Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận

Giản Trang nhận thấy
có gì đó kỳ lạ, giương mắt nhìn Nguyễn Hàn Thành đang ở trong bóng tối,
khó hiểu hỏi "Nguyễn Hàn Thành, làm sao anh biết tôi bị đau lưng?"

Trong ánh sáng lờ mờ, cơ thể to lớn của Nguyễn Hàn Thành đắm chìm bên trong
khoảng tối đen như mực, tạo thành một bóng cao lớn, anh dừng động tác
tay lại lần nữa, giọng nói chợt trầm thấp, trả lời vô lại: "Tôi biết là
biết, bởi vì tôi thông minh hơn cô."

Anh sẽ không nói cho cô
biết, buổi sáng anh trộm đi theo phía sau cô, thấy cô trên đường đi làm
không ngừng đấm lưng, xoa eo nên mới biết cô bị đau thắt lưng.

Anh theo dõi cô là muốn biết cô có thật sự đi làm ở công ty của Nguyễn
Thiếu Dật hay không. Lại không nghĩ rằng, sẽ thấy hình ảnh cô ôm eo như vậy, sau đó anh mới mơ hồ nhớ lại hôm qua bản thân hôn mê hình như có
ngã xuống một lần.

Anh vẫn rất hà khắc với cô, bởi vì anh xem
thường cô, xem cô là một tiểu thư ngu ngốc, vô học. Nhưng nhìn thấy cô
dụng tâm chăm sóc anh khi anh bị bệnh, anh mới phát giác ra rằng thì ra
Giản Trang không phải là người làm cho người khác ghét bỏ. Thật ra thì
cô cũng có chỗ làm người khác phải yêu thương.

Vừa nghĩ tới cô vì anh té đè lên bị thương, còn chịu đựng đau đớn nấu cháo cho anh ăn, anh mới bất tri bất giác nhớ lại thái độ khắc nghiệt anh đối với cô, thật
sự là anh quá phận.

Trong lòng anh thậm chí còn cảm thấy hối hận, mới không nhịn được len lén chạy tới phòng cô thoa thuốc cho cô, nhưng
không biết sẽ hù dọa cô thành như vậy!

Lúc cô hét lên thê lương
giống như bị ác quỷ quất roi, cả người đều tan vỡ. Anh thật sự không

biết cô sẽ sợ như vậy, áy náy ôm lấy cô, toàn lực an ủi cô.

Nhưng những việc này, anh sẽ không nói ra.

"Anh không nói thì thôi!" Giản Trang thấy anh hỏi một đằng trả lời một nẻo, tức giận xoay đầu lại, chôn mặt trong gối nằm.

"Tôi nói cô gái như cô thật là kỳ quái." Lúc này đến phiên Nguyễn Hàn Thành
tiếp lời, lực tay độ nhẹ nhàng xoa bóp eo cho cô, nhưng ngoài miệng lại
ác độc châm chọc, "Tôi kỳ quái, vậy cô thì thế nào, cô không hiếu kỳ
trong hôn lễ tôi chạy đi đâu sao? Biến mất một ngày một đêm làm những
chuyện gì? Cô không tò mò những chuyện này, ngược lại hỏi chuyện khác,
cô thật đúng là khác người."

Giản Trang đang chôn mặt trong gối
nằm giả chết, vừa nghe thấy lời này, nâng nửa người trên lên, nghiêng
đầu nhìn bóng anh, "Anh đi ra ngoài, đi nơi nào, làm cái gì, chuyện đó
liên quan gì tới tôi? Huống chi trong khế ước viết rõ ràng, tôi không
được can thiệp vào cuộc sống riêng của anh. Chính anh cũng ‘tuyên bố’
muốn tôi không được hỏi chuyên của anh. Anh đã yêu cầu như vậy, tôi đâu
dám đi hỏi anh những chuyện này?"

Nguyễn Hàn Thành gặp phải
chuyện gì mà trở nên suy sụp như vậy, cô hiếu kỳ nhưng không đến mức
ngốc nghếch chủ động đi tới hỏi anh, chuyện này không phải tương đương
với chuyện vạch trần vết thẹo của anh sao?

"Tôi yêu cầu, cô thật
sự làm theo như vậy sao? Cô nghe lời như vậy sao, nếu như cô nghe lời
như vậy, sao lại già mồm trả treo với tôi hả?" Lực tay của Nguyễn Hàn
Thành đột nhiên tăng thêm một phần, giọng nói cũng cất cao hơn, giọng
chất vấn mang theo mấy phần ý cười.


"Tôi nghe theo yêu cầu của
anh bởi vì phần khế ước này, nếu không có phần khế ước này, anh cho rằng anh có thể bò lên trên đầu tôi sao?" Nhìn Nguyễn Hàn Thành hơi nở nụ
cười, giọng của Giản Trang lạnh lùng, cắn răng, oán hận nói, "Trong khế
ước chỉ nói tôi không được hỏi chuyện riêng của anh, lại không nói tôi
không thể mạnh miệng với anh."

"Hóa ra cô ngốc thật sự không ngốc." Ý cười trong lời nói của Nguyễn Hàn Thành càng sâu.

". . . . . . Miệng anh thật sự độc địa." Nhìn bóng người biến mất trong
bóng tối, Giản Trang nhăn mày lại, buồn buồn xoay đầu trở lại, chôn mặt
trong gối nằm.

Cô tự nhận tài ăn nói không kém, nhưng gặp phải
người đàn ông này —— không thể không cam chịu lép vế. Chưa bao giờ thấy
một người đàn ông có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy! Được, nói không
lại anh, không nói lời nào lợi hại hơn anh!

Trong khách phòng rơi vào trầm mặc.

Hồi lâu sau, trong phòng vang lên giọng nói trầm thấp của Nguyễn Hàn Thành: "Làm sao vậy, đột nhiên không nói. Có phải giận tôi hay không?"

". . . . . ." Giản Trang xoay đầu sang bên cạnh, hai tay bịt chặt lỗ tai.

"Giận thật?" Nguyễn Hàn Thành không ngừng nhấn, giọng nói cũng dịu dàng hơn.

". . . . . ." Không nghe không nghe!

"Thật là, như vậy là giận yêu sao." Nguyễn Hàn Thành nói xong, trong giọng

nói dịu dàng còn có tiếng thở dài, giống như đang trách cứ, lại giống
như rất bất đắc dĩ.

"Nếu không về sau tôi không gọi cô là bao cỏ
nữa." Nhìn Giản Trang thật sự không nhúc nhích, làm như không thấy anh,
anh làm ra vẻ nhượng bộ, thương lượng với cô.

". . . . . ." Cô gái trong tay vẫn trầm mặc.

"Nếu không về sau tôi sẽ chia sẻ việc nhà với cô một nữa. Mặc khác, cũng không gọi cô là cô gái ngu ngốc nữa."

Đối phương vẫn trầm mặc như trước.

"Như vậy cũng không được? Vậy tôi tiết lộ chuyện riêng tư của mình cho cô
biết sau khi ra khỏi hôn lễ tôi đã đi đâu." Nguyễn Hàn Thành đè nén, đè
nén giọng dịu dàng xuống hết mức có thể, trong giọng nói không chỉ không có mạnh miệng, ngược lại còn có chút ủy khuất, lúng túng "Tôi sẽ nói ra chuyện thảm hại nhất của mình, để cô nắm được điểm yếu của tôi, về sau
lúc cô và tôi gây gổ, cô cũng có thể lấy chuyện này ra uy hiếp tôi, như
vậy còn không được sao?"

"Thật?"

Lời vừa nói ra, lập tức có hiệu quả.

Nguyễn Hàn Thành vừa nói xong lời này, Giản Trang đang nằm ngay đơ trên giường hồi lâu lập tức sống lại ngẩng đầu lên, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Anh thật
sự sẽ nói cho tôi biết anh đã xảy ra chuyện gì?" Chuyện này làm cô kinh
ngạc. Ngày đó Nguyễn Hàn Thành về đến nhà thì chỉ trầm lặng, giống như
biến thành người khác. Có thể làm Nguyễn Hàn Thành biến thành dáng vẻ
kia, tất nhiên là đả kích rất lớn. Anh thật sự nguyện ý nói ra?

"Tôi cho cô biết, ngày đó tôi từ trong hôn lễ chạy ra, giải thích rất nhiều
với Tô Vi. Tô Vi không nói gì nhưng lại khóc. Tô Vi là một người rất
mạnh mẽ, tôi và cô ấy từ nhỏ đã ở đối diện nhau, cô ấy thường bị mẹ nuôi đánh, nhưng chưa bao giờ khóc. Nhưng khi nhìn thấy tôi và cô kết hôn,
cô ấy lại đang khóc, hơn nữa khóc rất thương tâm. Tôi nói với cô ấy rằng tôi và cô chỉ là khế ước kết hôn, chỉ vì thỏa mãn nguyện vọng của ba
mẹ, một năm sau sẽ ly hôn. Tôi lấy hết dũng khí thổ lộ với cô ấy, nói
một năm sau sẽ cưới cô ấy. Nhưng cô ấy cự tuyệt." Giọng nói của Nguyễn

Hàn Thành đã không còn ý cười, thản nhiên nói, "Cô ấy nói, cô ấy không
cần tôi bố thí! Cô ấy nói, tất cả những chuyện tôi làm cho cô ấy đều là
thương hại cô ấy. Cô ấy cần trợ giúp nhưng lại không cần sự giúp đỡ của
tôi! Cô ấy nói cô ấy còn thích tôi nhưng lại hận thân phận của tôi. Cô
ấy nói, ‘dù đói chết đầu đường, dù phải nhận sự giúp đỡ khắp thiên hạ,
cũng sẽ không nhận sự giúp đỡ của tôi’. Sau đó, cô ấy nói cho tôi biết,
cô ấy gặp một người, người kia làm cùng chỗ với cô ấy, hai người sánh
vai đi. Cô ấy nói, cô ấy hận tôi!"

Tay của Nguyễn Hàn Thành cũng
dần dần ngừng lại, cảm xúc trong giọng nói càng ngày càng giảm, cuối
cùng bình tĩnh như nước nói: "Cô biết không, tôi vẫn thầm mến cô ấy, tôi thầm mến cô ấy đã 10 năm, thích 10 năm nhưng vẫn không dám thổ lộ. Cô
ấy cũng thích tôi, nhưng cũng không chịu nói ra. Tôi cho là cô ấy rất
hiếu thắng, đang đợi tôi mở miệng trước. Cho nên tôi lấy hết dũng khí
thẳng thắn nói tất cả tình cảm của mình, nhưng khi tôi thổ lộ xong, cô
ấy mới nói cô ấy hận tôi! Đây là kết quả nhận được khi bản thân tôi đơn
phương."

Cho nên, anh rất đau lòng, rất bất đắc dĩ.

Không biết nên làm sao mới tốt.

Anh là người không biết xử lý tình cảm của mình.

Rốt cuộc thổ lộ với người yêu lại chỉ nhận được hận ý. Điều này làm anh
giống như sét đánh, linh hồn sụp đổ chỉ trong khoảnh khắc.

Cho
nên anh đi lang thang bên ngoài một ngày một đêm không có mục đích,
không ngừng đi, không ngừng đi. . . . . . Đi tới đi lui,bỗng nhiên phát
hiện, anh trở về căn nhà này, căn nhà dùng một tờ khế ước để duy trì.

Khi linh hồn bể tan tành, không còn chỗ có thể dựa vào. Khi trong tiềm thức của anh thấy chỗ duy nhất có thể dựa vào, lại là nơi này!

Thật sự là rất kỳ quái, không phải sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận