Lưu Bình An muốn xông qua đánh cái mặt ác độc kia của Pearl một trận, nhưng mà khuôn mặt kia lại đột nhiên biến mất trong bóng tối. Toàn bộ đèn trong phòng tra khảo đột nhiên tắt ngúm.Đèn dự phòng tự động sáng lên, Lưu Bình An đang suy nghĩ rốt cuộc đối phương đang làm cái quỷ gì. Thế nhưng, khuôn mặt của Pearl hiện lên dưới ánh đèn dự phòng lờ mờ lại có chút kinh hoảng.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Pearl mở máy truyền tin, đột nhiên sắc mặt đại biến, “Là tên khốn nạn nào mở hệ thống an toàn?”
Để phòng ngừa nổ lớn liên tục, một khi có một cuộc nổ lớn nổ ra, tất cả thiết bị ở đây sẽ tự động ngắt năng lượng. Pearl cài bẫy, không thể không cân nhắc tới chuyện này. Anh ta đương nhiên sẽ đóng loại hệ thống này lại rồi.
“Chẳng lẽ là…”
Máy truyền tin bị quấy nhiễu, sau tạp âm liền chuyển thành tiếng nói nam tính mang ngữ điệu trêu chọc.
“Bi Nhỏ* à, đoán xem tôi là ai?”
*Tên Pearl có nghĩa là ngọc trai, Eugene không muốn gọi là ngọc trai nên hạ thấp xuống, gọi là Viên Cầu (Trong QT, có nghĩa là cái gì đó nhỏ nhỏ, hình tròn), để chọc tức Pearl.
“Là cậu? Eugene Cody!” Pearl nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm. “Là cậu mở cái hệ thống an toàn đó?”
“Bingo!” Eugene búng tay một cái, tay kia nắm con nhện máy nghe trộm mini, “Cậu không thể dùng thiết bị có ngoại hình dễ thương hơn một chút sao?”
“Hóa ra cậu đã sớm biết.”
“Vốn là không biết nha. Nhưng thời gian cậu liên hệ chúng tôi cũng quá trùng hợp đi. Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp của nhau mà, mấy loại trực giác này tôi vẫn phải có chứ.”
Nghe thấy tiếng cười khẽ bên kia của đối phương, Pearl tức giận muốn xanh mặt. “Hóa ra kế hoạch tác chiến đó của các người là cố ý làm cho tôi xem.”
“Bingo lần nữa! Là chỉ huy của chúng tôi đấy, mục đích ngay từ đầu là tạo nên tình huống thế này này. Cố ý giẫm trúng bẫy chỉ là để phân tán lực chú ý của mấy người thôi.”
“Nói vậy, cậu không thể xâm nhập vào hệ thống giám sát cũng là giả vờ rồi.”
“Chuyện đó cũng không phải. Nhưng mà, bên chúng tôi có một người giải mã tốt nhất.” Eugene giơ ngón cái lên với Rose, người kia mỉm cười gật đầu.
“Bi Nhỏ à, lần sau nhớ đừng dùng máy nghe trộm hình con nhện nữa nha, tôi ghét nhện nhất đó!” Đôi mắt sau kính râm hiện lên ánh mắt lãnh khốc, hai ngón tay của Eugene bóp mạnh một cái, máy nghe trộm cứ vậy mà bị bóp nát.
Tạp âm cực lớn khiến Pearl không thể không lấy máy truyền tin xuống. Trong phòng trừ anh ta ra đã không còn một bóng người, sau khi năng lượng bị ngắt, con tin đương nhiên trốn đi luôn.
“Đừng tưởng rằng có thể chạy thoát.” Pearl nắm súng trong tay đuổi theo.
Trong phòng hạm trưởng một trận hỗn loạn, đồ nội thất gần như đã bị hủy toàn bộ. Trận chiến của hai người đã vào giai đoạn gây cấn. Trên người Edward chảy đầy máu, máu thấm ướt ống tay áo. Còn đối phương cũng không tốt mấy, một bên cánh tay của thanh niên đã bị vặn thành một hình dạng thật kì quái, gần như rớt ra luôn.
