng, rau thơm gia vị, hầm cách thủy trên lửa nhỏ, nấu thành một nồi mùi thơm bốn phía mê người.

. . . . . . Mẹ kiếp, mùi vị này thật con mẹ nó thơm!

Tô Việt Trác vụng trộm nghiêng mắt nhìn chiếc nồi trên đất một cái, hầu kết chuyển động, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt trong miệng. Ngay từ lúc ở rạp chiếu phim, anh ta ở lầu hai khu khách quý cùng chơi đùa ăn cơm tối với Đỗ Úy Nhiên, kết quả không đợi ăn cơm tối Đỗ Úy Nhiên đã kéo anh ta đến hẻm sau cứu người.

Anh ta cảm giác được đây là một chuyện phiền toái, cố ý nói Đỗ Úy Nhiên đã nhìn lầm rồi. Kết quả Đỗ Úy Nhiên cư nhiên cầm bật lửa giơ vào quần áo của anh ta, tuyên bố nếu không đi liền thiêu chết anh ta. Anh ta không thể làm gì hơn là theo Đỗ Úy Nhiên xuống lầu đi tới hẻm sau. Kết quả cái tên “ Gây rối ” Đỗ Úy Nhiên này khi đi đến cửa sau, đột nhiên lo lắng sau khi gặp lại bạn cũ sẽ kích động không kềm chế được, lo rằng mình sẽ tè ra quần ( :D ), cho nên bắt anh ta phải đi trước cứu người, tự mình chạy vào nhà vệ sinh đi tiểu rồi!

Cứ như vậy, anh ta dẫn đầu ra ngoài ra lệnh dừng tay, cứu Giản Trang một cái mạng, nhưng quay đầu lại, anh hùng cứu mỹ nhân lại biến thành Đỗ Úy Nhiên.

Điều này cũng cho qua đi, còn khùng điên muốn thể nghiệm đặc sắc của dân tộc, đi tới nơi hoang vu chim không đẻ trứng gà không ỉa phân này dã ngoại nấu lươn.

Anh ta bận bịu cả buổi tối, một miếng cơm cũng chưa được ăn, bây giờ còn đáng thương đứng ở chỗ này nhìn bọn họ ăn uống, mình chỉ có thể đói bụng. . . . . .Con mẹ nó, ta nói cái này là chuyện gì đây!

Anh ta vốn có thể nhịn , nhưng. . . . . . Anh hùng cũng vì năm đấu gạo mà khom lưng! Vốn đã đói bụng đâu rồi, bây giờ đã là nửa đêm, anh ta đã sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi. Hiện giờ lại ngửi thấy mùi thơm này. . . . . . Xong đời, thật sự là nhịn không được .

Chính là thời gian suy nghĩ một câu nói, nước bọt trong miệng Tô Việt Trác lại ứa ra rồi, anh ta đột nhiên cảm thấy đôi môi rất khô, theo bản năng lè lưỡi ra, dùng đầu lưỡi liếm môi một cái, gian nan nuốt nước miếng xuống.

"Oa! Giản Trang cô thật giỏi! Tay nghề của cô thật sự quá mạnh mẽ, thơm quá thơm quá thơm quá!"

Bên kia, Tô Việt Trác đứng phía trước cách năm mét, Đỗ Úy Nhiên nhấc cái vung trên nồi lên, ngửi thấy được mùi thơm ngào ngạt bốc ra từ trong nồi, sau đó vui mừng nhìn trong cháo lươn ở trong nồi sôi trào, sau đó nghiêng đầu không hề e dè khen ngợi tay nghề của Giản Trang.

Giản Trang cầm đôi đũa đặt trên chiếc khăn trải bàn lên, khuấy mỹ vị ở trong nồi lên, dùng một chiếc thìa nhỏ múc một chút canh, nếm thử một ngụm: "Mùi vị rất tốt, mặn nhạt vừa đủ."

"Giản Trang Giản Trang, wow, hiện tại tôi cực kỳ khâm phục cô nha, làm sao cô biết làm món này? Có phải là bái sư học nghệ không, hay là cô đã tham gia các khóa học dạy nấu ăn?" Đỗ Úy Nhiên cũng nếm thử mùi vị một miếng canh, híp mắt, trên môi vẫn còn dư vị của nước canh thơm ngon, sau khi mở mắt ra một lần nữa, anh ta đặc biệt tò mò tay nghề của Giản Trang học được từ đâu. Nhìn anh ta tinh thần hưng phấn, nhao nhao muốn thử, cũng muốn học tập một chút.


