“ Không ngờ anh sẽ đến đón tôi. Thật sự là làm phiền anh quá, cảm ơn anh.”
Sau khi nghỉ ngơi mấy tiếng, lúc xuất viện đã là đêm khuya. Giản Trang được Nguyễn Hàn Thành cẩn thận dìu đỡ, lên chiếc xe Lamborghini của anh, khi anh dẫn trước đi đến cửa xe, mở cửa xe cho cô, Giản Trang nhịn xuống
đầy bụng nghi hoặc, hay là nên lễ phép cảm tạ anh trước.
Bãi đỗ xe im lặng, bị lời nói bất ngờ của Giản Trang cắt đứt.
Sau khi nghe lời nói khách khí lại chứa chút xa lạ của Giản Trang, động tác xoay người của Nguyễn Hàn Thành dừng lại, mấy giây sau mới tiếp tục, đi sang cửa bên lái xe, giọng nói trầm thấp của anh nhẹ nhàng vọng lại,
“Không cần khách khí như vậy, hiểu không?”
Sau khi Nguyễn Hàn
Thành đến bệnh viện, từ trước đến nay toàn nghe Nguyễn Bắc Thần nói
chuyện. Đây là lần đầu tiên nói chuyện với Giản Trang. Lúc này giọng nói không giống trước kia lạnh như băng, cũng không có sự khinh miệt và
nhạo báng. Giọng nói bình thản, hơn nữa lại có sự trầm thấp đặc thù
thuộc về phái nam, bên trong có ba phần mát lạnh, hơn nữa lại mang theo
một chút nhẹ nhàng.
Giống như là………Nguyễn Hàn Thành nói chuyện với bạn bè thân thiết.
“ Ha ha, ha ha…………” Giản Trang nhìn Nguyễn Hàn Thành ngồi vào trong xe,
khóe miệng nhếch lên nở nụ cười miễn cưỡng, “ Tôi không phải là khách
khí, mà là lễ phép thôi.”
Không phải Giản Trang khách khí với Nguyễn Hàn Thành, mà là thật sự không có cách nào, chỉ có thể cư xử lễ phép.
Dù sao, quan hệ của cô và Nguyễn Hàn Thành rất đặc biệt, không tốt không
xấu, nửa chín nửa sống. Không tính là bạn bè, lại càng không phải là vợ
chồng, thời gian quen biết không lâu, số lần cãi vã cũng không nhiều.
Quan hệ như vậy, cũng chỉ có thể dùng một cách cư xử là lễ phép.
“ Cô còn lễ phép với tôi?” Nguyễn Hàn Thành trầm tĩnh hỏi Giản Trang, nhẹ nhàng lái xe, lo lắng Giản Trang mới bị chấn thương sọ não, nên tốc độ
xe rất chậm.
“ Sao không thể lễ phép chứ? Tôi hiểu rõ anh đang
nói gì, ý anh muốn nói tới chuyện buổi chiều tôi bị mấy tên côn đồ chặn
lại đúng không. Chuyện đó, đích thực là có liên quan tới anh, mà tôi
cũng bởi vì là vợ trên danh nghĩa của anh, cho nên vô duyên vô cớ bị
người ta ‘cảnh cáo’. Tôi thật sự vô tội mà.” Giản Trang nghiêng đầu,
liếc gò má nghiêm nghị của Nguyễn Hàn Thành, không tức giận chút nào,
nhẹ nói, “ Lần này chỉ là ‘cảnh cáo’, đã khiến tôi nhập viện. Lần sau mà tới trả thù thật, tôi liền thảm.”
“…………Thật xin lỗi, đã liên lụy đến cô.” Ngón tay Nguyễn Hàn Thành nắm chặt tay lái, đường cong gò má
trong nháy mắt căng chặt, “ Tôi không ngờ, ‘bạn bè’ mà Tô Vi nói với tôi lại là bạn trai. Nhưng Tô Vi lại phủ nhận chuyện cô ấy có bạn trai. Tôi cũng không biết, chuyện này sẽ dây dưa đến cô. Tôi phải đi tìm Tô Vi
nói chuyện, ‘bạn trai’ của Tô Vi cứ như vậy gây rối, chạy đến quấy rầy
cô………… Quá ngây thơ, quá trẻ con.”
Hai mắt nhìn thẳng, tầm mắt
xuyên qua cửa xe nhìn đường xá ban đêm, giọng nói không chút thay đổi,
trầm thấp mà lại bình tĩnh, chỉ là đường cong gương mặt đã hoàn toàn
kiên cường, mắt nhìn phía trước, lời nói ra cũng như là giải thích với
Giản Trang, “ Mấy người đàn ông chặn đường cô, đều là mấy tên côn đồ
không thể hòa nhập với xã hội, ngay cả hắc đạo cũng không bằng. Tôi chưa nói là bạn trai Tô Vi, lại càng không phải người tình, chỉ là tìm Tô Vi nói mấy câu, bạn bè bên cạnh Tô Vi lại gấp đến như vậy, tôi thực hoài
nghi, ‘bạn bè’ kia của Tô Vi có phải hay không là một tên du côn không
hiểu văn hóa, người nhà họ Nguyễn mà cũng dám động!” Nguyễn Hàn Thành
nói tới đây, bỗng dừng lại, không nhịn được mũi hừ lạnh một tiếng, tiếp
tục nói, “ Nói dễ nghe thì, ‘bạn bè’ của Tô Vi là ngây thơ khờ khạo, nói khó nghe thì, chính là tự chui đầu vào rọ. Còn dám nói ‘thu thập cô’,
xem ra hắn không muốn sống rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...