Vì đèn tắt, hai người tạm thời nhảy ra, không ngừng thở dốc. Smith nằm trên mặt đất đột nhiên cảm thấy áp lực trên người biến mất.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Trận nổ lớn vừa rồi…” Tiếng nói chuyện của Willy biến thành tiếng kêu thảm thiết, anh ta bị một cú đấm mạnh vào mặt mà ngã xuống đất.
“Tên khốn nạn nhà ông…” Giọng Smith tuy suy yếu, nhưng khí thế vẫn như cũ không giảm. Một đạp dẫm nát mu bàn tay của Willy, “Tôi muốn giẫm ông nát bét như mấy con nhện gián điệp kia.”
Cơn giận của Smith vậy mà khá khủng bố, không phải là chuyện người thường có thể chịu được. Chuyện này Edward rất rõ ràng, lập tức tiến lên kềm anh ta lại.
“Được rồi, xử tên này sau. Giờ quan trọng nhất là Tiểu An!”
“Hừ, tạm thời tha cho ông.” Smith tỉnh ngộ lại, theo Edward nhanh chóng ra khỏi phòng hạm trưởng.
Thanh niên có biểu tình cứng nhắc nắm kiếm dài muốn đuổi theo, liền nghe được giọng của Willy từ trong bóng tối sâu thẳm truyền ra.
“Không cần đuổi theo.” Anh ta ngồi dậy, nghĩ tới khí thế vừa rồi của người nào đó, giờ chân còn có chút nhũn ra. Thiệt là, tên kia vẫn giống như trước, nhưng mà…
Thật sự rất có sức hấp dẫn nha.
Không để ý tới nhà khoa học biến thái nào đó đang YY, Randolph trực tiếp đi ra khỏi phòng hạm trưởng.
“Đã nói không cần đuổi theo mà, cái thằng nhóc não tàn này. Hệ thống an toàn được mở, đã báo trước thất bại của chúng ta rồi. Quân sư đại nhân của chúng ta vẫn còn hơi non.”
Vì nguồn năng lượng đã bị cắt đứt, hệ thống phòng bị bên ngoài đã hoàn toàn không còn tác dụng. Bọn Lưu Bình An thuận lợi trốn thoát. Bên ngoài sảnh triển lãm chỉ còn mấy ngọn đèn nhỏ lờ mờ, những chỗ còn lại là một mảnh đen kịt. Đột nhiên thấy phía trước có một điểm ánh sáng trắng lắc lư.
“Tiểu An, bên này!”
“Là Kỷ Vũ! Này——” Connor vẫy tay với Kỷ Vũ đang chạy về phía bọn họ.
“Hai người không sao chứ?” Cặp song sinh đi theo phía sau Kỷ Vũ đang cầm đèn pin hỏi, còn có Lý Duy.
“Mấy người sao ở chỗ này hay vậy?” Lưu Bình An có chút kinh ngạc, nhanh vậy mà đã có thể gặp bạn bè của mình rồi, tựa như bọn họ đã sớm biết mình bị nhốt ở đây.
“Aslan đại nhân cho chúng tôi tiếp ứng ở đây.” Lý Duy lấy hộp cấp cứu ra, “Có bị thương ở đâu không?”
“Không có… Chúng tôi không sao.”
“Anh trai kia quả nhiên rất lợi hại. Thoáng cái đã đoán được nơi này.” Trong mắt Thái Bạch trong cặp song sinh đầy kính nể, “Anh ta nói giam giữ con tin đương nhiên sẽ chọn thiết bị chuyên dụng cho cảnh sát bắt giữ phạm nhân. Trong sảnh triển lãm không có nơi nào thích hợp hơn phòng tra khảo này hết.”
Nhớ tới cuộc nổ lớn vừa rồi, trong lòng Lưu Bình An dâng lên một trận lo lắng, “Aslan đâu?”
“Anh ấy…”
Lý Duy đang muốn nói tiếp, đột nhiên sắc mặt đại biến, dùng sức đẩy Lưu Bình An ra. Một chùm ánh sáng màu lam chiếu xẹt qua Lưu Bình An, đốt thủng một cái hố trên mặt đất.
Mọi người xoay đầu lại, thấy Pearl đang giơ súng ngắn laser tới gần từng bước.
“Đừng tưởng các người đã thắng. Toàn bộ không được cử động! Tôi không ngại bắn mấy lỗ trên người của một hai người đâu.”
“Nhanh tắt đèn pin đi.” Lý Duy ra hiệu cho Kỷ Vũ tắt đèn pin, hi vọng ánh sáng thấp sẽ giảm đi độ chính xác của anh ta, nhân lúc đó trốn đi.
“Không cần.” Lưu Bình An lộ ra một nụ cười tự tin, “Anh ta không dám nổ súng đâu.”
“Cái..” Đột nhiên cảm thấy sau lưng truyền tới một luồng khí lạnh, giống như châm bén nhọn, như muốn đâm thủng thân thể. Pearl cứng ngắc quay đầu lại, một thanh niên lạnh lùng ngồi xổm trên đỉnh xe bọc thép, họng súng bạc trong tay đang nhắm ngay anh ta.
Cậu ấy sao lại ở đây? Cậu ấy luôn ngồi ở đó hay sao?
Trong lòng Pearl hoảng sợ một hồi, cảm giác sợ hãi mãnh liệt cùng khí lạnh từ lòng bàn chân truyền khắp toàn thân. Máy truyền tin trong túi áo vang lên, gọi anh ta từ thủy triều sợ hãi về. Kết nối máy thông tin, bên tai truyền tới giọng nam trầm thấp y hệt như ma quỷ.
“Pearl, ngươi thua rồi. Game over!”
Pearl chậm rãi buông tay cầm súng, giọng tràn đầy không cam lòng, thấp giọng trả lời: “Đúng vậy, điện hạ.”
Lúc bọn Lưu Bình An chạy tới cứ điểm di động trên khu triển lãm, ở đó là một trận bừa bãi. Trên mặt đất đầy mảnh vỡ, đèn chiếu sáng bị nghiền nát, đài triển lãm vương đầy các mảnh kim loại vỡ nát…. Bụi tràn ngập trong không trung, đèn dự phòng xa xa yếu quá mức không thể thấy rõ tình huống bốn phía.
“Aslan!”
Có người gọi lớn trong bóng tối, Connor lập tức phân biệt được chủ nhân của giọng nói đó.
“Là Meri!” Connor chạy về phía phát ra âm thanh, “Này, Meri! Là em…”
“Connor? Tên nhóc chết tiệt này! Cuối cùng cũng trốn được ra đây rồi hả?” Giọng cao lanh lảnh vang lên kèm tiếng kêu thảm thiết của Connor.
“Đau quá đi, đừng đánh nữa mà…”
“Không đánh em thì không thể giải được hận trong lòng chị. Cái tên khốn kiếp không thành tài này, luôn khiến người ta lo lắng.”
Không để ý tới tình cảnh chị em gặp nhau “cảm động muốn rơi nước mắt” kia, Lưu Bình An đi thẳng về hướng cứ điểm di động bị nổ banh kia. Bất an trong lòng dần dần to lên.
Một cánh tay khoác lên vai của cậu, “Tiểu An.” Giọng nữ có chút trầm thấp nhưng lại nhu hòa vang lên ở phía sau, La Cơ ôm lấy thiếu niên từ sau lưng.
“Tốt quá rồi, cậu không sao.”
“La Cơ, Aslan đâu?” Lưu Bình An tránh đi tay của cô gái, tư thế thân mật như vậy khiến cậu không quen. Hơn nữa, trong lòng của cậu hiện giờ chỉ toàn hình bóng của Aslan.
“Anh ấy là một người rất rất rất giỏi.” Trong bóng tối không thấy được vẻ mặt của La Cơ, thế nhưng trong thanh âm nhu hòa ấy tràn đầy thương tiếc, “Thật sự rất đáng tiếc…”
“Không đâu… Anh ấy tuyệt đối không…” Trong lòng như cũng bị bất an đánh vỡ. Nếu là lúc trước, Lưu Bình An sẽ hoàn toàn không để ý, gần như mỗi một ngày, đội binh sĩ cùng đi đều thay đổi, rồi thay thế. Thế nhưng, giờ đây cậu sợ hãi, cậu không muốn mất đi Aslan.
Người chói mắt như vậy, không thể chết ở nơi thế này được.
Lưu Bình An vọt tới phía trước cứ điểm di động, không ngừng lật mở những mảnh vỡ kim loại. Dù tay bị những mảnh vỡ đó cắt cho máu thịt lẫn lộn cũng không ngừng lại.
“Aslan! Trả lời tôi đi! Trả lời tôi—–”
“Tiểu An, đừng như vậy! Dừng lại đi.” Thiếu niên cảm nhận được một cái ôm ẩm ướt lại rộng lớn chặt chẽ từ phía sau. Gerrard tuy toàn thân ướt đẫm, nhưng cái ôm lại vô cùng ấm áp, trấn an tâm hồn bất an của thiếu niên.
“Aslan chắc chắn sẽ không….”
Nghe thấy trong giọng nói của thiếu niên đọng lại một tia tiếc nuối, Gerrard cảm thấy trong lòng như bị nhện cắn một cái, tuy miệng vết thương rất nhỏ, nhưng lại đau đớn không chịu được.
“Chúng ta tiếp tục tìm kiếm. Tớ cũng tin là Aslan sẽ không sao hết.”
Chỉ nghe một tiếng RẦM, một khối kim loại lớn trượt xuống theo đống đổ nát. Sau đó nghe được tiếng người ho khan không ngừng.
Lưu Bình An không dám tin nhìn cánh tay vươn ra từ trong đống mảnh vỡ trước mắt.
“Aslan…” Lưu Bình An tiến lên, hai tay đặt trên thanh kim loại ở trên người thanh niên. Những người còn lại cũng nhanh chóng tới giúp. Mọi người hợp lực mang Aslan ra khỏi đống đổ nát đó.
Thanh niên toàn thân bẩn thỉu, đầy bụi đất, hình tượng quý công tử bị phá hủy toàn bộ. Anh không ngừng ho khan, hình như vì mới vừa rồi bị sặc bụi. Lý Duy nhanh chóng giúp anh sơ cứu.
Vì đau đớn khiến Aslan nhăn lông mày lại, khi thấy cứ điểm di động bị nổ tung ở kế bên thì càng đau đầu, thứ kia phải bồi thường đó.
“Ai da, lần này ba tôi chắc chắn sẽ giết tôi mất.”
Lý Duy trắng mắt, không còn chút máu, “Aslan đại nhân, hiện tại làm ơn đừng nói giỡn nữa.”
“Aslan…”
Nhìn thiếu niên run rẩy toàn thân trước mặt, Aslan lộ ra một nụ cười, “Tiểu An, xem ra chúng ta thắng rồi.”
Không nghĩ tới đáp lại anh cũng không phải là lời cảm ơn hay là một nụ cười của thiếu niên, mà là một cú đấm thật mạnh, đấm thẳng vào mặt.
“Shh—-” Aslan đau tới hút khí, mặt khác cũng kinh ngạc nhìn Lưu Bình An.
Thiếu niên nắm chặt cổ áo Aslan, nghiến răng nghiến lợi, vung nắm đấm muốn đánh tiếp. Gerrard thấy không đúng, lập tức ngăn cậu lại.
“Tiểu An, đừng đánh nữa. Aslan bị thương mà…”
“Buông tôi ra!” Lưu Bình An giãy giụa trong kiềm chế của Gerrard, nắm chặt cổ áo của Aslan. Vì cậu đưa lưng về phía khác, tất cả mọi người đều cho rằng lúc này cậu hẳn có vẻ mặt phẫn nộ tới nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ có Aslan thấy được vẻ mặt thật của thiếu niên lúc này. Anh duỗi ngón tay, mơn trớn đôi má của thiếu niên, “Vì tôi mà cậu có vẻ mặt này sao?’
“Vậy thì sao?” Lưu Bình An không cam lòng dùng ống tay áo lau mặt thật mạnh.
“Không, tôi chỉ thấy rất vui.”
“Đi chết đi, anh đúng là đồ biến thái!” Sau khi Lưu Bình An đấm mạnh một đấm nữa, liền xoay người rời đi.
Cậu thật sự quá ngu xuẩn, sao phải lo lắng cho tên biến thái thích bị ngược đãi này chứ!
Chuyện sau đó, Lý Duy phụ trách mang Aslan tới phòng cứu thương. Kết quả ở đó gặp được Smith và Edward. Hai người đều chảy máu, sau khi biết được Lưu Bình An đã an toàn, cũng bị cưỡng ép đưa tới phòng cứu thương.
Những người còn lại, từng người quay về phòng nghỉ ngơi. Đây là đêm cuối cùng của bọn họ trên chiến hạm, lại kích thích và mạo hiểm như thế.
Trên đường trở về phòng, Lưu Bình An nhìn thấy trên hành lang có một đống người vây quanh. Mấy người uống say đó đang hát những khúc nhạc buồn, còn có những cô gái cầm nến trắng đang khóc.
“Có chuyện gì vậy?” Connor hiếu kì, ngang nhiên chạy qua.
“Cậu không biết sao?” Một người trong đó nói: “Vừa mới nhận được tin tức từ chiến trường Dĩ Tát truyền tới, quân đoàn số 28 của tướng quân Brian Andrew đã mất liên lạc với căn cứ suốt ba ngày. Vệ tinh lại chiếu được hài cốt của quân đoàn bọn họ…”
“Chỉ sợ đã bị diệt toàn quân rồi.”
Suy nghĩ của tác giả: Đại khái là có người nhắc tới chuyện ta không cho Tiểu An thân hình cao lớn. Kết quả, tối hôm qua đã có một giấc mơ rất kì quái. Nội dung như sau:
Các học sinh của trường quân đội tham gia kiểm tra sức khỏe, vẻ mặt Connor hưng phấn cầm phiếu kiểm tra sức khỏe.
Con: Tiểu An, tớ cao hơn rồi, cao hơn rồi! (Chiều cao: 1m7)
Tiểu An nắm chặt cổ áo của Connor, mắt lộ vẻ nguy hiểm
An: Cắt ngay 2 cm cho tôi!!!
La Cơ lại gần Tiểu An
La: Tiểu An nhìn rất đáng yêu nha. Không cần cao lớn đâu. (Chiều cao: 1m75)
Aslan từ phía sau ôm Tiểu An, cách xa La Cơ ra.
Lan: La Cơ, không được đùa giỡn với Tiểu An nhà tôi.
Hai tay Lưu Bình An nắm da mặt cùa Aslan, kéo qua hai bên.
An: Tên khốn cao 1m83 này, tôi không phải là của nhà anh!
Gerrard: Mọi người rốt cuộc đang nhao nhao gì thế?
Mọi người nhìn phiếu kiểm tra sức khỏe của cậu ta trên đó viết chiều cao: 1m93
Hồi tưởng lại, thật ra chiều cao của Tiểu An là 1m68. Nhưng không có sao đâu, Tiểu An, trong đời thực cũng có không ít nam sinh chỉ cao thế thôi mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...