"Tôi. . . . . ." Giản Trang vốn muốn nói “tôi vốn là…”, vùa mới nói được một chữ liền lập tức dừng lại, cứng rắn nuốt mấy chữ phía sau trở vào, chữa lại nói, "Tự học thành tài."

"Tự học thành tài?" ánh mắt Đỗ Úy Nhiên tràn ngập nghi ngờ, nhìn vào ánh mắt Giản Trang hỏi "Cô đã biết nấu ăn. . . . . . Vậy tại sao khi ở Los Angeles, cô vẫn mỗi ngày ăn thức ăn nhanh, chưa bao giờ tự mình nấu ăn? Cô một mình sống ở Mĩ, không có nguồn thu nhập, lúc đấy hẳn là nên học nấu ăn mới đúng chứ, tại sao lúc đó cô không học, bây giờ trở về nước đã học xong rồi?"

"Đó là bởi vì sau khi tôi về nhà, mẹ tôi vì muốn tôi kết hôn,nhất định bắt tôi phải học nấu ăn." Giản Trang đúng lý hợp tình vin vào cớ này, thẳng thắn đón nhận ánh mắt thăm dò của Đỗ Úy Nhiên, ánh mắt thành khẩn nói như thật vậy.

"Thật sao? Hiện tại Trung Quốc không phải đã sớm tự do dân chủ, hôn nhân tự do rồi sao? Mẹ cô còn quản chuyện này?" Đỗ Úy Nhiên khẽ nhíu mày, hình như không tin tưởng cho lắm.

"Anh là người Mỹ, cho nên anh không biết đó thôi. Ở Trung Quốc, vẫn còn tồn tại hiện tượng cha mẹ ép duyên. Anh không biết, người Trung Quốc dạy hiếu đạo, trăm điều thiện hiếu đứng đầu, phải nghe theo cha mẹ trưởng bối phân phó sao?"

"A. . . . . . Tại sao lại như vậy? Cha mẹ của bọn cô qua không tôn trọng quyền lợi của bọn cô rồi! Cái này căn bản là coi thường nhân quyền, làm trái với chủ nghĩa tự do công ước quốc tế, bọn cô có thể kháng nghị, có thể đến tòa án kiện bọn họ!" Đỗ Úy Nhiên lập tức tức giận bổ sung, nắm tay Giản trang bày mưu tính kế: " Cô phải nói chuyện thật tốt cha mẹ của cô, giải thích một chút cho bọn họ hiểu cái gì là chủ nghĩa nhân đạo tự do tinh thần, người trưởng thành có quyền lợi lựa chọn cuộc sống của chính mình, tước đoạt quyền được lựa chọn của cô chính là xâm phạm, đây là hành động trái luật! Cô phải tìm luật sư khởi tố bọn họ! Tôi có quen biết mấy luật sư rất nổi tiếng, bây giờ tôi sẽ cho cô phương thức liên lạc với bọn ."

Nói xong, anh ta thật sự duỗi tay vào túi quần, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm người liên lạc.

"Ngừng, ngừng, ngừng ! Anh mau tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi đi!" Giản Trang vội vàng tiến lenn đoạt lấy tới điện thoại di động của anh ta, đôi mắt màu nâu lộ ra một tia hoảng sợ, nghĩ mà sợ lại nhìn gương mặt mờ mịt của Đỗ Úy Nhiên, bất đắc dĩ giải thích: "Việc này không giống với luật pháp của nước các anh, không thể làm theo cách của anh được. Hơn nữa, anh không phải là muốn thể nghiệm những đặc sắc của dân tộc ư, tôi cho anh biết, thiên triều của chúng tôi đặc sắc chính là cái này, cha mẹ chuyên quyền, cũng là một trong những văn hóa của dân tộc, anh hiểu không?" Đỗ Úy Nhiên trợn to hai mắt, trong ánh mắt đầy tràn vẻ không thể tin: "Vậy cũng là văn hóa?"

"Đúng, không sai. Anh phải tôn trọng văn hóa địa phương."

"Vậy bọn cô cùng với bộ tộc ăn thịt người khác nhau ở chỗ nào?" Đỗ Úy Nhiên xệ mặt xuống, chỉ vào hướng đông bắc, mây tía lóe lên ánh sáng hiện ra khu phố trung tâm từng dãy nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, lớn tiếng lên án: "Dã man, lạc hậu, tàn nhẫn! Khó trách có người muốn bỏ trốn khỏi cái xã hội cũ kỹ này, đây đều là do các người ép!"

Sau khi gào xong, Đỗ Úy Nhiên xoay người, đi đến bên cạnh Giản Trang, nắm bả vai Giản Trang, thán phục nói: "Giản trang, tôi thấy cô thật nghị lực dũng cảm, cảm thấy tự hào và sùng bái cô! Có thể lớn lên trong một xã hội như vậy, thật khổ cho cô!" ( ST: Nhiên Nhiên thật ngây thơ )

"Ha ha. . . . . . Ha ha." Giản Trang cố gắng kéo khóe miệng lên, há miệng lộ ra nụ cười khổ sở, nên dùng từ gì để hình dung sự ngây thơ của Đỗ Úy Nhiên đây?

Vào lúc này cô và Tô Việt Trác nghĩ giống nhau như đúc, thật là phục tố chất thần kinh của Đỗ Úy Nhiên. Không, không phải là phục. . . . . . mà là cô có chút sợ anh ta rồi.
Giản Trang dùng thìa múc một chén canh lươn cho Đỗ Úy Nhiên, trong nước canh trắng sữa có mấy mấy đoạn mì nước nằm bập bềnh bên trên.

Đỗ Úy Nhiên bưng chén nhỏ, đi đến bên cạnh cầm khăn trải bàn, tìm một chỗ cỏ xanh tươi tốt, mọc thành đống thật dầy mềm mại ngồi xuống, bưng bát canh ngon có chút hả hê giơ chén lên, cố ý thổi khói từ trong chén bay ra, thổi đến hướng Tô Việt Trác đang đứng.

Tô Việt Trác quay đầu nhìn về phía ngọn núi đen tuyền nơi xa, xì mũi coi thường, dùng giọng mũi nặng nề hừ lạnh một tiếng.

Giản Trang cầm chén thứ hai lên, múc đầy tràn một chén to, đặc biệt chọn miếng thịt lươn thật béo vào trong chén. Sau đó bưng chén, bước chân nhẹ nhàng đi tới sau lưng Tô Việt Trác.

Không dấu vết bưng chén canh thơm ngon từ sau lưng Tô Việt Trác, vòng qua cổ đưa đến trước mặt anh ta nói: "Nếm thử một chút đi, không dám so sánh với đầu bếp nổi tiếng, nhưng vẫn có thể lấp đầy bụng." Giản Trang đứng ở sau lưng đè thấp giọng nói với anh ta.

"Mang đi đi, vô công bất thụ lộc*, vừa rồi tôi đã không giúp cô một tay, bây giờ tôi không dám ăn." Tô Việt Trác không dấu vết nghiêng đầu sang một bên, né tránh chén canh gần ngay trước mắt. Ngoài miệng thì kiên cường, nhưng trên thực tế, anh ta muốn ăn cực kỳ, nhưng ngại vì mặt mũi nên không mở miệng nổi, không thể làm gì khác hơn là ép buộc mình quay đầu đi, nhưng mùi thịt từ trong chén bay ra . . . . . . Giống như một mỹ nữ phong tình vạn chủng có một không hai trong thiên hạ, đang ở trước mặt anh ta diêm dúa lẳng lơ uốn éo như một con rắn, hơi thở như lan, hết sức khiếu khích khiến anh ta phải buộc chặt lòng mình.

*Vô công bất thụ lộc: Không có công lao gì nên không dám nhận thưởng

Trong lúc anh ta hít thở, ngửi thấy được tất cả đều là mùi thịt thơm ngon mê người. . . . . .

Không có cách nào, anh ta đành phải ngừng thở, mạnh mẽ ổn định tinh thần, đứng bất động.


"Xin lỗi, vừa rồi đùa hơi quá." Giản Trang biết tại sao anh ta lại cự tuyệt, bình tĩnh ôn hòa nhẹ giọng giải thích với anh ta:" Thời điểm bắt lươn, không có anh giúp đỡ, một mình tôi ở trong ao chạy đông chạy tây, toàn bộ nước bùn bay vào vạt áo, làm bẩn quần áo của tôi. Anh thậm chí còn không giúp đỡ, nhàn hạ thoải mái đứng trên bờ cười trộm. . . . . . Anh đừng cho rằng anh cúi đầu thì tôi không phát hiện. Mặc dù khi đó tôi đang bận rộn bắt lươn, nhưng mà tôi vẫn biết chuyện anh cười trộm. Cho nên, vừa rồi chỉ là một chút trả thù nho nhỏ đối với anh mà thôi." Cô dừng một chút, trong giọng nói có thêm một tia giảo hoạt: "Anh cười nhạo tôi...tôi trêu đùa anh, một thù trả một thù, bây giờ chúng ta huề nhau. Hơn nữa, tôi biết, bây giờ anh đang rất muốn ăn. Cũng coi như là tôi. . . . . . Báo đáp ơn anh đã không giết tôi."

“Ôi, không nghĩ tới đầu óc của cô chẳng những rất tốt mà ánh mắt cũng không tồi." Tô Việt Trác cũng không quay đầu lại, cười lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói.

"Quá khen,quá khen." Giản Trang không phản bác, theo lời của anh ta gật đầu nói phải.

"Cô biết không, thật ra thì nếu bàn về năng lực đấu tay đôi mà nói, tán đả của Dương Tiếu không tệ, nếu không phải là cô nằm trên mặt đất giả ngây giả dại, nếu không phải là cô ở trước đại sảnh rạp chiếu phim đánh nhau với người khác cả người dính rượu đỏ, Dương Tiếu cũng sẽ không thiếu cảnh giác, cô đừng nói là vô tình làm bị thương khóe mắt của cậu ấy. Với cái cơ thể nhỏ bé này của cô mà nói, ngay cả một cọng tóc của Dương Tiếu cô cũng sờ không tới." Tô Việt Trác bắt đầu nói đến chuyện Giản Trang làm bị thương đàn em của anh ta, Giản Trang nghe được trong lời nói của anh ta có người tên “Dương Tiếu”, đoán người trong miệng anh ta, có lẽ chính là vị “Tiếu ca” kia."Thật ra thì. . . . . . Nghiêm túc mà nói, cũng không tính là tôi cứu cô. Tôi không phải loại người nhận bừa công lao không thuộc về mình, là tôi làm, tôi thừa nhận, không phải là tôi làm, tôi không bao giờ nhận, tôi không phải là loại người nhân nghĩa đạo đức, cô cũng đừng chụp lên đầu tôi những thứ đó.Là cô tự cứu mình, không phải là tôi cứu cô. Nếu không phải là cô cơ trí, biết lợi dụng mùi rượu trên người để giả ngu kéo dài thời gian, cô cũng sẽ không còn mạng đợi đến khi tôi xuất hiện. Bản lĩnh của Dương Tiếu không tệ, lực tay của cậu ấy rất mạnh, nếu như một gậy đó đánh xuống đỉnh đầu chắc chắn sẽ khiến cô bị vỡ hộp sọ, não của cô nhất định sẽ văng ra ngoài."

"Tôi biết." Giản Trang không phản đối, vẫn gật đầu nói phải như cũ.

Người phụ nữ sau lưng tương đối bình tĩnh và khéo léo, khiến sự khó chịu trong lòng Tô Việt Trác đã giảm bớt, đối với Giản Trang cũng không còn ý kiến gì nữa. Đầu của anh ta hơi hướng ra sau lưng vặn một cái, dùng khóe mắt quét về phía sau chỗ Giản Trang đang đứng, giọng nói cứng rắn cũng mềm mỏng hơn một chút, thản nhiên nói: "Nếu như không phải lần thứ nhất cô tránh được công kích của Dương Tiếu, cô, thật sự sẽ mất mạng. Lại nói, cô phải cảm ơn chính là người đã gây gổ với cô ở đại sảnh, nếu không phải người đó gây gổ với cô, thu hút rất nhiều sự chú ý, tôi và Đỗ Úy Nhiên căn bản sẽ không chú ý tới, cũng sẽ không có ai chạy xuống cứu người. Cô thật sự là một người phụ nữ thông minh, tận mắt nhìn thấy người của tôi giết người, trong thời gian ngắn có thể nghĩ được biện pháp tạm thời bảo toàn tính mạng của mình, đầu óc đúng là không tệ. Cô lợi dụng mùi rượu chiếm ưu thế, thành công lừa gạt được đàn em đắc lực nhất của tôi. Chỉ là. . . . . .cô xuống tay cũng đủ tàn nhẫn, cầm chìa khóa cửa chống trộm đâm một cái. . . . . . Chiêu này là ai dạy cho cô? Thật là độc ác."

Ai dạy?

Dĩ nhiên là Nguyễn Hàn Thành, chiêu này chính là anh ta dạy cho cô .

Kể từ khi Nguyễn Hàn Thành biết cô sẽ đi làm ở công ty của Nguyễn Thiếu Dật, lập tức lôi kéo cô, dạy cho cô một bộ phòng ngự lang thuật* dành cho con gái. Anh ta nói với cô: “Những chỗ quan trọng trong bộ võ thuật này, cô nhất định phải nắm được. Nguyễn Thiếu Dật chính là một con sói đói, hắn ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho con mồi mà mình để mắt tới. Mặc dù cơ thể cô khá bằng phẳng, có thể không phải là món ăn của Nguyễn Thiếu Dật, nhưng mà cô làm trợ lý hành chính cho hắn ta, thường cùng hắn ta tham dự những bữa tiệc xã giao, khó đảm bảo rằng một ngày nào đó Nguyễn Thiếu Dật uống rượu say, chẳng phân biệt được tốt xấu đem cái người giống như quả dưa vẹo này vừa ôm vừa hôn. Nói thế nào, cô cũng là người vợ trên danh nghĩa của tôi, việc này mà truyền ra ngoài, thật sự sẽ không tốt.

*Lang thuật: Bộ võ thuật phòng ngự mô tả theo loài sói

Dĩ nhiên, Giản Trang không cảm thấy Nguyễn Thiếu Dật sẽ có cơ hội giở trò này với mình. Nhưng mà, học xong dùng để phòng sắc lang cũng tốt, dù sao lúc đi làm, có thể sẽ gặp phải một kẻ điên theo dõi trên xe điện ngầm

Vì vậy, Giản Trang lập tức học xong bộ võ thuật mà Nguyễn Hàn Thành dạy. Lực sát thương vô cùng tàn nhẫn, trong đó có một chiêu dùng chìa khóa làm vũ khí, công kích bộ phận yếu nhất trên cơ thể con người là đôi mắt.

Có thể nhảy một cái trúng đích như vậy, là bởi vì ngày thường Giản Trang đã luyện tập rất nhiều lần.

Đúng như Tô Việt Trác đã nói, trong lúc nguy cấp, cô vẫn phải cảm ơn cái tên Gay đó đã đổ chai rượu đỏ vào người cô, nếu không có chút rượu này, trên người cô một chút mùi

rượu cũng không có, nếu có giả bộ rất giống đi chăng nữa, cũng không thể giấu giếm được người đàn ông thường xuyên uống rượu. Cô là người đã từng chết một lần, vô cùng luyến tiếc sinh mạng. Cũng chính bởi vì đã từng chết một lần, nên trong thời điểm quan trọng, đã nhanh chóng nghĩ ra được biện pháp ứng phó, mà không phải giống như những cô gái bình thường không làm chủ được tinh thần tê liệt ngồi một chỗ hô to cứu mạng chờ chết.

Giản Trang không chút biểu lộ suy nghĩ, cũng thật thiệt thòi cho Nguyễn Hàn Thành bình thường dạy cho cô một chút thuật phòng thân đơn giản, trong thời khắc quan trọng nhất cô đã cứu mình là một mạng. Nhưng mà, những lời này tuyệt đối không thể nói thật với vị Tô gia này. Nếu không muốn đắc tội với người khác, cũng chỉ có thể nói những lời dễ nghe.

“Lúc ấy tình huống khẩn cấp, làm càn mà thôi. Làm bị thương người của anh thật xin lỗi, nhưng tôi cũng là vì tự vệ.” Giản Trang bình thản nói, trong giọng nói hơi có vẻ bình tĩnh y hệt như ánh mặt trời ấm áp, cũng không lúng túng khó xử.

“Chuyện cũng không liên quan đến cô. Nếu gặp phải họa sát thân, tôi cũng sẽ dùng hết toàn lực để sống sót. Cô có thể sống sót, đã nói rõ đầu óc cô không ngu ngốc, vận may không tệ, đàn em của tôi, chỉ có thể nói hắn không có mắt nhìn lầm. Bị thương cũng là do hắn tự tìm, không cần trách người khác. Không phải cô cảm thấy tôi sẽ vì chuyện này mà ghi hận, về sau phái người trả thù cô chứ.” Tô Việt Trác nói tới chỗ này hình như rất là hứng thú, lại giống như là muốn hướng về phía Giản Trang lập lời thề, chậm rãi xoay người qua, giương mắt nhìn về phía Giản Trang, bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt trong veo là ảnh ngược của Giản Trang, giọng nói kiên định, lời thề son sắt cam kết: “Cô yên tâm, mặc dù tôi không phải là người tốt, nhưng cũng biết phân biệt phải trái trắng đen rõ ràng. Muốn sống là bản năng của con người, có thể hiểu được. Cho nên, cô yên tâm, chuyện của Dương Tiếu tôi sẽ xử lý, tôi cam đoan với cô, hắn tuyệt đối sẽ không lấy chuyện công để trả thù riêng, âm thầm tìm người đối phó cô. Mà về phần tôi, chỉ cần cô không đem chuyện tối nay nói ra ngoài, tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không tìm cô gây chuyện. Nhưng mà, cô nhất định phải quên hết những chuyện đêm nay đi, chỉ cần cô không nói, tôi sẽ coi như tối nay chuyện gì cũng chưa xảy ra.”

“Đa tạ Tô gia, Tô gia quả nhiên là người tính tình sảng khoái!” Giản Trang khen ngợi xong, con ngươi màu nâu bỗng nhiên sáng lên, giống như pháo hoa nở rộ tỏa sáng lấp lánh, càng thêm thông suốt sáng ngời, cô cầm cái chén trong tay đưa đến trước mặt Tô Việt Trác, mong đợi nói: “Ngài người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, hãy quên những chuyện không vui vừa rồi, xin nhận lấy chén canh này của tôi.” Không sai, cô đúng là đang chờ lời cam kết này của Tô Việt Trác.

Mặc dù Đỗ Úy Nhiên và anh ta là bạn bè, có thể giải quyết lần mâu thuẫn này, nhưng dù sao... Cô đã nhìn thấy thứ không nên nhìn, hơn nữa còn làm bị thương người của anh ta. Cô lo lắng Tô Việt Trác sẽ ở sau lưng Đỗ Úy Nhiên sử dụng ám chiêu, cho nên mới tới đây cầu hòa, nhưng sau khi nói chuyện với nhau, cộng thêm biểu hiện tối nay của anh ta, người này thật ra cũng không phải là đại gian đại ác. Hơn nữa, Tô Việt Trác làm việc rất có nguyên tắc, chỉ cần không đắc tội với anh ta, sẽ không có bất kỳ rắc rối gì.

“Hừ, mang đi đi, tôi không đói bụng.” Tô Việt Trác khép hờ mắt, nhìn canh thịt gần ngay trước mắt, mím chặt môi, nghiêng đầu sang một bên.

“Thật không đói bụng sao?” Trong ánh mắt của Giản Trang mang theo vài phần giễu cợt, rất không tin tưởng nhíu mày. Nhưng khi cô còn chưa nói hết lời, đột nhiên một hồi tiếng kêu “ục ục” từ trong bụng của Tô Việt Trác truyền ra...

Âm thanh kia vang lên đúng lúc Giản Trang vừa mới dứt lời, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, ở nơi vô cùng yên tĩnh này đột nhiên phát ra một tràng âm thanh như vậy, tự nhiên phi thường to... Rõ ràng.

Ngay cả Đỗ Úy Nhiên đang đứng cách xa vài mét cũng nghe được tiếng động cổ quái, hoài nghi ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, sau đó... ánh mắt tìm kiếm dừng lại trên người Tô Việt Trác.

Tiếp đó Đỗ Úy Nhiên buông chén đũa xuống, chỉ vào bụng Tô Việt Trác sau đó phát ra tiếng cười bén nhọn kinh thiên động địa: “Oa ha ha ha... bụng đói kêu rột rột, Tô Việt Trác chớ không thừa nhận, tôi đã nghe thấy hết rồi! Là anh là anh chính là anh, tôi nghe được nha! Ha ha, đói chịu không được, muốn ăn? Ha ha, lần này anh đúng là “anh hùng khí đoản*”, là vị nhân huynh nào ở trên đường, ý vị nói thịt lươn rất rẻ mạt, còn nói có chết cũng không ăn thịt lươn vậy? Đã nói là phải làm được nha, có bản lãnh thì anh đừng ăn.”

*Anh hùng khí đoản: Anh hùng nhụt chí (người có tài nhưng phải lụy vì tình nên nhụt hết chí tiến thủ)

“Tiểu tổ tông, anh im lặng không được sao? Shutup!” Giản Trang gần như không chịu nổi tiếng cười ha hả đó, quay đầu quát khẽ một tiếng với Đỗ Uy Nhiên đang khoa chân múa tay cười vui sướng!

“...” Nghe thấy Giản Trang đột nhiên hung dữ khiển trách, cơ thể Đỗ Úy Nhiên giống như bị điện giật run lên một cái, vội vàng ngoan ngoãn quay lại ngồi trên cỏ, ôm chén của mình, làm như không có chuyện gì tiếp tục ăn lấy ăn để.


Thế giới, cuối cùng cũng yên tĩnh.

Giản Trang thở một hơi dài nhẹ nhõm, lập tức quay đầu nhìn về phía Tô Việt Trác, “Không cần quan tâm đến hắn, hắn chính là có chút thần kinh. Tô gia anh mau ăn đi, múc ra lâu như vậy rồi, nếu để lạnh ăn không ngon đâu.”

“... Tôi tuyên bố trước, nếu không phải nơi này rừng núi hoang vắng, mấy chục km quanh đây không có một cửa hàng nào, tôi cũng sẽ không ăn thứ này. Đây vốn là một thứ thấp kém!” Trước khi nhận lấy chén canh, Tô Việt Trác vẫn không quên nhắc lại một chút lời đã nói, cố ý nhấn mạnh một lần nữa ý định ban đầu của anh ta với Đỗ Úy Nhiên.

**********

Kết thúc bữa ăn tối ở vùng ngoại ô, đã gần 12h.

Sau khi Đỗ Úy Nhiên đưa Tô Việt Trác trở về “Ám Dục”, lại dùng ô tô chở Giản Trang đến dưới lầu khu chung cư.

Lúc xuống xe, Đỗ Úy Nhiên nhất định muốn lên lầu nhìn một chút, Giản Trang vừa dỗ vừa lừa một lúc lâu, mới đánh lừa được Đỗ Úy Nhiên trở lại trong xe.

Tiếng xe gầm rú từ từ biến mất, sau khi thật sự chắc chắn Đỗ Uý Nhiên đã lái xe đi Giản Trang mới dám một mình đi tới lầu dưới, bấm số mở cửa điện tử, sau đó đi thang máy lên nhà.

Lăn qua lăn lại một ngày, cũng coi như là đắc đạo!

Thấy số nhà quen thuộc vô cùng thân thiết trên cửa gỗ, Giản Trang vui mừng quả thật muốn khóc lên, nhanh chóng từ trong túi quần trong móc ra chìa khóa, vặn tay nắm cửa xông vào phòng.

Mệt nhọc cả ngày, về đến nhà, quả nhiên là bội phần thân thiết.

Giản Trang lười biếng ở lối vào thay xong giày, đi đến sofa bằng vải trong phòng khách, còn chưa đi được hai bước, đột nhiên nghe thấy từ trong phòng bếp truyền ra một tiếng nói thanh thúy: “Anh không phải đã nói, anh vẫn còn thích em sao?”

Đây rõ ràng là giọng nói của một cô gái, âm thanh trong trẻo lại dễ nghe, là một cô gái có giọng nói trong trẻo mang theo một chút yếu ớt.

Trong phòng này còn có người khác, hơn nữa còn là phụ nữ?

Giản Trang dừng chân, xoay người đi về phía phòng bếp. Giọng nói này, có chút quen tai. Nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra là đã nghe qua ở đâu.

“Anh đang trách em? Anh cho rằng em đã học cái xấu, ở bên ngoài xã hội giao du với những người không đứng đắn bất lương, không còn đơn thuần giống như trước kia? Có đúng không?”

Trong phòng bếp, giọng nói của cô gái kia tiếp tục truyền tới, lúc này giọng nói mềm mại đã xen lẫn một tia đau xót, bi phẫn chất vấn: “Sự kiện kia, em không hề ra lệnh cho bất cứ kẻ nào, em cũng không biết chuyện gì hết. Hơn nữa em cũng không biết những người đó, nhưng mà em không có biện pháp nào hết? Em cũng không phải là anh... anh là con trai cả của nhà họ Nguyễn, danh chính ngôn thuận, được ông trời ưu ái, từ nhỏ anh đã có được rất nhiều thứ như vật chất, quyền thế, hai em trai của anh đối xử hoàn toàn khác nhau một trời một vực với anh, càng không cần so sánh em với anh. Mà em đây? Em là thân phận gì? Em là con gái riêng của nhà họ Tô! Mấy năm trước khi em sống ở nhà họ Tô, ở Tô gia không có một ai chăm sóc hay quan tâm đến em! Năm đó khi Cục trưởng Cục tài chính tức là cha em Tô Đức Minh bị Sở kiểm sát tố cáo phải ngồi tù, trong đó có một tội trạng là “Bao nuôi người tình, tác phong thấp kém”, sự tồn tại của em, trở thành vết nhơ mà cả nhà họ Tô không có cách nào che giấu! Nhà họ Tô sụp đổ, Tô Đức Minh ngồi tù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng người nhà họ Tô cho đến bây giờ nhìn thấy em vẫn coi em là “Tang môn tinh”*! Anh chỉ cần trở tay là đã có được thứ mình muốn, còn em cả đời này sẽ không bao giờ chiếm được. Anh nói anh phải giúp em, nhưng nhà họ Nguyễn các anh có một ai coi trọng em sao? Nếu em nhận sự giúp đỡ của anh, cha của anh cả đời này đều sẽ coi thường em. Đừng nói đến cha của anh, thật ra thì, nếu như em nhận sự giúp đỡ của anh rồi, ngay cả bản thân em cũng sẽ xem thường mình. Em vốn không bằng anh, anh lại giúp đỡ em nhiều như vậy, em còn có tư cách gì chứ? Em đến hát ở quán Bar, quen biết người kia ở rạp chiếu phim, nhưng em cũng không phải là bạn gái của hắn ta, em và hắn ta chỉ là bạn bè bình thường, em cũng không muốn hắn ta giúp em làm cái gì! Hôm nay em mặt dày đến nhà tìm anh, chính là muốn nói những lời này, giải thích rõ ràng với anh. Em không quan tâm người khác nhìn em như thế nào, nhưng mà Hàn Thành, chỉ có duy nhất một mình anh là em không muốn anh hiểu lầm.”

*Tang môn tinh: Người mang vận xui đến cho cả gia đình.

Hóa ra người này là Tô Vi?!

Cô ta vậy mà lại tìm đến nhà của Nguyễn Hàn Thành! Lần trước trong buổi lễ kết hôn nhìn thấy cô ta, không phải là một bộ dáng vẻ tâm cao khí ngạo sao? Thế nào mà sau một thời gian không thấy, thái độ đã thay đổi?

Lúc này Giản Trang đang đứng một chỗ, tiến cũng không được, lui cũng không xong, cũng không thể vọt vào phòng bếp cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, cũng không dám tiếp tục đứng tại chỗ giống như đang nghe lén.

Do dự một lúc, trải qua cân nhắc suy nghĩ không thể làm gì khác hơn là từ từ xoay người, giơ chân lên rón rén đi ra cửa.

Đây mới là bất đắc dĩ nè, rõ ràng là nhà mình, lại không thể ở lại. Đã hơn nửa đêm rồi, tạm thời đến vườn hoa của chung cư đi dạo thôi.

Cô vừa đi tới trước cửa, lấy giày của mình từ trong tủ giày ra, đang muốn thay, từ trong phòng bếp truyền ra một tiếng thở dài trầm thấp, sau đó nghe được tiếng bước chân dồn dập vang lên, “Uỳnh” một cái, hình như đụng phải vật gì đó.

Giản Trang vội vàng quay đầu lại, cùng một lúc nhìn thấy Nguyễn Hàn Thành đứng giữa phòng khách, Tô Vi đứng ở sau lưng Nguyễn Hàn Thành, đôi tay gắt gao ôm chặt thắt lưng của Nguyễn Hàn Thành, nức nở kêu lên: “Đừng đi, anh nghe em nói hết có được không. Hàn Thành, em yêu anh, em thừa nhận em vẫn còn yêu anh! Nhưng em rất hận, tại sao em lại là con riêng, tại sao xung quanh anh lại nhiều hào quang như vậy, tại sao người có thể cùng anh kết hôn lại chính là đứa con gái chết tiệt kia mà không phải là em!”

Tô Vi còn chưa nói hết lời, động tác xoay người của Giản Trang đã cứng đờ.

Mà Nguyễn Hàn Thành đứng trong phòng khách ánh mắt nhìn qua, rõ ràng đã nhìn thấy Giản Trang đang đứng ở trước cửa, thân thể cao lớn giống như bị điện giật run rẩy một chút, gương mặt rõ ràng đang trở nên căng thẳng, khuôn mặt anh tuấn trong nháy mắt thay đổi cứng đờ, tròng mắt đen nhánh bởi vì giật mình mà mở to, thẳng tắp nhìn Giản Trang...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận